Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-50
Quyển 1 - Chương 50: Tính mệnh lâm nguy or chẳng đáng lo ngại?
(Edit: Sunshine | Vivien Levy)
Nguồn: Blog Sunshine | Vivien Levy trên WordPress
Ngọc quốc, Sở Dật các.
Thượng Quan Thiên phất tay, ngự y đang quỳ trên mặt đất liền đứng dậy đáp lời: “Bẩm Ngọc đế, Quận chúa Sở Sở……”
“Thế nào?” Thượng Quan Thiên có chút nôn nóng thúc giục hỏi.
“Thứ cho lão thần nói thẳng, Quận chúa Sở Sở cũng không cần phải lo ngại nhiều.” Ngự y vừa đưa mắt hướng tới người đang nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ lại cũng biết những lời nói của mình không phải dựa trên sách vở, mà là dựa vào kinh nghiệm ba mươi năm theo ngành y của chính bản thân, hắn quả thực tìm không ra Thượng Quan Sở Sở là vì sao mà hôn mê bất tỉnh như vậy.
“To gan!” Thượng Quan Thiên giận dữ đứng lên, mở miệng chất vấn: “Ngự y Kim quốc các ngươi đều chẩn đoán bệnh như thế sao? Ngay cả trẫm cũng có thể nhìn ra tính mệnh Sở Sở đã sắp lâm nguy rồi, vậy mà ngươi –” Bích mâu Thượng Quan Thiên nhìn quét một lượt lão ngự y vừa nói cùng tám vị ngự y Kim quốc khác, ánh mắt băng lãnh mang theo phong thái vương giả,“Các ngươi lại nói với trẫm nàng không đáng lo ngại?!” Thượng Quan Thiên dừng chốc lát, lại tiếp tục nói một cách lạnh lùng: “Rốt cục là Kim quốc các ngươi không để trẫm vào mắt, hay là các ngươi không xem trẫm ra gì?!”
Từ tám vị Kim quốc cho tới lão ngự y đều nhao nhao quỳ xuống, cùng đồng thanh đáp: “Chúng thần không dám –” Mặc dù sự uy nghiêm của Thượng Quan Thiên so với Hiên Viên Tiêu vẫn còn kém xa, nhưng vậy cũng đủ khiến người thường phải kính sợ!
“Không dám?!” Thượng Quan Thiên cười lạnh một tiếng, lại nói: “Tất cả đều nói với trẫm, Sở Sở không cần lo ngại, các ngươi là đang — lừa gạt trẫm sao?”
Tám vị ngự y đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
“Hoàng Thượng –”
Thượng Quan Thiên xoay người, hồ nghi nhìn về phía nam tử một thân hắc y với vạt áo mở rộng vô cùng yêu mị: “Giáp?”
“Hoàng Thượng, thuộc hạ không dám vọng ngôn(nói bừa), có điều thuộc hạ đối với y thuật cũng có biết một chút. Xem mạch tượng, Quận chúa Sở Sở cũng không giống người thân nhiễm trọng bệnh.” Bị Thượng Quan Thiên gọi, nam tử Giáp yêu mị không chút để ý mà đáp lời.
“Ah……” Thượng Quan Thiên kỳ thật biết rõ, bởi trước khi ngự y Kim quốc tới, ngự y của Ngọc quốc hắn đã sớm bẩm báo ít nhiều về việc chẩn đoán bệnh Sở Sở, mỗi lần ngự y bẩm đều là cau mày không biết phải trả lời ra sao, người nào gan dạ thì có thể đáp, câu trả lời cũng đều giống với mấy người Kim quốc này. Thượng Quan Thiên chất vất kịch liệt ngự y Kim quốc như vậy, chẳng qua cũng là để trút hận, nên mới làm khó bọn họ mà thôi.“ Được rồi, các ngươi trước tiên lui xuống cả đi!” Hắn cuối cùng cũng mở lời, xem như là đã buông tha một đám người đáng thương đang phải quỳ rồi.
“Giáp, làm sao bây giờ? Mấy người Kim quốc này lại càng vô dụng!” Người ngoài đều lui ra hết, Thượng Quan Thiên liền khôi phục tính tình một tiểu hài tử, ghé mông ngồi vào bên giường Sở Sở, buồn bã nhìn Giáp hỏi.
“Ha ha, Hoàng Thượng, hà tất phải nóng vội như vậy, người trong lòng Hiên Viên Tiêu, hắn có thể không sốt ruột hay sao?” Giáp giọng điệu thản nhiên, lời nói lạnh nhạt kiên quyết, một kẻ thoạt nhìn mang đầy vẻ yêu mị, nhưng trong lòng lại giá lạnh như sông băng.
“Nhưng……” Thượng Quan Thiên khó hiểu nhìn chằm chằm Giáp, ngập ngừng hồi lâu, mới lại nói: “Nhưng hoàng tỷ bảo trẫm phải chăm sóc thật tốt cho Sở Sở a……” Ất gửi lời nhắn như vậy a, nếu Sở Sở đang ở trong tay mình mà…… Aizz…… Phải đối mặt với tỷ tỷ thế nào đây?!
“Hoàng Thượng, người hãy cứ thả lỏng tinh thần đi.” Giáp chầm chậm bước tới, đôi mắt xinh đẹp với sắc tím sâu thẳm, hắn cười nói: “Hiên Viên Tiêu chẳng phải đi Ngôn quốc tìm Ma Y đó sao, ha ha, đợi hắn tìm được Ma Y rồi, bệnh của Quận chúa Sở Sở sẽ dễ dàng được chữa khỏi thôi.”
Thượng Quan Thiên ngẩng đầu nhìn Giáp, chớp chớp đôi bích sắc, trong lòng vẫn còn băn khoăn: “Nhưng hắn làm sao biết được Ma y ở Ngôn quốc chứ?……” Nhân gian đồn rằng Ma Y trong truyền thuyết tuy là người Ngôn quốc, nhưng quanh năm đều đi chu du khắp thiên hạ không biết đâu là nhà, Hiên Viên Tiêu kia sao mà khẳng định được Ma Y hiện giờ đang ở Ngôn quốc được? Huống hồ……Ngẫm nghĩ một chút, lại nói,“ Sở Sở liệu có thể chống đỡ được cho đến lúc hắn tìm thấy……”
Bờ mi khẽ động, đôi tử mâu, tà mị động lòng người, làn môi hơi mỏng nhẹ nhàng buông một câu: “Yên tâm, còn có thuộc hạ mà.”
Thượng Quan Thiên nhìn Giáp, bỗng nhiên nở nụ cười “Khanh khách”, nói với giọng pha lẫn trêu chọc: “Giáp, ngươi với bọn Ất thật chẳng giống nhau gì cả! Trẫm thấy quái lạ là sao hoàng tỷ lại chọn ngươi làm Lão Đại của bọn Ất, Bính, Đinh!”
Rất lâu Giáp cũng không có phản ứng, bỗng dưng, hắn cười khẽ hai tiếng, xa xăm nói: “Việc này, chắc Hoàng Thượng phải hỏi công chúa rồi.”
(Edit: Sunshine | Vivien Levy)
Nguồn: Blog Sunshine | Vivien Levy trên WordPress
Ngọc quốc, Sở Dật các.
Thượng Quan Thiên phất tay, ngự y đang quỳ trên mặt đất liền đứng dậy đáp lời: “Bẩm Ngọc đế, Quận chúa Sở Sở……”
“Thế nào?” Thượng Quan Thiên có chút nôn nóng thúc giục hỏi.
“Thứ cho lão thần nói thẳng, Quận chúa Sở Sở cũng không cần phải lo ngại nhiều.” Ngự y vừa đưa mắt hướng tới người đang nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ lại cũng biết những lời nói của mình không phải dựa trên sách vở, mà là dựa vào kinh nghiệm ba mươi năm theo ngành y của chính bản thân, hắn quả thực tìm không ra Thượng Quan Sở Sở là vì sao mà hôn mê bất tỉnh như vậy.
“To gan!” Thượng Quan Thiên giận dữ đứng lên, mở miệng chất vấn: “Ngự y Kim quốc các ngươi đều chẩn đoán bệnh như thế sao? Ngay cả trẫm cũng có thể nhìn ra tính mệnh Sở Sở đã sắp lâm nguy rồi, vậy mà ngươi –” Bích mâu Thượng Quan Thiên nhìn quét một lượt lão ngự y vừa nói cùng tám vị ngự y Kim quốc khác, ánh mắt băng lãnh mang theo phong thái vương giả,“Các ngươi lại nói với trẫm nàng không đáng lo ngại?!” Thượng Quan Thiên dừng chốc lát, lại tiếp tục nói một cách lạnh lùng: “Rốt cục là Kim quốc các ngươi không để trẫm vào mắt, hay là các ngươi không xem trẫm ra gì?!”
Từ tám vị Kim quốc cho tới lão ngự y đều nhao nhao quỳ xuống, cùng đồng thanh đáp: “Chúng thần không dám –” Mặc dù sự uy nghiêm của Thượng Quan Thiên so với Hiên Viên Tiêu vẫn còn kém xa, nhưng vậy cũng đủ khiến người thường phải kính sợ!
“Không dám?!” Thượng Quan Thiên cười lạnh một tiếng, lại nói: “Tất cả đều nói với trẫm, Sở Sở không cần lo ngại, các ngươi là đang — lừa gạt trẫm sao?”
