• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỈ CẦN CÓ TIỀN, TA YÊU! (1 Viewer)

  • chap-184

Quyển 2 - Chương 184: Nửa đêm giờ Tý, kêu khóc hãi hùng!!!




Tay của vị thái giám kia không tự giác mà sờ lên trên cổ: “Vị Lăng chủ tử ở Trường Lạc cung kia...”



Lộc Hải cắt ngang lời hắn: “Chủ tử Trường Lạc cung chính là chủ quản hậu cung.” Nói rồi vội vã xoay người rời đi, không để ý tới nữa.



Trong chốn cung cấm này, người không thể đắc tội nhất không phải là hoàng thượng, mà là vịở Trường Lạc cung kia. Chỉ sợ có người nhìn không rõ đạo lý này, kiên quyết gây chuyện thị phi, vậy thì chẳng thể trách người khác.



Tưởng rằng vạn tuế gia ngày lo trăm việc thì không biết trong cung đồn đại chuyện gì à? Bản thân vạn tuế gia là tự mình cam tâm tình nguyện để cho vị chủ tử kia không kiêng nể gì mà gây họa thôi.



Aiz, loại chuyện một người nguyện đánh một người chịu bị đánh thế này, người ngoài còn gì để nói nữa đây.



Lộc Hải lắc đầu, cước bộ nhanh hơn.



GiờTý, Trường Lạc cung, Đông Noãn các.



“Tiểu Tuyết.” Tôi mới từ trên giường đứng dậy, Tiểu Tuyết liền nhanh chóng khoác áo ngoài từ bên ngoài mà vội vàng chạy lại.



“Chủ tử, có chuyện gì ạ?” Thần sắc có chút kích động, chỉ vì tôi trước giờ chưa bao giờ sau khi ngủ mà gọi côấy.



“Ta không ngủ được.”



Tiểu Tuyết sứng sốt, vội nói: “Để nô tì đem cho người bát canh an thần.”



Vừa dứt lời đã xoay người vội đi, tôi liền mở miệng ngăn nàng lại: “Không cần. Dù sao ta cũng không ngủ được, vậy thì đừng ai ngủ nữa, các người cùng ta thức thâu đêm đi.” Tóc tôi rối tung xõa trên mép giường, khóe môi hơi hơi cong lên, một tia tà khí lơ đãng để lộ ra ngoài.



“Chủ tử?” Tiểu Tuyết thấy gần đây chủ nhân có một vài hành vi to gan lớn mật, nhưng giờ phút này nghe thấy chủ tử nói, cô vẫn hy vọng là chính mình nghe lầm, cô không thể tiếp thu nổiđâu.



Nếu mà chủ tử náo động hoàng cung làm mọi người không được ngủ yên ổn, hậu quả chỉ sợ là....



“Chủ tử, nô tì không buồn ngủ, nô tì hầu chủ tử nói chuyện phiếm có được...”



“Tiểu Tuyết, hôm nay tâm tình ta rất tốt, ta hát cho em nghe?” Không để ý đến Tiểu Tuyết đang kinh ngạc, tôi từ trên giường bước xuống:“Cứ như vậy đi! Tiểu Tuyết lấy thêm quần áo thay cho ta. Bên ngoài còn rất lạnh, ta không chịu nổi.”



Tiểu Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu. Hai tay vội vàng giúp chủ tử gần đây không được bình thườngthay quầnáo, trong lòng lại nghĩ không biết có nên phái người thông báo cho hoàng thượng hay không. Nhưng nghĩ lại, đang đêm yên tĩnh, trong cung dù có gà gáy chó sủa gì đều có thể mơ hồ nghe thấy rõ, lát nữa tiếng ca hát của chủ tử nhà mình chắc chắn lại truyền khắp hoàng cung, côcũng chẳng cần phải bẩm báo.



GiờTý canh ba, mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ, đúng là thời điểm tốt.



“Chủ tử, tất cả đồ vật đã được chuẩn bị đầy đủ, người cũng dựa theo sự an bài của chủ tử mà chuẩn bị thỏa đáng.” Tiểu Tuyết nhìn thấy trong sân có trống, có đàn, có kèn, có tiêu, có sáo, còn có một số thứ lộn xộn khác, một dự cảm xấu tự nhiên nảy sinh.



Lúc này, tôi đang đứng ở trên nóc nhà, hướng về phía Tiểu Tuyết tùy tiện cười tà, hỏi: “Ca từ em đã phân chia xong rồi?”



Tiểu Tuyết gật gật đầu.



“Được. Hát không hay không sao, không đúng điệu cũng không sao, nhưng giọng hát nhất định phải vang dội, ta không có sức lực hát to lên, nhưng ta tự hỏi mọi người ở trong cung của ta có lẽ đều được no đủ, vậy hãy vì ta bỏ ra chút hơi sức nào.” Tôi nhìn một đám người đứng ngay ngắn giữa sân, cẩn thận dặn dò.



“Chủ tử yên tâm, chúng nô tỳ/ tài nhất định dốc hết toàn lực!”



Tôi vừa lòng lên tiếng khen tặng, sau đó bắt đầu mở miệng lớn tiếng ca hát.



Thanh âm của tôi chỉ có thể tạo được tác dụng dẫn đầu, vũ khí có lực sát thương chân chính chính là đám người phối hợp đang đứng giữa sân.



Đêm khuya ở hoàng cung đích thực rất tĩnh lặng, lại là lúc mọi người đều đang say giấc, tiếng ca như tiếng gào khóc thảm thiết này, có lẽ đứng ở ngoài bức tường của cung cũng có thể mơ hồ nghe thấy được.



Số lượng người rống ở đây quá nhiều kỳ thật không phải là chỗ tàn nhẫn nhất, mà tàn nhẫn nhất chính là, tôi chọn bài ca ‘Thuyền trưởng hải tặc’ của chàng trai sau ký túc xá, ‘Chết cũng phải yêu’ của Tín Lạc Đoàn,còn một khúc rên rỉ than thở ‘Sát Phá Lang’. (*)



Khụ khụ....mấy bài này đều cực kì thích hợp cho đám đông hò hét nha!



Cái này cũng chưa là gì, thủ hạ một đống nhạc khí, hát một lần lại đổi một lượt, thề phải đem âm thanh ma quỷ tiến hành triệt để xuyên xỏ lỗ tai người khác.



“Thuyền trưởng hải tặc, hắc hưu hắc hưu! Phấn hồng nương nương, ai u ai u!~~”



“Có chết cũng phải yêu, không sâu đậm thì không hạnh phúc!.......”



“Sống~~là vì chứng minh, ý nghĩa của tình yêu tồn tại~ giết~ là vì ca tụng,sự tráng lệ trước khi tan biến...”



Đông Phương Cửu, anh nói xem, em muốn sống, anh cũng muốn, sống chết có nhau không hợp đôi ta.



Nhưng em muốn nói với anh, đã là tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ sợ là liều chết cũngmuốn dây dưa.



Chết cũng phải yêu.



Đến đường cùng cũng muốn yêu.



Không sâu đậm sẽ không biết hạnh phúc.



Không sánh lâu như trời đất, không thoải mái.



Không khóc đến cười thì không dừng.



Giữa người và ta không cùng nhau thăng thiên xuống hoàng tuyền, thì không thể ngừng!



Ba bài ca mới lập lại hai lần, bên ngoài thái giám được an bài sẵn chạy về bẩm báo: “Chủ tử, Từ quý phi đang phái người trên đường đến!”



“Lui xuống!” Tôi ra lệnh một tiếng, Tiểu Tuyết chạy nhanh lại đỡ tôi từ trên nóc nhà xuống, trong sân, người cùng nhạc cụ trong thời gian ngắn đã biến mất so với chuột chạy trốn còn nhanh hơn.



Đợi người của Từ quý phi đến Trường Lạc cung, hắn chỉ thấy sân chính im ắng, ngay cả gác đêm cũng không tìm thấy, gọi đã lâu, mới có một tiểu thái giám mắt nhắm mắt mở ra sân bẩm báo rằng Lăng chủ tử đã ngủ từ sớm, hỏi hắn có việc gì.



Đã từng nghe qua sự việc Trường Lạc cung Lăng chủ tử giận dữ đánh Hoa phi được truyền bá khắp nơi, nô tài kia nào dám quấy nhiễu vị chủ tử của Trường Lạc cung tâm tình bất định kia, đành phải nói là không có việc hệ trọng gì, không cần gọi chủ tử của các ngươi dậy, rồi lập tức xoay người trở về báo cáo kết quả sự việc.



Nhưng khi hắn vừa mới bẩm báo xong, trở lại phòng ngủ nằm trong chăn vẫn còn chưa kịp nóng, thì bên kia lại có tiếng ca như tiếng sói tru truyền đến.



Có mấy người của các phi tử ở hậu cung của Hiên Viên Tiêu đến mấy lần, đều bị lý do giống như vậy đuổi đi, mặt mày xám xịt trở về bẩm báo, chưa đến một khắc sau, âm thanh ma quỷ kia sẽ lại vang lên.



Lục cung từ đông sang tây, mọi người đều đã bị dày vò đến mức người chết ngựa đổ, nhưng người ở phía trên là thái hậu và hoàngthượng cũng có sai người đến hỏi han, nên mọi người cũng đành phải cắn răn chịu đựng, giận mà không dám nói gì, chỉ mong một đêm kia sớm có thể qua đi.



Một đêm kia, trong hoàng cung Kim quốc những người có thể ngủ được, đếm chẳng được mấy người.



Ngày hôm sau, hoàng cung Kim quốc cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng lạ, bất luận là phi tử hay nô tài, vẻ mặt mỗi người đều tiều tụy, hai mắt biến thành màu đen, ngay cả Hiên Viên bệ hạ tinh thần luôn luôn sáng láng khi vào triều cũng phải cố gắng kiên trì giữ tinh thần.



Nhìn lại Trường Lạc cung, cửa cung đóng chặt, phòng ngủ phía đông từ cửa sổ đến cửa chính đều treo màn trúc không có một khe hở, cái người khởi xướng nào đó đang an ổn nằm trên giường chìm trong giấc ngủ.



Người ta còn muốn dưỡng sức và tinh thần để buổi tối cố gắng.



***



“Chủ... chủ tử, đêm nay còn muốn tiếp tục không?” Tiểu Tuyết nhìn thấy tinh thần của chủ tử cực kì tốt đang đứng trên nóc nhà, trong lòng run sợ hỏi.



Trời ạ! Hôm qua ồn ào như vậy cũng không bị phát hiện, mọi người có thể đoán được tám chín phần, mà hoàng thượng cũng không nói gì, nhưng mà cũng vì sủng chủ tử mà thôi, nếu như chủ tử lại làm trên dưới nháo nhào lần nữa, khó đảm bảo long nhan không tức giận. Chủ tử này rõ ràng là dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà liều mạng mà.



Chỉ là, không có sự sủng ái của hoàng đế nào là vô hạn cả.



“Em nói thử xem?” Tôi tùy tiện cười, “Nếu không phải tối hôm qua người của Dực Khôn cung đích thân đến, ta vẫn chưa ngừng đâu!” Cho dù bị tỷ muội bán đứng, nhưng tôi lại không nhẫn tâm để gây tổn hại giấc ngủ của người đang mang long chủng kia.



Ôi....



Nếu chỉ hát có một ngày sẽ không có tác dụng, tôi nhất định phải‘hàng đêm sênh ca’, làm cho mọi người trong hoàng cung này đều hận tôi tận xương tủy!



“Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu đi.”



Tôi ra lệnh một tiếng, đội hợp xướng lại bắt đầu.



Mọi người sau khi trải qua đêm đầu phối hợp, hiệu quả hôm nay càng tốt hơn.



Tiểu Tuyết thở dài một cái, yên lặng lui vào chỗ tối.



“Ha hả, Lăng chủ tử thật là có nhã hứng, xem ra thân thể đã khỏe lên nhiều.” Thập Tứ lặng yên xuất hiện ở phía sau Tiểu Tuyết, thấp giọng nói:“Bệ hạ lệnh cho ta đến truyền lời cùng ngươi, dặn ngươi chú ý nhiều đến thân thể của chủ tử một chút, làm ồn như thế này bệ hạ chỉ sợ Lăng chủ tử không chịu đựng được.”



“Nếu là như vậy thân thể của chủ tử có thể khỏe mạnh hơn, vậy cũng coi như là không có gì.” Tiểu Tuyết thì thào trả lời.



Chẳng lẽ, sủng ái của hoàng đế thực sự là vô hạn ư?



Tiểu Tuyết nhìn về phía chủ tử đang khua trống, cũng hé miệng nở nụ cười.



Năm đêm liền, mỗi đêm đều làm cho người khác đau đầu vì tiếng hát, tiếng gào khóc thảm thiết khiến cho không ai ngủ ngon được.



Ban ngày hậu cung vốn phải rất náo nhiệt, gần đây lại thật sự quạnh quẽ, phần đông nô tài đền trốn đi ngủ bù, chủ tử thì lại càng không cần nói tới, không ngủ đến giờ ngọ thì không dậy, ngay cả hoàng thượng cũng ở buổi tảo triều ngày thứ năm ngủ gà ngủ gật mà đến, tình hình thực sự nghiêm trọng đến không cần bàn cãi.



Thái hậu không nói, hoàng thượng không hé răng, vì thế đám người trong cung cũng đều âm thầm không lên tiếng, ráng chịu oán giận bỏ qua. Cho dù như thế, tường cao cũng có gió lùa, tự nhiên sẽ có không ít kẻ sĩ không sợ chết, không sợ uy quyền phát biểu ý kiến của mình, tỏ rõ thái độ.



Vì thế, ở ngày thứ sáu, tức là buổi triều sáng sớm sau đêm thứ năm, Hiên Viên bệ hạ thật sự không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ nữa, chợt nghe được thần tử góp lời.



Vốn tưởng rằng Hiên Viên bệ hạ đã sủng người nào đó đến không có giới hạn, đến cảnh giới cực cao, ở thời điểm nghe thần tử dõng dạc công kích người nào đó,chắc là nghĩ muốn đem vị trung thần phò tá kia đem ra ngoài chém. Nhưng người không phải sắt thép, hơn nữa hoàng đế cũng không có một khắc an nhàn, ngay cả ngủ bù cũng đều trở thành vọng tưởng, vì thế vị Hiên Viên đế vĩ đại của chúng ta rốt cuộc nhịn xuống xúc động muốn trảm người, chịu khó nghe vào tai lời khuyên của trung thần.



Chủ yếu là, hắn thật sự là không chịu nổi nữa........



***



Kim quốc hoàng cung, Trường Lạc Cung.



“Hiên Viên bệ hạ hôm nay sao lại chạy đến Trường Lạc cung của ta vậy?” Lúc tôi nói khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong lòng thì vui vẻ ghê gớm! Biết ngay là hắn chống đỡ không nổi mà, bằng không sao lại mới bãi triều xong một thoáng đã chạy đến cung của ta.



“Lăng nhi, nhiều ngày không gặp nàng, cho nên đến đây xem. Mấy ngày nay thân thể như thế nào? Nghỉ ngơi có tốt không?” Hiên Viên Tiêu mắt thâm quần nhìn Thượng Quan Lăng ở trước mặt, trong lòng vừa yêu vừa hận.



Khá lắm, tinh ranh nghịch ngợm, bày quỷ kế làm cho người ta không được ngủ yên, tinh thần của chính mình thì lại tốt như vậy.



“Tạ ơn bệ hạ quan tâm, Lăng nhi ngủ ngon đủ giấc, thể xác và tinh thần cũng không tệ.” Mặt tôi giả dáng điệu kính cẩn, nhưng trong lòng lại sắp cười rộ lên rồi.



“Khụ...” Hiên Viên Tiêu thanh thanh cổ họng, không biết phải mở miệng thế nào, nói quá mập mờ thì sợ người nào đó có lệ cho qua, nói thẳng ra thì sợ người nào đó tức giận, do dự mãi, mới nói:“Điên đảo ngày đêm thật không tốt, không phải vì gì khác, mà ta thực sự lo lắng cho thân thể của nàng...” Đây đúng thực sự là điều trong lòng Hiên Viên Tiêu muốn nói, chứa đầy nhu tình nên quên luôn cả việc tự xưng ‘trẫm’.



“Bệ hạ. Đôi mắt ngài quầng thâm thật lớn nha!” Tôi vạn phần kinh ngạc chỉ vào mặt của Hiên Viên Tiêu, thở dài nói:“Bệ hạ cần phải chú ý nghỉ ngơi, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến quốc gia xã tắc.”



Phát hiện khóe miệng của Hiên Viên Tiêu run rẩy, tôi vừa lòng mà nở nụ cười.



“Bệ hạ còn có việc gì không? Không có việc gì xin mời ngài rời đi đi, ta còn chuẩn bị ngủ trong chốc lát.”



Hiên Viên Tiêu xấu hổ mà gật đầu, “...Được, nàng ngủ tiếp một lát đi, trẫm...đi đây.”



“Bệ hạ thong thả! Bệ hạ yên tâm, Lăng mỗ hát cũng ngán lắm rồi.” Nhìn theo bóng dáng của hắn, tôi che miệng cười trộm.



Hiên Viên Tiêu đứng hình một lát, bỗng dưng, nở nụ cười, thầm nghĩ: Đêm nay có thể ngủ ngon một giấc rồi!



Nhưng hắn sai lầm rồi, người là sinh vật có chu kì, liên tục bị điên đảo năm ngày năm đêm, thói quen làm việc và nghĩ ngơi liền không thể lập tức thay đổi ngay.



Vì thế, đêm đó tuy rằng không có tiếng ca gào thóc thảm thiết, nhưng trong cung lại vẫn không ai ngủ được, trong lúc trằn trọc khó ngủ, mọi người trong lòng lại nghĩ, ngày thường tiếng ca kỳ lạ kia là từ đâu ra?



Kỳ thực đã nghe quen, cảm thấy giọng hát kia có một sức mạnh mê hoặc nhân tâm, thực dao động lòng người, lời nhạc cũng khiến người ta cảm động, đột nhiên không gian yên ắng mọi bề, tiếng vang gì cũng không có, bọn họ thật không thể thích ứng được.



Đương nhiên, số người không ngủ được không bao gồm tôi. Sau khi Hiên Viên Tiêu đến, tôi cũng chỉ thiếp đi trong chốc lát, buổi trưa dù có buồn ngủ nhưng cũng chống đỡ không ngủ, cho nên giờ phút này đây tôi đang làm bạn cùng Chu Công.



Qua ba ngày yên lặng, tôi cảm thấy người trong cung cũng trở nên nhàm chán, đang lúc tôi đang cân nhắc có nên tìm chút phiền toái cho Hiên Viên bệ hạ hay không, trong lúc đang tìm kiếm chút kẻ địch cho mình, lại không dự đoán được ông trời rơi xuống cạm bẫy khiến tôi sa vào, mặc dù cạm bẫy này không phải chuẩn bị cho tôi, nhưng bởi vì tôi cũng không muốn trở thành kẻ đồng lõa, bởi vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn làm ‘kẻ chịu tội thay’...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chỉ cần có em
  • nguyenthithanhvan13012004
Chỉ Cần Em Tha Thứ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom