Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-498
Chương 498
Chương 498: Không thể
Lúc này, Nhạc Văn Văn đột nhiên nói: “Mẹ ơi, con đói”.
Hoắc Khải hoàn hồn lại, vội vàng đáp: “Để chú vào bếp”.
Nhạc Văn Văn ngoan ngoãn nhảy từ trên người anh xuống, đưa mắt nhìn Hoắc Khải vào bếp nấu ăn. Còn Cố Phi Dương thì ngại ngùng nhìn bóng lưng anh.
Tình cảnh mập mờ ban nãy, không biết được là cố ý hay đang đùa, nhưng cô ấy cảm hận được nội tâm của Hoắc Khải có chút xúc động. Điều này làm Cố Phi Dương rất vui.
Nhạc Văn Văn ngẩng lên hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, chú Lý có thể làm bố con không ạ?”
Cố Phi Dương nghe vậy thì sửng sốt, tâm trạng vốn dĩ đang rất tốt bỗng nhiên trở nên suy sụp.
Cô ấy khẽ thở dài, ôm con gái, nói: “Không được đâu, chú Lý là bố của người khác mất rồi”.
“Nhưng con thích chú Lý lắm, con thích cơm chú ấy nấu”, Nhạc Văn Văn không vui nói.
Cố Phi Dương không đáp, vì cô ấy không thể trả lời được. Có những chuyện có thể làm, cũng có những chuyện tuyệt đối không thể.
Không lâu sau, Hoắc Khải bắt đầu bưng món ăn ra ngoài, tất cả đều là các loại thịt mà Nhạc Văn Văn thích ăn. Dĩ nhiên, anh cũng không quên xen vào hai món rau, vì như vậy mới đủ dinh dưỡng.
Mặc dù dạo gần đây anh rất bận rộn, nhưng kỹ năng nấu ăn thì đã trở thành bản năng in sâu trong máu, chỉ cần động tay là biết nên làm thế nào.
Mùi vị của thức ăn khiến hai mẹ con vô cùng vừa ý, Nhạc Văn Văn vừa ăn vừa khen Hoắc Khải không ngớt miệng.
Thời gian hạnh phúc thường ngắn ngủi. Ăn cơm xong, Hoắc Khải lại giúp đỡ dọn dẹp vài việc vặt trong nhà. Mắt thấy trời đã muộn, anh liền chuẩn bị rời đi.
Dù sao Cố Phi Dương cũng là phụ nữ độc thân, dù là đã có con gái nhưng ở lại đây lâu quá cũng không phải
chuyện tốt.
Đúng như những gì anh đoán, Tưởng An Sư rời đi cũng chưa một lần quay lại, có lẽ sau này cũng vậy.
“Vậy cũng mừng, nếu không tôi thật sự không biết phải từ chối anh ấy như thế nào nữa. Thật ra anh ấy cũng tốt”, Cố Phi Dương nói.
“Những lúc lăn lộn bên ngoài, cũng nên học cách từ chối, nếu không, càng yếu lòng thì càng dễ gặp phải phiền toái”, Hoắc Khải nhắc nhở.
“Tôi nhớ rồi”, Cố Phi Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, đột nhiên nói: “Thật ra anh có thể tạm thời ở lại đây một chút, chúng tôi có phòng dư mà, không cần ra ngoài khách sạn ở đâu”.
Lúc nói câu này, Cố Phi Dương cảm thấy tim mình đập nhanh gấp mấy lần, sắc mặt cũng đỏ ửng lên.
Bất kể là vì lòng tốt hay gì, một người mẹ đơn thân mà chủ động mời một người đàn ông ở lại qua đêm, cho dù không ở cùng một phòng thì đây cũng là chuyện khiến người ta xấu hổ.
Cố Phi Dương nói ra được câu này là đã tự cổ vũ bản thân lắm rồi.
Nhạc Văn Văn cũng mong chờ nhìn Hoắc Khải, cô bé thật sự rất thích chú Lý, không muốn rời xa chú Lý chút nào, càng sợ chú Lý sẽ biến mất mấy năm liền như hồi trước.
Nhưng Hoắc Khải không đồng ý, anh nghĩ đến danh tiếng của Cố Phi Dương, bèn lắc đầu nói: “Thôi, tôi ở lại không tiện đâu, mà khách sạn cũng dễ tìm”.
“Nhưng cháu muốn ở với chú Lý cơ”, Nhạc Văn Văn chu miệng nói.
Hoắc Khải bật cười, đáp: “Chú ở ngay gần đây thôi, khi nào cháu muốn tìm chú thì cứ đến nhé”.
“Thật không ạ?”, Nhạc Văn Văn vui vẻ hỏi: “Chú không được lừa cháu đâu nha!”
“Không lừa”.
Cuối cùng, Hoắc Khải vẫy tay với Cố Phi Dương, nói: “Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”.
“Ừm”, Cố Phi Dương gật đầu.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, nỗi buồn trong lòng Cố Phi Dương dâng lên. Lúc đó, cô ấy lại cảm nhận được sự cô đơn. Cảm giác này không tốt chút nào, cô ấy cực kỳ không thích, nhưng bắt buộc phải đối mặt.
Hai mẹ con cứ thế dựa vào nhau, nhìn người đàn ông đó đi xa.
Sau khi ra khỏi nhà Cố Phi Dương, Hoắc Khải lập tức gọi điện thoại cho Ninh Thần: “Em thông báo cho các công ty liên minh và đăng một bài thông báo công khai rằng, tập đoàn Phong Âu sẽ bị khai trừ ra khỏi hệ thống liên minh VR vĩnh viễn. Tất cả các công ty có hợp tác với tập đoàn này sẽ nằm ở vị trí thấp nhất trong hệ thống liên minh của chúng ta”.
Ninh Thần nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu: “Tại sao lại phải làm vậy hả anh? Họ đắc tội với anh à?”
“Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty này không phải là đối tượng hợp lý để hợp tác, anh muốn mượn cơ hội này để thu mua bọn họ luôn”, Hoắc Khải đáp.
Ninh Thần khẽ chau mày trả lời: “Vậy không ổn lắm đâu, sẽ khiến người ta nói mình ỷ thế ăn hiếp người ta đó”.
“Đây chính là thương trường, không phải nơi chúng ta không muốn làm thì thôi nghỉ làm. Tô Tử Hàng không được lòng nhân viên trong công ty, anh tin là người của tập đoàn bọn họ sẽ vui vẻ khi bị thu mua thôi. Nếu để Tô Tử Hàng làm công ty phá sản thì đáng tiếc lắm, chẳng thà chúng ta mua lại”, Hoắc Khải biết Ninh Thần đang nghĩ gì, nói: “Em cứ yên tâm, anh không phải kiểu người thích bắt nạt người khác đâu, chuyện này anh tự có chừng mực”.
Ninh Thần không nói thêm nữa, cô cũng hiểu tính cách của Hoắc Khải, biết chồng mình không giống đám người Hoắc Lập Quần.
Dù có muốn thu mua thì cũng phải dựa trên lý do chính đáng, chứ không chỉ dựa vào thế lực và đi áp bức người khác.
“Được, em sẽ đi thông báo, còn việc gì cần làm nữa không anh?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải nghĩ một lúc rồi nói: “Phái nhân viên kỹ thuật của Bính Tuất đến thảo luận với công ty chi nhánh ở nước ngoài của Hoắc Giai Minh. Mặc dù kỹ thuật VR vẫn chưa hoàn thiện nhưng chúng ta không thể chờ cho đến khi nó hoàn thành thì mới nghĩ cách ứng dụng được. Kể từ hôm nay, mỗi năm công ty ta sẽ đầu tư ít nhất một tỷ vào để thử nghiệm và quảng bá”.
“Một tỷ?”, Ninh Thần kinh ngạc thốt lên: “Đó là lợi nhuận dự tính cả một năm của chúng ta đó!”
Sau khi nhận được sự “giúp đỡ” của các nhà máy trong vụ làm hàng giả hàng nhái, Hi Vọng Mới đã có lợi nhuận tăng cao gấp mấy lần. Bộ phận marketing đã dự tính tổng lợi nhuận cả năm có thể tăng gấp 11 lần.
Hiện giờ Hoắc Khải lại nói mỗi năm đầu tư ít nhất một tỷ vào công ty chi nhánh Bính Tuất, vậy còn các công ty chi nhánh khác thì sao?
“Thị trường của chúng ta sẽ ngày một rộng lớn, tiền sẽ ngày càng nhiều, không thiếu được đâu, em yên tâm”, Hoắc Khải nói: “Hơn nữa, tiêu càng nhiều, càng cho nhiều người biết đến thì sẽ càng nhiều người chịu đưa tiền cho chúng ta”.
10% cổ phần mà Hi Vọng Mới chịu bán ra đã chuyển hết vào trong hai công ty chi nhánh là Đinh Mão và Mậu Thìn để vận hành và quảng cáo.
Sau này, toàn bộ đầu tư của Hi Vọng Mới sẽ lấy phần cổ phần này làm gốc. Tính đến hiện tại, hiệu quả đầu tư không quá lớn, nhưng trong việc bán cổ phần thì cũng có tiến bộ không nhỏ.
Dạo này số lượng công ty đầu tư mạo hiểm tăng lên nhiều, thậm chí còn có cả cá nhân chơi cổ, cộng lại vào cũng phải đến ba trăm triệu.
Nghe thì nhiều, thật ra hiện giờ mới chỉ bán ra có không phẩy không không không mấy phần trăm cổ phần mà thôi.
Một trăm triệu cổ phần, mỗi cổ mười ngàn, muốn mua hết thì cũng tốn thời gian lắm.
Bây giờ thế giới đang rất kỳ vọng vào Hi Vọng Mới, định giá đang tăng lên không ngừng, nhưng muốn đạt được mục tiêu ngàn tỷ do Hoắc Khải đề ra thì không hề dễ.
Quan trọng nhất là, quy mô ngàn tỷ của người khác là dựa vào việc huy động vốn của thị trường thứ cấp, mà mục tiêu của Hoắc Khải lại không có cân nhắc đế vấn đề này. Ít nhất thì bán ra một trăm triệu cổ phiếu sẽ chẳng liên quan đến việc huy động vốn truyền thống, cấp bậc khác nhau quá nhiều.
Tóm lại, Hoắc Khải muốn đem 10% cổ phần này giúp đỡ cho việc mở rộng, chủ thể vẫn là do công ty tự thân vận hành.
Ninh Thần hiểu ý anh, đồng ý: “Em hiểu rồi, em sẽ thông báo cùng một lúc luôn. Vậy khi nào anh về?”
“Mấy hôm nữa, để xem tình hình bên tập đoàn Phong Âu này đã”, Hoắc Khải đáp.
“Vâng…”, trong giọng nói của Ninh Thần tràn đầy sự nhớ nhung, nhưng cô không nói, vì cô biết chồng mình không phải đi chơi mà là đi làm công chuyện. Giờ là lúc quan trọng để xử lý công việc, không thể nghĩ mãi đến chuyện tình yêu được.
Quy mô công ty càng lớn thì Ninh Thần càng hiểu được vì sao đám thương nhân lớn kia lại nói trách nhiệm càng nặng nề rồi.
Bao nhiêu người đi theo bạn kiếm ăn, nếu bạn không làm tốt, ảnh hưởng đến không chỉ mình bạn mà còn hàng ngàn người khác nữa, thậm chí là hàng triệu người tiêu dùng.
Áp lực này là quá lớn.
“Chờ anh làm xong thì sẽ về ngay”, Hoắc Khải an ủi.
Anh hơi do dự, cũng không nói chuyện gặp Cố Phi Dương ở đây cho Ninh Thần biết. Vì anh cảm nhận được tình huống y hệt với Phan Tư Mễ. Vì vậy nên việc gì phải nói.
Chương 498: Không thể
Lúc này, Nhạc Văn Văn đột nhiên nói: “Mẹ ơi, con đói”.
Hoắc Khải hoàn hồn lại, vội vàng đáp: “Để chú vào bếp”.
Nhạc Văn Văn ngoan ngoãn nhảy từ trên người anh xuống, đưa mắt nhìn Hoắc Khải vào bếp nấu ăn. Còn Cố Phi Dương thì ngại ngùng nhìn bóng lưng anh.
Tình cảnh mập mờ ban nãy, không biết được là cố ý hay đang đùa, nhưng cô ấy cảm hận được nội tâm của Hoắc Khải có chút xúc động. Điều này làm Cố Phi Dương rất vui.
Nhạc Văn Văn ngẩng lên hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, chú Lý có thể làm bố con không ạ?”
Cố Phi Dương nghe vậy thì sửng sốt, tâm trạng vốn dĩ đang rất tốt bỗng nhiên trở nên suy sụp.
Cô ấy khẽ thở dài, ôm con gái, nói: “Không được đâu, chú Lý là bố của người khác mất rồi”.
“Nhưng con thích chú Lý lắm, con thích cơm chú ấy nấu”, Nhạc Văn Văn không vui nói.
Cố Phi Dương không đáp, vì cô ấy không thể trả lời được. Có những chuyện có thể làm, cũng có những chuyện tuyệt đối không thể.
Không lâu sau, Hoắc Khải bắt đầu bưng món ăn ra ngoài, tất cả đều là các loại thịt mà Nhạc Văn Văn thích ăn. Dĩ nhiên, anh cũng không quên xen vào hai món rau, vì như vậy mới đủ dinh dưỡng.
Mặc dù dạo gần đây anh rất bận rộn, nhưng kỹ năng nấu ăn thì đã trở thành bản năng in sâu trong máu, chỉ cần động tay là biết nên làm thế nào.
Mùi vị của thức ăn khiến hai mẹ con vô cùng vừa ý, Nhạc Văn Văn vừa ăn vừa khen Hoắc Khải không ngớt miệng.
Thời gian hạnh phúc thường ngắn ngủi. Ăn cơm xong, Hoắc Khải lại giúp đỡ dọn dẹp vài việc vặt trong nhà. Mắt thấy trời đã muộn, anh liền chuẩn bị rời đi.
Dù sao Cố Phi Dương cũng là phụ nữ độc thân, dù là đã có con gái nhưng ở lại đây lâu quá cũng không phải
chuyện tốt.
Đúng như những gì anh đoán, Tưởng An Sư rời đi cũng chưa một lần quay lại, có lẽ sau này cũng vậy.
“Vậy cũng mừng, nếu không tôi thật sự không biết phải từ chối anh ấy như thế nào nữa. Thật ra anh ấy cũng tốt”, Cố Phi Dương nói.
“Những lúc lăn lộn bên ngoài, cũng nên học cách từ chối, nếu không, càng yếu lòng thì càng dễ gặp phải phiền toái”, Hoắc Khải nhắc nhở.
“Tôi nhớ rồi”, Cố Phi Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, đột nhiên nói: “Thật ra anh có thể tạm thời ở lại đây một chút, chúng tôi có phòng dư mà, không cần ra ngoài khách sạn ở đâu”.
Lúc nói câu này, Cố Phi Dương cảm thấy tim mình đập nhanh gấp mấy lần, sắc mặt cũng đỏ ửng lên.
Bất kể là vì lòng tốt hay gì, một người mẹ đơn thân mà chủ động mời một người đàn ông ở lại qua đêm, cho dù không ở cùng một phòng thì đây cũng là chuyện khiến người ta xấu hổ.
Cố Phi Dương nói ra được câu này là đã tự cổ vũ bản thân lắm rồi.
Nhạc Văn Văn cũng mong chờ nhìn Hoắc Khải, cô bé thật sự rất thích chú Lý, không muốn rời xa chú Lý chút nào, càng sợ chú Lý sẽ biến mất mấy năm liền như hồi trước.
Nhưng Hoắc Khải không đồng ý, anh nghĩ đến danh tiếng của Cố Phi Dương, bèn lắc đầu nói: “Thôi, tôi ở lại không tiện đâu, mà khách sạn cũng dễ tìm”.
“Nhưng cháu muốn ở với chú Lý cơ”, Nhạc Văn Văn chu miệng nói.
Hoắc Khải bật cười, đáp: “Chú ở ngay gần đây thôi, khi nào cháu muốn tìm chú thì cứ đến nhé”.
“Thật không ạ?”, Nhạc Văn Văn vui vẻ hỏi: “Chú không được lừa cháu đâu nha!”
“Không lừa”.
Cuối cùng, Hoắc Khải vẫy tay với Cố Phi Dương, nói: “Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”.
“Ừm”, Cố Phi Dương gật đầu.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, nỗi buồn trong lòng Cố Phi Dương dâng lên. Lúc đó, cô ấy lại cảm nhận được sự cô đơn. Cảm giác này không tốt chút nào, cô ấy cực kỳ không thích, nhưng bắt buộc phải đối mặt.
Hai mẹ con cứ thế dựa vào nhau, nhìn người đàn ông đó đi xa.
Sau khi ra khỏi nhà Cố Phi Dương, Hoắc Khải lập tức gọi điện thoại cho Ninh Thần: “Em thông báo cho các công ty liên minh và đăng một bài thông báo công khai rằng, tập đoàn Phong Âu sẽ bị khai trừ ra khỏi hệ thống liên minh VR vĩnh viễn. Tất cả các công ty có hợp tác với tập đoàn này sẽ nằm ở vị trí thấp nhất trong hệ thống liên minh của chúng ta”.
Ninh Thần nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu: “Tại sao lại phải làm vậy hả anh? Họ đắc tội với anh à?”
“Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty này không phải là đối tượng hợp lý để hợp tác, anh muốn mượn cơ hội này để thu mua bọn họ luôn”, Hoắc Khải đáp.
Ninh Thần khẽ chau mày trả lời: “Vậy không ổn lắm đâu, sẽ khiến người ta nói mình ỷ thế ăn hiếp người ta đó”.
“Đây chính là thương trường, không phải nơi chúng ta không muốn làm thì thôi nghỉ làm. Tô Tử Hàng không được lòng nhân viên trong công ty, anh tin là người của tập đoàn bọn họ sẽ vui vẻ khi bị thu mua thôi. Nếu để Tô Tử Hàng làm công ty phá sản thì đáng tiếc lắm, chẳng thà chúng ta mua lại”, Hoắc Khải biết Ninh Thần đang nghĩ gì, nói: “Em cứ yên tâm, anh không phải kiểu người thích bắt nạt người khác đâu, chuyện này anh tự có chừng mực”.
Ninh Thần không nói thêm nữa, cô cũng hiểu tính cách của Hoắc Khải, biết chồng mình không giống đám người Hoắc Lập Quần.
Dù có muốn thu mua thì cũng phải dựa trên lý do chính đáng, chứ không chỉ dựa vào thế lực và đi áp bức người khác.
“Được, em sẽ đi thông báo, còn việc gì cần làm nữa không anh?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải nghĩ một lúc rồi nói: “Phái nhân viên kỹ thuật của Bính Tuất đến thảo luận với công ty chi nhánh ở nước ngoài của Hoắc Giai Minh. Mặc dù kỹ thuật VR vẫn chưa hoàn thiện nhưng chúng ta không thể chờ cho đến khi nó hoàn thành thì mới nghĩ cách ứng dụng được. Kể từ hôm nay, mỗi năm công ty ta sẽ đầu tư ít nhất một tỷ vào để thử nghiệm và quảng bá”.
“Một tỷ?”, Ninh Thần kinh ngạc thốt lên: “Đó là lợi nhuận dự tính cả một năm của chúng ta đó!”
Sau khi nhận được sự “giúp đỡ” của các nhà máy trong vụ làm hàng giả hàng nhái, Hi Vọng Mới đã có lợi nhuận tăng cao gấp mấy lần. Bộ phận marketing đã dự tính tổng lợi nhuận cả năm có thể tăng gấp 11 lần.
Hiện giờ Hoắc Khải lại nói mỗi năm đầu tư ít nhất một tỷ vào công ty chi nhánh Bính Tuất, vậy còn các công ty chi nhánh khác thì sao?
“Thị trường của chúng ta sẽ ngày một rộng lớn, tiền sẽ ngày càng nhiều, không thiếu được đâu, em yên tâm”, Hoắc Khải nói: “Hơn nữa, tiêu càng nhiều, càng cho nhiều người biết đến thì sẽ càng nhiều người chịu đưa tiền cho chúng ta”.
10% cổ phần mà Hi Vọng Mới chịu bán ra đã chuyển hết vào trong hai công ty chi nhánh là Đinh Mão và Mậu Thìn để vận hành và quảng cáo.
Sau này, toàn bộ đầu tư của Hi Vọng Mới sẽ lấy phần cổ phần này làm gốc. Tính đến hiện tại, hiệu quả đầu tư không quá lớn, nhưng trong việc bán cổ phần thì cũng có tiến bộ không nhỏ.
Dạo này số lượng công ty đầu tư mạo hiểm tăng lên nhiều, thậm chí còn có cả cá nhân chơi cổ, cộng lại vào cũng phải đến ba trăm triệu.
Nghe thì nhiều, thật ra hiện giờ mới chỉ bán ra có không phẩy không không không mấy phần trăm cổ phần mà thôi.
Một trăm triệu cổ phần, mỗi cổ mười ngàn, muốn mua hết thì cũng tốn thời gian lắm.
Bây giờ thế giới đang rất kỳ vọng vào Hi Vọng Mới, định giá đang tăng lên không ngừng, nhưng muốn đạt được mục tiêu ngàn tỷ do Hoắc Khải đề ra thì không hề dễ.
Quan trọng nhất là, quy mô ngàn tỷ của người khác là dựa vào việc huy động vốn của thị trường thứ cấp, mà mục tiêu của Hoắc Khải lại không có cân nhắc đế vấn đề này. Ít nhất thì bán ra một trăm triệu cổ phiếu sẽ chẳng liên quan đến việc huy động vốn truyền thống, cấp bậc khác nhau quá nhiều.
Tóm lại, Hoắc Khải muốn đem 10% cổ phần này giúp đỡ cho việc mở rộng, chủ thể vẫn là do công ty tự thân vận hành.
Ninh Thần hiểu ý anh, đồng ý: “Em hiểu rồi, em sẽ thông báo cùng một lúc luôn. Vậy khi nào anh về?”
“Mấy hôm nữa, để xem tình hình bên tập đoàn Phong Âu này đã”, Hoắc Khải đáp.
“Vâng…”, trong giọng nói của Ninh Thần tràn đầy sự nhớ nhung, nhưng cô không nói, vì cô biết chồng mình không phải đi chơi mà là đi làm công chuyện. Giờ là lúc quan trọng để xử lý công việc, không thể nghĩ mãi đến chuyện tình yêu được.
Quy mô công ty càng lớn thì Ninh Thần càng hiểu được vì sao đám thương nhân lớn kia lại nói trách nhiệm càng nặng nề rồi.
Bao nhiêu người đi theo bạn kiếm ăn, nếu bạn không làm tốt, ảnh hưởng đến không chỉ mình bạn mà còn hàng ngàn người khác nữa, thậm chí là hàng triệu người tiêu dùng.
Áp lực này là quá lớn.
“Chờ anh làm xong thì sẽ về ngay”, Hoắc Khải an ủi.
Anh hơi do dự, cũng không nói chuyện gặp Cố Phi Dương ở đây cho Ninh Thần biết. Vì anh cảm nhận được tình huống y hệt với Phan Tư Mễ. Vì vậy nên việc gì phải nói.
Bình luận facebook