Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
CHƯƠNG 49. CÁI TÊN KÌ LẠ"Thích đến nỗi thần trí mơ màng, thích đến nỗi mù loà hai mắt, thích đến nỗi cả thế giới cũng chỉ còn hai màu đen trắng, chỉ trên người anh ấy mới có màu sắc."
Buổi chiều, Diêu Tinh Thần chuẩn bị xuất viện, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tô Tiểu Mạt đến gần cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Tinh Thần, ở lại quan sát thêm vài ngày xem sao."
Diêu Tinh Thần thừa hiểu suy nghĩ của cô, áy náy cười từ chối: "Tiểu Mạt, có lẽ tôi không giúp được cô nữa."
"Cô nói gì cơ?" Tô Tiểu Mạt biến sắc.
Diêu Tinh Thần không nói gì, tiếp tục gấp quần áo.
Tô Tiểu Mạt bước lên, bàn tay lạnh băng đè đôi tay đang gấp quần áo của cô, cười thảng thốt: "Tinh Thần... cô chơi tôi à?"
Diêu Tinh Thần ngừng lại, chăm chú nhìn cô ta: "Tôi không hề chơi cô, từ đầu đến giờ hoàn toàn không có ý đó."
Tô Tiểu Mạt cười lạnh, nhìn xa xăm: "Ý đó là ý gì? Đừng nói rằng cô nổi máu ghen, thật ra cô có tình cảm với Lục Lâp Phong."
Diêu Tinh Thần khựng lại mấy giây rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc, đến mắt cũng không buồn liếc sang: "Chuyện tình cảm tôi không tài nào khống chế được, đến tôi còn không hiểu rõ. Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ."
Tô Tiểu Mạt đổi giọng nhẹ nhàng: "Tinh Thần, cô đã đồng ý sẽ giúp tôi mà."
Diêu Tinh Thần hơi nhíu mày: "Tôi đã xin lỗi cô rồi, không giúp được cô nữa."
Tô Tiểu Mạt giận đến nỗi không thở được: "Cô muốn tranh với tôi sao?"
Diêu Tinh Thần chợt phát hiện ra, người phụ nữ trước mắt lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng cũng may cô đã sớm hiểu, tình hữu nghị giữa phụ nữ với nhau luôn là gió quỷ mây quyệt.
Diêu Tinh Thần không trở mặt, cười nhẹ nhàng: "Tiểu Mạt, để tôi giải thích, lời đầu tiên, tôi muốn xin lỗi cô, khi tôi tác hợp cô với Lục Lập Phong là tôi thật lòng, nhưng bây giờ đến tôi cũng không rõ tình cảm giữa tôi và Lục Lập Phong, nên chuyện hai người tôi không thể giúp đỡ. Thứ hai, tôi không muốn tranh đoạt gì với cô, vì anh ấy vốn đâu phải của cô, nếu tôi thực sự yêu Lục Lập Phong, nói cho cô biết, nếu cô không từ bỏ, chúng ta cạnh tranh công bằng."
Nói xong, Diêu Tinh Thần chợt phát hiện bản thân có sự thay đổi.
Không biết có phải do sắp làm mẹ hay không, đứng trước một Tô Tiểu Mạt ánh mắt nóng như lửa, Diêu Tinh Thần không sợ hãi, cũng không bực dọc, cô nhìn Tô Tiểu Mạt chỉ như nhìn một người phụ nữ ngoan cố đáng thương.
Chẳng bao lâu sau, cô cũng giống như Tô Tiểu Mạt, thích một người đàn ông đến nỗi hoá chấp niệm.
Trong lòng Diêu Tinh Thần có chút cảm kích, cảm kích việc Lục Lập Phong cho cô thời gian suy nghĩ.
Sau khi xuất viện, Lục Lập Phong còn nhận việc đi công tác một tháng, chuyện này làm Diêu Tinh Thần thở dài thườn thượt.
Sau khi anh đi công tác, Diêu Tinh Thần thường buôn chuyện với bác hai Tống Ngọc Bình, nhằm moi được chút chuyện của Lục Quốc Bảo.
Người như Tống Ngọc Bình rất có khí chất, giọng nói nhẹ nhàng, thể hiện phẩm chất của hoàng hoa khuê nữ.
"Tinh Thần, cháu vào phòng thím một lát."
Hôm nay cô lại bị gọi vào phòng, bác hai cầm một ít bùa bằng giấy vàng, vẽ rất nhiều chữ kì lạ bằng bút lông, nói đó là bác trai cầu cho cô.
Diêu Tinh Thần thấy những vật mê tín dị đoan này rất phản cảm, có lẽ bác trai bác gái rất tin những thứ này, cô cũng muốn làm trưởng bối vui lòng, để tuỳ họ làm.
Tống Ngọc Bình vừa phất phất lá bùa vừa nói: "Bác biết mấy thanh niên các cháu không tin vào thứ này, nhưng cháu phối hợp một chút coi như làm cho bác trai an lòng."
Diêu Tinh Thần nhìn lá bùa màu vàng, hỏi: "Mấy chữ này là ai vẽ vậy ạ?"
"Đại sư nhìn được số mệnh cho chữ."
"Bác trai vào Nam ra Bắc, chưa cái gì là chưa thấy qua, sao lại tin mấy vật thế này ạ?"
Bác gái thở dài: "Haizz. Không lừa cháu đâu, bác trai của cháu hồi trẻ học không giỏi, toàn đi theo người ta trộm mộ, đào phải phần mộ tổ tiên nhà người ta, có thầy bói nói với ông ấy, mạng ông ấy có sát tinh xuất hiện, là mạng đoạn tử tuyệt tôn (không con không cháu)."
"Bác trai vốn ngang ngược như vậy mà cũng tin vào lời này sao ạ?"
"Vốn ban đầu ông ấy không tin," Tống Ngọc Bình lộ vẻ bi ai: "Mỹ Nhân đã sảy thai ba lần, bác trai cháu không thể không lo sợ, Tinh Thần, cháu là niềm hy vọng của cả Lục gia, làm gì cũng phải cẩn thận đó."
"Vâng ạ. Dạo này ngày nào cháu cũng xem sách hiểu biết cho phụ nữ có thai, về sau chuyện ăn uống bừa bãi tuyệt đối sẽ không xảy ra ạ." Diêu Tinh Thần cười, vén tóc cho bác Tống Ngọc Bình.
"Bác hai."
"Ơi?"
"Có phải anh cả từng bị đốt xe không ạ?" Diêu Tinh Thần thận trọng hỏi.
Tống Ngọc Bình không đổi biểu cảm: "Cháu nghe ai nói vậy?"
Diêu Tinh Thàn nghe, bác không hề phủ nhận, chắc chắn có chuyện này.
"Cháu nghe Tiểu Hoả nói."
Tống Ngọc Bình "hừ" một tiếng: "Thằng nhãi đó, bỏ tù nó ba năm đều lợi cho nó cả, nó đâu chỉ phóng hoả không còn là sát nhân nữa, nếu không phải Lục Quốc Bảo khi đó không ở trong xe, nói không chừng sẽ có án mạng."
"Bác có biết chuyện cụ thể xảy ra không?"
Tống Ngọc Bình nói: "Bác trai cháu không cho bác thẩm vấn, nhưng bác đoán được vài phần, khi anh cả cháu còn trẻ, tính tình không tốt, rất hung bạo, rất hay đánh nhau, có khi gây thù ở đâu bị người ta trả thù."
"À..."
Diêu Tinh Thần gật đầu, vẻ nghĩ ngợi.
Nói như vậy, ngày Trì Mục xảy ra chuyện đã gặp Lục Quốc Bảo uống rượu, nhưng Lục Quốc Bảo tính tình tồi tệ lại không động gì đến Trì Mục, điều này thật trái với lẽ thờng. Nhưng sau khi Trì Mục uống rượu với anh ta, trở về căn nhà nhỏ ở ngoại ô thuê cùng Lương Mỹ Nhân, đốt than củi tự sát,
Nếu Trì Mục bị người khác hãm hại, nghi phạm đầu tiên không phải Lục Quốc Bảo thì là ai? Tiêu Dật có lẽ lúc đó nghi ngờ giống cô, nên mới kích động đi đốt xe Lục Quốc Bảo cho hả giận.
Suy nghĩ này của cô có lẽ cảnh sát đã từng điều tra, Lục Quốc Bảo hôm đó có thật là uống rượu với Trì Mục, nhưng anh ta lại không uống một giọt rượu nào, hai người sau khi tách ra, Lục Quốc Bảo nhanh chóng quay về cơ quan hàng không ở căn cứ.
Dạo gần đây, trong đầu Diêu Tinh Thần toàn là chuyện này, nghĩ thế nào cũng không tìm ra manh mối.
Bụng cô càng lúc càng lớn, từ bây giờ đến ngày dự sinh còn chưa đầy ba tháng, Lục Lập Phong đã đi công tác về.
Khi Lục Lập Phong về đến nhà, Diêu Tinh Thần, Lương Mỹ Nhân, Tống Ngọc Bình và Hà Lâm đang ăn cơm, Hà Lâm thấy con trai trở về, bật dậy đón, Tống Ngọc Bình vừa ăn vừa trêu ghẹo: "Mọi người nghĩ một chút, làm dâu Lục gia thật không dễ dàng, con cả là phi công, Lập Phong là nhà khảo cổ, một người ở dưới đất, một người ở trên trời, đến cái bóng cũng không thấy đâu."
Lương Mỹ Nhân cười, cúi đầu không nói, Diêu Tinh Thần cũng im lặng đến lạ, vùi đầu ăn.
Anh cởi áo khoác ngồi trước bàn, đôi mắt lướt trên người Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần, em yêu anh rồi.
Cô thừa nhận, một tháng xa nhau, cô không ngừng nhớ anh, đôi khi nghe tiếng cổng nhà mở, cô rất vui mừng, đoán xem có phải là anh đã về hay không, nhưng người đi vào đâu phải anh, cô lập tức buồn thương.
Cô vừa muốn gặp anh, vừa sợ nhìn thấy anh, sợ ánh mắt anh, sợ chính mình không thể đối diện với trái tim.
Một bàn tay đưa tới dưới bàn, sờ lên bụng cô, Diêu Tinh Thần vừa quay đầu đã trông thấy đôi mắt tao nhã của anh.
"Có nhớ anh không?"
Không để ý đến người khác, Lục Lập Phong đột nhiên hỏi một câu mờ ám.
"Không nhớ." Diêu Tinh Thần trả lời theo bản năng.
Lục Lập Phong cười: "Anh hỏi con gái, em vội phủ nhận làm gì?"
Đôi mắt đen nhánh của anh rất sâu, Diêu Tinh Thần thẹn đỏ mặt lườm anh, đẩy tay anh ra.
Lục Lập Phong thu tay về, cầm đũa ăn, cơm đưa đến miệng, ngẩng đầu hỏi Hà Lâm ngồi đối diện: "Mẹ, trong thời gian con không ở nhà, bà xã con có ngoan không?"
Diêu Tinh Thần khẽ cắn môi, đạp mạnh vào chân anh ở dưới gầm bàn, Lục Lập Phong bình tĩnh như thường cười với cô, đến mắt cũng không chớp.
Hà Lâm nói: "Tinh Thần của chúng ta sao lại không ngoan chứ. Ngày nào cũng đọc sách, hôm qua còn cùng mẹ với bác Hai khiêu vũ ngoài sân, múa rất đẹp."
Lục Lập Phong nhíu mày, nhìn cái bụng phình to của cô: "Bây giờ em vẫn khiêu vũ được sao?"
"Khoa tay múa chân vài cái thôi ấy mà." Diêu Tinh Thần nói.
Hà Lâm nói: "Đúng đó, Bánh Gato Nhỏ cũng thật ngoan, rất khoẻ mạnh."
"Bánh Gato Nhỏ là ai?" Lục Lập Phong nhíu mày nhìn Diêu Tinh Thần.
Bánh Gato Nhỏ là cái quỷ gì?
Diêu Tinh Thần chỉ vào bụng: "Biệt danh của con gái chứ sao!"
Lục Lập Phong biểu cảm ghét bỏ: "Thật khó nghe."
Hà Lâm cũng thấy hơi khó nghe, nhưng con do con dâu mình đẻ ra, biệt danh con đặt đương nhiên không chê trách được, không biết làm gì đành cắm đầu ăn.
"Sao lại không hay," Diêu Tinh Thần nghiêm túc quay đầu nhìn Lục Lập Phong: "Bây giờ đang thịnh hành mốt dùng tên thức ăn đặt cho trẻ con. Anh xem, con gái Dương Mịch là Gạo Nếp Nhỏ, con Diêu Thần là Khoai Tây Nhỏ. Chẳng qua em chọn loại thức ăn cao quý nhất thể hiện địa vị của con chúng ta, Bánh Gato Nhỏ, thật khí phách, tên này đi báo danh ở nhà trẻ, mấy đứa nhóc khác chắc chắn không dám bắt nạt con mình."
Lục Lập Phong bị lí luận của cô làm cho dở khóc dở cười.
Gạo Nếp Nhỏ, Khoai Tây Nhỏ mấy cái tên này nghe thật đáng yêu, nhưng Bánh Gato nhỏ thì không.
"Anh không đồng ý." Lục Lập Phong từ chối rõ ràng.
Muốn anh mỗi ngày đều gọi "Bánh Gato Nhỏ ơi," "Bánh Gato Nhỏ à." anh không làm được.
"Vậy được, anh chọn đi! Em thích ăn uống, anh chọn một món đi." Diêu Tinh Thần giơ tay đếm:
"Giò Heo Nhỏ, Lòng Nhỏ, Dưa Nhỏ, Thịt Lợn Hầm Nhỏ, Lạp Xưởng Nhỏ,..."
"Dừng lại." Lục Lập Phong bỗng nhiên thấy no, đặt đũa xuống, hay tay chống lên bàn, chăm chú nhìn cô: "Diêu Tinh Thần, anh không chọn được. Em không có cái tên nào ít dầu mỡ à?"
"Dưa Chua Nhỏ Muốn ăn lẩu cá dưa chua quá đi..." Diêu Tinh Thần xoa bụng.
Lục Lập Phong bất đắc dĩ bóp trán, đau khổ lắc đầu.
Diêu Tinh Thần thấy anh phản kháng đến cùng, đảo mắt, vỗ vai anh: "Hay là gọi Tiểu Điềm Điềm (ngọt ngào) nhé bố Tiểu Điềm Điềm. Nghe thật dễ thương."
Lương Mỹ Nhân nhìn Diêu Tinh Thần rồi lại cắm mặt ăn.
Xem ra mối quan hệ giữa bọn họ không hề giống như Tô Tiểu Mạt nói, là không có tình cảm.
Lục Lập Phong cân nhắc một hồi, cảm thấy biệt danh này nghe rất bình thường, so với Giò Nhỏ Lòng Nhỏ hay hơn nhiều.
"Tuỳ em vậy."
Anh bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, tay thân mật vuốt ve cằm Diêu Tinh Thần, Diêu Tinh Thần quay đầu đi đỏ mặt, rồi lại cắm đầu ăn.
Hà Lâm nói: "Tiểu Điềm Điềm... tên này rõ ràng là tên con gái, nhỡ sinh ra một bé trai thì sao giờ?"
"Không thể nào."
"Không thể nào."
Đôi vợ chồng son đồng thanh trả lời.
Buổi chiều, Diêu Tinh Thần chuẩn bị xuất viện, bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tô Tiểu Mạt đến gần cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Tinh Thần, ở lại quan sát thêm vài ngày xem sao."
Diêu Tinh Thần thừa hiểu suy nghĩ của cô, áy náy cười từ chối: "Tiểu Mạt, có lẽ tôi không giúp được cô nữa."
"Cô nói gì cơ?" Tô Tiểu Mạt biến sắc.
Diêu Tinh Thần không nói gì, tiếp tục gấp quần áo.
Tô Tiểu Mạt bước lên, bàn tay lạnh băng đè đôi tay đang gấp quần áo của cô, cười thảng thốt: "Tinh Thần... cô chơi tôi à?"
Diêu Tinh Thần ngừng lại, chăm chú nhìn cô ta: "Tôi không hề chơi cô, từ đầu đến giờ hoàn toàn không có ý đó."
Tô Tiểu Mạt cười lạnh, nhìn xa xăm: "Ý đó là ý gì? Đừng nói rằng cô nổi máu ghen, thật ra cô có tình cảm với Lục Lâp Phong."
Diêu Tinh Thần khựng lại mấy giây rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc, đến mắt cũng không buồn liếc sang: "Chuyện tình cảm tôi không tài nào khống chế được, đến tôi còn không hiểu rõ. Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ."
Tô Tiểu Mạt đổi giọng nhẹ nhàng: "Tinh Thần, cô đã đồng ý sẽ giúp tôi mà."
Diêu Tinh Thần hơi nhíu mày: "Tôi đã xin lỗi cô rồi, không giúp được cô nữa."
Tô Tiểu Mạt giận đến nỗi không thở được: "Cô muốn tranh với tôi sao?"
Diêu Tinh Thần chợt phát hiện ra, người phụ nữ trước mắt lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng cũng may cô đã sớm hiểu, tình hữu nghị giữa phụ nữ với nhau luôn là gió quỷ mây quyệt.
Diêu Tinh Thần không trở mặt, cười nhẹ nhàng: "Tiểu Mạt, để tôi giải thích, lời đầu tiên, tôi muốn xin lỗi cô, khi tôi tác hợp cô với Lục Lập Phong là tôi thật lòng, nhưng bây giờ đến tôi cũng không rõ tình cảm giữa tôi và Lục Lập Phong, nên chuyện hai người tôi không thể giúp đỡ. Thứ hai, tôi không muốn tranh đoạt gì với cô, vì anh ấy vốn đâu phải của cô, nếu tôi thực sự yêu Lục Lập Phong, nói cho cô biết, nếu cô không từ bỏ, chúng ta cạnh tranh công bằng."
Nói xong, Diêu Tinh Thần chợt phát hiện bản thân có sự thay đổi.
Không biết có phải do sắp làm mẹ hay không, đứng trước một Tô Tiểu Mạt ánh mắt nóng như lửa, Diêu Tinh Thần không sợ hãi, cũng không bực dọc, cô nhìn Tô Tiểu Mạt chỉ như nhìn một người phụ nữ ngoan cố đáng thương.
Chẳng bao lâu sau, cô cũng giống như Tô Tiểu Mạt, thích một người đàn ông đến nỗi hoá chấp niệm.
Trong lòng Diêu Tinh Thần có chút cảm kích, cảm kích việc Lục Lập Phong cho cô thời gian suy nghĩ.
Sau khi xuất viện, Lục Lập Phong còn nhận việc đi công tác một tháng, chuyện này làm Diêu Tinh Thần thở dài thườn thượt.
Sau khi anh đi công tác, Diêu Tinh Thần thường buôn chuyện với bác hai Tống Ngọc Bình, nhằm moi được chút chuyện của Lục Quốc Bảo.
Người như Tống Ngọc Bình rất có khí chất, giọng nói nhẹ nhàng, thể hiện phẩm chất của hoàng hoa khuê nữ.
"Tinh Thần, cháu vào phòng thím một lát."
Hôm nay cô lại bị gọi vào phòng, bác hai cầm một ít bùa bằng giấy vàng, vẽ rất nhiều chữ kì lạ bằng bút lông, nói đó là bác trai cầu cho cô.
Diêu Tinh Thần thấy những vật mê tín dị đoan này rất phản cảm, có lẽ bác trai bác gái rất tin những thứ này, cô cũng muốn làm trưởng bối vui lòng, để tuỳ họ làm.
Tống Ngọc Bình vừa phất phất lá bùa vừa nói: "Bác biết mấy thanh niên các cháu không tin vào thứ này, nhưng cháu phối hợp một chút coi như làm cho bác trai an lòng."
Diêu Tinh Thần nhìn lá bùa màu vàng, hỏi: "Mấy chữ này là ai vẽ vậy ạ?"
"Đại sư nhìn được số mệnh cho chữ."
"Bác trai vào Nam ra Bắc, chưa cái gì là chưa thấy qua, sao lại tin mấy vật thế này ạ?"
Bác gái thở dài: "Haizz. Không lừa cháu đâu, bác trai của cháu hồi trẻ học không giỏi, toàn đi theo người ta trộm mộ, đào phải phần mộ tổ tiên nhà người ta, có thầy bói nói với ông ấy, mạng ông ấy có sát tinh xuất hiện, là mạng đoạn tử tuyệt tôn (không con không cháu)."
"Bác trai vốn ngang ngược như vậy mà cũng tin vào lời này sao ạ?"
"Vốn ban đầu ông ấy không tin," Tống Ngọc Bình lộ vẻ bi ai: "Mỹ Nhân đã sảy thai ba lần, bác trai cháu không thể không lo sợ, Tinh Thần, cháu là niềm hy vọng của cả Lục gia, làm gì cũng phải cẩn thận đó."
"Vâng ạ. Dạo này ngày nào cháu cũng xem sách hiểu biết cho phụ nữ có thai, về sau chuyện ăn uống bừa bãi tuyệt đối sẽ không xảy ra ạ." Diêu Tinh Thần cười, vén tóc cho bác Tống Ngọc Bình.
"Bác hai."
"Ơi?"
"Có phải anh cả từng bị đốt xe không ạ?" Diêu Tinh Thần thận trọng hỏi.
Tống Ngọc Bình không đổi biểu cảm: "Cháu nghe ai nói vậy?"
Diêu Tinh Thàn nghe, bác không hề phủ nhận, chắc chắn có chuyện này.
"Cháu nghe Tiểu Hoả nói."
Tống Ngọc Bình "hừ" một tiếng: "Thằng nhãi đó, bỏ tù nó ba năm đều lợi cho nó cả, nó đâu chỉ phóng hoả không còn là sát nhân nữa, nếu không phải Lục Quốc Bảo khi đó không ở trong xe, nói không chừng sẽ có án mạng."
"Bác có biết chuyện cụ thể xảy ra không?"
Tống Ngọc Bình nói: "Bác trai cháu không cho bác thẩm vấn, nhưng bác đoán được vài phần, khi anh cả cháu còn trẻ, tính tình không tốt, rất hung bạo, rất hay đánh nhau, có khi gây thù ở đâu bị người ta trả thù."
"À..."
Diêu Tinh Thần gật đầu, vẻ nghĩ ngợi.
Nói như vậy, ngày Trì Mục xảy ra chuyện đã gặp Lục Quốc Bảo uống rượu, nhưng Lục Quốc Bảo tính tình tồi tệ lại không động gì đến Trì Mục, điều này thật trái với lẽ thờng. Nhưng sau khi Trì Mục uống rượu với anh ta, trở về căn nhà nhỏ ở ngoại ô thuê cùng Lương Mỹ Nhân, đốt than củi tự sát,
Nếu Trì Mục bị người khác hãm hại, nghi phạm đầu tiên không phải Lục Quốc Bảo thì là ai? Tiêu Dật có lẽ lúc đó nghi ngờ giống cô, nên mới kích động đi đốt xe Lục Quốc Bảo cho hả giận.
Suy nghĩ này của cô có lẽ cảnh sát đã từng điều tra, Lục Quốc Bảo hôm đó có thật là uống rượu với Trì Mục, nhưng anh ta lại không uống một giọt rượu nào, hai người sau khi tách ra, Lục Quốc Bảo nhanh chóng quay về cơ quan hàng không ở căn cứ.
Dạo gần đây, trong đầu Diêu Tinh Thần toàn là chuyện này, nghĩ thế nào cũng không tìm ra manh mối.
Bụng cô càng lúc càng lớn, từ bây giờ đến ngày dự sinh còn chưa đầy ba tháng, Lục Lập Phong đã đi công tác về.
Khi Lục Lập Phong về đến nhà, Diêu Tinh Thần, Lương Mỹ Nhân, Tống Ngọc Bình và Hà Lâm đang ăn cơm, Hà Lâm thấy con trai trở về, bật dậy đón, Tống Ngọc Bình vừa ăn vừa trêu ghẹo: "Mọi người nghĩ một chút, làm dâu Lục gia thật không dễ dàng, con cả là phi công, Lập Phong là nhà khảo cổ, một người ở dưới đất, một người ở trên trời, đến cái bóng cũng không thấy đâu."
Lương Mỹ Nhân cười, cúi đầu không nói, Diêu Tinh Thần cũng im lặng đến lạ, vùi đầu ăn.
Anh cởi áo khoác ngồi trước bàn, đôi mắt lướt trên người Diêu Tinh Thần.
Diêu Tinh Thần, em yêu anh rồi.
Cô thừa nhận, một tháng xa nhau, cô không ngừng nhớ anh, đôi khi nghe tiếng cổng nhà mở, cô rất vui mừng, đoán xem có phải là anh đã về hay không, nhưng người đi vào đâu phải anh, cô lập tức buồn thương.
Cô vừa muốn gặp anh, vừa sợ nhìn thấy anh, sợ ánh mắt anh, sợ chính mình không thể đối diện với trái tim.
Một bàn tay đưa tới dưới bàn, sờ lên bụng cô, Diêu Tinh Thần vừa quay đầu đã trông thấy đôi mắt tao nhã của anh.
"Có nhớ anh không?"
Không để ý đến người khác, Lục Lập Phong đột nhiên hỏi một câu mờ ám.
"Không nhớ." Diêu Tinh Thần trả lời theo bản năng.
Lục Lập Phong cười: "Anh hỏi con gái, em vội phủ nhận làm gì?"
Đôi mắt đen nhánh của anh rất sâu, Diêu Tinh Thần thẹn đỏ mặt lườm anh, đẩy tay anh ra.
Lục Lập Phong thu tay về, cầm đũa ăn, cơm đưa đến miệng, ngẩng đầu hỏi Hà Lâm ngồi đối diện: "Mẹ, trong thời gian con không ở nhà, bà xã con có ngoan không?"
Diêu Tinh Thần khẽ cắn môi, đạp mạnh vào chân anh ở dưới gầm bàn, Lục Lập Phong bình tĩnh như thường cười với cô, đến mắt cũng không chớp.
Hà Lâm nói: "Tinh Thần của chúng ta sao lại không ngoan chứ. Ngày nào cũng đọc sách, hôm qua còn cùng mẹ với bác Hai khiêu vũ ngoài sân, múa rất đẹp."
Lục Lập Phong nhíu mày, nhìn cái bụng phình to của cô: "Bây giờ em vẫn khiêu vũ được sao?"
"Khoa tay múa chân vài cái thôi ấy mà." Diêu Tinh Thần nói.
Hà Lâm nói: "Đúng đó, Bánh Gato Nhỏ cũng thật ngoan, rất khoẻ mạnh."
"Bánh Gato Nhỏ là ai?" Lục Lập Phong nhíu mày nhìn Diêu Tinh Thần.
Bánh Gato Nhỏ là cái quỷ gì?
Diêu Tinh Thần chỉ vào bụng: "Biệt danh của con gái chứ sao!"
Lục Lập Phong biểu cảm ghét bỏ: "Thật khó nghe."
Hà Lâm cũng thấy hơi khó nghe, nhưng con do con dâu mình đẻ ra, biệt danh con đặt đương nhiên không chê trách được, không biết làm gì đành cắm đầu ăn.
"Sao lại không hay," Diêu Tinh Thần nghiêm túc quay đầu nhìn Lục Lập Phong: "Bây giờ đang thịnh hành mốt dùng tên thức ăn đặt cho trẻ con. Anh xem, con gái Dương Mịch là Gạo Nếp Nhỏ, con Diêu Thần là Khoai Tây Nhỏ. Chẳng qua em chọn loại thức ăn cao quý nhất thể hiện địa vị của con chúng ta, Bánh Gato Nhỏ, thật khí phách, tên này đi báo danh ở nhà trẻ, mấy đứa nhóc khác chắc chắn không dám bắt nạt con mình."
Lục Lập Phong bị lí luận của cô làm cho dở khóc dở cười.
Gạo Nếp Nhỏ, Khoai Tây Nhỏ mấy cái tên này nghe thật đáng yêu, nhưng Bánh Gato nhỏ thì không.
"Anh không đồng ý." Lục Lập Phong từ chối rõ ràng.
Muốn anh mỗi ngày đều gọi "Bánh Gato Nhỏ ơi," "Bánh Gato Nhỏ à." anh không làm được.
"Vậy được, anh chọn đi! Em thích ăn uống, anh chọn một món đi." Diêu Tinh Thần giơ tay đếm:
"Giò Heo Nhỏ, Lòng Nhỏ, Dưa Nhỏ, Thịt Lợn Hầm Nhỏ, Lạp Xưởng Nhỏ,..."
"Dừng lại." Lục Lập Phong bỗng nhiên thấy no, đặt đũa xuống, hay tay chống lên bàn, chăm chú nhìn cô: "Diêu Tinh Thần, anh không chọn được. Em không có cái tên nào ít dầu mỡ à?"
"Dưa Chua Nhỏ Muốn ăn lẩu cá dưa chua quá đi..." Diêu Tinh Thần xoa bụng.
Lục Lập Phong bất đắc dĩ bóp trán, đau khổ lắc đầu.
Diêu Tinh Thần thấy anh phản kháng đến cùng, đảo mắt, vỗ vai anh: "Hay là gọi Tiểu Điềm Điềm (ngọt ngào) nhé bố Tiểu Điềm Điềm. Nghe thật dễ thương."
Lương Mỹ Nhân nhìn Diêu Tinh Thần rồi lại cắm mặt ăn.
Xem ra mối quan hệ giữa bọn họ không hề giống như Tô Tiểu Mạt nói, là không có tình cảm.
Lục Lập Phong cân nhắc một hồi, cảm thấy biệt danh này nghe rất bình thường, so với Giò Nhỏ Lòng Nhỏ hay hơn nhiều.
"Tuỳ em vậy."
Anh bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, tay thân mật vuốt ve cằm Diêu Tinh Thần, Diêu Tinh Thần quay đầu đi đỏ mặt, rồi lại cắm đầu ăn.
Hà Lâm nói: "Tiểu Điềm Điềm... tên này rõ ràng là tên con gái, nhỡ sinh ra một bé trai thì sao giờ?"
"Không thể nào."
"Không thể nào."
Đôi vợ chồng son đồng thanh trả lời.
Bình luận facebook