Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: 38: Lọ Thuốc
Cố Hạo Trạch kéo Sơ Hạ lên xe, không nói không rằng lái xe rời đi.
Sơ Hạ thầm thở dài, buổi sáng không phải vẫn tốt sao, chỉ gặp bố mẹ thôi mà tâm trạng cũng xấu như thế này.
Cô nhẹ giọng an ủi.
“A Trạch, vừa rồi anh không nên nói với chú dì như vậy.
Họ chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Vì muốn tốt cho anh nên họ tổn thương em, còn khiến chúng ta suýt thì mất nhau..”
“Không phải chúng ta bây giờ vẫn tốt sao?”
Cơ mặt Cố Hạo Trạch vẫn chưa dãn ra chút nào, Sơ Hạ nhìn vậy đau lòng muốn chết.
Cô kéo dây an toàn ra, nhoài người về phía anh, hôn lung tung lên mặt anh.
“A Trạch, vui lên đi..”
“Hạ Hạ, đừng quậy.
Anh đang lái xe..”
“Anh cứ lái đi, em có cản trở gì anh đâu..”
Sơ Hạ mải trêu đùa anh mà không hề biết rằng, lộ trình xe đã thay đổi.
Đến khi phát hiện ra, Cố Hạo Trạch đã đánh lái vào một con hẻm tối om.
Anh dừng xe, tắt máy, lật người đè lên người cô.
“Không chọc cho em vài mũi thì em chưa biết mình quậy thế nào đúng không?”
Sơ Hạ run rẩy nuốt nước bọt, cô biết anh muốn làm gì.
Bởi vì vật dưới thân anh nóng rực không ngừng chọc vào bụng cô.
“A Trạch, anh cố nhịn một chút.
Chúng ta về nhà rồi tiếp tục.
Được không?”
Cố Hạo Trạch lúc này nào còn quan tâm cô nói gì.
Môi lưỡi anh đang du ngoạn trên người cô, bàn tay còn không nể tình cởi váy của cô ra.
Tay tìm tới nơi tư mật không ngừng trêu đùa.
Bàn tay khác của anh kéo tay cô đặt vào nơi sắp nổ tung của mình, giọng nói đã khàn khàn.
“Hạ Hạ, cởi ra cho anh..”
Sơ Hạ bị anh kích thích tới quên hết tất cả, trong mắt cô bây giờ chỉ còn sự nhiệt tình như lửa của anh.
Cô run rẩy giải phóng dã thú nóng bỏng của anh.
Nhận thấy anh muốn tiến vào, cô vội giữ lại.
“Không đeo bao...!không được vào...”
Cố Hạo Trạch ảo não gãi đầu, giờ phút nào rồi mà cô còn quan tâm chuyện này.
Anh thở dài với tay vào túi xách của cô, tìm kiếm đồ bảo hộ mà anh ghét nhất.
Chỉ là vào lúc quan trọng, tay anh lại không nghe lời.
Anh tìm mãi cũng không thấy áo mưa đâu, tức giận đổ hết đồ trong túi xách của cô ra, vội vàng xé một cái đeo vào.
Sơ Hạ được anh đưa vào cơn mê, đâu hay biết rằng, một lọ thuốc nhỏ theo sự rung lắc của chiếc xe rơi xuống, kẹt vào ghế lái.
Cố Hạo Trạch điên cuồng đưa đẩy, anh giữ chặt hạ thân cô, không ngừng rút ra tiến vào.
Bàn tay anh nhào nặn đôi đồi núi trên ngực cô, thở dốc.
“Hạ Hạ...!Hạ Hạ...!anh yêu em..”
“Em cũng yêu anh...”
Trong màn đêm, phố xá ngoài kia vẫn tấp nập, chỉ là không ai quan tâm tới chiếc xe đang rung lắc dữ dội trong một con hẻm nhỏ.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, Sơ Hạ đã bị anh hành hạ tới mức chỉ có thể dựa vào ngực anh thở hổn hển.
Cố Hạo Trạch hôn nhẹ vào môi cô.
“Mệt không..”
Sơ Hạ lười trả lời, chỉ biết dựa vào anh gật gật đầu.
Cố Hạo Trạch phì cười, anh lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cô, xử lý qua mọi thứ xung quanh mới khởi động xe rời đi.
“Về nhà lại tiếp tục..”
Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, nhưng không bao lâu sau đã bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Đến khi tỉnh lại cô đã thấy mình nằm trong ngực anh, phía dưới của anh lại ra vào không ngừng.
Cô tức giận đánh lên người anh.
“Anh không thể kiềm chế tới lúc em tỉnh à?”
“Không thể.
Là do em không mặc quần áo quyến rũ anh...”
Bị anh tiến vào vừa nhanh vừa mạnh, Sơ Hạ từ bỏ nằm dưới thân anh rên rỉ.
