Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-569
Chương 569: Suy đoán
Nếu không, ăn cơm, nói chuyện đều bị người khác nhìn chằm chằm vào thì cũng chẳng có gì vui nữa.
“Chúng ta đi dạo trước, sau khi Giai Minh xử lý xong chuyện bên đó sẽ chủ động liên lạc với chúng ta”, Đường Trọng Vi nói.
Hoắc Khải không từ chối. Đối với anh mà nói thì gặp Đường Trọng Vi và Hoắc Giai Minh chỉ để có chút liên hệ với những ngày tháng trước đây chứ không có nhiều lợi ích đối với sự nghiệp của anh.
Trước đây còn được, ví dụ như liên hệ với Quốc tế Đường thị, lợi dụng Hoắc Giai Minh để đánh vào nội bộ nhà họ Hoắc vân vân, nhưng bây giờ Hi Vọng Mới đã bước đầu hình thành quy mô lớn, không cần quá nhiều lực tác động từ bên ngoài nữa.
Khi hình thành một hệ thống hoàn chỉnh thì tự thân vận động đã đủ để tạo thành lực lượng lớn mạnh hơn, ngoại lực chỉ có tác dụng dệt gấm trên hoa mà thôi.
Sau đó, Đường Trọng Vi đưa Hoắc Khải đi dạo chỗ này chỗ kia ở phố thương mại, mua không ít đồ.
Trời chạng vạng tối, hai người mới đến vào một nhà hàng nào đó.
Trong phòng bao của nhà hàng, Hoắc Giai Minh đã đợi khá lâu.
Lúc Hoắc Khải đi vào, nhìn thấy cậu ta đeo kính đen, chùm khăn, đội một chiếc mũ, che kín toàn thân trên dưới.
Nếu không cởi bỏ những thứ này thì gần như không thể nhận ra cậu ta là ai.
“Sao phải cải trang thành thế này?”, Hoắc Khải bật cười hỏi.
“Còn không phải bị người nhà ép sao”, Hoắc Giai Minh than thở, nói: “Anh không biết đâu. Bây giờ bố tôi ngày nào cũng cho hai người từng giây từng phút nhìn chằm chằm tôi, có bất kỳ chuyện gì đều báo cho bố, phiền chết mất”.
“Vậy lần này cậu cắt đuôi họ thì không sợ bị cáo trạng sao?”, Hoắc Khải hỏi.
“Tôi không sợ! Cùng lắm là không về nữa!”, Hoắc Giai Minh cười hi hi, nói: “Anh Lý, bây giờ công ty anh phát triển tốt thật. Tôi nghe những người trong dòng họ nói, chi nhánh kia của tôi có giá trị liên thành”.
“Sao nào, muốn quay lại à?”, Hoắc Khải hỏi.
“Tôi không có ý nghĩ đó. Lúc đầu lập chi nhánh là nghe kiến nghị của anh, muốn tùy tiện lừa gạt người trong nhà, ai ngờ có thể làm lớn như vậy. Quy mô càng lớn thì tôi càng không muốn động vào, có quá nhiều chuyện cần xử lý”, Hoắc Giai Minh lắc đầu nói: “Nhưng bây giờ bảo tôi phụ trách mấy kiểu quan hệ công chúng gì đó thì nhàm chán không chịu được. Tôi nói thật, công ty kia của anh có chức vụ nhàn hạ nào phù hợp với tôi không? Lương nhiều ít không quan trọng, dù sao cũng chỉ cần tương đối tự do là được”.
Hoắc Khải dở khóc dở cười. Kiểu người như Hoắc Giai Minh thật sự rất hiếm có trên đời này.
Lúc đầu anh cho rằng chú nhỏ Hoắc Trạch Minh của mình cũng là loại người này, nhưng sự thật đã chứng minh, Hoắc Trạch Minh chỉ giả bộ không màng thế sự mà thôi. Ông ta lén lút móc ngoặc với thế lực ngầm, cuối cùng trở thành chủ nhà họ Hoắc, đứng trên bao nhiêu người.
Cái gì mà chỉ yêu cầm kỳ thi họa, cái gì mà du ngoạn thế giới, đều chỉ để che giấu mục đích thực sự của mình mà thôi.
Mà Hoắc Giai Minh thì không như vậy, cậu ta thật sự không muốn làm gì, chỉ muốn chơi chơi mấy đồ nghệ thuật.
Nghĩ một lát, Hoắc Khải nói: “Trong công ty tôi thật sự không có chức vụ như vậy, nhưng tôi nghĩ đến một nơi khá thích hợp với cậu”.
“Ở đâu?”, Hoắc Giai Minh tò mò hỏi.
“Gần đây công ty tôi chuẩn bị thực hiện lập trình mô phỏng thế giới ảo, chính là lợi dụng code lập trình phục chế toàn bộ thế giới thực vào thế giới ảo. Đây là công trình vô cùng lớn. Bởi vì phải làm thật 100%, không phải một công ty là có thể làm xong mà kế hoạch trong tương lai là toàn thể loài người cùng tham gia. Nếu cậu có hứng thú thì đến thử nghiệm trước. Thế giới ảo cũng có thể làm được tất cả những gì cậu muốn làm ở thế giới thực, ví dụ như đánh đàn, vẽ tranh”.
“Thật sao? Nghe có vẻ hay đấy”, Hoắc Giai Minh nói.
“Cũng có thể nấu ăn sao?”, Đường Trọng Vi tỏ ra hứng thú hỏi.
“Có lẽ là được”, Hoắc Khải gật đầu nói.
“Nhưng nấu ăn trong thế giới hiện tại, có dùng mấy cách phán đoán thông qua sắc hương vị, còn trong thế giới ảo thì màu sắc khá dễ làm, nhưng mùi vị và khẩu vị thì giải quyết thế nào?”, Đường Trọng Vi lại hỏi.
“Đương nhiên là dựa vào trí thông minh nhân tạo AI mô phỏng trên siêu máy tính rồi. Bởi vì phải dùng sóng não để bước vào thế giới ảo, cho nên kết quả mà máy tính mô phỏng được sẽ thông qua thần kinh truyền vào trong bộ não của cô. Thật ra mọi thứ trong thế giới thực cũng đều như vậy. Những gì cô ngửi thấy, nhìn thấy đều là một loại cảm giác mà thần kinh não bộ tạo ra cho cô”.
“Vậy làm thế nào phán đoán được thứ mà máy tính mô phỏng giống với hiện tại?”, Hoắc Giai Minh nghi ngờ nói.
“Cậu cảm thấy mọi thứ trong thế giới thực là thật sao?”, Hoắc Khải cười nói: “Giống như quả cam, có người ăn thấy chua, có người lại thấy không chua. Chúng ta có thể nói là vấn đề về mặt thể chất, nhưng thể chất cũng là kết quả của tổ hợp thần kinh và tế bào. Vậy nên cho dù cảm giác miệng, mùi vị, thậm chí bao gồm cả màu sắc mà mỗi người cảm nhận được đều không giống nhau”.
“Chuyện này đúng là có thể giải thích, giống như màu sắc mà người mù màu và người bình thường nhìn thấy không giống nhau, đúng chứ?”, Hoắc Giai Minh nói.
“Gần giống như vậy”, Hoắc Khải nói: “Cho nên, không cần lăn tăn nhiều về tính chân thực, bởi vì ngay cả trong thế giới thực chúng ta còn không làm rõ được thật giả mà. Không phải rất nhiều người đã cho rằng, chúng ta chỉ là một dạng sinh vật có trí tuệ và năng lực của con người sao, hoặc là kết quả của một trò chơi công nghệ cao, thậm chí là ở bên trong tế bào của một vật khổng lồ khó thể tưởng tượng được. Có quá nhiều điều thần bí ở trong vũ trụ mà người bình thường không nghĩ tới”.
“Nghe anh nói thì cảm thấy rất phức tạp, nhưng thế giới ảo mà anh nhắc đến thì có vẻ khá thú vị”, Hoắc Giai Minh tỏ ra mong đợi hỏi: “Vậy lúc nào có thể đi? Ngày mai được không?”
“Ngày mai thì chắc chắn không được, đợi thời điểm thích hợp, tôi sẽ thông báo cho cậu”, Hoắc Khải nói.
Cao thủ vô danh vẫn đang thử lập trình kết cấu nền tảng của thế giới ảo, còn muốn hoàn thành chương trình cụ thể thì phải đợi một thời gian nữa.
