Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60: Ngoại Truyện về Mạnh Cổ: Thận trọng trong việc lựa chọn
Nói thật, Mạnh Cổ không nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nhược Vũ anh có ấn tượng như thế nào.
Anh chỉ nhớ lúc ấy cô đi cùng Cao Ngữ Lam và nhóc con. Khi đó, anh vội vàng cốc vào đầu nhóc con một cái, sau đó cũng quay sang đùa bỡn với Cao Ngữ Lam. Đối với Cao Ngữ Lam, anh cũng rất ngạc nhiên. Đây là người con gái khi uống say vừa đánh vừa mắng Doãn Tắc khiến cho tên đó nhớ mãi không quên suốt ba năm, anh tự hỏi người con gái này rốt cuộc là như thế nào?
Quan trọng nhất chính là: “Duyên phận là chuyện rất thần kì.” Doãn Tắc tìm được cô gái ấy. Không, phải nói rằng đã đợi được đến ngày đó. Cho nên anh muốn gặp người con gái ấy một lần, xem rốt cuộc cô gái ấy như thế nào.
Gặp được rồi, cho nên anh không hề chú ý tới Trần Nhược Vũ cũng là chuyện bình thường. Anh chỉ nhớ rõ, cô ấy là bạn của Cao Ngữ Lam.
Sau đó lại nghe thấy cái tên Trần Nhược Vũ một lần nữa, là Doãn Tắc tới hỏi anh, hỏi rằng anh có muốn tìm bạn gái hay không.
Chuyện này Doãn của anh* biết rất rõ, đã lâu rồi anh chưa có bạn gái, không phải là anh không muốn mà là cơ hội chưa đến. Đương nhiên, nói về cơ hội thì nói ít không ít mà nói nhiều cũng chẳng nhiều. Anh biết rất rõ, điều kiện của mình rất tốt, luôn thu hút được ánh mắt của người khác phái, nhưng điều kiện có tốt đến mấy thì chuyện anh thích ai đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
(*) Doãn Tắc
Kì thực, anh không biết bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, có thể do Thích Dao đã gây tổn thương sâu sắc cho anh, sau đó những lần yêu đương về sau đều gặp phải thất bại, có lẽ bóng ma về mối tình đầu vẫn theo anh dai dẳng.
Anh đã ba mươi tuổi, anh cũng nên nói chuyện yêu đương. Yêu là gì chứ? Một người đàn ông sao lại đi hỏi câu hỏi quê mùa và thiếu thực tế như này, quá ngây thơ, không phải vậy sao?
Anh cảm thấy không phải.
Bên cạnh có rất nhiều ví dụ. Ở đâu không nói đến, nhưng cha mẹ anh là một ví dụ, đó là một cặp đôi vô cùng ân ái. Không phải kiểu ân ái ngọt ngào đến phát ngấy, mà giống như cả hai đều là một đôi trời sinh cho nên cuộc sống của cha mẹ anh đều rất hạnh phúc. Trước đây, anh là đứa con ngỗ ngược thì không hiểu hết nhưng hiện anh đã ba mươi tuổi, anh thực sự hâm mộ cha mình, đã tìm được một đối tượng như mẹ anh, một người phụ nữ vô cùng đáng yêu.
Ví dụ khác đi, đó là người bạn thân thiết của anh – Lôi Phong. Tên trời đánh ấy đang trong men say của tình yêu, nói chuyện yêu đương đã được hơn hai mươi năm, đương nhiên chuyện này khiến người khác phải đố kị, có người thì cảm thấy ngứa mắt vì hạnh phúc của tên đó.
Còn thằng nhãi Doãn Tắc nữa, kì thực tên này cũng chẳng khá hơn anh là mấy, cũng từng bị gái đá. Nhưng tên này vì điều kiện không tốt nên mới bị đá, còn anh ư, điều kiện anh quá tốt tại sao vẫn bị đá? Đương nhiên khiến anh cảm thấy căm phẫn vô cùng. Hơn nữa, ông trời đối với Doãn Tắc tốt hơn anh. Sau đó ông trời còn đưa người con gái trong lòng của Doãn Tắc trở lại.
