Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-613
Chương 613: Cảnh giác
Vừa thấy Hoắc Khải tới, ba người cũng ngừng cười, Giản Tư Tư chào hỏi đầu tiên.
“Ông chủ, chào buổi sáng!”
Nhìn vẻ mặt đầy tinh thần của Giản Tư Tư, Hoắc Khải cười nói: “Hôm nay có vẻ rất vui nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, tổng giám đốc Ninh sắp sinh rồi, tôi thấy rất vui. Hơn nữa, anh cũng đã quay lại, công ty phát triển tốt như vậy mà còn không cười thì bình thường tôi phải khóc hết nước mắt à?”, Giản Tư Tư nói.
Hoắc Khải bật cười. Cô bé Giản Tư Tư này lúc vừa vào công ty vô cùng thành thật. Bình thường ngoài công việc, cô ấy rất ít giao lưu với mọi người chứ đừng nói là trêu đùa.
Nhưng bây giờ, địa vị càng tăng lên, tầm nhìn càng rộng mở thì cô ấy lại ngày càng tự tin hơn.
Ít nhất khi trò chuyện cùng người khác cũng sẽ không lép vế.
Bây giờ, ở bên ngoài, rất nhiều người trong công ty khâm phục Giản Tư Tư, phong cho cô ấy và Ninh Thần thành Đông thái hậu và Tây thái hậu, còn Hoắc Khải thì đường nhiên là Ngọc hoàng đại đế trấn giữ thiên đình.
Tuy trong truyền thuyết thần thoại, Đông Thái hậu và Tây Thái hậu không phải mang ý thê thiếp, nhưng xã hội hiện đại rất dễ khiến người khác liên tưởng đến chuyện này.
Hoắc Khải rời đi như vậy, đến giờ không những trở về mà còn mang lại một tin tức lớn tốt đẹp như thế khiến sự ngưỡng mộ của Giản Tư Tư đối với anh cũng đạt tới đỉnh chóp.
Trong mắt cô ấy, trên đời này không có bất kỳ người đàn ông nào có thể so sánh với Hoắc Khải, cho dù bố của cô ấy cũng không được.
Tất nhiên rồi, không chỉ Giản Tư Tư mà trên dưới công ty ai mà không khâm phục Hoắc Khải.
Thậm chí, cả thế giới cũng phải giơ ngón cái lên với anh. Theo hãng truyền thông có sức ảnh hưởng lớn nhất trong nước, khi xếp hạng danh sách năm trong các ngành nghề thì Hoắc Khải đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đạt được danh hiệu doanh nhân tiêu biểu nhất của năm.
Hi Vọng Mới không chỉ là niềm tự hào trong lòng những nhân viên trong công ty, mà thật sự trong lòng nhiều người, nó cũng là niềm tự hào của cả nước.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, doanh nghiệp trong nước đạt thứ hạng số một thế giới trong lĩnh vực khoa học và y tế.
Phải chú ý một điều là, số một thế giới chứ không phải dẫn đầu thế giới.
Hai từ này nghe có vẻ gần giống nhau nhưng thực ra khác biệt rất lớn.
Số một là danh hiệu không thể cạnh tranh, không ai có thể so với anh. Mà dẫn đầu thế giới thì đại biểu cho việc bất cứ lúc nào cũng bị người khác vượt qua. Bên cạnh anh, có thể có vô số đối thủ cạnh tranh đang chạy đua cùng một đường.
Mà, công nghệ VR và công nghệ tái sinh của Hi Vọng Mới đều là những công nghệ đi trước thời đại trên phạm vi toàn thế giới.
Theo tính toán của các học giả, ít nhất nó cũng đi trước toàn thế giới từ 15 đến 20 năm.
Nói cách khác, ngay cả khi Hi Vọng Mới có đối thủ cạnh tranh thì cũng ít nhất phải mất 15 năm mới có thể đuổi kịp trình độ hiện tại.
Nhưng mà trong 15 năm đó, Hi Vọng Mới đã phát triển đến mức độ nào thì không ai dám nói trước.
Khi gốc rễ của Hi Vọng Mới bị người khác làm cho lung lay, thì tốc độ phát triển như trong truyện thần thoại này khiến mọi người đều phải kinh hãi.
Dùng thời gian 3 năm, từ một cửa hàng Taobao nhỏ, phát triển thành doanh nghiệp có tiềm năng vượt quá chục ngàn tỷ đã không thể dùng hai chữ kỳ tích đơn giản như thế để mô tả.
“Anh Lý”, Đường Trọng Vi cũng đi tới chủ động chào hỏi.
Hoắc Khải cũng gật đầu với cô ấy, hỏi: “Ở khách sạn nghỉ ngơi thế nào? Có quen không?”
“Tốt lắm, điều kiện rất ổn”, Đường Trọng Vi trả lời nói.
“Cô đã nói với bố cho người đến bảo vệ cô chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
Đường Trọng Vi gật đầu, nói: “Tôi đã nói rồi, khoảng chiều nay sẽ tới. Nhưng tôi cảm thấy chuyện này có vẻ như lấy dao mổ voi giết gà rồi. Tôi là một người trưởng thành, cũng không phải ở khách sạn nhỏ ai cũng có thể ra vào, như bình thường chắc không gặp phải phiền phức gì đâu”.
“Cẩn thận không thừa đâu. Dù sao cô cũng là viên ngọc quý của Quốc tế Đường thị, thân phận như vậy rất dễ bị người khác nhòm ngó. Tuy rằng xã hội này đã ổn định hơn rất nhiều, không giống trước đây có nhiều kẻ phá nhà cướp của, nhưng cũng khó tránh những kẻ tội phạm ác độc điên cuồng, chó cùng rứt giậu”, Hoắc Khải nói.
Đường Trọng Vi không phản bác, cô ấy cũng biết thân phận của mình rất dễ bị kẻ khác nhớ nhung. Lúc nhỏ cô đã từng gặp, nhưng Đường Quốc Diệu bảo vệ cô ấy quá tốt nên kẻ đó cũng không đạt dược mục đích mà thôi.
Từ đó về sau, bên người Đường Trọng Vi lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ 24h, cho dù cô không hài lòng cũng vậy.
Mãi cho đến khi Đường Trọng Vi trưởng thành, có ý thức độc lập thì thỉnh thoảng sẽ lén lút cắt đuôi vệ sĩ, tự chạy ra ngoài chơi.
Bởi vì hành động này mà không biết cô ấy đã bị Đường Quốc Diệu trách mắng bao nhiêu lần.
Nhưng Đường Trọng Vi vẫn luôn không quan tâm, cảm thấy bố lo lắng thái quá, nghĩ nhiều rồi.
Hơn nữa, phần lớn thời gian cô đều tới nhà họ Hoắc, sự bảo vệ của nhà họ Hoắc đối với Hoắc Khải còn nghiêm ngặt hơn nhiều so với mình, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Lâu dần, Đường Quốc Diệu cũng dần dần thả lỏng cảnh giác.
Mà hiện tại, vì chuyện ở nước ngoài mà Hoắc Khải bắt buộc phải cẩn trọng trong tất cả mọi việc. Chỉ cần là những người ở bên cạnh mình thì đều phải bảo vệ nghiêm ngặt, không để xảy ra vấn đề gì.
Nhưng phần lớn đội viên của tiểu đội Tinh Anh đã lưu lại nước ngoài để bảo vệ nhóm phát triển công nghệ tái sinh, còn năm người phụ trách an toàn của Ninh Thần và Đường Đường, Ninh Quốc Năng và Ninh Ngọc Lâm. Bên phía Cố Phi Dương chỉ có thể giao cho những người trong họ của Đường Thế Minh.
Lực lượng bảo vệ bên cạnh đã sắp xếp đâu vào đấy, thật sự không thể cử người nhận nhiệm vụ khác.
Điều này khiến Hoắc Khải không khỏi suy nghĩ, có lẽ nên phát triển tiểu đội Tinh Anh trở nên lớn mạnh hơn.
Trước đây chỉ có một nhóm người, không nghĩ tới tăng thêm đội viên, vì người cần bảo vệ không nhiều. Nhưng bây giờ, anh đã có người nhà, người thân và rất nhiều bạn bè cần bảo vệ.
Chỉ dựa vào vài người này, đã không đủ dùng nữa.
Từng giờ trôi qua, những suy nghĩ trước đây cũng đã đến lúc thay đổi.
Sau khi nói với Đường Trọng Vi mấy câu, Hoắc Khải đi tới bên giường bệnh, cúi đầu hôn lên trán Ninh Thần.
Hành động thân mật này khiến Giản Tư Tư ngồi bên cạnh phải trầm trồ, nhưng chỉ là trầm trồ trên miệng thôi còn trong lòng thì ít nhiều vẫn có sự đố kỵ và thất vọng không hiểu nổi.
Còn Đường Trọng Vi thì hơi cúi đầu, bộ dạng thất vọng thể hiện rõ hơn cả Giản Tư Tư.
Mà khuôn mặt của Ninh Thần lại nhuộm màu hồng.
Cho dù hai người đã kết hôn hơn mười năm nhưng thân mật như thế với chồng ở chỗ đông người vẫn khiến Ninh Thần có chút ngại ngùng.
“Em cảm thấy thế nào? Đã làm kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?”, Hoắc Khải hỏi một loạt các câu hỏi.
Sự quan tâm của anh rõ ràng như thế khiến Ninh Thần cảm động, trong lòng đầy ngọt ngào.
Tối hôm qua cô còn nghĩ, tối nay Hoắc Khải có qua đêm ở chỗ Cố Phi Dương hay không. Vấn đề này khiến cô có chút khó chịu.
Mà bây giờ sự quan tâm của Hoắc Khải đã làm tiêu tan tâm trạng không vui nhạt nhòa trong lòng cô.
Bây giờ, Ninh Thần đã nghĩ thông suốt rồi, người đàn ông ưu tú như chồng mình, có thêm vài người phụ nữ bên cạnh cũng rất bình thường.
Giống như một bông hoa đẹp, luôn thu hút nhiều người đến thưởng thức, thậm chí hi vọng sẽ sở hữu nó.
Nhưng chỉ cần chồng cô vĩnh viễn bên cạnh cô, không ngừng yêu thương cô thì có gì mà không chấp nhận được chứ.
Huống hồ, Cố Phi Dương là người phụ nữ đáng được đồng tình. Cô ta vì Hoắc Khải mà không cần đến cái mạng mình. Người phụ nữ si tình như thế khiến Ninh Thần cũng không nỡ lòng nào từ chối.
“Không phải kiểm tra gì nữa. Bác sĩ nói bây giờ em chỉ cần đợi, đến lúc nào cơ thể có phản ứng rồi nói. Trừ khi qua thời gian dự sinh nhiều ngày mới phải tiêm thuốc kích đẻ thôi. À, lát nữa em phải đi nghe tim thai, anh có muốn đi cùng không?”, Ninh Thần hỏi.
“Được”, Hoắc Khải đương nhiên không thể từ chối yêu cầu nhỏ này.
Thấy anh đồng ý, nụ cười trên khuôn mặt Ninh Thần càng rực rỡ hơn. Cô quay sang nói với Giản Tư Tư: “Chuyện ở công ty, gần đây phải nhờ đến em rồi. Nếu không phải chuyện lớn thì em tự giải quyết là được. Nếu không thể quyết định thì tới đây tìm chị”.
“Gọi điện thoại cho tôi là được”, Hoắc Khải bỗng chen vào nói.
Ninh Thần bật cười, rõ ràng là rất vui vẻ. Giản Tư Tư bĩu môi nói: “Tuy hai người là cấp trên của tôi, nhưng cứ tình cảm như thế thì không tốt lắm, sẽ khiến người khác vừa ngưỡng mộ, vừa đố kị”.
“Ngưỡng mộ, đố kị thì em sớm tìm bạn trai đi. Trước đây nói công ty đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, không có thời gian tìm. Sau đó công ty gặp phải khủng hoảng, thì lại hết lòng nghĩ tới công việc. Hiện giờ, công ty đã phát triển hơn rồi, khủng hoảng đã được giải quyết, vẫn nên dành thời gian tìm bạn trai đi?”, Ninh Thần cười nói.
Vừa thấy Hoắc Khải tới, ba người cũng ngừng cười, Giản Tư Tư chào hỏi đầu tiên.
“Ông chủ, chào buổi sáng!”
Nhìn vẻ mặt đầy tinh thần của Giản Tư Tư, Hoắc Khải cười nói: “Hôm nay có vẻ rất vui nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, tổng giám đốc Ninh sắp sinh rồi, tôi thấy rất vui. Hơn nữa, anh cũng đã quay lại, công ty phát triển tốt như vậy mà còn không cười thì bình thường tôi phải khóc hết nước mắt à?”, Giản Tư Tư nói.
Hoắc Khải bật cười. Cô bé Giản Tư Tư này lúc vừa vào công ty vô cùng thành thật. Bình thường ngoài công việc, cô ấy rất ít giao lưu với mọi người chứ đừng nói là trêu đùa.
Nhưng bây giờ, địa vị càng tăng lên, tầm nhìn càng rộng mở thì cô ấy lại ngày càng tự tin hơn.
Ít nhất khi trò chuyện cùng người khác cũng sẽ không lép vế.
Bây giờ, ở bên ngoài, rất nhiều người trong công ty khâm phục Giản Tư Tư, phong cho cô ấy và Ninh Thần thành Đông thái hậu và Tây thái hậu, còn Hoắc Khải thì đường nhiên là Ngọc hoàng đại đế trấn giữ thiên đình.
Tuy trong truyền thuyết thần thoại, Đông Thái hậu và Tây Thái hậu không phải mang ý thê thiếp, nhưng xã hội hiện đại rất dễ khiến người khác liên tưởng đến chuyện này.
Hoắc Khải rời đi như vậy, đến giờ không những trở về mà còn mang lại một tin tức lớn tốt đẹp như thế khiến sự ngưỡng mộ của Giản Tư Tư đối với anh cũng đạt tới đỉnh chóp.
Trong mắt cô ấy, trên đời này không có bất kỳ người đàn ông nào có thể so sánh với Hoắc Khải, cho dù bố của cô ấy cũng không được.
Tất nhiên rồi, không chỉ Giản Tư Tư mà trên dưới công ty ai mà không khâm phục Hoắc Khải.
Thậm chí, cả thế giới cũng phải giơ ngón cái lên với anh. Theo hãng truyền thông có sức ảnh hưởng lớn nhất trong nước, khi xếp hạng danh sách năm trong các ngành nghề thì Hoắc Khải đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đạt được danh hiệu doanh nhân tiêu biểu nhất của năm.
Hi Vọng Mới không chỉ là niềm tự hào trong lòng những nhân viên trong công ty, mà thật sự trong lòng nhiều người, nó cũng là niềm tự hào của cả nước.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, doanh nghiệp trong nước đạt thứ hạng số một thế giới trong lĩnh vực khoa học và y tế.
Phải chú ý một điều là, số một thế giới chứ không phải dẫn đầu thế giới.
Hai từ này nghe có vẻ gần giống nhau nhưng thực ra khác biệt rất lớn.
Số một là danh hiệu không thể cạnh tranh, không ai có thể so với anh. Mà dẫn đầu thế giới thì đại biểu cho việc bất cứ lúc nào cũng bị người khác vượt qua. Bên cạnh anh, có thể có vô số đối thủ cạnh tranh đang chạy đua cùng một đường.
Mà, công nghệ VR và công nghệ tái sinh của Hi Vọng Mới đều là những công nghệ đi trước thời đại trên phạm vi toàn thế giới.
Theo tính toán của các học giả, ít nhất nó cũng đi trước toàn thế giới từ 15 đến 20 năm.
Nói cách khác, ngay cả khi Hi Vọng Mới có đối thủ cạnh tranh thì cũng ít nhất phải mất 15 năm mới có thể đuổi kịp trình độ hiện tại.
Nhưng mà trong 15 năm đó, Hi Vọng Mới đã phát triển đến mức độ nào thì không ai dám nói trước.
Khi gốc rễ của Hi Vọng Mới bị người khác làm cho lung lay, thì tốc độ phát triển như trong truyện thần thoại này khiến mọi người đều phải kinh hãi.
Dùng thời gian 3 năm, từ một cửa hàng Taobao nhỏ, phát triển thành doanh nghiệp có tiềm năng vượt quá chục ngàn tỷ đã không thể dùng hai chữ kỳ tích đơn giản như thế để mô tả.
“Anh Lý”, Đường Trọng Vi cũng đi tới chủ động chào hỏi.
Hoắc Khải cũng gật đầu với cô ấy, hỏi: “Ở khách sạn nghỉ ngơi thế nào? Có quen không?”
“Tốt lắm, điều kiện rất ổn”, Đường Trọng Vi trả lời nói.
“Cô đã nói với bố cho người đến bảo vệ cô chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
Đường Trọng Vi gật đầu, nói: “Tôi đã nói rồi, khoảng chiều nay sẽ tới. Nhưng tôi cảm thấy chuyện này có vẻ như lấy dao mổ voi giết gà rồi. Tôi là một người trưởng thành, cũng không phải ở khách sạn nhỏ ai cũng có thể ra vào, như bình thường chắc không gặp phải phiền phức gì đâu”.
“Cẩn thận không thừa đâu. Dù sao cô cũng là viên ngọc quý của Quốc tế Đường thị, thân phận như vậy rất dễ bị người khác nhòm ngó. Tuy rằng xã hội này đã ổn định hơn rất nhiều, không giống trước đây có nhiều kẻ phá nhà cướp của, nhưng cũng khó tránh những kẻ tội phạm ác độc điên cuồng, chó cùng rứt giậu”, Hoắc Khải nói.
Đường Trọng Vi không phản bác, cô ấy cũng biết thân phận của mình rất dễ bị kẻ khác nhớ nhung. Lúc nhỏ cô đã từng gặp, nhưng Đường Quốc Diệu bảo vệ cô ấy quá tốt nên kẻ đó cũng không đạt dược mục đích mà thôi.
Từ đó về sau, bên người Đường Trọng Vi lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ 24h, cho dù cô không hài lòng cũng vậy.
Mãi cho đến khi Đường Trọng Vi trưởng thành, có ý thức độc lập thì thỉnh thoảng sẽ lén lút cắt đuôi vệ sĩ, tự chạy ra ngoài chơi.
Bởi vì hành động này mà không biết cô ấy đã bị Đường Quốc Diệu trách mắng bao nhiêu lần.
Nhưng Đường Trọng Vi vẫn luôn không quan tâm, cảm thấy bố lo lắng thái quá, nghĩ nhiều rồi.
Hơn nữa, phần lớn thời gian cô đều tới nhà họ Hoắc, sự bảo vệ của nhà họ Hoắc đối với Hoắc Khải còn nghiêm ngặt hơn nhiều so với mình, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Lâu dần, Đường Quốc Diệu cũng dần dần thả lỏng cảnh giác.
Mà hiện tại, vì chuyện ở nước ngoài mà Hoắc Khải bắt buộc phải cẩn trọng trong tất cả mọi việc. Chỉ cần là những người ở bên cạnh mình thì đều phải bảo vệ nghiêm ngặt, không để xảy ra vấn đề gì.
Nhưng phần lớn đội viên của tiểu đội Tinh Anh đã lưu lại nước ngoài để bảo vệ nhóm phát triển công nghệ tái sinh, còn năm người phụ trách an toàn của Ninh Thần và Đường Đường, Ninh Quốc Năng và Ninh Ngọc Lâm. Bên phía Cố Phi Dương chỉ có thể giao cho những người trong họ của Đường Thế Minh.
Lực lượng bảo vệ bên cạnh đã sắp xếp đâu vào đấy, thật sự không thể cử người nhận nhiệm vụ khác.
Điều này khiến Hoắc Khải không khỏi suy nghĩ, có lẽ nên phát triển tiểu đội Tinh Anh trở nên lớn mạnh hơn.
Trước đây chỉ có một nhóm người, không nghĩ tới tăng thêm đội viên, vì người cần bảo vệ không nhiều. Nhưng bây giờ, anh đã có người nhà, người thân và rất nhiều bạn bè cần bảo vệ.
Chỉ dựa vào vài người này, đã không đủ dùng nữa.
Từng giờ trôi qua, những suy nghĩ trước đây cũng đã đến lúc thay đổi.
Sau khi nói với Đường Trọng Vi mấy câu, Hoắc Khải đi tới bên giường bệnh, cúi đầu hôn lên trán Ninh Thần.
Hành động thân mật này khiến Giản Tư Tư ngồi bên cạnh phải trầm trồ, nhưng chỉ là trầm trồ trên miệng thôi còn trong lòng thì ít nhiều vẫn có sự đố kỵ và thất vọng không hiểu nổi.
Còn Đường Trọng Vi thì hơi cúi đầu, bộ dạng thất vọng thể hiện rõ hơn cả Giản Tư Tư.
Mà khuôn mặt của Ninh Thần lại nhuộm màu hồng.
Cho dù hai người đã kết hôn hơn mười năm nhưng thân mật như thế với chồng ở chỗ đông người vẫn khiến Ninh Thần có chút ngại ngùng.
“Em cảm thấy thế nào? Đã làm kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?”, Hoắc Khải hỏi một loạt các câu hỏi.
Sự quan tâm của anh rõ ràng như thế khiến Ninh Thần cảm động, trong lòng đầy ngọt ngào.
Tối hôm qua cô còn nghĩ, tối nay Hoắc Khải có qua đêm ở chỗ Cố Phi Dương hay không. Vấn đề này khiến cô có chút khó chịu.
Mà bây giờ sự quan tâm của Hoắc Khải đã làm tiêu tan tâm trạng không vui nhạt nhòa trong lòng cô.
Bây giờ, Ninh Thần đã nghĩ thông suốt rồi, người đàn ông ưu tú như chồng mình, có thêm vài người phụ nữ bên cạnh cũng rất bình thường.
Giống như một bông hoa đẹp, luôn thu hút nhiều người đến thưởng thức, thậm chí hi vọng sẽ sở hữu nó.
Nhưng chỉ cần chồng cô vĩnh viễn bên cạnh cô, không ngừng yêu thương cô thì có gì mà không chấp nhận được chứ.
Huống hồ, Cố Phi Dương là người phụ nữ đáng được đồng tình. Cô ta vì Hoắc Khải mà không cần đến cái mạng mình. Người phụ nữ si tình như thế khiến Ninh Thần cũng không nỡ lòng nào từ chối.
“Không phải kiểm tra gì nữa. Bác sĩ nói bây giờ em chỉ cần đợi, đến lúc nào cơ thể có phản ứng rồi nói. Trừ khi qua thời gian dự sinh nhiều ngày mới phải tiêm thuốc kích đẻ thôi. À, lát nữa em phải đi nghe tim thai, anh có muốn đi cùng không?”, Ninh Thần hỏi.
“Được”, Hoắc Khải đương nhiên không thể từ chối yêu cầu nhỏ này.
Thấy anh đồng ý, nụ cười trên khuôn mặt Ninh Thần càng rực rỡ hơn. Cô quay sang nói với Giản Tư Tư: “Chuyện ở công ty, gần đây phải nhờ đến em rồi. Nếu không phải chuyện lớn thì em tự giải quyết là được. Nếu không thể quyết định thì tới đây tìm chị”.
“Gọi điện thoại cho tôi là được”, Hoắc Khải bỗng chen vào nói.
Ninh Thần bật cười, rõ ràng là rất vui vẻ. Giản Tư Tư bĩu môi nói: “Tuy hai người là cấp trên của tôi, nhưng cứ tình cảm như thế thì không tốt lắm, sẽ khiến người khác vừa ngưỡng mộ, vừa đố kị”.
“Ngưỡng mộ, đố kị thì em sớm tìm bạn trai đi. Trước đây nói công ty đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, không có thời gian tìm. Sau đó công ty gặp phải khủng hoảng, thì lại hết lòng nghĩ tới công việc. Hiện giờ, công ty đã phát triển hơn rồi, khủng hoảng đã được giải quyết, vẫn nên dành thời gian tìm bạn trai đi?”, Ninh Thần cười nói.
Bình luận facebook