• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải (5 Viewers)

  • Chap-299

Chương 299


















Chương 299: Báo đáp



Ninh Thần và Hoắc Khải vừa xuống máy bay đã thấy một nhóm cổ đông đứng chờ sẵn.



Dưới ánh mắt khích lệ của Hoắc Khải, Ninh Thần không đợi đến lúc về công ty mà mỉm cười đứng bên đường nói với các cổ đông: "Rất vinh dự khi được báo với mọi người một tin tốt, tổng doanh thu của chúng ta trong sự kiện này đã thành công vượt mức 50 triệu tệ! Tính trung bình ra mỗi ngày phải lên đến gần 450 ngàn tệ! Thậm chí bây giờ dù sự kiện đã kết thúc nhưng doanh số bán hàng của chúng ta vẫn không hề giảm, ngược lại, theo báo cáo của các phương tiện truyền thông lớn, chúng ta đang hướng tới một đỉnh cao mới! Tất cả những điều này có được đều không dễ dàng gì, và đó được đổi lại từ công sức của tất cả mọi người. Do đó, chủ tịch Lý, tổng quản lý Mục và tôi quyết định rằng, 40% lợi nhuận từ sự kiện này thuộc về nhân viên của bộ phận R&D, 50% thuộc về tất cả các cổ đông, mười phần trăm sẽ được chia cho tất cả nhân viên bình thường tùy theo sự đóng góp của họ. Hơn nữa chúng tôi kỳ vọng rằng doanh thu cuối năm sẽ vượt mức 200 triệu tệ. Vì vậy, mục tiêu của chúng tôi là giữ hai tranh ba! Hy vọng tất cả mọi người có thể tiếp tục bền bỉ nỗ lực để cùng nhau tạo ra kỳ tích! "



Đám đông im lặng trong thoáng chốc rồi chợt vang lên tiếng hò reo long trời lở đất.



Mọi người đều vui mừng khôn xiết, nhiệt liệt hoan hô, gọi tên của Hoắc Khải, Ninh Thần và Mục Thế Kiệt.



Cách đây vài tháng, công thức cốt lõi của công ty bị lộ ra ngoài, đối thủ cạnh tranh mọc lên như nấm, khiến họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.



Chất lượng sản phẩm như nhau nhưng giá lại thấp hơn mình tận 70% thì còn chơi kiểu gì nữa?



Nhiều người cho rằng công ty này chết chắc rồi, nên khi Hoắc Khải đề xuất mua một lượng lớn vốn cổ phần với giá 8 triệu tệ, các cổ đông đã không phản đối nhiều.



Họ chỉ cảm thấy rằng đây là khoản tiền lớn cuối cùng công ty kiếm được, nhanh tay nhận lấy rồi ai nên làm gì thì đi làm nấy thôi.



Ai mà ngờ được qua vài tháng sau, chỉ dựa vào ba tháng chạy sự kiện mà đã đổi lại được doanh thu 50 triệu.



Phải biết rằng thời điểm đỉnh cao nhất hồi đó của công ty chi nhánh Giáp Tử cũng không đạt được thành tích như vậy. Doanh thu hàng năm cao nhất của họ cũng chỉ khoảng 100 triệu tệ.



Còn Hoắc Khải và Ninh Thần thì sao?



Lúc mới quen, họ chỉ là cửa hàng Taobao nhỏ rất bình thường, thậm chí đến quyền đại lý của công ty cũng không có.



Ban đầu Hoắc Khải đề ra giá mua cực thấp với mục tiêu là doanh thu một trăm ngàn tệ một ngày, trong mắt nhiều người đây chỉ là chuyện viển vông.



Bây giờ họ đã biết mình sai rồi.



Người đàn ông này không chỉ hoàn thành được lời hứa ban đầu của mình mà còn vượt mức 500%.



Tiền thưởng chi cho sự kiện là 10 triệu tệ, khoảng 17 triệu tệ được chi cho phát triển sản phẩm, phân phối, đóng gói và trả lương nhân sự. Mặc dù vậy, vẫn có lợi nhuận gộp gần 55%, tức 23 triệu tệ!



Nghe có vẻ không nhiều, so với những công ty khổng lồ có doanh thu hàng năm hàng chục tỷ, hàng trăm tỷ tệ thì không có gì đáng nói.



Tuy nhiên 55% lợi nhuận gộp chắc chắn là có thể đứng hàng đầu trong tất cả các ngành nghề.



Ngay cả bất động sản vốn được tung hô là món lãi kếch xù cũng chỉ đạt lãi gộp hơn 20%.



40% của 23 triệu tệ, cũng chính là 9,2 triệu tệ, thuộc về mười mấy nhân viên trong bộ phận R&D. Trung bình mỗi người có thể nhận được khoảng bảy trăm ngàn tệ.



Các cổ đông còn lại và nhân viên bình thường thì chia 13 triệu còn lại theo tỷ lệ vốn chủ sở hữu.



Hiện giờ những cổ đông vẫn còn trong công ty về cơ bản vốn chủ sở hữu thấp nhất cũng hơn 1%, phần nhiều nhất như Mục Thế Kiệt, có thể lên đến hơn 10%.



Mà lần chia hoa hồng này, những người nắm giữ nhiều vốn chủ sở hữu nhất là Hoắc Khải và Ninh Thần lại không tham gia.



Nói cách khác, nếu anh có 1% vốn chủ sở hữu thì tối thiểu có thể được chia khoảng ba trăm ngàn tệ, còn như Mục Thế Kiệt thì có thể được chia tới bốn triệu tệ.



Còn đối với nhân viên bình thường thì số tiền về được đến tay không hề nhiều, nhưng tính trung bình ra mỗi người cũng có thể có được một khoản bất ngờ vui vẻ từ mười ngàn đến hai mươi ngàn tệ.



Con số này có thể không bằng thời kỳ đỉnh cao của công ty, nhưng cũng vượt xa mong đợi của họ.



Vả lại đây mới chỉ là chia hoa hồng theo quý, còn 2/3 thời gian trước khi đến cuối năm.



Chỉ cần mọi người cố gắng hơn nữa là một năm kiếm được hai đến ba triệu không hề khó.



Ý nghĩ tuyệt đẹp này làm họ vui đến mức không nói nên lời.



Nhất là các nhân viên của bộ phận R&D lại càng vui mừng hơn bao giờ hết.



Ngày trước công ty chủ yếu dựa vào công thức cốt lõi và không chú trọng nhiều đến bộ phận R&D, những người làm việc ở đây đôi khi còn không được trả lương cao như những người bán hàng thông thường.



Nhưng bây giờ chọn bừa một người trong số họ cũng được chia hoa hồng nhiều hơn cả cổ đông, địa vị lập tức xoay chuyển.



Bây giờ trong công ty chi nhánh Giáp Tử có ai mà không ngưỡng mộ người ở bộ phận R&D.



Nhưng không phải ai muốn cũng vào được bộ phận này, muốn vào thì phải có năng lực mới được!



Nói tóm lại, động thái này của Hoắc Khải và Ninh Thần có thể nói là đã hoàn toàn chinh phục được cả công ty.



Không có ai cảm thấy không phục hành động của họ.



Kiếm được nhiều tiền như thế nhưng mình lại không giữ đồng nào, tấm lòng như vậy ai có thể so bì được.



Những cổ đông từng vô cùng thù địch Hoắc Khải và Ninh Thần giờ cũng hoàn toàn bị thuyết phục.



Chuyện càng làm Hoắc Khải và Ninh Thần kinh ngạc hơn là Mục Thế Kiệt chủ động đề xuất trích một nửa số hoa hồng của mình xung vào tài khoản công ty.



Sự kiện này đã thành công tốt đẹp, công ty nên tổ chức một bữa tiệc mừng công, nhưng tất cả lợi nhuận đều đã được chia xuống, làm gì còn thừa đồng nào nữa.



Một nửa hoa hồng này của Mục Thế Kiệt là dùng để trả phí cho bữa tiệc mừng công.



Theo lời của ông ta nói thì dù sao ông ta cũng được coi là cổ đông lớn thứ hai của công ty, chuyện tốt như vậy không thể để hai vợ chồng Hoắc Khải và Ninh Thần độc chiếm mất, ông ta cũng phải tham gia.



Tuy rằng nói như vậy, nhưng Hoắc Khải và Ninh Thần đều biết là thực ra trong lòng ông ta đang cảm thấy ngại.



Dù sao thì cổ đông lớn nhất không cầm đồng nào, mình là cổ đông lớn thứ hai còn có mặt mũi gì mà nuốt nhiều lợi nhuận thế.



