Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-317
Chương 317
Chương 317. Coi như cậu thú tội
Câu hỏi này khiến Ninh Hạo Bân sững người.
Chỉ có Ninh Thần và Giản Tư Tư hiểu được, ý nghĩ của câu hỏi này là gì.
Ninh Hạo Bân bất giác sờ vào túi áo tìm điện thoại, sau đó lấy ra, nói: “Vẫn còn ạ, sao thế?”
Hoắc Khải nhìn anh ta, ánh mắt có chút sắc bén, nói: “Vậy tại sao tôi không nhận được điện thoại của cậu?”
Ninh Hạo Bân lại sững người thêm lần nữa, Ninh Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cô biết Hoắc Khải đã chính thức tra hỏi rồi.
Những người khác cũng đua nhau nhìn sang. Trong lòng họ vừa nghi ngờ, vừa tò mò, chủ tịch nói như vậy là có ý gì? Nếu liên hệ với câu nói ngày hôm qua thì Ninh Hạo Bân chính là người tiết lộ bí mật sao?
Ninh Hạo Bân cũng đã tự hiểu được, anh ta tỏ ra không tự nhiên hỏi: “Chủ tịch Lý, tôi không rõ ý của anh. Anh có việc tìm tôi sao? Tôi không nhận được thông tin nào của anh cả”.
Hoắc Khải vẫn ngồi ở đó, Ninh Hạo Bân thì đang đứng nhưng khiến người khác cảm thấy hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù ngồi trên sofa nhưng khí thế của Hoắc Khải vẫn khiến người khác phải ngẩng đầu nhìn như núi cao.
Cũng đã nói đến đây rồi mà Ninh Hạo Bân vẫn còn giả ngốc, Hoắc Khải cũng không thèm nói nhiều lời thừa thãi với anh ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Liên quan đến chuyện tiết lộ bí mật của công ty. Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của cậu. Cho dù là đến bây giờ thì cậu cũng không có ý thừa nhận, cho nên tôi sẽ dựa vào tội tiết lộ bí mật kinh doanh để tiến hành khởi tố. Cậu có thể tự tìm luật sư, cũng có thể tìm luật sư hỗ trợ miễn phí, nhưng dù như thế nào thì tất cả những gì cậu từng nói đều sẽ trở thành chứng cứ trước toà. Cậu thừa nhận hay không đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phán quyết đối với cậu trong tương lai”.
Kết quả của việc nói thẳng toẹt ra là Ninh Hạo Bân như một con mèo xù lông, sắc mặt anh ta đỏ bừng, tỏ ra vô cùng tức giận, nói: “Chủ tịch Lý, anh đang nói gì vậy? Tôi là người tiết lộ bí mật? Tuy anh là người trả lương cho tôi, nhưng bôi nhọ người khác như thế này thì cũng quá đáng lắm! Công ty chịu khủng hoảng thì bắt tôi làm con dê thế mạng sao?”
“Không ai muốn biến cậu thành con dê thế mạng, là bản thân cậu lầm đường lạc lối”, Hoắc Khải nói.
“Ngớ ngẩn!”, người ta đã xé rách lớp mặt nạ thì Ninh Hạo Bân cũng không tiếp tục giả bộ nữa. Anh ta chỉ vào mặt Hoắc Khải, quát mắng: “Khốn kiếp, đừng có ra vẻ trước mặt tôi, anh làm ăn cho đàng hoàng, ông đây không thừa nhận! Nói tôi tiết lộ bí mật, anh đưa ra chứng cứ đi. Nếu không đưa ra được chứng cứ, tôi sẽ kiện anh! Kiện cho đến khi anh táng gia bại sản, lộ bộ mặt thật chó chết của anh! Đồ chân đất học cái loại trường hạng bét mà cũng dám đổ tội cho tôi. Tôi đã sớm ngứa mắt với mấy người rồi. Cứ đợi đấy. Hôm nay, tất cả mọi người có thể làm chứng cho tôi, tôi sẽ đi tìm luật sư ngay bây giờ!”
Lời nói quá khó nghe, đến cả Ninh Thần dễ tính như thế mà nghe vậy còn cảm thấy tức tối.
Tối qua, cô còn cân nhắc có nên cho tên nhóc này một cơ hội hay không, hoặc giúp anh ta bớt đi một vài mức phạt, nhưng hôm lại nhìn ra kết quả thế này.
Ninh Hạo Bân vẫn luôn coi thường họ?
Những ngày làm việc chung, giúp đỡ lẫn nhau, đều là giả sao?
Không chỉ có Ninh Thần, mà tất cả mọi người đều vô cùng tức giận.
Hoắc Khải và Ninh Thần có bản lĩnh hay không, họ đều có thể nhìn ra. Công ty thành công như ngày hôm nay chắc chắn là do sách lược và đường lối đúng đắn của người lãnh đạo. Cùng một việc, cùng một điều kiện hoàn cảnh thì không phải bất kỳ ai đều có thể làm tốt.
Coi như người ta thật sự may mắn thì anh cầm đồng lương của người ta thì có thể nói những lời khó nghe như vậy sao?
Quả thật là người vong ơn bội nghĩa.
Giản Tư Tư đứng ra đầu tiên, trách mắng: “Ninh Hạo Bân, anh đừng có mà không biết điều! Chủ tịch đã cho anh cơ hội, là chính anh không trân trọng, bây giờ còn…”
“Liên quan quái gì đến cô!”, Ninh Hạo Bân ác độc nhìn Giản Tư Tư nói: “Đừng cho rằng tôi không biết cô nghĩ gì, thấy hắn có tiền, đẹp trai đúng không? Người ta kết hôn rồi, có con rồi, cô còn rồ dại chen vào. Sao nào? Giáo dục truyền thống của gia đình lãnh đạo nhà nước đều dạy cách làm kẻ cướp chồng sao?”
Những lời nói độc ác khiến Giản Tư Tư nghe thấy tái cả mặt, Ninh Hạo Bân còn dám nói ra cả những lời này!
Ninh Thần không nhịn nổi nữa, nói: “Ninh Hạo Bân, cậu nói linh tinh cái gì vậy, xin lỗi Tư Tư ngay!”
“Đến giờ còn dám ra lệnh cho tôi? Chị có quyền gì?”, Ninh Hạo Bân cười lạnh lùng, nói: “Trả lương được vài đồng bạc lẻ thì đừng có lên mặt. Tôi tốt nghiệp thạc sĩ chính quy của mười trường đứng đầu danh sách 211 trường đại học danh tiếng khắp cả nước, một tháng trả mười, hai mươi ngàn tiền lương. Không phải là quá kỳ sao? Cứ làm như tốt với tôi lắm, thật sự nghĩ rằng bản thân cô làm được việc gì to tát sao. Tôi không thèm, sau này ông đây cũng không làm không công nữa!”
Nói xong, Ninh Hạo Bân muốn rời đi ngay.
Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, luật sư bộ phận pháp chế của chi nhánh nhà họ Cơ và vài nhân viên chấp pháp đi vào.
“Ai là Ninh Hạo Bân?”, nhân viên chấp pháp hỏi.
Hoắc Khải vẫn ngồi trên ghế sofa, chỉ vào Ninh Hạo Bân nói: “Là cậu ta”.
Mấy nhân viên chấp pháp đi đến bên cạnh Ninh Hạo Bân và nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Anh là Ninh Hạo Bân? Hiện tại có người tố cáo anh cố ý tiết lộ bí mật của công ty, hơn nữa đã giao đầy đủ chứng cứ, phiền anh đi cùng chúng tôi hợp tác điều tra!”
Nhìn thấy mấy người mặc đồng phục đi tới, nhịp tim của Ninh Hạo Bân không khỏi tăng lên đột biến.
