Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
Chương 92
Chương 92: Người không thể động vào
Hắn ta vừa cắt xì gà ra vừa nói: “Nói đi, có phải anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì không? Thật ra giúp
thì cũng được, nhưng anh phải…”
“E là phó giám đốc Cơ không giúp được tôi đâu, nói cách khác, ốc còn chưa mang nổi mình ốc thì giúp cái gì. Anh có rảnh như vậy thì nghĩ cách tự cứu mình đi đã” Hoắc Khải nói thẳng, cắt đứt lời nói của Cơ Xương Minh.
Động tác cắt xì gà đột ngột dừng lại, Cơ Xương Minh sầm mặt ném kéo cắt xì gà lên bàn. Hắn ta nhìn sang Hoắc Khải, trầm giọng nói: “Anh có biết mình
đang nói gì không vậy?”
Hắn ta cho rằng Hoắc Khải không muốn thư ký ở lại là vì sợ mất mặt, không ngờ là câu đầu tiên mà người đàn ông này nói lại là uy hiếp mình.
“Tôi biết tôi đang nói gì chứ, nhưng sợ là phó giám đốc Cơ lại không biết anh từng nói gì thôi” Hoắc Khải nói xong thì mở video trong điện thoại ra rồi đặt lên bàn.
Video tự động phát ra, Cơ Xương Minh kinh ngạc
nhìn nội dung bên trong. Được mấy giây, hắn ta liền tắt điện thoại đi, phẫn nộ hỏi: “Anh dám gài bẫy tôi?” Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ? Phó giám đốc Cơ đừng có ném điện thoại đi làm gì. Tôi mà không sao lưu video này thành mấy bản thì lại có lỗi với nội dung bên trong quá. Ban nãy tôi nói anh ốc còn không mang nổi mình ốc có sai không vậy? Tôi mà gửi nó lên tòa thì cũng đủ để chứng minh phó giám đốc Cơ phạm tội lừa gạt rồi ha? Không biết nhà họ Cơ sẽ có phản ứng thế nào với việc một người con dòng chính làm ra một chuyện đáng
xấu hổ như vậy đây?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Vietwriter.net
Sự giận giữ trong lòng Cơ Xương Minh trong nháy
mắt như bị giội một gáo nước lạnh.
Nếu video này bị lấy làm chứng cứ trước tòa thì dù kết quả có ra sao, kết cục của hắn ta cũng sẽ không
được tốt.
Một gia tộc lớn như nhà họ Cơ vô cùng coi trọng danh dự. Không nói đến Cơ Xương Minh là con cháu dòng chính không chính thống, cho dù có là một thành viên nòng cốt mà dám làm hỏng danh dự của
gia tộc thì cũng sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Nhẹ thì trừ tiền, thuyên chuyển vị trí nòng cốt,
nặng thì trục xuất luôn khỏi gia tộc! Chương 92: Người không thể động vào Dù là kết quả nào thì Cơ Xương Minh cũng không
thể chịu nổi.
Giờ hắn ta đã như một con rối ở công ty rồi, nếu mà còn bị thuyên chuyển đi nơi khác nữa, không những bị người ta cười nhạo mà hắn ta cũng sẽ chẳng
ăn được một chút lợi nhuận nào nữa.
“Xem ra phó giám đốc Cơ đã rõ về cái lợi hại bên trong rồi nhỉ. Vậy tôi cũng chẳng giấu giếm gì nữa. Cái hành động hèn kém này của anh không đáng để được đánh giá, tôi chỉ muốn nói rằng, sau này phó giám đốc Cơ nên ngoan ngoãn một chút. Nếu cần thiết thì phải cố gắng mà phối hợp, tránh cho mọi người khó xử lẫn nhau. Yêu cầu nhỏ này chắc cũng không quá đáng chứ?” Hoắc Khải nói.
“Anh dám uy hiếp tôi!” Cơ Xương Minh phẫn nộ nói.
