Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Cô là đồ đầu heo
Đương nhiên, Trần Nhược Vũ đâu có gan dám hành hung bác sĩ Mạnh Cổ.
Anh rất chuyên chú trong công việc, làm tròn trách nhiệm một bác sĩ đi thăm khám bệnh nhân, cẩn thận chỉ bảo các đàn em. Anh đối với bệnh nhân rất tận tình, có vấn đề gì đều giải đáp tỉ mỉ, trong câu nói của anh còn pha chút hài hước, lời nói dí dỏm khiến người bệnh của anh ai cũng cười rất tươi.
Trong lúc anh làm việc cô không dám nói chuyện với anh. Cô cảm thấy, khi anh làm việc trông rất hấp dẫn, không hề có cảm giác chán ghét. Mà anh, ở trước mặt bệnh nhân cũng không làm phiền cô, chỉ trừ lúc anh nhìn về phía cô, đem lại cảm giác hơi mờ ám.
Không đúng, cô lại dùng sai từ. Đó không chỉ đơn thuần là mờ ám, tên đàn ông xấu xa này không chỉ coi thường cô mà còn tạo ra vẻ thần bí. Không đúng, phải nói là cô cảm thấy ghê rợn khi mình với anh có cái gì đó mờ ám.
Nói tóm lại, thân là bệnh nhân, Trần Nhược Vũ và bác sĩ Mạnh Cổ sóng yên biển lặng sống qua hai ngày, không khí hài hòa, cuộc sống bình an khiến Trần Nhược Vũ có cảm giác không biết có phải do hai tên xấu xa kia đánh cho đầu bị hỏng hóc, xuất hiện ảo giác hay không.
Nhưng đến ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ đã có đáp án, đầu óc cô hoạt động rất bình thường, cô là người khỏe mạnh có tư duy vô cùng bình thường.
Ngày đó, Trần Nhược Vũ cảm thấy sức khỏe đã dần hồi phục, vì thế cô mặc bộ đồ bệnh nhân xuống vườn hoa ngồi phơi nắng. Trần Nhược Vũ vừa phơi nắng vừa nhẩm tính xem chi phí nằm viện hết bao nhiêu, cô có nên đi tìm y tá để hỏi xem có thể xuất viện được hay chưa.
Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông nào đó, thân mặc chiếc áo trắng dài toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn, đặt mông ngồi bên cạnh cô.
Trần Nhược Vũ cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng cô dịch mông sang chỗ khác, ho hai tiếng rồi, luống cuống định đứng lên. Lúc này, Mạnh Cổ mới chịu mở miệng.
“ Trần Nhược Vũ, tôi biết cô đang nghĩ gì.”
Cô nghĩ gì? Cô chẳng nghĩ cái gì cả!
Mà nếu có nghĩ, thì cũng chỉ nghĩ rằng nếu cô và tên bác sĩ Mông Cổ này không quen biết nhau thì tốt biết mấy. Hoặc nghĩ rằng chờ xuất viện rồi coi như không quen biết anh. Nếu không, lại thắc mắc vì sao hai ngày qua anh lại đối xử hòa bình với cô như thế, lại định chờ thời cơ giở trò gì nữa đây?
Lần này, cô quyết tâm đóng chặt cửa miệng, không thể lại lỡ mồm như lần trước được nữa. Cô còn nghĩ, vì sao mỗi lần hạ quyết tâm không gặp lại anh, nghĩ đủ mọi cách trốn anh càng xa càng tốt thì luôn có dịp ‘ may mắn ‘ gặp lại anh. Nếu không, cô nghĩ...
“ Muốn tôi gọi cho Cao Ngữ Lam tới thăm cô không?.”
“ Hả?.” Trần Nhược Vũ đang chìm trong suy nghĩ miên man bay bổng của mình bỗng nghe được câu hỏi của anh, chợt giật mình, tỉnh giấc: “ Không cần, không cần.” Cả tay cả chân cùng nhau từ chối một lượt: “ Đừng nói cho cô ấy biết.”
Bị người khác đánh cho tới mức phải nhập viện, không nên để người khác biết. Thêm vào đó, cô với tên bác sĩ Mông Cổ đang rơi vào tình trạng mờ ám tuyệt đối không nên để bạn bè biết được.
“ Trần Nhược Vũ, có thật là cô không quen biết tôi?.”
“ Cái gì?.” Trần Nhược Vũ hoài nghi, liệu có phải mình bị đánh đến não bị tổn thương, cho nên tai cô nảy sinh vấn đề về nghe? Nếu không, sao câu nói rõ ràng rành mạch của bác sĩ Mạnh cô đều nghe không rõ?
Anh nói, anh biết cô đang nghĩ gì, hết nhắc đến Cao Ngữ Lam rồi nhảy phắt sang nói về anh? Hình như ngay cả tính chất bắc cầu cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, quả thực là chủ đề đang nói đến chẳng có gì liên quan đến nhau.
Trần Nhược Vũ nâng cánh tay bị thương lên ra hiệu cho anh: “ Bác sĩ Mạnh, anh nói chậm một chút.”
Mạnh Cổ kéo khóe miệng lên, để lộ ra hàm răng trắng bóng: “ Đêm đó, cô kéo tay tôi không chịu buông.”
Trần Nhược Vũ mở to mắt nhìn anh, anh lại chuẩn biến cô thành trò cười rồi.
Mạnh Cổ tiếp tục cười: “ Còn nói với tôi rất nhiều chuyện.”
Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên: “ Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Mạnh Cổ kéo ống tay áo của cô, ấn cô ngồi xuống bên cạnh mình, sắc mặt vẫn điềm nhiên không hề biến chuyển, nói tiếp: “ Trần Nhược Vũ, tôi là loại người nếu có khúc mắc với ai đó, không vừa mắt ai đó, nhất định sẽ đối thoại trực tiếp.”
Loại trò chuyện này thật đúng là dịu dàng, êm ái đi vào lòng người!
Không phải anh muốn mặt đối mặt để nói chuyện, mà anh muốn mặt đối mặt để chà đạp người khác, khiến đối phương phải khó xử, làm cho mặt người ta phải biến dạng, méo xẹo mới hài lòng. Tên đàn ông xấu xa này sẽ không bao giờ định nghĩa được kiểu ăn nói lễ phép là thế nào!
Trần Nhược Vũ gật đầu: “ Tôi là người từng trải.”
Vẻ mặt thành khẩn của Trần Nhược Vũ khiến anh bật cười, thấy anh đang cười mình, Trần Nhược Vũ lại mở to mắt xoáy thẳng vào mặt tên đàn ông ngồi đối diện.
“ Cho nên, ở sau lưng để nói xấu người khác, không phải là phong cách của tôi.”
“ Bác sĩ Mạnh không cần phải chế giễu tôi, tôi biết lần đó là tôi xấu miệng, tôi cũng đã xin lỗi anh.”
“ Tôi không phải nói cô.”
Không phải mới là lạ, Trần Nhược Vũ quay mặt sang một bên.
“ Ý tôi là... Có một cô gái yêu thầm tôi, thường xuyên tới bệnh viện tìm tôi, không có bệnh cũng giả có bệnh để đến tìm tôi khám bệnh. Chưa hết, còn cố tình khởi xướng các lần tụ tập ăn uống vui chơi mời tôi tham gia, thường xuyên mua đồ ăn cho tôi. Nhưng có một ngày, cô ấy đột nhiên không tới nữa, vô tình tôi gặp lại cô ấy ở siêu thị, không ngờ cô ấy lại có thái độ như tôi nợ cô ấy hàng nghìn cái mạng, vô cùng lạnh nhạt.”
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, tên đàn ông chết tiệt này, anh đúng là không muốn chừa cho cô chút mặt mũi nào để tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.
“ Tôi cảm thấy rất kì lạ, phải chăng cô gái này trời sinh đa nhân cách?. Hoặc là dạng người có trăng quên đèn? Hai ngày trước tôi mới biết, thì ra cô ấy nghe được những tin đồn không tốt về mình, dẫn đến tâm lí tổn thương nặng nề.”
Trần Nhược Vũ cắn chặt răng, nếu anh còn nói tiếp, cô cũng sẽ không nể nang gì.
“ Bác sĩ Mạnh, chắc anh không biết, cô gái kia ấy, cô ấy bị mỡ heo làm mờ mắt, không hiểu rõ nhân tình thế thái. Chưa hiểu rõ ngọn nguồn đã làm chuyện xằng bậy, bây giờ cô ấy rất hối hận.”
Vẻ mặt của Trần Nhược Vũ làm cho Mạnh Cổ cười hahaha không dứt.
Trần Nhược Vũ cau mày khó hiểu, rốt cuộc thì có gì đáng để cười?
“ Bị mỡ heo làm mờ mắt là chuyện không nhỏ, điều trị không tốt sẽ dẫn đến mù lòa. Chỉ đi khám khoa thần kinh không là không đủ, còn phải đi tới khoa mắt. Xem kìa, cô gái ấy thật đáng thương.”
“ Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Bác sĩ Mạnh lại cười hahaha, túm chặt Trần Nhược Vũ không buông.
“ Trần Nhược Vũ, tôi không quan tâm người khác nói gì về cô. Tuy rằng, tôi nói chuyện không thích chừa mặt mũi cho ai cả, nhưng cũng không thích ở sau lưng nói xấu người khác. Nếu có gì không hài lòng, tôi sẽ đứng trước mặt của cô mà nói.”
Giọng nói của Mạnh Cổ bỗng trở nên nghiêm túc, Trần Nhược Vũ vểnh cao tai để nghe rõ từng lời anh nói.
“ Tôi với cô không thích hợp. Cô cũng không phải thật lòng với tôi. Tinh huống ‘ nhất kiến chung tình ‘ tuyệt đối sẽ không xảy ra, huống hồ ngay từ đầu cô cũng không biết nên xuống tay với tôi hay với Lôi Phong. Lôi Phong đã có vợ chưa cưới, nên cô mới chuyển hướng sang tôi.
Cho nên, tôi mới không đáp lại tình cảm của cô, những chuyện cô làm cho tôi, tôi không biết nó có ý nghĩa gì. Cuộc sống của chúng ta vốn không tương đồng, tính cách cũng trái ngược nhau cho nên tôi không thể đáp lại cô. Nhưng vì cô là bạn của Cao Ngữ Lam, lúc đó tôi cũng không hẳn là quen biết cô, cho nên tôi nghĩ để cho cô thời gian tự mình suy nghĩ. Tôi nói như vậy, cô hiểu chứ?.”
Trần Nhược Vũ thẫn thờ gật đầu.
Mạnh Cổ tiếp tục nói: “ Rồi có một ngày, đột nhiên cô không xuất hiện, tôi nghĩ cô đã thông suốt. Nhưng lần đó, gặp lại cô ở siêu thị, cô lại cố tình né tránh tôi, giống như tôi là kẻ địch không đội trời chung với cô, tôi cảm thấy có chút kì lạ. Sau khi gặp lại cô ở quán cafe, cô với tên kia lại nói tôi như vậy, quả thực tôi rất tức giận. Nhưng mà xem ra, tôi đối với cô cũng có hiểu lầm, cho nên chúng ta bỏ qua mọi chuyện trước đây, tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè.”
Chỉ là bạn bè?
Trần Nhược Vũ chớp mắt vài cái, tiếp tục thẫn thờ gật đầu.
Cô phát hiện, thì ra anh cũng biết nói tiếng người, chỉ là do cô hiểu lầm anh, nghĩ anh là kẻ xấu xa, nhưng sao cô lại cảm thấy có chút bi thương?
“ Nếu chúng ta là bạn bè, thì tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”
Còn muốn nói gì nữa?
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm Mạnh Cổ, đàn ông mà nhiều lời liệu có phải là ưu điểm không? Ở trong lòng, Trần Nhược Vũ thầm châm chọc anh, chỉ có vậy cô mới thoải mái được một chút.
“ Xuất phát điểm của cô là tốt, đáng tiếc đầu cô là đồ đầu heo. Cô cho rằng mình là người phụ nữ làm bằng kim cương, sức mạnh vô địch sao? Có bản lĩnh cùng hai tên đàn ông đánh nhau, chính xác là bị hai tên đó đánh, có phải cô không có nổi ba tệ rưỡi?.”
Định chửi thầm anh thì lại nghe thấy Mạnh Cổ đang mắng mình.
Trần Nhược Vũ rùng mình, chớp mắt vài cái. Người đàn ông dịu dàng đứng đắn ban nãy chết ở xó xỉnh nào rồi?