Tám vị ngự y đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
“Hoàng Thượng –”
Thượng Quan Thiên xoay người, hồ nghi nhìn về phía nam tử một thân hắc y với vạt áo mở rộng vô cùng yêu mị: “Giáp?”
“Hoàng Thượng, thuộc hạ không dám vọng ngôn(nói bừa), có điều thuộc hạ đối với y thuật cũng có biết một chút. Xem mạch tượng, Quận chúa Sở Sở cũng không giống người thân nhiễm trọng bệnh.” Bị Thượng Quan Thiên gọi, nam tử Giáp yêu mị không chút để ý mà đáp lời.
“Ah……” Thượng Quan Thiên kỳ thật biết rõ, bởi trước khi ngự y Kim quốc tới, ngự y của Ngọc quốc hắn đã sớm bẩm báo ít nhiều về việc chẩn đoán bệnh Sở Sở, mỗi lần ngự y bẩm đều là cau mày không biết phải trả lời ra sao, người nào gan dạ thì có thể đáp, câu trả lời cũng đều giống với mấy người Kim quốc này. Thượng Quan Thiên chất vất kịch liệt ngự y Kim quốc như vậy, chẳng qua cũng là để trút hận, nên mới làm khó bọn họ mà thôi.“ Được rồi, các ngươi trước tiên lui xuống cả đi!” Hắn cuối cùng cũng mở lời, xem như là đã buông tha một đám người đáng thương đang phải quỳ rồi.
“Giáp, làm sao bây giờ? Mấy người Kim quốc này lại càng vô dụng!” Người ngoài đều lui ra hết, Thượng Quan Thiên liền khôi phục tính tình một tiểu hài tử, ghé mông ngồi vào bên giường Sở Sở, buồn bã nhìn Giáp hỏi.
“Ha ha, Hoàng Thượng, hà tất phải nóng vội như vậy, người trong lòng Hiên Viên Tiêu, hắn có thể không sốt ruột hay sao?” Giáp giọng điệu thản nhiên, lời nói lạnh nhạt kiên quyết, một kẻ thoạt nhìn mang đầy vẻ yêu mị, nhưng trong lòng lại giá lạnh như sông băng.
“Nhưng……” Thượng Quan Thiên khó hiểu nhìn chằm chằm Giáp, ngập ngừng hồi lâu, mới lại nói: “Nhưng hoàng tỷ bảo trẫm phải chăm sóc thật tốt cho Sở Sở a……” Ất gửi lời nhắn như vậy a, nếu Sở Sở đang ở trong tay mình mà…… Aizz…… Phải đối mặt với tỷ tỷ thế nào đây?!
“Hoàng Thượng, người hãy cứ thả lỏng tinh thần đi.” Giáp chầm chậm bước tới, đôi mắt xinh đẹp với sắc tím sâu thẳm, hắn cười nói: “Hiên Viên Tiêu chẳng phải đi Ngôn quốc tìm Ma Y đó sao, ha ha, đợi hắn tìm được Ma Y rồi, bệnh của Quận chúa Sở Sở sẽ dễ dàng được chữa khỏi thôi.”
Thượng Quan Thiên ngẩng đầu nhìn Giáp, chớp chớp đôi bích sắc, trong lòng vẫn còn băn khoăn: “Nhưng hắn làm sao biết được Ma y ở Ngôn quốc chứ?……” Nhân gian đồn rằng Ma Y trong truyền thuyết tuy là người Ngôn quốc, nhưng quanh năm đều đi chu du khắp thiên hạ không biết đâu là nhà, Hiên Viên Tiêu kia sao mà khẳng định được Ma Y hiện giờ đang ở Ngôn quốc được? Huống hồ……Ngẫm nghĩ một chút, lại nói,“ Sở Sở liệu có thể chống đỡ được cho đến lúc hắn tìm thấy……”
Bờ mi khẽ động, đôi tử mâu, tà mị động lòng người, làn môi hơi mỏng nhẹ nhàng buông một câu: “Yên tâm, còn có thuộc hạ mà.”
Thượng Quan Thiên nhìn Giáp, bỗng nhiên nở nụ cười “Khanh khách”, nói với giọng pha lẫn trêu chọc: “Giáp, ngươi với bọn Ất thật chẳng giống nhau gì cả! Trẫm thấy quái lạ là sao hoàng tỷ lại chọn ngươi làm Lão Đại của bọn Ất, Bính, Đinh!”
Rất lâu Giáp cũng không có phản ứng, bỗng dưng, hắn cười khẽ hai tiếng, xa xăm nói: “Việc này, chắc Hoàng Thượng phải hỏi công chúa rồi.”
Bình luận facebook