Lâu thì mấy tháng, nhanh thì vài tuần, dù sao đó chắc chắn không phải là chuyện có thể giải quyết trong hai, ba ngày.
Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì hơi thất vọng. Cậu vô cùng chán ghét sự sắp xếp của dòng họ, không thể chờ đợi được muốn đến một môi trường mới.
Nếu bây giờ Hoắc Khải có thể tìm một công việc nhàn hạ cho cậu ta thì cậu ta thật sự sẽ cắt đứt quan hệ với dòng họ.
Nhưng bây giờ Hoắc Khải không muốn trở mặt hoàn toàn với nhà họ Hoắc, tình hình trước mắt lấy việc phát triển ổn định làm chủ đạo, đến khi sức mạnh được tích lũy đến một mức nhất định thì mới làm những cái khác được.
Ba người rất lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện để nói.
Hoắc Khải cũng hỏi vài câu về kẻ giả mạo kia. Theo lời của Hoắc Giai Minh thì kẻ gia mạo kia đã rất lâu không xuất hiện trước mặt người nhà họ Hoắc. Nghe nói sau khi kết hôn cùng con gái nhà họ Đinh thì vẫn luôn đi du lịch thế giới, cũng không biết lúc nào mới trở lại.
Nhưng nếu hắn quay lại cũng không có tác dụng gì, vì bây giờ quyền lực của nhà họ Hoắc đã chính thức giao vào tay Hoắc Trạch Minh.
Thanh thế và sức ảnh hưởng mà Hoắc Khải gian khổ xây dựng từ đầu đã suy yếu đi nhiều trong hai năm nay.
Chưa nói đến việc nền tảng của kẻ giả mạo không bằng năng lực của Hoắc Khải, nếu có thì cũng rất khó quay lại thời kỳ đỉnh cao.
Không phải ai sau khi nắm được quyền lực thì đều sẵn lòng buông tay.
Hoắc Khải nghe thấy vậy thì im lặng vài giây, sức ảnh hưởng cuối cùng của mình ở nhà họ Hoắc mất đi khiến trong lòng anh không tránh khỏi có chút thất vọng.
Dù sao đó cũng là nơi đã sinh thành và dưỡng dục anh, nhưng bây giờ, dường như tất cả những vết tích đều bị xóa bỏ, thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.
Hoắc Giai Minh cho rằng anh cảm thán về sự sa sút của ngôi sao hi vọng, bèn nói: “Thật ra, chuyện anh ba mất tăm không rõ nguyên nhân, tôi luôn cảm thấy bên trong còn vấn đề nào khác. Nói không chừng anh ba đang tính toán chuyện lớn gì đó, giả vờ sa sút chỉ để che mắt người khác mà thôi”.
Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu thật sự nghĩ như thế sao?”
“Đương nhiên”, Hoắc Giai Minh than thở nói: “Dù sao năm đó anh ba sáng chói như thế khiến nhiều người tự ti mặc cảm. Tôi thật sự rất khó tưởng tượng được trong thời gian ngắn mà anh ấy đã chìm đắm trong trụy lạc. Hơn nữa, nghĩ một cách kỹ càng thì bắt đầu từ hai năm trước, anh ấy làm rất nhiều việc, đều trái ngược lại hoàn toàn trước đây, giống như đổi một người khác. Tuy vẫn là hình dáng đó, giọng nói, biểu cảm không thay đổi nhưng tôi có thể cảm thấy anh ấy thay đổi rồi. Cảm giác đó…”
“Giống như đổi một linh hồn khác, chỉ còn lớp da bên ngoài của anh ấy thôi”, Đường Trọng Vi bỗng nhiên nói chen vào.
Hoắc Giai Minh kinh ngạc nhìn cô ấy, hỏi: “Chị Vi Vi cũng cho rằng như vậy sao? Không sai, em cũng cảm thấy như anh ba đổi một linh hồn khác. Dưới lớp da đó, có thật sự là anh ấy không? Không chừng, mấy chuyện bị người khác chiếm đoạt thân xác xuất hiện trong phim ảnh, tiểu thuyết lại xảy ra trong thế giới thực”.
Đường Trọng Vi yếu ớt nói: “Tuy tôi cũng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm. Anh Lý, anh cảm thấy thế nào?”
Nếu không, ăn cơm, nói chuyện đều bị người khác nhìn chằm chằm vào thì cũng chẳng có gì vui nữa.
“Chúng ta đi dạo trước, sau khi Giai Minh xử lý xong chuyện bên đó sẽ chủ động liên lạc với chúng ta”, Đường Trọng Vi nói.
Hoắc Khải không từ chối. Đối với anh mà nói thì gặp Đường Trọng Vi và Hoắc Giai Minh chỉ để có chút liên hệ với những ngày tháng trước đây chứ không có nhiều lợi ích đối với sự nghiệp của anh.
Trước đây còn được, ví dụ như liên hệ với Quốc tế Đường thị, lợi dụng Hoắc Giai Minh để đánh vào nội bộ nhà họ Hoắc vân vân, nhưng bây giờ Hi Vọng Mới đã bước đầu hình thành quy mô lớn, không cần quá nhiều lực tác động từ bên ngoài nữa.
Khi hình thành một hệ thống hoàn chỉnh thì tự thân vận động đã đủ để tạo thành lực lượng lớn mạnh hơn, ngoại lực chỉ có tác dụng dệt gấm trên hoa mà thôi.
Sau đó, Đường Trọng Vi đưa Hoắc Khải đi dạo chỗ này chỗ kia ở phố thương mại, mua không ít đồ.
Trời chạng vạng tối, hai người mới đến vào một nhà hàng nào đó.
Trong phòng bao của nhà hàng, Hoắc Giai Minh đã đợi khá lâu.
Lúc Hoắc Khải đi vào, nhìn thấy cậu ta đeo kính đen, chùm khăn, đội một chiếc mũ, che kín toàn thân trên dưới.
Nếu không cởi bỏ những thứ này thì gần như không thể nhận ra cậu ta là ai.
“Sao phải cải trang thành thế này?”, Hoắc Khải bật cười hỏi.
“Còn không phải bị người nhà ép sao”, Hoắc Giai Minh than thở, nói: “Anh không biết đâu. Bây giờ bố tôi ngày nào cũng cho hai người từng giây từng phút nhìn chằm chằm tôi, có bất kỳ chuyện gì đều báo cho bố, phiền chết mất”.
“Vậy lần này cậu cắt đuôi họ thì không sợ bị cáo trạng sao?”, Hoắc Khải hỏi.
“Tôi không sợ! Cùng lắm là không về nữa!”, Hoắc Giai Minh cười hi hi, nói: “Anh Lý, bây giờ công ty anh phát triển tốt thật. Tôi nghe những người trong dòng họ nói, chi nhánh kia của tôi có giá trị liên thành”.
“Sao nào, muốn quay lại à?”, Hoắc Khải hỏi.
“Tôi không có ý nghĩ đó. Lúc đầu lập chi nhánh là nghe kiến nghị của anh, muốn tùy tiện lừa gạt người trong nhà, ai ngờ có thể làm lớn như vậy. Quy mô càng lớn thì tôi càng không muốn động vào, có quá nhiều chuyện cần xử lý”, Hoắc Giai Minh lắc đầu nói: “Nhưng bây giờ bảo tôi phụ trách mấy kiểu quan hệ công chúng gì đó thì nhàm chán không chịu được. Tôi nói thật, công ty kia của anh có chức vụ nhàn hạ nào phù hợp với tôi không? Lương nhiều ít không quan trọng, dù sao cũng chỉ cần tương đối tự do là được”.
Hoắc Khải dở khóc dở cười. Kiểu người như Hoắc Giai Minh thật sự rất hiếm có trên đời này.
Lúc đầu anh cho rằng chú nhỏ Hoắc Trạch Minh của mình cũng là loại người này, nhưng sự thật đã chứng minh, Hoắc Trạch Minh chỉ giả bộ không màng thế sự mà thôi. Ông ta lén lút móc ngoặc với thế lực ngầm, cuối cùng trở thành chủ nhà họ Hoắc, đứng trên bao nhiêu người.
Cái gì mà chỉ yêu cầm kỳ thi họa, cái gì mà du ngoạn thế giới, đều chỉ để che giấu mục đích thực sự của mình mà thôi.
Mà Hoắc Giai Minh thì không như vậy, cậu ta thật sự không muốn làm gì, chỉ muốn chơi chơi mấy đồ nghệ thuật.
Nghĩ một lát, Hoắc Khải nói: “Trong công ty tôi thật sự không có chức vụ như vậy, nhưng tôi nghĩ đến một nơi khá thích hợp với cậu”.
“Ở đâu?”, Hoắc Giai Minh tò mò hỏi.
“Gần đây công ty tôi chuẩn bị thực hiện lập trình mô phỏng thế giới ảo, chính là lợi dụng code lập trình phục chế toàn bộ thế giới thực vào thế giới ảo. Đây là công trình vô cùng lớn. Bởi vì phải làm thật 100%, không phải một công ty là có thể làm xong mà kế hoạch trong tương lai là toàn thể loài người cùng tham gia. Nếu cậu có hứng thú thì đến thử nghiệm trước. Thế giới ảo cũng có thể làm được tất cả những gì cậu muốn làm ở thế giới thực, ví dụ như đánh đàn, vẽ tranh”.
“Thật sao? Nghe có vẻ hay đấy”, Hoắc Giai Minh nói.
“Cũng có thể nấu ăn sao?”, Đường Trọng Vi tỏ ra hứng thú hỏi.
“Có lẽ là được”, Hoắc Khải gật đầu nói.
“Nhưng nấu ăn trong thế giới hiện tại, có dùng mấy cách phán đoán thông qua sắc hương vị, còn trong thế giới ảo thì màu sắc khá dễ làm, nhưng mùi vị và khẩu vị thì giải quyết thế nào?”, Đường Trọng Vi lại hỏi.
“Đương nhiên là dựa vào trí thông minh nhân tạo AI mô phỏng trên siêu máy tính rồi. Bởi vì phải dùng sóng não để bước vào thế giới ảo, cho nên kết quả mà máy tính mô phỏng được sẽ thông qua thần kinh truyền vào trong bộ não của cô. Thật ra mọi thứ trong thế giới thực cũng đều như vậy. Những gì cô ngửi thấy, nhìn thấy đều là một loại cảm giác mà thần kinh não bộ tạo ra cho cô”.
“Vậy làm thế nào phán đoán được thứ mà máy tính mô phỏng giống với hiện tại?”, Hoắc Giai Minh nghi ngờ nói.
“Cậu cảm thấy mọi thứ trong thế giới thực là thật sao?”, Hoắc Khải cười nói: “Giống như quả cam, có người ăn thấy chua, có người lại thấy không chua. Chúng ta có thể nói là vấn đề về mặt thể chất, nhưng thể chất cũng là kết quả của tổ hợp thần kinh và tế bào. Vậy nên cho dù cảm giác miệng, mùi vị, thậm chí bao gồm cả màu sắc mà mỗi người cảm nhận được đều không giống nhau”.
“Chuyện này đúng là có thể giải thích, giống như màu sắc mà người mù màu và người bình thường nhìn thấy không giống nhau, đúng chứ?”, Hoắc Giai Minh nói.
“Gần giống như vậy”, Hoắc Khải nói: “Cho nên, không cần lăn tăn nhiều về tính chân thực, bởi vì ngay cả trong thế giới thực chúng ta còn không làm rõ được thật giả mà. Không phải rất nhiều người đã cho rằng, chúng ta chỉ là một dạng sinh vật có trí tuệ và năng lực của con người sao, hoặc là kết quả của một trò chơi công nghệ cao, thậm chí là ở bên trong tế bào của một vật khổng lồ khó thể tưởng tượng được. Có quá nhiều điều thần bí ở trong vũ trụ mà người bình thường không nghĩ tới”.
“Nghe anh nói thì cảm thấy rất phức tạp, nhưng thế giới ảo mà anh nhắc đến thì có vẻ khá thú vị”, Hoắc Giai Minh tỏ ra mong đợi hỏi: “Vậy lúc nào có thể đi? Ngày mai được không?”
“Ngày mai thì chắc chắn không được, đợi thời điểm thích hợp, tôi sẽ thông báo cho cậu”, Hoắc Khải nói.
Cao thủ vô danh vẫn đang thử lập trình kết cấu nền tảng của thế giới ảo, còn muốn hoàn thành chương trình cụ thể thì phải đợi một thời gian nữa.
Lâu thì mấy tháng, nhanh thì vài tuần, dù sao đó chắc chắn không phải là chuyện có thể giải quyết trong hai, ba ngày.
Hoắc Giai Minh nghe thấy thế thì hơi thất vọng. Cậu vô cùng chán ghét sự sắp xếp của dòng họ, không thể chờ đợi được muốn đến một môi trường mới.
Nếu bây giờ Hoắc Khải có thể tìm một công việc nhàn hạ cho cậu ta thì cậu ta thật sự sẽ cắt đứt quan hệ với dòng họ.
Nhưng bây giờ Hoắc Khải không muốn trở mặt hoàn toàn với nhà họ Hoắc, tình hình trước mắt lấy việc phát triển ổn định làm chủ đạo, đến khi sức mạnh được tích lũy đến một mức nhất định thì mới làm những cái khác được.
Ba người rất lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện để nói.
Hoắc Khải cũng hỏi vài câu về kẻ giả mạo kia. Theo lời của Hoắc Giai Minh thì kẻ gia mạo kia đã rất lâu không xuất hiện trước mặt người nhà họ Hoắc. Nghe nói sau khi kết hôn cùng con gái nhà họ Đinh thì vẫn luôn đi du lịch thế giới, cũng không biết lúc nào mới trở lại.
Nhưng nếu hắn quay lại cũng không có tác dụng gì, vì bây giờ quyền lực của nhà họ Hoắc đã chính thức giao vào tay Hoắc Trạch Minh.
Thanh thế và sức ảnh hưởng mà Hoắc Khải gian khổ xây dựng từ đầu đã suy yếu đi nhiều trong hai năm nay.
Chưa nói đến việc nền tảng của kẻ giả mạo không bằng năng lực của Hoắc Khải, nếu có thì cũng rất khó quay lại thời kỳ đỉnh cao.
Không phải ai sau khi nắm được quyền lực thì đều sẵn lòng buông tay.
Hoắc Khải nghe thấy vậy thì im lặng vài giây, sức ảnh hưởng cuối cùng của mình ở nhà họ Hoắc mất đi khiến trong lòng anh không tránh khỏi có chút thất vọng.
Dù sao đó cũng là nơi đã sinh thành và dưỡng dục anh, nhưng bây giờ, dường như tất cả những vết tích đều bị xóa bỏ, thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.
Hoắc Giai Minh cho rằng anh cảm thán về sự sa sút của ngôi sao hi vọng, bèn nói: “Thật ra, chuyện anh ba mất tăm không rõ nguyên nhân, tôi luôn cảm thấy bên trong còn vấn đề nào khác. Nói không chừng anh ba đang tính toán chuyện lớn gì đó, giả vờ sa sút chỉ để che mắt người khác mà thôi”.
Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu thật sự nghĩ như thế sao?”
“Đương nhiên”, Hoắc Giai Minh than thở nói: “Dù sao năm đó anh ba sáng chói như thế khiến nhiều người tự ti mặc cảm. Tôi thật sự rất khó tưởng tượng được trong thời gian ngắn mà anh ấy đã chìm đắm trong trụy lạc. Hơn nữa, nghĩ một cách kỹ càng thì bắt đầu từ hai năm trước, anh ấy làm rất nhiều việc, đều trái ngược lại hoàn toàn trước đây, giống như đổi một người khác. Tuy vẫn là hình dáng đó, giọng nói, biểu cảm không thay đổi nhưng tôi có thể cảm thấy anh ấy thay đổi rồi. Cảm giác đó…”
“Giống như đổi một linh hồn khác, chỉ còn lớp da bên ngoài của anh ấy thôi”, Đường Trọng Vi bỗng nhiên nói chen vào.
Hoắc Giai Minh kinh ngạc nhìn cô ấy, hỏi: “Chị Vi Vi cũng cho rằng như vậy sao? Không sai, em cũng cảm thấy như anh ba đổi một linh hồn khác. Dưới lớp da đó, có thật sự là anh ấy không? Không chừng, mấy chuyện bị người khác chiếm đoạt thân xác xuất hiện trong phim ảnh, tiểu thuyết lại xảy ra trong thế giới thực”.
Đường Trọng Vi yếu ớt nói: “Tuy tôi cũng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm. Anh Lý, anh cảm thấy thế nào?”