Dù anh ta cố tỏ ra bình tĩnh thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ.
Sự uy nghiêm của pháp luật đã gây ảnh hưởng lớn đến một người từ nhỏ đến lớn. Càng là người phạm tội thì càng sợ hãi pháp luật.
“Tôi không đi! Dựa vào cái gì mà tôi phải đi! Họ đổ oan cho tôi, các anh không có lệnh bắt người, không thể bắt tôi!”, Ninh Hạo Bân lớn giọng nói.
“Bây giờ không phải là chúng tôi bắt anh, mà là mời anh hỗ trợ điều tra. Mỗi công dân đều có nghĩa vụ hợp tác với nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng nếu anh từ chối, chúng tôi có quyền áp dụng biện pháp mạnh”, nhân viên chấp pháp kia nói.
Một luật sư cầm túi văn kiện, lấy ra vài tờ rồi nói: “Anh Ninh, tôi cảm thấy anh vẫn không cần ôm tâm lý may mắn làm gì. Quan hệ giữa anh và công ty Skinny Girl, bao gồm nhà, xe và tiền mặt mà hôm qua họ chuyển cho bố mẹ anh, chúng tôi đều đã điều tra rõ ràng rồi. Ngoài ra, tuy rằng camera giám sát của chi nhánh Giáp Tử bị hỏng rồi nhưng chúng tôi đã điều tra những camera giám sát trên đường đi vào tối hôm đó thì phát hiện anh và một nhân viên của phòng R&D cùng đi vào công ty. Nhân viên đó đã bị bắt mà tiến hành thẩm vấn độc lập, anh nhận tội hay không, thực ra cũng không quan trọng, bởi vì đã có đầy đủ chứng cứ dùng để khởi tố anh”.
Trong văn kiện có ghi chép rõ ràng diện tích căn hộ, giá cả, hoá đơn mua xe, uỷ nhiệm chi… mà bố mẹ Ninh Hạo Bân đã nhận. Ngoài ra còn có một chiếc điện thoại, phát lại khung cảnh được ghi hình trong chiếc camera giám sát trên đường, trên đó cũng có thể nhìn thấy Ninh Hạo Bân và nhân viên của phòng R&D cùng đi vào công ty.
Có lẽ, video trong đêm tối không quá chi tiết nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì từ camera của khách sạn có thể theo dõi được toàn bộ hành trình di chuyển của anh ta.
Chỉ cần xác nhận hành trình thì có thể nhìn rõ mặt của người trong video hay không, cũng không quá quan trọng.
Rốt cuộc thì Ninh Hạo Bân vẫn quá ngây thơ. Anh ta cho rằng camera giám sát không ghi lại được hình ảnh của anh ta, trên máy tính lại không có vết tích, phía chi nhánh Giáp Tử điều tra không có kết quả thì có thể hoàn thành chuyện lớn.
Nhưng lại không nghĩ đến, bất kỳ ai làm chuyện gì thì sẽ đều để lại dấu tích trên thế giới này.
Mà ý nghĩ của pháp luật, chính là xâu chuỗi những dấu vết, tạo nên một chứng cứ hoàn chỉnh để phán đoán ai đã từng làm gì.
Chứng cứ liên kết hoàn chỉnh, phán đoán ra sự thật.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện bảo anh ta giải thích về nhà, xe và tiền mà công ty Skinny Girl đã chuyển qua thì anh ta cũng khó có thể nói rõ.
“Tôi chuẩn bị nhảy việc, đó là phần thưởng mà họ chi trước cho tôi. Anh nói tôi đã đi vào chi nhánh Giáp Tử, đúng là tôi có qua đó, nhưng tôi không làm gì cả!”, Ninh Hạo Bân vẫn nỗ lực biện hộ cho mình.
Đến lúc này, cuối cùng Hoắc Khải cũng đứng dậy.
Anh chậm rãi bước đến trước mặt Ninh Hạo Bân. Ninh Hạo Bân cũng cảm nhận được áp lực to lớn đang lại gần anh ta.
Loại áp lực này đến từ tâm lý, nó xuất phát từ người thật sự tự tin.
Dù có coi thường Hoắc Khải như thế nào, nhưng khi hai người trở thành kẻ thù của nhau, Ninh Hạo Bân mới phát hiện, khí thế của người đàn ông này lại rợn người đến như vậy.
Như một vị thần trên trời đang đứng từ trên cao nhìn người phàm trần, ánh mắt của Hoắc Khải nhìn Ninh Hạo Bân như nhìn một con kiến.
Ánh nhìn coi thường của anh khiến Ninh Hạo Bân cảm thấy rất nhục nhã.
Nhưng lời nói của anh lại khiến Ninh Hạo Bân run lên bần bật.
“Cậu có thể nguỵ biện nguồn gốc của những thứ này, cũng có thể phủ nhận bản thân cậu đã làm những gì. Những mỗi một sự việc điều có hai mặt của nó. Trong lòng cậu rất rõ đã đưa cái gì cho người của Skinny Girl. Tôi đã đàm phán xong với công ty của họ, chúng tôi có thể hợp tác phát triển thị trường đồ uống. Lần chơi xấu này, tôi sẽ không truy cứu tránh nhiệm của họ nhưng họ phải bán đứng cậu. Khủng hoảng lần này, cuối cùng chỉ cần một người chịu trách nhiệm. Cậu cảm thấy, người của Skinny Girl có sẵn sàng bảo vệ cậu không? Nếu đáp án của cậu là chắc chắn thì tôi có thể cho cậu cơ hội gọi một cuộc điện thoại. Nhưng cậu đã để lỡ cuộc điện thoại lúc bảy giờ ba mươi phút rồi. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, gọi một cuộc. Cậu không nhận tội, không gọi điện thì tôi vẫn có thể coi như cậu đã thú tội”.
Chương 317. Coi như cậu thú tội
Câu hỏi này khiến Ninh Hạo Bân sững người.
Chỉ có Ninh Thần và Giản Tư Tư hiểu được, ý nghĩ của câu hỏi này là gì.
Ninh Hạo Bân bất giác sờ vào túi áo tìm điện thoại, sau đó lấy ra, nói: “Vẫn còn ạ, sao thế?”
Hoắc Khải nhìn anh ta, ánh mắt có chút sắc bén, nói: “Vậy tại sao tôi không nhận được điện thoại của cậu?”
Ninh Hạo Bân lại sững người thêm lần nữa, Ninh Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cô biết Hoắc Khải đã chính thức tra hỏi rồi.
Những người khác cũng đua nhau nhìn sang. Trong lòng họ vừa nghi ngờ, vừa tò mò, chủ tịch nói như vậy là có ý gì? Nếu liên hệ với câu nói ngày hôm qua thì Ninh Hạo Bân chính là người tiết lộ bí mật sao?
Ninh Hạo Bân cũng đã tự hiểu được, anh ta tỏ ra không tự nhiên hỏi: “Chủ tịch Lý, tôi không rõ ý của anh. Anh có việc tìm tôi sao? Tôi không nhận được thông tin nào của anh cả”.
Hoắc Khải vẫn ngồi ở đó, Ninh Hạo Bân thì đang đứng nhưng khiến người khác cảm thấy hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù ngồi trên sofa nhưng khí thế của Hoắc Khải vẫn khiến người khác phải ngẩng đầu nhìn như núi cao.
Cũng đã nói đến đây rồi mà Ninh Hạo Bân vẫn còn giả ngốc, Hoắc Khải cũng không thèm nói nhiều lời thừa thãi với anh ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Liên quan đến chuyện tiết lộ bí mật của công ty. Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của cậu. Cho dù là đến bây giờ thì cậu cũng không có ý thừa nhận, cho nên tôi sẽ dựa vào tội tiết lộ bí mật kinh doanh để tiến hành khởi tố. Cậu có thể tự tìm luật sư, cũng có thể tìm luật sư hỗ trợ miễn phí, nhưng dù như thế nào thì tất cả những gì cậu từng nói đều sẽ trở thành chứng cứ trước toà. Cậu thừa nhận hay không đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phán quyết đối với cậu trong tương lai”.
Kết quả của việc nói thẳng toẹt ra là Ninh Hạo Bân như một con mèo xù lông, sắc mặt anh ta đỏ bừng, tỏ ra vô cùng tức giận, nói: “Chủ tịch Lý, anh đang nói gì vậy? Tôi là người tiết lộ bí mật? Tuy anh là người trả lương cho tôi, nhưng bôi nhọ người khác như thế này thì cũng quá đáng lắm! Công ty chịu khủng hoảng thì bắt tôi làm con dê thế mạng sao?”
“Không ai muốn biến cậu thành con dê thế mạng, là bản thân cậu lầm đường lạc lối”, Hoắc Khải nói.
“Ngớ ngẩn!”, người ta đã xé rách lớp mặt nạ thì Ninh Hạo Bân cũng không tiếp tục giả bộ nữa. Anh ta chỉ vào mặt Hoắc Khải, quát mắng: “Khốn kiếp, đừng có ra vẻ trước mặt tôi, anh làm ăn cho đàng hoàng, ông đây không thừa nhận! Nói tôi tiết lộ bí mật, anh đưa ra chứng cứ đi. Nếu không đưa ra được chứng cứ, tôi sẽ kiện anh! Kiện cho đến khi anh táng gia bại sản, lộ bộ mặt thật chó chết của anh! Đồ chân đất học cái loại trường hạng bét mà cũng dám đổ tội cho tôi. Tôi đã sớm ngứa mắt với mấy người rồi. Cứ đợi đấy. Hôm nay, tất cả mọi người có thể làm chứng cho tôi, tôi sẽ đi tìm luật sư ngay bây giờ!”
Lời nói quá khó nghe, đến cả Ninh Thần dễ tính như thế mà nghe vậy còn cảm thấy tức tối.
Tối qua, cô còn cân nhắc có nên cho tên nhóc này một cơ hội hay không, hoặc giúp anh ta bớt đi một vài mức phạt, nhưng hôm lại nhìn ra kết quả thế này.
Ninh Hạo Bân vẫn luôn coi thường họ?
Những ngày làm việc chung, giúp đỡ lẫn nhau, đều là giả sao?
Không chỉ có Ninh Thần, mà tất cả mọi người đều vô cùng tức giận.
Hoắc Khải và Ninh Thần có bản lĩnh hay không, họ đều có thể nhìn ra. Công ty thành công như ngày hôm nay chắc chắn là do sách lược và đường lối đúng đắn của người lãnh đạo. Cùng một việc, cùng một điều kiện hoàn cảnh thì không phải bất kỳ ai đều có thể làm tốt.
Coi như người ta thật sự may mắn thì anh cầm đồng lương của người ta thì có thể nói những lời khó nghe như vậy sao?
Quả thật là người vong ơn bội nghĩa.
Giản Tư Tư đứng ra đầu tiên, trách mắng: “Ninh Hạo Bân, anh đừng có mà không biết điều! Chủ tịch đã cho anh cơ hội, là chính anh không trân trọng, bây giờ còn…”
“Liên quan quái gì đến cô!”, Ninh Hạo Bân ác độc nhìn Giản Tư Tư nói: “Đừng cho rằng tôi không biết cô nghĩ gì, thấy hắn có tiền, đẹp trai đúng không? Người ta kết hôn rồi, có con rồi, cô còn rồ dại chen vào. Sao nào? Giáo dục truyền thống của gia đình lãnh đạo nhà nước đều dạy cách làm kẻ cướp chồng sao?”
Những lời nói độc ác khiến Giản Tư Tư nghe thấy tái cả mặt, Ninh Hạo Bân còn dám nói ra cả những lời này!
Ninh Thần không nhịn nổi nữa, nói: “Ninh Hạo Bân, cậu nói linh tinh cái gì vậy, xin lỗi Tư Tư ngay!”
“Đến giờ còn dám ra lệnh cho tôi? Chị có quyền gì?”, Ninh Hạo Bân cười lạnh lùng, nói: “Trả lương được vài đồng bạc lẻ thì đừng có lên mặt. Tôi tốt nghiệp thạc sĩ chính quy của mười trường đứng đầu danh sách 211 trường đại học danh tiếng khắp cả nước, một tháng trả mười, hai mươi ngàn tiền lương. Không phải là quá kỳ sao? Cứ làm như tốt với tôi lắm, thật sự nghĩ rằng bản thân cô làm được việc gì to tát sao. Tôi không thèm, sau này ông đây cũng không làm không công nữa!”
Nói xong, Ninh Hạo Bân muốn rời đi ngay.
Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, luật sư bộ phận pháp chế của chi nhánh nhà họ Cơ và vài nhân viên chấp pháp đi vào.
“Ai là Ninh Hạo Bân?”, nhân viên chấp pháp hỏi.
Hoắc Khải vẫn ngồi trên ghế sofa, chỉ vào Ninh Hạo Bân nói: “Là cậu ta”.
Mấy nhân viên chấp pháp đi đến bên cạnh Ninh Hạo Bân và nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Anh là Ninh Hạo Bân? Hiện tại có người tố cáo anh cố ý tiết lộ bí mật của công ty, hơn nữa đã giao đầy đủ chứng cứ, phiền anh đi cùng chúng tôi hợp tác điều tra!”
Nhìn thấy mấy người mặc đồng phục đi tới, nhịp tim của Ninh Hạo Bân không khỏi tăng lên đột biến.
Dù anh ta cố tỏ ra bình tĩnh thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy chột dạ.
Sự uy nghiêm của pháp luật đã gây ảnh hưởng lớn đến một người từ nhỏ đến lớn. Càng là người phạm tội thì càng sợ hãi pháp luật.
“Tôi không đi! Dựa vào cái gì mà tôi phải đi! Họ đổ oan cho tôi, các anh không có lệnh bắt người, không thể bắt tôi!”, Ninh Hạo Bân lớn giọng nói.
“Bây giờ không phải là chúng tôi bắt anh, mà là mời anh hỗ trợ điều tra. Mỗi công dân đều có nghĩa vụ hợp tác với nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng nếu anh từ chối, chúng tôi có quyền áp dụng biện pháp mạnh”, nhân viên chấp pháp kia nói.
Một luật sư cầm túi văn kiện, lấy ra vài tờ rồi nói: “Anh Ninh, tôi cảm thấy anh vẫn không cần ôm tâm lý may mắn làm gì. Quan hệ giữa anh và công ty Skinny Girl, bao gồm nhà, xe và tiền mặt mà hôm qua họ chuyển cho bố mẹ anh, chúng tôi đều đã điều tra rõ ràng rồi. Ngoài ra, tuy rằng camera giám sát của chi nhánh Giáp Tử bị hỏng rồi nhưng chúng tôi đã điều tra những camera giám sát trên đường đi vào tối hôm đó thì phát hiện anh và một nhân viên của phòng R&D cùng đi vào công ty. Nhân viên đó đã bị bắt mà tiến hành thẩm vấn độc lập, anh nhận tội hay không, thực ra cũng không quan trọng, bởi vì đã có đầy đủ chứng cứ dùng để khởi tố anh”.
Trong văn kiện có ghi chép rõ ràng diện tích căn hộ, giá cả, hoá đơn mua xe, uỷ nhiệm chi… mà bố mẹ Ninh Hạo Bân đã nhận. Ngoài ra còn có một chiếc điện thoại, phát lại khung cảnh được ghi hình trong chiếc camera giám sát trên đường, trên đó cũng có thể nhìn thấy Ninh Hạo Bân và nhân viên của phòng R&D cùng đi vào công ty.
Có lẽ, video trong đêm tối không quá chi tiết nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì từ camera của khách sạn có thể theo dõi được toàn bộ hành trình di chuyển của anh ta.
Chỉ cần xác nhận hành trình thì có thể nhìn rõ mặt của người trong video hay không, cũng không quá quan trọng.
Rốt cuộc thì Ninh Hạo Bân vẫn quá ngây thơ. Anh ta cho rằng camera giám sát không ghi lại được hình ảnh của anh ta, trên máy tính lại không có vết tích, phía chi nhánh Giáp Tử điều tra không có kết quả thì có thể hoàn thành chuyện lớn.
Nhưng lại không nghĩ đến, bất kỳ ai làm chuyện gì thì sẽ đều để lại dấu tích trên thế giới này.
Mà ý nghĩ của pháp luật, chính là xâu chuỗi những dấu vết, tạo nên một chứng cứ hoàn chỉnh để phán đoán ai đã từng làm gì.
Chứng cứ liên kết hoàn chỉnh, phán đoán ra sự thật.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện bảo anh ta giải thích về nhà, xe và tiền mà công ty Skinny Girl đã chuyển qua thì anh ta cũng khó có thể nói rõ.
“Tôi chuẩn bị nhảy việc, đó là phần thưởng mà họ chi trước cho tôi. Anh nói tôi đã đi vào chi nhánh Giáp Tử, đúng là tôi có qua đó, nhưng tôi không làm gì cả!”, Ninh Hạo Bân vẫn nỗ lực biện hộ cho mình.
Đến lúc này, cuối cùng Hoắc Khải cũng đứng dậy.
Anh chậm rãi bước đến trước mặt Ninh Hạo Bân. Ninh Hạo Bân cũng cảm nhận được áp lực to lớn đang lại gần anh ta.
Loại áp lực này đến từ tâm lý, nó xuất phát từ người thật sự tự tin.
Dù có coi thường Hoắc Khải như thế nào, nhưng khi hai người trở thành kẻ thù của nhau, Ninh Hạo Bân mới phát hiện, khí thế của người đàn ông này lại rợn người đến như vậy.
Như một vị thần trên trời đang đứng từ trên cao nhìn người phàm trần, ánh mắt của Hoắc Khải nhìn Ninh Hạo Bân như nhìn một con kiến.
Ánh nhìn coi thường của anh khiến Ninh Hạo Bân cảm thấy rất nhục nhã.
Nhưng lời nói của anh lại khiến Ninh Hạo Bân run lên bần bật.
“Cậu có thể nguỵ biện nguồn gốc của những thứ này, cũng có thể phủ nhận bản thân cậu đã làm những gì. Những mỗi một sự việc điều có hai mặt của nó. Trong lòng cậu rất rõ đã đưa cái gì cho người của Skinny Girl. Tôi đã đàm phán xong với công ty của họ, chúng tôi có thể hợp tác phát triển thị trường đồ uống. Lần chơi xấu này, tôi sẽ không truy cứu tránh nhiệm của họ nhưng họ phải bán đứng cậu. Khủng hoảng lần này, cuối cùng chỉ cần một người chịu trách nhiệm. Cậu cảm thấy, người của Skinny Girl có sẵn sàng bảo vệ cậu không? Nếu đáp án của cậu là chắc chắn thì tôi có thể cho cậu cơ hội gọi một cuộc điện thoại. Nhưng cậu đã để lỡ cuộc điện thoại lúc bảy giờ ba mươi phút rồi. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, gọi một cuộc. Cậu không nhận tội, không gọi điện thì tôi vẫn có thể coi như cậu đã thú tội”.
Bình luận facebook