• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU! (1 Viewer)

  • chap-119

Quyển 2 - Chương 119: Thương hại không phải là tình yêu




Dịch bởi Maroon



Kim Quốc, Cẩm Hâm.



Hoàng cung, ngự thư phòng.



Lộc Hải vừa mới bước vào, Hiên Viên Tiêu liền đặt tấu chương trong tay xuống ngẩng đầu nhìn hắn, Lộc Hải vội khom người, bẩm: “Hoàng Thượng, thái hậu lão Phật gia mời ngài, nói rằng sau khi ngài xử lý xong chính sự hãy đến Từ Ninh Cung cùng dùng bữa tối.”



Hiên Viên Tiêu khẽ thở dài, mi mắt lại cụp xuống, nói: “Trẫm biết rồi.”



Mấy ngày nay, thái hậu cứ cách năm ba bữa lại nhớ nhung hoàng nhi bảo Hiên Viên Tiêu đến dùng bữa với mình, mà dùng bữa với nhau đâu phải chỉ có mẫu tử hai người bọn họ, mà nhất định sẽ có một vài vị danh môn thục nữ, bọn họ nếu không ôn nhu động lòng người, thì là đa tài đa nghệ, hoặc là mạo tựa thiên tiên. Nhưng Hiên Viên Tiêu sợ lắm rồi, cũng cảm thấy phiền nữa, hắn không muốn lúc nào cũng phải đối diện với những gương mặt mà hắn không hề có chút hứng thú vào thời điểm thư thái nhất trong một ngày của hắn, thời gian dùng bữa chính là lúc hắn thư thái nhất, nhưng ngay cả chút không gian nhỏ bé này mà mẫu hậu hắn cũng không muốn cho hắn.



Đã gần đến giờ Tuất, bên Từ Ninh Cung đã phái người đến hối thúc ba lần rồi, Hiên Viên Tiêu phải rời khỏi ngự thư phòng, bãi giá Từ Ninh Cung.



Giờ Tuất, Từ Ninh Cung.



Bất kể lúc nào, thái hậu cũng mang một tư thái khoan thai quý phái như vậy, dung mạo phục trang của bà vĩnh viễn không bao giờ bôi nhọ thân phận của bà, mà mọi thứ bà làm vĩnh viễn đều vì Kim Quốc, vì đứa con trai duy nhất của mình.



“Hoàng Thượng, ai gia rốt cuộc cũng đợi được con đến rồi! ~~~” Thái hậu đối với sự trễ nãi của Hiên Viên Tiêu không hề biểu thị chút bực bội nào, trái lại còn rất mừng rỡ bước ra đón hắn, cầm lấy tay Hiên Viên Tiêu, ôn nhu mỉm cười, nụ cười của một người mẹ hiền.



Hiên Viên Tiêu cố giấu nỗi buồn bực trong đôi mắt, khi hắn ngước lên lần nữa, trong mắt hoàn toàn bỉnh thản, điềm tĩnh, hắn mỉm cười máy móc, trả lời: “Là trẫm đến muộn, khiến mẫu hậu đợi lâu.”



Lão thái hậu chỉ cười không nói, kéo Hiên Viên Tiêu ngồi xuống, vươn ngón tay ngọc chỉ về phía trước, Hiên Viên Tiêu đưa mắt nhìn theo, bất ngờ, hắn giật mình…



Chỉ thấy Sở Sở bưng một cái khay ngọc dịu dàng bước tới, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng đang cười.



“Thái hậu vạn phúc! ~~ Bệ hạ thánh an! ~~~” Sở Sở khẽ khom người, ôn nhu thi lễ.



Hiên Viên Tiêu khó hiểu nhìn sang thái hậu, hắn không rõ mẫu thân mình có ý đồ gì, bà vẫn luôn không thích Sở Sở, mặc dù chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng hắn cũng biết, mẫu hậu hắn cảm thấy Sở Sở không xứng với hắn, một quận chúa của một quốc gia không mấy cường đại không xứng liên hôn với hoàng đế Kim Quốc. Nhưng hôm nay vì sao…?



Thái hậu cười buông tay Hiên Viên Tiêu ra, ưu nhã đứng dậy, nắm lấy tay Sở Sở, nhẹ nhàng kéo Sở Sở đến chỗ ngồi bên cạnh Hiên Viên Tiêu, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Sở Sở, nụ cười hiền lành tỏa khắp mặt.



Sở Sở cảm thấy không thích hợp muốn đứng lên, nhưng lại bị thái hậu ấn xuống ghế trở lại.



“Thái hậu… con…”



“Ha ha, Sở Sở à, nghe lời ai gia, ai gia bảo con ngồi đâu thì con cứ ngồi đó! Rất thích hợp!”



Khuôn mặt trắng nõn của Sở Sở chợt ửng hồng, nàng khẽ cúi đầu xuống, không nói thêm gì.



Hiên Viên Tiêu nhìn thấy tất cả cũng không nói một câu nào, trên mặt cũng chỉ có vẻ giật mình một chút khi vừa nhìn thấy Sở Sở xuất hiện, sau đó thì chẳng còn biểu hiện nào nữa.



Thái hậu liếc trộm cử động của Hiên Viên Tiêu, thấy hắn chẳng có vẻ gì là mừng rỡ, nên cũng có chút chột dạ. Suốt một tháng qua, bà tìm cách cho Hiên Viên Tiêu gặp gỡ không dưới mười nữ tử, tất cả đều là cực phẩm trong vạn người, nhưng Hiên Viên Tiêu vẫn không chút động lòng, bà đành tìm tới Sở Sở đang ngụ ở Dực Khôn Cung, cố làm ra vẻ “chấp nhận” nàng dù lòng chẳng muốn một chút nào, hôm nay lại còn sắp xếp cho nàng cùng đến dùng bữa với bọn họ, ngoại trừ muốn Hiên Viên Tiêu nạp phi, bà còn muốn khiến đứa con trai đã lâu vắng bóng nụ cười trên môi có thể vui vẻ mỉm cười, thế nhưng…



Bữa cơm tối nay cũng lặng lẽ giống như mọi hôm trước, sắc mặt thái hậu cũng càng lúc càng xấu đi.



Hiên Viên Tiêu thì không muốn nói chuyện, tiếc lời nói như vàng, Sở Sở thì không dám nói lời nào, mắt đầy ắp ưu phiền.



Thái hậu lão Phật gia càng nhìn càng không hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, bà phải mào đầu, mở rộng cánh cửa, để ánh dương bên ngoài soi rọi vào trong, bả phải hỏi con trai mình trong lòng rốt cuộc là muốn gì, rốt cuộc là yêu Thượng Quan Sở Sở hay là không yêu, là muốn nạp nàng, hay là không cần nàng, muốn thế nào thì cũng phải nói cho rõ?



Thái hậu mỉm cười tươi tắn, gắp một miếng lườn cá mềm mụp vào bát Hiên Viên Tiêu, làm như không có chuyện gì nói: “Hoàng Thượng à, tháng sau nên tuyển tú rồi.”



Thần sắc Hiên Viên Tiêu nghiêm nghị, tiếp theo “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.



Thái hậu sao có thể buông tha dễ dàng, lập tức lại hỏi: “Trong lòng Hoàng Thượng có phải có một giai nhân trúng ý rồi không? Kể cho ai gia nghe xem.” Vừa cười vừa nhìn sang Sở Sở, lại chuyển ánh mắt sang Hiên Viên Tiêu.



Hiên Viên Tiêu rốt cục buông đũa, nhìn về phía mẫu hậu của mình, đôi mắt màu vàng kim thoáng dậy sóng, một lát sau, hắn nói: “Không có.”



“Cạch…” Đôi đũa trên tay Sở Sở tuột xuống mặt bàn, tiếng kim loại va vào mặt đá phát ra một âm thanh nặng nề.



Thái hậu lườm Sở Sở một cái, ánh mắt nghiêm nghị đầy bất mãn đối với phản ứng của nàng.



“Hoàng Thượng, ai gia vẫn luôn nghĩ con có tình cảm sâu đậm với Sở Sở quận chúa, cho nên ai gia mới không có ép buộc Hoàng Thượng nạp phi, hôm nay biểu hiện của Hoàng Thượng có phải muốn nói với ai gia rằng, Hoàng Thượng không hề có chút tình cảm ái mộ nào dành cho Sở Sở?” Thái hậu lão Phật gia đã bất mãn lắm với biểu hiện của Hiên Viên Tiêu rồi, hôm nay, bà đã lùi một bước tỏ ý chấp thuận hắn nạp Sở Sở làm phi, nhưng hắn lại không cảm kích chút nào, cố tình làm ngược ý bà, vậy bà cũng sẽ không mềm lòng nữa, dù muốn hay không thì hắn cũng phải nạp phi.



Hai mắt Sở Sở từ từ nhòe đi vì nước mắt, đôi tay tái nhợt vô lực buông thả trên đùi, đầu cúi gằm, không nhìn ai cả, nàng không dám nhìn thái hậu, không muốn nhìn Hiên Viên Tiêu. Nàng không thể chịu đựng được một kết quả như vậy. Nàng không tin Hiên Viên Tiêu không hề yêu thương mình, không thể nào, tuyệt đối không thể.