Coi như hắn ta sợ bị gia tộc xử phạt đi, nhưng một thư ký quèn mà cũng đòi lấy chuyện này ra uy hiếp
hắn ta thì khác nào sỉ nhục hắn ta chứ!
Sự tức giận của Cơ Xương Minh không khiến cho
Hoắc Khải thay đổi cảm xúc trên mặt.
Anh từng là cậu cả của nhà họ Hoắc, còn chuyện
gì mà chưa từng trải qua chứ?
Thời khắc nguy hiểm hơn so với lúc này anh còn
trải qua vô số lần, thậm chí hôm nay anh còn sống lại một cách khó tin.
Hoắc Khải cười nhạt, nói: “Tôi nói sẽ hơi khó nghe một chút, nhưng mà, tôi đang uy hiếp anh đấy, anh làm gì được? Nếu anh chịu phối hợp, có lẽ còn tiếp tục được làm bù nhìn, tiếp tục cầm hàng triệu tiền hoa hồng mỗi năm. Còn nếu không… Tin tôi đi, anh sẽ
nhận ra đây là một lựa chọn ngu ngốc!”
Giọng của Hoắc Khải không cao, nhưng tràn đầy
sự bá đạo khó tả.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Vietwriter.net
Nói chuyện nhẹ nhàng nhưng nội dung lại khiến người khác sợ hãi.
Nhìn người đàn ông lạnh nhạt phía trước, trong đầu Cơ Xương Minh chỉ có một suy nghĩ, người này
thật sự đi lên nhờ quan hệ sao?
Hắn ta bỗng nhiên nhận ra, có lẽ tất cả mọi người
đều nhìn lầm rồi.
Người này, chắc chắn không chỉ đơn giản là một
con mọt sách!
Nghĩ thì thấy cũng đúng, Cơ Hương Ngưng là người thế nào cơ chứ?
Cho dù Cơ Hương Ngưng có xem trọng mối quan hệ bạn học đi nữa thì cũng sẽ không lấy lợi ích công
ty ra để mạo hiểm.
Lý Phong chỉ là chồng của bạn cùng lớp Cơ Hương Ngưng, được Cơ Hương Ngưng thuê làm tài xế là đã nể mặt lắm rồi. Nếu muốn làm trợ lý giám đốc thì ắt
hẳn phải có bản lĩnh phi thường.
Cơ Xương Minh thậm chí còn nghĩ, lúc hắn ta đối phó với Cơ Hương Ngưng, rất ít khi Cơ Hương Ngưng phải liên tục bị thiệt.
Bao gồm cả chuyện công ty Đông Lai, lúc ấy Cơ Hương Ngưng gần như đã đến bước đường cùng, không thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng Cơ Hương Ngưng đã xoay chuyển thế nào?
Chính là sau khi Lý Phong đến làm và đột ngột giải quyết chuyện này. Thậm chí cho đến giờ, Cơ Xương Minh vẫn chưa hiểu lúc ấy Cơ Hương Ngưng đã làm gì mà công ty Đông Lai lại đồng ý với cô ấy.
Sau đó là đại biểu thương mại, vốn cũng là chuyện nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng Hạ Hoằng Viễn lại
đột ngột cho Cơ Hương Ngưng vào danh sách.
Hơn nữa, ông vua trái cây này dường như lại đánh
giá rất cao Lý Phong.
Khi đó Cơ Xương Minh cảm thấy đầu Hạ Hoằng Viễn bị úng nước thì mới coi một kẻ chỉ giỏi pha cà phê là nhân tài.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã hiểu. Hạ Hoằng Viễn
không phải là não úng nước mà là ông ấy nhất định đã nhìn thấy chuyện mà hắn ta không nhìn ra.
Ngoài ra còn chuyện đàm phán Hiệp hội Thương Mại mấy ngày trước nữa. Tang Thu Dương bị người ta nắm thóp, hơn nữa còn mất luôn tư cách thành viên
Hiệp hội Thương Mại.
Buổi đàm phán Hiệp hội Thương Mại hôm đó,
người đàn ông này cũng xuất hiện.
Mỗi một lần kế hoạch của bản thân bị phá hủy,
người này đều có mặt, không lẽ đây là trùng hợp? Cúi xuống nhìn chiếc điện thoại, đoạn video đã phát xong, nhưng Cơ Xương Minh vẫn nhớ như in nội dung trong đó. Từ góc chụp thì người lén quay có lẽ đứng ngay
trước mặt hắn ta.
Hắn ta chỉ mang theo thư ký và một đàn em tin cậy, bọn họ sẽ không phản bội hắn ta được. Vậy thì chỉ còn mấy tên côn đồ kia thôi.
Đối với đám người gã răng vàng, Cơ Xương Minh trước giờ luôn khinh thường bọn họ. Hắn ta cảm thấy đây là đám người chỉ cần có chút tiền là dễ dàng bị sai khiến. Hắn ta còn nhớ dáng vẻ mừng rỡ như điên của gã răng vàng cùng đồng bọn khi nghe thấy số tiền
thưởng là hai mươi ngàn.
Mấy kẻ này không nên giúp đỡ Lý Phong mới phải chứ, bọn họ đã bị mua chuộc từ khi nào? Và mua
chuộc kiểu gì? Không một nghi vấn nào của hắn ta được giải đáp.
Cơ Xương Minh như muốn khóc, hắn ta vốn định biến Hoắc Khải thành nội gián của mình, nhưng giờ Hoắc Khải đã làm cái chuyện mà hắn ta định làm, mà
còn có uy hơn hắn ta nhiều!
Muốn từ chối?
Suy nghĩ đầu tiên của Cơ Xương Minh chính là từ chối bị uy hiếp.
Dù gì cũng là con dòng chính của nhà họ Cơ, sao
có thể bị một thư ký quèn gây khó dễ được?
Nhưng nhìn lại bộ dáng bình tĩnh của Hoắc Khải, lại nghĩ đến nội dung video kia, Cơ Xương Minh không
kìm được mà rùng mình.
Hắn ta có một loại dự cảm, nếu bản thân từ chối
thì kết cục sẽ rất thảm.
“Anh muốn tôi phối hợp làm gì?”, Cơ Xuyên Minh sầm mặt hỏi.
“Vừa hay có việc này, tôi nhìn thấy anh mới nghĩ ra” Hoắc Khải cười nói: “Tôi nhớ là nhà họ Cơ có sắp xếp vị trí các con cháu nhỉ. Mỗi năm, sẽ xếp hạng dựa theo độ cống hiến với gia tộc, nhưng cấp thấp nếu
muốn tiến vào cấp cao thì ngoại trừ thành tích công tác ra thì còn cần có sự tiến cử của các bô lão trong gia tộc nữa. Thành tích của tổng giám đốc Cơ có lẽ là đạt tiêu chuẩn, nhưng vẫn thiếu một người tiến cử. Cho nên tôi muốn nhờ anh nói với Cơ Xuyên Hải, bảo ông ta đề cử Cơ Hương Ngưng tiến vào hàng ngũ cấp
ba. Yêu cầu này chắc không khó nhỉ?”
“Không thể được!” Cơ Xương Minh lắc đầu: “Trước giờ dòng chính sẽ không bao giờ tiến cử con cháu nhánh phụ, mà chú ba năm nay đã chọn được người rồi. Hơn nữa, nếu anh muốn thăng cấp cho cô ta thì tại sao không đi tìm một người nhánh phụ khác chứ. Trong hội đồng quản trị có một phần ba thành
viên là người nhánh phụ đấy”.
“Nhân tài nhánh phụ có rất nhiều, tổng giám đốc Cơ có lẽ sẽ không muốn chiếm danh sách của bọn họ. Hơn nữa, làm chuyện mà người khác chưa từng làm thì mới thú vị chứ, phải không?” Hoắc Khải nói.
“Tôi không làm được đâu”, Cơ Xương Minh vẫn từ chối.
