Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Vài ngày sau, lớp 11-1 thay đổi vị trí ngồi, Lâm Vãn đứng ngoài cửa, cô là người thứ ba.
Chu Đường vẫn ngồi cạnh Trần Tích, hai người họ ngồi ở bàn thứ 3 dãy giữa.
Lâm Vãn chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc đầu cô định ngồi ngay sau Trần Tích nhưng lại sợ Trần Tích, Chu Đường và các bạn khác biết cô thích cậu nên chọn chỗ sau Chu Đường.
Cô ngồi gần cậu, cũng nhìn rõ gương mặt cậu hơn, còn có thể giấu giếm tình cảm thầm mến của bản thân.
Tình yêu của cô thầm lặng và dè dặt như thế.
Bất ngờ là là Lục Dương vẫn chọn ngồi cạnh cô.
Tiết sau, Trần Tích và Chu Đường quay xuống chào hỏi, Lâm Vãn cũng lịch sự nhờ bọn họ chiếu cố mình hơn.
Trần Tích và Chu Đường vẫn giống như ngày thường, chỉ có Lục Dương là khác, trước đây cậu ta hay lải nhải nói nhiều, hôm nay lại rất an tĩnh.
Tháng 12, trời vào đông, dạo này thời tiết thay đổi, lúc đầu không lạnh lắm nhưng mấy ngày hôm nay bỗng nhiên trời rét cắt da cắt thịt.
Lâm Vãn vẫn chú tâm vào chuyện học hành, sợ bao nhiêu công sức trước đây đều công cốc, sợ cô sẽ tụt hạng, hơn nữa, cô vẫn muốn được ngồi cùng bàn với Trần Tích.
Cô vẫn giữ thói quen trước đó, ngủ muộn dậy sớm, nhưng mà thời tiết khắc nghiệt, không phù hợp cho việc học.
Mà Lâm Vãn vẫn mải mê thực hiện mục tiêu của mình, không để ý thời tiết thay đổi.
Mấy ngày sau, lúc ngủ dậy, cô thấy hơi đau đầu nhưng không quan tâm lắm, cô nghĩ dạo này mình áp lực quá nên không ngủ đủ giấc, mới sáng sớm đã tới lớp học.
Tiết tự học buổi sáng, cô lại càng khó chịu hơn, không đi ăn với Nhậm Hi Văn nữa, cô bảo mình hơi buồn ngủ, muốn nằm một lát, nhờ cô nàng mua bữa sáng về cho mình.
Trần Tích vô tình nghe thấy cô nói chuyện với Nhậm Hi Văn, cậu nhìn cô, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó, cậu đi ăn sáng cùng mấy cậu bạn trong lớp.
Nhậm Hi Văn mang bữa sáng về, Lâm Vãn chỉ ăn một miếng bánh bao rồi lại ngủ tiếp.
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn mà Lâm Vãn thích, bình thường cô đều nghiêm túc nghe giảng, nhưng hôm nay thì lại uể oải mệt mỏi.
Trần Tích ngồi bàn trước, tới lúc ra chơi, cậu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, lo lắng hỏi: “Lâm Vãn, cậu bị ốm à?”
Lâm Vãn lắc đầu, còn mỉm cười bảo: “Không phải đâu, dạo này tớ không ngủ đủ giấc thôi, cảm ơn cậu nhé.”
“Nếu cậu thấy không khỏe thì xuống phòng y tế đi.” Chu Đường nghe hai người nói chuyện, quan tâm bảo.
Lâm Vãn khéo léo từ chối, bây giờ cô không thể lãng phí thời gian được.
Tiết thứ 4 là Thể dục, thầy giáo bảo lớp tập tành gì đó ngồi nghỉ ngơi, Lâm Vãn nghĩ tới lúc đó rồi sẽ đi mua thuốc.
Chắc là hơi ốm thôi, không có gì đáng ngại.
3 tiết đầu cô đều mơ mơ màng màng nhưng vẫn cố chịu tới tiết Thể dục.
Bởi vì trời lạnh, thầy Vương bảo lớp khởi động chân tay, chạy bộ 2 vòng thì nghỉ.
Lâm Vãn định chạy xong thì xin thầy cho cô xuống phòng y tế, chạy chỉ mất vài phút thôi, cũng không tốn nhiều sức, cô vẫn chịu được.
Bình thường con gái hay lấy lý do đến tháng để xin nghỉ nhưng đều khởi động tay chân xong mới xin thầy.
Mấy phút sau, Lâm Vãn cảm thấy không thở nổi, mặt cô đỏ bừng, môi nhợt nhạt, ngất xỉu trên sân thể dục.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cô chỉ cảm thấy có đôi tay khỏe khoắn ôm mình, cô dựa vào lồ||g ngực vững chắc, không biết đây là tưởng tượng hay là sự thật, cô ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc, sau đó ngất lịm đi không biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, cô mở mắt ra nhìn xung quanh, cô nhớ mình bị ngất, chắc là các bạn đưa cô tới phòng y tế, cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 3 giờ chiều.
Lâm Vãn hoảng hốt, cô bật dậy, tay trái đang truyền nước nhói lên.
Đau quá!
Lâm Vãn cúi đầu, hóa ra đang truyền nước, mà ở bên cạnh, Trần Tích đang ngồi trên ghế, thấy cô tỉnh, cậu vội vàng đi đến, sốt ruột hỏi: “Dậy rồi à? Cậu thấy đỡ chưa?”
Lâm Vãn ngây ngốc chưa kịp làm gì thì có đôi tay ấm áp chạm vào trán cô.
Hơi ấm của cậu.
“Hạ sốt rồi.” Vẻ mặt Trần Tích dịu đi, sau đó phát hiện động tác của mình quá thân mật, vội vàng rụt tay lại.
Lâm Vãn còn chưa nói gì thì Trần Tích lại trách cô: “Cậu định thể hiện cái gì thế? Sốt 39 độ còn không xin nghỉ à?”
Lâm Vãn xấu hổ, cô khẽ cười, vì mới hạ sốt nên nụ cười này rất yếu ớt nhợt nhạt, “Sao cậu lại ở đây?” Giọng cô khàn khàn.
Trần Tích rót ly nước ấm cho cô, thờ ơ bảo: “Cậu ốm không có ai chăm, ngủ mãi không dậy, Nhậm Hi Văn, Lục Dương, Chu Đường với tớ thay nhau chăm sóc cậu, bọn họ về lớp học rồi, giờ là tới lượt tớ.”
“Cảm ơn cậu.” Trái tim cô như có dòng nước ấm chảy qua.
Trần Tích chỉ chiếc bàn nhỏ trên đầu giường, “Tớ mua ít bánh mì với trái cây cho cậu đó, cậu đói thì ăn nhé.”
“Tớ không đói.” Không nhắc tới thì không sao, nói xong thì bụng cô kêu lên, phòng y tế rất yên tĩnh, âm thanh vang lên rất rõ ràng.
Cô ôm bụng, xấu hổ nhìn Trần Tích, cậu bật cười, cả người run lên.
Trần Tích xé túi bánh mì đưa cho cô, cậu đang định đưa hộp sữa cho Lâm Vãn thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì lại rụt tay về.
Trần Tích nhìn xung quanh, cậu cầm ly nước, pha sữa với nước nóng, quay đầu nói với cô: “Chờ một lát nhé, đợi sữa ấm rồi uống.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, cô ăn bánh mì trước.
Chợt cô phát hiện giáo viên trong phòng y tế không ở đây, cô rướn người nhìn quanh phòng.
Trần Tích biết cô suy nghĩ cái gì, hậm hực cười bảo: “Cậu yên tâm đi, vừa nãy thầy giáo ở đây nhưng đi vệ sinh rồi, sẽ nhanh chóng về thôi, cậu không thiệt đâu mà lo.”
Nghe cậu nói thế, gương mặt Lâm Vãn lại đỏ lên, sợ cậu nhìn thấy, cô quay mặt đi, nói: “Thế thì tốt.”
Dứt lời, cô còn không tin mình sẽ nói câu đó.
Ánh mắt Trần Tích còn xen lẫn chút oán trách nhìn cô, cậu không nói gì, cong môi cười.
“Tỉnh rồi à?” Giáo viên phòng y tế là thầy giáo trẻ, mặc áo blouse trắng, trên người còn mang hơi lạnh, phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người.
Thầy sờ trán Lâm Vãn, đưa nhiệt kế cho cô, thông báo tình hình sức khỏe của cô, Lâm Vãn bị ốm nặng, giờ hạ sốt rồi nhưng mấy ngày nữa vẫn phải truyền nước.
Trong lúc ấy, Trần Tích đưa cốc sữa cho cô.
Thầy giáo nhìn hai người, khẽ mỉm cười, sắc mặt tỏ vẻ ‘nhìn thấu hồng trần’, thầy nhìn Trần Tích: “Em là Trần Tích đúng không? Giáo viên trong trường đều biết em đó, nhưng mà thấy nhắc này, học giỏi thế nào cũng không được yêu sớm đâu đấy.”
Nói xong, thầy quay sang nhìn Lâm Vãn, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý làm cô sững sờ, vội vàng phủ nhận: “Thầy hiểu lầm rồi ạ.”
Thầy thấy không tin, Trần Tích đứng cạnh mỉm cười không định giải thích, cô sốt ruột bảo: “Cậu ấy… bọn em là họ hàng xa, cậu ấy là anh họ em ạ.”
Thầy giáo cũng từng trải qua cái tuổi này, đương nhiên không tin lời cô, thầy không nói gì, ngồi cách hai người một đoạn xa.
Lâm Vãn hậm hực lườm Trần Tích, không những cậu không giải thích mà còn cười.
Thấy cô nhìn mình, Trần Tích mới tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Đúng đó thầy, thầy phải tin bọn em chứ, mẹ cậu ấy là cô họ của em, hồi cấp 1 bọn em còn học cùng lớp nữa đó.”
Trần Tích muốn bịa chuyện làm chuyện này chân thực hơn, nhưng mà quá rắc rối, cậu không thể bịa được nữa, thuận tiện nói thêm vài câu.
Gương mặt thầy giáo kiểu ‘em cứ nói vớ vẩn nữa đi, thầy hiểu mà’, thầy giáo quay đầu lại, tiếp tục đọc mấy cuốn sách y dày cộp trên bàn.
“Lâm Vãn, cậu tỉnh rồi hả?” Chu Đường chạy tới, nét mặt và giọng nói xen lẫn cả vui mừng, giống như là đang quan tâm cô, có lẽ ngay từ đầu Lâm Vãn đã có ác cảm với Chu Đường rồi.
Nhậm Hi Văn và Lục Dương cũng tới, bốn người đứng quanh Lâm Vãn giống như cô là động vật cần phải bảo vệ trong vườn bách thú vậy.
“Lâm Vãn, cậu không biết đâu, cậu bị ngất làm tớ lo gần chết.” Nhậm Hi Văn vừa lo lắng vừa đau lòng, ngồi ở mép giường, một lát lại sờ trán Lâm Vãn, một lát lại sờ gương mặt trắng nõn của cô.
Lâm Vãn thấy buồn cười, mặc kệ cô nàng muốn làm gì thì làm.
Chu Đường kéo ghế ra, đưa quả táo cho Lâm Vãn, nói: “Đúng đó, lúc đấy bọn tớ đều bị dọa một trận, may mà cậu không sao.”
Lục Dương đút hai tay vào túi, mắng cô: “Cậu định ra vẻ mình khỏe lắm hả?”
Giọng cô nghẹn ngào, mỉm cười xin lỗi bọn họ.
“Cảm ơn các cậu nhiều nhé.” Cô nhìn Trần Tích rồi lại nhìn Chu Đường, “Thật ra các cậu không cần ở đây với tớ đâu, tớ cũng đỡ rồi, các cậu mau về lớp đi, có chuyện gì tớ nhờ thầy giúp cũng được.”
Chu Đường nhìn Trần Tích, tỏ vẻ muốn ở lại, nói: “Không sao, chỉ có một tiết thôi mà, hay là Trần Tích, cậu về lớp đi, tiết này tới lượt tớ trông cậu ấy cho.”
Chu Đường ngẩng đầu bình truyền dịch, nói: “Chắc cũng sắp xong rồi.”
Trần Tích gật đầu, nhìn Lâm Vãn: “Cậu có cần về ký túc xá nghỉ ngơi?”
Lâm Vãn lắc đầu: “Không cần đâu, tớ đỡ nhiều rồi.”
Nhậm Hi Văn cười nói: “Các cậu còn không hiểu cậu ấy à, ngày nào cũng chỉ biết học, nếu không bị ngất cũng không muốn nghỉ đâu, càng không nói tới chuyện giờ đỡ ốm rồi mà lại không đi học.”
Trần Tích nhướng mày, hùa theo cô nàng, “Cũng đúng.”
Cậu nhìn Lâm Vãn, tạm biệt cô rồi lên lớp với Nhậm Hi Văn và Lục Dương.
Chu Đường vẫn ngồi cạnh Trần Tích, hai người họ ngồi ở bàn thứ 3 dãy giữa.
Lâm Vãn chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc đầu cô định ngồi ngay sau Trần Tích nhưng lại sợ Trần Tích, Chu Đường và các bạn khác biết cô thích cậu nên chọn chỗ sau Chu Đường.
Cô ngồi gần cậu, cũng nhìn rõ gương mặt cậu hơn, còn có thể giấu giếm tình cảm thầm mến của bản thân.
Tình yêu của cô thầm lặng và dè dặt như thế.
Bất ngờ là là Lục Dương vẫn chọn ngồi cạnh cô.
Tiết sau, Trần Tích và Chu Đường quay xuống chào hỏi, Lâm Vãn cũng lịch sự nhờ bọn họ chiếu cố mình hơn.
Trần Tích và Chu Đường vẫn giống như ngày thường, chỉ có Lục Dương là khác, trước đây cậu ta hay lải nhải nói nhiều, hôm nay lại rất an tĩnh.
Tháng 12, trời vào đông, dạo này thời tiết thay đổi, lúc đầu không lạnh lắm nhưng mấy ngày hôm nay bỗng nhiên trời rét cắt da cắt thịt.
Lâm Vãn vẫn chú tâm vào chuyện học hành, sợ bao nhiêu công sức trước đây đều công cốc, sợ cô sẽ tụt hạng, hơn nữa, cô vẫn muốn được ngồi cùng bàn với Trần Tích.
Cô vẫn giữ thói quen trước đó, ngủ muộn dậy sớm, nhưng mà thời tiết khắc nghiệt, không phù hợp cho việc học.
Mà Lâm Vãn vẫn mải mê thực hiện mục tiêu của mình, không để ý thời tiết thay đổi.
Mấy ngày sau, lúc ngủ dậy, cô thấy hơi đau đầu nhưng không quan tâm lắm, cô nghĩ dạo này mình áp lực quá nên không ngủ đủ giấc, mới sáng sớm đã tới lớp học.
Tiết tự học buổi sáng, cô lại càng khó chịu hơn, không đi ăn với Nhậm Hi Văn nữa, cô bảo mình hơi buồn ngủ, muốn nằm một lát, nhờ cô nàng mua bữa sáng về cho mình.
Trần Tích vô tình nghe thấy cô nói chuyện với Nhậm Hi Văn, cậu nhìn cô, muốn nói gì đó lại thôi, sau đó, cậu đi ăn sáng cùng mấy cậu bạn trong lớp.
Nhậm Hi Văn mang bữa sáng về, Lâm Vãn chỉ ăn một miếng bánh bao rồi lại ngủ tiếp.
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn mà Lâm Vãn thích, bình thường cô đều nghiêm túc nghe giảng, nhưng hôm nay thì lại uể oải mệt mỏi.
Trần Tích ngồi bàn trước, tới lúc ra chơi, cậu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, lo lắng hỏi: “Lâm Vãn, cậu bị ốm à?”
Lâm Vãn lắc đầu, còn mỉm cười bảo: “Không phải đâu, dạo này tớ không ngủ đủ giấc thôi, cảm ơn cậu nhé.”
“Nếu cậu thấy không khỏe thì xuống phòng y tế đi.” Chu Đường nghe hai người nói chuyện, quan tâm bảo.
Lâm Vãn khéo léo từ chối, bây giờ cô không thể lãng phí thời gian được.
Tiết thứ 4 là Thể dục, thầy giáo bảo lớp tập tành gì đó ngồi nghỉ ngơi, Lâm Vãn nghĩ tới lúc đó rồi sẽ đi mua thuốc.
Chắc là hơi ốm thôi, không có gì đáng ngại.
3 tiết đầu cô đều mơ mơ màng màng nhưng vẫn cố chịu tới tiết Thể dục.
Bởi vì trời lạnh, thầy Vương bảo lớp khởi động chân tay, chạy bộ 2 vòng thì nghỉ.
Lâm Vãn định chạy xong thì xin thầy cho cô xuống phòng y tế, chạy chỉ mất vài phút thôi, cũng không tốn nhiều sức, cô vẫn chịu được.
Bình thường con gái hay lấy lý do đến tháng để xin nghỉ nhưng đều khởi động tay chân xong mới xin thầy.
Mấy phút sau, Lâm Vãn cảm thấy không thở nổi, mặt cô đỏ bừng, môi nhợt nhạt, ngất xỉu trên sân thể dục.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cô chỉ cảm thấy có đôi tay khỏe khoắn ôm mình, cô dựa vào lồ||g ngực vững chắc, không biết đây là tưởng tượng hay là sự thật, cô ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc, sau đó ngất lịm đi không biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại, cô mở mắt ra nhìn xung quanh, cô nhớ mình bị ngất, chắc là các bạn đưa cô tới phòng y tế, cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 3 giờ chiều.
Lâm Vãn hoảng hốt, cô bật dậy, tay trái đang truyền nước nhói lên.
Đau quá!
Lâm Vãn cúi đầu, hóa ra đang truyền nước, mà ở bên cạnh, Trần Tích đang ngồi trên ghế, thấy cô tỉnh, cậu vội vàng đi đến, sốt ruột hỏi: “Dậy rồi à? Cậu thấy đỡ chưa?”
Lâm Vãn ngây ngốc chưa kịp làm gì thì có đôi tay ấm áp chạm vào trán cô.
Hơi ấm của cậu.
“Hạ sốt rồi.” Vẻ mặt Trần Tích dịu đi, sau đó phát hiện động tác của mình quá thân mật, vội vàng rụt tay lại.
Lâm Vãn còn chưa nói gì thì Trần Tích lại trách cô: “Cậu định thể hiện cái gì thế? Sốt 39 độ còn không xin nghỉ à?”
Lâm Vãn xấu hổ, cô khẽ cười, vì mới hạ sốt nên nụ cười này rất yếu ớt nhợt nhạt, “Sao cậu lại ở đây?” Giọng cô khàn khàn.
Trần Tích rót ly nước ấm cho cô, thờ ơ bảo: “Cậu ốm không có ai chăm, ngủ mãi không dậy, Nhậm Hi Văn, Lục Dương, Chu Đường với tớ thay nhau chăm sóc cậu, bọn họ về lớp học rồi, giờ là tới lượt tớ.”
“Cảm ơn cậu.” Trái tim cô như có dòng nước ấm chảy qua.
Trần Tích chỉ chiếc bàn nhỏ trên đầu giường, “Tớ mua ít bánh mì với trái cây cho cậu đó, cậu đói thì ăn nhé.”
“Tớ không đói.” Không nhắc tới thì không sao, nói xong thì bụng cô kêu lên, phòng y tế rất yên tĩnh, âm thanh vang lên rất rõ ràng.
Cô ôm bụng, xấu hổ nhìn Trần Tích, cậu bật cười, cả người run lên.
Trần Tích xé túi bánh mì đưa cho cô, cậu đang định đưa hộp sữa cho Lâm Vãn thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì lại rụt tay về.
Trần Tích nhìn xung quanh, cậu cầm ly nước, pha sữa với nước nóng, quay đầu nói với cô: “Chờ một lát nhé, đợi sữa ấm rồi uống.”
Lâm Vãn ngoan ngoãn gật đầu, cô ăn bánh mì trước.
Chợt cô phát hiện giáo viên trong phòng y tế không ở đây, cô rướn người nhìn quanh phòng.
Trần Tích biết cô suy nghĩ cái gì, hậm hực cười bảo: “Cậu yên tâm đi, vừa nãy thầy giáo ở đây nhưng đi vệ sinh rồi, sẽ nhanh chóng về thôi, cậu không thiệt đâu mà lo.”
Nghe cậu nói thế, gương mặt Lâm Vãn lại đỏ lên, sợ cậu nhìn thấy, cô quay mặt đi, nói: “Thế thì tốt.”
Dứt lời, cô còn không tin mình sẽ nói câu đó.
Ánh mắt Trần Tích còn xen lẫn chút oán trách nhìn cô, cậu không nói gì, cong môi cười.
“Tỉnh rồi à?” Giáo viên phòng y tế là thầy giáo trẻ, mặc áo blouse trắng, trên người còn mang hơi lạnh, phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người.
Thầy sờ trán Lâm Vãn, đưa nhiệt kế cho cô, thông báo tình hình sức khỏe của cô, Lâm Vãn bị ốm nặng, giờ hạ sốt rồi nhưng mấy ngày nữa vẫn phải truyền nước.
Trong lúc ấy, Trần Tích đưa cốc sữa cho cô.
Thầy giáo nhìn hai người, khẽ mỉm cười, sắc mặt tỏ vẻ ‘nhìn thấu hồng trần’, thầy nhìn Trần Tích: “Em là Trần Tích đúng không? Giáo viên trong trường đều biết em đó, nhưng mà thấy nhắc này, học giỏi thế nào cũng không được yêu sớm đâu đấy.”
Nói xong, thầy quay sang nhìn Lâm Vãn, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý làm cô sững sờ, vội vàng phủ nhận: “Thầy hiểu lầm rồi ạ.”
Thầy thấy không tin, Trần Tích đứng cạnh mỉm cười không định giải thích, cô sốt ruột bảo: “Cậu ấy… bọn em là họ hàng xa, cậu ấy là anh họ em ạ.”
Thầy giáo cũng từng trải qua cái tuổi này, đương nhiên không tin lời cô, thầy không nói gì, ngồi cách hai người một đoạn xa.
Lâm Vãn hậm hực lườm Trần Tích, không những cậu không giải thích mà còn cười.
Thấy cô nhìn mình, Trần Tích mới tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Đúng đó thầy, thầy phải tin bọn em chứ, mẹ cậu ấy là cô họ của em, hồi cấp 1 bọn em còn học cùng lớp nữa đó.”
Trần Tích muốn bịa chuyện làm chuyện này chân thực hơn, nhưng mà quá rắc rối, cậu không thể bịa được nữa, thuận tiện nói thêm vài câu.
Gương mặt thầy giáo kiểu ‘em cứ nói vớ vẩn nữa đi, thầy hiểu mà’, thầy giáo quay đầu lại, tiếp tục đọc mấy cuốn sách y dày cộp trên bàn.
“Lâm Vãn, cậu tỉnh rồi hả?” Chu Đường chạy tới, nét mặt và giọng nói xen lẫn cả vui mừng, giống như là đang quan tâm cô, có lẽ ngay từ đầu Lâm Vãn đã có ác cảm với Chu Đường rồi.
Nhậm Hi Văn và Lục Dương cũng tới, bốn người đứng quanh Lâm Vãn giống như cô là động vật cần phải bảo vệ trong vườn bách thú vậy.
“Lâm Vãn, cậu không biết đâu, cậu bị ngất làm tớ lo gần chết.” Nhậm Hi Văn vừa lo lắng vừa đau lòng, ngồi ở mép giường, một lát lại sờ trán Lâm Vãn, một lát lại sờ gương mặt trắng nõn của cô.
Lâm Vãn thấy buồn cười, mặc kệ cô nàng muốn làm gì thì làm.
Chu Đường kéo ghế ra, đưa quả táo cho Lâm Vãn, nói: “Đúng đó, lúc đấy bọn tớ đều bị dọa một trận, may mà cậu không sao.”
Lục Dương đút hai tay vào túi, mắng cô: “Cậu định ra vẻ mình khỏe lắm hả?”
Giọng cô nghẹn ngào, mỉm cười xin lỗi bọn họ.
“Cảm ơn các cậu nhiều nhé.” Cô nhìn Trần Tích rồi lại nhìn Chu Đường, “Thật ra các cậu không cần ở đây với tớ đâu, tớ cũng đỡ rồi, các cậu mau về lớp đi, có chuyện gì tớ nhờ thầy giúp cũng được.”
Chu Đường nhìn Trần Tích, tỏ vẻ muốn ở lại, nói: “Không sao, chỉ có một tiết thôi mà, hay là Trần Tích, cậu về lớp đi, tiết này tới lượt tớ trông cậu ấy cho.”
Chu Đường ngẩng đầu bình truyền dịch, nói: “Chắc cũng sắp xong rồi.”
Trần Tích gật đầu, nhìn Lâm Vãn: “Cậu có cần về ký túc xá nghỉ ngơi?”
Lâm Vãn lắc đầu: “Không cần đâu, tớ đỡ nhiều rồi.”
Nhậm Hi Văn cười nói: “Các cậu còn không hiểu cậu ấy à, ngày nào cũng chỉ biết học, nếu không bị ngất cũng không muốn nghỉ đâu, càng không nói tới chuyện giờ đỡ ốm rồi mà lại không đi học.”
Trần Tích nhướng mày, hùa theo cô nàng, “Cũng đúng.”
Cậu nhìn Lâm Vãn, tạm biệt cô rồi lên lớp với Nhậm Hi Văn và Lục Dương.
Bình luận facebook