Marvellous
Moderator
-
Chương-81
Chương 80: Chuyển nhà 3
Giờ đây anh không biết nên nói làm sao cho bác gái hiểu và chịu chuyển nhà nữa, anh chỉ biết im lặng một hồi sau đấy mới nói lên suy nghĩ của mình cho bác gái và Tiểu Lệ nghe:
- Dạ, cháu biết lời đề nghị chuyển nhà trong hôm nay có hơi đột ngột đối với bác, nhưng mà theo những gì mà cấp dưới của cháu và anh Bình thông báo thì nơi này không còn an toàn nữa ạ. Bác yên tâm khi bác chuyển nhà qua ở gần nhà của cháu rồi thì căn nhà này bác có thể cho người khác thuê lại được, và khi bác chuyển sang nhà mới rồi thì tiệm mì của nhà bác có thể mở bán tại nhà mà không cần phải đi xa nữa. Cháu nghĩ như vậy sẽ tiện cho bác và em Lệ nữa. Cháu rất mong bác chấp nhận lời đề nghị này ạ, ba ba của cháu từ bữa cho tới hôm nay vẫn chưa chịu chuyển qua đó ạ, ba ba bảo là khi nào cháu thuyết phục được nhà bác rồi thì mới chuyển đó ạ.
Đóa Lệ nhanh chóng bè theo:
- Mình chuyển qua đó đi nha mẹ, con cũng tiện đường đi học nữa, rồi khi về có thể bán mì tại nhà mà không cần phải đi bộ một đoạn xa xôi nữa. Nhà này mình có thể cho người ta thuê rồi hằng tháng mẹ con mình dư tiền để đi du lịch nè. Đi mẹ, mình chuyển qua bên đó nhé, ở đây tối nào con cũng nghe chú cún nhà mình sủa o xòm hết cả, chứng tỏ là tối có người hay lảng lạng quanh đây đó mẹ ơi. Mà tiệm mì dạo gần đây cũng đóng tiệm hơi trễ nữa đi bộ về nhà như vậy rất nguy hiểm đó.
Mẹ cô đưa tay sang cóc lên đầu của cô, thở dài nói:
- Ta sợ hai đứa con lun rồi, thôi được rồi. Bà già này cũng chả tài nào cãi lại nỗi với hai cái miệng này nên ta nghe theo lời của hai đứa vậy. Thế mấy giờ người ta qua phụ đóng gói chuyển nhà vậy, Tiểu Bảo?
- Cháu xin cảm ơn bác đã chấp nhận lời đề nghị này của cháu ạ. À, lính của cháu đã đứng trước hẻm nhà nãy giờ rồi ạ, giờ chỉ đợi cháu ra hiệu và vô phụ bác và em đóng gói, thu xếp đồ đạc thôi. Để cháu bảo họ vào ạ.
- Uhm, ta lên thu gom đồ đạc trước đây, mọi chuyện ở dưới đây để hai đứa và mọi người lo nhé.
- Tuân lệnh mẹ yêu.
Sau khi mẹ của Tiểu Lệ đi lên phòng thu dọn đồ rồi thì anh ra mở cửa cho lính của mình vào nhà để họ làm việc của mình, còn anh thì đi tới chỗ Tiểu Lệ đang đứng thu xếp bên kia, anh nói:
- Cái lão điên kia đã tỉnh dậy rồi và lão ta cứ ôm cái gối và cười nói song khóc hét, khi lính của anh vào đưa đồ ăn cho lão thì bị lão ấy nắm chặt tay khóc lóc nói “anh sai rồi em à... Anh không muốn sát hại em và con đâu, anh sai rồi.. Huhu...” Một hồi lâu mới chịu buông ra và nhận phần cơm của mình. Mà trong pháp luật thì không được giam giữ cũng như không có quyền xét tội người có bệnh hoặc đang nằm ở bệnh viện, em ạ. Theo em thì phải làm sao đây?
