Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-552
Chương 552: Nguy hiểm
Hoắc Khải khẽ mỉm cười, nói: "Tôi chỉ ghé qua xem thử. Hơn nữa, công ty này không có quan hệ gì với tôi, không cần thiết phải phô trương quá".
“Cậu không thể nói như vậy”, Hoắc Sơn Tuyền cười nói: “Cậu Lý là ông chủ của Hi Vọng Mới, mà Hi Vọng Mới lại có liên hệ với công ty của chúng tôi, sao lại có thể nói là không có quan hệ được. Nếu thật sự không có quan hệ gì thì những kỹ thuật viên kia làm sao lại không nghe lời của chúng tôi chứ?"
Lời nói của Hoắc Sơn Tuyền rõ ràng có chút phàn nàn than thở, nhưng Hoắc Khải lại làm như không có nghe thấy, cứ như vậy thản nhiên lướt qua.
Sau đó, hai người cùng nhau đi đến phòng kỹ thuật, nơi đây khiến cho Hoắc Khải rất hài lòng. Cửa phòng kỹ thuật đã đóng chặt, không một ai ngoại trừ nhân viên nội bộ được phép bước vào.
Lý do rất đơn giản, đó chính là bảo mật!
Cho dù là ban giám đốc điều hành công ty hay người gác cổng, ai dám xông vào thì cứ việc gọi cảnh sát ngay lập tức.
Môi trường làm việc nước ngoài vẫn rất coi trọng ý thức bản quyền, dù là loại bí mật thương mại nào thì cũng phải có mức độ bảo mật cao. Một khi có ai đó vi phạm vào việc giữ bí mật thương mại, thì thứ chờ đợi họ ở phía trước chắc chắn không chỉ đơn giản là phạt tiền. Nghiêm túc mà nói, họ còn có thể phải vào tù bóc lịch cho đến khi tóc bạc trắng.
Hơn nữa bộ phận kỹ thuật này còn do chính Cổ Ngôn Tài phụ trách, anh ta đã đặc biệt tuyển dụng một nhóm nhân viên bảo vệ để tuần tra xung quanh 24/24 giờ.
Chưa nói đến con người, ngay cả một con ruồi muốn bay vào cũng không thể.
Có những bộ gây nhiễu tín hiệu xung quanh, mạng cũng là mạng cục bộ nội bộ, được cách ly về mặt vật lý nên không có khả năng bị tấn công.
Trong rất nhiều tiểu thuyết nói rằng những hacker hàng đầu có thể xâm nhập máy tính của người khác mà không cần dây mạng.
Nếu có thể xâm nhập qua đường không khí, thì không phải là vi rút máy tính, mà là vi rút thật sự.
Khi Hoắc Khải đến đó, vừa hay gặp Cổ Ngôn Tài đi qua cửa.
Đối mặt với Hoắc Khải và Hoắc Sơn Tuyền, Cổ Ngôn Tài vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu với Hoắc Khải, chào hỏi rồi đi vào.
Anh ta không giao tiếp nhiều, điều này khiến Hoắc Sơn Tuyền rất không hài lòng, ông ta nói với Hoắc Khải: "Nhìn quản lý bộ phận kỹ thuật này, cả ngày cứ như có ai nợ tiền cậu ta vậy, không thèm nói chuyện với ai. Tôi đến công ty làm bấy lâu nay, chỉ gặp cậu ta được có hai ba lần, nói với nhau chưa đầy 20 chữ. Đó là chưa kể cách cậu ta cư xử với sếp của mình như vậy đúng là quá đáng”.
"Kỹ thuật viên mà, họ chủ yếu làm công nghệ, không quá tinh tế trong việc tiếp xúc với mọi người, điều đó có thể hiểu được", Hoắc Khải cười nói.
Phong cách lạnh lùng của Cố Ngôn Tài sinh ra là do người này quá bình tĩnh, nếu một ngày nào đó anh ta không bình tĩnh thì sẽ có thể mắc phải sai lầm.
Cũng giống như người máy, có ai đã từng nhìn thấy người máy có cảm xúc bao giờ chưa?
Những cảm xúc được mô phỏng bởi cái gọi là trí tuệ nhân tạo thì chỉ là mô phỏng, hoàn toàn không có thật. Mọi cảm giác đều là ảo tưởng do dữ liệu dựng lên, đằng sau đó chính là sự lạnh lùng đến tột cùng.
Nhìn thấy Hoắc Khải cũng đang tỏ thái độ không muốn tiếp chuyện, Hoắc Sơn Tuyền biết việc muốn mở ra một kẽ hở để ông ta tiến vào phòng kỹ thuật thông qua Hoắc Khải chính là việc không thể nào xảy ra.
Nhà họ Hoắc rất thèm muốn công nghệ của bộ phận kỹ thuật, luôn yêu cầu Hoắc Sơn Tuyền tìm cách đi vào xem có lôi kéo được vài người hay lấy ra một số thông tin không.
Nhưng từ trước đến nay, với tư cách là tổng giám đốc công ty, vậy mà Hoắc Sơn Tuyền còn chưa từng được bước vào cửa phòng kỹ thuật chứ đừng nói là lấy thông tin ra ngoài.
Về phần nhân viên bộ phận kỹ thuật, việc ăn uống đi vệ sinh đều giải quyết bên trong, ngoại trừ nguồn nguyên liệu có thể đưa vào thì những thứ khác hoàn toàn không thể lọt vào.
Sau khi đi loanh quanh, Hoắc Khải rời khỏi công ty, không trì hoãn quá lâu ở đây.
Bên ngoài vẫn còn một đám phóng viên, vì vậy Hoắc Sơn Tuyền đã đặc biệt sắp xếp cho anh rời khỏi bằng lối đi riêng để tránh sự vướng bận của những phóng viên đó.
Hoắc Khải cũng không nghĩ gì khác, sau khi rời khỏi bằng lối đi khuất, thì anh thấy trước mặt là một con đường có phần vắng vẻ.
Khi đang nhìn bảng chỉ đường, Hoắc Khải nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau mình.
Cũng không biết tại sao, tiếng bước chân này khiến anh sởn cả tóc gáy, theo bản năng tránh qua một bên, đồng thời quay đầu lại đối mặt với nhau.
Tuy nhiên, Hoắc Khải chưa kịp cử động thì đã bị người kia dùng một tay ấn vào vai anh, đồng thời bên tai vang lên một giọng nói: "Ông chủ Lý, đừng sợ, tôi không phải người xấu".
Hoắc Khải quay đầu lại và nhìn thấy một người khác đeo kính râm và mặc áo gió đang đứng bên cạnh, người này trông giống như một đặc vụ trong phim.
Người này hẳn cũng là người gốc Á, nhưng có thể không phải là người chung quốc tịch với anh, vì ngôn ngữ nói của hắn vẫn rất chuẩn, nhưng cách viết thì không được như vậy.
“Anh là ai?”, Hoắc Khải cau mày hỏi.
Anh cũng không quá sợ hãi, bởi vì người kia có thể tới gần anh nhưng không có hành động gì khác, có lẽ thật sự không muốn gây bất lợi cho anh.
Hơn nữa, lúc này Đường Thế Minh cũng sắp chạy tới, chỉ cần anh kéo dài thời gian một chút, thì khi Đường Thế Minh tới sẽ không ai có thể làm anh bị thương.
"Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là tôi muốn hỏi ông chủ Lý rằng anh nghĩ gì về tương lai", người kia trả lời.
“Tương lai của cái gì?”, vẻ mặt Hoắc Khải khó hiểu hỏi.
Người kia cười nói: "Ông chủ Lý thật sự biết nói đùa. Tương lai mà tôi nói tất nhiên là đề cập đến hoạt động kinh doanh VR quan trọng nhất của công ty anh hiện nay. Thực tế, công ty chúng tôi cũng rất quan tâm đến công ty Hi Vọng Mới của ông chủ Lý. Chúng tôi muốn hợp tác cùng anh. Không biết chúng tôi có cơ hội này hay không?"
"Chỉ cần là người kinh doanh hợp pháp và có cơ sở để hợp tác, chúng tôi không từ chối tìm hiểu thị trường với các công ty khác. Nhưng nếu muốn hợp tác thì ít nhất cũng phải cho tôi biết công ty của các người là công ty nào và làm về lĩnh vực nào?”, Hoắc Khải nói.
"Tại sao ông chủ Lý lại hỏi nhiều như vậy? Không quan trọng công ty của chúng tôi là công ty nào hay chúng tôi làm về lĩnh vực gì. Quan trọng là chỉ cần ông chủ Lý đồng ý hợp tác là được".
“Anh đang bàn chuyện hợp tác kiểu gì vậy?”, Hoắc Khải hỏi.
"Rất đơn giản. Chúng tôi sẽ đầu tư 10 tỷ để ông chủ Lý bán cho chúng tôi 51% cổ phần của Hi Vọng Mới. Giá này rất hợp lý đúng không? Theo tôi được biết, định giá hiện tại của Hi Vọng Mới vào khoảng 20 đến 30 tỷ", người kia nói: "Đương nhiên, nếu ông chủ Lý cảm thấy quá ít thì chúng ta vẫn có thể thương lượng. Nhưng với quyền hạn của mình, nhiều nhất tôi chỉ có thể thêm đến mức 15 tỷ cho anh".
Hoắc Khải đã hiểu rằng đây chắc hẳn là người của thế lực ngầm.
Vì đối phương có thể tìm thấy anh ở đây, điều đó cho thấy Hoắc Sơn Tuyền cũng là người của thế lực ngầm đó.
Cái gọi là sắp xếp lối đi riêng để tránh phóng viên, thực chất là để người này có cơ hội đến gần Hoắc Khải.
Cứ coi như không biết thân phận của đối phương, cho dù hiện tại bọn chúng không ra tay, nhưng với hai người như vậy, nếu trong tay bọn chúng có súng thì anh cũng không có khả năng chạy thoát.
Để cho an toàn, Hoắc Khải không lập tức từ chối mà chỉ nói: "Tôi rất hào hứng với lời đề nghị này, nhưng tôi phải quay về và suy nghĩ về nó, anh biết đấy, công ty không phải của một mình tôi. Vợ tôi cũng có cổ phần và tôi luôn phải bàn bạc trước với cô ấy".
Điều khiến Hoắc Khải ngạc nhiên là người đàn ông đó không nghi ngờ điều gì, hắn ngoan ngoãn buông lỏng bàn tay đang đặt trên vai Hoắc Khải, cười nói: “Ông chủ Lý thật đúng như lời đồn, là một người đàn ông tôn trọng vợ. Vậy thì tôi cũng rất vui lòng nghĩ đến sự hòa hợp của vợ chồng anh và để cho ông chủ Lý quay về bàn bạc với vợ. Tuy nhiên, mục đích cuối cùng của công ty chúng tôi là chỉ chấp nhận những câu trả lời đồng ý chứ không phải từ chối. Nếu vợ của ông chủ Lý từ chối hợp tác, hai người có thể gặp phải một số rắc rối. Tôi vẫn mong rằng một người tốt như anh có thể sống lâu hơn. Chỉ có cách này thì chúng ta mới có thể tạo ra nhiều lợi ích hơn cho thế giới".
Lời nói của đối phương là một lời đe dọa rất rõ ràng.
Hoắc Khải ngay lập tức nghĩ đến những con người xuất chúng đã bị thế lực ngầm mua chuộc và giết hại, có lẽ khi đó họ đều gặp phải những vấn đề như vậy.
Có sẵn sàng hợp tác hay không?
Nếu anh sẵn sàng hợp tác, bọn chúng sẽ mua lại cổ phần của anh, tất nhiên bọn chúng sẽ đưa ra một mức giá tương đối hợp lý, không khiến anh phải quá lúng túng. Nhưng nếu không sẵn sàng hợp tác, thì xin lỗi, anh phải chết. Chỉ khi anh chết thì người nắm quyền tiếp theo mới có thể sẵn sàng hợp tác với bọn chúng.
Việc người của thế lực ngầm kéo đến tận nơi và hạ màn nhanh chóng như vậy, Hoắc Khải cũng đã đoán trước được, nhưng anh không ngờ tình huống như thế này lại xảy ra.
Điều này khiến cho Hoắc Khải có chút hối hận, cũng là do anh quá bất cẩn, luôn cho rằng sẽ không có chuyện gì khi có Đường Thế Minh ở bên cạnh bảo vệ.
Nhưng bây giờ có vẻ như chỉ cần anh thả lỏng cảnh giác một chút thì liền có thể bị kẻ khác lợi dụng sơ hở.
Còn may là người này không có ý định giết người, nếu không thì bây giờ anh có thể đã chết.
Dù kỹ năng của Đường Thế Minh có tốt đến đâu thì cũng không thể khiến người ta sống lại được.
Hoắc Khải khẽ mỉm cười, nói: "Tôi chỉ ghé qua xem thử. Hơn nữa, công ty này không có quan hệ gì với tôi, không cần thiết phải phô trương quá".
“Cậu không thể nói như vậy”, Hoắc Sơn Tuyền cười nói: “Cậu Lý là ông chủ của Hi Vọng Mới, mà Hi Vọng Mới lại có liên hệ với công ty của chúng tôi, sao lại có thể nói là không có quan hệ được. Nếu thật sự không có quan hệ gì thì những kỹ thuật viên kia làm sao lại không nghe lời của chúng tôi chứ?"
Lời nói của Hoắc Sơn Tuyền rõ ràng có chút phàn nàn than thở, nhưng Hoắc Khải lại làm như không có nghe thấy, cứ như vậy thản nhiên lướt qua.
Sau đó, hai người cùng nhau đi đến phòng kỹ thuật, nơi đây khiến cho Hoắc Khải rất hài lòng. Cửa phòng kỹ thuật đã đóng chặt, không một ai ngoại trừ nhân viên nội bộ được phép bước vào.
Lý do rất đơn giản, đó chính là bảo mật!
Cho dù là ban giám đốc điều hành công ty hay người gác cổng, ai dám xông vào thì cứ việc gọi cảnh sát ngay lập tức.
Môi trường làm việc nước ngoài vẫn rất coi trọng ý thức bản quyền, dù là loại bí mật thương mại nào thì cũng phải có mức độ bảo mật cao. Một khi có ai đó vi phạm vào việc giữ bí mật thương mại, thì thứ chờ đợi họ ở phía trước chắc chắn không chỉ đơn giản là phạt tiền. Nghiêm túc mà nói, họ còn có thể phải vào tù bóc lịch cho đến khi tóc bạc trắng.
Hơn nữa bộ phận kỹ thuật này còn do chính Cổ Ngôn Tài phụ trách, anh ta đã đặc biệt tuyển dụng một nhóm nhân viên bảo vệ để tuần tra xung quanh 24/24 giờ.
Chưa nói đến con người, ngay cả một con ruồi muốn bay vào cũng không thể.
Có những bộ gây nhiễu tín hiệu xung quanh, mạng cũng là mạng cục bộ nội bộ, được cách ly về mặt vật lý nên không có khả năng bị tấn công.
Trong rất nhiều tiểu thuyết nói rằng những hacker hàng đầu có thể xâm nhập máy tính của người khác mà không cần dây mạng.
Nếu có thể xâm nhập qua đường không khí, thì không phải là vi rút máy tính, mà là vi rút thật sự.
Khi Hoắc Khải đến đó, vừa hay gặp Cổ Ngôn Tài đi qua cửa.
Đối mặt với Hoắc Khải và Hoắc Sơn Tuyền, Cổ Ngôn Tài vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu với Hoắc Khải, chào hỏi rồi đi vào.
Anh ta không giao tiếp nhiều, điều này khiến Hoắc Sơn Tuyền rất không hài lòng, ông ta nói với Hoắc Khải: "Nhìn quản lý bộ phận kỹ thuật này, cả ngày cứ như có ai nợ tiền cậu ta vậy, không thèm nói chuyện với ai. Tôi đến công ty làm bấy lâu nay, chỉ gặp cậu ta được có hai ba lần, nói với nhau chưa đầy 20 chữ. Đó là chưa kể cách cậu ta cư xử với sếp của mình như vậy đúng là quá đáng”.
"Kỹ thuật viên mà, họ chủ yếu làm công nghệ, không quá tinh tế trong việc tiếp xúc với mọi người, điều đó có thể hiểu được", Hoắc Khải cười nói.
Phong cách lạnh lùng của Cố Ngôn Tài sinh ra là do người này quá bình tĩnh, nếu một ngày nào đó anh ta không bình tĩnh thì sẽ có thể mắc phải sai lầm.
Cũng giống như người máy, có ai đã từng nhìn thấy người máy có cảm xúc bao giờ chưa?
Những cảm xúc được mô phỏng bởi cái gọi là trí tuệ nhân tạo thì chỉ là mô phỏng, hoàn toàn không có thật. Mọi cảm giác đều là ảo tưởng do dữ liệu dựng lên, đằng sau đó chính là sự lạnh lùng đến tột cùng.
Nhìn thấy Hoắc Khải cũng đang tỏ thái độ không muốn tiếp chuyện, Hoắc Sơn Tuyền biết việc muốn mở ra một kẽ hở để ông ta tiến vào phòng kỹ thuật thông qua Hoắc Khải chính là việc không thể nào xảy ra.
Nhà họ Hoắc rất thèm muốn công nghệ của bộ phận kỹ thuật, luôn yêu cầu Hoắc Sơn Tuyền tìm cách đi vào xem có lôi kéo được vài người hay lấy ra một số thông tin không.
Nhưng từ trước đến nay, với tư cách là tổng giám đốc công ty, vậy mà Hoắc Sơn Tuyền còn chưa từng được bước vào cửa phòng kỹ thuật chứ đừng nói là lấy thông tin ra ngoài.
Về phần nhân viên bộ phận kỹ thuật, việc ăn uống đi vệ sinh đều giải quyết bên trong, ngoại trừ nguồn nguyên liệu có thể đưa vào thì những thứ khác hoàn toàn không thể lọt vào.
Sau khi đi loanh quanh, Hoắc Khải rời khỏi công ty, không trì hoãn quá lâu ở đây.
Bên ngoài vẫn còn một đám phóng viên, vì vậy Hoắc Sơn Tuyền đã đặc biệt sắp xếp cho anh rời khỏi bằng lối đi riêng để tránh sự vướng bận của những phóng viên đó.
Hoắc Khải cũng không nghĩ gì khác, sau khi rời khỏi bằng lối đi khuất, thì anh thấy trước mặt là một con đường có phần vắng vẻ.
Khi đang nhìn bảng chỉ đường, Hoắc Khải nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau mình.
Cũng không biết tại sao, tiếng bước chân này khiến anh sởn cả tóc gáy, theo bản năng tránh qua một bên, đồng thời quay đầu lại đối mặt với nhau.
Tuy nhiên, Hoắc Khải chưa kịp cử động thì đã bị người kia dùng một tay ấn vào vai anh, đồng thời bên tai vang lên một giọng nói: "Ông chủ Lý, đừng sợ, tôi không phải người xấu".
Hoắc Khải quay đầu lại và nhìn thấy một người khác đeo kính râm và mặc áo gió đang đứng bên cạnh, người này trông giống như một đặc vụ trong phim.
Người này hẳn cũng là người gốc Á, nhưng có thể không phải là người chung quốc tịch với anh, vì ngôn ngữ nói của hắn vẫn rất chuẩn, nhưng cách viết thì không được như vậy.
“Anh là ai?”, Hoắc Khải cau mày hỏi.
Anh cũng không quá sợ hãi, bởi vì người kia có thể tới gần anh nhưng không có hành động gì khác, có lẽ thật sự không muốn gây bất lợi cho anh.
Hơn nữa, lúc này Đường Thế Minh cũng sắp chạy tới, chỉ cần anh kéo dài thời gian một chút, thì khi Đường Thế Minh tới sẽ không ai có thể làm anh bị thương.
"Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là tôi muốn hỏi ông chủ Lý rằng anh nghĩ gì về tương lai", người kia trả lời.
“Tương lai của cái gì?”, vẻ mặt Hoắc Khải khó hiểu hỏi.
Người kia cười nói: "Ông chủ Lý thật sự biết nói đùa. Tương lai mà tôi nói tất nhiên là đề cập đến hoạt động kinh doanh VR quan trọng nhất của công ty anh hiện nay. Thực tế, công ty chúng tôi cũng rất quan tâm đến công ty Hi Vọng Mới của ông chủ Lý. Chúng tôi muốn hợp tác cùng anh. Không biết chúng tôi có cơ hội này hay không?"
"Chỉ cần là người kinh doanh hợp pháp và có cơ sở để hợp tác, chúng tôi không từ chối tìm hiểu thị trường với các công ty khác. Nhưng nếu muốn hợp tác thì ít nhất cũng phải cho tôi biết công ty của các người là công ty nào và làm về lĩnh vực nào?”, Hoắc Khải nói.
"Tại sao ông chủ Lý lại hỏi nhiều như vậy? Không quan trọng công ty của chúng tôi là công ty nào hay chúng tôi làm về lĩnh vực gì. Quan trọng là chỉ cần ông chủ Lý đồng ý hợp tác là được".
“Anh đang bàn chuyện hợp tác kiểu gì vậy?”, Hoắc Khải hỏi.
"Rất đơn giản. Chúng tôi sẽ đầu tư 10 tỷ để ông chủ Lý bán cho chúng tôi 51% cổ phần của Hi Vọng Mới. Giá này rất hợp lý đúng không? Theo tôi được biết, định giá hiện tại của Hi Vọng Mới vào khoảng 20 đến 30 tỷ", người kia nói: "Đương nhiên, nếu ông chủ Lý cảm thấy quá ít thì chúng ta vẫn có thể thương lượng. Nhưng với quyền hạn của mình, nhiều nhất tôi chỉ có thể thêm đến mức 15 tỷ cho anh".
Hoắc Khải đã hiểu rằng đây chắc hẳn là người của thế lực ngầm.
Vì đối phương có thể tìm thấy anh ở đây, điều đó cho thấy Hoắc Sơn Tuyền cũng là người của thế lực ngầm đó.
Cái gọi là sắp xếp lối đi riêng để tránh phóng viên, thực chất là để người này có cơ hội đến gần Hoắc Khải.
Cứ coi như không biết thân phận của đối phương, cho dù hiện tại bọn chúng không ra tay, nhưng với hai người như vậy, nếu trong tay bọn chúng có súng thì anh cũng không có khả năng chạy thoát.
Để cho an toàn, Hoắc Khải không lập tức từ chối mà chỉ nói: "Tôi rất hào hứng với lời đề nghị này, nhưng tôi phải quay về và suy nghĩ về nó, anh biết đấy, công ty không phải của một mình tôi. Vợ tôi cũng có cổ phần và tôi luôn phải bàn bạc trước với cô ấy".
Điều khiến Hoắc Khải ngạc nhiên là người đàn ông đó không nghi ngờ điều gì, hắn ngoan ngoãn buông lỏng bàn tay đang đặt trên vai Hoắc Khải, cười nói: “Ông chủ Lý thật đúng như lời đồn, là một người đàn ông tôn trọng vợ. Vậy thì tôi cũng rất vui lòng nghĩ đến sự hòa hợp của vợ chồng anh và để cho ông chủ Lý quay về bàn bạc với vợ. Tuy nhiên, mục đích cuối cùng của công ty chúng tôi là chỉ chấp nhận những câu trả lời đồng ý chứ không phải từ chối. Nếu vợ của ông chủ Lý từ chối hợp tác, hai người có thể gặp phải một số rắc rối. Tôi vẫn mong rằng một người tốt như anh có thể sống lâu hơn. Chỉ có cách này thì chúng ta mới có thể tạo ra nhiều lợi ích hơn cho thế giới".
Lời nói của đối phương là một lời đe dọa rất rõ ràng.
Hoắc Khải ngay lập tức nghĩ đến những con người xuất chúng đã bị thế lực ngầm mua chuộc và giết hại, có lẽ khi đó họ đều gặp phải những vấn đề như vậy.
Có sẵn sàng hợp tác hay không?
Nếu anh sẵn sàng hợp tác, bọn chúng sẽ mua lại cổ phần của anh, tất nhiên bọn chúng sẽ đưa ra một mức giá tương đối hợp lý, không khiến anh phải quá lúng túng. Nhưng nếu không sẵn sàng hợp tác, thì xin lỗi, anh phải chết. Chỉ khi anh chết thì người nắm quyền tiếp theo mới có thể sẵn sàng hợp tác với bọn chúng.
Việc người của thế lực ngầm kéo đến tận nơi và hạ màn nhanh chóng như vậy, Hoắc Khải cũng đã đoán trước được, nhưng anh không ngờ tình huống như thế này lại xảy ra.
Điều này khiến cho Hoắc Khải có chút hối hận, cũng là do anh quá bất cẩn, luôn cho rằng sẽ không có chuyện gì khi có Đường Thế Minh ở bên cạnh bảo vệ.
Nhưng bây giờ có vẻ như chỉ cần anh thả lỏng cảnh giác một chút thì liền có thể bị kẻ khác lợi dụng sơ hở.
Còn may là người này không có ý định giết người, nếu không thì bây giờ anh có thể đã chết.
Dù kỹ năng của Đường Thế Minh có tốt đến đâu thì cũng không thể khiến người ta sống lại được.
Bình luận facebook