Hoắc Khải thở dài: “Vậy thì đành chịu, tôi cũng không thể làm gì hơn là tố cáo anh lên tòa để giải tỏa cho bản thân rồi tính tiếp vậy. Còn chuyện thăng cấp
của tổng giám đốc Cơ thì cứ để cô ấy tự mình làm”.
Sắc mặt Cơ Xương Minh tái xanh, không kìm được
mà giận giữ hét lên: “Ông ta chỉ là chú ba của tôi chứ có phải bố tôi đâu, tôi làm thế quái nào mà khiến ông ta từ bỏ việc đề cử con cháu dòng chính mà chuyển sang làm chuyện khiến cho toàn bộ con cháu dòng
chính không vui được chứ!”
“Đừng có nói to quá, để người ta nghe thấy thì không hay đâu”. Hoắc Khải nhún vai nói: “Tôi chỉ yêu cầu thôi mà, làm thế nào thì đó là chuyện của anh chứ. Tóm lại thì yêu cầu nó chỉ đơn giản vậy thôi. Anh làm được thì cả nhà cùng có lợi, còn không thì hẹn gặp lại ở tòa án. À, tôi lại không thích bị từ chối cho lắm. Nếu anh còn từ chối thì sẽ không còn cơ hội nữa
đâu nhé”.
Cơ Xương Minh vừa định nói ra thì phải nuốt
ngược trở vào.
Hắn ta thấy sự lạnh lùng trong mắt Hoắc Khải, biết người đàn ông này không nói chơi.
Nếu bản thân không đồng ý, thì chắc chắn sẽ phải lên tòa thật.
Hoắc Khải tiến lên, lấy lại điện thoại của mình ở trên bàn, anh nhìn Cơ Xương Minh đang vừa tức vừa sợ, lạnh nhạt nói: “Chỉ còn hai tuần nữa là đến lần xếp hạng lại, anh không còn nhiều thời gian đâu. Còn nữa, lần sau muốn đối phó ai thì phải nghĩ xem người đó anh có động vào nổi không đã nhé!”
Chương 92: Người không thể động vào
Hắn ta vừa cắt xì gà ra vừa nói: “Nói đi, có phải anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì không? Thật ra giúp
thì cũng được, nhưng anh phải…”
“E là phó giám đốc Cơ không giúp được tôi đâu, nói cách khác, ốc còn chưa mang nổi mình ốc thì giúp cái gì. Anh có rảnh như vậy thì nghĩ cách tự cứu mình đi đã” Hoắc Khải nói thẳng, cắt đứt lời nói của Cơ Xương Minh.
Động tác cắt xì gà đột ngột dừng lại, Cơ Xương Minh sầm mặt ném kéo cắt xì gà lên bàn. Hắn ta nhìn sang Hoắc Khải, trầm giọng nói: “Anh có biết mình
đang nói gì không vậy?”
Hắn ta cho rằng Hoắc Khải không muốn thư ký ở lại là vì sợ mất mặt, không ngờ là câu đầu tiên mà người đàn ông này nói lại là uy hiếp mình.
“Tôi biết tôi đang nói gì chứ, nhưng sợ là phó giám đốc Cơ lại không biết anh từng nói gì thôi” Hoắc Khải nói xong thì mở video trong điện thoại ra rồi đặt lên bàn.
Video tự động phát ra, Cơ Xương Minh kinh ngạc
nhìn nội dung bên trong. Được mấy giây, hắn ta liền tắt điện thoại đi, phẫn nộ hỏi: “Anh dám gài bẫy tôi?” Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Câu này phải là tôi nói mới đúng chứ? Phó giám đốc Cơ đừng có ném điện thoại đi làm gì. Tôi mà không sao lưu video này thành mấy bản thì lại có lỗi với nội dung bên trong quá. Ban nãy tôi nói anh ốc còn không mang nổi mình ốc có sai không vậy? Tôi mà gửi nó lên tòa thì cũng đủ để chứng minh phó giám đốc Cơ phạm tội lừa gạt rồi ha? Không biết nhà họ Cơ sẽ có phản ứng thế nào với việc một người con dòng chính làm ra một chuyện đáng
xấu hổ như vậy đây?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Vietwriter.net
Sự giận giữ trong lòng Cơ Xương Minh trong nháy
mắt như bị giội một gáo nước lạnh.
Nếu video này bị lấy làm chứng cứ trước tòa thì dù kết quả có ra sao, kết cục của hắn ta cũng sẽ không
được tốt.
Một gia tộc lớn như nhà họ Cơ vô cùng coi trọng danh dự. Không nói đến Cơ Xương Minh là con cháu dòng chính không chính thống, cho dù có là một thành viên nòng cốt mà dám làm hỏng danh dự của
gia tộc thì cũng sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Nhẹ thì trừ tiền, thuyên chuyển vị trí nòng cốt,
nặng thì trục xuất luôn khỏi gia tộc! Chương 92: Người không thể động vào Dù là kết quả nào thì Cơ Xương Minh cũng không
thể chịu nổi.
Giờ hắn ta đã như một con rối ở công ty rồi, nếu mà còn bị thuyên chuyển đi nơi khác nữa, không những bị người ta cười nhạo mà hắn ta cũng sẽ chẳng
ăn được một chút lợi nhuận nào nữa.
“Xem ra phó giám đốc Cơ đã rõ về cái lợi hại bên trong rồi nhỉ. Vậy tôi cũng chẳng giấu giếm gì nữa. Cái hành động hèn kém này của anh không đáng để được đánh giá, tôi chỉ muốn nói rằng, sau này phó giám đốc Cơ nên ngoan ngoãn một chút. Nếu cần thiết thì phải cố gắng mà phối hợp, tránh cho mọi người khó xử lẫn nhau. Yêu cầu nhỏ này chắc cũng không quá đáng chứ?” Hoắc Khải nói.
“Anh dám uy hiếp tôi!” Cơ Xương Minh phẫn nộ nói.
Coi như hắn ta sợ bị gia tộc xử phạt đi, nhưng một thư ký quèn mà cũng đòi lấy chuyện này ra uy hiếp
hắn ta thì khác nào sỉ nhục hắn ta chứ!
Sự tức giận của Cơ Xương Minh không khiến cho
Hoắc Khải thay đổi cảm xúc trên mặt.
Anh từng là cậu cả của nhà họ Hoắc, còn chuyện
gì mà chưa từng trải qua chứ?
Thời khắc nguy hiểm hơn so với lúc này anh còn
trải qua vô số lần, thậm chí hôm nay anh còn sống lại một cách khó tin.
Hoắc Khải cười nhạt, nói: “Tôi nói sẽ hơi khó nghe một chút, nhưng mà, tôi đang uy hiếp anh đấy, anh làm gì được? Nếu anh chịu phối hợp, có lẽ còn tiếp tục được làm bù nhìn, tiếp tục cầm hàng triệu tiền hoa hồng mỗi năm. Còn nếu không… Tin tôi đi, anh sẽ
nhận ra đây là một lựa chọn ngu ngốc!”
Giọng của Hoắc Khải không cao, nhưng tràn đầy
sự bá đạo khó tả.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Vietwriter.net
Nói chuyện nhẹ nhàng nhưng nội dung lại khiến người khác sợ hãi.
Nhìn người đàn ông lạnh nhạt phía trước, trong đầu Cơ Xương Minh chỉ có một suy nghĩ, người này
thật sự đi lên nhờ quan hệ sao?
Hắn ta bỗng nhiên nhận ra, có lẽ tất cả mọi người
đều nhìn lầm rồi.
Người này, chắc chắn không chỉ đơn giản là một
con mọt sách!
Nghĩ thì thấy cũng đúng, Cơ Hương Ngưng là người thế nào cơ chứ?
Cho dù Cơ Hương Ngưng có xem trọng mối quan hệ bạn học đi nữa thì cũng sẽ không lấy lợi ích công
ty ra để mạo hiểm.
Lý Phong chỉ là chồng của bạn cùng lớp Cơ Hương Ngưng, được Cơ Hương Ngưng thuê làm tài xế là đã nể mặt lắm rồi. Nếu muốn làm trợ lý giám đốc thì ắt
hẳn phải có bản lĩnh phi thường.
Cơ Xương Minh thậm chí còn nghĩ, lúc hắn ta đối phó với Cơ Hương Ngưng, rất ít khi Cơ Hương Ngưng phải liên tục bị thiệt.
Bao gồm cả chuyện công ty Đông Lai, lúc ấy Cơ Hương Ngưng gần như đã đến bước đường cùng, không thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng Cơ Hương Ngưng đã xoay chuyển thế nào?
Chính là sau khi Lý Phong đến làm và đột ngột giải quyết chuyện này. Thậm chí cho đến giờ, Cơ Xương Minh vẫn chưa hiểu lúc ấy Cơ Hương Ngưng đã làm gì mà công ty Đông Lai lại đồng ý với cô ấy.
Sau đó là đại biểu thương mại, vốn cũng là chuyện nắm trong lòng bàn tay, cuối cùng Hạ Hoằng Viễn lại
đột ngột cho Cơ Hương Ngưng vào danh sách.
Hơn nữa, ông vua trái cây này dường như lại đánh
giá rất cao Lý Phong.
Khi đó Cơ Xương Minh cảm thấy đầu Hạ Hoằng Viễn bị úng nước thì mới coi một kẻ chỉ giỏi pha cà phê là nhân tài.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã hiểu. Hạ Hoằng Viễn
không phải là não úng nước mà là ông ấy nhất định đã nhìn thấy chuyện mà hắn ta không nhìn ra.
Ngoài ra còn chuyện đàm phán Hiệp hội Thương Mại mấy ngày trước nữa. Tang Thu Dương bị người ta nắm thóp, hơn nữa còn mất luôn tư cách thành viên
Hiệp hội Thương Mại.
Buổi đàm phán Hiệp hội Thương Mại hôm đó,
người đàn ông này cũng xuất hiện.
Mỗi một lần kế hoạch của bản thân bị phá hủy,
người này đều có mặt, không lẽ đây là trùng hợp? Cúi xuống nhìn chiếc điện thoại, đoạn video đã phát xong, nhưng Cơ Xương Minh vẫn nhớ như in nội dung trong đó. Từ góc chụp thì người lén quay có lẽ đứng ngay
trước mặt hắn ta.
Hắn ta chỉ mang theo thư ký và một đàn em tin cậy, bọn họ sẽ không phản bội hắn ta được. Vậy thì chỉ còn mấy tên côn đồ kia thôi.
Đối với đám người gã răng vàng, Cơ Xương Minh trước giờ luôn khinh thường bọn họ. Hắn ta cảm thấy đây là đám người chỉ cần có chút tiền là dễ dàng bị sai khiến. Hắn ta còn nhớ dáng vẻ mừng rỡ như điên của gã răng vàng cùng đồng bọn khi nghe thấy số tiền
thưởng là hai mươi ngàn.
Mấy kẻ này không nên giúp đỡ Lý Phong mới phải chứ, bọn họ đã bị mua chuộc từ khi nào? Và mua
chuộc kiểu gì? Không một nghi vấn nào của hắn ta được giải đáp.
Cơ Xương Minh như muốn khóc, hắn ta vốn định biến Hoắc Khải thành nội gián của mình, nhưng giờ Hoắc Khải đã làm cái chuyện mà hắn ta định làm, mà
còn có uy hơn hắn ta nhiều!
Muốn từ chối?
Suy nghĩ đầu tiên của Cơ Xương Minh chính là từ chối bị uy hiếp.
Dù gì cũng là con dòng chính của nhà họ Cơ, sao
có thể bị một thư ký quèn gây khó dễ được?
Nhưng nhìn lại bộ dáng bình tĩnh của Hoắc Khải, lại nghĩ đến nội dung video kia, Cơ Xương Minh không
kìm được mà rùng mình.
Hắn ta có một loại dự cảm, nếu bản thân từ chối
thì kết cục sẽ rất thảm.
“Anh muốn tôi phối hợp làm gì?”, Cơ Xuyên Minh sầm mặt hỏi.
“Vừa hay có việc này, tôi nhìn thấy anh mới nghĩ ra” Hoắc Khải cười nói: “Tôi nhớ là nhà họ Cơ có sắp xếp vị trí các con cháu nhỉ. Mỗi năm, sẽ xếp hạng dựa theo độ cống hiến với gia tộc, nhưng cấp thấp nếu
muốn tiến vào cấp cao thì ngoại trừ thành tích công tác ra thì còn cần có sự tiến cử của các bô lão trong gia tộc nữa. Thành tích của tổng giám đốc Cơ có lẽ là đạt tiêu chuẩn, nhưng vẫn thiếu một người tiến cử. Cho nên tôi muốn nhờ anh nói với Cơ Xuyên Hải, bảo ông ta đề cử Cơ Hương Ngưng tiến vào hàng ngũ cấp
ba. Yêu cầu này chắc không khó nhỉ?”
“Không thể được!” Cơ Xương Minh lắc đầu: “Trước giờ dòng chính sẽ không bao giờ tiến cử con cháu nhánh phụ, mà chú ba năm nay đã chọn được người rồi. Hơn nữa, nếu anh muốn thăng cấp cho cô ta thì tại sao không đi tìm một người nhánh phụ khác chứ. Trong hội đồng quản trị có một phần ba thành
viên là người nhánh phụ đấy”.
“Nhân tài nhánh phụ có rất nhiều, tổng giám đốc Cơ có lẽ sẽ không muốn chiếm danh sách của bọn họ. Hơn nữa, làm chuyện mà người khác chưa từng làm thì mới thú vị chứ, phải không?” Hoắc Khải nói.
“Tôi không làm được đâu”, Cơ Xương Minh vẫn từ chối.
Hoắc Khải thở dài: “Vậy thì đành chịu, tôi cũng không thể làm gì hơn là tố cáo anh lên tòa để giải tỏa cho bản thân rồi tính tiếp vậy. Còn chuyện thăng cấp
của tổng giám đốc Cơ thì cứ để cô ấy tự mình làm”.
Sắc mặt Cơ Xương Minh tái xanh, không kìm được
mà giận giữ hét lên: “Ông ta chỉ là chú ba của tôi chứ có phải bố tôi đâu, tôi làm thế quái nào mà khiến ông ta từ bỏ việc đề cử con cháu dòng chính mà chuyển sang làm chuyện khiến cho toàn bộ con cháu dòng
chính không vui được chứ!”
“Đừng có nói to quá, để người ta nghe thấy thì không hay đâu”. Hoắc Khải nhún vai nói: “Tôi chỉ yêu cầu thôi mà, làm thế nào thì đó là chuyện của anh chứ. Tóm lại thì yêu cầu nó chỉ đơn giản vậy thôi. Anh làm được thì cả nhà cùng có lợi, còn không thì hẹn gặp lại ở tòa án. À, tôi lại không thích bị từ chối cho lắm. Nếu anh còn từ chối thì sẽ không còn cơ hội nữa
đâu nhé”.
Cơ Xương Minh vừa định nói ra thì phải nuốt
ngược trở vào.
Hắn ta thấy sự lạnh lùng trong mắt Hoắc Khải, biết người đàn ông này không nói chơi.
Nếu bản thân không đồng ý, thì chắc chắn sẽ phải lên tòa thật.
Hoắc Khải tiến lên, lấy lại điện thoại của mình ở trên bàn, anh nhìn Cơ Xương Minh đang vừa tức vừa sợ, lạnh nhạt nói: “Chỉ còn hai tuần nữa là đến lần xếp hạng lại, anh không còn nhiều thời gian đâu. Còn nữa, lần sau muốn đối phó ai thì phải nghĩ xem người đó anh có động vào nổi không đã nhé!”
Bình luận facebook