• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot CHẠY ĐÂU CHO THOÁT: MAMA ĐẾN RỒI! (2 Viewers)

  • Chương 61: Gặp mặt

Thẩm Đại Hải nghe câu hỏi của cô thì dừng chân lại, ông không xoay đầu lại nhìn cô, đối mặt với con gái ông vẫn chưa có đủ can đảm. Vệ sĩ lúc này tiến lên hỏi ông: “Thẩm tổng, cô gái phía sau…”



“Mặc kệ đi.” Thẩm Đại Hải nói xong rồi bước đi, ông bỏ mặc đứa con gái của mình ở phía sau nhìn mình đang rời đi. Thẩm Thiên Hương chết lặng, sau đó cô cười lớn, đúng là người đã muốn đi rồi sẽ muốn rời đi thêm một lần nữa.



Ninh Tường Gia ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy cô đứng đơ ra ở đó, thằng bé liền thấy không ổn. Người đàn ông đó là ai? Nhưng mà…nhìn ông ta rất quen, hình như cậu bé đã thấy ở đâu rồi.



“Mẹ…” Ninh Tường Gia nắm lấy tay cô, Thẩm Thiên Hương lúc này cũng bừng tỉnh, cô xoay đầu nhìn con trai.



“Mẹ sao vậy?” Ninh Tường Gia hỏi.



“À hả, mẹ không sao, chúng ta đi mua đồ tiếp đi. Mẹ nhận lầm người rồi, cũng may người ta không mắng mẹ.” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ, cô nắm lấy tay Ninh Tường Gia rồi dẫn cậu rời đi.



Thẩm Đại Hải ngồi vào trong xe, nghĩ lại cảnh lúc nãy ông không ngờ mình lại gặp con gái ở nơi này. Vốn dĩ hôm nay ông đến đây để khảo sát tình hình của trung tâm mua sắm, sao lại chạm mặt Thẩm Thiên Hương thế này. Ông nhớ đến cậu bé đi cạnh cô, đứa nhỏ đó là Ninh Tường Gia? Là cháu ngoại của ông đấy sao?



“Thật…đáng yêu.” Thẩm Đại Hải nói nhỏ. Nhưng mối quan hệ cha con của ông và Thẩm Thiên Hương thì thật là…



Thẩm Đại Hải thở dài, sau hôm nay nhất định con gái sẽ hận ông nhiều hơn, đã rời đi nhiều năm vậy rồi, bây giờ còn không muốn nhìn mặt con gái. Ông đúng là một người đàn ông tồi tệ mà.







Buổi tối, Thẩm Thiên Hương chỉ ăn được một chút liền đứng lên xin phép về phòng. Cả nhà nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi liền im lặng nhìn nhau, sau đó liền đưa mắt nhìn về phía Ninh Giang Thành.



“Con…làm gì rồi phải không?” Ninh Giang hỏi.



“Không có, con có làm gì đâu.” Ninh Giang Thành vội nói, oan cho anh quá, anh có làm gì có lỗi với cô đâu, cả ngày hôm nay anh đi làm mà?



“Không phải lỗi của ba đâu ông nội.” Ninh Tường Gia vội nói.



“Hả?” Mọi người liền thấy làm lạ, vậy là ai làm cho Thẩm Thiên Hương không vui chứ?



“Hôm nay con và mẹ đến trung tâm mua sắm, trong lúc đi thì mẹ gặp một ông bác lớn tuổi, bác đó rất lạ, nhìn thấy mẹ cứ như thấy ma vậy, lập tức tránh né. Ông ấy định rời đi thì mẹ đứng lên liền hỏi ông ấy tại sao rời đi, con cứ nghĩ bác ấy sẽ quay lại trả lời mẹ, nhưng rồi làm ngơ bước đi tiếp giả vờ không nghe thấy.” Ninh Tường Gia nói.



Cả ba nghe xong thì im lặng, là ông bác nào vậy chứ?



“Con nhớ không lầm đã nhìn thấy bác ấy ở đâu rồi, hình như là người tên Thẩm Đại Hải.” Ninh Tường Gia nói, trước kia cậu ở một mình hay mở ti vi xem tin tức, có lần đã nhìn thấy Thẩm Đại Hải.



Ninh Giang Thành nghe thế thì cau mày, bây giờ anh mới để ý, cả hai người này đều họ Thẩm. Khi không cô lại hỏi ông ấy câu hỏi như vậy giữa chốn đông người. Hai người họ…có quen biết nhau sao?



“Rồi mẹ cứ như thế suốt cả ngày nay, trên đường về con còn thấy mẹ ngồi khóc trên xe nữa.” Ninh Tường Gia nói.



Bầu không khí bắt đầu nặng nề hơn, ông bà nhìn anh, anh nhìn lại ba mẹ mình. Qua lời kể của Ninh Tường Gia có thể thấy rõ hai người này có quan hệ gì đó mà không ai hay biết rồi.



“Được rồi mau ăn tiếp đi. Xong bữa tối em sẽ cho giúp việc đem gì đó lên cho con bé ăn.” Lạc Ái lên tiếng.



“Không cần đâu mẹ, lát nữa con nấu gì đó rồi đem lên cho cô ấy.” Ninh Giang Thành nói.



“Cũng được, nhớ chú ý con bé, con bé chỉ mới xuất viện thôi, đừng để bỏ bữa như vậy đó.”



“Con biết rồi.” Ninh Giang Thành đáp. Chuyện này…quả thật có gì đó không ổn.







Ninh Giang Thành ngồi trong phòng làm việc, anh tìm thông tin về Thẩm Đại Hải, lần trước anh gặp ông ta, biết người đàn ông này không tầm thường, tên tuổi của ông ta cũng rất có tiếng trên thương trường. Nhưng những thông tin vốn có không đủ cho anh tìm hiểu sâu hơn, Ninh Giang Thành đành lấy điện thoại gọi cho Liễu Huy.



[Sao nữa đây? Cậu lại muốn gì hả? Tôi đang ngủ đó…]



“Tôi muốn cậu điều tra về Thẩm Đại Hải, bất cứ việc gì liên quan đến ông ta cứ tìm hiểu đi.” Ninh Giang Thành nói.



[Khi không cậu điều tra ông ta làm gì?]



“Đừng hỏi nhiều, cứ làm đi.”



[Này này Ninh Giang Thành, cậu có biết Thẩm Đại Hải là ai không?]



“Tôi có bị ngốc đâu mà không biết.” Ninh Giang Thành đáp.



[Cái tên này thật là, thôi được rồi, tôi sẽ cố gắng điều tra cho cậu. Đúng là kiếp trước tôi nợ Ninh Giang Thành cậu mà.]



Nói xong Liễu Huy cúp máy, Ninh Giang Thành dựa vào ghế, bỏ điện thoại sang một bên. Thẩm Đại Hải, người đàn ông này có bí mật động trời gì ở phía sau sao?







Ba ngày sau.



Sau ba ngày cố gắng của Liễu Huy cuối cùng anh cũng tra ra những thông tin có liên quan đến Thẩm Đại Hải. Anh đến tìm Ninh Giang Thành, ngồi xuống ghế rồi từ từ nói: “Tôi đã tra ra rồi, ông ta có liên quan đến Thiên Hương phải không?”



“Ừm.” Ninh Giang Thành đáp.



“Ông ta là ba ruột của cô ấy, mẹ của Thiên Hương từng là một diễn viên nổi tiếng, do quá xinh đẹp và tài giỏi, Thẩm Đại Hải đã nhìn trúng bà ấy. Sau đó Thẩm Đại Hải cưỡng hiếp bà ấy, rồi sinh ra Thẩm Thiên Hương bây giờ. Cũng do quá yêu người phụ nữ này, Thẩm Đại Hải không từ thủ đoạn hủy hoại sự nghiệp của bà ấy, cuối cùng bà ấy đành bất lực, chấp nhận ở bên cạnh ông ta. Rồi cả ba bọn họ cứ thế thành một nhà ba người, nhưng khi mẹ của Thiên Hương phát hiện mình bị ung thư Thẩm Đại Hải liền gạt bỏ mẹ con cô ấy để tự sinh tự diệt, đó cũng là lí do tại sao cô ấy chấp nhận mang thai hộ để kiếm tiền nuôi mẹ của mình.” Liễu Huy bình tĩnh nói.



Ninh Giang Thành nghe xong thì chết lặng, anh không ngờ lại…



“Thẩm Đại Hải này cũng quá nhẫn tâm, hủy hoại cuộc đời mẹ Thiên Hương, còn khiến Thiên Hương sống trong cực khổ suốt một thời gian dài, loại người này không xứng đáng làm ba của cô ấy.” Liễu Huy nói.



Ninh Giang Thành im lặng, vì lúc này trong lòng anh thật sự muốn đấm chết người đàn ông tệ bạc này, ông ta sao có thể làm ra những chuyện như thế này chứ? Thiên Hương của anh chịu quá nhiều đau thương rồi…







Thẩm Thiên Hương ngồi nhìn Thẩm Đại Hải, ông nhìn cô cô nhìn ông, cả hai ba con cứ im lặng một lúc lâu như thế.



“Ông hẹn tôi ra đây làm gì? Không phải hôm gặp mặt ông đã ngó lơ đứa con gái này sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom