Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-79
Quyển 1 - Chương 79: Nhất thống thiên hạ, bắt đầu từ ta
Dịch bởi Maroon
Lão gia tử phì cười, nhìn ta hỏi: “Lăng nha đầu nhà ta đi Ngôn Quốc một chuyến trở về đã hoàn toàn thay đổi rồi!”
Ta có tịch rục rịch, cười gượng nói: “Hihi, không dãi dầu mưa nắng phong sương thì làm sao trưởng thành! Đúng không, ngoại công! ~~~ “
Lão gia tử cười quỷ dị, nói: “Quốc thư do chính tay Lăng Vân Vương của Ngôn Quốc viết được gởi tới nửa tháng trước!”
Ta giật mình, trong lòng thoáng chút bất an, vô thức cắn cắn môi, hỏi: “Quốc thư viết những gì?”
“Ngôn Quốc nguyện dựa theo gấp năm lần tiêu chuẩn các thuộc địa của Ngọc Quốc, hàng năm phái sứ giả biếu tặng cống phẩm.”
Ta hoảng hốt, nghi hoặc không hiểu nổi, nhìn lão gia tử hỏi: “Vậy hắn đề ra điều kiện gì?!” Không phải là…
Lão gia tử cười cười: “Chính là —— con.”
Ta như bị nghẹt thở, vẻ mặt thất thần, trước mắt tối sầm. Thật không ngờ bị ta đoán trúng…
Lão gia tử liếc mắt sang, trông như chẳng có gì quan trọng, nói rằng: “Cửu Vương gia Lương Quốc trong lễ mừng đại hôn của Vân Lăng Vương Ngôn Quốc đại náo cướp dâu… Ha ha… ‘chuyện lạ hiếm có’ bậc này đã được loan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm…”
Trong nháy mắt, mặt ta nóng bừng, cúi gục đầu chả dám nhìn ai.
Lão gia tử thấy ta cúi gằm mặt không nói gì, đến cả cái cổ cũng đỏ lựng hết cả lên, rốt cục buông tha ta, hỏi: “Lăng nha đầu à, nói chính sự của con nghe thử!”
Ta như được đại xá ngẩng đầu lên, cười nói: “Ngoại công, Thiên Thiên tháng sau là tròn mười tám tuổi rồi, sau khi thành thân thì có thể tự mình chấp chính. Ngôi vị hoàng hậu này…”
Lão gia tử là người nhanh trí, cắt ngang lời ta, nói rằng: “Nói đi, Lăng Nhi để mắt đến ai rồi?”
Ặc! Lời này của lão gia tử, nghe sao giống ta thành thân vậy?!
“Dực Quốc tiểu công chúa, Tư Đồ Vũ Yên!” Ta cười ngọt lịm.
Điều này không chỉ khiến lão gia tử sửng sốt, mà ngay cả cữu cữu nãy giờ vẫn im lặng cũng ngẩn cả ra, ai nấy hai mắt tròn xoe kinh ngạc.
Tô Mục Vũ lấy lại tinh thần, cất giọng hỏi ta: “Công chúa, tại sao phải làm vậy? Cứ cho là nữ tử Ngọc Quốc chúng ta không có ai thích hợp đi nữa, nhưng Lương Quốc còn có một vị Bát công chúa, Thương Mân còn có một vị Tam công chủ mà!”
Bát công chúa? Đông Phương Bát? Một cô nương còn già hơn cả tên ngốc Đông Phương Cửu mà có thể cưới về làm vợ đệ đệ ta sao?! Xỉu mất…
Tam công chúa Thương Mân… ơ hơ, cái cô “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Mộ Dung Uyển「được người trong thiên hạ công nhận là có thể “nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc đó sao?! Trời ạ… khẩu vị của cữu cữu ta cũng không kém nhỉ, có bao nhiêu quý tộc vương cung đều nhắm vào vị “đệ nhất mỹ nhân” này đây!
Ta căng môi cười: “Cữu cữu à, Bát công chúa của Lương Quốc lớn hơn Lăng Nhi đến hai tuổi, gả cho Thiên Thiên làm hậu không thích hợp lắm đâu?”
Quả nhiên, Tô Mục Vũ thoáng chút chần chờ, rồi cũng gật đầu.
Ta vừa định nói đến Tam công chúa của Thương Mân, thì lão gia tử cắt ngang.
“Lăng Nhi, theo ngoại công đến thư phòng.”
Dứt lời, lão gia tử chống gậy đi trước. Ta vội vàng đứng lên, đuổi theo lão gia tử đưa tay ra đỡ lão. Lão gia tử liếc nhìn ta một cái, cười cười.
Thư phòng.
“Nói đi.” Lão gia tử sau khi ngồi ngay ngắn liền lên tiếng.
Ta mỉm cười, nói: “Nếu Dực Quốc trở thành một phần của Ngọc Quốc ta, như vậy Hiên Viên Tiêu sẽ không còn lý do gì để tấn công họ!”
Lão gia tử sửng sốt, hỏi: “Ha ha, nghe ra cũng không tệ. Ngoại công già rồi, đầu óc chậm chạm. Đến đây, Lăng Nhi, nói cho ngoại công nghe thử, con tính làm thế nào biến Dực Quốc trở thành một phần của Ngọc Quốc chúng ta?”
Ta bước tới bên cạnh lão gia tử ngồi xuống, nói: “Quốc chủ Dực Quốc Tư Đồ Kính không có con trai, chỉ có ba con gái, phò mã của hai cô chị lớn đều là quý tộc Dực Quốc, chỉ còn cô em út vẫn chưa xuất giá.”
Lão gia tử khẽ hé miệng, dùng ánh mắt ra hiệu ta cứ tiếp tục nói.
“Dực Quốc đã định trước, sẽ để cho Phò mã làm Quốc chủ kế nhiệm, hoặc là sẽ chọn lựa trong số các con trai của công chúa một người làm Quốc chủ kế nhiệm.” Ta dừng lại một chút, lại nói “Đương nhiên, cứ coi như Tư Đồ Kính chịu cho con gái mình làm Quốc chủ đi, thì sau này Quốc chủ Dực Quốc cũng sẽ là con trai của nữ nhi hắn thôi.”
Nghe đến đây, lão gia tử vui vẻ hẳn lên, thấy lão không có ý định xen ngang, ta lại nói nói: “Mặc kệ thế nào, Dực Quốc sau này đều là do ngoại tôn của Tư Đồ Kính thống trị, nói như vậy… Ngoại công, ngoại nói xem Tư Đồ Kính sẽ muốn ngoại tôn hắn chỉ nắm giữ một nước thuộc địa, hay là thống trị một vùng thiên hạ đây?! Con sẽ viết một tờ quốc thư, chỉ cần Tư Đồ Vũ Yên sinh được con trai, liền lập làm thái tử, con trai thứ sẽ cho mang họ Tư Đồ. Ngoài ra, đất đai của Dực Quốc, con vẫn sẽ tiếp tục cho Tư Đồ Kính quản lý. Sau này, Dực Quốc sẽ không cần phải thượng cống hàng năm, cũng không cần lo lắng bị Kim Quốc tấn công, ngoại tôn của Tư Đồ Kính hắn chính là thái tử Ngọc Quốc ta! Đây đúng là chuyện tốt, hắn dại gì không chấp nhận? Chẳng lẽ hắn thật sự chờ đến khi bị quân đội của Hiên Viên Tiêu đến san bằng hay sao. Chưa kể, Hiên Viên Tiêu lỡ mà buồn buồn, giết chết hết dân chúng trong thành. Đến lúc đó, Tư Đồ gia của hắn ngay cả nửa huyết mạch cũng không còn!”
“Ố? Ha ha ha...” Lão gia tử cười to vài tiếng, nói: “Giám quốc công chúa của Ngọc Quốc ta bắt đầu muốn mở rộng lãnh thổ rồi đây?! Vừa dọa vừa dỗ đầy đủ cả!”
Ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngoại công, con nào có suy nghĩ đó!”
“Ha ha, có điều vụ ‘mua bán’ này nghe sao có chút thua thiệt vậy?” Lão gia tử ánh mắt lấp lánh, nhìn ta chằm chằm không rời.
Được rồi, ta thừa nhận, là ta có chơi chữ một chút. Biết ngay không thể gạt được lão gia tử Tể Tương hơn hai mươi năm trong nghề, ta thành thực khai báo: “Hắc hắc, ngoại công, ngoại đúng là lão... luyện thâm sâu, tuệ nhãn cao siêu...” Ta 「xấu hổ vỗ mông ngựa, “Chuyện... lập thái tử, cũng có thể phế thái tử mà. Hơn nữa, Dực Quốc sau khi biến thành Dực châu, dù sao cũng phải tìm một tên Vương gia rảnh rỗi đến quản lý. Con miễn việc thượng cống cho thuộc địa, nhưng đâu có nói miễn thuế cho Dực châu của Ngọc Quốc... Thuế và cống đâu có giống nhau; cống là con số chết, nhưng thuế là con số sống...”
Ta thừa nhận ta an bài tốt đẹp cho Dực Quốc, nhưng ta không thừa nhận ta có ham muốn riêng, ta chỉ là tận dụng hết mức có thể lợi ích của vụ liên hôn này thôi, ha ha ha...
Một lúc lâu sau, lão gia tử mới lên tiếng, giọng nói vô cùng khí thế, nghe là biết của một nhân vật quyền khuynh triều dã mới có thể khí phách như thế!
“Ha ha ha... Cần lão Quốc Trượng này đến Dực Quốc gặp mặt quốc trượng nhân tương lai chứ gì!” (trượng nhân: cha vợ)
Ha ha, lão gia tử đồng ý rồi! Nói thật ra, nếu không phải Dực Quốc cách Lăng đô không xa lắm, ta thực sự không nỡ để lão gia tử phải đích thân đi. Có điều, ta ngay từ đầu đã chọn lão gia tử, thứ nhất, bởi vì lão có đủ tư cách, lão là Tướng Quốc lại là Quốc Trượng, đủ cho Tư Đồ Kính chút thể diện; thứ hai, tài ăn nói của lão gia tử khẳng định rất cao siêu, nếu không làm quan bốn mươi năm chẳng phải là công cốc hay sao?! Chút “việc vặt” này sao có thể làm khó lão?! Để người khác đi, ta chỉ sợ chọn nhầm người sẽ đấu không lại hai tên phò mã kia của Tư Đồ gia, người ta còn đang hau háu chờ đợi thèm thuồng cái chức Quốc chủ Dực Quốc kia, dễ gì mà trơ mắt đứng nhìn ta “thu mua” Dực quốc mà không có động tịnh gì?
Thấy lão gia tử tâm tình vẫn còn đang hớn hở, ta quyết tâm đem chuyện muốn tước quân quyền của Tô Mục Vũ ra nói luôn một thể.
“Ngoại công, con muốn thu lại chức vụ Binh Bộ Thượng Thư của cữu cữu.” Ta chớp chớp mắt nhìn lão gia tử, quan sát phản ứng nhỏ nhất của lão. Lão gia tử sau khi nghe xong, ánh mắt dại ra chừng hai giây, liền cười híp mắt hỏi ta: “Nói đi, lại có suy nghĩ gì.”
Ta đứng lên, mặt đối mặt với lão gia tử, thái độ khác thường, nghiêm mặt nói: “Tướng quốc đại nhân, bổn cung hỏi ngài, nếu Kim Quốc khai chiến với nước ta, nước ta liệu có một vị tướng tài nào thích hợp phái đi ứng chiến?”
Lão gia tử thần sắc nghiêm nghị, sửng sốt trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu, than thở: “Già rồi, ta thực sự già rồi...” Ánh mắt nhân từ yêu thương nhìn chăm chú, cuối cùng ánh mắt bỗng tràn đầy một cảm giác kiên định, an tâm, yên lòng. “Ngọc Quốc có con, tương lai Tô Hòa Trọng ta có xuống dưới cửu tuyền cũng có mặt mũi mà gặp bệ hạ, gặp mẫu hậu con...”
“Ngoại công...” giọng nói của ta khàn khàn, ho khan một tiếng, ta giải thích chuyện cách chức: “Cữu cữu thân là Binh Bộ Thượng Thư tay nắm binh phù binh quyền, con và Thiên Thiên, còn có ngoại công đương nhiên là được an toàn, có thể bình yên vô sự. Nhưng hiện tại thế cục không ổn định, không chỉ một mình Hiên Viên Tiêu rục rịch muốn động thủ, chư quốc còn lại ai nấy cũng có ý muốn nhất thống thiên hạ. Khai chiến có lẽ là việc lửa cháy đến nơi...” Thở dài một tiếng, nói tiếp, “Đến lúc đó nước ta không có tướng tài thích hợp cũng không sao, nhưng cũng phải có người dẫn binh xuất chinh. Trong triều, những kẻ sớm không thuận mắt với Tô gia chúng ta còn không lập tức dâng tấu thỉnh cữu cữu lĩnh binh xuất chinh ư?! Cữu cữu là Binh Bộ Thượng Thư, lại là phụ quốc tướng quân, cữu cữu không đi, ai đi?! Đánh nhau với quân Kim, biết rõ chịu chết, ai mà muốn đi chứ?!”
Lão gia tử yên lặng gật đầu.
“Dựa vào tính cách của cữu cữu, đến lúc đó cho dù con lên tiếng ngăn cản, cữu cữu liệu có nghe không?! Sao con có thể trơ mắt đứng nhìn cậu ruột của mình đi đi chịu...” 「Nói đến chỗ quan trọng, ta không nói gì thêm, vội vàng cúi đầu làm bộ đau lòng sắp khóc. Tuy rằng vẻ mặt đau buồn phần lớn là do ta diễn kịch, nhưng lý do mà ta trình bày, và thái độ quan tâm thì không phải là giả. Tô Mục Vũ đi đánh giặc có thể được mấy cân mấy lượng, lão gia tử còn không rõ sao?
Mãi một lúc lâu, lão gia tử mới trầm trầm cất giọng: “Con nói đúng lắm... Nghe lời con vậy...”
Ta an tâm rồi, khẽ cười nói: “Ngoại công à, Lăng Nhi nghĩ ngoại trừ binh phù ra, những thứ trong quốc khố cũng rất quan trọng yếu.” Mỉm cười nói, “Hộ Bộ Thượng Thư Từ Kiệt Mẫn ỷ vào việc bổn cung nể chút mặt mũi của hắn, lén lút làm những chuyện gì, chắc ngoại công cũng biết?” Lão già Từ Kiệt Mẫn này đích thực thuộc phe cánh của Thượng Quan Lăng, chỉ có điều Thượng Quan Lăng nguyên bản kia không quấy rầy hắn, cũng nhờ hắn biết diễn xuất trước mặt Thượng Quan Lăng! Nhưng ta, kẻ “đắp nặn” nên hắn, lẽ nào không biết trong bụng hắn có bao nhiêu gian trá?! Hừ, dám đào mỏ nhà bà, còn dùng bạc nhà bà hiếu kính bà, tưởng bà là đồ đần chắc?! Đúng là chán sống rồi!
Đúng vậy, ta dự định cho cữu cữu không thiện chiến, không hiểu binh pháp của ta đi “quản lý tài sản”, cái chức Hộ Bộ Thượng Thư này, chính là muốn đổi cho y. Khà khà~~~ ta sao có thể để người nhà mình chịu thiệt!
Lão gia tử cười hài lòng, một chút lo lắng trên mặt lúc nãy biến mất sạch sẽ, trong mắt tràn trề đắc ý.
Dịch bởi Maroon
Lão gia tử phì cười, nhìn ta hỏi: “Lăng nha đầu nhà ta đi Ngôn Quốc một chuyến trở về đã hoàn toàn thay đổi rồi!”
Ta có tịch rục rịch, cười gượng nói: “Hihi, không dãi dầu mưa nắng phong sương thì làm sao trưởng thành! Đúng không, ngoại công! ~~~ “
Lão gia tử cười quỷ dị, nói: “Quốc thư do chính tay Lăng Vân Vương của Ngôn Quốc viết được gởi tới nửa tháng trước!”
Ta giật mình, trong lòng thoáng chút bất an, vô thức cắn cắn môi, hỏi: “Quốc thư viết những gì?”
“Ngôn Quốc nguyện dựa theo gấp năm lần tiêu chuẩn các thuộc địa của Ngọc Quốc, hàng năm phái sứ giả biếu tặng cống phẩm.”
Ta hoảng hốt, nghi hoặc không hiểu nổi, nhìn lão gia tử hỏi: “Vậy hắn đề ra điều kiện gì?!” Không phải là…
Lão gia tử cười cười: “Chính là —— con.”
Ta như bị nghẹt thở, vẻ mặt thất thần, trước mắt tối sầm. Thật không ngờ bị ta đoán trúng…
Lão gia tử liếc mắt sang, trông như chẳng có gì quan trọng, nói rằng: “Cửu Vương gia Lương Quốc trong lễ mừng đại hôn của Vân Lăng Vương Ngôn Quốc đại náo cướp dâu… Ha ha… ‘chuyện lạ hiếm có’ bậc này đã được loan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm…”
Trong nháy mắt, mặt ta nóng bừng, cúi gục đầu chả dám nhìn ai.
Lão gia tử thấy ta cúi gằm mặt không nói gì, đến cả cái cổ cũng đỏ lựng hết cả lên, rốt cục buông tha ta, hỏi: “Lăng nha đầu à, nói chính sự của con nghe thử!”
Ta như được đại xá ngẩng đầu lên, cười nói: “Ngoại công, Thiên Thiên tháng sau là tròn mười tám tuổi rồi, sau khi thành thân thì có thể tự mình chấp chính. Ngôi vị hoàng hậu này…”
Lão gia tử là người nhanh trí, cắt ngang lời ta, nói rằng: “Nói đi, Lăng Nhi để mắt đến ai rồi?”
Ặc! Lời này của lão gia tử, nghe sao giống ta thành thân vậy?!
“Dực Quốc tiểu công chúa, Tư Đồ Vũ Yên!” Ta cười ngọt lịm.
Điều này không chỉ khiến lão gia tử sửng sốt, mà ngay cả cữu cữu nãy giờ vẫn im lặng cũng ngẩn cả ra, ai nấy hai mắt tròn xoe kinh ngạc.
Tô Mục Vũ lấy lại tinh thần, cất giọng hỏi ta: “Công chúa, tại sao phải làm vậy? Cứ cho là nữ tử Ngọc Quốc chúng ta không có ai thích hợp đi nữa, nhưng Lương Quốc còn có một vị Bát công chúa, Thương Mân còn có một vị Tam công chủ mà!”
Bát công chúa? Đông Phương Bát? Một cô nương còn già hơn cả tên ngốc Đông Phương Cửu mà có thể cưới về làm vợ đệ đệ ta sao?! Xỉu mất…
Tam công chúa Thương Mân… ơ hơ, cái cô “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Mộ Dung Uyển「được người trong thiên hạ công nhận là có thể “nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc đó sao?! Trời ạ… khẩu vị của cữu cữu ta cũng không kém nhỉ, có bao nhiêu quý tộc vương cung đều nhắm vào vị “đệ nhất mỹ nhân” này đây!
Ta căng môi cười: “Cữu cữu à, Bát công chúa của Lương Quốc lớn hơn Lăng Nhi đến hai tuổi, gả cho Thiên Thiên làm hậu không thích hợp lắm đâu?”
Quả nhiên, Tô Mục Vũ thoáng chút chần chờ, rồi cũng gật đầu.
Ta vừa định nói đến Tam công chúa của Thương Mân, thì lão gia tử cắt ngang.
“Lăng Nhi, theo ngoại công đến thư phòng.”
Dứt lời, lão gia tử chống gậy đi trước. Ta vội vàng đứng lên, đuổi theo lão gia tử đưa tay ra đỡ lão. Lão gia tử liếc nhìn ta một cái, cười cười.
Thư phòng.
“Nói đi.” Lão gia tử sau khi ngồi ngay ngắn liền lên tiếng.
Ta mỉm cười, nói: “Nếu Dực Quốc trở thành một phần của Ngọc Quốc ta, như vậy Hiên Viên Tiêu sẽ không còn lý do gì để tấn công họ!”
Lão gia tử sửng sốt, hỏi: “Ha ha, nghe ra cũng không tệ. Ngoại công già rồi, đầu óc chậm chạm. Đến đây, Lăng Nhi, nói cho ngoại công nghe thử, con tính làm thế nào biến Dực Quốc trở thành một phần của Ngọc Quốc chúng ta?”
Ta bước tới bên cạnh lão gia tử ngồi xuống, nói: “Quốc chủ Dực Quốc Tư Đồ Kính không có con trai, chỉ có ba con gái, phò mã của hai cô chị lớn đều là quý tộc Dực Quốc, chỉ còn cô em út vẫn chưa xuất giá.”
Lão gia tử khẽ hé miệng, dùng ánh mắt ra hiệu ta cứ tiếp tục nói.
“Dực Quốc đã định trước, sẽ để cho Phò mã làm Quốc chủ kế nhiệm, hoặc là sẽ chọn lựa trong số các con trai của công chúa một người làm Quốc chủ kế nhiệm.” Ta dừng lại một chút, lại nói “Đương nhiên, cứ coi như Tư Đồ Kính chịu cho con gái mình làm Quốc chủ đi, thì sau này Quốc chủ Dực Quốc cũng sẽ là con trai của nữ nhi hắn thôi.”
Nghe đến đây, lão gia tử vui vẻ hẳn lên, thấy lão không có ý định xen ngang, ta lại nói nói: “Mặc kệ thế nào, Dực Quốc sau này đều là do ngoại tôn của Tư Đồ Kính thống trị, nói như vậy… Ngoại công, ngoại nói xem Tư Đồ Kính sẽ muốn ngoại tôn hắn chỉ nắm giữ một nước thuộc địa, hay là thống trị một vùng thiên hạ đây?! Con sẽ viết một tờ quốc thư, chỉ cần Tư Đồ Vũ Yên sinh được con trai, liền lập làm thái tử, con trai thứ sẽ cho mang họ Tư Đồ. Ngoài ra, đất đai của Dực Quốc, con vẫn sẽ tiếp tục cho Tư Đồ Kính quản lý. Sau này, Dực Quốc sẽ không cần phải thượng cống hàng năm, cũng không cần lo lắng bị Kim Quốc tấn công, ngoại tôn của Tư Đồ Kính hắn chính là thái tử Ngọc Quốc ta! Đây đúng là chuyện tốt, hắn dại gì không chấp nhận? Chẳng lẽ hắn thật sự chờ đến khi bị quân đội của Hiên Viên Tiêu đến san bằng hay sao. Chưa kể, Hiên Viên Tiêu lỡ mà buồn buồn, giết chết hết dân chúng trong thành. Đến lúc đó, Tư Đồ gia của hắn ngay cả nửa huyết mạch cũng không còn!”
“Ố? Ha ha ha...” Lão gia tử cười to vài tiếng, nói: “Giám quốc công chúa của Ngọc Quốc ta bắt đầu muốn mở rộng lãnh thổ rồi đây?! Vừa dọa vừa dỗ đầy đủ cả!”
Ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngoại công, con nào có suy nghĩ đó!”
“Ha ha, có điều vụ ‘mua bán’ này nghe sao có chút thua thiệt vậy?” Lão gia tử ánh mắt lấp lánh, nhìn ta chằm chằm không rời.
Được rồi, ta thừa nhận, là ta có chơi chữ một chút. Biết ngay không thể gạt được lão gia tử Tể Tương hơn hai mươi năm trong nghề, ta thành thực khai báo: “Hắc hắc, ngoại công, ngoại đúng là lão... luyện thâm sâu, tuệ nhãn cao siêu...” Ta 「xấu hổ vỗ mông ngựa, “Chuyện... lập thái tử, cũng có thể phế thái tử mà. Hơn nữa, Dực Quốc sau khi biến thành Dực châu, dù sao cũng phải tìm một tên Vương gia rảnh rỗi đến quản lý. Con miễn việc thượng cống cho thuộc địa, nhưng đâu có nói miễn thuế cho Dực châu của Ngọc Quốc... Thuế và cống đâu có giống nhau; cống là con số chết, nhưng thuế là con số sống...”
Ta thừa nhận ta an bài tốt đẹp cho Dực Quốc, nhưng ta không thừa nhận ta có ham muốn riêng, ta chỉ là tận dụng hết mức có thể lợi ích của vụ liên hôn này thôi, ha ha ha...
Một lúc lâu sau, lão gia tử mới lên tiếng, giọng nói vô cùng khí thế, nghe là biết của một nhân vật quyền khuynh triều dã mới có thể khí phách như thế!
“Ha ha ha... Cần lão Quốc Trượng này đến Dực Quốc gặp mặt quốc trượng nhân tương lai chứ gì!” (trượng nhân: cha vợ)
Ha ha, lão gia tử đồng ý rồi! Nói thật ra, nếu không phải Dực Quốc cách Lăng đô không xa lắm, ta thực sự không nỡ để lão gia tử phải đích thân đi. Có điều, ta ngay từ đầu đã chọn lão gia tử, thứ nhất, bởi vì lão có đủ tư cách, lão là Tướng Quốc lại là Quốc Trượng, đủ cho Tư Đồ Kính chút thể diện; thứ hai, tài ăn nói của lão gia tử khẳng định rất cao siêu, nếu không làm quan bốn mươi năm chẳng phải là công cốc hay sao?! Chút “việc vặt” này sao có thể làm khó lão?! Để người khác đi, ta chỉ sợ chọn nhầm người sẽ đấu không lại hai tên phò mã kia của Tư Đồ gia, người ta còn đang hau háu chờ đợi thèm thuồng cái chức Quốc chủ Dực Quốc kia, dễ gì mà trơ mắt đứng nhìn ta “thu mua” Dực quốc mà không có động tịnh gì?
Thấy lão gia tử tâm tình vẫn còn đang hớn hở, ta quyết tâm đem chuyện muốn tước quân quyền của Tô Mục Vũ ra nói luôn một thể.
“Ngoại công, con muốn thu lại chức vụ Binh Bộ Thượng Thư của cữu cữu.” Ta chớp chớp mắt nhìn lão gia tử, quan sát phản ứng nhỏ nhất của lão. Lão gia tử sau khi nghe xong, ánh mắt dại ra chừng hai giây, liền cười híp mắt hỏi ta: “Nói đi, lại có suy nghĩ gì.”
Ta đứng lên, mặt đối mặt với lão gia tử, thái độ khác thường, nghiêm mặt nói: “Tướng quốc đại nhân, bổn cung hỏi ngài, nếu Kim Quốc khai chiến với nước ta, nước ta liệu có một vị tướng tài nào thích hợp phái đi ứng chiến?”
Lão gia tử thần sắc nghiêm nghị, sửng sốt trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu, than thở: “Già rồi, ta thực sự già rồi...” Ánh mắt nhân từ yêu thương nhìn chăm chú, cuối cùng ánh mắt bỗng tràn đầy một cảm giác kiên định, an tâm, yên lòng. “Ngọc Quốc có con, tương lai Tô Hòa Trọng ta có xuống dưới cửu tuyền cũng có mặt mũi mà gặp bệ hạ, gặp mẫu hậu con...”
“Ngoại công...” giọng nói của ta khàn khàn, ho khan một tiếng, ta giải thích chuyện cách chức: “Cữu cữu thân là Binh Bộ Thượng Thư tay nắm binh phù binh quyền, con và Thiên Thiên, còn có ngoại công đương nhiên là được an toàn, có thể bình yên vô sự. Nhưng hiện tại thế cục không ổn định, không chỉ một mình Hiên Viên Tiêu rục rịch muốn động thủ, chư quốc còn lại ai nấy cũng có ý muốn nhất thống thiên hạ. Khai chiến có lẽ là việc lửa cháy đến nơi...” Thở dài một tiếng, nói tiếp, “Đến lúc đó nước ta không có tướng tài thích hợp cũng không sao, nhưng cũng phải có người dẫn binh xuất chinh. Trong triều, những kẻ sớm không thuận mắt với Tô gia chúng ta còn không lập tức dâng tấu thỉnh cữu cữu lĩnh binh xuất chinh ư?! Cữu cữu là Binh Bộ Thượng Thư, lại là phụ quốc tướng quân, cữu cữu không đi, ai đi?! Đánh nhau với quân Kim, biết rõ chịu chết, ai mà muốn đi chứ?!”
Lão gia tử yên lặng gật đầu.
“Dựa vào tính cách của cữu cữu, đến lúc đó cho dù con lên tiếng ngăn cản, cữu cữu liệu có nghe không?! Sao con có thể trơ mắt đứng nhìn cậu ruột của mình đi đi chịu...” 「Nói đến chỗ quan trọng, ta không nói gì thêm, vội vàng cúi đầu làm bộ đau lòng sắp khóc. Tuy rằng vẻ mặt đau buồn phần lớn là do ta diễn kịch, nhưng lý do mà ta trình bày, và thái độ quan tâm thì không phải là giả. Tô Mục Vũ đi đánh giặc có thể được mấy cân mấy lượng, lão gia tử còn không rõ sao?
Mãi một lúc lâu, lão gia tử mới trầm trầm cất giọng: “Con nói đúng lắm... Nghe lời con vậy...”
Ta an tâm rồi, khẽ cười nói: “Ngoại công à, Lăng Nhi nghĩ ngoại trừ binh phù ra, những thứ trong quốc khố cũng rất quan trọng yếu.” Mỉm cười nói, “Hộ Bộ Thượng Thư Từ Kiệt Mẫn ỷ vào việc bổn cung nể chút mặt mũi của hắn, lén lút làm những chuyện gì, chắc ngoại công cũng biết?” Lão già Từ Kiệt Mẫn này đích thực thuộc phe cánh của Thượng Quan Lăng, chỉ có điều Thượng Quan Lăng nguyên bản kia không quấy rầy hắn, cũng nhờ hắn biết diễn xuất trước mặt Thượng Quan Lăng! Nhưng ta, kẻ “đắp nặn” nên hắn, lẽ nào không biết trong bụng hắn có bao nhiêu gian trá?! Hừ, dám đào mỏ nhà bà, còn dùng bạc nhà bà hiếu kính bà, tưởng bà là đồ đần chắc?! Đúng là chán sống rồi!
Đúng vậy, ta dự định cho cữu cữu không thiện chiến, không hiểu binh pháp của ta đi “quản lý tài sản”, cái chức Hộ Bộ Thượng Thư này, chính là muốn đổi cho y. Khà khà~~~ ta sao có thể để người nhà mình chịu thiệt!
Lão gia tử cười hài lòng, một chút lo lắng trên mặt lúc nãy biến mất sạch sẽ, trong mắt tràn trề đắc ý.
Bình luận facebook