Cho nên, làm sao anh có thể chịu nỗi nhục nhã này được? Ai cũng có người yêu để nương tựa, vì cái gì mà anh không có?
Được rồi, có lẽ trong ba người, anh là tên soi mói kĩ tính nhất, có lẽ vì anh là tên khó biết cách chiều lòng người nhất nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên đi tìm tình yêu thôi.
Thế nhưng, người con gái cùng ‘đồng loại’ với anh hiện đang ở nơi nào?
Doãn Tắc đề cập đến chuyện này, hỏi thăm tình hình cuộc sống tình cảm của anh chắc là có người nhờ vả đây.
“Lắm lời, chắc là cậu được ai nhờ vả phải vậy không. Hay đột nhiên phát hiện thì ra không thích Cao Ngữ Lam mà yêu mình sao?”
“Giời ơi.” Doãn Tắc tạo dáng khoa trương, mở mắt thật to: “Bị cậu phát hiện rồi, đáng ghét quá.”
“Nếu chuyện đã đến nước này, có lẽ mình cũng nên thông báo với người nhà.” Mạnh Cổ cầm lấy điện thoại: “Mình gọi điện cho mẹ, nói cho bà rằng cậu yêu mình, đến lúc đó bà hẹn cậu ra ngoài ăn cơm đừng có mà lẩn đi đâu.”
“Mình thèm vào, tên không có tình người.” Doãn Tắc khinh thường ra mặt: “Có nhất thiết phải lôi các cụ ra để nâng tầm sát thương cao thế này không.” Doãn Tắc duỗi đôi chân dài: “Này, sao không hỏi xem cô gái ngoan hiền nhà ai đã để mắt tới cậu?”
“Không hỏi, cho cậu nghẹn chết.”
Doãn Tắc vờ như không nghe thấy, tự hỏi tự giải đáp: “Là Trần Nhược Vũ, cậu nhớ ra chưa?.”
“Là ai?.”
“Là bạn học kiêm bạn thân của Lam Lam. Lần trước đi cùng cả nhóc con tới bệnh viện của cậu đó, gặp qua rồi còn gì.”
“Ờ.” Mạnh Cổ không hề có chút ấn tượng nào. Đương nhiên Doãn Tắc không hề có ý định thâm nhập quá sâu xa, cho nên đề tài cô gái nào đó yêu quý bác sĩ Mạnh đến đây coi như tạm gián đoạn.
Khi Mạnh Cổ có ấn tượng với Trần Nhược Vũ là khi anh thường xuyên ở bệnh viện gặp được cô.
Lần đầu tiên là lúc anh tan tầm gặp được cô ở cổng bệnh viện, cô chào hỏi anh, anh cũng thản nhiên chào lại. Thật ra, anh cũng chẳng nhớ rõ cô là ai, chỉ nghĩ rằng cô có thể là một trong số người bệnh của anh, nhưng nhìn thấy cô hơi khẩn trương khiến anh không thể không chú ý, nhưng kết quả anh vẫn rời đi.
Lần thứ hai là ở phòng bệnh, anh đang ở trong phòng của bệnh nhân chuẩn bị làm phẫu thuật để giải thích qua về vấn đề giải phẫu để người nhà bệnh nhân kí tên. Vừa ngẩng đầu lên, anh lại nhìn thấy cô đang thập thò ở cửa phòng giải phẫu, khi đó anh nhớ tới đã từng gặp qua cô một lần, lúc này Mạnh Cổ chỉ nghĩ chắc cô là người nhà của bệnh nhân, có lẽ vì lo lắng cho người nhà đang bị bệnh cho nên cô mới thấp thỏm không yên tới vậy.
Vì thế anh nói với người nhà của bệnh nhân đang kí đơn giải phẫu rằng chờ anh một lát, sau đó anh đi ra, muốn hỏi xem giường bệnh của người nhà cô là số bao nhiêu, có chuyện gì quan trọng cần giúp đỡ không, kết quả anh vừa bước tới chỗ cô, cô đã quay đầu chạy trốn nhanh như bay, ngay cả bóng dáng anh cũng chưa kịp nhìn.
Quái lạ.
Mạnh Cổ quay lại văn phòng, chuyên tâm làm việc, đem cái cô gái trẻ tuổi quái đản kia ném ra khỏi đầu.
Lần thứ ba, anh lại gặp cô, lần này là cô tới khám bệnh.
Bệnh gì?
Bệnh thần kinh! Bởi vì cô chẳng có bệnh gì cả.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang luống cuống chân tay, ăn nói lắp bắp, cô nói rằng là bạn của Cao Ngữ Lam, mà Cao Ngữ Lam là bạn gái của Doãn Tắc.
Phương thức tự giới thiệu như này khiến cho Mạnh Cổ có chút ấn tượng.
Kì thực, lúc nhìn vào máy tính và phiếu khám được đăng kí, nhìn thấy tên Trần Nhược Vũ anh đã nghĩ tới lời nói của Doãn Tắc, anh còn đang phân vân xem liệu có phải trùng tên trùng họ hay không, nhưng khi nhìn thấy cô, anh đã hiểu rõ vấn đề.
Theo đuổi đàn ông mà dùng cách thức đăng kí khám bệnh, lãng phí tài nguyên như này là điều anh không hề thích chút nào.
Thế nhưng cô không chỉ làm lãng phí tài nguyên của bệnh viên mà cô còn là đại biểu cho kiểu con gái có chỉ số thông minh thấp kém.
Cô tặng hoa cho anh nói lời cảm ơn vì anh đã chữa bệnh cho cô. Làm ơn đi, khám bệnh cho cô vì cô đăng kí khám, hơn nữa cô nào có bệnh gì, anh chỉ muốn mượn cơ hội này hù dọa cho cô một phen, muốn để cô biết khó mà lui, kết quả cô gái keo kiệt này không chịu nổi phí khám anh đề ra nhưng lần sau cô vẫn tới. Phiếu khám bệnh còn có thể ghi nợ sao? Ngu đần!
Nói thêm, bình thường hoa tặng cho các bác sĩ tay nghề cao cũng là bệnh nhân phẫu thuật chiếm đa số. Anh nhận hoa không ít nhưng đều là người nhà bệnh nhân được anh phẫu thuật thành công, chứ chưa có ai bị anh ghi cho một đống giấy kiểm tra tỉ mỉ mà tặng hoa cả.
Những bác sĩ mà kê nhiều thuốc, bắt kiểm tra nhiều nơi là bác sĩ không có chuẩn mực đạo đức, cô không biết điều này sao?
Một thời gian sau, cô nói Cao Ngữ Lam muốn hẹn đi ăn cơm, cô còn nói Doãn Tắc cũng sẽ tới, hỏi anh có muốn đi hay không. Anh rất muốn hỏi cô, tiểu thư à, cô có biết tôi và Doãn Tắc thân thiết với nhau thế nào không? Nếu tên đó mời ăn cơm, có cần cô phải đứng ra hẹn hò thay không?
Sau một thời gian nữa, cô tặng anh một bịch kẹo sầu riêng. Anh nghĩ anh không thể biểu hiện vẻ kinh ngạc cũng như không thể khống chế được sắc mặt đang thay đổi của mình.
Phải có đầu óc như nào mới nghĩ ra chuyện như này? Lúc theo đuổi đàn ông đi tặng cái loại đồ ăn có mùi khó chịu đến cực điểm như vậy?
Mạnh Cổ rất muốn cùng cô bàn luận một chút: “Tiểu thư à, cô thực sự đã theo đuổi đàn ông rồi chứ? Những loại chiêu trò như này sao cô có thể nghĩ ra được? Cô nghĩ rằng chỉ với quà cáp thế này có thể khiến đàn ông xao xuyến sao?.”
Đương nhiên, anh không cùng cô thảo luận tới vấn đề này.
Trên thực tế, anh hoàn toàn giả ngu, vờ như không biết nói gì. Muốn thay đổi người khác có lẽ anh nên thẳng thắn đánh bay suy nghĩ trong đầu của cô, để những suy nghĩ ngu ngốc và tình tiết ấy mau chóng biến mất. Thế nhưng Doãn Tắc là tên ngáng đường, tên đó là bạn thân của anh, cho dù thế nào anh cũng nên chừa lại mặt mũi cho Doãn Tắc.
Anh cảm thấy người con gái ngu ngốc đến mấy cũng sẽ hiểu được ý của anh, cho dù có là ngu siêu cấp đi chăng nữa cũng biết anh đang từ chối mối tình này.
Thế nhưng, Trần Nhược Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu hiểu ra vấn đề này. Cô vẫn tìm đủ loại lí do tới gặp anh, có thể nói là càng bị khống chế thì tinh thần của cô mỗi lúc một phát triển mạnh mẽ, chứng minh cho sự kiên trì của bản thân. Đôi lúc, anh rất muốn hỏi cô: “Tiểu thư à, rốt cuộc thì cô thích tôi ở điểm gì? Phải thế nào thì mới buông tha cho tôi?”
Mạnh Cổ cảm thấy sức chịu đựng của mình đã hết, đã đến lúc ngả bài ngửa, cũng không chờ anh làm rõ, Trần Nhược Vũ đã biến mất.
Không tiếng động, không tin tức, không hề có báo trước, cho dù là một cú điện thoại cũng không có, đột nhiên mất dạng.
Điều này khiến cho Mạnh Cổ thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng khơi mào tính hiếu kì trong lòng anh.
Người con gái kì quặc này, sao có thể dễ dàng từ bỏ đến thế?
Anh chỉ nhớ lúc ấy cô đi cùng Cao Ngữ Lam và nhóc con. Khi đó, anh vội vàng cốc vào đầu nhóc con một cái, sau đó cũng quay sang đùa bỡn với Cao Ngữ Lam. Đối với Cao Ngữ Lam, anh cũng rất ngạc nhiên. Đây là người con gái khi uống say vừa đánh vừa mắng Doãn Tắc khiến cho tên đó nhớ mãi không quên suốt ba năm, anh tự hỏi người con gái này rốt cuộc là như thế nào?
Quan trọng nhất chính là: “Duyên phận là chuyện rất thần kì.” Doãn Tắc tìm được cô gái ấy. Không, phải nói rằng đã đợi được đến ngày đó. Cho nên anh muốn gặp người con gái ấy một lần, xem rốt cuộc cô gái ấy như thế nào.
Gặp được rồi, cho nên anh không hề chú ý tới Trần Nhược Vũ cũng là chuyện bình thường. Anh chỉ nhớ rõ, cô ấy là bạn của Cao Ngữ Lam.
Sau đó lại nghe thấy cái tên Trần Nhược Vũ một lần nữa, là Doãn Tắc tới hỏi anh, hỏi rằng anh có muốn tìm bạn gái hay không.
Chuyện này Doãn của anh* biết rất rõ, đã lâu rồi anh chưa có bạn gái, không phải là anh không muốn mà là cơ hội chưa đến. Đương nhiên, nói về cơ hội thì nói ít không ít mà nói nhiều cũng chẳng nhiều. Anh biết rất rõ, điều kiện của mình rất tốt, luôn thu hút được ánh mắt của người khác phái, nhưng điều kiện có tốt đến mấy thì chuyện anh thích ai đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
(*) Doãn Tắc
Kì thực, anh không biết bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, có thể do Thích Dao đã gây tổn thương sâu sắc cho anh, sau đó những lần yêu đương về sau đều gặp phải thất bại, có lẽ bóng ma về mối tình đầu vẫn theo anh dai dẳng.
Anh đã ba mươi tuổi, anh cũng nên nói chuyện yêu đương. Yêu là gì chứ? Một người đàn ông sao lại đi hỏi câu hỏi quê mùa và thiếu thực tế như này, quá ngây thơ, không phải vậy sao?
Anh cảm thấy không phải.
Bên cạnh có rất nhiều ví dụ. Ở đâu không nói đến, nhưng cha mẹ anh là một ví dụ, đó là một cặp đôi vô cùng ân ái. Không phải kiểu ân ái ngọt ngào đến phát ngấy, mà giống như cả hai đều là một đôi trời sinh cho nên cuộc sống của cha mẹ anh đều rất hạnh phúc. Trước đây, anh là đứa con ngỗ ngược thì không hiểu hết nhưng hiện anh đã ba mươi tuổi, anh thực sự hâm mộ cha mình, đã tìm được một đối tượng như mẹ anh, một người phụ nữ vô cùng đáng yêu.
Ví dụ khác đi, đó là người bạn thân thiết của anh – Lôi Phong. Tên trời đánh ấy đang trong men say của tình yêu, nói chuyện yêu đương đã được hơn hai mươi năm, đương nhiên chuyện này khiến người khác phải đố kị, có người thì cảm thấy ngứa mắt vì hạnh phúc của tên đó.
Còn thằng nhãi Doãn Tắc nữa, kì thực tên này cũng chẳng khá hơn anh là mấy, cũng từng bị gái đá. Nhưng tên này vì điều kiện không tốt nên mới bị đá, còn anh ư, điều kiện anh quá tốt tại sao vẫn bị đá? Đương nhiên khiến anh cảm thấy căm phẫn vô cùng. Hơn nữa, ông trời đối với Doãn Tắc tốt hơn anh. Sau đó ông trời còn đưa người con gái trong lòng của Doãn Tắc trở lại.
Cho nên, làm sao anh có thể chịu nỗi nhục nhã này được? Ai cũng có người yêu để nương tựa, vì cái gì mà anh không có?
Được rồi, có lẽ trong ba người, anh là tên soi mói kĩ tính nhất, có lẽ vì anh là tên khó biết cách chiều lòng người nhất nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên đi tìm tình yêu thôi.
Thế nhưng, người con gái cùng ‘đồng loại’ với anh hiện đang ở nơi nào?
Doãn Tắc đề cập đến chuyện này, hỏi thăm tình hình cuộc sống tình cảm của anh chắc là có người nhờ vả đây.
“Lắm lời, chắc là cậu được ai nhờ vả phải vậy không. Hay đột nhiên phát hiện thì ra không thích Cao Ngữ Lam mà yêu mình sao?”
“Giời ơi.” Doãn Tắc tạo dáng khoa trương, mở mắt thật to: “Bị cậu phát hiện rồi, đáng ghét quá.”
“Nếu chuyện đã đến nước này, có lẽ mình cũng nên thông báo với người nhà.” Mạnh Cổ cầm lấy điện thoại: “Mình gọi điện cho mẹ, nói cho bà rằng cậu yêu mình, đến lúc đó bà hẹn cậu ra ngoài ăn cơm đừng có mà lẩn đi đâu.”
“Mình thèm vào, tên không có tình người.” Doãn Tắc khinh thường ra mặt: “Có nhất thiết phải lôi các cụ ra để nâng tầm sát thương cao thế này không.” Doãn Tắc duỗi đôi chân dài: “Này, sao không hỏi xem cô gái ngoan hiền nhà ai đã để mắt tới cậu?”
“Không hỏi, cho cậu nghẹn chết.”
Doãn Tắc vờ như không nghe thấy, tự hỏi tự giải đáp: “Là Trần Nhược Vũ, cậu nhớ ra chưa?.”
“Là ai?.”
“Là bạn học kiêm bạn thân của Lam Lam. Lần trước đi cùng cả nhóc con tới bệnh viện của cậu đó, gặp qua rồi còn gì.”
“Ờ.” Mạnh Cổ không hề có chút ấn tượng nào. Đương nhiên Doãn Tắc không hề có ý định thâm nhập quá sâu xa, cho nên đề tài cô gái nào đó yêu quý bác sĩ Mạnh đến đây coi như tạm gián đoạn.
Khi Mạnh Cổ có ấn tượng với Trần Nhược Vũ là khi anh thường xuyên ở bệnh viện gặp được cô.
Lần đầu tiên là lúc anh tan tầm gặp được cô ở cổng bệnh viện, cô chào hỏi anh, anh cũng thản nhiên chào lại. Thật ra, anh cũng chẳng nhớ rõ cô là ai, chỉ nghĩ rằng cô có thể là một trong số người bệnh của anh, nhưng nhìn thấy cô hơi khẩn trương khiến anh không thể không chú ý, nhưng kết quả anh vẫn rời đi.
Lần thứ hai là ở phòng bệnh, anh đang ở trong phòng của bệnh nhân chuẩn bị làm phẫu thuật để giải thích qua về vấn đề giải phẫu để người nhà bệnh nhân kí tên. Vừa ngẩng đầu lên, anh lại nhìn thấy cô đang thập thò ở cửa phòng giải phẫu, khi đó anh nhớ tới đã từng gặp qua cô một lần, lúc này Mạnh Cổ chỉ nghĩ chắc cô là người nhà của bệnh nhân, có lẽ vì lo lắng cho người nhà đang bị bệnh cho nên cô mới thấp thỏm không yên tới vậy.
Vì thế anh nói với người nhà của bệnh nhân đang kí đơn giải phẫu rằng chờ anh một lát, sau đó anh đi ra, muốn hỏi xem giường bệnh của người nhà cô là số bao nhiêu, có chuyện gì quan trọng cần giúp đỡ không, kết quả anh vừa bước tới chỗ cô, cô đã quay đầu chạy trốn nhanh như bay, ngay cả bóng dáng anh cũng chưa kịp nhìn.
Quái lạ.
Mạnh Cổ quay lại văn phòng, chuyên tâm làm việc, đem cái cô gái trẻ tuổi quái đản kia ném ra khỏi đầu.
Lần thứ ba, anh lại gặp cô, lần này là cô tới khám bệnh.
Bệnh gì?
Bệnh thần kinh! Bởi vì cô chẳng có bệnh gì cả.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang luống cuống chân tay, ăn nói lắp bắp, cô nói rằng là bạn của Cao Ngữ Lam, mà Cao Ngữ Lam là bạn gái của Doãn Tắc.
Phương thức tự giới thiệu như này khiến cho Mạnh Cổ có chút ấn tượng.
Kì thực, lúc nhìn vào máy tính và phiếu khám được đăng kí, nhìn thấy tên Trần Nhược Vũ anh đã nghĩ tới lời nói của Doãn Tắc, anh còn đang phân vân xem liệu có phải trùng tên trùng họ hay không, nhưng khi nhìn thấy cô, anh đã hiểu rõ vấn đề.
Theo đuổi đàn ông mà dùng cách thức đăng kí khám bệnh, lãng phí tài nguyên như này là điều anh không hề thích chút nào.
Thế nhưng cô không chỉ làm lãng phí tài nguyên của bệnh viên mà cô còn là đại biểu cho kiểu con gái có chỉ số thông minh thấp kém.
Cô tặng hoa cho anh nói lời cảm ơn vì anh đã chữa bệnh cho cô. Làm ơn đi, khám bệnh cho cô vì cô đăng kí khám, hơn nữa cô nào có bệnh gì, anh chỉ muốn mượn cơ hội này hù dọa cho cô một phen, muốn để cô biết khó mà lui, kết quả cô gái keo kiệt này không chịu nổi phí khám anh đề ra nhưng lần sau cô vẫn tới. Phiếu khám bệnh còn có thể ghi nợ sao? Ngu đần!
Nói thêm, bình thường hoa tặng cho các bác sĩ tay nghề cao cũng là bệnh nhân phẫu thuật chiếm đa số. Anh nhận hoa không ít nhưng đều là người nhà bệnh nhân được anh phẫu thuật thành công, chứ chưa có ai bị anh ghi cho một đống giấy kiểm tra tỉ mỉ mà tặng hoa cả.
Những bác sĩ mà kê nhiều thuốc, bắt kiểm tra nhiều nơi là bác sĩ không có chuẩn mực đạo đức, cô không biết điều này sao?
Một thời gian sau, cô nói Cao Ngữ Lam muốn hẹn đi ăn cơm, cô còn nói Doãn Tắc cũng sẽ tới, hỏi anh có muốn đi hay không. Anh rất muốn hỏi cô, tiểu thư à, cô có biết tôi và Doãn Tắc thân thiết với nhau thế nào không? Nếu tên đó mời ăn cơm, có cần cô phải đứng ra hẹn hò thay không?
Sau một thời gian nữa, cô tặng anh một bịch kẹo sầu riêng. Anh nghĩ anh không thể biểu hiện vẻ kinh ngạc cũng như không thể khống chế được sắc mặt đang thay đổi của mình.
Phải có đầu óc như nào mới nghĩ ra chuyện như này? Lúc theo đuổi đàn ông đi tặng cái loại đồ ăn có mùi khó chịu đến cực điểm như vậy?
Mạnh Cổ rất muốn cùng cô bàn luận một chút: “Tiểu thư à, cô thực sự đã theo đuổi đàn ông rồi chứ? Những loại chiêu trò như này sao cô có thể nghĩ ra được? Cô nghĩ rằng chỉ với quà cáp thế này có thể khiến đàn ông xao xuyến sao?.”
Đương nhiên, anh không cùng cô thảo luận tới vấn đề này.
Trên thực tế, anh hoàn toàn giả ngu, vờ như không biết nói gì. Muốn thay đổi người khác có lẽ anh nên thẳng thắn đánh bay suy nghĩ trong đầu của cô, để những suy nghĩ ngu ngốc và tình tiết ấy mau chóng biến mất. Thế nhưng Doãn Tắc là tên ngáng đường, tên đó là bạn thân của anh, cho dù thế nào anh cũng nên chừa lại mặt mũi cho Doãn Tắc.
Anh cảm thấy người con gái ngu ngốc đến mấy cũng sẽ hiểu được ý của anh, cho dù có là ngu siêu cấp đi chăng nữa cũng biết anh đang từ chối mối tình này.
Thế nhưng, Trần Nhược Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu hiểu ra vấn đề này. Cô vẫn tìm đủ loại lí do tới gặp anh, có thể nói là càng bị khống chế thì tinh thần của cô mỗi lúc một phát triển mạnh mẽ, chứng minh cho sự kiên trì của bản thân. Đôi lúc, anh rất muốn hỏi cô: “Tiểu thư à, rốt cuộc thì cô thích tôi ở điểm gì? Phải thế nào thì mới buông tha cho tôi?”
Mạnh Cổ cảm thấy sức chịu đựng của mình đã hết, đã đến lúc ngả bài ngửa, cũng không chờ anh làm rõ, Trần Nhược Vũ đã biến mất.
Không tiếng động, không tin tức, không hề có báo trước, cho dù là một cú điện thoại cũng không có, đột nhiên mất dạng.
Điều này khiến cho Mạnh Cổ thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng khơi mào tính hiếu kì trong lòng anh.
Người con gái kì quặc này, sao có thể dễ dàng từ bỏ đến thế?
Bình luận facebook