Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-49
Chương 49
Sau khi biển người tản ra, lễ đường im lặng đi rất nhiều, giọng nói của Mạch Mạch mềm mại nổi bật và rất rõ ràng ngân vang cả trong hội trường “Chú, chú rất giống ba cháu, cháu có thể gọi chú là ba không?”
An Hòa quay người lại theo tiếng nói, nhưng mới nhìn một cái thì máu trong người đã đông cứng lại.
Trên san khấu, dưới ngọn đèn chớp sáng lóng lánh, cô bé nhỏ đang được một người đàn ông ôm vào trong lòng, mặt đối mặt, vừa cười vừa nói chuyện, mà hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại giống nhau như thế. Mấy lãnh đạo trong trường học đay đứng nói nhỏ xung quanh hai người.
Câu hỏi dễ thương của Mạch Mạch khiến người đàn ông giật mình, giọng nói dịu dàng và mềm mại đến hoa lệ: “Được!”
Ánh mắt cô bé sáng lên tức thì, vội hỏi: “Thật sự có thể sao?”
Hạ Viêm khẽ gật đầu, nhìn cô bé bằng ánh mắt trìu mến.
“Không thể!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Mạch đang chuẩn bị kêu hai tiếng “ba ba” thì bỗng nhiên bị cắt ngang.
An Hòa chạy lên sân khấu với tốc độ nhanh chưa từng có, giật lấy cô bé trong lòng Hạ Viêm rồi đặt cô bé lên mặt đất chả chút dịu dàng nào, sau nó nắm một tay của cô bé, một tay hướng mạnh về phía mông của Mạch Mạch.
“Ba có thể nhận bậy như thế hả? Ai bảo con có thể tùy tiện nhận người khác là ba như thế?”
Cái mông nhỏ bé mềm mại của Mạch Mạch chưa bao giờ bị đối xử như thế, vừa đau nhức vừa hoảng sợ khiến cho cô bé khóc ngay lập tức, vừa khóc vừa nói rất lớn: “Ai cũng có ba, chỉ có Mạch Mạch là không có, mọi người đều chê cười Mạch Mạch...thực ra Mạch Mạch biết ba đã chết, nhưng Mạch Mạch muốn có ba, Mạch Mạch muốn có ba!”
Diệp Hiểu Nhu chạy tới đẩy An Hòa ra, ôm lấy cô bé Mạch Mạch đang khóc lớn vào trong lòng, đâu lòng mà dỗ bé, An Cảnh Dương cũng phát tức, khẽ mắng con gái: “Con đánh nó làm gì? Nó thì biết cái gì? Con đường này là con tự chọn, con trách ai được đây?”
Hạ Viêm đứng một bên nghe tiếng khóc đến khàn cả cổ của con gái mà lòng đau như bị ai nhéo, đau đến mức không thể thở nổi. Anh biết, lúc này An Hòa nhìn thấy anh với bao nhiêu tức giận và oán trách. Nhưng cố ý trút giận lên người con bé, anh cũng biết, những lời nói kia của An Cảnh Dương là nói cho anh nghe.
Hạ Viêm nhìn vẻ mặt âm trầm của An Cảnh Dương, cúi đầu nói với giọng chứa bao áy náy: “Con xin rỗi...”
Đối với chuyện của anh, An Cảnh Dương coi như có biết một ít, nhưng trong lòng vẫn có chút trách cứ anh. Dù sao mấy năm nay con gái cũng chịu khổ như thế nào cũng đều rõ trong mắt ông.
An Cảnh Dương nhìn nhìn thì bị Diệp Hiểu Nhu đẩy một cái, nhìn An Hòa còn ngồi trên đất cả mặt vùi trong đầu gối, muốn nói rồi lại thôi, hừ lạnh một tiếng rồi ôm cháu ngoại từ trong lòng của vợ cùng đi ra ngoài.
Thiệu Tử Bác vừa định lên tiếng nói gì đó nhưng bị Đổng Hâm Ngôn kéo lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh, Thiệu Tử Bác đành im, mặt xám xịt đi theo vợ đứng qua một bên.
Qua một lúc lâu, có người vỗ nhẽ vai An Hòa.
Không biết Alice đã chạy tới từ lúc nào: “Hòa Hòa”
Im lặng một lát, An Hòa vẫn cúi đầu nói: “Các cậu đều biết trước rồi có phải không?”
Lúc đầu cô còn thấy kỳ lạ, rõ ràng Mạch Mạch nói người đến xem biểu diễn là ông chủ lớn của tập đoàn Hạ An, nhưng vì sao vợ chồng Quý Hồng Huyên, Thiệu Tử Bác lại ngồi ở chỗ khác,mà không phải ngồi cùng lãnh đạo của trường học.
Thì ra “ông chủ lớn” không phải là phó giám đốc, cũng không phải là tổng giám đốc, mà là ông chủ thực sự của Hạ An, là ông chủ 5 năm chưa từng xuất hiện.
Tuy Hạ Viêm đã chuẩn bị cả ngàn lần nhưng tới lúc này nhưng nhìn thấy cô đau khổ như vậy anh cũng đau lòng không biết phải làm sao.
Anh ngồi xuống, gọi cô rất thân mật : “Vợ à...”
An Hòa nghe tháy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như dao cắt bắn về phía Hạ Viêm.
“Ai là vợ của anh? Anh xứng làm chồng người ta, xứng làm cha của người ta sao? Anh có mặt mũi không thế?”
Đèn trên sân khấu đã tắt, chỉ có mấy ánh sáng mỏng manh của mấy bó đuốc chiếu xuống mặt anh, anh cúi đầu, đôi mắt với hàng lông mi dài khép lại. Cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể thấy 5 năm qua dường như thời gian không hề lưu lại bất cứ dấu tích nào trên mặt của anh.
Đầu Hạ Viêm cúi ngày càng thấp, ngập ngừng nói: “Anh xin lỗi...”
“Ngoại trừ xin lỗi ra anh còn có thể nói gì nữa không? Tôi tát anh hai cái rồi nói xin lỗi anh, sanh sẽ không để tâm sao?”
Hạ Viêm vội ngẩng mặt lên, mặt hơi nghiêng như bộ dáng thiếu nợ “Anh rất tự nguyện để cho em đánh.”, “Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không, em đánh đi, đánh đi!”
Anh ngẩng cao đầu cô mới nhìn rõ, tuy anh không già đi nhưng rõ ràng là gầy đi rất nhiều, khuôn mặt với đương nét góc cạnh nhưng bây giờ hai gò má đã gầy đi rất nhiều.
Bỗng nhiên cô thấy đau lòng.
Trên đời có cô như thế, dù anh đi tới chân trời nào nhưng vẫn kiên trì và cố chấp rằng cuối cùng anh cũng sẽ về lại bên cạnh cô; trên đời có người đàn ông kia cũng khiến cô cam tâm tình nguyện chờ đợi, vì cô biết, dù cho vượt bao chông gai, dù trèo đèo lội suối thì nhất định anh vẫn sẽ trở về.
“Cút đi!”, An Hòa đứng dậy, nhìn thoáng qua đám người đang đứng xem trò hay ở bên cạnh, giọng nói lạnh như băng: “Nhìn cái gì? Về nhà hết đi!”
Thấy dáng vẻ này của cô mọi người cũng yên tâm, tuy vẫn rất tức giận, nhưng tức giận chứng tỏ cô cũng không còn hận Hạ Viêm, nếu không cô cũng sẽ không thèm tức giận như thế.
Chỉ là dù thế nào thì trong lòng cũng luôn oán trách, dù sao cũng nhiều năm như thế, để cô một mình cô đơn hiu quạnh nên tức giận sẽ không thể tiêu tan trong chốc lát được.
Trong lòng mọi người đều vẽ chữ thập thay cho Hạ Viêm, Thượng đế phù hộ, A di đà phật...
Ra khỏi cửa, mọi người đều lên xe, nhưng An Hòa lại bảo cô sẽ đi bộ về.
Thực ra nhà trẻ cách nhà họ An cũng không xa, đi bộ chừng mười phút là tới.
Cô đứng ở vên đường chật hẹp chỉ có thể dùng chân đá đống đá trên đó, đủng đỉnh đi về phía trước, Hạ Viêm đi cách cô hai mét, vẫn luôn nhìn cô tha thiết, bảo vệ cho cô nhưng lại không dám lên tiếng nói chuyện.
Hai người đi như thế về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, An Hòa nhìn cảnh tượng trong phòng khách cũng không chút ngạc nhiên nào, chỉ bình thản đổi giày đi vào trong.
Toàn bộ mọi người trong nhà cùng Đẩm Hâm Ngôn, Alice đã ngồi chật cả ghế sofa trong phòng khách, còn anh chàng J không biết xuất hiện lúc nào thì bị đuổi ngồi chổm hổm trước cửa bếp.
Ngoại trừ Mạch Mạch thì vẻ mặt của người khác đặc biệt giống nhau, vừa lo lắng vừa phiền muộn, nhìn thấy khiến An Hòa thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Đi thẳng vào bếp rót chen nước uống ừng ực, mắt cũng không thèm nhìn người nào đó đi theo cô như cái đuôi cho đến bây giờ.
Đã nhiều năm rồi Hạ Viêm chư từng ngượng ngùng quẫn bách như thế, trên sofa lớn một loạt già trẻ ngồi ngay ngắn, ánh mắt mỗi người đều có hàm ý chỉ trích, ngay cả mẹ vợ đại nhân luôn yêu thương anh cũng nhìn anh tức giận như thế.
Mấy tên thủ hạ không có tiền đồ, ngay cả liên tiếng cũng không dám, chỉ có thể đứng ở góc phòng dùng ánh mắt để cổ vũ cho anh.
Diệp Hiểu Nhu nói: “Hạ Viêm, con có biết con không nói một lời nào mà bỏ đi như thế Hòa Hòa đau khổ bao nhiêu không? Nó nhốt mình một tuần liền trong phòng không chịu ra ngoài.”
Đổng Hâm Ngôn nói: “Anh có biết sau khi biết mình có thai, lúc đi kiểm ra thai nhi người ta hỏi ba đứa bé đâu sao không tới, có biết lúc đó trong lòng cậu ấy ngổn ngang như thế nào không?”
Alice dùng ánh mắt kinh thường nói: “Aizz, lúc An Hòa sinh, đau đến tê tâm liệt phế, máu chảy như nước, bắn xa đến đầu kia...” (Lời của tác giả: người đẹp, cô quá khoa trương rồi...)
Đổng Hâm Ngôn làm bộ như kinh ngạc mà nhìn Alice “Hả, phải không? Lúc đó mình có chuyện nên đến muộn, mình chỉ biết lúc mình đến chỉ nhìn thấy An Hòa nằm ở đó với khuôn mặt trắng bệch, còn cho rằng cô ấy đã chết rồi chứ.”
Tay Alice xoa khuôn mặt của Mạch Mạch: “Nhưng vẫn tốt, Mạch Mạch là đứa bé rất hiểu biết, cho dù ở trường học bị người khác chê cười là không có ba nhưng lúc về nhà cũng không khóc trước mặt của mẹ.”
Đại hội xét xử trở thành đại hội ngược tâm, mấy lời nói thoảng qua như thế nhưng chẳng khác gì từng nhát dao đâm thẳng vào tim anh, đau đến mức không thể thở nổi.
Mấy người còn lại trên sofa, tôi một câu anh một câu rất hăng say, lúc này bỗng Mạch Mạch chỉ vào Hạ Viêm nói : “Dì ơi, chú kia khóc rồi kìa.”
Cuộc nói chuyện bỗng dừng lại, mọi người đều nghểnh cổ ra nhìn.
Thực ra trong nháy mắt lúc cúi đầuu kia, anh đã rơi xuống một giọt nước mắt, trùng hợp lại bị Mạch mạch đnag nhìn chằm chằm vào anh nhìn thấy, cho đến lúc mọi người nhìn qua thì anh đã ngẩng đẩu, giọt nước mắt kia cũng không thấy đâu nữa.
Chỉ một mình anh lẻ loi xấu hổ đứng trong phòng khách, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, bị xem như người dưng, dáng vẻ hơi đáng thương.
An Hòa tựa vào cửa nhìn, nhớ tới Hạ Viêm của sáu, bảy năm trước, là một người đàn ông hăng hái, ngạo mạn trong thiên hạ, lúc đó cô chỉ dám sợ hãi mà nhìn anh, chưa từng nghĩ tới có một ngay anh sẽ đứng trước mặt người nhà cô, im lặng nhận sự trách mắng của mọi người chẳng khác nào là lăng trì xử tử trong tâm anh.
Bọn họ oán trách anh là điều dĩ nhiên, nhưng trên thực tế mỗi người đều hiểu được trong mỗi việc, mỗi quyết định của Hạ Viêm đều vì bọn họ và xem họ như người thân.
Trong lòng mỗi người Hạ Viêm đều mạnh mẽ như thế, dù bề ngoài hay nội tâm. Nhung mà dù có mạnh mẽ bao nhiều thì Hạ Viêm cũng không phải là thần, anh là người, anh cũng sẽ bị thương, sẽ đau khổ, sẽ thức trắng đêm không ngủ được và cũng biết được lòng như dao cắt là như thế nào.
An Hòa đặt cốc nước xuống, bước nhanh vào phòng khách, đứng ở bên cạnh Hạ Viêm, đối mặt và gào lên với cả đám già trẻ ngồi trên sofa: “Nói đủ chưa? Mọi người đều nhàn quá phải không?”
a.......đau lòng rồi a.............
An Cảnh Dương thầm liếc mắt với những người khác, đứng dậy vươn vai nói: “Mọi người giản tán hết đi, hôm nay đã rất mệt rồi, về nhà tắm rửa ngủ nghỉ đi.”
Mọi người không ý kiến.
Vì thế sau một trấn náo loạn thì phòng khách náo nhiệt lúc đầu giờ bỗng yên tĩnh.
An Hòa quay đầu liếc anh một cái, anh tủi thân gọi: “Vợ à...”
Nhìn ánh mắt anh mà lòng cô trĩu xuống.
Cô nhìn đến sofa, đi qua đưa tay ra ôm lấy khán giả nhỏ duy nhất còn ngồi trên sofa rồi đi đến trước mặt Hạ Viêm, trán cô áp vào đầu con gái rồi nói: “Mạch Mạch, đây là ba.”
Mạch Mạch ngẩn người, giống như không thể tin được, người này với tấm ảnh dưới gối của mẹ giống nhau như đúc, vậy mà đây thực sự là ba của mình.
Hạ Viêm đưa tay ra với cô bé đang ôm cổ của mẹ: “Nào, Mạch Mạch...”
Mạch Mạch nhìn anh, lại liếc nhìn ánh mắt dịu dàng của mẹ, sau đó cơ thể nhỏ bé rất vui vẻ nhào ra từ trong lòng mẹ: “Ba ba!”
Hai chữ yếu ớt của con gái khiến lòng Hạ Viêm say ngay tức khắc, đón cơ thể nhỏ bé, đôi môi bạc in lên hai má của con, giọng nói hơi run rẩy: “Bảo bối của ba!”
...................
Người nhà họ An luôn ngủ sớm, đúng 9 giờ liền tắt đèn đi ngủ, An Hòa ôm Mạch Mạch đi về phòng ngủ.
Người nào đó da mặt dày cũng đi theo.
Trên giường lớn, Mạch Mạch ngoan ngoãn ngồi đối diện giơ tay lên chờ mẹ mặc áo, Hạ Viêm thấy An Hòa chỉ lo bắt tay vào làm mà không có phản ứng gì tính toán gì với anh, anh gạt tóc hỏi: “Vậy....vệy anh ngủ ở đâu?”
Không đợi An Hòa trả lời, Mạch Mạch đã vẫy tay với anh: “Đương nhiên là ba ngủ cùng Mạch Mạch và mẹ rồi!”
Mắt Hạ Viêm sáng lên lập tức.
An Hòa liếc mắt nhìn cô nhóc với ý chí không kiên định kia, mới mặc quần áo được một nửa thì không thèm mặc tiếp, đứng lên đi thẳng vào phòng tắm.
Cái đồ nhóc con thấy sắc quên nghĩa, rõ ràng thường xuyên khóc trộm nói ba không cần mình nữa nhưng bây giờ nhìn xem, thay đổi nhanh hơn bất kì ai.
Hạ Viêm bất đắc dĩ nhìn cửa phòng tắm đóng lại, đi đến ngồi xuống bên giường nắm cánh tay của con gái nhẹ nhàng kéo ta từ ống tay áo.
“Ba...”
Ôm cô bé đến rồi sửa lại tà váy, Hạ Viêm đáp rất dịu dàng: “Hử?”
“Hình như mẹ đang tức giận rồi...”
Ôm cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của con gái đến trên đùi, Hạ Viêm thở dài nói: “Ba làm chuyện quá đáng, cho nên mẹ túc giận đó! Không biết mẹ có tha thứ cho ba không nữa...”
“Không đúng....” Tiếng phản bác giòn tan của Mạch Mạch vang lên, chìa ngón tay nhỏ bé mập mạp lắc như thật, “Trước kia mẹ chưa từng gào to như thế với bà ngoại, Mạch Mạch thấy là mẹ không muốn để cho mấy người đó mắng ba đó, anh Khâu nói, dì Quân Quân cũng không để cho người khác mắng chú Hồng Huyên, bởi vì chỉ có dì ấy mới có thể bắt nạt chú ấy thôi, cho nên mẹ đang bảo vệ ba đó...”
“An Mạch Mạch” trong phòng tắm truyền đến giọng gào rú tức giận của một cô gái.
Mạch Mạch che miệng cười, nói trộm bên tai Hạ Viêm: “Mẹ cũng chưa bao giờ mắc cỡ như thế.”
Trong ánh mắt Hạ Viêm tràn đầy ý cười, nhịn không được mà hôn lên trên mặt con gái, mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, thực ra đâu chỉ có thế, con bé còn là thứ tốt đẹp nhất, loại thuốc giảm đau tốt nhất trong cuộc đời của anh. Một câu của con thôi có thể chữa khỏi toàn bộ đau xót của anh.
“Bảo bối, cảm ơn con, còn nữa, xin lỗi con.”
Mạch Mạch ghé vào trên vai Hạ Viêm rồi đếm tóc chơi, bé không hiểu vì sao Hạ Viêm lại nói lời cảm ơn rồi lại xin lỗi: “Vì cái gì ạ?”
Giòn nói của Hạ Viêm trước nay chưa từng nghiêm túc như thế: “Cảm ơn con, vào lúc ba không ở bên cạnh bảo vệ mẹ con, cảm ơn con đã sinh ra trên đời này, đồng ý làm con gái của ba....xin lỗi con vì ba không phải là một người ba tốt.”
Nghe thấy thế, Mạch Mạch từ từ trượt xuống vai Hạ Viêm, cúi đầu xuống nói khẽ: “Ba, bạn Sa Sa ở lớp con cũng không có ba, mẹ của bạn ấy nói ba bạn ấy đi tới mặt trăng, nhưng có một lần, con ở văn phòng nghe thấy cô giáo nói, thực ra ba của Sa Sa đã chết... sau đó con nghĩ, ba cũng giống như ba của Sa Sa, cũng đã chết. Nhưng con vẫn luôn tin lời mẹ nói, như thế mỗi ngày mẹ sẽ không khóc nhè nữa...”
Sau đó, bé ngẩng đầu nói với anh: “Thì ra mẹ không gạt con, thực sự ba không chết, còn trở về tìm Mạch Mạch với mẹ nữa, thực sự Mạch Mạch rất vui!”
Con gái nhỏ nhưng lại có thể nói ra những lời hiểu biết như thế khiến hốc mắt Hạ Viêm lại đỏ lên.
Đều tại anh không tốt, con bé vốn là cô công chúa nhỏ không lo không nghĩ, lớn lên trong sự chiều chuộng che chở và vui vẻ mà không phải giống như bây giờ, còn nhỏ tuổi mà phải lo lắng nhiều thứ, lại còn bị bắt nạt nữa.
Lúc từ phòng tắm đi ra, An Hòa thấy Hạ Viêm tựa vào đầu giường, cầm một quyển sách trong tay, đang đọc truyện thiếu nhi cho bạn nhỏ có đôi mắt to nằm trong chăn.
An Hòa cầm máy sấy đến phòng khách sấy tóc, quay lại thì thấy cô nhóc kia đã dựa vào cánh tay của ba để ngủ. Cô thả mấy sấy xuống, không thèm nhìn Hạ Viêm, lại đi ra ngoài.
Hạ Viêm từ từ rút tay ra, đắp lại chăn cho con gái, đi ra nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Đi vào phòng khách sát bên cạnh, An Hòa mặc váy ngủ tơ tằm, đang ôm gối ngồi ngẩn người trên sofa.
Hạ Viêm đi qua, im lặng ôm cô, cô mảnh khảnh hơn so với trước kia, ôm vào trong lòng khiến cho ảnh có một cảm giác không chân thật.
Ôm cô vào trong đặt lên giường, An Hòa lập tức quay lưng lại với anh.
Hạ Viêm nhìn cô một lát, dịu dàng nói: “Hòa Hòa, nói chuyện với anh được không?”
An Hòa vẫn không nói chuyện.
Vì thế Hạ Viêm tự nói, kể về tang lễ của Hạ Sí, kể về mấy năm nay anh với Trình Liệt như thế nào, phải thận trọng như thế nào, nói Trình Liệt trong nguy hiểm tìm thắng lợi như thế nào, kể chuyện họ làm sao đánh bại được người Nga, nói anh mỗi ngày đều nhớ cô đến mất ngủ, nói khi anh nhìn thấy di động nhưng làm sao cũng không dám gọi bấm số của cô.
Nói tới khuya, ngay cả đèn đường của tiểu khu cũng tắt hết nhưng anh vẫn không gấp, kể cho cô mọi sự việc mình trải qua những năm qua.
Cô vẫn không nói gì cũng không quay đầu lại, nhưng anh biết cô không ngủ, Hòa Hòa của anh, buổi tối sau nhiều năm tương phùng với anh như thế sao có thể ngủ được.
“Anh mai táng Tiểu Sí và đứa bé kia ở bên cạnh mộ của ba mẹ, như vậy họ có thể làm bạn với nhau, ba mẹ cũng sẽ chăm sóc nó giúp anh.”
Anh im lặng một lúc lâu, lâu đến mức An Hòa không nhịn được mà ngồi dậy, cô nhìn anh, cuối cùng thở dài, nhào về phía trước ôm cổ anh, hôn lên môi anh : “Trình diễn cuộc tình đau khổ không tồi, thứ tự cũng rất hợp lý.”
Được rồi, giọng nói đáng thương của anh khiến cô rất đau lòng.
Thực ra Hạ Viêm đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, nhưng không ngờ cô tha thứ cho anh nhanh như thế, vì thế hưng phấn mà mò vào nơi mềm mại trong ngực của cô, nụ hôn mưa rơi xuống không ngừng.
An Hòa duỗi tay chặn lại mặt anh.
Hạ Viêm như đứa trẻ hôn từ từ xuống trên môi, trên cổ cô, hôn một chút rồi lại gọi tên của cô: “Hòa Hòa, Hòa Hòa, Hòa Hòa...”
Mỗi lần lúc nhớ tới cô, trong lòng anh luôn lặp đi lặp lại tên của cô, cho tới hôm nay, cho đến bây giờ, cuối cùng anh cũng lại được ôm cô trong lòng, lại lần nữa gọi lên cái tên là tất cả vui vẻ và hạnh phúc của anh.
**************
Đầu mùa xuân năm sau, Hạ Viêm nhận được một tấm bưu thiếp không kí tên, trong phong thư là một tấm ảnh ngôi sao màu xanh nước biển, nhìn là biết đó không phải là tấm ảnh được phát hành chính quy.
Mặt sau tấm ảnh cũng không phải cảnh vật nổi tiếng, mà là hình ảnh của một cô gái, trên ảnh chụp, cô gái đứng dưới ánh nắng chiều chiếu rọi trên mặt biển, cô nghiêng mặt cười với người đang chụp ảnh cho mình, đôi mắt mênh mông như không có điểm dừng, nhưng nụ cười này rất tươi, còn mê lòng người hơn so với trời chiều phía sau.
Ảnh ngôi sao phía trước chỉ có bốn chữ, “Bình yên, đừng nhớ!”Bốn chữ được ghi trong hình một đốm lửa nhỏ.
Đó là hình vẽ trong bức tranh năm đó mẹ bọn anh cho hai anh em xem, là tên của bọn họ, đi liền như chân với tay với bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ: Đã nói là làm mẹ ruột mà!
Nhìn ra tấm bưu thiếp chưa, là ai gửi. Tôi biết nhìn thấy tang lễ trước đó, mọi người sẽ rất phẫn nộ, tất nhiên là như thế, mọi người sẽ nói mẹ kế lừa gạt!
Tang lễ gì đó…chỉ vì che tai mắt thôi, tạo ra hiện trường Hạ Sí giả chết, muốn làm thì phải làm cho thật đó! Về phần Hạ Sí ở đâu, tình cảm khúc mắc của cậu ấy, mời các cô nương yêu mến đọc ngoại truyện nhé!
Mọi người có thể nói, đang trên đường ngọt ngào sao tự nhiên lại ngược tâm, làm cho mọi người thiếu chút nữa là phát điên. Thực ra, từ lúc Hạ Viêm tới Mỹ đoàn tụ với An Hòa, hai người bọn họ dường như đều thuận buồn xuôi gió, sau đó tôi lại viết như thế, khiến nam chính chịu đủ thăng trầm,cũng không phải vì ngược, mà muốn giải bày, cho dù trải qua khó khăn chồng chất thì bọn họ sẽ cũng mãi tin tưởng nhau, tin tưởng tình yêu và đồng thời cũng giữ vững tình yêu của mình.
Dù trong tiểu thuyết có nhiều tật xấu về tình yêu, nhưng không có người phụ nữ nào độc ác, không có đàn ông xấu xa, không âm mưu tính kế, không có người lừa gạt ta, nội dung tình tiết đều là tác giả nghĩ gì viết đó. Thực ra tự bản thân cũng có thể thấy được một đống khuyết điểm, tôi biết nó cũng không hoàn mỹ. Nhưng mà tôi nghĩ, đây chỉ là tôi nghĩ kể cho các bạn nghe một câu chuyện tình yêu xưa, cũng không phải muốn tham gia tranh tài thi chọn tác phẩm văn học, đọc tiểu thuyết, thoải mái mới tốt, đúng không?!
Trong quá trình có các bạn, mới khiến tôi tiếp tục kiên trì viết xong, cảm ơn mọi người đã khoan dung để đọc tiếp, cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ tôi Chào tạm biết các cô nương, hãy để chúng ta thấy một chuyện tình xưa.
Hoahongnhung: dịch lời tâm sự của mẹ ruột mà đứt cả hơi, ngôn từ khó gấp mấy lần trong tiểu thuyết…….
May mà làm mẹ ruột cho Tiểu Sí còn sống, cuối cùng Tiểu Sí cũng có được hạnh phúc riêng cho mình………lúc làm đến chương Tiểu Sí chết đã thấy nghi nghi, sao có thể nói chết là chết được, bao nhiêu khúc mắc, không ngờ mẹ ruột chơi trò mập mờ.)hihi
Panda: haizz cả người edit và tác giả đều có bản chất mẹ ghẻ cả, chị chỉ bảo em là Hạ Sí chết chứ ko có nói giả chết làm em nghe tin xong khóc một trận, beta đến chương đó khóc trận nữa, beta đến chap này mừng quá khóc sưng cả khóc, nước mũi chảy ròng ròng @@
Sau khi biển người tản ra, lễ đường im lặng đi rất nhiều, giọng nói của Mạch Mạch mềm mại nổi bật và rất rõ ràng ngân vang cả trong hội trường “Chú, chú rất giống ba cháu, cháu có thể gọi chú là ba không?”
An Hòa quay người lại theo tiếng nói, nhưng mới nhìn một cái thì máu trong người đã đông cứng lại.
Trên san khấu, dưới ngọn đèn chớp sáng lóng lánh, cô bé nhỏ đang được một người đàn ông ôm vào trong lòng, mặt đối mặt, vừa cười vừa nói chuyện, mà hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại giống nhau như thế. Mấy lãnh đạo trong trường học đay đứng nói nhỏ xung quanh hai người.
Câu hỏi dễ thương của Mạch Mạch khiến người đàn ông giật mình, giọng nói dịu dàng và mềm mại đến hoa lệ: “Được!”
Ánh mắt cô bé sáng lên tức thì, vội hỏi: “Thật sự có thể sao?”
Hạ Viêm khẽ gật đầu, nhìn cô bé bằng ánh mắt trìu mến.
“Không thể!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Mạch đang chuẩn bị kêu hai tiếng “ba ba” thì bỗng nhiên bị cắt ngang.
An Hòa chạy lên sân khấu với tốc độ nhanh chưa từng có, giật lấy cô bé trong lòng Hạ Viêm rồi đặt cô bé lên mặt đất chả chút dịu dàng nào, sau nó nắm một tay của cô bé, một tay hướng mạnh về phía mông của Mạch Mạch.
“Ba có thể nhận bậy như thế hả? Ai bảo con có thể tùy tiện nhận người khác là ba như thế?”
Cái mông nhỏ bé mềm mại của Mạch Mạch chưa bao giờ bị đối xử như thế, vừa đau nhức vừa hoảng sợ khiến cho cô bé khóc ngay lập tức, vừa khóc vừa nói rất lớn: “Ai cũng có ba, chỉ có Mạch Mạch là không có, mọi người đều chê cười Mạch Mạch...thực ra Mạch Mạch biết ba đã chết, nhưng Mạch Mạch muốn có ba, Mạch Mạch muốn có ba!”
Diệp Hiểu Nhu chạy tới đẩy An Hòa ra, ôm lấy cô bé Mạch Mạch đang khóc lớn vào trong lòng, đâu lòng mà dỗ bé, An Cảnh Dương cũng phát tức, khẽ mắng con gái: “Con đánh nó làm gì? Nó thì biết cái gì? Con đường này là con tự chọn, con trách ai được đây?”
Hạ Viêm đứng một bên nghe tiếng khóc đến khàn cả cổ của con gái mà lòng đau như bị ai nhéo, đau đến mức không thể thở nổi. Anh biết, lúc này An Hòa nhìn thấy anh với bao nhiêu tức giận và oán trách. Nhưng cố ý trút giận lên người con bé, anh cũng biết, những lời nói kia của An Cảnh Dương là nói cho anh nghe.
Hạ Viêm nhìn vẻ mặt âm trầm của An Cảnh Dương, cúi đầu nói với giọng chứa bao áy náy: “Con xin rỗi...”
Đối với chuyện của anh, An Cảnh Dương coi như có biết một ít, nhưng trong lòng vẫn có chút trách cứ anh. Dù sao mấy năm nay con gái cũng chịu khổ như thế nào cũng đều rõ trong mắt ông.
An Cảnh Dương nhìn nhìn thì bị Diệp Hiểu Nhu đẩy một cái, nhìn An Hòa còn ngồi trên đất cả mặt vùi trong đầu gối, muốn nói rồi lại thôi, hừ lạnh một tiếng rồi ôm cháu ngoại từ trong lòng của vợ cùng đi ra ngoài.
Thiệu Tử Bác vừa định lên tiếng nói gì đó nhưng bị Đổng Hâm Ngôn kéo lại, ánh mắt cảnh cáo nhìn anh, Thiệu Tử Bác đành im, mặt xám xịt đi theo vợ đứng qua một bên.
Qua một lúc lâu, có người vỗ nhẽ vai An Hòa.
Không biết Alice đã chạy tới từ lúc nào: “Hòa Hòa”
Im lặng một lát, An Hòa vẫn cúi đầu nói: “Các cậu đều biết trước rồi có phải không?”
Lúc đầu cô còn thấy kỳ lạ, rõ ràng Mạch Mạch nói người đến xem biểu diễn là ông chủ lớn của tập đoàn Hạ An, nhưng vì sao vợ chồng Quý Hồng Huyên, Thiệu Tử Bác lại ngồi ở chỗ khác,mà không phải ngồi cùng lãnh đạo của trường học.
Thì ra “ông chủ lớn” không phải là phó giám đốc, cũng không phải là tổng giám đốc, mà là ông chủ thực sự của Hạ An, là ông chủ 5 năm chưa từng xuất hiện.
Tuy Hạ Viêm đã chuẩn bị cả ngàn lần nhưng tới lúc này nhưng nhìn thấy cô đau khổ như vậy anh cũng đau lòng không biết phải làm sao.
Anh ngồi xuống, gọi cô rất thân mật : “Vợ à...”
An Hòa nghe tháy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như dao cắt bắn về phía Hạ Viêm.
“Ai là vợ của anh? Anh xứng làm chồng người ta, xứng làm cha của người ta sao? Anh có mặt mũi không thế?”
Đèn trên sân khấu đã tắt, chỉ có mấy ánh sáng mỏng manh của mấy bó đuốc chiếu xuống mặt anh, anh cúi đầu, đôi mắt với hàng lông mi dài khép lại. Cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể thấy 5 năm qua dường như thời gian không hề lưu lại bất cứ dấu tích nào trên mặt của anh.
Đầu Hạ Viêm cúi ngày càng thấp, ngập ngừng nói: “Anh xin lỗi...”
“Ngoại trừ xin lỗi ra anh còn có thể nói gì nữa không? Tôi tát anh hai cái rồi nói xin lỗi anh, sanh sẽ không để tâm sao?”
Hạ Viêm vội ngẩng mặt lên, mặt hơi nghiêng như bộ dáng thiếu nợ “Anh rất tự nguyện để cho em đánh.”, “Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không, em đánh đi, đánh đi!”
Anh ngẩng cao đầu cô mới nhìn rõ, tuy anh không già đi nhưng rõ ràng là gầy đi rất nhiều, khuôn mặt với đương nét góc cạnh nhưng bây giờ hai gò má đã gầy đi rất nhiều.
Bỗng nhiên cô thấy đau lòng.
Trên đời có cô như thế, dù anh đi tới chân trời nào nhưng vẫn kiên trì và cố chấp rằng cuối cùng anh cũng sẽ về lại bên cạnh cô; trên đời có người đàn ông kia cũng khiến cô cam tâm tình nguyện chờ đợi, vì cô biết, dù cho vượt bao chông gai, dù trèo đèo lội suối thì nhất định anh vẫn sẽ trở về.
“Cút đi!”, An Hòa đứng dậy, nhìn thoáng qua đám người đang đứng xem trò hay ở bên cạnh, giọng nói lạnh như băng: “Nhìn cái gì? Về nhà hết đi!”
Thấy dáng vẻ này của cô mọi người cũng yên tâm, tuy vẫn rất tức giận, nhưng tức giận chứng tỏ cô cũng không còn hận Hạ Viêm, nếu không cô cũng sẽ không thèm tức giận như thế.
Chỉ là dù thế nào thì trong lòng cũng luôn oán trách, dù sao cũng nhiều năm như thế, để cô một mình cô đơn hiu quạnh nên tức giận sẽ không thể tiêu tan trong chốc lát được.
Trong lòng mọi người đều vẽ chữ thập thay cho Hạ Viêm, Thượng đế phù hộ, A di đà phật...
Ra khỏi cửa, mọi người đều lên xe, nhưng An Hòa lại bảo cô sẽ đi bộ về.
Thực ra nhà trẻ cách nhà họ An cũng không xa, đi bộ chừng mười phút là tới.
Cô đứng ở vên đường chật hẹp chỉ có thể dùng chân đá đống đá trên đó, đủng đỉnh đi về phía trước, Hạ Viêm đi cách cô hai mét, vẫn luôn nhìn cô tha thiết, bảo vệ cho cô nhưng lại không dám lên tiếng nói chuyện.
Hai người đi như thế về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, An Hòa nhìn cảnh tượng trong phòng khách cũng không chút ngạc nhiên nào, chỉ bình thản đổi giày đi vào trong.
Toàn bộ mọi người trong nhà cùng Đẩm Hâm Ngôn, Alice đã ngồi chật cả ghế sofa trong phòng khách, còn anh chàng J không biết xuất hiện lúc nào thì bị đuổi ngồi chổm hổm trước cửa bếp.
Ngoại trừ Mạch Mạch thì vẻ mặt của người khác đặc biệt giống nhau, vừa lo lắng vừa phiền muộn, nhìn thấy khiến An Hòa thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Đi thẳng vào bếp rót chen nước uống ừng ực, mắt cũng không thèm nhìn người nào đó đi theo cô như cái đuôi cho đến bây giờ.
Đã nhiều năm rồi Hạ Viêm chư từng ngượng ngùng quẫn bách như thế, trên sofa lớn một loạt già trẻ ngồi ngay ngắn, ánh mắt mỗi người đều có hàm ý chỉ trích, ngay cả mẹ vợ đại nhân luôn yêu thương anh cũng nhìn anh tức giận như thế.
Mấy tên thủ hạ không có tiền đồ, ngay cả liên tiếng cũng không dám, chỉ có thể đứng ở góc phòng dùng ánh mắt để cổ vũ cho anh.
Diệp Hiểu Nhu nói: “Hạ Viêm, con có biết con không nói một lời nào mà bỏ đi như thế Hòa Hòa đau khổ bao nhiêu không? Nó nhốt mình một tuần liền trong phòng không chịu ra ngoài.”
Đổng Hâm Ngôn nói: “Anh có biết sau khi biết mình có thai, lúc đi kiểm ra thai nhi người ta hỏi ba đứa bé đâu sao không tới, có biết lúc đó trong lòng cậu ấy ngổn ngang như thế nào không?”
Alice dùng ánh mắt kinh thường nói: “Aizz, lúc An Hòa sinh, đau đến tê tâm liệt phế, máu chảy như nước, bắn xa đến đầu kia...” (Lời của tác giả: người đẹp, cô quá khoa trương rồi...)
Đổng Hâm Ngôn làm bộ như kinh ngạc mà nhìn Alice “Hả, phải không? Lúc đó mình có chuyện nên đến muộn, mình chỉ biết lúc mình đến chỉ nhìn thấy An Hòa nằm ở đó với khuôn mặt trắng bệch, còn cho rằng cô ấy đã chết rồi chứ.”
Tay Alice xoa khuôn mặt của Mạch Mạch: “Nhưng vẫn tốt, Mạch Mạch là đứa bé rất hiểu biết, cho dù ở trường học bị người khác chê cười là không có ba nhưng lúc về nhà cũng không khóc trước mặt của mẹ.”
Đại hội xét xử trở thành đại hội ngược tâm, mấy lời nói thoảng qua như thế nhưng chẳng khác gì từng nhát dao đâm thẳng vào tim anh, đau đến mức không thể thở nổi.
Mấy người còn lại trên sofa, tôi một câu anh một câu rất hăng say, lúc này bỗng Mạch Mạch chỉ vào Hạ Viêm nói : “Dì ơi, chú kia khóc rồi kìa.”
Cuộc nói chuyện bỗng dừng lại, mọi người đều nghểnh cổ ra nhìn.
Thực ra trong nháy mắt lúc cúi đầuu kia, anh đã rơi xuống một giọt nước mắt, trùng hợp lại bị Mạch mạch đnag nhìn chằm chằm vào anh nhìn thấy, cho đến lúc mọi người nhìn qua thì anh đã ngẩng đẩu, giọt nước mắt kia cũng không thấy đâu nữa.
Chỉ một mình anh lẻ loi xấu hổ đứng trong phòng khách, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, bị xem như người dưng, dáng vẻ hơi đáng thương.
An Hòa tựa vào cửa nhìn, nhớ tới Hạ Viêm của sáu, bảy năm trước, là một người đàn ông hăng hái, ngạo mạn trong thiên hạ, lúc đó cô chỉ dám sợ hãi mà nhìn anh, chưa từng nghĩ tới có một ngay anh sẽ đứng trước mặt người nhà cô, im lặng nhận sự trách mắng của mọi người chẳng khác nào là lăng trì xử tử trong tâm anh.
Bọn họ oán trách anh là điều dĩ nhiên, nhưng trên thực tế mỗi người đều hiểu được trong mỗi việc, mỗi quyết định của Hạ Viêm đều vì bọn họ và xem họ như người thân.
Trong lòng mỗi người Hạ Viêm đều mạnh mẽ như thế, dù bề ngoài hay nội tâm. Nhung mà dù có mạnh mẽ bao nhiều thì Hạ Viêm cũng không phải là thần, anh là người, anh cũng sẽ bị thương, sẽ đau khổ, sẽ thức trắng đêm không ngủ được và cũng biết được lòng như dao cắt là như thế nào.
An Hòa đặt cốc nước xuống, bước nhanh vào phòng khách, đứng ở bên cạnh Hạ Viêm, đối mặt và gào lên với cả đám già trẻ ngồi trên sofa: “Nói đủ chưa? Mọi người đều nhàn quá phải không?”
a.......đau lòng rồi a.............
An Cảnh Dương thầm liếc mắt với những người khác, đứng dậy vươn vai nói: “Mọi người giản tán hết đi, hôm nay đã rất mệt rồi, về nhà tắm rửa ngủ nghỉ đi.”
Mọi người không ý kiến.
Vì thế sau một trấn náo loạn thì phòng khách náo nhiệt lúc đầu giờ bỗng yên tĩnh.
An Hòa quay đầu liếc anh một cái, anh tủi thân gọi: “Vợ à...”
Nhìn ánh mắt anh mà lòng cô trĩu xuống.
Cô nhìn đến sofa, đi qua đưa tay ra ôm lấy khán giả nhỏ duy nhất còn ngồi trên sofa rồi đi đến trước mặt Hạ Viêm, trán cô áp vào đầu con gái rồi nói: “Mạch Mạch, đây là ba.”
Mạch Mạch ngẩn người, giống như không thể tin được, người này với tấm ảnh dưới gối của mẹ giống nhau như đúc, vậy mà đây thực sự là ba của mình.
Hạ Viêm đưa tay ra với cô bé đang ôm cổ của mẹ: “Nào, Mạch Mạch...”
Mạch Mạch nhìn anh, lại liếc nhìn ánh mắt dịu dàng của mẹ, sau đó cơ thể nhỏ bé rất vui vẻ nhào ra từ trong lòng mẹ: “Ba ba!”
Hai chữ yếu ớt của con gái khiến lòng Hạ Viêm say ngay tức khắc, đón cơ thể nhỏ bé, đôi môi bạc in lên hai má của con, giọng nói hơi run rẩy: “Bảo bối của ba!”
...................
Người nhà họ An luôn ngủ sớm, đúng 9 giờ liền tắt đèn đi ngủ, An Hòa ôm Mạch Mạch đi về phòng ngủ.
Người nào đó da mặt dày cũng đi theo.
Trên giường lớn, Mạch Mạch ngoan ngoãn ngồi đối diện giơ tay lên chờ mẹ mặc áo, Hạ Viêm thấy An Hòa chỉ lo bắt tay vào làm mà không có phản ứng gì tính toán gì với anh, anh gạt tóc hỏi: “Vậy....vệy anh ngủ ở đâu?”
Không đợi An Hòa trả lời, Mạch Mạch đã vẫy tay với anh: “Đương nhiên là ba ngủ cùng Mạch Mạch và mẹ rồi!”
Mắt Hạ Viêm sáng lên lập tức.
An Hòa liếc mắt nhìn cô nhóc với ý chí không kiên định kia, mới mặc quần áo được một nửa thì không thèm mặc tiếp, đứng lên đi thẳng vào phòng tắm.
Cái đồ nhóc con thấy sắc quên nghĩa, rõ ràng thường xuyên khóc trộm nói ba không cần mình nữa nhưng bây giờ nhìn xem, thay đổi nhanh hơn bất kì ai.
Hạ Viêm bất đắc dĩ nhìn cửa phòng tắm đóng lại, đi đến ngồi xuống bên giường nắm cánh tay của con gái nhẹ nhàng kéo ta từ ống tay áo.
“Ba...”
Ôm cô bé đến rồi sửa lại tà váy, Hạ Viêm đáp rất dịu dàng: “Hử?”
“Hình như mẹ đang tức giận rồi...”
Ôm cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của con gái đến trên đùi, Hạ Viêm thở dài nói: “Ba làm chuyện quá đáng, cho nên mẹ túc giận đó! Không biết mẹ có tha thứ cho ba không nữa...”
“Không đúng....” Tiếng phản bác giòn tan của Mạch Mạch vang lên, chìa ngón tay nhỏ bé mập mạp lắc như thật, “Trước kia mẹ chưa từng gào to như thế với bà ngoại, Mạch Mạch thấy là mẹ không muốn để cho mấy người đó mắng ba đó, anh Khâu nói, dì Quân Quân cũng không để cho người khác mắng chú Hồng Huyên, bởi vì chỉ có dì ấy mới có thể bắt nạt chú ấy thôi, cho nên mẹ đang bảo vệ ba đó...”
“An Mạch Mạch” trong phòng tắm truyền đến giọng gào rú tức giận của một cô gái.
Mạch Mạch che miệng cười, nói trộm bên tai Hạ Viêm: “Mẹ cũng chưa bao giờ mắc cỡ như thế.”
Trong ánh mắt Hạ Viêm tràn đầy ý cười, nhịn không được mà hôn lên trên mặt con gái, mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, thực ra đâu chỉ có thế, con bé còn là thứ tốt đẹp nhất, loại thuốc giảm đau tốt nhất trong cuộc đời của anh. Một câu của con thôi có thể chữa khỏi toàn bộ đau xót của anh.
“Bảo bối, cảm ơn con, còn nữa, xin lỗi con.”
Mạch Mạch ghé vào trên vai Hạ Viêm rồi đếm tóc chơi, bé không hiểu vì sao Hạ Viêm lại nói lời cảm ơn rồi lại xin lỗi: “Vì cái gì ạ?”
Giòn nói của Hạ Viêm trước nay chưa từng nghiêm túc như thế: “Cảm ơn con, vào lúc ba không ở bên cạnh bảo vệ mẹ con, cảm ơn con đã sinh ra trên đời này, đồng ý làm con gái của ba....xin lỗi con vì ba không phải là một người ba tốt.”
Nghe thấy thế, Mạch Mạch từ từ trượt xuống vai Hạ Viêm, cúi đầu xuống nói khẽ: “Ba, bạn Sa Sa ở lớp con cũng không có ba, mẹ của bạn ấy nói ba bạn ấy đi tới mặt trăng, nhưng có một lần, con ở văn phòng nghe thấy cô giáo nói, thực ra ba của Sa Sa đã chết... sau đó con nghĩ, ba cũng giống như ba của Sa Sa, cũng đã chết. Nhưng con vẫn luôn tin lời mẹ nói, như thế mỗi ngày mẹ sẽ không khóc nhè nữa...”
Sau đó, bé ngẩng đầu nói với anh: “Thì ra mẹ không gạt con, thực sự ba không chết, còn trở về tìm Mạch Mạch với mẹ nữa, thực sự Mạch Mạch rất vui!”
Con gái nhỏ nhưng lại có thể nói ra những lời hiểu biết như thế khiến hốc mắt Hạ Viêm lại đỏ lên.
Đều tại anh không tốt, con bé vốn là cô công chúa nhỏ không lo không nghĩ, lớn lên trong sự chiều chuộng che chở và vui vẻ mà không phải giống như bây giờ, còn nhỏ tuổi mà phải lo lắng nhiều thứ, lại còn bị bắt nạt nữa.
Lúc từ phòng tắm đi ra, An Hòa thấy Hạ Viêm tựa vào đầu giường, cầm một quyển sách trong tay, đang đọc truyện thiếu nhi cho bạn nhỏ có đôi mắt to nằm trong chăn.
An Hòa cầm máy sấy đến phòng khách sấy tóc, quay lại thì thấy cô nhóc kia đã dựa vào cánh tay của ba để ngủ. Cô thả mấy sấy xuống, không thèm nhìn Hạ Viêm, lại đi ra ngoài.
Hạ Viêm từ từ rút tay ra, đắp lại chăn cho con gái, đi ra nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Đi vào phòng khách sát bên cạnh, An Hòa mặc váy ngủ tơ tằm, đang ôm gối ngồi ngẩn người trên sofa.
Hạ Viêm đi qua, im lặng ôm cô, cô mảnh khảnh hơn so với trước kia, ôm vào trong lòng khiến cho ảnh có một cảm giác không chân thật.
Ôm cô vào trong đặt lên giường, An Hòa lập tức quay lưng lại với anh.
Hạ Viêm nhìn cô một lát, dịu dàng nói: “Hòa Hòa, nói chuyện với anh được không?”
An Hòa vẫn không nói chuyện.
Vì thế Hạ Viêm tự nói, kể về tang lễ của Hạ Sí, kể về mấy năm nay anh với Trình Liệt như thế nào, phải thận trọng như thế nào, nói Trình Liệt trong nguy hiểm tìm thắng lợi như thế nào, kể chuyện họ làm sao đánh bại được người Nga, nói anh mỗi ngày đều nhớ cô đến mất ngủ, nói khi anh nhìn thấy di động nhưng làm sao cũng không dám gọi bấm số của cô.
Nói tới khuya, ngay cả đèn đường của tiểu khu cũng tắt hết nhưng anh vẫn không gấp, kể cho cô mọi sự việc mình trải qua những năm qua.
Cô vẫn không nói gì cũng không quay đầu lại, nhưng anh biết cô không ngủ, Hòa Hòa của anh, buổi tối sau nhiều năm tương phùng với anh như thế sao có thể ngủ được.
“Anh mai táng Tiểu Sí và đứa bé kia ở bên cạnh mộ của ba mẹ, như vậy họ có thể làm bạn với nhau, ba mẹ cũng sẽ chăm sóc nó giúp anh.”
Anh im lặng một lúc lâu, lâu đến mức An Hòa không nhịn được mà ngồi dậy, cô nhìn anh, cuối cùng thở dài, nhào về phía trước ôm cổ anh, hôn lên môi anh : “Trình diễn cuộc tình đau khổ không tồi, thứ tự cũng rất hợp lý.”
Được rồi, giọng nói đáng thương của anh khiến cô rất đau lòng.
Thực ra Hạ Viêm đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, nhưng không ngờ cô tha thứ cho anh nhanh như thế, vì thế hưng phấn mà mò vào nơi mềm mại trong ngực của cô, nụ hôn mưa rơi xuống không ngừng.
An Hòa duỗi tay chặn lại mặt anh.
Hạ Viêm như đứa trẻ hôn từ từ xuống trên môi, trên cổ cô, hôn một chút rồi lại gọi tên của cô: “Hòa Hòa, Hòa Hòa, Hòa Hòa...”
Mỗi lần lúc nhớ tới cô, trong lòng anh luôn lặp đi lặp lại tên của cô, cho tới hôm nay, cho đến bây giờ, cuối cùng anh cũng lại được ôm cô trong lòng, lại lần nữa gọi lên cái tên là tất cả vui vẻ và hạnh phúc của anh.
**************
Đầu mùa xuân năm sau, Hạ Viêm nhận được một tấm bưu thiếp không kí tên, trong phong thư là một tấm ảnh ngôi sao màu xanh nước biển, nhìn là biết đó không phải là tấm ảnh được phát hành chính quy.
Mặt sau tấm ảnh cũng không phải cảnh vật nổi tiếng, mà là hình ảnh của một cô gái, trên ảnh chụp, cô gái đứng dưới ánh nắng chiều chiếu rọi trên mặt biển, cô nghiêng mặt cười với người đang chụp ảnh cho mình, đôi mắt mênh mông như không có điểm dừng, nhưng nụ cười này rất tươi, còn mê lòng người hơn so với trời chiều phía sau.
Ảnh ngôi sao phía trước chỉ có bốn chữ, “Bình yên, đừng nhớ!”Bốn chữ được ghi trong hình một đốm lửa nhỏ.
Đó là hình vẽ trong bức tranh năm đó mẹ bọn anh cho hai anh em xem, là tên của bọn họ, đi liền như chân với tay với bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ: Đã nói là làm mẹ ruột mà!
Nhìn ra tấm bưu thiếp chưa, là ai gửi. Tôi biết nhìn thấy tang lễ trước đó, mọi người sẽ rất phẫn nộ, tất nhiên là như thế, mọi người sẽ nói mẹ kế lừa gạt!
Tang lễ gì đó…chỉ vì che tai mắt thôi, tạo ra hiện trường Hạ Sí giả chết, muốn làm thì phải làm cho thật đó! Về phần Hạ Sí ở đâu, tình cảm khúc mắc của cậu ấy, mời các cô nương yêu mến đọc ngoại truyện nhé!
Mọi người có thể nói, đang trên đường ngọt ngào sao tự nhiên lại ngược tâm, làm cho mọi người thiếu chút nữa là phát điên. Thực ra, từ lúc Hạ Viêm tới Mỹ đoàn tụ với An Hòa, hai người bọn họ dường như đều thuận buồn xuôi gió, sau đó tôi lại viết như thế, khiến nam chính chịu đủ thăng trầm,cũng không phải vì ngược, mà muốn giải bày, cho dù trải qua khó khăn chồng chất thì bọn họ sẽ cũng mãi tin tưởng nhau, tin tưởng tình yêu và đồng thời cũng giữ vững tình yêu của mình.
Dù trong tiểu thuyết có nhiều tật xấu về tình yêu, nhưng không có người phụ nữ nào độc ác, không có đàn ông xấu xa, không âm mưu tính kế, không có người lừa gạt ta, nội dung tình tiết đều là tác giả nghĩ gì viết đó. Thực ra tự bản thân cũng có thể thấy được một đống khuyết điểm, tôi biết nó cũng không hoàn mỹ. Nhưng mà tôi nghĩ, đây chỉ là tôi nghĩ kể cho các bạn nghe một câu chuyện tình yêu xưa, cũng không phải muốn tham gia tranh tài thi chọn tác phẩm văn học, đọc tiểu thuyết, thoải mái mới tốt, đúng không?!
Trong quá trình có các bạn, mới khiến tôi tiếp tục kiên trì viết xong, cảm ơn mọi người đã khoan dung để đọc tiếp, cảm ơn các bảo bối đã ủng hộ tôi Chào tạm biết các cô nương, hãy để chúng ta thấy một chuyện tình xưa.
Hoahongnhung: dịch lời tâm sự của mẹ ruột mà đứt cả hơi, ngôn từ khó gấp mấy lần trong tiểu thuyết…….
May mà làm mẹ ruột cho Tiểu Sí còn sống, cuối cùng Tiểu Sí cũng có được hạnh phúc riêng cho mình………lúc làm đến chương Tiểu Sí chết đã thấy nghi nghi, sao có thể nói chết là chết được, bao nhiêu khúc mắc, không ngờ mẹ ruột chơi trò mập mờ.)hihi
Panda: haizz cả người edit và tác giả đều có bản chất mẹ ghẻ cả, chị chỉ bảo em là Hạ Sí chết chứ ko có nói giả chết làm em nghe tin xong khóc một trận, beta đến chương đó khóc trận nữa, beta đến chap này mừng quá khóc sưng cả khóc, nước mũi chảy ròng ròng @@
Bình luận facebook