Tại sao khi chia tay thì đau khổ, mà quay lại thì cô vẫn mệt tới phát khóc thế này....
Sơ Hạ thầm thở dài, buổi sáng không phải vẫn tốt sao, chỉ gặp bố mẹ thôi mà tâm trạng cũng xấu như thế này.
Cô nhẹ giọng an ủi.
“A Trạch, vừa rồi anh không nên nói với chú dì như vậy.
Họ chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Vì muốn tốt cho anh nên họ tổn thương em, còn khiến chúng ta suýt thì mất nhau..”
“Không phải chúng ta bây giờ vẫn tốt sao?”
Cơ mặt Cố Hạo Trạch vẫn chưa dãn ra chút nào, Sơ Hạ nhìn vậy đau lòng muốn chết.
Cô kéo dây an toàn ra, nhoài người về phía anh, hôn lung tung lên mặt anh.
“A Trạch, vui lên đi..”
“Hạ Hạ, đừng quậy.
Anh đang lái xe..”
“Anh cứ lái đi, em có cản trở gì anh đâu..”
Sơ Hạ mải trêu đùa anh mà không hề biết rằng, lộ trình xe đã thay đổi.
Đến khi phát hiện ra, Cố Hạo Trạch đã đánh lái vào một con hẻm tối om.
Anh dừng xe, tắt máy, lật người đè lên người cô.
“Không chọc cho em vài mũi thì em chưa biết mình quậy thế nào đúng không?”
Sơ Hạ run rẩy nuốt nước bọt, cô biết anh muốn làm gì.
Bởi vì vật dưới thân anh nóng rực không ngừng chọc vào bụng cô.
“A Trạch, anh cố nhịn một chút.
Chúng ta về nhà rồi tiếp tục.
Được không?”
Cố Hạo Trạch lúc này nào còn quan tâm cô nói gì.
Môi lưỡi anh đang du ngoạn trên người cô, bàn tay còn không nể tình cởi váy của cô ra.
Tay tìm tới nơi tư mật không ngừng trêu đùa.
Bàn tay khác của anh kéo tay cô đặt vào nơi sắp nổ tung của mình, giọng nói đã khàn khàn.
“Hạ Hạ, cởi ra cho anh..”
Sơ Hạ bị anh kích thích tới quên hết tất cả, trong mắt cô bây giờ chỉ còn sự nhiệt tình như lửa của anh.
Cô run rẩy giải phóng dã thú nóng bỏng của anh.
Nhận thấy anh muốn tiến vào, cô vội giữ lại.
“Không đeo bao...!không được vào...”
Cố Hạo Trạch ảo não gãi đầu, giờ phút nào rồi mà cô còn quan tâm chuyện này.
Anh thở dài với tay vào túi xách của cô, tìm kiếm đồ bảo hộ mà anh ghét nhất.
Chỉ là vào lúc quan trọng, tay anh lại không nghe lời.
Anh tìm mãi cũng không thấy áo mưa đâu, tức giận đổ hết đồ trong túi xách của cô ra, vội vàng xé một cái đeo vào.
Sơ Hạ được anh đưa vào cơn mê, đâu hay biết rằng, một lọ thuốc nhỏ theo sự rung lắc của chiếc xe rơi xuống, kẹt vào ghế lái.
Cố Hạo Trạch điên cuồng đưa đẩy, anh giữ chặt hạ thân cô, không ngừng rút ra tiến vào.
Bàn tay anh nhào nặn đôi đồi núi trên ngực cô, thở dốc.
“Hạ Hạ...!Hạ Hạ...!anh yêu em..”
“Em cũng yêu anh...”
Trong màn đêm, phố xá ngoài kia vẫn tấp nập, chỉ là không ai quan tâm tới chiếc xe đang rung lắc dữ dội trong một con hẻm nhỏ.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, Sơ Hạ đã bị anh hành hạ tới mức chỉ có thể dựa vào ngực anh thở hổn hển.
Cố Hạo Trạch hôn nhẹ vào môi cô.
“Mệt không..”
Sơ Hạ lười trả lời, chỉ biết dựa vào anh gật gật đầu.
Cố Hạo Trạch phì cười, anh lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cô, xử lý qua mọi thứ xung quanh mới khởi động xe rời đi.
“Về nhà lại tiếp tục..”
Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, nhưng không bao lâu sau đã bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Đến khi tỉnh lại cô đã thấy mình nằm trong ngực anh, phía dưới của anh lại ra vào không ngừng.
Cô tức giận đánh lên người anh.
“Anh không thể kiềm chế tới lúc em tỉnh à?”
“Không thể.
Là do em không mặc quần áo quyến rũ anh...”
Bị anh tiến vào vừa nhanh vừa mạnh, Sơ Hạ từ bỏ nằm dưới thân anh rên rỉ.
Tại sao khi chia tay thì đau khổ, mà quay lại thì cô vẫn mệt tới phát khóc thế này....
Bình luận facebook