Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Xem mắt
Tôi vội vàng chạy ngược vào trong hiệu thuốc, xin nhân viên bán hàng cốc nước, uống một viên thuốc rồi lại trưng bộ mặt nịnh nọt điển hình chạy ra.
“Ở công ty thế nào?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Tống Tử Ngôn khi thấy tôi.
Răng tôi muốn nghiến lại vì hận, nhưng vẫn phải giả bộ ngây thơ hỏi: “Hắc hắc, tổng giám đốc, về chuyện phân việc của em…có phải đã nhắn nhủ gì đó làm giám đốc Điền hiểu lầm không ạ?”
Không dám hỏi trực tiếp tổng giám đốc, tôi đành phải lôi giám đốc Điền ra làm bia đỡ đạn.
Hắn đảo mắt nhìn qua: “Thế nào? Không hài lòng à?”
“Sao lại không ạ?!” Tôi vẫn cứng họng nói: “Hài lòng, quá hài lòng, hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn được nữa!”
Hắn mỉm cười: “Hài lòng cái gì?Nói tôi nghe chút xem.”
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Đầu tiên, nội dung làm việc rất phong phú. (giám đốc Tôn dặn dò lắm thứ như thế, ngay cả đi toilet cũng phải hoãn lại, có thể không phong phú sao?!) thứ hai, đồng nghiệp rất thú vị (thực sự là quá thú vị ấy chứ).”
Hắn gật đầu tán thành: “Khó có nhân viên làm trong một ngày đã cảm nhận được sức mạnh chủ yếu của công ty chúng ta, nhưng cũng phải lưu ý thêm một chút mới được.”
“Sao lại thế? Công ty quy tụ toàn nhân viên thập toàn thập mỹ như thế còn phải lưu ý thêm chỗ nào chứ?” Tôi tròn mắt nhìn nghi ngờ.
“Tác phong, là vấn đề tác phong.” Hắn lườm tôi: “Nhất là vấn đề tác phong chốn công cộng của một số người khi đi ăn ở nhà hàng.”
Bà nó! Lòng vòng quanh co mãi cũng quàng sang người tôi. Hắn biết tỏng, chỉ là muốn xem phản ứng của tôi thôi, có lẽ sắp xếp để tôi làm ở bộ phận của giám đốc Tôn cũng đã là tận tâm tận lực lắm rồi! Lúc đó thế quái nào mà tôi có thể mù mắt chó đi tin được chứ, báo ứng a báo ứng! (mắt chó à…con gái, con bị loạn thần kinh rồi.)
May lúc nãy đã ăn Cứu Tâm Hoàn, thế nên giờ vẫn có thể tiếp tục tỉnh bơ mặt dày gật đầu tiếp: “Dạ, chuyện này đúng là bức thiết.”
Hắn cười nhạt, không nói tiếp nữa.
Tôi có cảm giác đây là bóng tối trước buổi bình minh, không dám lơi lỏng, tiếp tục đề cao tinh thần cảnh giác, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã chạy rất xa, tôi thường đi lại bằng xe bus nên không thuộc đường lắm, nhưng vẫn có thể khẳng định là đã đi lạc sang chỗ khác rồi. Lý do rất đơn giản, đường từ công ty về trường tôi càng đi càng vắng, người càng ngày càng ít, cây càng ngày càng nhiều, nhưng giờ xe càng chạy càng thấy sầm uất.
Tôi nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc, có phải chúng ta lạc đường rồi không?”
= =
Hắn đáp: “Không phải cô mang đĩa nhạc cho tôi sao?”
Giờ tôi mới nhớ ra, vội vàng lấy đĩa từ trong túi ra, dâng lên bằng hai tay.
Hắn lại nói tiếp: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô đã mất công tìm đĩa, vậy tôi cũng nên mời cô một bữa cơm cho phải.”
“Không cần, không cần.” Tôi xua tay liên hồi, đi ăn với anh thì Mãn Hán toàn tịch [1] có bày trước mắt cũng ăn chẳng thấy vị. Ăn không vào là thứ yếu, thứ chính là ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân, tiêu hóa không nổi đã đành, nghẹn chết cũng rất có khả năng sẽ bị.
Huống hồ hắn là kẻ không có chuyện cũng kiếm cớ hãm hại tôi làm vui, giờ lại chủ động muốn đối tốt với tôi?! (con gái, con đã từ chó biến thành gà rồi đó, trong 12 con giáp còn thua 10 con nữa, cố gắng lên.)
Vẫn là câu châm ngôn cũ, quý trọng sinh mạng, tránh xa yêu nghiệt.
Đáng tiếc yêu nghiệt này đạo hạnh cao thâm, một câu nói nhẹ nhàng: “Cô cứ tìm trăm phương ngàn kế khiến tổng giám đốc của mình phải thiếu nợ ân tình, tính làm gì hả?” đã đủ đánh nốc-ao tôi rồi.
Xe dừng lại ở một nhà hàng khá sang trọng, tôi có thập tử nhất sinh cũng quyết phải theo hắn vào trong đó mới được.
Trong nhà hàng đang mở bản hòa tấu piano và violin, lại đặt cả đài phun nước hoạt động liên tục, tạo nên cảnh tượng tự nhiên mà thanh cao. Một cô gái mặc váy trắng đang đứng sâu bên trong nhà hàng, thoạt trông chẳng khác nào tiên tử, cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, chỉ có đôi mắt sáng là vẫn liếc nhìn Tống Tử Ngôn
Lại thêm một người nữa bị vẻ bề ngoài che mắt rồi!
Tống Tử Ngôn chắc cũng bắt được sóng, sải chân bước tới chỗ kia, rõ ràng đàn ông cũng là loại động vật bị vẻ ngoài hấp dẫn, còn tôi thì chỉ biết cun cút chạy theo sau. Tới bên bàn ăn, Tống Tử Ngôn mới khẽ gật đầu: “Chào Lý tiểu thư.”
Tiên nữ cười e thẹn, bà cô béo béo đi cùng tiên nữ đang đứng ngay cạnh cũng gật đầu với chúng tôi: “Cậu chính là Tống tiên sinh mà dì Vương vẫn hay nhắc phải không.”
Tống Tử Ngôn gật đầu, hai người trao đổi thêm mấy câu nữa rồi tất cả ngồi xuống.
Tôi chăm chăm chú chú nghe hết mấy câu, dựa thêm vào trí thông minh của mình thoáng cái đã đoán ra được ngay đây là đi xem mắt. Chẳng trách Tống Tử Ngôn lại có lòng tốt mời tôi đi ăn thế này, hóa ra là muốn đem tôi ra làm bia đỡ đạn, thực quân chi lộc, đam quân chi ưu [2] giả làm bạn gái so với những chuyện làm người ta tức chết của Tống Tử Ngôn thì còn thoải mái chán vạn. Thế nên tôi cứ chuyên tâm cúi đầu nhìn bóng mình lờ mờ phản chiếu trên mặt kính đen của cái bàn, khóe miệng cũng kéo lên thành một nụ cười e thẹn tương xứng.
Bà cô béo đi cùng tiên nữ tò mò nhìn tôi, hỏi: “Tống tiên sinh, vị này là..?
——————
[1] Mãn Hán toàn tịch: là bàn tiệc có đầy đủ các món ăn nổi tiếng của cả người Hán và người Mãn. Chi tiết xin xem thêm ở đây
[2] Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu: đã hưởng lộc của vua thì phải vì vua mà giải trừ những ưu tư
Tôi đang tính chờ hắn trả lời xong sẽ khẽ khàng nép mình qua đó như chim non nho nhỏ thì chất giọng lạnh lùng thản nhiên của Tống Tử Ngôn đã vang lên: “À, đây là cháu họ xa của tôi, đầu óc không được tốt lắm, để nó ở nhà một mình lại thấy lo nên mang đi cùng.”
Vị tiên nữ kia mở miệng nói câu đầu tiên: “Tống tiên sinh đúng là người chu đáo cẩn thận.” Rồi lại cúi đầu e thẹn.
Cái đầu “không được tốt lắm” của tôi ngẩng phắt lên, lẽ nào tôi đoán nhầm, lần này không phải tới phá việc xem mắt của Tống Kim Quy hay sao? Nhìn tiên nữ đang ngồi đối diện, tôi thầm mặc niệm trong lòng, kiếp này bị Tống Tử Ngôn coi trọng, chắc chắn kiếp trước cô phải là nhân vật cỡ Hitler rồi.
Đang nghĩ linh tinh, nhân viên phục vụ đã cầm menu đi tới: “Quý khách muốn gọi gì?”
Tống Tử Ngôn nói: “Được rồi, để chúng tôi xem thực đơn rồi gọi món.”
Nhân viên phục vụ đặt menu xuống bàn, Tống Tử Ngôn với tay qua lấy luôn, chú ý, chính xác là “giật” lấy chứ không thèm nhường cho đối phương, hai người ngồi bên kia mặt tối sầm lại, mím môi không nói câu nào.
Tống Tử Ngôn chậm rãi lật menu, năm phút sau chỉ chỉ vào món nào đó trong ấy: “Chúng tôi gọi mấy món này.”
Thực đơn được nhân viên thu lại, hắn gọi gì chúng tôi cũng chẳng rõ, còn tôi chỉ biết cả ngày nay chỉ ăn có mỗi hộp bánh quy nhỏ, dạ dày đã sớm teo quắt lại rồi. Nếu Tống Tử Ngôn đã định cái thân phận cháu gái cho tôi thì cũng chẳng cần ăn uống e thẹn làm gì, bèn lấy ngay đôi đũa, vừa nghịch, vừa chờ.
Đương lúc Tống Tử Ngôn với tiên nữ trao đổi qua lại mấy câu tìm hiểu khách sáo thì thức ăn đã được bưng lên.
Trên bàn là hai cái đĩa, đĩa này là cải xào xanh xanh, đĩa kia là đậu phụ trắng trắng, rất chay rất tốt. Chờ món chính bưng lên, tôi gắp mấy đũa nhai từ tốn, bên kia cũng động đũa một chút gọi là. Tất cả nhìn qua đều thấy rất tốt đẹp, nhưng…nhưng…món chính có phải là làm quá chậm rồi không?
Tôi giơ tay gọi nhân viên phục vụ: “Chị có thể vào bảo với nhà bếp làm món chính nhanh hơn một chút được không?”
Nhân viên phục vụ nhìn Tống Tử Ngôn một cách kỳ quái rồi đáp: “Vị tiên sinh này đã gọi hai món kia rồi đấy ạ.”
Ánh mắt còn có chút khinh thường, đối với tính keo kiệt của Tống Tử Ngôn, pha thêm chút khó hiểu, đối với bộ dạng chỉnh tề sang trọng của hắn.
Tôi cũng thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ “a” lên một tiếng đầy thất vọng, buông đũa xuống. Tiên nữ và bà cô béo đi cùng sắc mặt cũng hơi biến dạng, buông đũa theo.
Tôi vội vàng chạy ngược vào trong hiệu thuốc, xin nhân viên bán hàng cốc nước, uống một viên thuốc rồi lại trưng bộ mặt nịnh nọt điển hình chạy ra.
“Ở công ty thế nào?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Tống Tử Ngôn khi thấy tôi.
Răng tôi muốn nghiến lại vì hận, nhưng vẫn phải giả bộ ngây thơ hỏi: “Hắc hắc, tổng giám đốc, về chuyện phân việc của em…có phải đã nhắn nhủ gì đó làm giám đốc Điền hiểu lầm không ạ?”
Không dám hỏi trực tiếp tổng giám đốc, tôi đành phải lôi giám đốc Điền ra làm bia đỡ đạn.
Hắn đảo mắt nhìn qua: “Thế nào? Không hài lòng à?”
“Sao lại không ạ?!” Tôi vẫn cứng họng nói: “Hài lòng, quá hài lòng, hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn được nữa!”
Hắn mỉm cười: “Hài lòng cái gì?Nói tôi nghe chút xem.”
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Đầu tiên, nội dung làm việc rất phong phú. (giám đốc Tôn dặn dò lắm thứ như thế, ngay cả đi toilet cũng phải hoãn lại, có thể không phong phú sao?!) thứ hai, đồng nghiệp rất thú vị (thực sự là quá thú vị ấy chứ).”
Hắn gật đầu tán thành: “Khó có nhân viên làm trong một ngày đã cảm nhận được sức mạnh chủ yếu của công ty chúng ta, nhưng cũng phải lưu ý thêm một chút mới được.”
“Sao lại thế? Công ty quy tụ toàn nhân viên thập toàn thập mỹ như thế còn phải lưu ý thêm chỗ nào chứ?” Tôi tròn mắt nhìn nghi ngờ.
“Tác phong, là vấn đề tác phong.” Hắn lườm tôi: “Nhất là vấn đề tác phong chốn công cộng của một số người khi đi ăn ở nhà hàng.”
Bà nó! Lòng vòng quanh co mãi cũng quàng sang người tôi. Hắn biết tỏng, chỉ là muốn xem phản ứng của tôi thôi, có lẽ sắp xếp để tôi làm ở bộ phận của giám đốc Tôn cũng đã là tận tâm tận lực lắm rồi! Lúc đó thế quái nào mà tôi có thể mù mắt chó đi tin được chứ, báo ứng a báo ứng! (mắt chó à…con gái, con bị loạn thần kinh rồi.)
May lúc nãy đã ăn Cứu Tâm Hoàn, thế nên giờ vẫn có thể tiếp tục tỉnh bơ mặt dày gật đầu tiếp: “Dạ, chuyện này đúng là bức thiết.”
Hắn cười nhạt, không nói tiếp nữa.
Tôi có cảm giác đây là bóng tối trước buổi bình minh, không dám lơi lỏng, tiếp tục đề cao tinh thần cảnh giác, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã chạy rất xa, tôi thường đi lại bằng xe bus nên không thuộc đường lắm, nhưng vẫn có thể khẳng định là đã đi lạc sang chỗ khác rồi. Lý do rất đơn giản, đường từ công ty về trường tôi càng đi càng vắng, người càng ngày càng ít, cây càng ngày càng nhiều, nhưng giờ xe càng chạy càng thấy sầm uất.
Tôi nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc, có phải chúng ta lạc đường rồi không?”
= =
Hắn đáp: “Không phải cô mang đĩa nhạc cho tôi sao?”
Giờ tôi mới nhớ ra, vội vàng lấy đĩa từ trong túi ra, dâng lên bằng hai tay.
Hắn lại nói tiếp: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô đã mất công tìm đĩa, vậy tôi cũng nên mời cô một bữa cơm cho phải.”
“Không cần, không cần.” Tôi xua tay liên hồi, đi ăn với anh thì Mãn Hán toàn tịch [1] có bày trước mắt cũng ăn chẳng thấy vị. Ăn không vào là thứ yếu, thứ chính là ảnh hưởng tới sức khỏe bản thân, tiêu hóa không nổi đã đành, nghẹn chết cũng rất có khả năng sẽ bị.
Huống hồ hắn là kẻ không có chuyện cũng kiếm cớ hãm hại tôi làm vui, giờ lại chủ động muốn đối tốt với tôi?! (con gái, con đã từ chó biến thành gà rồi đó, trong 12 con giáp còn thua 10 con nữa, cố gắng lên.)
Vẫn là câu châm ngôn cũ, quý trọng sinh mạng, tránh xa yêu nghiệt.
Đáng tiếc yêu nghiệt này đạo hạnh cao thâm, một câu nói nhẹ nhàng: “Cô cứ tìm trăm phương ngàn kế khiến tổng giám đốc của mình phải thiếu nợ ân tình, tính làm gì hả?” đã đủ đánh nốc-ao tôi rồi.
Xe dừng lại ở một nhà hàng khá sang trọng, tôi có thập tử nhất sinh cũng quyết phải theo hắn vào trong đó mới được.
Trong nhà hàng đang mở bản hòa tấu piano và violin, lại đặt cả đài phun nước hoạt động liên tục, tạo nên cảnh tượng tự nhiên mà thanh cao. Một cô gái mặc váy trắng đang đứng sâu bên trong nhà hàng, thoạt trông chẳng khác nào tiên tử, cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, chỉ có đôi mắt sáng là vẫn liếc nhìn Tống Tử Ngôn
Lại thêm một người nữa bị vẻ bề ngoài che mắt rồi!
Tống Tử Ngôn chắc cũng bắt được sóng, sải chân bước tới chỗ kia, rõ ràng đàn ông cũng là loại động vật bị vẻ ngoài hấp dẫn, còn tôi thì chỉ biết cun cút chạy theo sau. Tới bên bàn ăn, Tống Tử Ngôn mới khẽ gật đầu: “Chào Lý tiểu thư.”
Tiên nữ cười e thẹn, bà cô béo béo đi cùng tiên nữ đang đứng ngay cạnh cũng gật đầu với chúng tôi: “Cậu chính là Tống tiên sinh mà dì Vương vẫn hay nhắc phải không.”
Tống Tử Ngôn gật đầu, hai người trao đổi thêm mấy câu nữa rồi tất cả ngồi xuống.