Có điều chủ động làm được như vậy chứng tỏ nhân phẩm của Mục Thế Kiệt vẫn rất tốt, ít nhất thì không có tính tham lam.



Có lẽ hành động của Mục Thế Kiệt đã lây sang những người khác, hoặc bọn họ cũng là thật sự bắt đầu suy nghĩ cho công ty, cho nên tất cả những cổ đông lớn nhỏ, bao gồm cả nhân viên đều lũ lượt muốn lấy một phần hoa hồng của mình bù vào tài khoản công ty.



Mọi người đều được chia tiền nhưng lại để tài khoản công ty trống huơ trống hoác thì còn ra thể thống gì nữa.



Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ làm Hoắc Khải và Ninh Thần đều nở nụ cười.



Giản Tư Tư bí mật giơ ngón tay cái lên sau lưng Hoắc Khải, khâm phục nói: “Sếp ơi, anh giỏi thật đấy! Trâu bò!”



Trên đường đến đây, Hoắc Khải đã đánh cược với Ninh Thần, chỉ cần bọn họ chịu chia phần lợi nhuận của mình cho những người này thì họ chắc chắn sẽ lấy ra một khoản để bù vào công ty.



Giản Tư Tư còn không tin. Làm ăn buôn bán vốn là để kiếm tiền, tiền đã đến tay rồi thì làm gì còn ai chịu xì ra nữa?



Nhưng bây giờ xem ra phán đoán của Hoắc Khải không hề sai, những người này thật sự đã bỏ tiền túi ra để báo đáp công ty.



Ánh mắt Ninh Thần nhìn Hoắc Khải cũng tràn đầy sự bội phục và kính trọng.



Nội dung chia lợi nhuận là do Hoắc Khải đề ra, lúc mới đầu trong lòng cô còn có chút không tình nguyện.



Vất vả lâu như thế mà không kiếm được tiền về cho mình, thế thì bận cái gì không biết?



Bây giờ thấy hành vi của những cổ đông này, cộng thêm biểu cảm trên mặt bọn họ, Ninh Thần dường như lờ mờ hiểu ra được suy nghĩ của Hoắc Khải.



Trước mắt thì công ty chi nhánh Giáp Tử kinh doanh có lãi nhất, nếu bỏ ra 20 triệu tệ là có thể kết nối công ty thành một khối thống nhất thì số tiền này không lỗ chút nào.



Bởi vì nhiều tiền như vậy cũng chỉ chiếm không đến một phần ba lợi nhuận cả năm.



Từ tình huống thực tế mà nói thì vốn dĩ lợi nhuận có thể cao hơn nữa.



Lý do dẫn đến việc lợi nhuận giảm là vì đã chi 10 triệu tệ cho khoản tiền thưởng của sự kiện, cộng thêm các chi tiết ban đầu của công việc không được sắp xếp tốt, dẫn đến tăng chi phí hoạt động.



Sau này thì lại không giống vậy nữa, cho dù không làm sự kiện thì lượng doanh thu mỗi ngày cũng sẽ cao đến mức đáng kinh ngạc, một khi danh tiếng tốt đã được hình thành thì không muốn buôn may bán đắt cũng khó.



Nhờ vào việc tối ưu hóa phương pháp làm việc của Hoắc Khải, chi phí hoạt động cũng đã giảm xuống rất nhiều, có thể dự đoán rằng lợi nhuận gộp trong nửa cuối năm chắc chắn sẽ cao hơn.



Không nói nhiều nhưng ít nhất một trăm triệu tệ là không vấn đề gì.



Tất nhiên, tiền đề là công việc kinh doanh phải luôn diễn ra suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió như thế này mà không xảy ra vấn đề gì.



Các nhân viên và cổ đông vui vẻ nghênh đón bốn người Hoắc Khải, Ninh Thần, Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân lên xe, thái độ cung kính đó đến Mục Thế Kiệt cũng cảm nhận được.



“Hồi tôi còn làm chủ tịch, bọn họ nào có được thái độ như vậy, có thể nói là thiếu mỗi nước coi mấy người như thần thánh mà thờ cúng thôi”, Mục Thế Kiệt nói với Hoắc Khải ở trên xe: “Nhưng tôi biết, đây đều là thứ mà hai người xứng đáng có được. Không nói gì người khác, đến cả tôi giờ cũng đã tâm phục khẩu phục rồi ấy chứ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom