Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-376
Chương 376
Chương 376. Phân loại
Với mười lăm người này làm chủ lực, Hoắc Khải dùng nửa tiếng để vẽ một bản cơ cấu hoạt động của bộ phận. Suy nghĩ một hồi, anh lại thêm mấy câu kế hoạch ngắn hạn. Và theo những kế hoạch này, viết ra một phương án tiến hành cụ thể.
Người trong công ty đều đã đi về hết rồi, chỉ còn Hoắc Khải vẫn đang ngồi trong phòng họp múa bút thành văn.
Tuy rằng Hoắc Khải đồng ý với bà cụ là ở lại, nhưng anh không định ở lại lâu, ngắn thì ba ngày mà dài lắm thì cũng một tuần nữa là anh sẽ đi.
Cho nên cũng không có nhiều thời gian, anh phải tận dụng hết khả năng để hoàn thành công việc trong tay.
Thức đêm để làm việc là
chuyện thường tình trong xã hội này và Hoắc Khải cũng không ngoại lệ. Trước đây lúc anh làm việc, để nâng cao hiệu suất công việc thường thức xuyên mấy đêm mấy ngày không ngủ.
Thời gian là vàng, thời gian cũng là sinh mệnh, Hoắc Khải hiểu rõ về điểm này hơn bất kỳ ai.
Mãi cho đến sáng hôm sau, nhân viên quét dọn của công ty đến mới phát hiện Hoắc Khải cả đêm ở lại phòng họp. Những nhân viên đến sau biết chuyện này thì đều cười cợt, bàn luận.
Họ không thấy có gì đáng khâm phục mà cho rằng anh chỉ đang tỏ vẻ loè thiên hạ.
Vừa đến công ty đã làm việc cả đêm, nói không chừng là ngủ một giấc rồi giả bộ như vậy để được bà cụ nhìn bằng con mắt khác.
Thấy mọi người trong công ty đã đến, Hoắc Khải mới vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó gửi tin nhắn cho mười lăm người trúng tuyển, thông báo cho họ tới làm việc.
Đồng thời, Hoắc Khải gọi điện thoại cho Lý Thắng Bân, thông báo là anh tạm thời chiếm phòng họp một tuần để gấp rút phát triển kế hoạch chiến lược.
Lý Thắng Bân khuyên anh đưa người đến phòng làm việc để làm, dù sao cũng là giám đốc, làm ở phòng họp chẳng ra làm sao.
Toà cao tầng này của nhà họ Lý còn có rất nhiều phòng trống, sắp xếp một chút, chuyển mấy cái bàn là xong. Hơn nữa là một giám đốc thì nên có một phòng làm việc độc lập.
Nhưng Hoắc Khải không tỏ ý kiến gì về chuyện này. Anh kiên quyết muốn sử dụng phòng họp vì lý do rất đơn giản, chính là do sự rộng rãi và sáng sủa ở đây.
Theo quan điểm của anh, mục đích quan trọng nhất của một bộ phận mới không phải là tạo ra thành tích, mà có thể chạy việc bằng tốc độ nhanh nhất.
Thế nào mới có thể khiến tốc độ chạy việc tăng lên?
Đương nhiên là cùng ăn cùng ở cùng làm!
Dù anh có là giám đốc thì cũng nên đồng hành cùng nhân viên ở thời kỳ đầu này. Cho dù thảo luận bất kỳ vấn đề nào, giải quyết bất kỳ mối nguy nào đều có thể kịp thời đề xuất, như thế có thể giảm đi rất nhiều độ trễ về mặt thời gian.
Lý Thắng Bân khuyên vài câu, thấy Hoắc Khải vẫn không đồng ý thì chỉ đành chịu.
Dù sao thì đứa cháu trai mạt hạng này vẫn luôn không nghe lời, ông ta cũng chẳng muốn quản lý anh.
Như bà cụ đã nói, chỉ cần đợi kết quả cuối cùng là được, còn việc anh làm cái gì, làm thế nào thì cũng không cần nói tới nói lui nhiều.
Mười lăm nhân viên qua vòng phỏng vấn rất nhanh chóng có mặt tại phòng họp.
Sau khi họ bước vào phòng họp, có người thì tỏ ra lo lắng, có người thì ngỡ ngàng, còn lại đa số là đánh giá lẫn nhau. Họ nhanh chóng phát hiện ra, những người đứng ở đây đều thuộc về nhóm người không có tiếng tăm gì trong công ty.
Không có một ai là người có năng lực lớn, địa vị cao.
Hay là lời nói của giám đốc mới không có trọng lượng cho nên chỉ có thể tuyển được những người như họ?
Hoắc Khải đang ngồi bên bàn trong phòng họp ăn mì gói, ngẩng đầu nhìn họ một cái, nói: “Mọi người ngồi đi, đừng đứng ngẩn ngơ ở đấy nữa. Tôi ăn bánh bao trước, còn các anh sẽ lần lượt nói bước đầu tiên, phòng kế hoạch của chúng ta cần làm gì. La Ngọc Bình, anh nói trước”.
La Ngọc Bình là người thành thật nhất trong số mấy người này, bỗng nhiên bị gọi tên phát biểu thì có chút hồi hộp.
Thật sự, anh ta không biết nên nói gì, sau khi quanh co một hồi thì nói: “Tôi cảm thấy… có lẽ nên điều chỉnh lại phương hướng phát triển trong tương lai của công ty”.
“Làm thế nào điều chỉnh? Có kế hoạch gì?”, Hoắc Khải hỏi.
“Cái này… tạm thời chưa có…”
“Vậy thì bây giờ nghĩ”, Hoắc Khải cũng không ngẩng đầu lên, chỉ người thứ hai nói: “Khương Mẫn, đến lượt anh”.
Khương Mẫn nhìn có vẻ tự tin hơn La Ngọc Bình một chút. Anh ta hắng giọng nói: “Vấn đề mà giám đốc nêu ra, tối hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều. Nhưng tôi cảm thấy làm thế nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể làm hay không. Có một số lời tôi nói ra sẽ không được thích hợp cho lắm nhưng chắc là giám đốc hiểu rõ, bây giờ hoàn cảnh của công ty không thích hợp với những cải cách lớn. Nếu chúng ta tiến hành thay đổi quá nhiều thì rất có thể sẽ chịu sức cản vô cùng lớn. Sức cản này mới là điều quan trọng, không biết giám đốc…”
“Anh muốn hỏi, tôi có thể khắc phục được vài trở ngại này hay không, đúng chứ?”, Hoắc Khải đặt cái thìa trong tay xuống, hỏi.
Khương Mẫn gật đầu, đó chính xác là những gì anh ta nghĩ.
Vấn đề lớn nhất của phòng kế hoạch là sau khi đưa ra phương án cải cách, có thể bị những nhân viên bên dưới tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng. Nếu như vậy thì phương án có tốt đến đâu cũng phí công.
Nếu thật sự như thế thì sự tồn tại của bộ phận này cũng không có ý nghĩa gì.
Hoắc Khải mỉm cười. Anh tuyển Khương Mẫn là vì người này nói chuyện khá thẳng thắn, hơn nữa lời nói lại sắc bén. Do đó ở trong công ty, anh ta đắc tội với không ít người, nhưng năng lực cá nhân thì khá tốt.
Hoắc Khải nhìn một lượt nhân viên mới rồi nói: “Tôi biết, vấn đề này không phải chỉ một mình Khương Mẫn muốn hỏi, có lẽ cả mười lăm người các anh đều muốn biết đáp án. Tôi có thể nói rõ cho các anh biết, trong kế hoạch chiến lược có cải cách, nhưng không hoàn toàn là cải cách. Trở ngại của chúng ta không lớn như những gì chúng ta tưởng tưởng. Vì sự xuất hiện của chúng ta là phải đem đến cho tất cả mọi người thu nhập lớn hơn, chứ không phải là để phá bỏ lợi ích của họ. Ngoài ra, chuyện này có bà cụ chống lưng, địa vị của bà ta ở công ty này chắc không cần nói nhiều nữa”.
“Bà cụ nhất định sẽ chống đỡ cho chúng ta sao?”, có người hỏi.
“Nhất định là như thế!”, Hoắc Khải khẳng định chắc nịch.
Có lẽ, giọng nói của Hoắc Khải đủ sự tự tin cũng đủ sự kiên định nên những người này đều tỏ ra tốt hơn nhiều.
Điều họ sợ nhất chính là cải cách cuối cùng thất bại. Trường hợp như thế, mấy năm trước họ đã trải qua rất nhiều lần ở nhà họ Lý. Những người đi đầu, đến cuối cùng đều là những người thảm hại nhất.
Nhưng nếu được sự giúp đỡ của bà cụ thì sẽ không như thế.
Bởi vì những năm gần đây, người muốn cải cách nhà họ Lý, một nửa sẽ bị các phòng ban khác tạo áp lực, còn một nửa là bị bà cụ đuổi luôn.
Bà ta luôn xây dựng một hình tượng vô cùng uy nghiêm trong lòng mọi người từ nhiều năm nay.
Vì vậy nên họ vừa sợ lại vừa tin tưởng bà ta.
Lần lượt từng người bắt đầu trả lời vấn đề mà Hoắc Khải đưa ra.
Đối với kế hoạch chiến lược, họ có những cách giải thích không giống nhau, cho nên đáp án của mỗi người cũng khác.
Từ vấn đề này, Hoắc Khải có thể hiểu rõ cách nghĩ của họ, cũng từ đó mà hiểu rõ hơn năng lực của từng người.
Có một vài người đúng như những gì anh nghĩ, rất có năng lực, chỉ là trước đây bị chôn vùi đi mà thôi.
Có vài người, năng lực làm việc cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể coi như tạm chấp nhận được.
Đương nhiên, Hoắc Khải cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến cấp dưới của mình đều là thiên tài.
Trong một đội nhóm nên có cao có thấp, như thế mới dễ dàng hỗ trợ cho nhau.
Người giỏi về mưu lược thì đưa ra kế hoạch, người không giỏi thì thực hiện theo.
Mỗi người một việc mới có thể nâng cao hiệu quả công việc.
Nếu toàn bộ đều là người giỏi thì bảo A đi thực hiện phương án của B, thì có khi trong quá trình làm việc, A có thể sẽ vì suy nghĩ nhất thời của mình mà sửa đổi kế hoạch. Nếu như vậy thì đến cuối cùng, phương án đó hoàn toàn bị thay đổi, ai mà biết sẽ thành cái dạng gì.
Có thể là tốt mà cũng có thể là xấu.
Hoắc Khải không thích đặt cược, cho nên anh cần một đội hình ổn định, bảo họ làm gì thì họ sẽ làm như thế.
Có những chỗ cũng cần thay đổi nhưng không được xem nhẹ, chất vấn và sửa đổi phương án chiến lược.
Sau khi cùng mấy người này nói chuyện xong, Hoắc Khải đứng dậy vứt bát mì vào thùng rác, sau đó quay lại với mọi người: “Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức vào giờ làm. Từ giây phút này trở đi, chúng ta là những thành viên chính thức của phòng kế hoạch. Tôi không quan tâm các anh mấy giờ đến làm, chỉ cần khi tôi cần thì các anh lập tức xuất hiện là được. Đối với giờ tan làm cũng vậy, tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần công việc mỗi ngày đều hoàn thành. Nhưng khi tôi cần anh có mặt thì vẫn như đã nói, anh phải lập tức xuất hiện. Cho dù anh đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, hay ở quê giúp bà nội cuốc đất, thời gian không chờ đợi một ai. Tất cả đã rõ rồi chứ?”
Mọi người nhìn nhau, sau đó đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Bây giờ, tôi phải giải thích cho các anh về ý nghĩa tồn tại của phòng kế hoạch. Như đã nói, không phải cải cách hoàn toàn, mà nói chính xác là, cải cách chỉ là một việc chúng ta cần làm. Bây giờ chúng ta cần làm là sắp xếp lại toàn bộ nghiệp vụ của tập đoàn Lý Thị, phân thành bốn cấp: dự án có lợi nhuận cao, có lợi nhuận thấp, lỗ vốn nhưng vẫn còn tiềm lực nhất định và rác thải! Sau khi phân loại xong, chúng ta sẽ tiến hành công việc tiếp theo”.
Chương 376. Phân loại
Với mười lăm người này làm chủ lực, Hoắc Khải dùng nửa tiếng để vẽ một bản cơ cấu hoạt động của bộ phận. Suy nghĩ một hồi, anh lại thêm mấy câu kế hoạch ngắn hạn. Và theo những kế hoạch này, viết ra một phương án tiến hành cụ thể.
Người trong công ty đều đã đi về hết rồi, chỉ còn Hoắc Khải vẫn đang ngồi trong phòng họp múa bút thành văn.
Tuy rằng Hoắc Khải đồng ý với bà cụ là ở lại, nhưng anh không định ở lại lâu, ngắn thì ba ngày mà dài lắm thì cũng một tuần nữa là anh sẽ đi.
Cho nên cũng không có nhiều thời gian, anh phải tận dụng hết khả năng để hoàn thành công việc trong tay.
Thức đêm để làm việc là
chuyện thường tình trong xã hội này và Hoắc Khải cũng không ngoại lệ. Trước đây lúc anh làm việc, để nâng cao hiệu suất công việc thường thức xuyên mấy đêm mấy ngày không ngủ.
Thời gian là vàng, thời gian cũng là sinh mệnh, Hoắc Khải hiểu rõ về điểm này hơn bất kỳ ai.
Mãi cho đến sáng hôm sau, nhân viên quét dọn của công ty đến mới phát hiện Hoắc Khải cả đêm ở lại phòng họp. Những nhân viên đến sau biết chuyện này thì đều cười cợt, bàn luận.
Họ không thấy có gì đáng khâm phục mà cho rằng anh chỉ đang tỏ vẻ loè thiên hạ.
Vừa đến công ty đã làm việc cả đêm, nói không chừng là ngủ một giấc rồi giả bộ như vậy để được bà cụ nhìn bằng con mắt khác.
Thấy mọi người trong công ty đã đến, Hoắc Khải mới vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó gửi tin nhắn cho mười lăm người trúng tuyển, thông báo cho họ tới làm việc.
Đồng thời, Hoắc Khải gọi điện thoại cho Lý Thắng Bân, thông báo là anh tạm thời chiếm phòng họp một tuần để gấp rút phát triển kế hoạch chiến lược.
Lý Thắng Bân khuyên anh đưa người đến phòng làm việc để làm, dù sao cũng là giám đốc, làm ở phòng họp chẳng ra làm sao.
Toà cao tầng này của nhà họ Lý còn có rất nhiều phòng trống, sắp xếp một chút, chuyển mấy cái bàn là xong. Hơn nữa là một giám đốc thì nên có một phòng làm việc độc lập.
Nhưng Hoắc Khải không tỏ ý kiến gì về chuyện này. Anh kiên quyết muốn sử dụng phòng họp vì lý do rất đơn giản, chính là do sự rộng rãi và sáng sủa ở đây.
Theo quan điểm của anh, mục đích quan trọng nhất của một bộ phận mới không phải là tạo ra thành tích, mà có thể chạy việc bằng tốc độ nhanh nhất.
Thế nào mới có thể khiến tốc độ chạy việc tăng lên?
Đương nhiên là cùng ăn cùng ở cùng làm!
Dù anh có là giám đốc thì cũng nên đồng hành cùng nhân viên ở thời kỳ đầu này. Cho dù thảo luận bất kỳ vấn đề nào, giải quyết bất kỳ mối nguy nào đều có thể kịp thời đề xuất, như thế có thể giảm đi rất nhiều độ trễ về mặt thời gian.
Lý Thắng Bân khuyên vài câu, thấy Hoắc Khải vẫn không đồng ý thì chỉ đành chịu.
Dù sao thì đứa cháu trai mạt hạng này vẫn luôn không nghe lời, ông ta cũng chẳng muốn quản lý anh.
Như bà cụ đã nói, chỉ cần đợi kết quả cuối cùng là được, còn việc anh làm cái gì, làm thế nào thì cũng không cần nói tới nói lui nhiều.
Mười lăm nhân viên qua vòng phỏng vấn rất nhanh chóng có mặt tại phòng họp.
Sau khi họ bước vào phòng họp, có người thì tỏ ra lo lắng, có người thì ngỡ ngàng, còn lại đa số là đánh giá lẫn nhau. Họ nhanh chóng phát hiện ra, những người đứng ở đây đều thuộc về nhóm người không có tiếng tăm gì trong công ty.
Không có một ai là người có năng lực lớn, địa vị cao.
Hay là lời nói của giám đốc mới không có trọng lượng cho nên chỉ có thể tuyển được những người như họ?
Hoắc Khải đang ngồi bên bàn trong phòng họp ăn mì gói, ngẩng đầu nhìn họ một cái, nói: “Mọi người ngồi đi, đừng đứng ngẩn ngơ ở đấy nữa. Tôi ăn bánh bao trước, còn các anh sẽ lần lượt nói bước đầu tiên, phòng kế hoạch của chúng ta cần làm gì. La Ngọc Bình, anh nói trước”.
La Ngọc Bình là người thành thật nhất trong số mấy người này, bỗng nhiên bị gọi tên phát biểu thì có chút hồi hộp.
Thật sự, anh ta không biết nên nói gì, sau khi quanh co một hồi thì nói: “Tôi cảm thấy… có lẽ nên điều chỉnh lại phương hướng phát triển trong tương lai của công ty”.
“Làm thế nào điều chỉnh? Có kế hoạch gì?”, Hoắc Khải hỏi.
“Cái này… tạm thời chưa có…”
“Vậy thì bây giờ nghĩ”, Hoắc Khải cũng không ngẩng đầu lên, chỉ người thứ hai nói: “Khương Mẫn, đến lượt anh”.
Khương Mẫn nhìn có vẻ tự tin hơn La Ngọc Bình một chút. Anh ta hắng giọng nói: “Vấn đề mà giám đốc nêu ra, tối hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều. Nhưng tôi cảm thấy làm thế nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể làm hay không. Có một số lời tôi nói ra sẽ không được thích hợp cho lắm nhưng chắc là giám đốc hiểu rõ, bây giờ hoàn cảnh của công ty không thích hợp với những cải cách lớn. Nếu chúng ta tiến hành thay đổi quá nhiều thì rất có thể sẽ chịu sức cản vô cùng lớn. Sức cản này mới là điều quan trọng, không biết giám đốc…”
“Anh muốn hỏi, tôi có thể khắc phục được vài trở ngại này hay không, đúng chứ?”, Hoắc Khải đặt cái thìa trong tay xuống, hỏi.
Khương Mẫn gật đầu, đó chính xác là những gì anh ta nghĩ.
Vấn đề lớn nhất của phòng kế hoạch là sau khi đưa ra phương án cải cách, có thể bị những nhân viên bên dưới tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng. Nếu như vậy thì phương án có tốt đến đâu cũng phí công.
Nếu thật sự như thế thì sự tồn tại của bộ phận này cũng không có ý nghĩa gì.
Hoắc Khải mỉm cười. Anh tuyển Khương Mẫn là vì người này nói chuyện khá thẳng thắn, hơn nữa lời nói lại sắc bén. Do đó ở trong công ty, anh ta đắc tội với không ít người, nhưng năng lực cá nhân thì khá tốt.
Hoắc Khải nhìn một lượt nhân viên mới rồi nói: “Tôi biết, vấn đề này không phải chỉ một mình Khương Mẫn muốn hỏi, có lẽ cả mười lăm người các anh đều muốn biết đáp án. Tôi có thể nói rõ cho các anh biết, trong kế hoạch chiến lược có cải cách, nhưng không hoàn toàn là cải cách. Trở ngại của chúng ta không lớn như những gì chúng ta tưởng tưởng. Vì sự xuất hiện của chúng ta là phải đem đến cho tất cả mọi người thu nhập lớn hơn, chứ không phải là để phá bỏ lợi ích của họ. Ngoài ra, chuyện này có bà cụ chống lưng, địa vị của bà ta ở công ty này chắc không cần nói nhiều nữa”.
“Bà cụ nhất định sẽ chống đỡ cho chúng ta sao?”, có người hỏi.
“Nhất định là như thế!”, Hoắc Khải khẳng định chắc nịch.
Có lẽ, giọng nói của Hoắc Khải đủ sự tự tin cũng đủ sự kiên định nên những người này đều tỏ ra tốt hơn nhiều.
Điều họ sợ nhất chính là cải cách cuối cùng thất bại. Trường hợp như thế, mấy năm trước họ đã trải qua rất nhiều lần ở nhà họ Lý. Những người đi đầu, đến cuối cùng đều là những người thảm hại nhất.
Nhưng nếu được sự giúp đỡ của bà cụ thì sẽ không như thế.
Bởi vì những năm gần đây, người muốn cải cách nhà họ Lý, một nửa sẽ bị các phòng ban khác tạo áp lực, còn một nửa là bị bà cụ đuổi luôn.
Bà ta luôn xây dựng một hình tượng vô cùng uy nghiêm trong lòng mọi người từ nhiều năm nay.
Vì vậy nên họ vừa sợ lại vừa tin tưởng bà ta.
Lần lượt từng người bắt đầu trả lời vấn đề mà Hoắc Khải đưa ra.
Đối với kế hoạch chiến lược, họ có những cách giải thích không giống nhau, cho nên đáp án của mỗi người cũng khác.
Từ vấn đề này, Hoắc Khải có thể hiểu rõ cách nghĩ của họ, cũng từ đó mà hiểu rõ hơn năng lực của từng người.
Có một vài người đúng như những gì anh nghĩ, rất có năng lực, chỉ là trước đây bị chôn vùi đi mà thôi.
Có vài người, năng lực làm việc cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể coi như tạm chấp nhận được.
Đương nhiên, Hoắc Khải cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến cấp dưới của mình đều là thiên tài.
Trong một đội nhóm nên có cao có thấp, như thế mới dễ dàng hỗ trợ cho nhau.
Người giỏi về mưu lược thì đưa ra kế hoạch, người không giỏi thì thực hiện theo.
Mỗi người một việc mới có thể nâng cao hiệu quả công việc.
Nếu toàn bộ đều là người giỏi thì bảo A đi thực hiện phương án của B, thì có khi trong quá trình làm việc, A có thể sẽ vì suy nghĩ nhất thời của mình mà sửa đổi kế hoạch. Nếu như vậy thì đến cuối cùng, phương án đó hoàn toàn bị thay đổi, ai mà biết sẽ thành cái dạng gì.
Có thể là tốt mà cũng có thể là xấu.
Hoắc Khải không thích đặt cược, cho nên anh cần một đội hình ổn định, bảo họ làm gì thì họ sẽ làm như thế.
Có những chỗ cũng cần thay đổi nhưng không được xem nhẹ, chất vấn và sửa đổi phương án chiến lược.
Sau khi cùng mấy người này nói chuyện xong, Hoắc Khải đứng dậy vứt bát mì vào thùng rác, sau đó quay lại với mọi người: “Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức vào giờ làm. Từ giây phút này trở đi, chúng ta là những thành viên chính thức của phòng kế hoạch. Tôi không quan tâm các anh mấy giờ đến làm, chỉ cần khi tôi cần thì các anh lập tức xuất hiện là được. Đối với giờ tan làm cũng vậy, tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần công việc mỗi ngày đều hoàn thành. Nhưng khi tôi cần anh có mặt thì vẫn như đã nói, anh phải lập tức xuất hiện. Cho dù anh đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, hay ở quê giúp bà nội cuốc đất, thời gian không chờ đợi một ai. Tất cả đã rõ rồi chứ?”
Mọi người nhìn nhau, sau đó đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Bây giờ, tôi phải giải thích cho các anh về ý nghĩa tồn tại của phòng kế hoạch. Như đã nói, không phải cải cách hoàn toàn, mà nói chính xác là, cải cách chỉ là một việc chúng ta cần làm. Bây giờ chúng ta cần làm là sắp xếp lại toàn bộ nghiệp vụ của tập đoàn Lý Thị, phân thành bốn cấp: dự án có lợi nhuận cao, có lợi nhuận thấp, lỗ vốn nhưng vẫn còn tiềm lực nhất định và rác thải! Sau khi phân loại xong, chúng ta sẽ tiến hành công việc tiếp theo”.
Bình luận facebook