Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-211
Chương 211
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 211: Thói đời bạc bẽo
Hoäc Khải đứng ở cửa một lúc, anh nhìn vết máu trên mặt đất, cuối cùng đặt canh ở cửa và nói: “Ông phải chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì cũng có thể gọi điện cho tôi” “Nói nhảm nhiều quá đấy! Cút đi!”, giọng nói của Triệu Vĩnh An vọng ra từ Sau cánh cửa Hoặc Khải không nói gì thêm nữa, anh xoay người rời khỏi đó Một lúc lâu sau, Triệu Vĩnh An mới mở cửa ra. Ông ấy nhìn canh lê trên mặt đất, sau đó đạp đố Canh lê rải ra mặt đất, hương thơm nhè nhẹ xộc vào mũi, nhưng cửa phòng lại bị đóng lại, chặn hết mọi hương vị ở ngoài.
Sau khi về nhà, Hoäc Khải không kể chuyện này cho Ninh Thần.
Triệu Vĩnh An là người mà anh kết giao, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không nên để Ninh Thần phải chịu áp lực. Trong suy nghĩ của Hoắc Khải, là một thăng đàn ông thì chỉ nên chia sẻ những niềm vui chứ không được than phiền Người một nhà không nhất định phải cùng gánh vác những trách nhiệm và áp lực này.
Hoặc Khải có trách nhiệm và cũng tin tưởng răng anh có thể gánh vác được tất cải Nhưng đến ngày hôm sau, tin tức đầu tiên mà Hoäc Khải nhìn thấy khi mở điện thoại ra là: “Danh nhân văn học khi xưa bị nghi mắc ung thư giai đoạn cuối!” Tin tức này gây ra rất nhiều tranh cãi, vô số người thăm dò thật giả, dù sao địa vị trước kia của Triệu Vĩnh An luôn rất cao.
Đồng thời, có không ít người hỏi thăm đám Thượng Toàn Minh.
Nhưng bốn người Thượng Toàn Minh không phát biểu rõ ràng, cũng không định quan tâm tới những chuyện này. Lúc trước thầy giáo đã đuổi bọn họ đi thì cũng có nghĩa là đã cắt đứt tình nghĩa, cùng lăm thì quyên một, hai trăm ngàn cho đúng chủ nghĩa nhân đạo là được Cách ăn nói ấy khiến bao người lên tiếng măng chửi, ai cũng măng bọn họ vô lương tâm Thầy giáo bị ung thư giai đoạn cuối rồi mà các người còn chấp nhặt những lời mà ông ấy nói lúc trước, nếu không có sự chỉ dạy của giáo sư Triệu, liệu các người có thành công được như hôm nay không? Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn, nếu không thì khác nào loại lòng lang dạ sói! Thế nhưng đám Thượng Toàn Minh vẫn cố chấp làm thế, không có dấu hiệu nào cho thấy bọn họ định tới thăm Triệu Vĩnh An.
Chuyện này khiến những người đang mong chờ vào tình thầy trò đều cảm thấy thất vọng Bị ung thư giai đoạn cuối mà bọn họ còn không tới thăm, xem ra đã cắt đứt quan hệ thật rồi Ngoài ra nhà thờ tổ nhà họ Triệu đã bị thiêu rụi, hiện tại chỉ là một đống đổ nát, nghe nói Triệu Vĩnh An đã nộp đơn xin ở sở công chứng, dâng tặng khu đất ấy cho đất nước Thậm chí có người còn nghe nói ông ấy từng măng đám Thượng Toàn Minh là lũ vong ân phụ nghĩa ngay ở sở công chứng, bọn họ không chịu giúp thì cũng đừng mong có được tòa nhà ấy! Sau vụ việc ấy, Triệu Vĩnh An thật sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng, những thứ được người ta quan tâm đều biến mất hết.
Hoắc Khải đã tới nhà Triệu Vĩnh An mấy lần. Vài ngày trước còn thấy có người tới thăm, đến bốn, năm ngày sau thì chẳng thấy một chiếc xế hộp nào nữa.
Điều này chứng tỏ răng những người đó đã hết kiên nhãn và hết hi vọng Sau khi Triệu Vĩnh An dâng tặng hết tất cả gia sản, bệnh tình của ông ấy lại bị công bố ra ngoài, nhưng có vẻ như ông ấy thoải mái hơn nhiêu Hăng ngày đi dạo trong khu chung cư, rảnh rồi là trông đủ loại hoa cỏ Ông ấy chưa bao giờ uống canh lê mà Hoäc Khải mang tới, ung thư phổi giai đoạn cuối, uống thứ này cũng vô dụng.
€ó người nhìn thấy Triệu Vĩnh An hộc máu không chỉ một lần, theo những gì bác sĩ nói, với tình trạng này của ông ấy thì cùng läm chỉ trụ được một, hai tháng nữa là sẽ đi về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Thế là chẳng ai tới tìm lão giáo sư nữa, hoàn toàn trở nên hiu quanh Chỉ có Hoăc Khải là vẫn kiên trì tới thăm hăng ngày, chỉ đơn giản là vì anh không muốn ông lão từng dạy dỗ biết bao thế hệ học trò và cống hiến bao điều cho đất nước phải thê lương lúc tuổi già như thế Hơn nữa còn là bởi vì lần đầu tiên Hoặc Khải gặp Triệu Vĩnh An, lão giáo sư từng nói với anh một câu: “Đừng chỉ biết nghĩ đến lúc đứng trên đỉnh cao Cậu phải biết răng leo càng cao thì cách mặt đất càng xa. Đến khi cậu không còn nhìn thấy mặt đất nữa thì cũng là lúc cậu säp ngã xuống rồi. Vậy nên cậu phải cảnh giác, con người không thế cứ nhìn về phía trước, mà phải thường xuyên cúi đầu xem giày mình có bị bẩn không”.
Khi đó Hoäc Khải không mấy bận tâm tới câu nói này. Mãi đến khi sống lại, anh mới hiểu đây là chân lý sống mà ông cụ tổng kết ra sau một đời người.
Đúng như lời nói của ông, lúc không nhìn thấy mặt đất nữa, Hoắc Khải thật sự rớt xuống từ trên đỉnh cao.
Nếu không may măn sống lại thì trên thế giới này đã chẳng có người tên là Hoäc Khải nữa.
Vậy nên kể từ khi sống lại, anh luôn dùng những lời nói ấy để nhăc nhở bản thân, nhất định phải ghi nhớ hai chữ “cúi đầu”! Xét theo một ý nghĩa nào đó thì Triệu Vĩnh An cũng coi như người thầy dạy anh triết lý sống.
Được sống lại làm người và phải sắp xếp lại rất nhiều mối quan hệ, Hoắc Khải khá kính trọng Triệu Vĩnh An.
€ó lẽ là bởi vì sắp yên nghỉ nên thái độ của Triệu Vĩnh An với anh dần trở lại như lúc ban đầu. Dần dà có rất nhiều người biết rằng có một chàng trai vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Vĩnh An.
Hành động của Hoäc Khải bị rất nhiều người chế giêu, trong tầng lớp mà anh chưa tiếp xúc đến, nó đã trở thành một trò cười rồi.
Trước kia Triệu Vĩnh An là đối tượng mà tất cả mọi người muốn bợ đỡ, nhưng hiện tại ông ấy là gì nữa đây? Đã hai tuân kế từ khi tin tức Triệu Vĩnh An bị ung thư giai đoạn được công bố ra, thế nhưng đám Thượng Toàn Minh lại chăng có hành động gì Tất cả mọi người đều đã chắc chăn rằng tình thầy trò giữa bọn họ đã rạn nứt.
Xem ảnh 1
Nếu là trước kia, có lẽ sẽ có người lấy lòng Triệu Vĩnh An vì ngôi nhà một triệu này, nhưng hiện tại đám Thượng Toàn Minh đã cắt đứt tình nghĩa với lê vây thì lấy lòng lão giáo sư chẳng khác nào đắc tội những nhân vật có thực quyền này.
Không ai dám mạo hiểm như vậy, càng là người muốn làm đại sự thì càng không dám Ngày nọ, trong lúc Hoäc Khải tản bộ cùng Triệu Vĩnh An, ông ấy hỏi anh: “Cậu có hoài bão hay lý tưởng lớn lao gì không?” “Có”, Hoäc Khải gật đầu chắc nịch “Lớn hơn nhiều so với lý tưởng của người bình thường, dù là tôi cũng có nguy cơ thất bại”
“Tiếc là tôi không giúp được cậu rồi”, Triệu Vĩnh An thở dài nói: “Thực ra lúc đầu tôi nói những lời đó với cậu là vì tôi biết mình đã cùng đường, đã không còn gia sản, lại còn trở mặt với học sinh. Cậu qua lại gần gũi với tôi thì sau này rất khó tạo dựng quan hệ với chúng nó, cậu có ý tưởng mà không cảm thấy đây là một sự lựa chọn ngu xuẩn sao?” “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi không cảm thấy mấy người đó có gì đáng sợ”,
Hoäc Khải cười nói: “Huống chỉ trên thương trường, tất cả đều do lợi ích quyết định. Nếu bọn họ từ bỏ tất cả những lợi ích sau này chỉ vì bây giờ tôi qua lại gần gũi với ông, vậy thì phải nói là quá ngu ngốc, tôi cũng khinh thường chuyện làm ăn với những người như thế” Cậu đúng là ngông cuồng thật”,
Triệu Vĩnh An bình luận: “Nếu là một tháng trước, chắc chăn tôi sẽ phê bình cậu, còn trẻ phải biết khiêm tốn, nhưng hiện tại tôi bỗng cảm thấy tuổi trẻ ngông cuồng chưa chăc đã là chuyện xấu. Không ngông cuồng thì sao có thể thách thức những thứ cũ kỹ, sao có thể tìm tới tương lai mới cho được? Tiếc là bây giờ ngoài ngôi nhà này ra thì tôi chẳng thế cho cậu được thứ gì” “Tôi sẽ không lấy nhà của ông, ông cứ quyên tặng cho người cần nó đi.
Nếu thực sự không được thì có thể bán rồi quyên vào quỹ bảo vệ trẻ em”, Hoäc Khải nói: “Tôi có tay có chân, có năng lực kiếm tiềm”.
“Cậu thương hại tôi nên ngày nào cũng tới trò chuyện với tôi à?”, Triệu Vĩnh An dừng chân, ông ấy nhìn anh và hỏi.
“Không phải thương hại, mà là kính trọng”, Hoäc Khải nói một cách nghiêm túc: “Với lão giáo sư như ông, cho dù không có một đồng nào thì cũng không nên trải qua thói đời bạc bếo” Triệu Vĩnh An hơi ngẩn ra, sau đó ông ấy cười ha ha nói: “Xét về mặt ninh nọt thì cậu giỏi hơn thăng nhóc Hoặc Giai Minh nhiêu” “Có sao thì tôi nói thế thôi, không phải nịnh nọt”, Hoäc Khải nói “Được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết”, Triệu Vĩnh An ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu kính trọng tôi như thế, không biết cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?” “Chuyện gì?” Tiếp đó, Hoắc Khải nhìn thấy một xấp tài liệu trong nhà Triệu Vĩnh An, trên đó viết rõ là ông ấy sở hữu cổ phần của mấy công ty do nhóm Đặng Vinh Hoa và Miêu Nhất Hoa sáng lập, giá trị vào khoảng hơn bảy triệu
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 211: Thói đời bạc bẽo
Hoäc Khải đứng ở cửa một lúc, anh nhìn vết máu trên mặt đất, cuối cùng đặt canh ở cửa và nói: “Ông phải chú ý nghỉ ngơi, có chuyện gì cũng có thể gọi điện cho tôi” “Nói nhảm nhiều quá đấy! Cút đi!”, giọng nói của Triệu Vĩnh An vọng ra từ Sau cánh cửa Hoặc Khải không nói gì thêm nữa, anh xoay người rời khỏi đó Một lúc lâu sau, Triệu Vĩnh An mới mở cửa ra. Ông ấy nhìn canh lê trên mặt đất, sau đó đạp đố Canh lê rải ra mặt đất, hương thơm nhè nhẹ xộc vào mũi, nhưng cửa phòng lại bị đóng lại, chặn hết mọi hương vị ở ngoài.
Sau khi về nhà, Hoäc Khải không kể chuyện này cho Ninh Thần.
Triệu Vĩnh An là người mà anh kết giao, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không nên để Ninh Thần phải chịu áp lực. Trong suy nghĩ của Hoắc Khải, là một thăng đàn ông thì chỉ nên chia sẻ những niềm vui chứ không được than phiền Người một nhà không nhất định phải cùng gánh vác những trách nhiệm và áp lực này.
Hoặc Khải có trách nhiệm và cũng tin tưởng răng anh có thể gánh vác được tất cải Nhưng đến ngày hôm sau, tin tức đầu tiên mà Hoäc Khải nhìn thấy khi mở điện thoại ra là: “Danh nhân văn học khi xưa bị nghi mắc ung thư giai đoạn cuối!” Tin tức này gây ra rất nhiều tranh cãi, vô số người thăm dò thật giả, dù sao địa vị trước kia của Triệu Vĩnh An luôn rất cao.
Đồng thời, có không ít người hỏi thăm đám Thượng Toàn Minh.
Nhưng bốn người Thượng Toàn Minh không phát biểu rõ ràng, cũng không định quan tâm tới những chuyện này. Lúc trước thầy giáo đã đuổi bọn họ đi thì cũng có nghĩa là đã cắt đứt tình nghĩa, cùng lăm thì quyên một, hai trăm ngàn cho đúng chủ nghĩa nhân đạo là được Cách ăn nói ấy khiến bao người lên tiếng măng chửi, ai cũng măng bọn họ vô lương tâm Thầy giáo bị ung thư giai đoạn cuối rồi mà các người còn chấp nhặt những lời mà ông ấy nói lúc trước, nếu không có sự chỉ dạy của giáo sư Triệu, liệu các người có thành công được như hôm nay không? Làm người phải biết uống nước nhớ nguồn, nếu không thì khác nào loại lòng lang dạ sói! Thế nhưng đám Thượng Toàn Minh vẫn cố chấp làm thế, không có dấu hiệu nào cho thấy bọn họ định tới thăm Triệu Vĩnh An.
Chuyện này khiến những người đang mong chờ vào tình thầy trò đều cảm thấy thất vọng Bị ung thư giai đoạn cuối mà bọn họ còn không tới thăm, xem ra đã cắt đứt quan hệ thật rồi Ngoài ra nhà thờ tổ nhà họ Triệu đã bị thiêu rụi, hiện tại chỉ là một đống đổ nát, nghe nói Triệu Vĩnh An đã nộp đơn xin ở sở công chứng, dâng tặng khu đất ấy cho đất nước Thậm chí có người còn nghe nói ông ấy từng măng đám Thượng Toàn Minh là lũ vong ân phụ nghĩa ngay ở sở công chứng, bọn họ không chịu giúp thì cũng đừng mong có được tòa nhà ấy! Sau vụ việc ấy, Triệu Vĩnh An thật sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng, những thứ được người ta quan tâm đều biến mất hết.
Hoắc Khải đã tới nhà Triệu Vĩnh An mấy lần. Vài ngày trước còn thấy có người tới thăm, đến bốn, năm ngày sau thì chẳng thấy một chiếc xế hộp nào nữa.
Điều này chứng tỏ răng những người đó đã hết kiên nhãn và hết hi vọng Sau khi Triệu Vĩnh An dâng tặng hết tất cả gia sản, bệnh tình của ông ấy lại bị công bố ra ngoài, nhưng có vẻ như ông ấy thoải mái hơn nhiêu Hăng ngày đi dạo trong khu chung cư, rảnh rồi là trông đủ loại hoa cỏ Ông ấy chưa bao giờ uống canh lê mà Hoäc Khải mang tới, ung thư phổi giai đoạn cuối, uống thứ này cũng vô dụng.
€ó người nhìn thấy Triệu Vĩnh An hộc máu không chỉ một lần, theo những gì bác sĩ nói, với tình trạng này của ông ấy thì cùng läm chỉ trụ được một, hai tháng nữa là sẽ đi về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Thế là chẳng ai tới tìm lão giáo sư nữa, hoàn toàn trở nên hiu quanh Chỉ có Hoăc Khải là vẫn kiên trì tới thăm hăng ngày, chỉ đơn giản là vì anh không muốn ông lão từng dạy dỗ biết bao thế hệ học trò và cống hiến bao điều cho đất nước phải thê lương lúc tuổi già như thế Hơn nữa còn là bởi vì lần đầu tiên Hoặc Khải gặp Triệu Vĩnh An, lão giáo sư từng nói với anh một câu: “Đừng chỉ biết nghĩ đến lúc đứng trên đỉnh cao Cậu phải biết răng leo càng cao thì cách mặt đất càng xa. Đến khi cậu không còn nhìn thấy mặt đất nữa thì cũng là lúc cậu säp ngã xuống rồi. Vậy nên cậu phải cảnh giác, con người không thế cứ nhìn về phía trước, mà phải thường xuyên cúi đầu xem giày mình có bị bẩn không”.
Khi đó Hoäc Khải không mấy bận tâm tới câu nói này. Mãi đến khi sống lại, anh mới hiểu đây là chân lý sống mà ông cụ tổng kết ra sau một đời người.
Đúng như lời nói của ông, lúc không nhìn thấy mặt đất nữa, Hoắc Khải thật sự rớt xuống từ trên đỉnh cao.
Nếu không may măn sống lại thì trên thế giới này đã chẳng có người tên là Hoäc Khải nữa.
Vậy nên kể từ khi sống lại, anh luôn dùng những lời nói ấy để nhăc nhở bản thân, nhất định phải ghi nhớ hai chữ “cúi đầu”! Xét theo một ý nghĩa nào đó thì Triệu Vĩnh An cũng coi như người thầy dạy anh triết lý sống.
Được sống lại làm người và phải sắp xếp lại rất nhiều mối quan hệ, Hoắc Khải khá kính trọng Triệu Vĩnh An.
€ó lẽ là bởi vì sắp yên nghỉ nên thái độ của Triệu Vĩnh An với anh dần trở lại như lúc ban đầu. Dần dà có rất nhiều người biết rằng có một chàng trai vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Vĩnh An.
Hành động của Hoäc Khải bị rất nhiều người chế giêu, trong tầng lớp mà anh chưa tiếp xúc đến, nó đã trở thành một trò cười rồi.
Trước kia Triệu Vĩnh An là đối tượng mà tất cả mọi người muốn bợ đỡ, nhưng hiện tại ông ấy là gì nữa đây? Đã hai tuân kế từ khi tin tức Triệu Vĩnh An bị ung thư giai đoạn được công bố ra, thế nhưng đám Thượng Toàn Minh lại chăng có hành động gì Tất cả mọi người đều đã chắc chăn rằng tình thầy trò giữa bọn họ đã rạn nứt.
Xem ảnh 1
Nếu là trước kia, có lẽ sẽ có người lấy lòng Triệu Vĩnh An vì ngôi nhà một triệu này, nhưng hiện tại đám Thượng Toàn Minh đã cắt đứt tình nghĩa với lê vây thì lấy lòng lão giáo sư chẳng khác nào đắc tội những nhân vật có thực quyền này.
Không ai dám mạo hiểm như vậy, càng là người muốn làm đại sự thì càng không dám Ngày nọ, trong lúc Hoäc Khải tản bộ cùng Triệu Vĩnh An, ông ấy hỏi anh: “Cậu có hoài bão hay lý tưởng lớn lao gì không?” “Có”, Hoäc Khải gật đầu chắc nịch “Lớn hơn nhiều so với lý tưởng của người bình thường, dù là tôi cũng có nguy cơ thất bại”
“Tiếc là tôi không giúp được cậu rồi”, Triệu Vĩnh An thở dài nói: “Thực ra lúc đầu tôi nói những lời đó với cậu là vì tôi biết mình đã cùng đường, đã không còn gia sản, lại còn trở mặt với học sinh. Cậu qua lại gần gũi với tôi thì sau này rất khó tạo dựng quan hệ với chúng nó, cậu có ý tưởng mà không cảm thấy đây là một sự lựa chọn ngu xuẩn sao?” “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi không cảm thấy mấy người đó có gì đáng sợ”,
Hoäc Khải cười nói: “Huống chỉ trên thương trường, tất cả đều do lợi ích quyết định. Nếu bọn họ từ bỏ tất cả những lợi ích sau này chỉ vì bây giờ tôi qua lại gần gũi với ông, vậy thì phải nói là quá ngu ngốc, tôi cũng khinh thường chuyện làm ăn với những người như thế” Cậu đúng là ngông cuồng thật”,
Triệu Vĩnh An bình luận: “Nếu là một tháng trước, chắc chăn tôi sẽ phê bình cậu, còn trẻ phải biết khiêm tốn, nhưng hiện tại tôi bỗng cảm thấy tuổi trẻ ngông cuồng chưa chăc đã là chuyện xấu. Không ngông cuồng thì sao có thể thách thức những thứ cũ kỹ, sao có thể tìm tới tương lai mới cho được? Tiếc là bây giờ ngoài ngôi nhà này ra thì tôi chẳng thế cho cậu được thứ gì” “Tôi sẽ không lấy nhà của ông, ông cứ quyên tặng cho người cần nó đi.
Nếu thực sự không được thì có thể bán rồi quyên vào quỹ bảo vệ trẻ em”, Hoäc Khải nói: “Tôi có tay có chân, có năng lực kiếm tiềm”.
“Cậu thương hại tôi nên ngày nào cũng tới trò chuyện với tôi à?”, Triệu Vĩnh An dừng chân, ông ấy nhìn anh và hỏi.
“Không phải thương hại, mà là kính trọng”, Hoäc Khải nói một cách nghiêm túc: “Với lão giáo sư như ông, cho dù không có một đồng nào thì cũng không nên trải qua thói đời bạc bếo” Triệu Vĩnh An hơi ngẩn ra, sau đó ông ấy cười ha ha nói: “Xét về mặt ninh nọt thì cậu giỏi hơn thăng nhóc Hoặc Giai Minh nhiêu” “Có sao thì tôi nói thế thôi, không phải nịnh nọt”, Hoäc Khải nói “Được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết”, Triệu Vĩnh An ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu kính trọng tôi như thế, không biết cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?” “Chuyện gì?” Tiếp đó, Hoắc Khải nhìn thấy một xấp tài liệu trong nhà Triệu Vĩnh An, trên đó viết rõ là ông ấy sở hữu cổ phần của mấy công ty do nhóm Đặng Vinh Hoa và Miêu Nhất Hoa sáng lập, giá trị vào khoảng hơn bảy triệu
Bình luận facebook