Đóa Lệ đang gói món đồ cổ của bố mình và nghe Mạc Bảo nói chuyện, nghe xong câu chuyện rồi cô dừng tay, quay lưng dựng vào cạnh tủ suy ngẫm vấn đề trên rồi mới trả lời:
- Nhưng vẫn có thể lấy lời khai từ người đó được phải không anh?
Mạc Bảo thì quay lưng lại phụ cô đóng gói mấy món đồ cổ trên tủ, vừa đóng gói vừa trả lời:
- Ừhm đúng rồi em, vẫn có thể lời khai của người đó nhưng một ngày chỉ được phép lấy từ hai đến ba lời khai thôi và không được hỏi dồn dập người bệnh đó.
Đóa Lệ cũng quay người lại cùng anh đóng gói, cô nói tiếp:
- Vậy thì được rồi, từ ngày mai em sẽ tới bệnh viện để lấy lời khai của lão ta. Còn giờ thì chúng ta mau đóng gói thu dọn đồ đạc để còn nhanh chóng chuyển sang nhà mới của em nữa.
Mạc Bảo chỉ biết quay sang nhìn bộ dạng hứng hở của cô rồi tiếp tục phụ mọi người thu dọn mọi thứ cho xong.
Một tiếng trôi qua họ chỉ mới đóng gói và chuyển đi được phần nhỏ của căn nhà Đóa Lệ thôi. Rồi 3 4 tiếng sau cuối cùng họ cũng đã hoàn tất việc chuyển nhà, Đóa Lệ cùng với mẹ thì ra tiệm mì nhà để nấu những món ngon để chiêu đãi và cảm ơn sự giúp đỡ của các anh chàng lính cùng với Mạc Bảo. Tối bữa đó, cô ôm lấy mẹ mình khi bà đang đứng ngoài lan can hóng gió, khẽ vùi đầu vào tấm lưng của mẹ mình, lúc này đây cô cảm thấy mọi thứ thật bình yên và thoải mái làm sao. Mẹ cô đưa tay xuống đặt lên tay con gái mình và bắt đầu nói:
- Con nha đầu Tiểu Lệ này, giờ thì chúng ta ở nhà mới rồi đó con thấy vui chưa? Mẹ thật lòng không muốn rời xa ngôi nhà do bố con xây dựng nên nó, bao nhiêu kỉ niệm, khoảnh khắc vui buồn đẹp đẽ đều ở ngôi nhà đó cả, giờ xa nó khiến mẹ cảm thấy rất là...
Bỗng nhiên cô cảm nhận được có cái gì đó mới chảy ra từ mẹ mình, cô ép sát tai vào lưng mẹ mình thì nghe được tiếng thút thít của mẹ mình thì mới biết ra nãy giờ mẹ mình đang cố giữ bình tĩnh nói chuyện với mình. Cô càng siết chặt vòng tay của mình ôm chặt mẹ hơn, không nói gì cả cô chỉ im lặng và siết chặt vòng tay của mình để ôm trọn mẹ mà thôi, còn mẹ cô thì không tài nào giữ được bình tĩnh nữa rồi vì thế mà bà đưa tay lên che mặt lại và khóc nức thành tiếng. Suốt một tiếng sau, cô buông lỏng vòng tay của mình rồi đi lấy khăn giấy đưa cho mẹ mình lau mặt và lấy ghế cho mẹ mình ngồi, bấy giờ cô mới bắt chuyện:
- Mẹ à, con xin lỗi vì đã đưa ra lời đề nghị chuyển nhà đột ngột như thế này. Con biết là mẹ rất quý ngôi nhà của gia đình mình và con cũng vậy mẹ à. Cả gia đình mình đã có biết bao nhiêu kỉ niệm hạnh phúc, vui buồn đều trải qua tại ngôi nhà ấy, và nó lại được thiết kế từ bàn tay của bố con nữa. Nhưng mà mẹ à, con mong mẹ hiểu cho con điều này được không ạ. Vì cái ngành con đang theo học, nó có liên quan tới việc tội phạm nên chúng ta cần phải ở nơi được bảo vệ tốt nhất, an toàn nhất mẹ à, vì không ai biết được rằng những tên tội phạm sẽ làm gì với một người luôn hiểu được tâm lí của chúng để rồi vạch trần chúng ra pháp luật. Mẹ hiểu cho con mẹ nhé. Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải rời xa ngôi nhà chứa đầy kỉ niệm của nhà mình.
Mẹ cô kéo ghế sát lại con gái của mình, bà xoa đầu của cô rồi nhẹ nhàng cất giọng:
- Tiểu Lệ, từ trước tới giờ mẹ và bố chưa bao giờ không ủng hộ trước mọi quyết định cũng như sở thích của con cả đúng không nào? Nhưng mà..., hôm nay mẹ sẽ không thể nào mà tiếp tục ủng hộ việc con theo cái ngành tâm lý tội phạm này được, con gái à. Con là một đứa con gái và con nên theo những công việc phù hợp và an toàn cho bản thân mình, con không thể nào mà suốt ngày đối diện những cuộc va chạm, chém giết máu me kinh khủng rồi tối về con chỉ biết cấm đầu vào chúng để suy xét tâm lý của bọn tội phạm được đâu Tiểu Lệ à. Sau này con còn có gia đình nhỏ của riêng mình nữa, còn phải lo từng miếng ăn giấc ngủ cho chồng con của mình và còn rất nhiều việc mà con cần làm để duy trì hạnh phúc gia đình nữa đó con gái à. Con hiểu ý mẹ chứ? Mẹ cũng đã đồng ý chuyển tới đây theo lời đề nghị của con và con trai của bác Thắng rồi, thì giờ mẹ cũng muốn là con chấp thuận theo lời mong ước của người mẹ này được không con?
Đóa Lệ giờ đây như bị tạc tượng trước lời nói chất chứa sự lo lắng, lý lẽ và yêu thương của một người mẹ dành cho cô con gái của mình, nhưng mà cô thật sự bối rối và không biết nên phải trả lời làm sao để mẹ mình không buồn cũng như chấp nhận cho mình tiếp tục theo đuổi đam mê này của mình nữa. Bây giờ nên phải làm sao đây, nếu mình trả lời rằng “con xin lỗi mẹ, con phải theo đuổi đam mê này của mình mẹ à, con thật sự rất yêu thích và đam mê với ngành tâm lý tội phạm này mẹ ơi. Con đã bỏ ra bao nhiêu công sức để được học vào ngành này vì thế con không thể nào mà bỏ dở nó được đâu, con xin mẹ hiểu cho con” thì chắc mẹ cũng sẽ buồn lắm thậm chí mẹ sẽ giận mình mất, nhưng nếu mình chấp thuận theo lời mẹ thì bao nhiêu công sức bỏ ra để được học ngành này của mình chúng sẽ đổ ra sông ra biển hết sao? Rồi cái chuyện lão điên kia sẽ đi về đâu? Chẳng lẽ lão ấy sẽ thoát khỏi lưới pháp luật và tiếp tục công việc giết mổ người lấy nội tạng kinh dị kia, và cứ như thế bao nhiêu người sẽ chết dưới bàn tay dơ bẩn của lão ta... Không được, mình không chấp nhận cái kết cuộc như vậy. Mình sẽ làm sáng tỏ chuyện này rồi sẽ chiều ý theo ý của mẹ mình. Đúng rồi mình sẽ nói với mẹ rằng “con sẽ nghe theo lời mẹ nhưng con xin mẹ hãy để con hoàn thành xong hết năm hai này mẹ nhé, rồi sau đó con sẽ qua bên trường kia chú tâm học ngành quản lí.”, mình sẽ nói như vậy với mẹ và mẹ mình sẽ không buồn hay giận mình đâu. Sau một hồi lâu ngồi đơ người suy nghĩ thì cô chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình thì nghe tiếng của bác Thắng đứng trước nhà cô vừa bấm chuông vừa lên tiếng hỏi:
- Bà Tô ơi, Tiểu Lệ cháu ơi. Bác có chút bánh cho hai mẹ con này.
Giờ đây anh không biết nên nói làm sao cho bác gái hiểu và chịu chuyển nhà nữa, anh chỉ biết im lặng một hồi sau đấy mới nói lên suy nghĩ của mình cho bác gái và Tiểu Lệ nghe:
- Dạ, cháu biết lời đề nghị chuyển nhà trong hôm nay có hơi đột ngột đối với bác, nhưng mà theo những gì mà cấp dưới của cháu và anh Bình thông báo thì nơi này không còn an toàn nữa ạ. Bác yên tâm khi bác chuyển nhà qua ở gần nhà của cháu rồi thì căn nhà này bác có thể cho người khác thuê lại được, và khi bác chuyển sang nhà mới rồi thì tiệm mì của nhà bác có thể mở bán tại nhà mà không cần phải đi xa nữa. Cháu nghĩ như vậy sẽ tiện cho bác và em Lệ nữa. Cháu rất mong bác chấp nhận lời đề nghị này ạ, ba ba của cháu từ bữa cho tới hôm nay vẫn chưa chịu chuyển qua đó ạ, ba ba bảo là khi nào cháu thuyết phục được nhà bác rồi thì mới chuyển đó ạ.
Đóa Lệ nhanh chóng bè theo:
- Mình chuyển qua đó đi nha mẹ, con cũng tiện đường đi học nữa, rồi khi về có thể bán mì tại nhà mà không cần phải đi bộ một đoạn xa xôi nữa. Nhà này mình có thể cho người ta thuê rồi hằng tháng mẹ con mình dư tiền để đi du lịch nè. Đi mẹ, mình chuyển qua bên đó nhé, ở đây tối nào con cũng nghe chú cún nhà mình sủa o xòm hết cả, chứng tỏ là tối có người hay lảng lạng quanh đây đó mẹ ơi. Mà tiệm mì dạo gần đây cũng đóng tiệm hơi trễ nữa đi bộ về nhà như vậy rất nguy hiểm đó.
Mẹ cô đưa tay sang cóc lên đầu của cô, thở dài nói:
- Ta sợ hai đứa con lun rồi, thôi được rồi. Bà già này cũng chả tài nào cãi lại nỗi với hai cái miệng này nên ta nghe theo lời của hai đứa vậy. Thế mấy giờ người ta qua phụ đóng gói chuyển nhà vậy, Tiểu Bảo?
- Cháu xin cảm ơn bác đã chấp nhận lời đề nghị này của cháu ạ. À, lính của cháu đã đứng trước hẻm nhà nãy giờ rồi ạ, giờ chỉ đợi cháu ra hiệu và vô phụ bác và em đóng gói, thu xếp đồ đạc thôi. Để cháu bảo họ vào ạ.
- Uhm, ta lên thu gom đồ đạc trước đây, mọi chuyện ở dưới đây để hai đứa và mọi người lo nhé.
- Tuân lệnh mẹ yêu.
Sau khi mẹ của Tiểu Lệ đi lên phòng thu dọn đồ rồi thì anh ra mở cửa cho lính của mình vào nhà để họ làm việc của mình, còn anh thì đi tới chỗ Tiểu Lệ đang đứng thu xếp bên kia, anh nói:
- Cái lão điên kia đã tỉnh dậy rồi và lão ta cứ ôm cái gối và cười nói song khóc hét, khi lính của anh vào đưa đồ ăn cho lão thì bị lão ấy nắm chặt tay khóc lóc nói “anh sai rồi em à... Anh không muốn sát hại em và con đâu, anh sai rồi.. Huhu...” Một hồi lâu mới chịu buông ra và nhận phần cơm của mình. Mà trong pháp luật thì không được giam giữ cũng như không có quyền xét tội người có bệnh hoặc đang nằm ở bệnh viện, em ạ. Theo em thì phải làm sao đây?
Đóa Lệ đang gói món đồ cổ của bố mình và nghe Mạc Bảo nói chuyện, nghe xong câu chuyện rồi cô dừng tay, quay lưng dựng vào cạnh tủ suy ngẫm vấn đề trên rồi mới trả lời:
- Nhưng vẫn có thể lấy lời khai từ người đó được phải không anh?
Mạc Bảo thì quay lưng lại phụ cô đóng gói mấy món đồ cổ trên tủ, vừa đóng gói vừa trả lời:
- Ừhm đúng rồi em, vẫn có thể lời khai của người đó nhưng một ngày chỉ được phép lấy từ hai đến ba lời khai thôi và không được hỏi dồn dập người bệnh đó.
Đóa Lệ cũng quay người lại cùng anh đóng gói, cô nói tiếp:
- Vậy thì được rồi, từ ngày mai em sẽ tới bệnh viện để lấy lời khai của lão ta. Còn giờ thì chúng ta mau đóng gói thu dọn đồ đạc để còn nhanh chóng chuyển sang nhà mới của em nữa.
Mạc Bảo chỉ biết quay sang nhìn bộ dạng hứng hở của cô rồi tiếp tục phụ mọi người thu dọn mọi thứ cho xong.
Một tiếng trôi qua họ chỉ mới đóng gói và chuyển đi được phần nhỏ của căn nhà Đóa Lệ thôi. Rồi 3 4 tiếng sau cuối cùng họ cũng đã hoàn tất việc chuyển nhà, Đóa Lệ cùng với mẹ thì ra tiệm mì nhà để nấu những món ngon để chiêu đãi và cảm ơn sự giúp đỡ của các anh chàng lính cùng với Mạc Bảo. Tối bữa đó, cô ôm lấy mẹ mình khi bà đang đứng ngoài lan can hóng gió, khẽ vùi đầu vào tấm lưng của mẹ mình, lúc này đây cô cảm thấy mọi thứ thật bình yên và thoải mái làm sao. Mẹ cô đưa tay xuống đặt lên tay con gái mình và bắt đầu nói:
- Con nha đầu Tiểu Lệ này, giờ thì chúng ta ở nhà mới rồi đó con thấy vui chưa? Mẹ thật lòng không muốn rời xa ngôi nhà do bố con xây dựng nên nó, bao nhiêu kỉ niệm, khoảnh khắc vui buồn đẹp đẽ đều ở ngôi nhà đó cả, giờ xa nó khiến mẹ cảm thấy rất là...
Bỗng nhiên cô cảm nhận được có cái gì đó mới chảy ra từ mẹ mình, cô ép sát tai vào lưng mẹ mình thì nghe được tiếng thút thít của mẹ mình thì mới biết ra nãy giờ mẹ mình đang cố giữ bình tĩnh nói chuyện với mình. Cô càng siết chặt vòng tay của mình ôm chặt mẹ hơn, không nói gì cả cô chỉ im lặng và siết chặt vòng tay của mình để ôm trọn mẹ mà thôi, còn mẹ cô thì không tài nào giữ được bình tĩnh nữa rồi vì thế mà bà đưa tay lên che mặt lại và khóc nức thành tiếng. Suốt một tiếng sau, cô buông lỏng vòng tay của mình rồi đi lấy khăn giấy đưa cho mẹ mình lau mặt và lấy ghế cho mẹ mình ngồi, bấy giờ cô mới bắt chuyện:
- Mẹ à, con xin lỗi vì đã đưa ra lời đề nghị chuyển nhà đột ngột như thế này. Con biết là mẹ rất quý ngôi nhà của gia đình mình và con cũng vậy mẹ à. Cả gia đình mình đã có biết bao nhiêu kỉ niệm hạnh phúc, vui buồn đều trải qua tại ngôi nhà ấy, và nó lại được thiết kế từ bàn tay của bố con nữa. Nhưng mà mẹ à, con mong mẹ hiểu cho con điều này được không ạ. Vì cái ngành con đang theo học, nó có liên quan tới việc tội phạm nên chúng ta cần phải ở nơi được bảo vệ tốt nhất, an toàn nhất mẹ à, vì không ai biết được rằng những tên tội phạm sẽ làm gì với một người luôn hiểu được tâm lí của chúng để rồi vạch trần chúng ra pháp luật. Mẹ hiểu cho con mẹ nhé. Con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải rời xa ngôi nhà chứa đầy kỉ niệm của nhà mình.
Mẹ cô kéo ghế sát lại con gái của mình, bà xoa đầu của cô rồi nhẹ nhàng cất giọng:
- Tiểu Lệ, từ trước tới giờ mẹ và bố chưa bao giờ không ủng hộ trước mọi quyết định cũng như sở thích của con cả đúng không nào? Nhưng mà..., hôm nay mẹ sẽ không thể nào mà tiếp tục ủng hộ việc con theo cái ngành tâm lý tội phạm này được, con gái à. Con là một đứa con gái và con nên theo những công việc phù hợp và an toàn cho bản thân mình, con không thể nào mà suốt ngày đối diện những cuộc va chạm, chém giết máu me kinh khủng rồi tối về con chỉ biết cấm đầu vào chúng để suy xét tâm lý của bọn tội phạm được đâu Tiểu Lệ à. Sau này con còn có gia đình nhỏ của riêng mình nữa, còn phải lo từng miếng ăn giấc ngủ cho chồng con của mình và còn rất nhiều việc mà con cần làm để duy trì hạnh phúc gia đình nữa đó con gái à. Con hiểu ý mẹ chứ? Mẹ cũng đã đồng ý chuyển tới đây theo lời đề nghị của con và con trai của bác Thắng rồi, thì giờ mẹ cũng muốn là con chấp thuận theo lời mong ước của người mẹ này được không con?
Đóa Lệ giờ đây như bị tạc tượng trước lời nói chất chứa sự lo lắng, lý lẽ và yêu thương của một người mẹ dành cho cô con gái của mình, nhưng mà cô thật sự bối rối và không biết nên phải trả lời làm sao để mẹ mình không buồn cũng như chấp nhận cho mình tiếp tục theo đuổi đam mê này của mình nữa. Bây giờ nên phải làm sao đây, nếu mình trả lời rằng “con xin lỗi mẹ, con phải theo đuổi đam mê này của mình mẹ à, con thật sự rất yêu thích và đam mê với ngành tâm lý tội phạm này mẹ ơi. Con đã bỏ ra bao nhiêu công sức để được học vào ngành này vì thế con không thể nào mà bỏ dở nó được đâu, con xin mẹ hiểu cho con” thì chắc mẹ cũng sẽ buồn lắm thậm chí mẹ sẽ giận mình mất, nhưng nếu mình chấp thuận theo lời mẹ thì bao nhiêu công sức bỏ ra để được học ngành này của mình chúng sẽ đổ ra sông ra biển hết sao? Rồi cái chuyện lão điên kia sẽ đi về đâu? Chẳng lẽ lão ấy sẽ thoát khỏi lưới pháp luật và tiếp tục công việc giết mổ người lấy nội tạng kinh dị kia, và cứ như thế bao nhiêu người sẽ chết dưới bàn tay dơ bẩn của lão ta... Không được, mình không chấp nhận cái kết cuộc như vậy. Mình sẽ làm sáng tỏ chuyện này rồi sẽ chiều ý theo ý của mẹ mình. Đúng rồi mình sẽ nói với mẹ rằng “con sẽ nghe theo lời mẹ nhưng con xin mẹ hãy để con hoàn thành xong hết năm hai này mẹ nhé, rồi sau đó con sẽ qua bên trường kia chú tâm học ngành quản lí.”, mình sẽ nói như vậy với mẹ và mẹ mình sẽ không buồn hay giận mình đâu. Sau một hồi lâu ngồi đơ người suy nghĩ thì cô chuẩn bị nói ra suy nghĩ của mình thì nghe tiếng của bác Thắng đứng trước nhà cô vừa bấm chuông vừa lên tiếng hỏi:
- Bà Tô ơi, Tiểu Lệ cháu ơi. Bác có chút bánh cho hai mẹ con này.