Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-6
Quyển 1 - Chương 6: Thoát khỏi miệng sói, rơi vào hang cọp
Người dịch: Sunshine | Vivien Levy
Chưởng phong mạnh mẽ cùng kiếm khí sắc bén trên không trung giao nhau tạo thành hai cổ kình phong làm ta bắn ra xa.
Đập mạnh vào tường! Ôi cái mông của ta! Tuyệt đối đến cánh hoa nhỏ bé cũng bị xẻ làm tư rồi! Bất quá…… Bất quá…… Ta còn chưa chết! Mà thực ra như thế cũng đâu đến nỗi tệ lắm a!
Ngước mắt nhìn lên, sao lại có thể là thằng nhãi Đông Phương Cửu đang cùng Hiên Viên Tiêu giao đấu???!!! Đông Phương Cửu âm hiểm ngoan độc kia mà lại ra tay cứu ta! Thật là chuyện lạ có thật nha!
Đông Phương Cửu chỉ phòng ngự chứ không tấn công, hắn cười dài với Hiên Viên Tiêu nói: “Nàng ta hiện giờ không thể chết được.”
Hiên Viên Tiêu không thèm để ý, âm thầm tăng thêm nội lực vào tả chưởng, lại xuất ra một đạo chưởng phong, Đông Phương Cửu trong nháy mắt kiếm khí bị đánh tan, trường kiếm văng ra xa.
Mẹ nó nữa, đúng là xui xẻo, Đông Phương Cửu dù có cầm kiếm cũng không phải đối thủ của Hiên Viên Tiêu! Ta thật là bạc mệnh a! Ô ô ô…
“Hiên Viên Tiêu, nếu giết nàng, ngươi biết đáp án sẽ vĩnh viễn trở thành bí ẩn chứ?.” Đông Phương Cửu thảnh thơi nói.
Im lặng hồi lâu, ta mở hai mắt đang nhắm chặt lại, liền thấy ngay bàn tay to lớn của Hiên Viên Tiêu ngay sát chóp mũi phía trước, vẫn duy trì tư thế chưởng phong hạ xuống. Tâm tư ta trăm chuyển ngàn hồi, Hiên Viên Tiêu muốn biết cái gì?! Ta sao lại không nhớ rõ có viết qua?! Nếu có thể biết nhược điểm của hắn thì thật tốt, ta thế nào mà ngay lúc hạ bút lại không cho hắn thêm vài cái nhược điểm cơ chứ! Hối hận quá!
Đông Phương Cửu không để ý Hiên Viên Tiêu đem ta túm lên, động tác hơi có vẻ mờ ám mà đem ôm vào ngực, thực có điểm giống tư thế gà mẹ bảo vệ gà con. Mà thôi quên đi, trong tình huống này rồi còn muốn giữ hình tượng cái gì nữa, vẫn là an tâm đưa đầu cho Đông Phương cửu “ôm ấp”, so với mạng sống thì có đáng gì! Nhưng ta đây cũng không phải sợ chết nha, kỳ thật cái chết đối với ta chẳng là gì, nói không chừng ta còn trở về được ấy chứ, ta chỉ là lo lắng cho Âu Dương Vân của ta thôi, còn chưa thấy hắn, sao có thể liền như vậy mà trở về! Ha ha.
Hiên Viên Tiêu ngơ ngẩn nhìn Đông Phương Cửu trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhất thời khó hiểu. Với tính cách của Đông Phương cửu thế nào mà lại dễ dàng bỏ qua cho Thượng Quan Lăng?! Hiên Viên Tiêu khinh miệt cười nói: “Thượng Quan Lăng, ngươi sẽ không ngốc đến mức tin rằng Đông Phương Cửu sẽ bỏ qua cho ngươi chứ?” Hắn sẽ tàn nhẫn tra tấn ngươi, cho ngươi sống không bằng chết, nếu đã như vậy chẳng thà……
Nghe hắn nói những lời này, trong lòng ta bất giác run lên, có thể không sợ hay sao?! “ Muốn chết mà không chết được, đó mới là đáng sợ nhất ~~~~~~~”. Đang lúc ta dốc toàn bộ trí tuệ mà suy nghĩ xem rốt cuộc Đông Phương Cửu muốn đùa giỡn cái gì thì hắn phán một câu thiếu chút nữa làm ta cả kinh mà lại té xuống đất.
“Ha ha, người hiểu ta chỉ có Hiên Viên huynh!” Ánh mắt Đông Phương Cửu cong cong hình vầng trăng, cười hết sức vui vẻ.
Sặc chết! Vừa mới thoát khỏi miệng sói mà lại rơi vào hang cọp rồi! Truyện ta viết sao lại biến thái hết cả vậy a! Ta còn đâu được làm một nữ tử bình thường nữa?! Ôi tuổi thanh xuân của ta! Dung mạo tuyệt mĩ của ta! Trời cao ghen ghét phận hồng nhan a!~~~~~~~
“Trong phủ tiểu vương vừa khéo vẫn còn thiếu Vương phi, tiểu vương ta sao có thể buông tha Lăng Nhi được?”