Tôi chăm chăm chú chú nghe hết mấy câu, dựa thêm vào trí thông minh của mình thoáng cái đã đoán ra được ngay đây là đi xem mắt. Chẳng trách Tống Tử Ngôn lại có lòng tốt mời tôi đi ăn thế này, hóa ra là muốn đem tôi ra làm bia đỡ đạn, thực quân chi lộc, đam quân chi ưu [2] giả làm bạn gái so với những chuyện làm người ta tức chết của Tống Tử Ngôn thì còn thoải mái chán vạn. Thế nên tôi cứ chuyên tâm cúi đầu nhìn bóng mình lờ mờ phản chiếu trên mặt kính đen của cái bàn, khóe miệng cũng kéo lên thành một nụ cười e thẹn tương xứng.
Bà cô béo đi cùng tiên nữ tò mò nhìn tôi, hỏi: “Tống tiên sinh, vị này là..?
——————
[1] Mãn Hán toàn tịch: là bàn tiệc có đầy đủ các món ăn nổi tiếng của cả người Hán và người Mãn. Chi tiết xin xem thêm ở đây
[2] Thực quân chi lộc, đam quân chi ưu: đã hưởng lộc của vua thì phải vì vua mà giải trừ những ưu tư
Tôi đang tính chờ hắn trả lời xong sẽ khẽ khàng nép mình qua đó như chim non nho nhỏ thì chất giọng lạnh lùng thản nhiên của Tống Tử Ngôn đã vang lên: “À, đây là cháu họ xa của tôi, đầu óc không được tốt lắm, để nó ở nhà một mình lại thấy lo nên mang đi cùng.”
Vị tiên nữ kia mở miệng nói câu đầu tiên: “Tống tiên sinh đúng là người chu đáo cẩn thận.” Rồi lại cúi đầu e thẹn.
Cái đầu “không được tốt lắm” của tôi ngẩng phắt lên, lẽ nào tôi đoán nhầm, lần này không phải tới phá việc xem mắt của Tống Kim Quy hay sao? Nhìn tiên nữ đang ngồi đối diện, tôi thầm mặc niệm trong lòng, kiếp này bị Tống Tử Ngôn coi trọng, chắc chắn kiếp trước cô phải là nhân vật cỡ Hitler rồi.
Đang nghĩ linh tinh, nhân viên phục vụ đã cầm menu đi tới: “Quý khách muốn gọi gì?”
Tống Tử Ngôn nói: “Được rồi, để chúng tôi xem thực đơn rồi gọi món.”
Nhân viên phục vụ đặt menu xuống bàn, Tống Tử Ngôn với tay qua lấy luôn, chú ý, chính xác là “giật” lấy chứ không thèm nhường cho đối phương, hai người ngồi bên kia mặt tối sầm lại, mím môi không nói câu nào.
Tống Tử Ngôn chậm rãi lật menu, năm phút sau chỉ chỉ vào món nào đó trong ấy: “Chúng tôi gọi mấy món này.”
Thực đơn được nhân viên thu lại, hắn gọi gì chúng tôi cũng chẳng rõ, còn tôi chỉ biết cả ngày nay chỉ ăn có mỗi hộp bánh quy nhỏ, dạ dày đã sớm teo quắt lại rồi. Nếu Tống Tử Ngôn đã định cái thân phận cháu gái cho tôi thì cũng chẳng cần ăn uống e thẹn làm gì, bèn lấy ngay đôi đũa, vừa nghịch, vừa chờ.
Đương lúc Tống Tử Ngôn với tiên nữ trao đổi qua lại mấy câu tìm hiểu khách sáo thì thức ăn đã được bưng lên.
Trên bàn là hai cái đĩa, đĩa này là cải xào xanh xanh, đĩa kia là đậu phụ trắng trắng, rất chay rất tốt. Chờ món chính bưng lên, tôi gắp mấy đũa nhai từ tốn, bên kia cũng động đũa một chút gọi là. Tất cả nhìn qua đều thấy rất tốt đẹp, nhưng…nhưng…món chính có phải là làm quá chậm rồi không?
Tôi giơ tay gọi nhân viên phục vụ: “Chị có thể vào bảo với nhà bếp làm món chính nhanh hơn một chút được không?”
Nhân viên phục vụ nhìn Tống Tử Ngôn một cách kỳ quái rồi đáp: “Vị tiên sinh này đã gọi hai món kia rồi đấy ạ.”
Ánh mắt còn có chút khinh thường, đối với tính keo kiệt của Tống Tử Ngôn, pha thêm chút khó hiểu, đối với bộ dạng chỉnh tề sang trọng của hắn.
Tôi cũng thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ “a” lên một tiếng đầy thất vọng, buông đũa xuống. Tiên nữ và bà cô béo đi cùng sắc mặt cũng hơi biến dạng, buông đũa theo.
Bình luận facebook