Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
CHƯƠNG 28. ĐOẠN GHI ÂM"Lục Lập Phong, thế nhưng tôi biết người anh một mực đơn phương là ai, có muốn tôi nói thử không?"
Sáng sớm, nắng hè chói chang chiếu vào phòng như cố ý xâm lấn.
Cửa sổ hé mở, gió mát mẻ lùa qua, thổi bay mùi rượu còn sót trong phòng.
Giấc ngủ đêm nay.. quá mệt mỏi, toàn thân đều đau nhức.
Lục Lập Phong mở mắt, nhìn trần nhà, hít sâu một hơi, động đậy, lại phát hiện người mình có gì không đúng lắm.
Hai tay của anh bị một vật gì đó quấn quanh từng vòng, đặt trên bụng. Lục Lập Phong nhíu mày nhìn kĩ, hóa ra là một chiếc tất!
Đầu Lục Lập Phong 'ong' một tiếng! Anh trở mình muốn ngồi dậy, nhưng do cả người giữ nguyên tư thế rất lâu nên bắt thịt cứng lại, còn bị sái cổ nữa.
Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra anh không thể nhớ nổi, chỉ loáng thoáng nhớ, anh được cô dìu vào phòng ngủ.
Mà bây giờ đâu có bóng dáng Diêu Tinh Thần, chắc hôm nay cô đi chụp ảnh, đến studio từ sớm rồi.
Lục Lập Phong nhìn tất trên tay mình, nhớ lại, không khỏi bật cười.
Anh cầm điện thoại, cong người, dùng tư thế vô cùng kì cục bấm số điện thoại Diêu Tinh Thần, không ngờ chuông điện thoại cô vang vọng ở phòng khác.
Cô chưa đi à?
Diêu Tinh Thần nằm trên ghế salon, nhận cuộc gọi: "Alo, gọi gì thế?"
Hai người cách nhau một bức tường, giọng bên ngoài và trong điện thoại đều nghe rõ mồn một.
Lục Lập Phong cười, ra lệnh: "Em vào đây cho tôi."
Diêu Tinh Thần nửa tỉnh nửa mê mỉm cười: "Anh bạn đồ cổ, hôm qua ngủ nghê thế nào? Tôi ngủ không ngon lắm, anh cứ một chốc lại muốn uống nước, lát sau lại kêu nóng quá, làm tôi không thể không dùng hình với anh. Anh không phải đã từng nói, tôi phải học cách chăm sóc người à? Sao, thấy tôi học thế nào?"
"Tốt lắm." Lục Lập Phong không những không giận, mà còn mỉm cười: "Sao em không đi studio?"
Diêu Tinh Thần hơi phiền não: "Đừng nói nữa, bệnh trĩ của tên nam chính cần phải phẫu thuật, thời gian gần đây, tôi toàn đi làm trò với đối thủ của anh ta. Nếu anh ta cứ kéo dài chậm chạp như thế, đến khi tôi lộ bụng bầu, không mặc được quần áo hở hang nữa."
Lục Lâp Phong cười lạnh: "Cái gì mà làm trò? Đồng phục cao trung cũng cần hở hang à?"
Diêu Tinh Thần đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa vào toilet: "Không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi đi thu dọn một chút rồi về đây."
Diêu Tinh Thần cúp điện thoại trước, mở khóa vòi nước, cúi đầu rửa tay.
Rửa xong, cô vẫy vẫy tay, đang định cầm khăn thì khi ngẩng đầu lên, đã thấy Lục Lập Phong dựa nghiêng vào cửa toilet, hình thể thon dài, khuôn mặt ung dung nhìn mình trong gương, trong tay anh, đang kéo một chiếc tất, đã tháo ra rồi, đùa nghịch trong tay.
Xong, anh tới trả thù.
Diêu Tinh Thần xoay người sang chỗ khác, thay đổi một bộ mặt tươi cười.
"Haha, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng ..." Dáng vẻ Lục Lập Phong cầm bít tất còn quyến rũ hơn cầm thắt lưng.
Diêu Tinh Thần húng hắng, nói chuyện khác: "Khụ, chuyện kia... hôm nay chúng ta cần thương lượng với bố mẹ chuyện không làm hôn lễ, anh còn nhớ không?"
"Nhớ kĩ." Lục Lập Phong mỉm cười nhìn cô, con người tối đen, như đang tính toán trói tay cô hay trói chân cô.
"Trí nhớ rất tốt..."
"Vẫn ổn, tôi vẫn nhớ rõ, hôm qua sau khi em cởi tất, còn đạp mạnh vào chân tôi."
"Hi hi, hôm qua anh bị trói, không ngừng giãy dụa, tôi nhìn thấy chu choa cặp mông rắn chắc làm sao, nên đạp thử mấy cái, ui dào, đâu có đau, người ta là thiếu nữ trói gà không chặt í nhé..."
"Trói gà không chặt á?" Lục Lập Phong tiến lên một bước, nhướn mày: "em buộc tôi thành cái gì?"
"Lục Lập Phong, tôi nói cho anh biết, anh đừng đến gần đây, tôi là phụ nữ có thai!"
"Tôi mặc kệ."
"Chỉ trói hai tay nhỏ bé thôi mà! Cần gì phải tính toán chi li với phụ nữ chứ?"
"Hôm qua tôi có cho phép em trói "tay nhỏ" của tôi không?"
Diêu Tinh Thần định nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người đều ngạc nhiên, thấy anh cả Lục Quốc Bảo đi đến, đứng ở toilet, nhìn thấy hai người, lại nhìn thấy tất trong tay Lục Lập Phong.
Lục Quốc Bảo mặt đang nghiêm túc lập tức ửng đỏ, lúng túng che miệng ho nhẹ: "À.. ngại quá... anh quên gõ cửa... Bố mẹ gọi hai đứa ra ăn cơm..."
Diêu Tinh Thần và Lục Lập Phong vẫn đang giằng co, Lục Lập Phong gật đầu với anh, cảm thấy chẳng có gì, còn Diêu Tinh Thần lúng túng đến kì lạ, khóe miệng giật giật: "Em biết rồi."
Lục Quốc Bảo dường như không hề do dự, lùi nhanh ra ngoài, như kiểu 'tôi không biết gì cả', sợ bị diệt khẩu.
Lục Lập Phong lại bước lên trước, đột nhiên dùng bít tất quàng qua cổ cô, kéo cả người cô, nơi mềm mại trước ngực cô đè chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô kinh ngạc nhìn anh.
"Lục Lập Phong!"
Anh chưa từng thấy biểu cảm vừa vội vàng vừa ngại ngùng của cô, toàn thân anh lập tức tê dại, anh nheo mắt nhìn cô, lông mày, đôi mắt, chóp mũi, còn cô đôi môi đỏ mọng.
Em đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với em y hệt như thế, nhưng cách trả thù này, chỉ sợ làm cho Lục Lập Phong nghịch lửa. Lấy kỳ nhân chi đạo, còn chữa một thân thân, bất quá cái này cách chữa, chỉ sợ khiến cho Lục Lập Phong như nghịch lửa.
Hai người giằng co như phân cảnh vui đùa, hô hấp hỗn loạn.
Ánh mắt Diêu Tinh Thần căng thẳng, cô nheo mắt cảnh cáo: "Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn làm gì tôi, tôi sẽ nói những lời của anh tối qua cho Tô Tiểu Mạt nghe!"
Lục Lập Phong bất ngờ: "Hôm qua tôi nói cho em cái gì?"
Diêu Tinh Thần đảo mắt, nhớ lại: "Đêm qua anh nói nhiều lắm, cái gì mà thầm mến người ta bao nhiêu năm, còn đối xử tệ với người ta nữa."
Lục Lập Phong căng da đầu, buông cô ra, cười lạnh: "Không thể nào! Thầm mến à? Sao có thể?"
Diêu Tinh Thần thấy anh nóng ruột, cười rộ lên: "Ai ui, mặt đỏ kìa. Không thừa nhận à? Tôi biết mà? May mà tôi đã có tính toán! Khi anh say rượu nói lời yêu, tôi ghi âm lại rồi! Muốn nghe không?"
Diêu Tinh Thần ngửa đầu cười to, đắc ý lấy điện thoại di động ra, quơ quơ trước mặt anh, hàng mi anh tuấn của Lục Lập Phong dựng thẳng, môi mỏng nhếch lên, định giơ tay công kích, Diêu Tinh Thần đã chạy mất!
Lục Lập Phong bước nhanh ra khỏi toilet, thấy cô ngồi trên ghế salon, hai chân bắt chéo, ngón tay ấn màn hình, phát đoạn ghi âm!
Âm thanh vang lên mang theo sự khó chịu, lúc đầu là Diêu Tinh Thần hắng giọng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng Lục Lập Phong yếu ớt mà mê say.
"Đừng nhúc nhích... để cho tôi ngủ..." Lục Lập Phong rã rời nói.
"Đồ cổ nhỏ, ơ, tỉnh lại đi, đồ cổ nhỏ? Đến đi, tôi đã nói với anh về đêm đầu tiên của tôi rồi, giờ đến lượt anh."
"Diêu Tinh Thần.. cô có bệnh không?"
"Cái tên này... không nói về đêm đầu tiên được, thì nói về mối tình đầu đi?"
"Tôi không có mối tình đầu..."
"Không thể nào, anh đừng có giả vờ thanh thuần với tôi, đời sống cá nhân của anh thác loạn như thế, có phải vì trước đây bị tổn thương tình cảm không? Có bóng ma tâm lí à?"
"Diêu Tinh Thần, em còn phiền nữa, tôi sẽ hôn em!"
Nghe đến đó, Diêu Tinh Thần lại quơ điện thoại trước mặt Lục Lập Phong: "Nghe gì chưa! Uống say xong bao nhiêu đen tối lồ lộ ra hết! Một mực muốn chiếm tiện nghi của tôi!"
Đoạn ghi âm truyền tiếp đến giọng tám chuyện của Diêu Tinh Thần: "Anh nói anh không có người yêu, không thể nào..."
"Tôi ghét cô ấy.. Tôi ghét cách cô ấy ghét tôi...."
"Có hy vọng rồi! Chính là cô gái này, nói về cô gái này đi!"
"Mỗi lần.. mỗi lần trực nhật.. tôi đều nhìn thấy cô ấy... Tôi không muốn thấy cô ấy, mặt khác lại muốn nhìn."
"Sau đó thì sao? Quan hệ của anh với cô ấy thế nào?"
"Kẻ thù? Bạn bè? Ah... tôi cũng không biết, nói chung, tôi đối xử rất tệ với cô ấy.. rất tệ, rất tệ..."
Đoạn ghi âm tạm dừng.
Cô đắc ý nhìn anh, ánh mắt đùa giỡn.
Lục Lập Phong nghe xong thì tiến tới, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, duỗi tay: "Đưa điện thoại cho tôi."
Diêu Tinh Thần cảm thấy vô cùng thú vị, như ngửi thấy mùi thơm, cô trốn về phía sau: "Anh cứ nghe tiếp, đoạn đặc sắc ở cuối cơ!"
Trong đoạn ghi âm, Lục Lập Phong nói tiếp -
"Tôi thực sự không thích cô ấy. Trong một khoảng thời gian rất dài, rất dài, tôi trốn tránh cô ấy, vì tôi biết, cô ấy cũng chán ghét tôi, tôi cần gì phải luôn xuất hiện, khiến tâm trạng cô ấy không vui."
"Chậc chậc chậc, tình yêu là đau khổ!"
"Lên đại học, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại cô ấy. Đôi khi chạm mặt nhau, tôi sẽ là người quay đi trước. Chúng tôi chỉ gặp thoáng qua, mỗi lần như vậy, tôi đều đứng lâu tại chỗ, tự nói với mình, không nên quay đầu lại."
"Quá đau đớn, tôi muốn khóc rồi, tiếp đi!"
"Cô ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp. Tôi thừa nhận, sự lương thiện của cô ấy luôn hấp dẫn tôi. Ánh mắt cô ấy rất giống em gái tôi, không dịu dàng như bao cô gái khác. Trong mắt cô ấy luôn lộ ra vẻ quật cường khó thuần phục. Đương nhiên, khi cô ấy nhìn tôi, cô ấy chỉ dùng ánh mắt ấy."
"Mắt giống em gái anh.. trực nhật cùng hồi cao trung.. lên đại học còn gặp gỡ.. vậy thì chắc là..."
"Khi tôi học bài, đi tới thư viện, gặp được cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ đến đây để học..."
"Còn không thích đọc sách nữa à? Đổ cổ nhỏ, cuối cùng anh có thích người ta không?"
"Không thích, chúng tôi dường như không hợp, tôi chưa từng nghĩ tới muốn có gì đó với cô ấy, hay là phát sinh quan hệ bí mật. Tôi chỉ luôn muốn nhìn thấy cô ấy, biết cô ấy có ổn hay không, lén nhìn cô ấy từ xa, vậy là đủ rồi."
"Một bài kiểm tra về tình yêu thầm kín đã hoàn tất."
"Đại học quá khô khan, rồi tốt nghiệp, rồi đi làm, có khi một năm mới thấy cô ấy một lần, vì chúng tôi từng ở cùng một khu trong đại viện.. Tôi khát nước, tôi muốn uống nước!"
"Khát cái gì mà khát! Nói tiếp! Tôi lờ mờ đoán được là ai rồi, anh nói tiếp đi!"
"Không còn gì để nói tiếp, về sau, hai chúng tôi làm công việc khác nhau, khoảng cách quá xa, không có gì phát sinh. Nhưng một ngày nào đó, chúng tôi vô tình gặp lại, trong một tình huống bất ngờ..."
"Vừa gặp đã yêu à?"
"Hừ, không phải..."
"Thế thì sao?"
"Binh đao lặp lại..."
"Đánh nhau à? Tên cổ lỗ sĩ như anh đánh con gái người ta?"
"... Ngày hôm đó gặp lại... tôi hơi khó kìm lòng... nóng quá, cho tôi nước đá..."
"Sao lắm chuyện thế! Làm loạn nữa tôi trói anh lại!"
Đoạn ghi âm kết thúc, Diêu Tinh Thần nhíu mày, cười đểu nhìn anh.
"Thế nào? Có đặc sắc không?"
"Diêu Tinh Thần, em rất quá đáng." Lục Lâp Phong đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt tức giận khi bị xâm phạm.
"Lục Lập Phong, thế nhưng tôi biết người anh một mực đơn phương là ai, có muốn tôi nói thử không? Hử?"
"Em dám!"
Diêu Tinh Thần đứng thẳng, xoa xoa cằm, học dáng vẻ Conan: "Ở cùng một đại viện quân khu, mắt giống em anh, gặp nhau ở đại học, cùng trực nhật thời cao trung... nếu vậy, sjw thật chỉ có một mà thôi!"
"Không phải!" Lục Lập Phong hơi sốt ruột, như sợ bị tiết lộ bí mật, vội vàng phủ nhận.
"Là Tô Tiểu Mạt! Haha! Đúng không?"
Lục Lập Phong ngạc nhiên, nhíu mày: "Là ai?"
"Tô Tiểu Mạt không phải từng trực nhật với anh à? Cô ấy ở đại viện lớn, học cùng đại học với anh, quan trọng nhất là, anh đối xử rất tệ với cô ấy, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ, người ta chỉ muốn giúp anh, anh còn hất tay người ta ra, mặt lạnh lùng nói 'đừng chạm vào tôi'."
Lục Lập Phong hoàn toàn đớ người ra...
"Chả nhẽ không phải Tô Tiểu Mạt?" Diêu Tinh Thần thấy biểu cảm anh hơi sai sai, nhíu chặt mày, đoán lại: "Nếu không phải chị ấy, thì còn có ai phù hợp tất cả điều kiện này đâu. Để tôi nghĩ kỹ lại..."
"Không cần nghĩ nữa!" Lục Lập Phong cắt lời cô, vẻ mặt ung dung, nói: "Chính là cô ấy, Tô Tiểu Lạc."
"Tô Tiểu Mạt chứ không phải Tô Tiểu Lạc."
"... Ngược lại, là cô ấy."
Sáng sớm, nắng hè chói chang chiếu vào phòng như cố ý xâm lấn.
Cửa sổ hé mở, gió mát mẻ lùa qua, thổi bay mùi rượu còn sót trong phòng.
Giấc ngủ đêm nay.. quá mệt mỏi, toàn thân đều đau nhức.
Lục Lập Phong mở mắt, nhìn trần nhà, hít sâu một hơi, động đậy, lại phát hiện người mình có gì không đúng lắm.
Hai tay của anh bị một vật gì đó quấn quanh từng vòng, đặt trên bụng. Lục Lập Phong nhíu mày nhìn kĩ, hóa ra là một chiếc tất!
Đầu Lục Lập Phong 'ong' một tiếng! Anh trở mình muốn ngồi dậy, nhưng do cả người giữ nguyên tư thế rất lâu nên bắt thịt cứng lại, còn bị sái cổ nữa.
Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra anh không thể nhớ nổi, chỉ loáng thoáng nhớ, anh được cô dìu vào phòng ngủ.
Mà bây giờ đâu có bóng dáng Diêu Tinh Thần, chắc hôm nay cô đi chụp ảnh, đến studio từ sớm rồi.
Lục Lập Phong nhìn tất trên tay mình, nhớ lại, không khỏi bật cười.
Anh cầm điện thoại, cong người, dùng tư thế vô cùng kì cục bấm số điện thoại Diêu Tinh Thần, không ngờ chuông điện thoại cô vang vọng ở phòng khác.
Cô chưa đi à?
Diêu Tinh Thần nằm trên ghế salon, nhận cuộc gọi: "Alo, gọi gì thế?"
Hai người cách nhau một bức tường, giọng bên ngoài và trong điện thoại đều nghe rõ mồn một.
Lục Lập Phong cười, ra lệnh: "Em vào đây cho tôi."
Diêu Tinh Thần nửa tỉnh nửa mê mỉm cười: "Anh bạn đồ cổ, hôm qua ngủ nghê thế nào? Tôi ngủ không ngon lắm, anh cứ một chốc lại muốn uống nước, lát sau lại kêu nóng quá, làm tôi không thể không dùng hình với anh. Anh không phải đã từng nói, tôi phải học cách chăm sóc người à? Sao, thấy tôi học thế nào?"
"Tốt lắm." Lục Lập Phong không những không giận, mà còn mỉm cười: "Sao em không đi studio?"
Diêu Tinh Thần hơi phiền não: "Đừng nói nữa, bệnh trĩ của tên nam chính cần phải phẫu thuật, thời gian gần đây, tôi toàn đi làm trò với đối thủ của anh ta. Nếu anh ta cứ kéo dài chậm chạp như thế, đến khi tôi lộ bụng bầu, không mặc được quần áo hở hang nữa."
Lục Lâp Phong cười lạnh: "Cái gì mà làm trò? Đồng phục cao trung cũng cần hở hang à?"
Diêu Tinh Thần đứng dậy, vừa gọi điện thoại vừa vào toilet: "Không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi đi thu dọn một chút rồi về đây."
Diêu Tinh Thần cúp điện thoại trước, mở khóa vòi nước, cúi đầu rửa tay.
Rửa xong, cô vẫy vẫy tay, đang định cầm khăn thì khi ngẩng đầu lên, đã thấy Lục Lập Phong dựa nghiêng vào cửa toilet, hình thể thon dài, khuôn mặt ung dung nhìn mình trong gương, trong tay anh, đang kéo một chiếc tất, đã tháo ra rồi, đùa nghịch trong tay.
Xong, anh tới trả thù.
Diêu Tinh Thần xoay người sang chỗ khác, thay đổi một bộ mặt tươi cười.
"Haha, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng ..." Dáng vẻ Lục Lập Phong cầm bít tất còn quyến rũ hơn cầm thắt lưng.
Diêu Tinh Thần húng hắng, nói chuyện khác: "Khụ, chuyện kia... hôm nay chúng ta cần thương lượng với bố mẹ chuyện không làm hôn lễ, anh còn nhớ không?"
"Nhớ kĩ." Lục Lập Phong mỉm cười nhìn cô, con người tối đen, như đang tính toán trói tay cô hay trói chân cô.
"Trí nhớ rất tốt..."
"Vẫn ổn, tôi vẫn nhớ rõ, hôm qua sau khi em cởi tất, còn đạp mạnh vào chân tôi."
"Hi hi, hôm qua anh bị trói, không ngừng giãy dụa, tôi nhìn thấy chu choa cặp mông rắn chắc làm sao, nên đạp thử mấy cái, ui dào, đâu có đau, người ta là thiếu nữ trói gà không chặt í nhé..."
"Trói gà không chặt á?" Lục Lập Phong tiến lên một bước, nhướn mày: "em buộc tôi thành cái gì?"
"Lục Lập Phong, tôi nói cho anh biết, anh đừng đến gần đây, tôi là phụ nữ có thai!"
"Tôi mặc kệ."
"Chỉ trói hai tay nhỏ bé thôi mà! Cần gì phải tính toán chi li với phụ nữ chứ?"
"Hôm qua tôi có cho phép em trói "tay nhỏ" của tôi không?"
Diêu Tinh Thần định nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người đều ngạc nhiên, thấy anh cả Lục Quốc Bảo đi đến, đứng ở toilet, nhìn thấy hai người, lại nhìn thấy tất trong tay Lục Lập Phong.
Lục Quốc Bảo mặt đang nghiêm túc lập tức ửng đỏ, lúng túng che miệng ho nhẹ: "À.. ngại quá... anh quên gõ cửa... Bố mẹ gọi hai đứa ra ăn cơm..."
Diêu Tinh Thần và Lục Lập Phong vẫn đang giằng co, Lục Lập Phong gật đầu với anh, cảm thấy chẳng có gì, còn Diêu Tinh Thần lúng túng đến kì lạ, khóe miệng giật giật: "Em biết rồi."
Lục Quốc Bảo dường như không hề do dự, lùi nhanh ra ngoài, như kiểu 'tôi không biết gì cả', sợ bị diệt khẩu.
Lục Lập Phong lại bước lên trước, đột nhiên dùng bít tất quàng qua cổ cô, kéo cả người cô, nơi mềm mại trước ngực cô đè chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô kinh ngạc nhìn anh.
"Lục Lập Phong!"
Anh chưa từng thấy biểu cảm vừa vội vàng vừa ngại ngùng của cô, toàn thân anh lập tức tê dại, anh nheo mắt nhìn cô, lông mày, đôi mắt, chóp mũi, còn cô đôi môi đỏ mọng.
Em đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với em y hệt như thế, nhưng cách trả thù này, chỉ sợ làm cho Lục Lập Phong nghịch lửa. Lấy kỳ nhân chi đạo, còn chữa một thân thân, bất quá cái này cách chữa, chỉ sợ khiến cho Lục Lập Phong như nghịch lửa.
Hai người giằng co như phân cảnh vui đùa, hô hấp hỗn loạn.
Ánh mắt Diêu Tinh Thần căng thẳng, cô nheo mắt cảnh cáo: "Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn làm gì tôi, tôi sẽ nói những lời của anh tối qua cho Tô Tiểu Mạt nghe!"
Lục Lập Phong bất ngờ: "Hôm qua tôi nói cho em cái gì?"
Diêu Tinh Thần đảo mắt, nhớ lại: "Đêm qua anh nói nhiều lắm, cái gì mà thầm mến người ta bao nhiêu năm, còn đối xử tệ với người ta nữa."
Lục Lập Phong căng da đầu, buông cô ra, cười lạnh: "Không thể nào! Thầm mến à? Sao có thể?"
Diêu Tinh Thần thấy anh nóng ruột, cười rộ lên: "Ai ui, mặt đỏ kìa. Không thừa nhận à? Tôi biết mà? May mà tôi đã có tính toán! Khi anh say rượu nói lời yêu, tôi ghi âm lại rồi! Muốn nghe không?"
Diêu Tinh Thần ngửa đầu cười to, đắc ý lấy điện thoại di động ra, quơ quơ trước mặt anh, hàng mi anh tuấn của Lục Lập Phong dựng thẳng, môi mỏng nhếch lên, định giơ tay công kích, Diêu Tinh Thần đã chạy mất!
Lục Lập Phong bước nhanh ra khỏi toilet, thấy cô ngồi trên ghế salon, hai chân bắt chéo, ngón tay ấn màn hình, phát đoạn ghi âm!
Âm thanh vang lên mang theo sự khó chịu, lúc đầu là Diêu Tinh Thần hắng giọng, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng Lục Lập Phong yếu ớt mà mê say.
"Đừng nhúc nhích... để cho tôi ngủ..." Lục Lập Phong rã rời nói.
"Đồ cổ nhỏ, ơ, tỉnh lại đi, đồ cổ nhỏ? Đến đi, tôi đã nói với anh về đêm đầu tiên của tôi rồi, giờ đến lượt anh."
"Diêu Tinh Thần.. cô có bệnh không?"
"Cái tên này... không nói về đêm đầu tiên được, thì nói về mối tình đầu đi?"
"Tôi không có mối tình đầu..."
"Không thể nào, anh đừng có giả vờ thanh thuần với tôi, đời sống cá nhân của anh thác loạn như thế, có phải vì trước đây bị tổn thương tình cảm không? Có bóng ma tâm lí à?"
"Diêu Tinh Thần, em còn phiền nữa, tôi sẽ hôn em!"
Nghe đến đó, Diêu Tinh Thần lại quơ điện thoại trước mặt Lục Lập Phong: "Nghe gì chưa! Uống say xong bao nhiêu đen tối lồ lộ ra hết! Một mực muốn chiếm tiện nghi của tôi!"
Đoạn ghi âm truyền tiếp đến giọng tám chuyện của Diêu Tinh Thần: "Anh nói anh không có người yêu, không thể nào..."
"Tôi ghét cô ấy.. Tôi ghét cách cô ấy ghét tôi...."
"Có hy vọng rồi! Chính là cô gái này, nói về cô gái này đi!"
"Mỗi lần.. mỗi lần trực nhật.. tôi đều nhìn thấy cô ấy... Tôi không muốn thấy cô ấy, mặt khác lại muốn nhìn."
"Sau đó thì sao? Quan hệ của anh với cô ấy thế nào?"
"Kẻ thù? Bạn bè? Ah... tôi cũng không biết, nói chung, tôi đối xử rất tệ với cô ấy.. rất tệ, rất tệ..."
Đoạn ghi âm tạm dừng.
Cô đắc ý nhìn anh, ánh mắt đùa giỡn.
Lục Lập Phong nghe xong thì tiến tới, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, duỗi tay: "Đưa điện thoại cho tôi."
Diêu Tinh Thần cảm thấy vô cùng thú vị, như ngửi thấy mùi thơm, cô trốn về phía sau: "Anh cứ nghe tiếp, đoạn đặc sắc ở cuối cơ!"
Trong đoạn ghi âm, Lục Lập Phong nói tiếp -
"Tôi thực sự không thích cô ấy. Trong một khoảng thời gian rất dài, rất dài, tôi trốn tránh cô ấy, vì tôi biết, cô ấy cũng chán ghét tôi, tôi cần gì phải luôn xuất hiện, khiến tâm trạng cô ấy không vui."
"Chậc chậc chậc, tình yêu là đau khổ!"
"Lên đại học, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại cô ấy. Đôi khi chạm mặt nhau, tôi sẽ là người quay đi trước. Chúng tôi chỉ gặp thoáng qua, mỗi lần như vậy, tôi đều đứng lâu tại chỗ, tự nói với mình, không nên quay đầu lại."
"Quá đau đớn, tôi muốn khóc rồi, tiếp đi!"
"Cô ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp. Tôi thừa nhận, sự lương thiện của cô ấy luôn hấp dẫn tôi. Ánh mắt cô ấy rất giống em gái tôi, không dịu dàng như bao cô gái khác. Trong mắt cô ấy luôn lộ ra vẻ quật cường khó thuần phục. Đương nhiên, khi cô ấy nhìn tôi, cô ấy chỉ dùng ánh mắt ấy."
"Mắt giống em gái anh.. trực nhật cùng hồi cao trung.. lên đại học còn gặp gỡ.. vậy thì chắc là..."
"Khi tôi học bài, đi tới thư viện, gặp được cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ đến đây để học..."
"Còn không thích đọc sách nữa à? Đổ cổ nhỏ, cuối cùng anh có thích người ta không?"
"Không thích, chúng tôi dường như không hợp, tôi chưa từng nghĩ tới muốn có gì đó với cô ấy, hay là phát sinh quan hệ bí mật. Tôi chỉ luôn muốn nhìn thấy cô ấy, biết cô ấy có ổn hay không, lén nhìn cô ấy từ xa, vậy là đủ rồi."
"Một bài kiểm tra về tình yêu thầm kín đã hoàn tất."
"Đại học quá khô khan, rồi tốt nghiệp, rồi đi làm, có khi một năm mới thấy cô ấy một lần, vì chúng tôi từng ở cùng một khu trong đại viện.. Tôi khát nước, tôi muốn uống nước!"
"Khát cái gì mà khát! Nói tiếp! Tôi lờ mờ đoán được là ai rồi, anh nói tiếp đi!"
"Không còn gì để nói tiếp, về sau, hai chúng tôi làm công việc khác nhau, khoảng cách quá xa, không có gì phát sinh. Nhưng một ngày nào đó, chúng tôi vô tình gặp lại, trong một tình huống bất ngờ..."
"Vừa gặp đã yêu à?"
"Hừ, không phải..."
"Thế thì sao?"
"Binh đao lặp lại..."
"Đánh nhau à? Tên cổ lỗ sĩ như anh đánh con gái người ta?"
"... Ngày hôm đó gặp lại... tôi hơi khó kìm lòng... nóng quá, cho tôi nước đá..."
"Sao lắm chuyện thế! Làm loạn nữa tôi trói anh lại!"
Đoạn ghi âm kết thúc, Diêu Tinh Thần nhíu mày, cười đểu nhìn anh.
"Thế nào? Có đặc sắc không?"
"Diêu Tinh Thần, em rất quá đáng." Lục Lâp Phong đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt tức giận khi bị xâm phạm.
"Lục Lập Phong, thế nhưng tôi biết người anh một mực đơn phương là ai, có muốn tôi nói thử không? Hử?"
"Em dám!"
Diêu Tinh Thần đứng thẳng, xoa xoa cằm, học dáng vẻ Conan: "Ở cùng một đại viện quân khu, mắt giống em anh, gặp nhau ở đại học, cùng trực nhật thời cao trung... nếu vậy, sjw thật chỉ có một mà thôi!"
"Không phải!" Lục Lập Phong hơi sốt ruột, như sợ bị tiết lộ bí mật, vội vàng phủ nhận.
"Là Tô Tiểu Mạt! Haha! Đúng không?"
Lục Lập Phong ngạc nhiên, nhíu mày: "Là ai?"
"Tô Tiểu Mạt không phải từng trực nhật với anh à? Cô ấy ở đại viện lớn, học cùng đại học với anh, quan trọng nhất là, anh đối xử rất tệ với cô ấy, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ, người ta chỉ muốn giúp anh, anh còn hất tay người ta ra, mặt lạnh lùng nói 'đừng chạm vào tôi'."
Lục Lập Phong hoàn toàn đớ người ra...
"Chả nhẽ không phải Tô Tiểu Mạt?" Diêu Tinh Thần thấy biểu cảm anh hơi sai sai, nhíu chặt mày, đoán lại: "Nếu không phải chị ấy, thì còn có ai phù hợp tất cả điều kiện này đâu. Để tôi nghĩ kỹ lại..."
"Không cần nghĩ nữa!" Lục Lập Phong cắt lời cô, vẻ mặt ung dung, nói: "Chính là cô ấy, Tô Tiểu Lạc."
"Tô Tiểu Mạt chứ không phải Tô Tiểu Lạc."
"... Ngược lại, là cô ấy."
Bình luận facebook