Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-571
Chương 571: Từ chối
Ý của Doãn Tuệ Tĩnh rất rõ ràng chính là không hi vọng Đường Trọng Vi và Hoắc Khải phát sinh chuyện gì.
Khi Đường Trọng Vi hiểu ý của bà ta thì phản ứng đầu tiên không phải là buồn phiền mà là xấu hổ. Vì ý nghĩ này của Doãn Tuệ Tĩnh giống như Hoắc Khải đã làm gì cô ấy không bằng.
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế! Con và anh Lý chỉ là bạn bè thôi, đi với anh ấy thì có gì mà mẹ không yên tâm”, Đường Trọng Vi xấu hổ nói.
Doãn Tuệ Tĩnh trừng mắt nhìn cô ấy, nói: “Con còn giả ngốc phải không? Đừng cho rằng mẹ không biết con thích thằng nhóc này. Nhưng con không xem xem nó có thích con không hả? Hơn nữa, cậu ta là một người đàn ông đã kết hôn rồi, một cô gái chưa chồng như con lại suốt ngày bám dính lấy một người đàn ông đã kết hôn, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ nói con như thế nào! Tại sao con không hiểu chuyện chút nào vậy”.
Doãn Tuệ Tĩnh trách móc khiến Đường Trọng Vi không biết nên đáp lời thế nào.
Bản thân cô ấy chỉ có ấn tượng tốt với người đàn ông này mà thôi, thật sự cũng không có xảy ra chuyện gì với anh, nhưng trong lời của mẹ tại sao cứ như là mình đã ngủ chung với anh ấy vậy.
“Mẹ, bọn con thật sự không có gì…”
Không đợi Đường Trọng Vi giải thích, Doãn Tuệ Tĩnh đã hừ một tiếng, nói: “Hai đứa có gì hay không cũng không phải lý do để con về muộn như thế! Còn cậu, tuy rằng trong những người cùng tuổi, có lẽ cũng được coi là giỏi giang. Nhưng muốn là con rể nhà họ Đường thì còn quá sớm! Hơn nữa, cậu là người đàn ông đã kết hôn rồi, phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nếu cậu muốn đến với con gái tôi thì ly hôn trước đi, không chừng tôi có thể miễn cưỡng cân nhắc”.
Đường Trọng Vi nghe thấy lời nói này của bà ta, bỗng chốc vừa ngại vừa gấp, vội vàng đi qua kéo bà ta: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế! Con và anh Lý không có gì, sao mẹ phải nói những lời này!”
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt của Đường Trọng Vi lại bất giác nhìn sang Hoắc Khải.
Mà trên khuôn mặt của Hoắc Khải không thấy có nét cười, không lạnh nhạt cũng chẳng nhiệt tình, chỉ có sự bình tĩnh.
Anh nhìn Doãn Tuệ Tĩnh, nói: “Dì Doãn, Vi Vi là một cô gái tốt. Theo tôi thấy, cô ấy gần như hoàn mỹ không tì vết, đáng nhận được sự thương yêu của bất kỳ người đàn ông nào”.
Nghe Hoắc Khải nói lời này, hai má Đường Trọng Vi nhanh chóng trở nên ửng hồng mà ai cũng có thể nhận ra.
Cô ấy tỏ vẻ đầy ngượng ngùng nhìn Hoắc Khải, trái tim đập dồn dập, đúng như một câu “trong tim có con nai đang chạy loạn” thường viết trong tiểu thuyết.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Hoắc Khải lại khiến sắc mặt cô ấy trở nên tái nhợt.
“Nhưng tôi không có tình cảm nam nữ với Vi Vi. Tôi vẫn luôn đối xử với cô ấy như em gái. Có lẽ bà hiểu lầm điều gì rồi, nhưng tôi có thể khẳng định với bà, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không làm con rể nhà họ Đường. Về điểm này, bà có thể yên tâm. Nếu dì Doãn hiểu lầm về chuyện tôi có mặt ở đây vậy thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức”.
Lời nói của Hoắc Khải, nghe thản nhiên như thế mà lại tuyệt tình như thế.
Tôi tuyệt đối không ly hôn!
Cũng tuyệt đối không thể trở thành con rể của nhà họ Đường!
Lời nói này khiến viền mắt Đường Trọng Vi chợt đỏ hoe. Cô ấy luôn cho rằng, có lẽ Hoắc Khải cũng có cảm tình với cô ấy.
Mỗi lần tìm anh ấy, đều là xin gì được nấy, bao gồm chuyện bảo vệ cô ấy ở trường đua, tức giận vì cô ấy…
Những điều này, lẽ nào không phải là biểu hiện của việc thích cô ấy sao?
Nhưng, anh lại nói không có tình cảm nam nữ với cô ấy, chỉ coi cô ấy là em gái.
Doãn Tuệ Tĩnh cũng có chút kinh ngạc. Bao năm qua, người theo đuổi Đường Trọng Vi nhiều không đếm xuể. Cho dù sau này, Đường Trọng Vi và Hoắc Khải đính hôn khiến rất nhiều người ngoài mặt tỏ ra là đã từ bỏ suy nghĩ nhưng trên thực tế, ở sau lưng vẫn có nhiều kẻ nghĩ cách tiếp cận Đường Trọng Vi.
Dù gì, cô ấy cũng là người thừa kế duy nhất của Đường Quốc Diệu, là người điều hành Quốc tế Đường Thị trong tương lai.
Lấy Đường Trọng Vi làm vợ, đâu chỉ đơn giản là không cần phấn đấu mười năm, mà việc có thể ăn không ngồi rồi ba đời vẫn còn là ít.
Cho nên, bà ta đương nhiên cho rằng, Hoắc Khải tiếp cận Đường Trọng Vi cũng là vì tài sản của Quốc tế Đường Thị, muốn dựa vào quan hệ với Đường Trọng Vi đạt được lợi ích gì đó từ Quốc tế Đường Thị.
Nhưng bà ta không ngờ, Hoắc Khải lại nói ra những câu tuyệt tình như thế.
Đã nói đến vậy rồi thì sau này hai người còn có hi vọng sao?
Nhưng chỉ cần là người đàn ông có chút liêm sỉ thì chắc chắn sẽ không thể trở thành con rể nhà họ Đường, nếu không thì cũng quá mất mặt.
Doãn Tuệ Tĩnh nhướng mày, nhìn chằm chằm Hoắc Khải hồi lâu, như muốn phán đoán xem lời nói của chàng trai trẻ tuổi này là thật hay là cố ý nói cho bà ta nghe.
Nhưng bà ta không thể nhìn ra bất kỳ thông tin gì từ khuôn mặt anh.
Biểu cảm trên gương mặt anh bình tĩnh đến nỗi bà ta không biết anh nói thật hay chỉ là giả bộ.
Nhưng nếu cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc thì có vẻ bà ta hơi lép vế.
Doãn Tuệ Tĩnh nghiến răng, nói: “Ai biết cậu nói thật hay giả. Con gái tôi sắc nước hương trời, cả thế giới cũng chỉ có vài người có thể so với nó. Cậu dám nói không có chút cảm tình nào với nó không?”
Hoắc Khải im lặng vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi vẫn nói câu nói đó, cho dù là có tình cảm như thế nào thì tôi chỉ đối xử với cô ấy như em gái”.
Lời nói này giống như giọt nước tràn ly.
Doãn Tuệ Tĩnh còn muốn nói gì nữa nhưng bị Đường Trọng Vi ngăn lại. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt cô ấy, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không, con với anh Lý…”
“Sao mà không nói, rõ ràng là cậu ra nói dối, tại sao lại không có chút cảm tình nào với con. Mẹ không tin!”, Doãn Tuệ Tĩnh nói.
Lúc này, Đường Quốc Diệu từ cầu thang đi xuống, đanh giọng nói: “Bà làm loạn đủ chưa, nhất định phải khiến mọi chuyện trở nên bế tắc như thế mới được sao!”
Tuy rằng lúc trước Đường Quốc Diệu ở trong phòng ngủ, nhưng ông ấy đều biết rõ những chuyện xảy ra bên dưới.
Những lời nói của Hoắc Khải, Đường Quốc Diệu cũng nghe thấy, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng ông ấy càng không thích hành vi của Doãn Tuệ Tĩnh, không thấy con gái đang rất buồn sao, vẫn còn muốn đứng đó nói tiếp!
Thấy Đường Quốc Diệu đi xuống, Đường Trọng Vi cũng không có cách nào chịu đựng thêm, ôm mặt chạy luôn lên lầu. Sau đó có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ trong phòng của cô ấy.
Đường Quốc Diệu mang vẻ mặt xám xịt đi xuống tới trước mặt Hoắc Khải, Doãn Tuệ Tĩnh đứng bên cạnh nói: “Tôi nói gì sai sao, vốn dĩ chính là cậu ta…”
“Đủ rồi!”, Đường Quốc Diệu quát lên.
Ông ấy rất ít khi tức giận ở nhà. Bình thường thì có vẻ là Đường Quốc Diệu sợ Doãn Tuệ Tĩnh, nhưng khi ông ấy nóng lên thì Doãn Tuệ Tĩnh cũng phải biết điều.
Người đàn ông nhà bà ta không phải là người bình thường, không ai dám coi thường thể diện ông ấy, cho dù là bà ta cũng vậy.
Cho nên, bà ta chỉ đành làu bàu rồi cũng không dám hé môi nói một lời nào nữa.
Đường Quốc Diệu nhìn chằm chằm Hoắc Khải, giọng nặng nề nói: “Cậu Lý, nếu cậu đã không thích con gái tôi thì không nên thân thiết với nó như thế. Cậu cảm thấy đó là một sự hiểu lầm, nhưng cậu có từng nghĩ, chính vì cậu thân thiết như vậy mới khiến con bé hiểu lầm hay không hả! Sau này, cậu hãy tránh xa con bé một chút. Tôi không muốn con bé phải khóc vì bất kỳ lý do gì và vì bất cứ người đàn ông nào!”
Từ nhỏ đến lớn, những yêu cầu của Đường Trọng Vi đều được Đường Quốc Diệu dốc sức đáp ứng.
Con gái phải khóc khiến ông ấy còn đau lòng hơn tổn thất mấy trăm triệu.
Cho nên sự việc ngày hôm nay khiến Đường Quốc Diệu không thoải mái chút nào.
Cũng chính vì coi trọng chiến lược hợp tác với Hi Vọng Mới, nếu không đổi thành một người khác thì đã bị ông ấy đạp một cước bay ra ngoài rồi.
Dám làm cho con gái của Đường Quốc Diệu khóc, thằng nhãi cậu chán sống rồi à!
Hoắc Khải biết hai người này không chào đón anh ở đây. Anh thở dài rồi nói: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép về trước. Thật sự xin lỗi về chuyện hôm nay”.
“Xin lỗi có tác dụng gì?”, Đường Quốc Diệu không vui nói.
Hoắc Khải biết nói nhiều cũng vô dụng nên lập tức rời đi.
Thấy bóng lưng của anh càng ngày càng xa, Đường Quốc Diệu càng tức giận. Thằng nhóc này, nói đi là đi luôn!
Cậu không biết dỗ dành người khác sao?
Nếu không dỗ chúng tôi thì cũng nên đi dỗ con bé Vi Vi chứ!
Doãn Tuệ Tĩnh cũng vô cùng tức tối, nói: “Đây là con rể lý tưởng mà ông nói sao? Ông xem dáng vẻ của cậu ta xem, vốn dĩ không coi nhà chúng ta ra gì!”
“Bà nói ít thôi! Nếu không phải bà cứ đòi đợi ở đây, nói lung tung nhiều như thế thì cũng không khiến chuyện này trở nên nát bét như vậy”, Đường Quốc Diệu bực bội nói.
“Ơ, bây giờ ông quay sang trách tôi đấy à! Không phải tại ông nói cậu ta tốt đẹp lắm, nhất định kêu đến đây ăn cơm. Cậu ta không đến thì có xảy ra chuyện này không?”, Doãn Tuệ Tĩnh nói.
Đường Quốc Diệu biết không thể nào nói lại bà ta, dứt khoát vung tay đi lên lầu.
Đến trước cửa phòng Đường Trọng Vi, xuyên qua cánh cửa khép hờ thấy con gái đang nằm rạp trên bàn trang điểm không ngừng khóc.
Đường Quốc Diệu do dự một lát thì vẫn đi vào, nói: “Đừng khóc nữa, lớn như thế rồi còn khóc nhè hả”.
Ý của Doãn Tuệ Tĩnh rất rõ ràng chính là không hi vọng Đường Trọng Vi và Hoắc Khải phát sinh chuyện gì.
Khi Đường Trọng Vi hiểu ý của bà ta thì phản ứng đầu tiên không phải là buồn phiền mà là xấu hổ. Vì ý nghĩ này của Doãn Tuệ Tĩnh giống như Hoắc Khải đã làm gì cô ấy không bằng.
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế! Con và anh Lý chỉ là bạn bè thôi, đi với anh ấy thì có gì mà mẹ không yên tâm”, Đường Trọng Vi xấu hổ nói.
Doãn Tuệ Tĩnh trừng mắt nhìn cô ấy, nói: “Con còn giả ngốc phải không? Đừng cho rằng mẹ không biết con thích thằng nhóc này. Nhưng con không xem xem nó có thích con không hả? Hơn nữa, cậu ta là một người đàn ông đã kết hôn rồi, một cô gái chưa chồng như con lại suốt ngày bám dính lấy một người đàn ông đã kết hôn, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ nói con như thế nào! Tại sao con không hiểu chuyện chút nào vậy”.
Doãn Tuệ Tĩnh trách móc khiến Đường Trọng Vi không biết nên đáp lời thế nào.
Bản thân cô ấy chỉ có ấn tượng tốt với người đàn ông này mà thôi, thật sự cũng không có xảy ra chuyện gì với anh, nhưng trong lời của mẹ tại sao cứ như là mình đã ngủ chung với anh ấy vậy.
“Mẹ, bọn con thật sự không có gì…”
Không đợi Đường Trọng Vi giải thích, Doãn Tuệ Tĩnh đã hừ một tiếng, nói: “Hai đứa có gì hay không cũng không phải lý do để con về muộn như thế! Còn cậu, tuy rằng trong những người cùng tuổi, có lẽ cũng được coi là giỏi giang. Nhưng muốn là con rể nhà họ Đường thì còn quá sớm! Hơn nữa, cậu là người đàn ông đã kết hôn rồi, phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Nếu cậu muốn đến với con gái tôi thì ly hôn trước đi, không chừng tôi có thể miễn cưỡng cân nhắc”.
Đường Trọng Vi nghe thấy lời nói này của bà ta, bỗng chốc vừa ngại vừa gấp, vội vàng đi qua kéo bà ta: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế! Con và anh Lý không có gì, sao mẹ phải nói những lời này!”
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt của Đường Trọng Vi lại bất giác nhìn sang Hoắc Khải.
Mà trên khuôn mặt của Hoắc Khải không thấy có nét cười, không lạnh nhạt cũng chẳng nhiệt tình, chỉ có sự bình tĩnh.
Anh nhìn Doãn Tuệ Tĩnh, nói: “Dì Doãn, Vi Vi là một cô gái tốt. Theo tôi thấy, cô ấy gần như hoàn mỹ không tì vết, đáng nhận được sự thương yêu của bất kỳ người đàn ông nào”.
Nghe Hoắc Khải nói lời này, hai má Đường Trọng Vi nhanh chóng trở nên ửng hồng mà ai cũng có thể nhận ra.
Cô ấy tỏ vẻ đầy ngượng ngùng nhìn Hoắc Khải, trái tim đập dồn dập, đúng như một câu “trong tim có con nai đang chạy loạn” thường viết trong tiểu thuyết.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Hoắc Khải lại khiến sắc mặt cô ấy trở nên tái nhợt.
“Nhưng tôi không có tình cảm nam nữ với Vi Vi. Tôi vẫn luôn đối xử với cô ấy như em gái. Có lẽ bà hiểu lầm điều gì rồi, nhưng tôi có thể khẳng định với bà, tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không làm con rể nhà họ Đường. Về điểm này, bà có thể yên tâm. Nếu dì Doãn hiểu lầm về chuyện tôi có mặt ở đây vậy thì tôi sẽ rời đi ngay lập tức”.
Lời nói của Hoắc Khải, nghe thản nhiên như thế mà lại tuyệt tình như thế.
Tôi tuyệt đối không ly hôn!
Cũng tuyệt đối không thể trở thành con rể của nhà họ Đường!
Lời nói này khiến viền mắt Đường Trọng Vi chợt đỏ hoe. Cô ấy luôn cho rằng, có lẽ Hoắc Khải cũng có cảm tình với cô ấy.
Mỗi lần tìm anh ấy, đều là xin gì được nấy, bao gồm chuyện bảo vệ cô ấy ở trường đua, tức giận vì cô ấy…
Những điều này, lẽ nào không phải là biểu hiện của việc thích cô ấy sao?
Nhưng, anh lại nói không có tình cảm nam nữ với cô ấy, chỉ coi cô ấy là em gái.
Doãn Tuệ Tĩnh cũng có chút kinh ngạc. Bao năm qua, người theo đuổi Đường Trọng Vi nhiều không đếm xuể. Cho dù sau này, Đường Trọng Vi và Hoắc Khải đính hôn khiến rất nhiều người ngoài mặt tỏ ra là đã từ bỏ suy nghĩ nhưng trên thực tế, ở sau lưng vẫn có nhiều kẻ nghĩ cách tiếp cận Đường Trọng Vi.
Dù gì, cô ấy cũng là người thừa kế duy nhất của Đường Quốc Diệu, là người điều hành Quốc tế Đường Thị trong tương lai.
Lấy Đường Trọng Vi làm vợ, đâu chỉ đơn giản là không cần phấn đấu mười năm, mà việc có thể ăn không ngồi rồi ba đời vẫn còn là ít.
Cho nên, bà ta đương nhiên cho rằng, Hoắc Khải tiếp cận Đường Trọng Vi cũng là vì tài sản của Quốc tế Đường Thị, muốn dựa vào quan hệ với Đường Trọng Vi đạt được lợi ích gì đó từ Quốc tế Đường Thị.
Nhưng bà ta không ngờ, Hoắc Khải lại nói ra những câu tuyệt tình như thế.
Đã nói đến vậy rồi thì sau này hai người còn có hi vọng sao?
Nhưng chỉ cần là người đàn ông có chút liêm sỉ thì chắc chắn sẽ không thể trở thành con rể nhà họ Đường, nếu không thì cũng quá mất mặt.
Doãn Tuệ Tĩnh nhướng mày, nhìn chằm chằm Hoắc Khải hồi lâu, như muốn phán đoán xem lời nói của chàng trai trẻ tuổi này là thật hay là cố ý nói cho bà ta nghe.
Nhưng bà ta không thể nhìn ra bất kỳ thông tin gì từ khuôn mặt anh.
Biểu cảm trên gương mặt anh bình tĩnh đến nỗi bà ta không biết anh nói thật hay chỉ là giả bộ.
Nhưng nếu cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc thì có vẻ bà ta hơi lép vế.
Doãn Tuệ Tĩnh nghiến răng, nói: “Ai biết cậu nói thật hay giả. Con gái tôi sắc nước hương trời, cả thế giới cũng chỉ có vài người có thể so với nó. Cậu dám nói không có chút cảm tình nào với nó không?”
Hoắc Khải im lặng vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi vẫn nói câu nói đó, cho dù là có tình cảm như thế nào thì tôi chỉ đối xử với cô ấy như em gái”.
Lời nói này giống như giọt nước tràn ly.
Doãn Tuệ Tĩnh còn muốn nói gì nữa nhưng bị Đường Trọng Vi ngăn lại. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt cô ấy, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không, con với anh Lý…”
“Sao mà không nói, rõ ràng là cậu ra nói dối, tại sao lại không có chút cảm tình nào với con. Mẹ không tin!”, Doãn Tuệ Tĩnh nói.
Lúc này, Đường Quốc Diệu từ cầu thang đi xuống, đanh giọng nói: “Bà làm loạn đủ chưa, nhất định phải khiến mọi chuyện trở nên bế tắc như thế mới được sao!”
Tuy rằng lúc trước Đường Quốc Diệu ở trong phòng ngủ, nhưng ông ấy đều biết rõ những chuyện xảy ra bên dưới.
Những lời nói của Hoắc Khải, Đường Quốc Diệu cũng nghe thấy, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng ông ấy càng không thích hành vi của Doãn Tuệ Tĩnh, không thấy con gái đang rất buồn sao, vẫn còn muốn đứng đó nói tiếp!
Thấy Đường Quốc Diệu đi xuống, Đường Trọng Vi cũng không có cách nào chịu đựng thêm, ôm mặt chạy luôn lên lầu. Sau đó có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ trong phòng của cô ấy.
Đường Quốc Diệu mang vẻ mặt xám xịt đi xuống tới trước mặt Hoắc Khải, Doãn Tuệ Tĩnh đứng bên cạnh nói: “Tôi nói gì sai sao, vốn dĩ chính là cậu ta…”
“Đủ rồi!”, Đường Quốc Diệu quát lên.
Ông ấy rất ít khi tức giận ở nhà. Bình thường thì có vẻ là Đường Quốc Diệu sợ Doãn Tuệ Tĩnh, nhưng khi ông ấy nóng lên thì Doãn Tuệ Tĩnh cũng phải biết điều.
Người đàn ông nhà bà ta không phải là người bình thường, không ai dám coi thường thể diện ông ấy, cho dù là bà ta cũng vậy.
Cho nên, bà ta chỉ đành làu bàu rồi cũng không dám hé môi nói một lời nào nữa.
Đường Quốc Diệu nhìn chằm chằm Hoắc Khải, giọng nặng nề nói: “Cậu Lý, nếu cậu đã không thích con gái tôi thì không nên thân thiết với nó như thế. Cậu cảm thấy đó là một sự hiểu lầm, nhưng cậu có từng nghĩ, chính vì cậu thân thiết như vậy mới khiến con bé hiểu lầm hay không hả! Sau này, cậu hãy tránh xa con bé một chút. Tôi không muốn con bé phải khóc vì bất kỳ lý do gì và vì bất cứ người đàn ông nào!”
Từ nhỏ đến lớn, những yêu cầu của Đường Trọng Vi đều được Đường Quốc Diệu dốc sức đáp ứng.
Con gái phải khóc khiến ông ấy còn đau lòng hơn tổn thất mấy trăm triệu.
Cho nên sự việc ngày hôm nay khiến Đường Quốc Diệu không thoải mái chút nào.
Cũng chính vì coi trọng chiến lược hợp tác với Hi Vọng Mới, nếu không đổi thành một người khác thì đã bị ông ấy đạp một cước bay ra ngoài rồi.
Dám làm cho con gái của Đường Quốc Diệu khóc, thằng nhãi cậu chán sống rồi à!
Hoắc Khải biết hai người này không chào đón anh ở đây. Anh thở dài rồi nói: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép về trước. Thật sự xin lỗi về chuyện hôm nay”.
“Xin lỗi có tác dụng gì?”, Đường Quốc Diệu không vui nói.
Hoắc Khải biết nói nhiều cũng vô dụng nên lập tức rời đi.
Thấy bóng lưng của anh càng ngày càng xa, Đường Quốc Diệu càng tức giận. Thằng nhóc này, nói đi là đi luôn!
Cậu không biết dỗ dành người khác sao?
Nếu không dỗ chúng tôi thì cũng nên đi dỗ con bé Vi Vi chứ!
Doãn Tuệ Tĩnh cũng vô cùng tức tối, nói: “Đây là con rể lý tưởng mà ông nói sao? Ông xem dáng vẻ của cậu ta xem, vốn dĩ không coi nhà chúng ta ra gì!”
“Bà nói ít thôi! Nếu không phải bà cứ đòi đợi ở đây, nói lung tung nhiều như thế thì cũng không khiến chuyện này trở nên nát bét như vậy”, Đường Quốc Diệu bực bội nói.
“Ơ, bây giờ ông quay sang trách tôi đấy à! Không phải tại ông nói cậu ta tốt đẹp lắm, nhất định kêu đến đây ăn cơm. Cậu ta không đến thì có xảy ra chuyện này không?”, Doãn Tuệ Tĩnh nói.
Đường Quốc Diệu biết không thể nào nói lại bà ta, dứt khoát vung tay đi lên lầu.
Đến trước cửa phòng Đường Trọng Vi, xuyên qua cánh cửa khép hờ thấy con gái đang nằm rạp trên bàn trang điểm không ngừng khóc.
Đường Quốc Diệu do dự một lát thì vẫn đi vào, nói: “Đừng khóc nữa, lớn như thế rồi còn khóc nhè hả”.
Bình luận facebook