Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-446
Chương 446
Chương 446: Tính cách khác biệt
Trong thời gian tiếp xúc dài như vậy, mối quan hệ giữa Ninh Thần và Giản Tư Tư đã không còn đơn giản là quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới.
Hay nói cách khác, từ đầu đến cuối, Ninh Thần chưa từng thực sự coi mình như một lãnh đạo.
Trong mắt cô, nhân viên kiếm tiền về cho công ty thì là ân nhân của công ty, không thể đối xử với họ bằng thái độ như đối đãi với người hầu.
Giống như đám địa chủ thời phong kiến bóc lột nhân công, lúc nào cũng bị người ta đòi đuổi đánh, đơn giản vì không coi những người kiếm tiền giúp mình là con người.
Không chỉ riêng gì Giản Tư Tư mà nhiều nhân viên lâu năm khác cũng duy trì mối quan hệ rất tốt đẹp với Ninh Thần.
Theo cách nghĩ của Hoắc Khải, với tư cách là người phụ trách cao nhất của công ty, không thể đối xử quá tốt với cấp dưới của mình.
Nói một cách chính xác hơn, ân nghĩa và uy nghiêm phải thể hiện ra cùng lúc.
Em có thể cho họ tiền, có thể cho họ nghỉ phép, có thể chăm lo quan tâm họ tỉ mỉ chu đáo. Nhưng trong công việc thường ngày, không được để họ nhìn thấy nụ cười của em quá nhiều.
Một khi em mỉm cười, uy nghiêm cũng mất đi. Nói đơn giản hơn, người suốt ngày mặt sưng mày sỉa nói năng sẽ có tác dụng hơn người luôn cười ha hả.
Bởi vì ngày nào em cũng cười, người khác sẽ nghĩ em mềm yếu, đây là phản ứng vô thức.
Đối với quan điểm này, Ninh Thần vừa chấp nhận vừa khước từ.
Cô không phải dạng người thích nghiêm mặt cả ngày. Nếu thật sự như thế, chi bằng đừng kinh doanh nữa.
Thế nên, khi nào cần cười thì Ninh Thần sẽ cười, nhưng lúc nào nên nổi nóng, cô vẫn nổi nóng như thường.
Nếu để xảy ra sơ suất trong công việc, dù là Giản Tư Tư cũng sẽ bị cô phê bình nghiêm khắc.
Có ví dụ như thế, không mấy người dám coi nhẹ lời nói của cô nữa.
Từ hiệu quả hiện tại thì hình thức quản lý này cũng rất ổn, chí ít không xuất hiện tình trạng “bằng mặt không bằng lòng” như Hoắc Khải nói.
Giản Tư Tư cười tít cả mắt, gật gật đầu: “Được ạ, đến lúc đó em mang khoai lang nướng cho con bé”.
“Thế thì em mang khoai sống đi thôi, con bé này thích tự nướng, tuy rằng đa phần toàn nướng cháy”, Ninh Thần cười đáp.
Hai người nói chuyện với nhau dường như không tách bạch chuyện gia đình và công việc, nhưng thực ra khi nói chuyện công việc sẽ không nhắc tới việc riêng. Khi nói đến chuyện riêng, cũng ít khi lẫn lộn với công việc.
Sau khi tan ca về nhà, Ninh Thần nói với Hoắc Khải về chuyện của Ninh Hạo Bân.
Khi biết Giản Tư Tư muốn gọi Ninh Hạo Bân quay lại, Hoắc Khải nói: “Cô nhóc này dễ mềm lòng nên có suy nghĩ này cũng rất bình thường. Xét từ góc độ cá nhân, anh không khuyến khích em đồng ý. Tuy rằng có lẽ hiện tại Ninh Hạo Bân đã bị mài bớt một phần góc cạnh, nhưng hành vi phản bội trước đó đã đủ chứng minh nhân phẩm của người này có vấn đề. Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tạm thời không xảy ra sai sót, nhưng qua thời gian dài, ai có thể đảm bảo về các khiếm khuyết trong tính cách? Một số người không cố tình làm việc xấu, mà do trời sinh họ đã là người xấu”.
“Nhưng nếu sai một lần mà bị đánh cả đời hình như cũng không tốt lắm. Huống hồ Tư Tư nói với em rằng cô ấy sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này. Em cũng nhắc trước với cô ấy, dù Ninh Hạo Bân quay về công ty, cậu ấy cũng phải bắt đầu từ các vị trí cơ bản, đồng thời muốn thăng chức sẽ cực kỳ khó khăn”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải gật gật đầu: “Nếu em đã nghĩ tới điều này thì anh cũng không nhiều lời nữa. Em là tổng giám đốc của công ty, em cứ liệu mà làm thôi”.
Anh nói như vậy có nghĩa là không phản đối kịch liệt, Ninh Thần tự biết chừng mực nên không nhắc đến nữa, chỉ hỏi: “Lúc trước anh bảo ngày mai phải tới thành phố khác, đi đâu vậy? Không phải lại đi đâu họp hành với Hương Ngưng đấy chứ?”
“Không liên quan gì tới công ty chi nhánh nhà họ Cơ, chủ yếu là bên nhà họ Lý bảo anh đi gặp một người. Em yên tâm, cùng lắm chỉ hai ngày là về thôi”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần “ừm” một tiếng, qua một lúc, Hoắc Khải thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa đi, bèn hỏi: “Sao thế, hình như em còn tâm sự khác?”
Đúng là Ninh Thần có tâm sự, cô chần chừ trong giây lát rồi mới nói: “Em cảm thấy gần đây việc kinh doanh càng lúc càng bận rộn. Chuyện phải làm cũng càng lúc càng nhiều, thời gian người nhà chúng ta ở bên nhau càng lúc càng ngắn. Đường Đường từng nói với em mấy lần, mong hai chúng ta dẫn con bé đi du lịch gì đấy”.
Cô nói như thế, Hoắc Khải lập tức ý thức được, dường như có vấn đề về phương diện này vậy.
Công việc vây quanh họ càng lúc càng nhiều, quả thực lâu lắm rồi cả nhà không được vui đùa cùng nhau. Khác với khi anh mới sống lại, thời gian quây quần bên nhau càng lúc càng giảm bớt, khiến con trẻ nhất thời cảm thấy bất mãn cũng là chuyện thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nói: “Vậy đợi anh quay về, em cũng mau chóng sắp xếp công việc trong hai ngày này đi. Đến lúc đó ba người gia đình ta tìm một nơi để du lịch, cùng vui chơi mấy ngày, thả lỏng tinh thần. Lúc nào cũng bận rộn công việc, không có thời gian giải tỏa tâm trạng cũng không được”.
Hai mắt Ninh Thần sáng ngời lên, vội vàng gật đầu: “Được, mấy ngày nay sẽ xử lý xong những việc quan trọng, còn lại giao hết cho mấy người Tư Tư họ cũng đối phó được. Anh chọn địa điểm rồi nói với em, em mua vé máy bay”.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, lòng dạ Hoắc Khải bỗng rung động, càng thêm áy náy.
Hoắc Khải kéo Ninh Thần vào lòng, ôm lấy cô: “Thời gian này thực sự đã bỏ bê hai mẹ con em, là lỗi của anh!”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, Ninh Thần ôm lấy eo anh, mỉm cười ngọt ngào: “Đâu có lỗi lầm gì chứ, không phải cũng vì muốn gia đình này trở nên tốt hơn sao. Vả lại anh chủ động đề nghị gia đình ta cùng nhau đi du lịch, em đã thấy cảm động lắm rồi”.
Đa số đàn ông trên thế giới này luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, càng kiếm được nhiều tiền, họ càng không nỡ buông tay.
Đâu giống Hoắc Khải, Ninh Thần vừa nói một câu, anh lập tức sắp xếp luôn.
Thực ra đối với Hoắc Khải mà nói, thỉnh thoảng dành thời gian đi nghỉ dưỡng giữa lúc bận rộn cũng là việc bình thường.
Giống như khi còn ở nhà họ Hoắc, trong một năm, anh luôn cho bản thân mình mấy tuần nghỉ phép.
Không cần biết sự việc quan trọng đến mức nào, trong thời gian nghỉ phép, anh sẽ gác hết mọi việc, hoặc giao cho người khác làm thay. Anh ném luôn điện thoại ở nhà, không để ý tới bất kỳ ai. Chuyện lớn đến mức nào cũng phải đợi anh đi nghỉ phép về rồi tính tiếp.
Nhưng cũng chính vì như thế, lần trước Hoắc Khải đi leo núi du lịch mới bị người ta ám hại.
Nếu anh có thể dẫn thêm vài vệ sĩ, có thể liên lạc với người khác thêm vài lần, chưa biết chừng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ nhắc đến mấy điều này cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể đi tiếp theo lộ tuyến mà số phận đã quy hoạch. Chí ít thì anh vẫn còn sống, cho dù phải thay đổi thân phận.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Khải rời khỏi nhà, tới thẳng sân bay.
Tại cửa check-in ở sân bay, không biết Đường Thế Minh từ đâu bước ra, anh ta xách theo một chiếc vali, không quá to.
Hoắc Khải tò mò liếc mắt nhìn và hỏi: “Bên trong có gì vậy?”
“Một cây gậy!”, Đường Thế Minh đáp.
Hoắc Khải thoáng sững người, cây gậy?
Đường Thế Minh biết anh không hiểu nên mới giải thích: “Cậu bảo rằng có thể sẽ nguy hiểm, mà đối phó với người dùng vũ khí thì cách tốt nhất là mình cũng phải mang theo vũ khí. Nhưng tôi không giỏi dùng đao kiếm, cũng không tiện đem theo, chỉ có gậy là dễ dùng nhất. Một cây gậy, có thể rút ngắn khoảng cách từ năm mét xuống hai mét. Mà trong vòng hai mét, không ai có thể nổ súng với anh trước mặt tôi”.
Khi nói câu này, Đường Thế Minh cực kỳ tự tin. Hoắc Khải nghe xong chỉ bật cười: “Câu nói này của anh khiến tôi nhớ tới một bộ phim điện ảnh nổi tiếng, cứ mười bước giết một người, trong vòng một nghìn dặm không ai ngăn cản được. Trong vòng mười bước, không ai địch lại nổi”.
“Cũng tương tự vậy, những người giỏi chiến đấu cận chiến, một khi luyện công phu tới cảnh giới nhất định, quả thực có thể vô địch trong khoảng cách ngắn. Nhưng nếu khoảng cách quá xa thì vũ khí nóng vẫn giỏi hơn, kể cả là tôi”, Đường Thế Minh nói.
“Không tránh được đạn à? Trước kia tôi từng có một vệ sĩ có thể làm được điều này”, Hoắc Khải nói.
“Trong vòng một trăm mét thì không tránh được, nhanh quá… Trong vòng một nghìn mét thì được”, Đường Thế Minh hỏi: “Nhưng không phải là tránh, mà là dự đoán, nói thẳng ra là dựa vào vận may. Nếu đối phương đoán được phương hướng tránh né ở lần sau của tôi, tôi sẽ không tránh nổi”.
Hoắc Khải ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy.
Trước đó anh từng dùng rất nhiều tiền để thuê một vệ sĩ, người này từng biểu diễn né đạn bắn tỉa trong vòng năm trăm mét, vô cùng lợi hại. Nhưng theo cách nói của Đường Thế Minh, đó là do may mắn, đồng thời cũng có ý đồ biểu diễn. Không thể coi là thật.
Chiến đấu thực sự không hề có những thứ hoa hòe như vậy, lúc nào cũng một mất một còn.
Hoắc Khải cũng từng học đánh đấm, vài người bình thường không thể đến gần anh được. Nhưng khi giao đấu với cao thủ đỉnh cao như Đường Thế Minh, đương nhiên cách biệt sẽ lớn.
Anh muốn hiểu về phương diện đánh đấm này, Đường Thế Minh cũng chịu dạy, hai người vừa nói chuyện vừa lên máy bay, tiến về thành phố đã định.
Chương 446: Tính cách khác biệt
Trong thời gian tiếp xúc dài như vậy, mối quan hệ giữa Ninh Thần và Giản Tư Tư đã không còn đơn giản là quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới.
Hay nói cách khác, từ đầu đến cuối, Ninh Thần chưa từng thực sự coi mình như một lãnh đạo.
Trong mắt cô, nhân viên kiếm tiền về cho công ty thì là ân nhân của công ty, không thể đối xử với họ bằng thái độ như đối đãi với người hầu.
Giống như đám địa chủ thời phong kiến bóc lột nhân công, lúc nào cũng bị người ta đòi đuổi đánh, đơn giản vì không coi những người kiếm tiền giúp mình là con người.
Không chỉ riêng gì Giản Tư Tư mà nhiều nhân viên lâu năm khác cũng duy trì mối quan hệ rất tốt đẹp với Ninh Thần.
Theo cách nghĩ của Hoắc Khải, với tư cách là người phụ trách cao nhất của công ty, không thể đối xử quá tốt với cấp dưới của mình.
Nói một cách chính xác hơn, ân nghĩa và uy nghiêm phải thể hiện ra cùng lúc.
Em có thể cho họ tiền, có thể cho họ nghỉ phép, có thể chăm lo quan tâm họ tỉ mỉ chu đáo. Nhưng trong công việc thường ngày, không được để họ nhìn thấy nụ cười của em quá nhiều.
Một khi em mỉm cười, uy nghiêm cũng mất đi. Nói đơn giản hơn, người suốt ngày mặt sưng mày sỉa nói năng sẽ có tác dụng hơn người luôn cười ha hả.
Bởi vì ngày nào em cũng cười, người khác sẽ nghĩ em mềm yếu, đây là phản ứng vô thức.
Đối với quan điểm này, Ninh Thần vừa chấp nhận vừa khước từ.
Cô không phải dạng người thích nghiêm mặt cả ngày. Nếu thật sự như thế, chi bằng đừng kinh doanh nữa.
Thế nên, khi nào cần cười thì Ninh Thần sẽ cười, nhưng lúc nào nên nổi nóng, cô vẫn nổi nóng như thường.
Nếu để xảy ra sơ suất trong công việc, dù là Giản Tư Tư cũng sẽ bị cô phê bình nghiêm khắc.
Có ví dụ như thế, không mấy người dám coi nhẹ lời nói của cô nữa.
Từ hiệu quả hiện tại thì hình thức quản lý này cũng rất ổn, chí ít không xuất hiện tình trạng “bằng mặt không bằng lòng” như Hoắc Khải nói.
Giản Tư Tư cười tít cả mắt, gật gật đầu: “Được ạ, đến lúc đó em mang khoai lang nướng cho con bé”.
“Thế thì em mang khoai sống đi thôi, con bé này thích tự nướng, tuy rằng đa phần toàn nướng cháy”, Ninh Thần cười đáp.
Hai người nói chuyện với nhau dường như không tách bạch chuyện gia đình và công việc, nhưng thực ra khi nói chuyện công việc sẽ không nhắc tới việc riêng. Khi nói đến chuyện riêng, cũng ít khi lẫn lộn với công việc.
Sau khi tan ca về nhà, Ninh Thần nói với Hoắc Khải về chuyện của Ninh Hạo Bân.
Khi biết Giản Tư Tư muốn gọi Ninh Hạo Bân quay lại, Hoắc Khải nói: “Cô nhóc này dễ mềm lòng nên có suy nghĩ này cũng rất bình thường. Xét từ góc độ cá nhân, anh không khuyến khích em đồng ý. Tuy rằng có lẽ hiện tại Ninh Hạo Bân đã bị mài bớt một phần góc cạnh, nhưng hành vi phản bội trước đó đã đủ chứng minh nhân phẩm của người này có vấn đề. Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tạm thời không xảy ra sai sót, nhưng qua thời gian dài, ai có thể đảm bảo về các khiếm khuyết trong tính cách? Một số người không cố tình làm việc xấu, mà do trời sinh họ đã là người xấu”.
