-
Q.2 - Chương 6
Mùa đông đã thực sự đến với Hà Nội. Những con phố như dịu dàng hơn trong cái lạnh se se của đất trời. Tình yêu làm con người cảm thấy ấm áp hơn, Long và Nhi cũng vậy. Những ngày tháng êm đềm mới chỉ bắt đầu, và họ mong sao nó đừng bao giờ có kết thúc.
- Nhất định em phải đến đó sao ?- Nhi băn khoăn hỏi lại khi Long nhắc đến bữa tiệc cuối năm.
- Đã xác định là vợ anh thì trước sau gì chẳng phải đến. Đến luôn dịp này đi.
- Em đang nghĩ không biết bố mẹ anh sẽ nghĩ gì về em ?
- Họ nghĩ gì đâu có quan trọng. Quan trọng là anh muốn cho tất cả mọi người biết em chính là báu vật lớn nhất của đời anh. Mọi việc cứ để anh lo, em đừng bận tâm.
Không phải là Long mà là Tú Linh đã đến đón Nhi vào buổi chiều trước khi diễn ra bữa tiệc Giáng sinh. Tú Linh đưa cô về nhà riêng của mình, một ngôi biệt thự bên bờ hồ Tây. Rất nhiều chuyên viên chăm sóc sắc đẹp đã đợi sẵn hai người ở đây. Linh chọn cho cô một bộ đầm dài màu vàng nhạt, có đính những hạt ngọc trai làm nổi lên những đường cong duyên dáng. Mái tóc được xõa ra, uốn quăn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Đặc biệt nhất, Tú Linh còn đeo lên người cô bộ trang sức bằng ngọc Lục Bảo tuyệt đẹp do chính tay cô thiết kế. Đó là món quà mà Linh quyết định tặng cho người bấy lâu mình đã coi là chị em nhân nhịp giáng sinh.
- Thế nào ?- Tú Linh đẩy cô đến trước tấm gương lớn.- Đám nhân viên của chị làm ăn được đấy chứ?
Thảo Nhi không còn nhận ra chính mình nữa. Trông cô như bước ra từ một câu chuyện thần thoại vậy. Cô chưa bao giờ biết là mình lại có thể đẹp đến vậy.
- Bây giờ chị đã hiểu tại sao đám ông Long, ông Khánh lại mê em như điếu đổ thế.- Linh nháy mắt.
- Làm gì có chuyện đó đâu ạ.- Cô chối.
- Có chuyện gì mà chị không biết chứ. Bọn đàn ông lúc nào chả thích mẫu phụ nữ trông nhỏ nhắn, dịu dàng, như thế họ có thể dễ dàng che chở cho người mình yêu rồi. Chứ còn mạnh mẽ nam nhi như chị thì khó lắm.
Có tiếng còi ô tô ở bên ngoài. Tú Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, bật cười.
- Hoàng tử đến rồi kìa, lên đường nào công chúa.
Thảo Nhi đi chung xe với Khánh, còn Linh thì tự lái xe của cô. Long sẽ đón ba người ở nhà anh.
- Em làm anh ngạc nhiên đấy.- Khánh cười.
- Chuyện gì ạ ?
- Đêm nay em rất đẹp.
- Em thấy lo quá!
- Chuyện bố mẹ nó ấy hả? Hai bác ấy sẽ vui vẻ đón nhận một cô con dâu xinh xắn như em thôi.
- Em cứ có cảm giác thế nào ấy. Hơi bất an.
- Em có tự tin yêu Long không?
- Ý anh là sao ạ?
- Nếu em tự tin yêu nó, thì tối nay cũng cứ tự tin như thế.- Khánh trấn an cô- Có thể lúc đầu em sẽ bị choáng ngợp, nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Hai chiếc xe chạy ra khỏi ngoại ô chừng 5km thì tiến vào một con đường rộng lát gạch đỏ, hai bên là các hàng cột đèn thẳng tắp, tối nay còn có thêm cả đèn nháy nữa. Có rất nhiều xe con đang nối đuôi nhau đi đến. Con đường lát gạch ấy dài chừng 500m, nó dẫn đến một cánh cổng cao. Khánh đưa thiệp mời cho người ngồi trong phòng bảo vệ, và cánh cổng tự động mở ra cho anh. Lại là một đoạn đường dài chừng 200m nữa, cuối cùng mới đến bãi đỗ xe. Ra khỏi bãi đỗ xe, Thảo Nhi sửng sốt khi thấy mình đang đứng trước một tòa lâu đài đồ sộ và tráng lệ. Nó được xây theo hình chữ U, gồm 5 tầng lầu, mái được thiết kế với những tháp nhọn nhô cao lên. Cô có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới cổ tích vậy. Giữa khoảng sân rộng bao la giữa ba dãy nhà nguy nga là một đài phun nước lớn.
Cả ba gặp Long ở ngay lối ra của gara. Long ngây người ra có đến nửa phút khi trông thấy người yêu, cho đến khi Tú Linh thấy vậy cười ngặt nghẽo.
- Biết ngay là Từ Hải chết đứng mà.
- Giao lại nữ hoàng của mày cho mày đấy.- Khánh đẩy cô lên trước và kéo Linh đi vào nhà.
Long tiến lại, nhìn cô từ đầu đến chân khiến cô ngượng chín cả người.
- Sao nhìn em ghê vậy ?
Một trận gió ào qua khiến cô co rúm người lại.
- Nhìn em kìa...- Long chắt lưỡi.- Ai bảo mặc thế này? Định bắt hết hồn bọn đàn ông à? Theo anh…
Long nắm lấy tay cô, kéo đi. Anh đi lên dãy hành lang bên phải, đi thẳng ra phía sau. Phía sau là hai dãy nhà kính lớn. Trước khi bước vào một trong hai nhà kính đó, Long nhìn cô nghiêm nghị.
- Nhắm mắt lại đã.
- Để làm gì?
- Bướng. Bảo thế nào thì cứ làm theo đi.
Nhi nhắm mắt lại mỉm cười, chắc anh lại có thứ gì muốn làm cô bất ngờ đây.
Đột nhiên cô thấy hai chân mình nhẹ bẫng, Long đang bế cô tiến vào trong. Không khí ấm hẳn lên.
- Cấm kêu. Cấm hé mắt.
Đi được một đoạn dài, anh đặt cô xuống, nói:
- Mở mắt ra nào.
Khi vừa mở mắt ra, Nhi phải thốt lên vì bất ngờ. Cô và anh đang đứng giữa một vườn hoa hướng dương. Là hoa hướng dương thật, thật như chính cô và anh vậy. Long cười:
- Anh biết thế nào em cũng bất ngờ mà.
- Rất bất ngờ ấy chứ. Oa, em đang đứng giữa giấc mơ của em, một vườn hoa hướng dương. Nhưng sao lại có hoa hướng dương mùa này, mà còn giữa đêm nữa chứ?
- Vì đó là điều anh muốn mà.- Long vuốt tóc cô- Anh có thể thay trời chuyển đất vì em, huống chi chuyện này.
Cô xúc động nhìn anh. Rồi cô rướn người kiễng chân, choàng tay ôm lấy cổ anh. Lần đầu tiên cô chủ động ghé môi hôn anh. Long hơi bị bất ngờ vì sự táo bạo đó, nhưng rồi anh khẽ nâng cô lên, đón nhận nụ hôn một cách trọn vẹn nhất.
- Giáng sinh vui vẻ.
- Em quên không mang quà cho anh rồi.- Cô bối rối.
- Mặc kệ nó đấy. Vẫn chưa xong mà.
- Xong gì ạ?
- Cầu hôn.
- Dạ?- Cô hỏi lại vì tưởng mình nghe nhầm.
- Anh sẽ không hỏi câu: “Em đồng ý lấy anh nhé!” hay câu gì đại loại thế đâu.- Long cười- Nghe thật ngu xuẩn.
Anh vòng tay ra sau gáy, tháo sợi dây chuyền có mang chiếc nhẫn mà bao năm nay nó không hề rời anh một phút, món quà cuối cùng của dì Lan. Đeo nó lên cổ cô, anh tiếp:
- Từ nay nó sẽ trói em lại với anh.
- Nhưng đây là vật bất ly thân của anh mà.
- Nó là của dì Lan để lại cho anh. Bao năm qua nó đã bảo vệ anh, nên nó cũng sẽ bảo vệ em. Nó là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu. Em hãy giữ gìn và bảo vệ nó như giữ gìn và bảo vệ chính tình yêu của chúng ta ấy. Anh đã quyết định rồi, mình sẽ cưới vào mùa thu này. Anh sẽ về nhà em xin bố mẹ em cho mình được cưới nhau. Ý em thế nào?
Nhi nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương của anh, cô gật đầu tin tưởng:
- Em nghe anh.
- Có thế chứ.- Anh cười- Bây giờ thế này, anh phải đi tiếp khách một lúc, trong thời gian đó, em sẽ đi với Tú Linh và Khánh, được chứ?
- Em có phải trẻ con đâu. Anh cứ đi làm việc của anh đi.
- Ấy là anh sợ em bị thằng cha nào bắt cóc mất thôi.
Long dắt cô ra khỏi nhà kính và đi vào sảnh lớn của ngôi nhà. Hàng chục bàn tiệc đã được dọn ra, khách cũng đã đến đông đủ. Những người đến dự nếu không phải là những thành phần có máu mặt trong giới làm ăn thì cũng là những quan chức có quyền, và rất nhiều nam thanh nữ tú, các cậu ấm cô chiêu nữa. Họ túm lại thành từng nhóm, hỏi thăm nhau, tâng bốc nhau. Hội đua xe của Long cũng có mặt đầy đủ.
- Ôi ai đây?- Khang nhìn Nhi ngạc nhiên- Chị Hai đây hả? Mới có nửa năm không gặp mà coi bộ chị thay đổi dữ ha. Anh Hai em thế mà tinh mắt nhỉ?
- Này ông anh, tán gái thì sang bên kia.- Tú Linh đưa mắt sang đám con gái váy áo lòe loẹt đang thi nhau chụp ảnh cùng mấy thành viên của đội.
- Cô cứ như bảo mẫu thế?- Khang chắt lưỡi.- Bà chằn thấy ghê.
- Thôi cho tôi can đi.- Khánh xen vào- Em uống gì cho ấm chứ, Nhi?
- Ơ, dạ cho em Snowy được rồi ạ.
Khánh đưa ly rượu cho cô và đưa mắt tìm Long. Long đang bị kẹt cứng giữa đám quan khách ưa nịnh bợ.
- Đi dạo một chút không?
Nhi gật đầu, cô thấy khó chịu vì những ánh mắt tò mò dõi theo mình từ đầu bữa tiệc đến giờ khi cô sánh bước bên cạnh Khánh như là người tình của anh vậy.
- Anh biết là em sẽ bị thế mà.- Khánh đỡ cô ngồi xuống một cái xích đu ở vườn sau.
- Chưa bao giờ em nghĩ sẽ quen một người sống trong một ngôi nhà như thế này.
- Thực tế thì Long sống ở đây rất ít. Đây là nơi làm việc chính của tập đoàn Lotus- tập đoàn chuyên kinh doanh khách sạn, nhà hàng và địa ốc. Mấy năm trở lại đây, Lotus là một thế lực cực kì lớn của nền kinh tế châu Á. Long chính là một trong hai người thừa kế chính của tập đoàn này.
Nhi lặng thinh nghe Khánh nói. Dường như có một hòn đá tảng đang đè nặng lên suy nghĩ của cô.
- Em không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy. Tuy có một vị trí quan trọng nhưng suy nghĩ của nó rất đơn giản. Nó sẽ không về Lotus đâu. Trước đây nó cũng đã từng sống cuộc sống của các đại công tử, không cái gì là nó không biết tới. Nó sống độc đoán, tự tung tự tác, chà đạp lên cảm xúc của người khác. Nhưng từ khi em xuất hiện, nó đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, đã là dân chơi chính hiệu ở đất Hà thành, thậm chí là Sài thành, không ai là không biết đến tên Hải Long. Còn bây giờ, cái tên ấy gần như đã biến mất hoàn toàn ở các hộp đêm, sàn nhảy, quán bar. Em có biết tại sao Long nhất quyết đưa em về ra mắt bố mẹ nó không?
- Thật ngớ ngẩn. Nhưng hình như em chẳng biết gì về anh ấy cả. Anh ấy nói gì em cũng chỉ biết gật đầu ưng thuận.
- Vì nó thực sự rất yêu em.
- Nè, hai người lôi nhau ra đây làm gì?- Tú Linh đi ra.- Anh Long đang tìm hai người đó.
- Bọn anh vào đây.- Khánh đáp lại rồi quay sang cô khích lệ- Giờ đến lượt em rồi đấy, tươi tỉnh lên nào.
Khánh dẫn Nhi tiến thẳng đến chỗ Long và bố mẹ anh đang đứng. Họ đang nói chuyện cùng một ông lão trạc ngoài bát tuần. Một cô gái mặc váy hồng đứng cạnh ông cụ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc chừng về phía Long tủm tỉm cười. Khánh nhận ra là Thảo, em gái của Linh. Anh lên tiếng chào họ:
- Chào ông, chào hai bác. Chúc mọi người năm mới an lành.
- Lâu lắm không gặp cháu.- Mẹ Long niềm nở- Bạn gái cháu đấy à? Cô bé xinh quá!
Khánh chưa kịp lên tiếng thì từ phía cửa, một người bước vào. Một cô gái cao, trẻ, đẹp, mặc bộ váy ngắn, tất len đen, đi giày cao cổ, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu đỏ rất quý phái. Thấy cô, nhiều người lên tiếng bàn tán. Long sững sờ, còn Khánh thì thở dài.
Cô gái ấy tự tin sải bước về phía chỗ gia đình Long đang đứng, cúi đầu chào đầy duyên dáng:
- Cháu chào ông, con chào hai bác.
Bố mẹ Long đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang cậu con trai quý tử, lúc này đã gần như á khẩu. Cô gái quay sang nhìn Long mỉm cười và không ngần ngại, cô ôm lấy anh, nói tiếp:
- Em đã về rồi đây.
Thảo Nhi không khó khăn gì để nhận ra cô gái này, vì so với trong bức ảnh, cô ta không khác xưa là mấy, vẫn mang một vẻ đẹp kiêu hãnh.
My Vân đã trở về.
Cô lặng người, bàng hoàng nhận ra cái sự thật hiển nhiên đó. Cao ráo, đẹp, trang nhã, lại đầy vẻ đài các, My Vân có vẻ như là một người tình không có đối thủ. Thảo Nhi lùi lại, nép sát vào phía sau Khánh để mình càng bé nhỏ hơn.
- Ôi Vân…- Mẹ Long vừa mừng vừa ngạc nhiên- Bác không ngờ cô bạn gái mà Long nói muốn giới thiệu lại chính là con. Con về khi nào sao bác không biết?
- Con cũng vừa về đến nơi thôi ạ! Con muốn tạo cho mọi người sự bất ngờ mà.
Rồi nắm lấy tay Long một cách tự nhiên, cô tiếp:
- Lần này con quyết định về hẳn. Bố mẹ con cũng cứ giục về lo việc gia đình nữa.
Từ đầu đến cuối, người không nói được câu gì là Long. Anh không đón nhận những cái ôm hôn từ phía Vân, nhưng cũng không từ chối chúng. Thảo Nhi đau lòng khi cảm nhận được rằng anh đang bị xao động.
- Cháu bị sao vậy?- Mẹ anh nhìn sang cô lúc này đang tái nhợt đi thấy rõ, hình như chẳng có việc gì là qua nổi mắt bà.
Lúc này Long mới sực tỉnh, anh gạt tay Vân ra, tiến lại gần Khánh và nhìn cô đầy lo lắng.
- Chắc cô ấy ốm rồi.- Khánh ôm lấy vai cô trước khi Long kịp làm việc ấy- Cháu xin phép đưa cô ấy về.
Thảo Nhi lí nhí chào mọi người rồi đi theo Khánh, hay nói đúng hơn là bị Khánh dắt đi. Cô cảm thấy kiệt sức khi mơ hồ nhận ra rằng mọi chuyện sẽ thay đổi từ đây. Đỡ cô ngồi xuống ghế đá, anh nói:
- Em ngồi đây nhé! Anh đi lấy xe.
Cô gật đầu. Khánh đi rồi, cô đứng dậy, tì vào thành hồ lạnh lẽo. Âm nhạc, những âm thanh vui nhộn của bữa tiệc Giáng sinh càng làm Nhi thấy rối bời trong lòng. Tại sao Long không có một chút phản ứng nào? Tại sao anh không chạy theo cô? Anh đang nghĩ gì đây?
Một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, một mái đầu cúi xuống, tóc cọ vào má cô, một chiếc hôn đặt lên bờ vai lạnh ngắt, mùi nước hoa quen thuộc bao trùm lấy cả người cô. Trái tim cô ấm hẳn lên.
- Anh xin lỗi.- Long thì thầm vào tai cô.- Anh sẽ nói rõ ràng với Vân, anh hứa. Chỉ cần em tin anh.
- Em tin anh đấy chứ.- Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh- Em chỉ thấy khó chịu trong người thôi, hình như là cảm lạnh.
- Vậy em về nghỉ ngơi trước đi. Mai anh sẽ đến. Không được nghĩ ngợi gì đâu nhé!
- Được rồi mà. Em uống thuốc vào là lăn ra ngủ chứ nghĩ được gì nữa.
Ánh đèn ô tô rọi tới. Khánh đã đánh xe đến. Long cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng lên người cô rồi mở cửa xe cho cô ngồi vào. Anh nhìn sang Khánh, trao đổi mọt ánh nhìn rất nhanh với bạn mình. Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán cô thì thầm “Ngủ ngon nhé!” và đóng cửa xe lại. Chiếc xe chuyển bánh, chạy ra phía cổng.
*
Trong nhà trồng hoa ấm áp có kê một bộ bàn ghế để ngồi uống café buổi sáng. Trên bàn, hai tách café còn nghi ngút khói. Trên một chiếc ghế mây, một chiếc áo dạ dài màu đỏ vắt ngang. Cô gái ngồi ở chiếc ghế bên cạnh lặng ngắt. Cách đó không xa, chàng trai lạnh lùng đứng đốt thuốc, mắt dán vào khung kính trước mặt. Cô gái nhẹ nhàng đến bên anh, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cô ngả người, áp mặt vào lưng anh, mơ màng:
- Đi xa, em nhớ nhất là bờ vai và cái lưng của anh. Mà anh biết hút thuốc từ khi nào thế?
Long vứt điếu thuốc xuống chân, di di cho tắt rồi gạt tay My Vân ra khiến cô nhỡ đà suýt ngã. Anh lạnh lùng quay trở về ghế, ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô, đáp:
- Cô nhầm rồi. Phải nói là nhờ có cô mà tôi biết đến nó mới đúng chứ.
- Vẫn còn giận em chuyện em bỏ đi sao?- Cô ngồi phịch xuống ghế- Ai bảo khi đó anh cứ làm em tức điên lên. Nhưng em đã chẳng nói em sẽ quay về còn gì…
- Tôi có cơ hội nào để nói cho cô biết câu trả lời của tôi à? Xin lỗi nhưng tôi không nhớ là tôi có nói sẽ chào đón cô trở về.
- Anh vẫn trẻ con như ngày xưa.- Vân phụng phịu theo cái cách ngày xưa mà cô hay làm nũng với anh.
- Tôi đã có bạn gái rồi. Tôi sẽ cưới cô ấy. Cô có quay trở về sớm hay muộn thì cũng không thay đổi được gì đâu.
- Con bé đi cùng anh Khánh ấy à? Nó có gì hay ho mà anh quyết tâm thế? Anh còn tặng cho nó cả chiếc nhẫn kim cương đó nữa.
- Cô nghĩ sao cũng được…- Long đứng dậy quả quyết- Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dù chỉ là vô tình làm điều gì tổn hại đến cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
- Anh nghĩ em là người nhỏ mọn đến thế sao?- Vân giận dữ.
Long định bước ra ngoài, Vân chạy theo, ôm chặt lấy anh từ phía sau:
- Anh vẫn còn yêu em mà, đúng không? Em biết sự ra đi của em làm anh bị tổn thương, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có em. Ánh mắt anh đã nói cho em biết điều đó mà.
Long mím chặt môi lại. Anh gỡ tay Vân ra, lạnh lùng đáp:
- Tất cả đã quá muộn rồi.
Và anh đi thẳng, để lại mình Vân đứng đó với trái tim run rẩy và đau nhói. Sự trở về này liệu có cứu vãn nổi tình hình không? Cô những tưởng rằng cô ra đi sẽ khiến Long ân hận và tìm mọi cách đưa cô quay lại. Ba năm rồi, Paris phồn hoa không bao giờ sưởi ấm được trái tim cô và níu giữ bước chân cô. Lòng tự ái đã làm cô lạc đường, nhưng khi tìm về đến nơi, cô đã đánh mất tình yêu của cô ngày nào.