“ Cô có biết hay không, nếu không gặp được người tốt giúp cô báo công an, thì lúc này bộ dạng của cô sẽ vô cùng thảm, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa? Cô thiếu tiền vị khách kia sao? Muốn cô xả thân vì nghĩa lấy tiền về cho anh ta sao? Cô là người bán bảo hiểm, sao lại muốn bán mạng? Cảnh sát đâu, còn có tòa án, bạn bè của vị khách kia nữa, bọn họ đều là những kẻ vô dụng? Cô nghĩ bọn họ đều chết hết sao?.”
“ À, người cứu tôi, là ai?.” Cô đúng là sơ sót, cũng không cảm ơn người ta lấy một câu.
“ Quan trọng sao? Tôi nói cho cô điều này mới là trọng điểm sao?.” Mạnh Cổ càng nói càng cao giọng.
“ Anh nói một đống chuyện, ai biết được trọng điểm nằm ở đâu.”
“ Trọng điểm là người phụ nữ này rất ngu ngốc.” Anh càng nói càng trở nên hung hăng.
“ Ngu thì sao nào? Liên quan gì đến anh.” Cô cũng đến cực hạn của sự chịu đựng.
“ Ngu ngốc như thế khiến người khác lo lắng, với tư cách là bạn của cô, tôi cần chỉ cô đi vào con đường đúng đắn, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy.”
“ Lúc anh mắng chửi, chế giễu người khác sao không thấy áy náy?.”
“ Chỉ số thông minh thấp kém chỉ còn cách lấy sự chăm chỉ, cần cù bù lại.” Mạnh Cổ không quan tâm đến mấy lời phản bác của Trần Nhược Vũ, tiếp tục giảng đạo: “ Sau này, cô có làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho bản thân trước, đừng làm chuyện dại dột. Như vậy, cuộc sống của cô mới còn hy vọng.”
Ôi trời, còn bàn đến chuyện cả đời người.
“ Cô đừng cho rằng tôi yêu cô nên mới lo lắng cho cô, nếu không phải bạn cô, tôi cũng chẳng hơi đâu đi nói những điều này.” Bô lô ba la, bác sĩ Mạnh hành văn lưu loát, giảng đạo cho cô chừng mười phút.
Thấy anh quan tâm cô, trái tim Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng.
Tim đập nhanh đến mức như muốn bật tung khỏi lồng ngực.
Cho dù không chết cũng khiến người khác trở nên đần độn, ngu si, đánh mất chức năng soạn thảo ngôn ngữ. Dẫn tới việc Trần Nhược Vũ tắt hẳn khả năng tranh luận, dỏng tai nghe bác sĩ Mông Cổ giảng đạo hơn mười phút. Cuối cùng, bác sĩ Mạnh cốc mạnh lên đầu Trần Nhược Vũ một cái: “ Tôi hết lòng khuyên nhủ cô, giảng đạo lý cho cô nghe, cô bày ra cái bộ mặt ngu ngốc này đáp lại tôi?.”
Trần Nhược Vũ vẫn ngây ngốc nhìn anh. Hình như cô ngộ đạo rồi.
Cô thích anh rồi.
Khiếp sợ.
Chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới có thể ở trong lúc bị mắng tới tấp phát hiện ra chân tình của mình.
Hơn nữa, lại ở trước mặt anh, sau khi nghe anh từ chối tình cảm của mình, cô mới phát hiện, cô rất thích anh.
Anh là kẻ hai mặt!
Một mặt là tên bác sĩ Mông Cổ miệng quạ, mặt còn lại là bác sĩ Mạnh Cổ phát sáng lấp lánh. Vậy sao cô lại thích anh?
Cô biết rõ, cô và anh có nhiều sự khác biệt, anh nhìn rõ tâm tư hành động của cô, nhưng cô lại phát hiện, cô rất thích anh.
Cô đúng là kẻ có bệnh! Bệnh này không hề nhẹ.
Trong lòng đầy một bụng ấm ức, đời này coi như hỏng bét.
Chỉ có thể nói, thông minh thì dùng cần cù bù vào! Để tránh tình huống không áp chế được cảm xúc của mình, không nên cùng anh dây dưa mập mờ như này nữa, vì thế Trần Nhược Vũ bỏ chạy lấy thân.
Lén lút, im lặng trốn khỏi bệnh viện.
Anh rất chuyên chú trong công việc, làm tròn trách nhiệm một bác sĩ đi thăm khám bệnh nhân, cẩn thận chỉ bảo các đàn em. Anh đối với bệnh nhân rất tận tình, có vấn đề gì đều giải đáp tỉ mỉ, trong câu nói của anh còn pha chút hài hước, lời nói dí dỏm khiến người bệnh của anh ai cũng cười rất tươi.
Trong lúc anh làm việc cô không dám nói chuyện với anh. Cô cảm thấy, khi anh làm việc trông rất hấp dẫn, không hề có cảm giác chán ghét. Mà anh, ở trước mặt bệnh nhân cũng không làm phiền cô, chỉ trừ lúc anh nhìn về phía cô, đem lại cảm giác hơi mờ ám.
Không đúng, cô lại dùng sai từ. Đó không chỉ đơn thuần là mờ ám, tên đàn ông xấu xa này không chỉ coi thường cô mà còn tạo ra vẻ thần bí. Không đúng, phải nói là cô cảm thấy ghê rợn khi mình với anh có cái gì đó mờ ám.
Nói tóm lại, thân là bệnh nhân, Trần Nhược Vũ và bác sĩ Mạnh Cổ sóng yên biển lặng sống qua hai ngày, không khí hài hòa, cuộc sống bình an khiến Trần Nhược Vũ có cảm giác không biết có phải do hai tên xấu xa kia đánh cho đầu bị hỏng hóc, xuất hiện ảo giác hay không.
Nhưng đến ngày thứ ba, Trần Nhược Vũ đã có đáp án, đầu óc cô hoạt động rất bình thường, cô là người khỏe mạnh có tư duy vô cùng bình thường.
Ngày đó, Trần Nhược Vũ cảm thấy sức khỏe đã dần hồi phục, vì thế cô mặc bộ đồ bệnh nhân xuống vườn hoa ngồi phơi nắng. Trần Nhược Vũ vừa phơi nắng vừa nhẩm tính xem chi phí nằm viện hết bao nhiêu, cô có nên đi tìm y tá để hỏi xem có thể xuất viện được hay chưa.
Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông nào đó, thân mặc chiếc áo trắng dài toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn, đặt mông ngồi bên cạnh cô.
Trần Nhược Vũ cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng cô dịch mông sang chỗ khác, ho hai tiếng rồi, luống cuống định đứng lên. Lúc này, Mạnh Cổ mới chịu mở miệng.
“ Trần Nhược Vũ, tôi biết cô đang nghĩ gì.”
Cô nghĩ gì? Cô chẳng nghĩ cái gì cả!
Mà nếu có nghĩ, thì cũng chỉ nghĩ rằng nếu cô và tên bác sĩ Mông Cổ này không quen biết nhau thì tốt biết mấy. Hoặc nghĩ rằng chờ xuất viện rồi coi như không quen biết anh. Nếu không, lại thắc mắc vì sao hai ngày qua anh lại đối xử hòa bình với cô như thế, lại định chờ thời cơ giở trò gì nữa đây?
Lần này, cô quyết tâm đóng chặt cửa miệng, không thể lại lỡ mồm như lần trước được nữa. Cô còn nghĩ, vì sao mỗi lần hạ quyết tâm không gặp lại anh, nghĩ đủ mọi cách trốn anh càng xa càng tốt thì luôn có dịp ‘ may mắn ‘ gặp lại anh. Nếu không, cô nghĩ...
“ Muốn tôi gọi cho Cao Ngữ Lam tới thăm cô không?.”
“ Hả?.” Trần Nhược Vũ đang chìm trong suy nghĩ miên man bay bổng của mình bỗng nghe được câu hỏi của anh, chợt giật mình, tỉnh giấc: “ Không cần, không cần.” Cả tay cả chân cùng nhau từ chối một lượt: “ Đừng nói cho cô ấy biết.”
Bị người khác đánh cho tới mức phải nhập viện, không nên để người khác biết. Thêm vào đó, cô với tên bác sĩ Mông Cổ đang rơi vào tình trạng mờ ám tuyệt đối không nên để bạn bè biết được.
“ Trần Nhược Vũ, có thật là cô không quen biết tôi?.”
“ Cái gì?.” Trần Nhược Vũ hoài nghi, liệu có phải mình bị đánh đến não bị tổn thương, cho nên tai cô nảy sinh vấn đề về nghe? Nếu không, sao câu nói rõ ràng rành mạch của bác sĩ Mạnh cô đều nghe không rõ?
Anh nói, anh biết cô đang nghĩ gì, hết nhắc đến Cao Ngữ Lam rồi nhảy phắt sang nói về anh? Hình như ngay cả tính chất bắc cầu cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, quả thực là chủ đề đang nói đến chẳng có gì liên quan đến nhau.
Trần Nhược Vũ nâng cánh tay bị thương lên ra hiệu cho anh: “ Bác sĩ Mạnh, anh nói chậm một chút.”
Mạnh Cổ kéo khóe miệng lên, để lộ ra hàm răng trắng bóng: “ Đêm đó, cô kéo tay tôi không chịu buông.”
Trần Nhược Vũ mở to mắt nhìn anh, anh lại chuẩn biến cô thành trò cười rồi.
Mạnh Cổ tiếp tục cười: “ Còn nói với tôi rất nhiều chuyện.”
Trần Nhược Vũ đứng ngồi không yên: “ Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Mạnh Cổ kéo ống tay áo của cô, ấn cô ngồi xuống bên cạnh mình, sắc mặt vẫn điềm nhiên không hề biến chuyển, nói tiếp: “ Trần Nhược Vũ, tôi là loại người nếu có khúc mắc với ai đó, không vừa mắt ai đó, nhất định sẽ đối thoại trực tiếp.”
Loại trò chuyện này thật đúng là dịu dàng, êm ái đi vào lòng người!
Không phải anh muốn mặt đối mặt để nói chuyện, mà anh muốn mặt đối mặt để chà đạp người khác, khiến đối phương phải khó xử, làm cho mặt người ta phải biến dạng, méo xẹo mới hài lòng. Tên đàn ông xấu xa này sẽ không bao giờ định nghĩa được kiểu ăn nói lễ phép là thế nào!
Trần Nhược Vũ gật đầu: “ Tôi là người từng trải.”
Vẻ mặt thành khẩn của Trần Nhược Vũ khiến anh bật cười, thấy anh đang cười mình, Trần Nhược Vũ lại mở to mắt xoáy thẳng vào mặt tên đàn ông ngồi đối diện.
“ Cho nên, ở sau lưng để nói xấu người khác, không phải là phong cách của tôi.”
“ Bác sĩ Mạnh không cần phải chế giễu tôi, tôi biết lần đó là tôi xấu miệng, tôi cũng đã xin lỗi anh.”
“ Tôi không phải nói cô.”
Không phải mới là lạ, Trần Nhược Vũ quay mặt sang một bên.
“ Ý tôi là... Có một cô gái yêu thầm tôi, thường xuyên tới bệnh viện tìm tôi, không có bệnh cũng giả có bệnh để đến tìm tôi khám bệnh. Chưa hết, còn cố tình khởi xướng các lần tụ tập ăn uống vui chơi mời tôi tham gia, thường xuyên mua đồ ăn cho tôi. Nhưng có một ngày, cô ấy đột nhiên không tới nữa, vô tình tôi gặp lại cô ấy ở siêu thị, không ngờ cô ấy lại có thái độ như tôi nợ cô ấy hàng nghìn cái mạng, vô cùng lạnh nhạt.”
Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, tên đàn ông chết tiệt này, anh đúng là không muốn chừa cho cô chút mặt mũi nào để tiếp tục tồn tại trên cõi đời này.
“ Tôi cảm thấy rất kì lạ, phải chăng cô gái này trời sinh đa nhân cách?. Hoặc là dạng người có trăng quên đèn? Hai ngày trước tôi mới biết, thì ra cô ấy nghe được những tin đồn không tốt về mình, dẫn đến tâm lí tổn thương nặng nề.”
Trần Nhược Vũ cắn chặt răng, nếu anh còn nói tiếp, cô cũng sẽ không nể nang gì.
“ Bác sĩ Mạnh, chắc anh không biết, cô gái kia ấy, cô ấy bị mỡ heo làm mờ mắt, không hiểu rõ nhân tình thế thái. Chưa hiểu rõ ngọn nguồn đã làm chuyện xằng bậy, bây giờ cô ấy rất hối hận.”
Vẻ mặt của Trần Nhược Vũ làm cho Mạnh Cổ cười hahaha không dứt.
Trần Nhược Vũ cau mày khó hiểu, rốt cuộc thì có gì đáng để cười?
“ Bị mỡ heo làm mờ mắt là chuyện không nhỏ, điều trị không tốt sẽ dẫn đến mù lòa. Chỉ đi khám khoa thần kinh không là không đủ, còn phải đi tới khoa mắt. Xem kìa, cô gái ấy thật đáng thương.”
“ Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”
Bác sĩ Mạnh lại cười hahaha, túm chặt Trần Nhược Vũ không buông.
“ Trần Nhược Vũ, tôi không quan tâm người khác nói gì về cô. Tuy rằng, tôi nói chuyện không thích chừa mặt mũi cho ai cả, nhưng cũng không thích ở sau lưng nói xấu người khác. Nếu có gì không hài lòng, tôi sẽ đứng trước mặt của cô mà nói.”
Giọng nói của Mạnh Cổ bỗng trở nên nghiêm túc, Trần Nhược Vũ vểnh cao tai để nghe rõ từng lời anh nói.
“ Tôi với cô không thích hợp. Cô cũng không phải thật lòng với tôi. Tinh huống ‘ nhất kiến chung tình ‘ tuyệt đối sẽ không xảy ra, huống hồ ngay từ đầu cô cũng không biết nên xuống tay với tôi hay với Lôi Phong. Lôi Phong đã có vợ chưa cưới, nên cô mới chuyển hướng sang tôi.
Cho nên, tôi mới không đáp lại tình cảm của cô, những chuyện cô làm cho tôi, tôi không biết nó có ý nghĩa gì. Cuộc sống của chúng ta vốn không tương đồng, tính cách cũng trái ngược nhau cho nên tôi không thể đáp lại cô. Nhưng vì cô là bạn của Cao Ngữ Lam, lúc đó tôi cũng không hẳn là quen biết cô, cho nên tôi nghĩ để cho cô thời gian tự mình suy nghĩ. Tôi nói như vậy, cô hiểu chứ?.”
Trần Nhược Vũ thẫn thờ gật đầu.
Mạnh Cổ tiếp tục nói: “ Rồi có một ngày, đột nhiên cô không xuất hiện, tôi nghĩ cô đã thông suốt. Nhưng lần đó, gặp lại cô ở siêu thị, cô lại cố tình né tránh tôi, giống như tôi là kẻ địch không đội trời chung với cô, tôi cảm thấy có chút kì lạ. Sau khi gặp lại cô ở quán cafe, cô với tên kia lại nói tôi như vậy, quả thực tôi rất tức giận. Nhưng mà xem ra, tôi đối với cô cũng có hiểu lầm, cho nên chúng ta bỏ qua mọi chuyện trước đây, tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè.”
Chỉ là bạn bè?
Trần Nhược Vũ chớp mắt vài cái, tiếp tục thẫn thờ gật đầu.
Cô phát hiện, thì ra anh cũng biết nói tiếng người, chỉ là do cô hiểu lầm anh, nghĩ anh là kẻ xấu xa, nhưng sao cô lại cảm thấy có chút bi thương?
“ Nếu chúng ta là bạn bè, thì tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”
Còn muốn nói gì nữa?
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm Mạnh Cổ, đàn ông mà nhiều lời liệu có phải là ưu điểm không? Ở trong lòng, Trần Nhược Vũ thầm châm chọc anh, chỉ có vậy cô mới thoải mái được một chút.
“ Xuất phát điểm của cô là tốt, đáng tiếc đầu cô là đồ đầu heo. Cô cho rằng mình là người phụ nữ làm bằng kim cương, sức mạnh vô địch sao? Có bản lĩnh cùng hai tên đàn ông đánh nhau, chính xác là bị hai tên đó đánh, có phải cô không có nổi ba tệ rưỡi?.”
Định chửi thầm anh thì lại nghe thấy Mạnh Cổ đang mắng mình.
Trần Nhược Vũ rùng mình, chớp mắt vài cái. Người đàn ông dịu dàng đứng đắn ban nãy chết ở xó xỉnh nào rồi?
“ Cô có biết hay không, nếu không gặp được người tốt giúp cô báo công an, thì lúc này bộ dạng của cô sẽ vô cùng thảm, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa? Cô thiếu tiền vị khách kia sao? Muốn cô xả thân vì nghĩa lấy tiền về cho anh ta sao? Cô là người bán bảo hiểm, sao lại muốn bán mạng? Cảnh sát đâu, còn có tòa án, bạn bè của vị khách kia nữa, bọn họ đều là những kẻ vô dụng? Cô nghĩ bọn họ đều chết hết sao?.”
“ À, người cứu tôi, là ai?.” Cô đúng là sơ sót, cũng không cảm ơn người ta lấy một câu.
“ Quan trọng sao? Tôi nói cho cô điều này mới là trọng điểm sao?.” Mạnh Cổ càng nói càng cao giọng.
“ Anh nói một đống chuyện, ai biết được trọng điểm nằm ở đâu.”
“ Trọng điểm là người phụ nữ này rất ngu ngốc.” Anh càng nói càng trở nên hung hăng.
“ Ngu thì sao nào? Liên quan gì đến anh.” Cô cũng đến cực hạn của sự chịu đựng.
“ Ngu ngốc như thế khiến người khác lo lắng, với tư cách là bạn của cô, tôi cần chỉ cô đi vào con đường đúng đắn, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy.”
“ Lúc anh mắng chửi, chế giễu người khác sao không thấy áy náy?.”
“ Chỉ số thông minh thấp kém chỉ còn cách lấy sự chăm chỉ, cần cù bù lại.” Mạnh Cổ không quan tâm đến mấy lời phản bác của Trần Nhược Vũ, tiếp tục giảng đạo: “ Sau này, cô có làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho bản thân trước, đừng làm chuyện dại dột. Như vậy, cuộc sống của cô mới còn hy vọng.”
Ôi trời, còn bàn đến chuyện cả đời người.
“ Cô đừng cho rằng tôi yêu cô nên mới lo lắng cho cô, nếu không phải bạn cô, tôi cũng chẳng hơi đâu đi nói những điều này.” Bô lô ba la, bác sĩ Mạnh hành văn lưu loát, giảng đạo cho cô chừng mười phút.
Thấy anh quan tâm cô, trái tim Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng.
Tim đập nhanh đến mức như muốn bật tung khỏi lồng ngực.
Cho dù không chết cũng khiến người khác trở nên đần độn, ngu si, đánh mất chức năng soạn thảo ngôn ngữ. Dẫn tới việc Trần Nhược Vũ tắt hẳn khả năng tranh luận, dỏng tai nghe bác sĩ Mông Cổ giảng đạo hơn mười phút. Cuối cùng, bác sĩ Mạnh cốc mạnh lên đầu Trần Nhược Vũ một cái: “ Tôi hết lòng khuyên nhủ cô, giảng đạo lý cho cô nghe, cô bày ra cái bộ mặt ngu ngốc này đáp lại tôi?.”
Trần Nhược Vũ vẫn ngây ngốc nhìn anh. Hình như cô ngộ đạo rồi.
Cô thích anh rồi.
Khiếp sợ.
Chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới có thể ở trong lúc bị mắng tới tấp phát hiện ra chân tình của mình.
Hơn nữa, lại ở trước mặt anh, sau khi nghe anh từ chối tình cảm của mình, cô mới phát hiện, cô rất thích anh.
Anh là kẻ hai mặt!
Một mặt là tên bác sĩ Mông Cổ miệng quạ, mặt còn lại là bác sĩ Mạnh Cổ phát sáng lấp lánh. Vậy sao cô lại thích anh?
Cô biết rõ, cô và anh có nhiều sự khác biệt, anh nhìn rõ tâm tư hành động của cô, nhưng cô lại phát hiện, cô rất thích anh.
Cô đúng là kẻ có bệnh! Bệnh này không hề nhẹ.
Trong lòng đầy một bụng ấm ức, đời này coi như hỏng bét.
Chỉ có thể nói, thông minh thì dùng cần cù bù vào! Để tránh tình huống không áp chế được cảm xúc của mình, không nên cùng anh dây dưa mập mờ như này nữa, vì thế Trần Nhược Vũ bỏ chạy lấy thân.
Lén lút, im lặng trốn khỏi bệnh viện.
Bình luận facebook