Marvellous
Moderator
-
Chương-82
Chương 81: Vụ án kinh dị p.2
Mẹ cô nhanh chóng đứng dậy rồi bước đi đến vỗ vai cô con gái của mình khẽ mỉm cười song đó bước nhanh xuống nhà mở cửa, Tiểu Lệ thì đứng dậy sau đó và bước xuống theo sau mẹ mình. Mẹ cô ra mở cửa mời bác Thắng người bạn thân cũng là hàng xóm thân thiết sau này của mình vào nhà, nhưng người đàn ông ấy từ chối khéo rồi đặt hộp bánh lên tay của bà và vui vẻ nói:
- Cái này là bánh gạo mà vợ tôi làm tặng chị và cháu Lệ đó, tôi qua đây đưa cho hai mẹ con chị rồi nhanh chóng về dọn dẹp cho bà ấy, nếu không là tôi sẽ bị bà ấy trách mất. Vậy nhé, để ngày mai vợ chồng tôi sẽ qua nhà hai mẹ con chị sau nhé. Ngủ ngon
- Chị nhà giỏi thật, cho tôi gửi lời cảm ơn tới chị ấy nhé. Tối thế này mà còn làm phiền anh đem bánh qua cho hai mẹ con tôi nữa, thật là ái ngại làm sao. Thôi cũng tối rồi đó, anh mau về dọn dẹp đi kẽo chị nhà lại phiền lòng. Cảm ơn hai anh chị nhiều nha, chúc ngủ ngon.
- Ừ chào chị nhé, tôi đi đây.
Đóa Lệ mới từ dưới bếp bưng lên ba ly nước ép nho thì thấy mẹ mình đóng cửa đi vào nhà và cầm trên tay một hộp bánh, cô chạy ra cầm hộ hộp bánh cho mẹ rồi sau đó ra khóa cửa cẩn thận. Mẹ cô ngồi xuống ghế mở hộp bánh ra, nức nở khen:
- Vợ bác Thắng đúng là không hổ danh đầu bếp mà, xem những chiếc bánh gạo mà bác ấy làm kìa, ôi thật là đẹp mắt và ngon làm sao. Dù chưa ăn nhưng cũng đã thấy ngon rồi, đúng không con gái?
Đóa Lệ ngồi xuống ghế và bắt đầu nhìn những chiếc bánh gạo một hồi mới phản hồi:
- Mẹ nói quá đúng luôn, bác gái làm những chiếc bánh gạo này trông thật đẹp và ngon, với lại bác ấy là người Hàn Quốc nữa nên khi làm những chiếc bánh này rất có hồn mẹ à. Thôi chúng ta đừng đánh giá nó nữa mà hãy chén nó thôi nào, con không kèm nỗi được sự thèm của mình nữa rồi. Con ăn đây.
Mẹ cô nhìn con gái vừa nói dứt câu là tay đã đưa chiếc bánh vào miệng thưởng thức rồi, bà cũng bắt đầu thưởng thức chúng. Và chỉ mất 30 giây thôi một mình Đóa Lệ đã chén hết 4 cái cùng với hai ly nước ép nho, mẹ cô thấy vậy bèn chọc ghẹo:
- Ôi chao, con gái của tôi giờ đâu mất tiêu rồi chứ? Tại sao trước mắt giờ lại một con heo đang ngồi phẻ phởn vậy nè. Con gái ơi, con đâu rồi.
Đóa Lệ vì bị chọc như vậy liền đỏ mặt nhăn nhó nói:
- Mẹ này kì ghê, vì đây là lần đầu tiên con được ăn bánh gạo ngon như vậy chứ bộ, đừng chọc con nữa mẹ à. Mẹ mà chọc nữa là con bỏ ăn luôn ấy nhá.
- Nha đầu thúi này, suốt ngày hỡ cái là hăm dọa bỏ ăn hoài, ta tét vài cái mông bây giờ. Thôi cũng tới giờ đi ngủ rồi, con dọn dẹp mấy cái đồ này rồi lên phòng ngủ đi. Mẹ đi lên phòng trước đây.
Đóa Lệ cố hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói:
- Mẹ à, còn một chuyện con muốn nói với mẹ vì thế mẹ nén lại một chút được không ạ?
- Có phải chuyện là con sẽ vẫn tiếp tục theo ngành tâm lý này cho hết năm hai đúng không, nếu là chuyện đó thì mẹ đồng ý. Nhưng con phải hứa với mẹ là sau khi hết năm hai rồi thì lập tức qua bên kia chú tâm học đó nhé, nếu không là đừng trách sao mẹ đây giận con. Giờ thì đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học nữa mà đúng không?
Đóa Lệ vô cùng bất ngờ trước câu nói này của mẹ mình, cô chỉ biết chạy đến ôm lấy mẹ và thì thầm câu “con cảm ơn mẹ rất nhiều, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không” rồi sau đấy mới chịu buông ra cho mẹ mình lên phòng ngủ. Đang trong lúc dọn dẹp sơ dưới nhà thì Kỳ Tường gọi cho cô:
- Em yêu của anh ơi, dạo đây có phải em bận nhiều chuyện lắm nên đã quên luôn anh chàng người yêu này của mình rồi phải không?
Đóa Lệ vui vẻ đáp:
- Làm sao mà quên được chứ, anh là người yêu nhõng nhẽo nhất thì làm sao người ta quên được. Giờ bên này ở bên chỗ anh đang là 5 chiều nhỉ? Em nhớ anh lắm, bao giờ anh sẽ về đây nghỉ ngơi nữa vậy anh yêu?
- Đúng rồi em yêu, có phải hôm nay mới chuyển nhà sang chỗ khác đúng không nè?
Đóa Lệ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi ấy vì cô biết dù anh người yêu của mình có ở xa mình cách mấy thì anh ấy vẫn luôn biết mọi thông tin về mình chỉ qua tai mắt của anh Khắc Lạc thôi. Cô khẽ cười nói:
- Chà chà, xem ra đường truyền tin qua bên đó cũng lẹ ghê ta, hihi dạ đúng rồi ý, trưa giờ em phụ mọi người chuyển đồ đạc qua nhà mới này mệt gần xỉu luôn nè anh yêu. Hic, ước gì có anh ở đây nhỉ? Để em được sai anh xoa bóp cho em.
Kỳ Tường ngồi xuống ghế bật cười bởi lời than thở của người yêu mình, anh giả vờ nhăn nhó trả lời:
- Thì ra em chỉ nhớ và cần tới anh vào những lúc mệt mỏi thôi sao... Haiss thật là buồn làm sao.
Đóa Lệ vừa bước lên lầu vừa cười khúc khích nói:
- Ấy chết bị anh phát hiện rồi, nhưng mà em xin thề là lúc nào em cũng nhớ anh hết á, chỉ là nhất lúc mệt mõi không hiểu lại nhớ anh nhiều hơn một chút thôi à. Anh yêu đang làm gì đó
- Ái chà xem kìa cuối cùng cũng chịu thừa nhận, hì à anh đang đi đánh golf với cặp đôi Diễm Quỳnh và vài người bạn ấy mà. Thôi cũng tới giờ em phải ngủ rồi, anh cúp máy đây. Em yêu ngủ ngon nhé. I Love You. Moahz, hôn em.
- Hihihi, vậy anh và mọi người đánh golf vui vẻ nhé, em ngủ đây. Love You Too, moazhh hôn anh.
Mẹ cô nhanh chóng đứng dậy rồi bước đi đến vỗ vai cô con gái của mình khẽ mỉm cười song đó bước nhanh xuống nhà mở cửa, Tiểu Lệ thì đứng dậy sau đó và bước xuống theo sau mẹ mình. Mẹ cô ra mở cửa mời bác Thắng người bạn thân cũng là hàng xóm thân thiết sau này của mình vào nhà, nhưng người đàn ông ấy từ chối khéo rồi đặt hộp bánh lên tay của bà và vui vẻ nói:
- Cái này là bánh gạo mà vợ tôi làm tặng chị và cháu Lệ đó, tôi qua đây đưa cho hai mẹ con chị rồi nhanh chóng về dọn dẹp cho bà ấy, nếu không là tôi sẽ bị bà ấy trách mất. Vậy nhé, để ngày mai vợ chồng tôi sẽ qua nhà hai mẹ con chị sau nhé. Ngủ ngon
- Chị nhà giỏi thật, cho tôi gửi lời cảm ơn tới chị ấy nhé. Tối thế này mà còn làm phiền anh đem bánh qua cho hai mẹ con tôi nữa, thật là ái ngại làm sao. Thôi cũng tối rồi đó, anh mau về dọn dẹp đi kẽo chị nhà lại phiền lòng. Cảm ơn hai anh chị nhiều nha, chúc ngủ ngon.
- Ừ chào chị nhé, tôi đi đây.
Đóa Lệ mới từ dưới bếp bưng lên ba ly nước ép nho thì thấy mẹ mình đóng cửa đi vào nhà và cầm trên tay một hộp bánh, cô chạy ra cầm hộ hộp bánh cho mẹ rồi sau đó ra khóa cửa cẩn thận. Mẹ cô ngồi xuống ghế mở hộp bánh ra, nức nở khen:
- Vợ bác Thắng đúng là không hổ danh đầu bếp mà, xem những chiếc bánh gạo mà bác ấy làm kìa, ôi thật là đẹp mắt và ngon làm sao. Dù chưa ăn nhưng cũng đã thấy ngon rồi, đúng không con gái?
Đóa Lệ ngồi xuống ghế và bắt đầu nhìn những chiếc bánh gạo một hồi mới phản hồi:
- Mẹ nói quá đúng luôn, bác gái làm những chiếc bánh gạo này trông thật đẹp và ngon, với lại bác ấy là người Hàn Quốc nữa nên khi làm những chiếc bánh này rất có hồn mẹ à. Thôi chúng ta đừng đánh giá nó nữa mà hãy chén nó thôi nào, con không kèm nỗi được sự thèm của mình nữa rồi. Con ăn đây.
Mẹ cô nhìn con gái vừa nói dứt câu là tay đã đưa chiếc bánh vào miệng thưởng thức rồi, bà cũng bắt đầu thưởng thức chúng. Và chỉ mất 30 giây thôi một mình Đóa Lệ đã chén hết 4 cái cùng với hai ly nước ép nho, mẹ cô thấy vậy bèn chọc ghẹo:
- Ôi chao, con gái của tôi giờ đâu mất tiêu rồi chứ? Tại sao trước mắt giờ lại một con heo đang ngồi phẻ phởn vậy nè. Con gái ơi, con đâu rồi.
Đóa Lệ vì bị chọc như vậy liền đỏ mặt nhăn nhó nói:
- Mẹ này kì ghê, vì đây là lần đầu tiên con được ăn bánh gạo ngon như vậy chứ bộ, đừng chọc con nữa mẹ à. Mẹ mà chọc nữa là con bỏ ăn luôn ấy nhá.
- Nha đầu thúi này, suốt ngày hỡ cái là hăm dọa bỏ ăn hoài, ta tét vài cái mông bây giờ. Thôi cũng tới giờ đi ngủ rồi, con dọn dẹp mấy cái đồ này rồi lên phòng ngủ đi. Mẹ đi lên phòng trước đây.
Đóa Lệ cố hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói:
- Mẹ à, còn một chuyện con muốn nói với mẹ vì thế mẹ nén lại một chút được không ạ?
- Có phải chuyện là con sẽ vẫn tiếp tục theo ngành tâm lý này cho hết năm hai đúng không, nếu là chuyện đó thì mẹ đồng ý. Nhưng con phải hứa với mẹ là sau khi hết năm hai rồi thì lập tức qua bên kia chú tâm học đó nhé, nếu không là đừng trách sao mẹ đây giận con. Giờ thì đi ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học nữa mà đúng không?
Đóa Lệ vô cùng bất ngờ trước câu nói này của mẹ mình, cô chỉ biết chạy đến ôm lấy mẹ và thì thầm câu “con cảm ơn mẹ rất nhiều, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không” rồi sau đấy mới chịu buông ra cho mẹ mình lên phòng ngủ. Đang trong lúc dọn dẹp sơ dưới nhà thì Kỳ Tường gọi cho cô:
- Em yêu của anh ơi, dạo đây có phải em bận nhiều chuyện lắm nên đã quên luôn anh chàng người yêu này của mình rồi phải không?
Đóa Lệ vui vẻ đáp:
- Làm sao mà quên được chứ, anh là người yêu nhõng nhẽo nhất thì làm sao người ta quên được. Giờ bên này ở bên chỗ anh đang là 5 chiều nhỉ? Em nhớ anh lắm, bao giờ anh sẽ về đây nghỉ ngơi nữa vậy anh yêu?
- Đúng rồi em yêu, có phải hôm nay mới chuyển nhà sang chỗ khác đúng không nè?
Đóa Lệ không mấy ngạc nhiên trước câu hỏi ấy vì cô biết dù anh người yêu của mình có ở xa mình cách mấy thì anh ấy vẫn luôn biết mọi thông tin về mình chỉ qua tai mắt của anh Khắc Lạc thôi. Cô khẽ cười nói:
- Chà chà, xem ra đường truyền tin qua bên đó cũng lẹ ghê ta, hihi dạ đúng rồi ý, trưa giờ em phụ mọi người chuyển đồ đạc qua nhà mới này mệt gần xỉu luôn nè anh yêu. Hic, ước gì có anh ở đây nhỉ? Để em được sai anh xoa bóp cho em.
Kỳ Tường ngồi xuống ghế bật cười bởi lời than thở của người yêu mình, anh giả vờ nhăn nhó trả lời:
- Thì ra em chỉ nhớ và cần tới anh vào những lúc mệt mỏi thôi sao... Haiss thật là buồn làm sao.
Đóa Lệ vừa bước lên lầu vừa cười khúc khích nói:
- Ấy chết bị anh phát hiện rồi, nhưng mà em xin thề là lúc nào em cũng nhớ anh hết á, chỉ là nhất lúc mệt mõi không hiểu lại nhớ anh nhiều hơn một chút thôi à. Anh yêu đang làm gì đó
- Ái chà xem kìa cuối cùng cũng chịu thừa nhận, hì à anh đang đi đánh golf với cặp đôi Diễm Quỳnh và vài người bạn ấy mà. Thôi cũng tới giờ em phải ngủ rồi, anh cúp máy đây. Em yêu ngủ ngon nhé. I Love You. Moahz, hôn em.
- Hihihi, vậy anh và mọi người đánh golf vui vẻ nhé, em ngủ đây. Love You Too, moazhh hôn anh.
Bình luận facebook