“Nhưng nếu sai một lần mà bị đánh cả đời hình như cũng không tốt lắm. Huống hồ Tư Tư nói với em rằng cô ấy sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này. Em cũng nhắc trước với cô ấy, dù Ninh Hạo Bân quay về công ty, cậu ấy cũng phải bắt đầu từ các vị trí cơ bản, đồng thời muốn thăng chức sẽ cực kỳ khó khăn”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải gật gật đầu: “Nếu em đã nghĩ tới điều này thì anh cũng không nhiều lời nữa. Em là tổng giám đốc của công ty, em cứ liệu mà làm thôi”.
Anh nói như vậy có nghĩa là không phản đối kịch liệt, Ninh Thần tự biết chừng mực nên không nhắc đến nữa, chỉ hỏi: “Lúc trước anh bảo ngày mai phải tới thành phố khác, đi đâu vậy? Không phải lại đi đâu họp hành với Hương Ngưng đấy chứ?”
“Không liên quan gì tới công ty chi nhánh nhà họ Cơ, chủ yếu là bên nhà họ Lý bảo anh đi gặp một người. Em yên tâm, cùng lắm chỉ hai ngày là về thôi”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần “ừm” một tiếng, qua một lúc, Hoắc Khải thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa đi, bèn hỏi: “Sao thế, hình như em còn tâm sự khác?”
Đúng là Ninh Thần có tâm sự, cô chần chừ trong giây lát rồi mới nói: “Em cảm thấy gần đây việc kinh doanh càng lúc càng bận rộn. Chuyện phải làm cũng càng lúc càng nhiều, thời gian người nhà chúng ta ở bên nhau càng lúc càng ngắn. Đường Đường từng nói với em mấy lần, mong hai chúng ta dẫn con bé đi du lịch gì đấy”.
Cô nói như thế, Hoắc Khải lập tức ý thức được, dường như có vấn đề về phương diện này vậy.
Công việc vây quanh họ càng lúc càng nhiều, quả thực lâu lắm rồi cả nhà không được vui đùa cùng nhau. Khác với khi anh mới sống lại, thời gian quây quần bên nhau càng lúc càng giảm bớt, khiến con trẻ nhất thời cảm thấy bất mãn cũng là chuyện thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nói: “Vậy đợi anh quay về, em cũng mau chóng sắp xếp công việc trong hai ngày này đi. Đến lúc đó ba người gia đình ta tìm một nơi để du lịch, cùng vui chơi mấy ngày, thả lỏng tinh thần. Lúc nào cũng bận rộn công việc, không có thời gian giải tỏa tâm trạng cũng không được”.
Hai mắt Ninh Thần sáng ngời lên, vội vàng gật đầu: “Được, mấy ngày nay sẽ xử lý xong những việc quan trọng, còn lại giao hết cho mấy người Tư Tư họ cũng đối phó được. Anh chọn địa điểm rồi nói với em, em mua vé máy bay”.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, lòng dạ Hoắc Khải bỗng rung động, càng thêm áy náy.
Hoắc Khải kéo Ninh Thần vào lòng, ôm lấy cô: “Thời gian này thực sự đã bỏ bê hai mẹ con em, là lỗi của anh!”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, Ninh Thần ôm lấy eo anh, mỉm cười ngọt ngào: “Đâu có lỗi lầm gì chứ, không phải cũng vì muốn gia đình này trở nên tốt hơn sao. Vả lại anh chủ động đề nghị gia đình ta cùng nhau đi du lịch, em đã thấy cảm động lắm rồi”.
Đa số đàn ông trên thế giới này luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, càng kiếm được nhiều tiền, họ càng không nỡ buông tay.
Đâu giống Hoắc Khải, Ninh Thần vừa nói một câu, anh lập tức sắp xếp luôn.
Thực ra đối với Hoắc Khải mà nói, thỉnh thoảng dành thời gian đi nghỉ dưỡng giữa lúc bận rộn cũng là việc bình thường.
Giống như khi còn ở nhà họ Hoắc, trong một năm, anh luôn cho bản thân mình mấy tuần nghỉ phép.
Không cần biết sự việc quan trọng đến mức nào, trong thời gian nghỉ phép, anh sẽ gác hết mọi việc, hoặc giao cho người khác làm thay. Anh ném luôn điện thoại ở nhà, không để ý tới bất kỳ ai. Chuyện lớn đến mức nào cũng phải đợi anh đi nghỉ phép về rồi tính tiếp.
Nhưng cũng chính vì như thế, lần trước Hoắc Khải đi leo núi du lịch mới bị người ta ám hại.
Nếu anh có thể dẫn thêm vài vệ sĩ, có thể liên lạc với người khác thêm vài lần, chưa biết chừng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ nhắc đến mấy điều này cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể đi tiếp theo lộ tuyến mà số phận đã quy hoạch. Chí ít thì anh vẫn còn sống, cho dù phải thay đổi thân phận.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Khải rời khỏi nhà, tới thẳng sân bay.
Tại cửa check-in ở sân bay, không biết Đường Thế Minh từ đâu bước ra, anh ta xách theo một chiếc vali, không quá to.
Hoắc Khải tò mò liếc mắt nhìn và hỏi: “Bên trong có gì vậy?”
“Một cây gậy!”, Đường Thế Minh đáp.
Hoắc Khải thoáng sững người, cây gậy?
Đường Thế Minh biết anh không hiểu nên mới giải thích: “Cậu bảo rằng có thể sẽ nguy hiểm, mà đối phó với người dùng vũ khí thì cách tốt nhất là mình cũng phải mang theo vũ khí. Nhưng tôi không giỏi dùng đao kiếm, cũng không tiện đem theo, chỉ có gậy là dễ dùng nhất. Một cây gậy, có thể rút ngắn khoảng cách từ năm mét xuống hai mét. Mà trong vòng hai mét, không ai có thể nổ súng với anh trước mặt tôi”.
Khi nói câu này, Đường Thế Minh cực kỳ tự tin. Hoắc Khải nghe xong chỉ bật cười: “Câu nói này của anh khiến tôi nhớ tới một bộ phim điện ảnh nổi tiếng, cứ mười bước giết một người, trong vòng một nghìn dặm không ai ngăn cản được. Trong vòng mười bước, không ai địch lại nổi”.
“Cũng tương tự vậy, những người giỏi chiến đấu cận chiến, một khi luyện công phu tới cảnh giới nhất định, quả thực có thể vô địch trong khoảng cách ngắn. Nhưng nếu khoảng cách quá xa thì vũ khí nóng vẫn giỏi hơn, kể cả là tôi”, Đường Thế Minh nói.
“Không tránh được đạn à? Trước kia tôi từng có một vệ sĩ có thể làm được điều này”, Hoắc Khải nói.
“Trong vòng một trăm mét thì không tránh được, nhanh quá… Trong vòng một nghìn mét thì được”, Đường Thế Minh hỏi: “Nhưng không phải là tránh, mà là dự đoán, nói thẳng ra là dựa vào vận may. Nếu đối phương đoán được phương hướng tránh né ở lần sau của tôi, tôi sẽ không tránh nổi”.
Hoắc Khải ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy.
Trước đó anh từng dùng rất nhiều tiền để thuê một vệ sĩ, người này từng biểu diễn né đạn bắn tỉa trong vòng năm trăm mét, vô cùng lợi hại. Nhưng theo cách nói của Đường Thế Minh, đó là do may mắn, đồng thời cũng có ý đồ biểu diễn. Không thể coi là thật.
Chiến đấu thực sự không hề có những thứ hoa hòe như vậy, lúc nào cũng một mất một còn.
Hoắc Khải cũng từng học đánh đấm, vài người bình thường không thể đến gần anh được. Nhưng khi giao đấu với cao thủ đỉnh cao như Đường Thế Minh, đương nhiên cách biệt sẽ lớn.
Anh muốn hiểu về phương diện đánh đấm này, Đường Thế Minh cũng chịu dạy, hai người vừa nói chuyện vừa lên máy bay, tiến về thành phố đã định.