Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-135
Quyển 2 - Chương 135: Mẹ kế bị ép, phải phụ tình chàng
Dịch: Maroon
Mỗi một bước đạp trên bậc cầu thang trái tim ta lại chùng xuống thêm một chút, ta không thể trách người khác quá thông minh, chỉ có thể mắng bản thân quá ngu xuẩn, không phải người ta quá xem nhẹ mình, mà sai lầm ở chỗ tưởng người khác quá xem trọng mình.
Cửa đã ở ngay trước mắt, mà lại chỉ khép hờ, khẽ thở dài một hơi, mở cửa bước vào. Tay run run.
“Không biết Uyển nhi có thể gọi công chúa một tiếng Lăng tỷ tỷ không.” Giọng nói trong trẻo, nụ cười khuynh thành, đôi mắt đẹp lúc nào cũng ngập ý cười, nhìn ta chăm chú.
Ta cũng không thể mất mặt, mọi người đều là công chúa mà.
Ta cười tiến lên một bước, gọi cô ta bình thường như từ trước tới giờ: “Uyển nhi.”
Thấy hai hàng mi nàng thoáng cau lại, sau đó lại giãn ra, cười đáp: “Tỷ tỷ mời ngồi, để Uyển nhi từ từ giải thích với tỷ tỷ.”
Đợi ta ngồi xuống, Mộ Dung Uyển mới cười mỉm ngồi xuống đối diện, ánh mắt dịu dàng thoáng lướt nhìn qua mặt ta, hồi lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Hơn ba năm trước Uyển nhi đã từng gặp tỷ tỷ, chỉ có điều khi đó Uyển nhi còn nhỏ, nên không nhớ rõ diện mạo tỷ tỷ cho lắm.”
Ta cười thầm, sao mà ngươi nhớ rõ cho được, tâm tư của ngươi toàn bộ gởi trên người Đông Phương Cửu rồi còn đâu!
“Nhưng… ” Mộ Dung Uyển ngập ngừng, liếc mắt nhìn ta đầy thâm ý, rồi nói tiếp: “Mấy tháng trước, Uyển nhi mới thật sự biết đến tài hoa của tỷ tỷ, điệu múa đó quả nhiên khiến vạn người chết mê!”
Tim ta giật nẩy, hai mắt mở lớn nhìn Mộ Dung Uyển, môi mím chặt, không còn lời nào để nói.
“Ha ha, tỷ tỷ cảm thấy kỳ lạ vì sao Uyển nhi lại biết vũ cơ kia chính là tỷ tỷ chứ gì?” Mộ Dung Uyển tự hỏi tự đáp, “Đôi mắt tỷ tỷ cho dù thay đổi màu sắc, nhưng người tinh mắt chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra.” Như thể đang khen ta, cô ta lại nói, “Tỷ tỷ chắc không biết đôi mắt này của tỷ khác biệt thế nào đâu? Muội nghĩ, huynh ấy cũng bởi vì vi ánh mắt này của tỷ tỷ…” Khẽ thở dài, Mộ Dung Uyển vẫn mỉm cười ấm áp.
Huynh ấy? Ai? Lẽ nào cô ta muốn nói đến tên ngốc Đông Phương Cửu kia? Con nhỏ này rốt cuộc thâm sâu đến mức nào? Chuyện của ta và tên ngốc kia cô ta biết được bao nhiêu?
Nhớ lại đêm thọ yến của Thiên Thiên, trong Ngọc Hòa Điện hình như ta đã nói một câu gì đó rất kinh thiên động địa…
Hình như là…
“Vũ cơ ấy tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc!”
“Vũ cơ ấy tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc!”
Đầu của ta! Thực sự là đau đầu mà!
“Tỷ tỷ không cần kinh ngạc làm gì, ai ai cũng biết Cửu Vương gia từng vì Trưởng công chúa Ngọc Quốc bất chấp tất cả tới Ngôn Quốc cướp dâu.”
