Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-512
Chương 512
Chương 512: Vị trí
Mấy tên đàn ông đó gật đầu, thả gậy ra, nói: “Bọn tôi không ngu, nó chưa đưa tiền cho thì bọn tôi sẽ chưa tin. Nhưng nếu cậu đánh chết nó thì bọn tôi sẽ thật sự không có đồng nào hết”.
Tô Tử Hàng biết đối phương nói có lý, nên mới vùng vằng thả cái gậy xuống, nhưng cũng lại tát cho Hoắc Khải thêm mấy cái: “Này thì mày chém gió này, coi tao là đồ ngu à!”
Lần này, mấy tên đàn ông không cản Tô Tử Hàng lại nữa, chờ anh ta xả cơn giận xong thì nói với Hoắc Khải: “Ông chủ Lý nhỉ? Mày tốt nhất là ngoan ngoãn đưa tiền đây, thì tao còn tha cho mày một mạng. Nếu mày còn không biết điều nữa thì bọn tao không dám đảm bảo gì đâu đấy. Mày phải hiểu là cậu Tô rất hận mày, nếu cậu ấy định đánh mày lúc bọn tao không chú ý thì bọn tao cũng hết cách”.
Từ trong mắt bọn họ, Hoắc Khải thấy được vẻ thèm tiền đến kinh khủng. Rất rõ ràng rằng bọn họ đã động lòng, nhưng nếu không thấy tiền thì bọn họ sẽ không đổi ý.
Đám người này là kiểu không có tiền sẽ không nhả người. Muốn bọn họ làm phản thì phải lấy tiền ra, nếu không thì còn lâu.
Hoắc Khải không phải không muốn lấy tiền ra, nhưng anh cho rằng nhỡ đưa tiền rồi mà vẫn vô dụng thì sao.
Cho nên, sau khi thấy hành động của đối phương, anh lựa chọn án binh bất động. Chỗ dựa lớn nhất của anh là Đường Thế Minh. Trừ khi nhận ra Đường Thế Minh không có tác dụng gì thì anh mới bỏ tiền ra.
Vấn đề chủ yếu là Đường Thế Minh giờ đang ở đâu?
“Ông chủ Lý, trả tiền đê, đừng có lề mề nữa. Hay mày định chờ ai đến cứu à? Bọn tao đang có nhiều người thế này, mày nghĩ ai có thể phá được vòng vây và đưa mày đi hả?”, Tô Tử Hàng nói.
Hoắc Khải im lặng không lên tiếng. Anh đang nghĩ xem nên tiếp tục tìm cách kéo dài thời gian hay gì khác.
Lúc này, điện thoại Hoắc Khải vang lên. Mặc dù âm thanh không có gì đặc sắc nhưng lại khiến tất cả mọi người lo lắng.
Tô Tử Hàng nhìn Hoắc Khải, Hoắc Khải lại nói: “Chắc là vợ tôi gọi. Nếu không nghe thì cô ấy sẽ nghĩ nhiều, cho là tôi gặp chuyện và sẽ đi tìm tôi hoặc báo cảnh sát”.
Tô Tử Hàng lại nhìn mấy tên đàn ông, trong đó có một người bước ra lấy điện thoại của Hoắc Khải ra rồi giơ lên cho anh xem, hỏi: “Đây là ai?”
Hoắc Khải nhìn số điện thoại, là Đường Thế Minh gọi. Anh liền đáp: “Vệ sĩ của tôi. Tôi đã cố ý tách anh ta ra, chắc giờ anh ta không tìm được tôi nên lo lắng đấy. Nếu anh không tin có thể hỏi Tô Tử Hàng”.
Đám người lại nhìn Tô Tử Hàng, anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy. Nó có một thằng vệ sĩ rất giỏi, nhưng các anh phải cẩn thận, vệ sĩ đó mà đến thì các anh có thể sẽ gặp nguy đấy”.
“Yên tâm, chúng tôi chuyên nghiệp lắm. Nó giỏi thì sao, chủ của nó ở trong tay chúng tôi mà. Nó mà dám làm gì nhì tôi sẽ chém chết thằng này ngay!”, tên đó trả lời.
Sau đó, tên đàn ông nhìn Hoắc Khải: “Mày nghe đi, bảo vẫn an toàn, không được nói linh tinh, bảo nó biến đi chỗ khác đi!”
“Tôi biết rồi”, Hoắc Khải gật đầu.
Tên đó bấm nghe, bật loa ngoài.
Giọng của Đường Thế Minh truyền ra: “Cậu Lý, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi làm khách ở nhà một người bạn”, Hoắc Khải đáp.
Mấy tên đàn ông và Tô Tử Hàng nhìn nhau, khẽ thả lỏng, dù sao Hoắc Khải cũng không nói chuyện gì khiến bọn họ bất an.
Đường Thế Minh lại hỏi: “Thế mà cũng không nói cho tôi, giờ tôi sẽ đi tìm cậu”.
Người khác nghe thì chỉ thấy là một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng Hoắc Khải lại xác nhận rằng có một số ý nghĩa khác.
Vì kết câu của Đường Thế Minh không có ý hỏi, việc này có nghĩa là gì?
Nghĩa là câu anh ta nói chính là việc anh ta đang làm!
Nghĩ một lúc, Hoắc Khải đáp: “Anh biết tôi ở đâu không?”
Tên đàn ông trở nên lạnh lẽo, sờ dao trên eo, dùng ánh mắt và động tác để cảnh cáo Hoắc Khải không được nói linh tinh.
Mà Đường Thế Minh lại nói: “Tôi không rõ lắm, lát nữa tìm không ra tôi sẽ gọi lại cho cậu sau”.
“Ừ, vậy đi”.
Hoắc Khải nói xong thì tỏ ý có thể tắt máy với tên kia.
Mà câu nói cuối cùng khiến cả phòng càng thêm thả lỏng.
Nghe có vẻ như Đường Thế Minh không biết Hoắc Khải ở đâu, mà Hoắc Khải cũng không nói cho anh ta biết mình đang ở đâu, hai người chỉ nói chuyện bình thường.
Tức là bọn họ trốn rất kỹ.
Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải lại reo lên.
Tên đó cúi xuống nhìn xem, vẫn là số ban nãy. Hắn khẽ chau mày, hỏi Hoắc Khải: “Vệ sĩ của mày bị điên à? Vừa gọi xong lại gọi tiếp?”
“Chắc vậy, tính cách anh ta hơi vội vàng”, Hoắc Khải nói.
Chính vào lúc này, mái nhà của căn phòng kêu lên loạt xoạt, mảnh vỡ gạch đột ngột rơi xuống như mưa.
Tên đàn ông cầm điện thoại còn chưa kịp phản ứng thì đã kêu cái “hự”. Một cây gậy đen đập vào cổ hắn, khiến hắn mất đi tri giác trong phút chốc.
Đường Thế Minh là con nhà võ học, cực kỳ hiểu biết về huyệt vị con người, biết đánh vào chỗ nào thì đối phương sẽ dễ mất đi lực chiến đấu nhất.
Đây là căn bản của võ thuật truyền thống. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là xảy ra mạng người. Vì thủ đoạn như này đều là người xưa dùng trong chiến trường.
Chính vì thế mà sau này võ thuật truyền thống quá hung hãn nên đã bị ngăn cấm, chỉ còn dùng để biểu diễn mà thôi. Những thủ đoạn giết người trong chớp mắt đã dần dần biến mất trong dòng sông lịch sử.
Có lẽ ở một nơi nào đó đặc biệt, vẫn còn lưu lại điều này. Nhưng người bình thường sẽ khó mà biết được. Chỉ có con nhà võ học như Đường Thế Minh được truyền lại đời đời là biết những chuyện này.
Ở bên trên chính là Đường Thế Minh, anh ta đã sớm lén bò lên trên này rồi.
May mắn là căn nhà cũ có lịch sử lâu đời này được xây bằng kết cấu ba góc, bên trên không có sàn gác mà chỉ có gỗ với gạch. Vì lâu năm không sửa nên chỉ dùng sức một chút là có thể đánh rơi được.
Với võ công của Đường Thế Minh, muốn đập vỡ mái nhà không khó. Anh ta không có hành động điên cuồng mà chỉ gọi hai cuộc điện thoại là vì cửa phòng với cửa sổ đều đóng, anh ta không nhìn rõ tình huống cụ thể bên trong.
Đối với Đường Thế Minh, cứu Cố Phi Dương được hay không cũng không phải chuyện quan trọng nhất. Việc anh ta muốn làm là bảo đảm cho sự an toàn của Hoắc Khải trước đã. Nếu Hoắc Khải gặp nguy hiểm thì cứu được hai mẹ con Cố Phi Dương cũng vô ích.
Cho nên cuộc điện thoại đầu tiên là để xác nhận xem Hoắc Khải có an toàn hay không.
Cuộc thứ hai là để xác định vị trí cụ thể của Hoắc Khải.
Sau khi xác định xong, Đường Thế Minh mới tìm đến được địa điểm. Sau đó anh phá vỡ trần nhà, mượn sự đổ vỡ đó để thừa cơ đánh ngã một tên.
Lúc rơi được một nửa, Đường Thế Minh đã nhìn thấy Hoắc Khải đang bị trói, anh ta hét lên: “Quỳ xuống!”
Đồng thời, gậy đen trong tay anh ta lật lại, đánh vào xương sườn của một tên khác.
Người này kêu lên đau đớn, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Đường Thế Minh đấm thẳng vào mũi.
Xương mũi là nơi yếu ớt nhất mà cảm giác đau cũng nặng nhất. Nếu chỗ này bị công kích thì phần lớn sinh vật sẽ mất đi lực chiến đấu tạm thời.
Tiếp heo, anh ta đấm vào cổ tên đó, khiến hắn ngã nhào.
Cùng lúc này, đã có người kịp phản ứng trở lại, đầu đầy bụi, người đầy vết thương, phẫn nộ xông về phía Đường Thế Minh.
Đường Thế Minh nhẹ nhàng tránh thoát công kích của người đó, dùng gậy đập vào tay hắn.
Gân khuỷu tay bị đánh trúng làm cánh tay của người đó run lên, con dao trong tay cũng rơi xuống đất, rồi bị Đường Thế Minh đá một cước.
Ngay sau đó lại có hai tên xông tới.
Thấy Đường Thế Minh bị ba tên vây công, Hoắc Khải không tiếp tục quỳ chờ kết quả cuối cùng như những gì Đường Thế Minh nói nữa.
Anh không phải người thích chơi đùa với vận mệnh của mình, không thích giao mạng sống cho người khác quyết định.
Chết hay sống đều phải do bản thân quyết định.
Cho nên một tên đàn ông vừa xông đến thì đã bị Hoắc Khải mạnh mẽ tách ra.
Vòng vây ít đi một người, Đường Thế Minh đối phó hai người càng dễ hơn. Khi kẻ thứ ba ồn ào cầm dao xông đến thì Đường Thế Minh đã giải quyết xong đồng bọn của hắn rồi.
Người cuối cùng nhìn Đường Thế Minh rồi lại nhìn Hoắc Khải, cuối cùng, cắn răng quay đầu bỏ chạy.
Chương 512: Vị trí
Mấy tên đàn ông đó gật đầu, thả gậy ra, nói: “Bọn tôi không ngu, nó chưa đưa tiền cho thì bọn tôi sẽ chưa tin. Nhưng nếu cậu đánh chết nó thì bọn tôi sẽ thật sự không có đồng nào hết”.
Tô Tử Hàng biết đối phương nói có lý, nên mới vùng vằng thả cái gậy xuống, nhưng cũng lại tát cho Hoắc Khải thêm mấy cái: “Này thì mày chém gió này, coi tao là đồ ngu à!”
Lần này, mấy tên đàn ông không cản Tô Tử Hàng lại nữa, chờ anh ta xả cơn giận xong thì nói với Hoắc Khải: “Ông chủ Lý nhỉ? Mày tốt nhất là ngoan ngoãn đưa tiền đây, thì tao còn tha cho mày một mạng. Nếu mày còn không biết điều nữa thì bọn tao không dám đảm bảo gì đâu đấy. Mày phải hiểu là cậu Tô rất hận mày, nếu cậu ấy định đánh mày lúc bọn tao không chú ý thì bọn tao cũng hết cách”.
Từ trong mắt bọn họ, Hoắc Khải thấy được vẻ thèm tiền đến kinh khủng. Rất rõ ràng rằng bọn họ đã động lòng, nhưng nếu không thấy tiền thì bọn họ sẽ không đổi ý.
Đám người này là kiểu không có tiền sẽ không nhả người. Muốn bọn họ làm phản thì phải lấy tiền ra, nếu không thì còn lâu.
Hoắc Khải không phải không muốn lấy tiền ra, nhưng anh cho rằng nhỡ đưa tiền rồi mà vẫn vô dụng thì sao.
Cho nên, sau khi thấy hành động của đối phương, anh lựa chọn án binh bất động. Chỗ dựa lớn nhất của anh là Đường Thế Minh. Trừ khi nhận ra Đường Thế Minh không có tác dụng gì thì anh mới bỏ tiền ra.
Vấn đề chủ yếu là Đường Thế Minh giờ đang ở đâu?
“Ông chủ Lý, trả tiền đê, đừng có lề mề nữa. Hay mày định chờ ai đến cứu à? Bọn tao đang có nhiều người thế này, mày nghĩ ai có thể phá được vòng vây và đưa mày đi hả?”, Tô Tử Hàng nói.
Hoắc Khải im lặng không lên tiếng. Anh đang nghĩ xem nên tiếp tục tìm cách kéo dài thời gian hay gì khác.
Lúc này, điện thoại Hoắc Khải vang lên. Mặc dù âm thanh không có gì đặc sắc nhưng lại khiến tất cả mọi người lo lắng.
Tô Tử Hàng nhìn Hoắc Khải, Hoắc Khải lại nói: “Chắc là vợ tôi gọi. Nếu không nghe thì cô ấy sẽ nghĩ nhiều, cho là tôi gặp chuyện và sẽ đi tìm tôi hoặc báo cảnh sát”.
Tô Tử Hàng lại nhìn mấy tên đàn ông, trong đó có một người bước ra lấy điện thoại của Hoắc Khải ra rồi giơ lên cho anh xem, hỏi: “Đây là ai?”
Hoắc Khải nhìn số điện thoại, là Đường Thế Minh gọi. Anh liền đáp: “Vệ sĩ của tôi. Tôi đã cố ý tách anh ta ra, chắc giờ anh ta không tìm được tôi nên lo lắng đấy. Nếu anh không tin có thể hỏi Tô Tử Hàng”.
Đám người lại nhìn Tô Tử Hàng, anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy. Nó có một thằng vệ sĩ rất giỏi, nhưng các anh phải cẩn thận, vệ sĩ đó mà đến thì các anh có thể sẽ gặp nguy đấy”.
“Yên tâm, chúng tôi chuyên nghiệp lắm. Nó giỏi thì sao, chủ của nó ở trong tay chúng tôi mà. Nó mà dám làm gì nhì tôi sẽ chém chết thằng này ngay!”, tên đó trả lời.
Sau đó, tên đàn ông nhìn Hoắc Khải: “Mày nghe đi, bảo vẫn an toàn, không được nói linh tinh, bảo nó biến đi chỗ khác đi!”
“Tôi biết rồi”, Hoắc Khải gật đầu.
Tên đó bấm nghe, bật loa ngoài.
Giọng của Đường Thế Minh truyền ra: “Cậu Lý, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi làm khách ở nhà một người bạn”, Hoắc Khải đáp.
Mấy tên đàn ông và Tô Tử Hàng nhìn nhau, khẽ thả lỏng, dù sao Hoắc Khải cũng không nói chuyện gì khiến bọn họ bất an.
Đường Thế Minh lại hỏi: “Thế mà cũng không nói cho tôi, giờ tôi sẽ đi tìm cậu”.
Người khác nghe thì chỉ thấy là một cuộc nói chuyện bình thường, nhưng Hoắc Khải lại xác nhận rằng có một số ý nghĩa khác.
Vì kết câu của Đường Thế Minh không có ý hỏi, việc này có nghĩa là gì?
Nghĩa là câu anh ta nói chính là việc anh ta đang làm!
Nghĩ một lúc, Hoắc Khải đáp: “Anh biết tôi ở đâu không?”
Tên đàn ông trở nên lạnh lẽo, sờ dao trên eo, dùng ánh mắt và động tác để cảnh cáo Hoắc Khải không được nói linh tinh.
Mà Đường Thế Minh lại nói: “Tôi không rõ lắm, lát nữa tìm không ra tôi sẽ gọi lại cho cậu sau”.
“Ừ, vậy đi”.
Hoắc Khải nói xong thì tỏ ý có thể tắt máy với tên kia.
Mà câu nói cuối cùng khiến cả phòng càng thêm thả lỏng.
Nghe có vẻ như Đường Thế Minh không biết Hoắc Khải ở đâu, mà Hoắc Khải cũng không nói cho anh ta biết mình đang ở đâu, hai người chỉ nói chuyện bình thường.
Tức là bọn họ trốn rất kỹ.
Lúc này, điện thoại của Hoắc Khải lại reo lên.
Tên đó cúi xuống nhìn xem, vẫn là số ban nãy. Hắn khẽ chau mày, hỏi Hoắc Khải: “Vệ sĩ của mày bị điên à? Vừa gọi xong lại gọi tiếp?”
“Chắc vậy, tính cách anh ta hơi vội vàng”, Hoắc Khải nói.
Chính vào lúc này, mái nhà của căn phòng kêu lên loạt xoạt, mảnh vỡ gạch đột ngột rơi xuống như mưa.
Tên đàn ông cầm điện thoại còn chưa kịp phản ứng thì đã kêu cái “hự”. Một cây gậy đen đập vào cổ hắn, khiến hắn mất đi tri giác trong phút chốc.
Đường Thế Minh là con nhà võ học, cực kỳ hiểu biết về huyệt vị con người, biết đánh vào chỗ nào thì đối phương sẽ dễ mất đi lực chiến đấu nhất.
Đây là căn bản của võ thuật truyền thống. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay là xảy ra mạng người. Vì thủ đoạn như này đều là người xưa dùng trong chiến trường.
Chính vì thế mà sau này võ thuật truyền thống quá hung hãn nên đã bị ngăn cấm, chỉ còn dùng để biểu diễn mà thôi. Những thủ đoạn giết người trong chớp mắt đã dần dần biến mất trong dòng sông lịch sử.
Có lẽ ở một nơi nào đó đặc biệt, vẫn còn lưu lại điều này. Nhưng người bình thường sẽ khó mà biết được. Chỉ có con nhà võ học như Đường Thế Minh được truyền lại đời đời là biết những chuyện này.
Ở bên trên chính là Đường Thế Minh, anh ta đã sớm lén bò lên trên này rồi.
May mắn là căn nhà cũ có lịch sử lâu đời này được xây bằng kết cấu ba góc, bên trên không có sàn gác mà chỉ có gỗ với gạch. Vì lâu năm không sửa nên chỉ dùng sức một chút là có thể đánh rơi được.
Với võ công của Đường Thế Minh, muốn đập vỡ mái nhà không khó. Anh ta không có hành động điên cuồng mà chỉ gọi hai cuộc điện thoại là vì cửa phòng với cửa sổ đều đóng, anh ta không nhìn rõ tình huống cụ thể bên trong.
Đối với Đường Thế Minh, cứu Cố Phi Dương được hay không cũng không phải chuyện quan trọng nhất. Việc anh ta muốn làm là bảo đảm cho sự an toàn của Hoắc Khải trước đã. Nếu Hoắc Khải gặp nguy hiểm thì cứu được hai mẹ con Cố Phi Dương cũng vô ích.
Cho nên cuộc điện thoại đầu tiên là để xác nhận xem Hoắc Khải có an toàn hay không.
Cuộc thứ hai là để xác định vị trí cụ thể của Hoắc Khải.
Sau khi xác định xong, Đường Thế Minh mới tìm đến được địa điểm. Sau đó anh phá vỡ trần nhà, mượn sự đổ vỡ đó để thừa cơ đánh ngã một tên.
Lúc rơi được một nửa, Đường Thế Minh đã nhìn thấy Hoắc Khải đang bị trói, anh ta hét lên: “Quỳ xuống!”
Đồng thời, gậy đen trong tay anh ta lật lại, đánh vào xương sườn của một tên khác.
Người này kêu lên đau đớn, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Đường Thế Minh đấm thẳng vào mũi.
Xương mũi là nơi yếu ớt nhất mà cảm giác đau cũng nặng nhất. Nếu chỗ này bị công kích thì phần lớn sinh vật sẽ mất đi lực chiến đấu tạm thời.
Tiếp heo, anh ta đấm vào cổ tên đó, khiến hắn ngã nhào.
Cùng lúc này, đã có người kịp phản ứng trở lại, đầu đầy bụi, người đầy vết thương, phẫn nộ xông về phía Đường Thế Minh.
Đường Thế Minh nhẹ nhàng tránh thoát công kích của người đó, dùng gậy đập vào tay hắn.
Gân khuỷu tay bị đánh trúng làm cánh tay của người đó run lên, con dao trong tay cũng rơi xuống đất, rồi bị Đường Thế Minh đá một cước.
Ngay sau đó lại có hai tên xông tới.
Thấy Đường Thế Minh bị ba tên vây công, Hoắc Khải không tiếp tục quỳ chờ kết quả cuối cùng như những gì Đường Thế Minh nói nữa.
Anh không phải người thích chơi đùa với vận mệnh của mình, không thích giao mạng sống cho người khác quyết định.
Chết hay sống đều phải do bản thân quyết định.
Cho nên một tên đàn ông vừa xông đến thì đã bị Hoắc Khải mạnh mẽ tách ra.
Vòng vây ít đi một người, Đường Thế Minh đối phó hai người càng dễ hơn. Khi kẻ thứ ba ồn ào cầm dao xông đến thì Đường Thế Minh đã giải quyết xong đồng bọn của hắn rồi.
Người cuối cùng nhìn Đường Thế Minh rồi lại nhìn Hoắc Khải, cuối cùng, cắn răng quay đầu bỏ chạy.
Bình luận facebook