Đông Phương Cửu cười cười đem ta ôm càng chặt hơn, còn thân mật dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt……
Dát băng…… là thanh âm trái tim ta tan vỡ. Mắt ta trừng đến suýt rơi ra khỏi hốc!
Chịu sự đả kích này không chỉ có một mình ta, mà nó cũng khiến Hiên Viên Tiêu phải đờ người.
Dần dần tâm lý ta cũng bình tĩnh lại.
Ta bị Đông Phương Cửu mang thẳng về Lăng Vân cung, tạm thời…… hẳn là an toàn.
Đông Phương Cửu nhìn thấy Thượng Quan Lăng dùng miệng thở, không nhịn được nở nụ cười, nâng ống tay áo lên lau đi nước miếng ở khóe miệng nàng, nửa châm chọc nói: “Ngươi có thể thử thở bằng tai như ngư nhân được không.”
Ta bị liên tiếp hành động của hắn dọa cho phát sợ, dùng tay lau sạch nước miếng trên cánh tay phải hắn, ta nhanh chóng lui lại mấy bước, dùng ánh mắt vạn phần thành khẩn chăm chú nhìn, chân thành nói: “ Ta thật sự sẽ không hãm hại Sở Sở nữa, ngươi ngẫm xem cho dù ta……không hề thích Sở Sở mà muốn tái phạm, ta cũng phải lo lắng cho tính mạng của mình chứ? Dù sao ta cũng không phải đối thủ của các ngươi, ta thề ngàn vạn lần sẽ không lại ‘Làm xằng làm bậy’! Cho nên, buông tha ta đi, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng, chung sống hoà bình có được không?”
Trong lúc nhất thời xúc động ta nói ra cũng thực hết sức bình thường, nhưng đối với Thượng Quan Lăng chân chính mà nói thì lại không hề bình thường chút nào.
Thượng Quan Lăng ngoan độc, là thật. Đối với người khác thế nào thì đối với chính mình cũng như thế, bản tính nàng sẽ không bao giờ chịu khuất phục, mà bản tính của ta thì lại không thể không khuất phục!
Ta tin, có được thân thể tốt – có thể trốn; thị lực tốt – có thể ngoan có thể ngược — tâm trí cường – có thể lừa có thể mông — trí lực cao!
Không khí dường như đóng băng, rốt cục Đông Phương Cửu mới chẫm rãi buông một câu khiến khí lực ta phút chốc quay trở lại, ta có thể hô hấp rồi!
“Có thể. Nhưng bổn vương có điều kiện…”
Người dịch: Sunshine | Vivien Levy
Chưởng phong mạnh mẽ cùng kiếm khí sắc bén trên không trung giao nhau tạo thành hai cổ kình phong làm ta bắn ra xa.
Đập mạnh vào tường! Ôi cái mông của ta! Tuyệt đối đến cánh hoa nhỏ bé cũng bị xẻ làm tư rồi! Bất quá…… Bất quá…… Ta còn chưa chết! Mà thực ra như thế cũng đâu đến nỗi tệ lắm a!
Ngước mắt nhìn lên, sao lại có thể là thằng nhãi Đông Phương Cửu đang cùng Hiên Viên Tiêu giao đấu???!!! Đông Phương Cửu âm hiểm ngoan độc kia mà lại ra tay cứu ta! Thật là chuyện lạ có thật nha!
Đông Phương Cửu chỉ phòng ngự chứ không tấn công, hắn cười dài với Hiên Viên Tiêu nói: “Nàng ta hiện giờ không thể chết được.”
Hiên Viên Tiêu không thèm để ý, âm thầm tăng thêm nội lực vào tả chưởng, lại xuất ra một đạo chưởng phong, Đông Phương Cửu trong nháy mắt kiếm khí bị đánh tan, trường kiếm văng ra xa.
Mẹ nó nữa, đúng là xui xẻo, Đông Phương Cửu dù có cầm kiếm cũng không phải đối thủ của Hiên Viên Tiêu! Ta thật là bạc mệnh a! Ô ô ô…
“Hiên Viên Tiêu, nếu giết nàng, ngươi biết đáp án sẽ vĩnh viễn trở thành bí ẩn chứ?.” Đông Phương Cửu thảnh thơi nói.
Im lặng hồi lâu, ta mở hai mắt đang nhắm chặt lại, liền thấy ngay bàn tay to lớn của Hiên Viên Tiêu ngay sát chóp mũi phía trước, vẫn duy trì tư thế chưởng phong hạ xuống. Tâm tư ta trăm chuyển ngàn hồi, Hiên Viên Tiêu muốn biết cái gì?! Ta sao lại không nhớ rõ có viết qua?! Nếu có thể biết nhược điểm của hắn thì thật tốt, ta thế nào mà ngay lúc hạ bút lại không cho hắn thêm vài cái nhược điểm cơ chứ! Hối hận quá!
Đông Phương Cửu không để ý Hiên Viên Tiêu đem ta túm lên, động tác hơi có vẻ mờ ám mà đem ôm vào ngực, thực có điểm giống tư thế gà mẹ bảo vệ gà con. Mà thôi quên đi, trong tình huống này rồi còn muốn giữ hình tượng cái gì nữa, vẫn là an tâm đưa đầu cho Đông Phương cửu “ôm ấp”, so với mạng sống thì có đáng gì! Nhưng ta đây cũng không phải sợ chết nha, kỳ thật cái chết đối với ta chẳng là gì, nói không chừng ta còn trở về được ấy chứ, ta chỉ là lo lắng cho Âu Dương Vân của ta thôi, còn chưa thấy hắn, sao có thể liền như vậy mà trở về! Ha ha.
Hiên Viên Tiêu ngơ ngẩn nhìn Đông Phương Cửu trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhất thời khó hiểu. Với tính cách của Đông Phương cửu thế nào mà lại dễ dàng bỏ qua cho Thượng Quan Lăng?! Hiên Viên Tiêu khinh miệt cười nói: “Thượng Quan Lăng, ngươi sẽ không ngốc đến mức tin rằng Đông Phương Cửu sẽ bỏ qua cho ngươi chứ?” Hắn sẽ tàn nhẫn tra tấn ngươi, cho ngươi sống không bằng chết, nếu đã như vậy chẳng thà……
Nghe hắn nói những lời này, trong lòng ta bất giác run lên, có thể không sợ hay sao?! “ Muốn chết mà không chết được, đó mới là đáng sợ nhất ~~~~~~~”. Đang lúc ta dốc toàn bộ trí tuệ mà suy nghĩ xem rốt cuộc Đông Phương Cửu muốn đùa giỡn cái gì thì hắn phán một câu thiếu chút nữa làm ta cả kinh mà lại té xuống đất.
“Ha ha, người hiểu ta chỉ có Hiên Viên huynh!” Ánh mắt Đông Phương Cửu cong cong hình vầng trăng, cười hết sức vui vẻ.
Sặc chết! Vừa mới thoát khỏi miệng sói mà lại rơi vào hang cọp rồi! Truyện ta viết sao lại biến thái hết cả vậy a! Ta còn đâu được làm một nữ tử bình thường nữa?! Ôi tuổi thanh xuân của ta! Dung mạo tuyệt mĩ của ta! Trời cao ghen ghét phận hồng nhan a!~~~~~~~
“Trong phủ tiểu vương vừa khéo vẫn còn thiếu Vương phi, tiểu vương ta sao có thể buông tha Lăng Nhi được?”
Đông Phương Cửu cười cười đem ta ôm càng chặt hơn, còn thân mật dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt……
Dát băng…… là thanh âm trái tim ta tan vỡ. Mắt ta trừng đến suýt rơi ra khỏi hốc!
Chịu sự đả kích này không chỉ có một mình ta, mà nó cũng khiến Hiên Viên Tiêu phải đờ người.
Dần dần tâm lý ta cũng bình tĩnh lại.
Ta bị Đông Phương Cửu mang thẳng về Lăng Vân cung, tạm thời…… hẳn là an toàn.
Đông Phương Cửu nhìn thấy Thượng Quan Lăng dùng miệng thở, không nhịn được nở nụ cười, nâng ống tay áo lên lau đi nước miếng ở khóe miệng nàng, nửa châm chọc nói: “Ngươi có thể thử thở bằng tai như ngư nhân được không.”
Ta bị liên tiếp hành động của hắn dọa cho phát sợ, dùng tay lau sạch nước miếng trên cánh tay phải hắn, ta nhanh chóng lui lại mấy bước, dùng ánh mắt vạn phần thành khẩn chăm chú nhìn, chân thành nói: “ Ta thật sự sẽ không hãm hại Sở Sở nữa, ngươi ngẫm xem cho dù ta……không hề thích Sở Sở mà muốn tái phạm, ta cũng phải lo lắng cho tính mạng của mình chứ? Dù sao ta cũng không phải đối thủ của các ngươi, ta thề ngàn vạn lần sẽ không lại ‘Làm xằng làm bậy’! Cho nên, buông tha ta đi, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng, chung sống hoà bình có được không?”
Trong lúc nhất thời xúc động ta nói ra cũng thực hết sức bình thường, nhưng đối với Thượng Quan Lăng chân chính mà nói thì lại không hề bình thường chút nào.
Thượng Quan Lăng ngoan độc, là thật. Đối với người khác thế nào thì đối với chính mình cũng như thế, bản tính nàng sẽ không bao giờ chịu khuất phục, mà bản tính của ta thì lại không thể không khuất phục!
Ta tin, có được thân thể tốt – có thể trốn; thị lực tốt – có thể ngoan có thể ngược — tâm trí cường – có thể lừa có thể mông — trí lực cao!
Không khí dường như đóng băng, rốt cục Đông Phương Cửu mới chẫm rãi buông một câu khiến khí lực ta phút chốc quay trở lại, ta có thể hô hấp rồi!
“Có thể. Nhưng bổn vương có điều kiện…”
Bình luận facebook