“Chuyện này…” Đầu mày cau lại, ta muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hạ mí mắt nhìn sang chỗ khác.
“Lăng tỷ tỷ.” Mộ Dung Uyển ngọt ngào gọi ta một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn sang cô ta, đó là một đôi mắt đẹp đầy kiên định và chờ mong.
“Ừm?” Đối diện một đôi mắt như vậy ta không thể thốt nên lời.
“Tỷ tỷ giả chết, Uyển nhi có thể lý giải là ‘Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi’(*) hay không?”
(*) ý nói muốn làm người tự do tự tại, không bị ràng buộc
Ta thoáng sửng sốt, gật đầu.
Mộ Dung Uyển mỉm cười, lại nói: “Lăng tỷ tỷ tựa như chim ưng có thể bay lượn tự do nơi chân trời, không phải là người mà thâm cung trạch viện có thể ràng buộc, cũng không ai có thể nhẫn tâm trói buộc tỷ tỷ, một Lăng tỷ tỷ như vậy sẽ mất đi nụ cười, đôi mắt mỹ lệ kia cũng sẽ không cười nữa, đó là điều không ai muốn.”
Ta nhìn Mộ Dung Uyển, không tỏ bất cứ thái độ gì, ta đang chờ cô ta nói, nói ra điều cô ta muốn, nói ra mục đích cuối cùng của cô ta. Việc ta có thể làm cùng lắm là, chấp nhận được sẽ nhận lời, còn không thì quên đi, chỉ vậy thôi.
“Nhưng Uyển nhi thì khác, cuộc đời này của Uyển nhi sẽ chỉ sống vì một người mà thôi. Tương lai người đó sẽ là một đế vương vĩ đại bễ nghễ thiên hạ, được vạn người kính ngưỡng, công tích vĩ đại của người đó sẽ được hậu nhân viết vào sử sách!”
Giọng nói Mộ Dung Uyển có phần kích động, hai hàng mi rung động, đôi môi đỏ khẽ run run, tất cả đều chứng minh lúc cô ta nhắc tới người kia trong lòng hồi hộp đến mức nào. Cô ta rất yêu hắn, điều này ta biết, chính miệng cô ta đã nói, tương tư mong nhớ yêu thương một người suốt ba năm chẳng lẽ không sâu? Để được gần người đó không tiếc từ bỏ địa vị của mình, không quan tâm đến người thân thương yêu mình, chẳng lẽ không đậm?
Ta nhìn vào đôi mắt long lanh của Mộ Dung Uyển, nở nụ cười, có một chút yêu chiều, một chút ngưỡng mộ.
“Uyển nhi, thâm tình của muội đối với Đông Phương Cửu làm ta cảm động.” Ta cất giọng thản nhiên, thản nhiên nói lên nhận xét của mình, là thật lòng, không hề che đậy.
Mộ Dung Uyển khẽ cười một tiếng: “Lăng tỷ tỷ, muội biết tỷ khinh thường muội, cảm thấy muội đê tiện, thậm chí những ấn tượng tốt ban đầu về muội tất cả đều không còn. Nhưng muội, không quan tâm.”
Vốn định phản bác, nhưng nghe câu cuối cùng, ta không khỏi kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô ta.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ thiện lương, thông minh, cơ trí, nhưng lại không mất đi vẻ ngây thơ, tỷ mỹ lệ, quyến rũ, khả ái, nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng, tỷ là người ở trên cao, muội biết huynh ấy yêu tỷ, Uyển nhi biết rõ, đó là yêu, không phải thích vẩn vơ, ánh mắt huynh ấy nhìn tỷ tràn ngập nuông chiều, ha ha…”
Ta chẳng biết nói gì nữa, ngẩn ra nhìn Mộ Dung Uyển, nhìn vào đôi mắt đang tối sầm lại của cô ta.
“Nhưng Lăng tỷ tỷ à, cho dù tỷ có tốt đến mấy, tốt nhất trên đời này đi nữa, tỷ cũng không thích hợp với huynh ấy, tỷ không thể nào trở thành một Vương phi khéo léo bên người đế vương, tỷ sẽ không tươi cười tuyển chọn phi tử cho huynh ấy, sẽ không tươi cười nhìn huynh ấy ra tay giết chóc, lại càng không tươi cười để người khác chia sẻ tình yêu của hai người.” Mộ Dung Uyển bỗng dưng nhìn thẳng vào ta, buồn bã nói, “Trong mắt tỷ, trong tim tỷ không dung thứ dù chỉ nửa hạt cát, thị phi đúng sai quá mức rõ ràng, yêu và không yêu, quá mức nghiêm túc. Lăng tỷ tỷ, Uyển nhi nói đều đúng chứ?”
Ta nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười, nhưng khóe môi đơ cứng, ta muốn gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có một chỗ nào đó còn vướng mắc.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ, nếu như huynh ấy thực sự xem tỷ là quan trọng nhất, tại sao sau khi biết được tin tỷ chết huynh ấy vẫn tiếp tục sống? Vì sao vẫn còn toan tính vì giang sơn, vì thiên hạ của mình? Không sai, huynh ấy yêu tỷ, nhưng Uyển nhi tin rằng, Lăng tỷ tỷ tuyệt không chấp nhận giang sơn này được xếp cao hơn tỷ! Nhưng Uyển nhi thì không, không bao giờ, giang sơn, xã tắc, Lăng tỷ tỷ, và cả huynh ấy nữa, đều có thể xếp cao hơn Uyển nhi, Uyển nhi không để bụng! Chỉ cần đằng sau những thứ đó, ở một góc nhỏ bé nào đó trong tim huynh ấy có một chỗ dành cho Uyển nhi, như vậy Uyển sẽ không để bụng! Không bận tâm…”
“Lăng tỷ tỷ, nếu tỷ thực sự chọn lựa từ bỏ, vậy có thể giao huynh ấy cho Uyển nhi không? Uyển nhi kính trọng tỷ, nhất định sẽ từ từ đợi huynh ấy, chỉ cần tỷ tỷ đồng ý cho Uyển nhi cơ hội này!” Dứt lời, Mộ Dung Uyển liền đứng dậy, quỳ gối trước mặt ta, ta cũng không đưa tay kéo cô ta lên, ta chỉ rũ mắt nhìn cô ta, nhìn vào mắt cô ta, một cô gái đang phấn đấu vì tình yêu.
Có một câu nói rất đúng, phụ tình mà không đoạn tuyệt, sẽ chỉ hại người đến sau.
Ta cứ tưởng hai chữ “phụ tình” này dùng để chỉ những kẻ có người đến sau, bây giờ bỗng nhiên phát hiện, làm người tới trước cũng phải tuyệt tình mới được.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ cũng yêu huynh ấy, đúng không?”
Mộ Dung Uyển nhìn ta trân trân, không cho ta tránh né, kỳ thực, ta cũng không muốn tránh né.
Ta nở một nụ cười châm chọc, cuối cùng cũng có sức lên tiếng nói: “Yêu? Ha ha, nói thật nhé Uyển nhi, ta cũng không biết yêu là gì, làm sao nói có thể cho muội biết ta yêu hay không yêu hắn đây? Ta cũng chỉ có thể thừa nhận trong lòng ta hắn tương đối quan trọng… rất quan trọng, vô cùng quan trọng, như vậy mà thôi, như vậy mà thôi…” Bách tính quan trọng hơn hắn, hoặc có thể rất nhiều người còn quan trọng hơn hắn, đúng, rất nhiều người.”Muội đứng lên đi, ta hiểu ý muội rồi.”
Mộ Dung Uyển vẫn không chịu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ta, lại cao giọng, nói: “Lăng tỷ tỷ, Uyển nhi không chỉ cần tỷ tỷ hiểu!”
Ta sửng sốt, nhìn vào mắt cô ta, nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ châm chọc, cười bản thân – một người hiện đại – một mẹ kế vô lương không ngờ lại bị một thiếu nữ cổ đại mới mười tám tuổi đầu ép vào đường cùng, buộc phải buông tay…
Ta cười hỏi: “Vậy muội muốn bảo ta không bao giờ được xuất hiện trước mắt hắn nữa, hay là muốn bảo ta biến mất khỏi cõi đời này?”
Hai vai Mộ Dung Uyển run lên, vội nói: “Tỷ tỷ, Uyển nhi tuyệt không có ý làm hại tỷ tỷ! Uyển nhi kính trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng của Uyển nhi mà!”
Ha ha, hay cho câu kính trọng, giỏi cho câu ân nhân, không muốn làm hại, chuyện không cần đao mà vẫn nhìn thấy máu này còn ngoan độc, nham hiểm hơn.
“Uyển nhi chỉ nghĩ tỷ tỷ bất luận thế nào cũng sẽ không muốn thay đổi ước nguyện ban đầu!”
Ta mỉm cười, thiếu đi mấy phần tươi tắn, nhiều thêm mấy phần u ám.
“Ta hiểu rồi, không phải là ‘Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi’ sao? Ta sẽ làm được, muội có thể an tâm.”
Mộ Dung Uyển chậm rãi đứng dậy, bởi vì quỳ hơi lâu, lúc đứng dậy chân run rẩy loạng choạng, cô ta phải vịn vào cái bàn bên cạnh.
“Lăng tỷ tỷ, hôm nay Đông Phương Thất sẽ khởi binh đánh hoàng thành, huynh ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm, giờ muội phải đưa tướng lĩnh Thương Mân đi tương trợ huynh ấy, tỷ tỷ muốn cùng đi không?”
“Không.” Ta thờ ơ đáp.
“Vậy tỷ tỷ bảo trọng, Uyển nhi đi trước đây.”
Ta không buồn nhấc mí mắt lên, không buồn nhìn cô ta, đến lúc ngước mắt lên lại, ngoài cửa sổ đã là sẩm tối, ánh nắng chiều đã tàn, vầng trăng khuyết cuối tháng đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Âm u, vắng lặng.
…
“Bạch U, ngươi nói cái gì?!” Tương Sở kinh hoàng bước tới túm lấy vai Bạch U.
“Lăng chủ tử không thấy đâu cả, chỉ có tiểu đồ đệ của Ma y vẫn ở trong phủ quốc sư.” Bạch U trả lời thản nhiên, nhưng trong mắt hắn cũng thấp thoáng đôi chút bất an.
“Xong rồi… Xong rồi… việc này nếu như để Vương gia biết…” Tương Sở thì thầm một mình, thẩn thờ buông lỏng hai tay.
“Đại sự trước mắt, việc này tạm thời đừng bẩm báo Vương gia.”
“Ngươi điên hả?! Nếu để Vương gia biết, ngươi ta còn giữ được mạng sao? “
“Đại sự trước mắt, mọi chuyện đều phải lấy việc Gia thuận lợi vinh đăng đại bảo làm trọng.” Bạch U vẫn lạnh nhạt nói, nhưng đầu mày đã nhíu chặt, phá hỏng hình tượng điềm tĩnh mà hắn đang cố giữ.
Dừng một lát, Tương Sở thở dài nói: “Bạch U a, ngươi ta cộng sự nhiều năm, hôm nay xem ra sắp sửa ‘ra đi’ cùng ngày rồi, ha ha, đây cũng coi như là duyên phận vậy.”
Bạch U trầm mặc không nói.
Dịch: Maroon
Mỗi một bước đạp trên bậc cầu thang trái tim ta lại chùng xuống thêm một chút, ta không thể trách người khác quá thông minh, chỉ có thể mắng bản thân quá ngu xuẩn, không phải người ta quá xem nhẹ mình, mà sai lầm ở chỗ tưởng người khác quá xem trọng mình.
Cửa đã ở ngay trước mắt, mà lại chỉ khép hờ, khẽ thở dài một hơi, mở cửa bước vào. Tay run run.
“Không biết Uyển nhi có thể gọi công chúa một tiếng Lăng tỷ tỷ không.” Giọng nói trong trẻo, nụ cười khuynh thành, đôi mắt đẹp lúc nào cũng ngập ý cười, nhìn ta chăm chú.
Ta cũng không thể mất mặt, mọi người đều là công chúa mà.
Ta cười tiến lên một bước, gọi cô ta bình thường như từ trước tới giờ: “Uyển nhi.”
Thấy hai hàng mi nàng thoáng cau lại, sau đó lại giãn ra, cười đáp: “Tỷ tỷ mời ngồi, để Uyển nhi từ từ giải thích với tỷ tỷ.”
Đợi ta ngồi xuống, Mộ Dung Uyển mới cười mỉm ngồi xuống đối diện, ánh mắt dịu dàng thoáng lướt nhìn qua mặt ta, hồi lâu sau, cô ta mới mở miệng: “Hơn ba năm trước Uyển nhi đã từng gặp tỷ tỷ, chỉ có điều khi đó Uyển nhi còn nhỏ, nên không nhớ rõ diện mạo tỷ tỷ cho lắm.”
Ta cười thầm, sao mà ngươi nhớ rõ cho được, tâm tư của ngươi toàn bộ gởi trên người Đông Phương Cửu rồi còn đâu!
“Nhưng… ” Mộ Dung Uyển ngập ngừng, liếc mắt nhìn ta đầy thâm ý, rồi nói tiếp: “Mấy tháng trước, Uyển nhi mới thật sự biết đến tài hoa của tỷ tỷ, điệu múa đó quả nhiên khiến vạn người chết mê!”
Tim ta giật nẩy, hai mắt mở lớn nhìn Mộ Dung Uyển, môi mím chặt, không còn lời nào để nói.
“Ha ha, tỷ tỷ cảm thấy kỳ lạ vì sao Uyển nhi lại biết vũ cơ kia chính là tỷ tỷ chứ gì?” Mộ Dung Uyển tự hỏi tự đáp, “Đôi mắt tỷ tỷ cho dù thay đổi màu sắc, nhưng người tinh mắt chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra.” Như thể đang khen ta, cô ta lại nói, “Tỷ tỷ chắc không biết đôi mắt này của tỷ khác biệt thế nào đâu? Muội nghĩ, huynh ấy cũng bởi vì vi ánh mắt này của tỷ tỷ…” Khẽ thở dài, Mộ Dung Uyển vẫn mỉm cười ấm áp.
Huynh ấy? Ai? Lẽ nào cô ta muốn nói đến tên ngốc Đông Phương Cửu kia? Con nhỏ này rốt cuộc thâm sâu đến mức nào? Chuyện của ta và tên ngốc kia cô ta biết được bao nhiêu?
Nhớ lại đêm thọ yến của Thiên Thiên, trong Ngọc Hòa Điện hình như ta đã nói một câu gì đó rất kinh thiên động địa…
Hình như là…
“Vũ cơ ấy tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc!”
“Vũ cơ ấy tên là Mị Nương, là sủng thiếp của Cửu Vương gia Lương Quốc!”
Đầu của ta! Thực sự là đau đầu mà!
“Tỷ tỷ không cần kinh ngạc làm gì, ai ai cũng biết Cửu Vương gia từng vì Trưởng công chúa Ngọc Quốc bất chấp tất cả tới Ngôn Quốc cướp dâu.”
“Chuyện này…” Đầu mày cau lại, ta muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể hạ mí mắt nhìn sang chỗ khác.
“Lăng tỷ tỷ.” Mộ Dung Uyển ngọt ngào gọi ta một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn sang cô ta, đó là một đôi mắt đẹp đầy kiên định và chờ mong.
“Ừm?” Đối diện một đôi mắt như vậy ta không thể thốt nên lời.
“Tỷ tỷ giả chết, Uyển nhi có thể lý giải là ‘Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi’(*) hay không?”
(*) ý nói muốn làm người tự do tự tại, không bị ràng buộc
Ta thoáng sửng sốt, gật đầu.
Mộ Dung Uyển mỉm cười, lại nói: “Lăng tỷ tỷ tựa như chim ưng có thể bay lượn tự do nơi chân trời, không phải là người mà thâm cung trạch viện có thể ràng buộc, cũng không ai có thể nhẫn tâm trói buộc tỷ tỷ, một Lăng tỷ tỷ như vậy sẽ mất đi nụ cười, đôi mắt mỹ lệ kia cũng sẽ không cười nữa, đó là điều không ai muốn.”
Ta nhìn Mộ Dung Uyển, không tỏ bất cứ thái độ gì, ta đang chờ cô ta nói, nói ra điều cô ta muốn, nói ra mục đích cuối cùng của cô ta. Việc ta có thể làm cùng lắm là, chấp nhận được sẽ nhận lời, còn không thì quên đi, chỉ vậy thôi.
“Nhưng Uyển nhi thì khác, cuộc đời này của Uyển nhi sẽ chỉ sống vì một người mà thôi. Tương lai người đó sẽ là một đế vương vĩ đại bễ nghễ thiên hạ, được vạn người kính ngưỡng, công tích vĩ đại của người đó sẽ được hậu nhân viết vào sử sách!”
Giọng nói Mộ Dung Uyển có phần kích động, hai hàng mi rung động, đôi môi đỏ khẽ run run, tất cả đều chứng minh lúc cô ta nhắc tới người kia trong lòng hồi hộp đến mức nào. Cô ta rất yêu hắn, điều này ta biết, chính miệng cô ta đã nói, tương tư mong nhớ yêu thương một người suốt ba năm chẳng lẽ không sâu? Để được gần người đó không tiếc từ bỏ địa vị của mình, không quan tâm đến người thân thương yêu mình, chẳng lẽ không đậm?
Ta nhìn vào đôi mắt long lanh của Mộ Dung Uyển, nở nụ cười, có một chút yêu chiều, một chút ngưỡng mộ.
“Uyển nhi, thâm tình của muội đối với Đông Phương Cửu làm ta cảm động.” Ta cất giọng thản nhiên, thản nhiên nói lên nhận xét của mình, là thật lòng, không hề che đậy.
Mộ Dung Uyển khẽ cười một tiếng: “Lăng tỷ tỷ, muội biết tỷ khinh thường muội, cảm thấy muội đê tiện, thậm chí những ấn tượng tốt ban đầu về muội tất cả đều không còn. Nhưng muội, không quan tâm.”
Vốn định phản bác, nhưng nghe câu cuối cùng, ta không khỏi kinh ngạc, tròn mắt nhìn cô ta.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ thiện lương, thông minh, cơ trí, nhưng lại không mất đi vẻ ngây thơ, tỷ mỹ lệ, quyến rũ, khả ái, nhưng lại không mất đi vẻ dịu dàng, tỷ là người ở trên cao, muội biết huynh ấy yêu tỷ, Uyển nhi biết rõ, đó là yêu, không phải thích vẩn vơ, ánh mắt huynh ấy nhìn tỷ tràn ngập nuông chiều, ha ha…”
Ta chẳng biết nói gì nữa, ngẩn ra nhìn Mộ Dung Uyển, nhìn vào đôi mắt đang tối sầm lại của cô ta.
“Nhưng Lăng tỷ tỷ à, cho dù tỷ có tốt đến mấy, tốt nhất trên đời này đi nữa, tỷ cũng không thích hợp với huynh ấy, tỷ không thể nào trở thành một Vương phi khéo léo bên người đế vương, tỷ sẽ không tươi cười tuyển chọn phi tử cho huynh ấy, sẽ không tươi cười nhìn huynh ấy ra tay giết chóc, lại càng không tươi cười để người khác chia sẻ tình yêu của hai người.” Mộ Dung Uyển bỗng dưng nhìn thẳng vào ta, buồn bã nói, “Trong mắt tỷ, trong tim tỷ không dung thứ dù chỉ nửa hạt cát, thị phi đúng sai quá mức rõ ràng, yêu và không yêu, quá mức nghiêm túc. Lăng tỷ tỷ, Uyển nhi nói đều đúng chứ?”
Ta nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười, nhưng khóe môi đơ cứng, ta muốn gật đầu, nhưng luôn cảm thấy có một chỗ nào đó còn vướng mắc.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ, nếu như huynh ấy thực sự xem tỷ là quan trọng nhất, tại sao sau khi biết được tin tỷ chết huynh ấy vẫn tiếp tục sống? Vì sao vẫn còn toan tính vì giang sơn, vì thiên hạ của mình? Không sai, huynh ấy yêu tỷ, nhưng Uyển nhi tin rằng, Lăng tỷ tỷ tuyệt không chấp nhận giang sơn này được xếp cao hơn tỷ! Nhưng Uyển nhi thì không, không bao giờ, giang sơn, xã tắc, Lăng tỷ tỷ, và cả huynh ấy nữa, đều có thể xếp cao hơn Uyển nhi, Uyển nhi không để bụng! Chỉ cần đằng sau những thứ đó, ở một góc nhỏ bé nào đó trong tim huynh ấy có một chỗ dành cho Uyển nhi, như vậy Uyển sẽ không để bụng! Không bận tâm…”
“Lăng tỷ tỷ, nếu tỷ thực sự chọn lựa từ bỏ, vậy có thể giao huynh ấy cho Uyển nhi không? Uyển nhi kính trọng tỷ, nhất định sẽ từ từ đợi huynh ấy, chỉ cần tỷ tỷ đồng ý cho Uyển nhi cơ hội này!” Dứt lời, Mộ Dung Uyển liền đứng dậy, quỳ gối trước mặt ta, ta cũng không đưa tay kéo cô ta lên, ta chỉ rũ mắt nhìn cô ta, nhìn vào mắt cô ta, một cô gái đang phấn đấu vì tình yêu.
Có một câu nói rất đúng, phụ tình mà không đoạn tuyệt, sẽ chỉ hại người đến sau.
Ta cứ tưởng hai chữ “phụ tình” này dùng để chỉ những kẻ có người đến sau, bây giờ bỗng nhiên phát hiện, làm người tới trước cũng phải tuyệt tình mới được.
“Lăng tỷ tỷ, tỷ cũng yêu huynh ấy, đúng không?”
Mộ Dung Uyển nhìn ta trân trân, không cho ta tránh né, kỳ thực, ta cũng không muốn tránh né.
Ta nở một nụ cười châm chọc, cuối cùng cũng có sức lên tiếng nói: “Yêu? Ha ha, nói thật nhé Uyển nhi, ta cũng không biết yêu là gì, làm sao nói có thể cho muội biết ta yêu hay không yêu hắn đây? Ta cũng chỉ có thể thừa nhận trong lòng ta hắn tương đối quan trọng… rất quan trọng, vô cùng quan trọng, như vậy mà thôi, như vậy mà thôi…” Bách tính quan trọng hơn hắn, hoặc có thể rất nhiều người còn quan trọng hơn hắn, đúng, rất nhiều người.”Muội đứng lên đi, ta hiểu ý muội rồi.”
Mộ Dung Uyển vẫn không chịu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ta, lại cao giọng, nói: “Lăng tỷ tỷ, Uyển nhi không chỉ cần tỷ tỷ hiểu!”
Ta sửng sốt, nhìn vào mắt cô ta, nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ châm chọc, cười bản thân – một người hiện đại – một mẹ kế vô lương không ngờ lại bị một thiếu nữ cổ đại mới mười tám tuổi đầu ép vào đường cùng, buộc phải buông tay…
Ta cười hỏi: “Vậy muội muốn bảo ta không bao giờ được xuất hiện trước mắt hắn nữa, hay là muốn bảo ta biến mất khỏi cõi đời này?”
Hai vai Mộ Dung Uyển run lên, vội nói: “Tỷ tỷ, Uyển nhi tuyệt không có ý làm hại tỷ tỷ! Uyển nhi kính trọng tỷ tỷ, tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng của Uyển nhi mà!”
Ha ha, hay cho câu kính trọng, giỏi cho câu ân nhân, không muốn làm hại, chuyện không cần đao mà vẫn nhìn thấy máu này còn ngoan độc, nham hiểm hơn.
“Uyển nhi chỉ nghĩ tỷ tỷ bất luận thế nào cũng sẽ không muốn thay đổi ước nguyện ban đầu!”
Ta mỉm cười, thiếu đi mấy phần tươi tắn, nhiều thêm mấy phần u ám.
“Ta hiểu rồi, không phải là ‘Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi’ sao? Ta sẽ làm được, muội có thể an tâm.”
Mộ Dung Uyển chậm rãi đứng dậy, bởi vì quỳ hơi lâu, lúc đứng dậy chân run rẩy loạng choạng, cô ta phải vịn vào cái bàn bên cạnh.
“Lăng tỷ tỷ, hôm nay Đông Phương Thất sẽ khởi binh đánh hoàng thành, huynh ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm, giờ muội phải đưa tướng lĩnh Thương Mân đi tương trợ huynh ấy, tỷ tỷ muốn cùng đi không?”
“Không.” Ta thờ ơ đáp.
“Vậy tỷ tỷ bảo trọng, Uyển nhi đi trước đây.”
Ta không buồn nhấc mí mắt lên, không buồn nhìn cô ta, đến lúc ngước mắt lên lại, ngoài cửa sổ đã là sẩm tối, ánh nắng chiều đã tàn, vầng trăng khuyết cuối tháng đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Âm u, vắng lặng.
…
“Bạch U, ngươi nói cái gì?!” Tương Sở kinh hoàng bước tới túm lấy vai Bạch U.
“Lăng chủ tử không thấy đâu cả, chỉ có tiểu đồ đệ của Ma y vẫn ở trong phủ quốc sư.” Bạch U trả lời thản nhiên, nhưng trong mắt hắn cũng thấp thoáng đôi chút bất an.
“Xong rồi… Xong rồi… việc này nếu như để Vương gia biết…” Tương Sở thì thầm một mình, thẩn thờ buông lỏng hai tay.
“Đại sự trước mắt, việc này tạm thời đừng bẩm báo Vương gia.”
“Ngươi điên hả?! Nếu để Vương gia biết, ngươi ta còn giữ được mạng sao? “
“Đại sự trước mắt, mọi chuyện đều phải lấy việc Gia thuận lợi vinh đăng đại bảo làm trọng.” Bạch U vẫn lạnh nhạt nói, nhưng đầu mày đã nhíu chặt, phá hỏng hình tượng điềm tĩnh mà hắn đang cố giữ.
Dừng một lát, Tương Sở thở dài nói: “Bạch U a, ngươi ta cộng sự nhiều năm, hôm nay xem ra sắp sửa ‘ra đi’ cùng ngày rồi, ha ha, đây cũng coi như là duyên phận vậy.”
Bạch U trầm mặc không nói.
Bình luận facebook