Thời gian dường như dài lê thê, đôi mắt vàng kim của Hiên Viên Tiêu nhìn chằm chằm vào góc phòng không mục đích, thờ ơ nói: “Trẫm vốn có hảo cảm với Sở Sở là thật, trẫm thương tiếc nàng, trẫm cảm thấy một nữ tử thiện lương yếu đuối như nàng không nên sống trong hoàng cung Ngọc Quốc, không nên cả ngày sống dưới sự hành hạ của Thượng… Thượng Quan Lăng, trẫm muốn giúp nàng thoát khỏi cuộc sống không hạnh phúc đó. Trẫm căm ghét Thượng Quan Lăng, căm ghét người sở hữu một đôi mắt xanh trong tinh khiết nhất trên đời như nàng nhưng lại có một trái tim hung ác, trẫm cảm thấy nếu như… Nói chung, trẫm càng căm ghét Thượng Quan Lăng, lại càng thương tiếc Sở Sở…” Một dòng lệ nóng tuôn rơi trên má Sở Sở, Hiên Viên Tiêu cũng thay đổi giọng điệu, tiếp tục nói, “Lúc đầu trẫm cũng cho rằng có thể sự thương cảm mà trẫm dành cho Sở Sở chính là một loại tình yêu, nhưng sau đó, trẫm càng ngày càng không thể xác định được tình cảm này, cho đến… cho đến một hôm nọ, một khoảnh khắc nọ, trẫm bỗng nhiên hiểu rõ, trẫm chỉ là thương hại Sở Sở mà thôi, mà thứ tình cảm đó không liên quan gì tới tình yêu, cho dù… cho dù đổi lại một nữ tử khác, trẫm cũng vẫn sẽ thương hại như thế.”



Thái hậu nghe xong, trong mắt lộ rõ ý cười, còn Sở Sở cũng ngẩng đầu lên mỉm cười, trên mặt dấu lệ chưa khô, miệng cười tuy đẹp nhưng không có sức sống, nàng ôn nhu nói: “Tiêu, ta đã từng nói sẽ không bao giờ rời xa chàng, chàng làm hoàng đế Kim Quốc, ta sẽ phụ tá chàng, chàng muốn nhất thống thiên hạ, ta sẽ dốc hết khả năng giúp chàng làm một vị anh hùng cái thế!”



Thái hậu lần đầu tiên nghe được những lời này của Sở Sở, trong lòng không tránh khỏi chấn động.



“Tiêu, nếu trong tim chàng đã không có nữ tử nào hợp ý, sao không cân nhắc cho ta một cơ hội, ta biết luận dung mạo ta không phải người đẹp nhất, luận tài trí ta không phải người ưu tú nhất, luận thân phận ta không phải cao quý nhất, nhưng, không ai có thể yêu chàng nhiều hơn ta, trên đời này chỉ có mình Thượng Quan Sở Sở ta có thể vì chàng mà hiến dâng tất cả không hề do dự, cuộc sống vốn ngắn ngủi.” Ta vì chàng có thể không chút do dự dâng hiến cả linh hồn, Tiêu, chàng có biết, linh hồn là gì không?



Không còn sự lương thiện, sự dịu dàng của ta không còn tác dụng, mất đi sự lương thiện, sự ôn nhu của ta hoàn toàn là trò hề! Vì chàng, ta đã từ bỏ tất cả, từ bỏ cả tình bạn tưởng chừng không bao giờ thay đổi, từ bỏ cả người đã từng cùng ta nắm tay lập lời thề, từ bỏ cả chút lòng lương thiện cuối cùng của ta, bởi vì chàng, bởi vì hiểu quá rõ cuộc sống đã từng là một người tầm thường, bởi vì đã nếm trải cho nên hiểu thế nào là đố kị, bởi vì đố kị, cho nên tự mê muội chính mình.



Sở Sở đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, nhân chi sơ thực sự là tính bản thiện sao? Con người vào thời khắc quyết định phải chăng vẫn chọn lựa bản tính thiện lương vốn có ban đầu của mình? Sau này, nàng không bao giờ nghĩ đến nữa, trong mắt nàng bây giờ chỉ có khát vọng của chính mình, nếu như có thể đạt được, cho dù đều là hư ảo, đó cũng là cảnh tượng hư ảo tuyệt vời nhất —— cái thế anh hùng cùng tuyệt thế mỹ nhân, hắn cùng với nàng đứng ở trên cao, cùng nhau nhìn xuống thiên hạ, phóng mắt khắp giang sơn rộng lớn.



Hiên Viên Tiêu nhìn Sở Sở, nhìn vào mắt nàng, từ trong mắt nàng hắn thấy được chính mình, vẫn là một quân vương không ai sánh bằng, chỉ có điều trong mắt khó giấu một chút cô đơn, nó bắt đầu xuất hiện từ lúc nào? Giống như hắn đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.



Hiên Viên Tiêu không dám nói đó là thứ quan trọng nhất, bởi vì hắn phải đặt thiên hạ lên trên hết, tất cả những thứ khác nhất định đều phải xếp phía sau thiên hạ, cho nên nó chắc chắn không phải là ý định ban đầu của hắn.



Một bức tranh giang sơn nhuốm máu, rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là phù hoa. Đây là lời của một người mà hắn căm ghét đã nói với hắn, người đó đối với hắn mà nói, từ lâu từ lâu đã trở nên vô cùng quan trọng, mãi cho đến một khoảnh khắc nào đó của một ngày nào đó, từ một chỗ thấp kém trong trái tim hắn đã mạnh mẽ vươn lên vị trí cao nhất không thể nào lay chuyển nổi.



Không phải hắn không biết, mà là không được phép biết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chỉ cần có em
  • nguyenthithanhvan13012004
Chỉ Cần Em Tha Thứ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom