• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU (6 Viewers)

  • Q.2 - Chương 9

Tháng 6. Đợt thi tốt nghiệp cuối cùng cũng xong. Trước khi nhận được bằng, Nhi vẫn lại ra đảo phụ giúp dì Huyền làm việc. Chỉ khác là giờ Long lúc nào cũng kè kè với cô, ăn nghỉ luôn tại nhà nghỉ của dì nữa.

- Này anh.

- Sao thế vợ yêu?

- Anh định không về bên Paradise à? Ngày mai cuộc đua bắt đầu rồi mà.

- Kệ nó đấy.- Anh kéo cô vào lòng và hôn cô.

- Này- Cô đẩy anh ra- Đã nói cấm sờ soạng rồi mà.

- Sắp làm vợ anh rồi mà còn ngượng à?- Long phá ra cười- Nói thật nhé ! Ngày xưa anh ghét chuyện này lắm đấy. Mấy thằng trong đội còn bảo không khéo anh bị gay như thằng Vũ.

- Thế sao còn sờ soạng?- Cô trừng mắt.

- Tự dưng muốn làm đàn ông.- Anh lại cười trêu cô- Ai bảo em đáng yêu quá, làm anh muốn ăn thịt em luôn.

- Bệnh à?- Cô đánh vào vai anh.

- Ừ, có những lúc anh nghĩ anh bị bệnh đấy. Bệnh sợ tình dục.- Long gật đầu.

- Hả?- Cô giật mình, trợn mắt nhìn anh.

- Thật đấy. Lý do thì... thật xấu hổ...

- Có chuyện gì xảy ra à? Hay lúc đi đánh nhau anh bị ai đá trúng...

- Muốn thử không? Biết liền...- Anh giả vờ vật cô xuống giường khiến cô la lên, và thẳng chân đạp vào bụng anh- Ui da, anh đùa thôi mà, sao đá anh. Cẩn thận không đùa thành thật đó nhé...

- Ai bảo trêu em.- Cô lườm một cái cháy mặt.

- Thì thôi...- Anh lại ngả người nằm ra giường.

- Thế rốt cục chuyện đó là thế nào?

- À, nhưng kể rồi em đừng shock nhé!

- Anh xấu xa thế nào em cũng biết hết rồi, còn có gì để mà shock nữa.- Cô bĩu môi.

- Anh cứ cảnh báo em trước, chứ anh không tin là em không shock tí nào đâu.

- Thì cứ kể xem nào, nhanh em còn xuống nấu cơm.

- Cái lần đầu tiên của anh ấy, là vào năm anh 16 tuổi.

- Hả?- Cô há hốc mồm, mắt trợn ngược, cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

- Biết ngay mà.

- 16 tuổi ?- Cô hỏi lại- Anh phóng đãng quá đấy nhỉ?

- Dám phê phán anh thế à?- Anh véo má cô.

- Thôi em không nói nữa, kể coi nào.

- Thực ra, đó đâu phải là ở anh đâu. Hồi đó anh ngoan lắm đấy nhé!

- Ngoan mà nếm mùi đời sớm thế?

- Lại cạch khóe nữa. Anh không kể nữa đâu.

- Không kể em đi nấu cơm.

Biết không thể thắng lại cô, anh tiếp :

- Thôi, biết ngay là thua em mà. Ngồi yên nghe anh kể nè. Cái hồi đó anh còn trẻ con mà, có biết gì đâu. Trưa nào cũng đi học về, rồi đến chỗ dì Lan làm việc cùng dì đi ăn, chiều lại đi học tiếp. Dì Lan làm ở câu lạc bộ người mẫu. Người làm chuyện đó với anh là một đồng nghiệp của dì.

- Ặc...- Cô choáng váng quay sang nhìn anh, thất sắc.

- Phải nói là anh bị bà ta cưỡng bức mới đúng.- Long cau có đầy vẻ bức xúc- Anh bị dụ dỗ mà. Từ đó anh sợ hẳn cái chuyện kinh dị đó.

- Ai bảo đẹp trai phong độ sớm quá làm chi.- Cô bật cười trước gương mặt méo xệch của anh.

- Từ đó, anh căm ghét bọn đàn bà, nhất là bọn chân dài lẳng lơ.

- Cũng hay ho nhỉ?- Cô cười khanh khách.

- Em thấy hay lắm à?

- Nhìn cái mặt anh kìa.- Cô cọ trán vào trán anh.- Tội nghiệp cho mấy cô gái vì thế mà bị ghét lây.

- Như nhau cả thôi...đâu có như em. Vừa động vào cái là đã giãy nảy lên như đỉa phải vôi rồi.

- Xin anh...- Cô lè lưỡi trêu- Em là con gái nhà lành. Thôi ngủ tiếp đi, chút được cơm em gọi.

Cô nháy mắt cười thật tươi rồi đi ra khỏi phòng.


*

- Anh hẹn em ra đây có việc gì thế?- Thảo Nhi tươi cười nhìn Duy.- Anh lại ra đây chụp ảnh đấy à?

- Không, anh ra để tìm em.

- Tìm em? Có chuyện gì vậy.

- Anh có cái này muốn đưa cho em xem.- Duy vẫn tỏ ra với cô một thái độ xa lạ.

Anh đặt lên bàn chiếc điện thoại của mình, bên trong đã mở sẵn một đoạn video. Ngạc nhiên, Nhi cầm lên xem, nhưng những âm thanh và hình ảnh trong cuốn băng làm cô tái mặt, đánh rơi cả điện thoại.

- Anh…anh…- Cô nhìn anh vẻ căm giận không sao nói thành lời.

Và một sự lo sợ nhen lên trong lòng cô.

- Anh nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường thôi mà. Hôm đó em cũng đồng tình hưởng ứng đấy chứ.- Duy nhún vai, cười khinh khỉnh.

- Rốt cục là anh muốn gì?- Cô đập bàn run run hỏi.

- Không gì cả. Em đâu có gì có thể cho anh lấy được đâu. Nhưng anh nghĩ với một số người thì đoạn phim này rất có giá đấy.

- Tôi… tôi cấm anh…- Nhi sợ hãi hét lên, rồi cô bật khóc, cô không dám tưởng tượng đến những điều khủng khiếp đang đợi chờ cô phía trước.

- Thôi nào…- Duy cười- Tôi giao lại cho em cả bản gốc là được chứ gì. Cái mà tôi cần đâu phải ở em, mà là ở hắn.

Nhìn vào đôi mắt của Duy, một thoáng kí ức hiện về. Phải rồi, đôi mắt nảy lửa đầy căm hờn này cô đã thấy vào cái đêm mưa gió ấy.

- Sao tôi lại không nhớ ra anh sớm hơn cơ chứ?- Cô cay đắng nói.- Anh đã lợi dụng tôi, để trả thù anh ấy?

- Đúng thế. Cuối cùng thì em đã chịu nhớ ra tôi rồi.- Duy cười phá lên- Bất ngờ lắm nhỉ? Ngay từ đầu tôi đã tìm cách tiếp cận em. Nhưng mà hắn theo em ghê quá, đến cả xe bus hắn cũng lên theo nên tôi đành chờ đến khi em ra đảo này thôi.

- Anh là một thằng khốn nạn.

- Ồ phải, nhưng không thể chó chết bằng thằng người yêu của em được. Em là điểm yếu duy nhất của hắn, và tôi đã đánh được rồi. Tôi đã có được em, thú vị đấy chứ? Em nghĩ sao nếu hắn thấy đoạn băng này?

- Tôi cấm anh…- Cô bật dậy, mắt long lên sòng sọc.

- Em không thể cấm được tôi đâu. Nhưng nghĩ lại, ngày đó chính em đã không tiếc thân mình lao ra che chở và cứu cho tôi, nên tôi sẽ trả lại cho em cả bản gốc lẫn bản sao này. 11h đêm nay tại gara ô tô Ngư Long.

- Anh muốn làm gì? Tại sao phải là ở đó. Đó là bãi đậu xe của hội đua xe mà.

- Tôi thích chỗ đó. Em không đến cũng không sao. Sáng mai tôi sẽ nhờ hắn trao lại cho em. Tùy em chọn. Thế nhé!

Duy bình thản đứng dậy, quay người, khệnh khạng bước ra ngoài trước vẻ mặt tái nhợt của Nhi.

Còn lại mình Thảo Nhi ngồi lại trong quán café vắng. Cô không còn chút sức lực nào để mà đứng dậy bây giờ nữa.

Mọi thứ đều đang vỡ tan như bong bóng xà phòng trước mắt cô.

Tình yêu.

Danh dự của bản thân.

Cô đã mất tất cả vào cái ngày quỷ quái ấy mà chính bản thân cô cũng không nhớ được một chút nào. Cô nghĩ đến Long, cô đau thay cho chính bản thân anh. Anh sẽ không bao giờ tiếp nhận nổi cái sự thực này. Nỗi tủi hổ trong lòng cô không sao có thể giúp cô bật thành tiếng khóc được. Cạn kiệt mọi cảm xúc nữa rồi.

Trống rỗng và hoang mang.

*

- Em ngủ với Tú Linh nhé!- Long nói thế khi đưa cô đến Paradise cùng, chuẩn bị cho cuộc đua ngày mai.

- Ừ… à mà anh ơi, em quên mất đồ ở trong xe rồi.

- Đợi anh tắm xong anh xuống lấy cho.

- Để em tự xuống lấy cũng được mà.

- Ừ, thế cũng được. Chìa khóa xe anh để trên bàn ấy. Mã khóa gara là 472519 nhé!

- Vâng em biết rồi.- Nhi nhìn anh đi vào nhà tắm, cầm lấy chùm chìa khóa, tay vẫn còn run run.

Gara Ngư Long, gara an toàn nhất, có diện tích không lớn, là nơi đậu xe của hội đua xe trước cuộc đua. Sau khi kiểm tra đầy đủ lại một lần cuối trước khi bước vào cuộc đua, xe sẽ được tập kết về đây.

- Tôi đã đến rồi đây.- Thảo Nhi lạnh lùng, nói với Duy bằng cái giọng khô khốc.

- Mở cửa ra, chúng ta sẽ vào trong nói chuyện.- Duy liếc mắt về phía cánh cửa bảo mật- Không lẽ cô muốn có ai đó chứng kiến cái cảnh hay ho này.

Thảo Nhi đành bấm số bảo mật, và cửa gara mở ra. Cả hai đi vào. Bên trong điện sáng mờ mờ. Cánh cửa từ từ hạ xuống. Từ chiều đến giờ, Nhi luôn cảm thấy sợ, và khi ở gần gã này, cảm giác sợ đó càng lớn hơn.

- Trong này có vẻ thích nhỉ ?- Duy nhìn xung quanh, và nhìn những chiếc xe đậu thẳng thành hai hàng.

- Đừng vòng vo nữa, đưa nó cho tôi.- Cô gắt.

- Vội làm gì. Cùng lắm là không lấy nó nữa là được thôi mà. Nếu bị hắn bỏ rơi, cô có thể đến tìm tôi cũng được mà. Dù sao thì bản thân tôi cũng cảm thấy phải có trách nhiệm với cô.- Hắn ghé sát mặt cô cười đểu.

- Câm ngay.- Cô hét lên- Nếu anh còn là quân tử, còn là con người thì đưa nó cho tôi và biến mất khỏi mắt tôi. Anh Long nói đúng, đáng ra ngày ấy tôi không nên đưa người đỡ đòn đó và cầu xin cho anh.


- À phải, vì cô luôn là một người ngốc nghếch, khờ khạo, không bao giờ biết đề phòng người khác mà. Đây, cuốn băng đó. Bản gốc đấy. Bản trong điện thoại của tôi tôi cũng xóa rồi. Cô cứ giữ lấy mà làm kỉ niệm, khi buồn có thể mở lại mà coi. Toàn cảnh hay mà.

Nhi giật phắt lấy chiếc thẻ nhớ. Khi cô còn đang nhìn nó hoài nghi thì một bàn tay đã chụp lấy miệng cô, và cô xỉu đi.

Thảo Nhi choàng tỉnh sau một cơn mê dài đáng sợ. Cô ngơ ngác, ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào trong phòng. Ở một góc phòng, đứng trước chiếc gương là Long, đang đóng nốt những chiếc cúc ở tay chiếc áo sơ mi kẻ sọc.

- Ơ…- Cô đưa tay lên trán, đầu hơi đau.

Tối qua cô đang ở trong gara với Duy cơ mà. Tại sao cô lại ở trong phòng của Long thế này? Ai đã đưa cô về đây? Còn thẻ phim đâu rồi?

- Dậy rồi đấy à?- Long mỉm cười quay lại, có vẻ như anh vẫn chưa biết gì về thẻ phim ấy.

- Sao em lại ngủ ở đây thế?- Cô ngơ ngác.

- Thì em về đây rồi lăn ra ngủ còn gì.- Long đáp- Anh tắm xong, ra đã thấy em ngủ khì rồi.

“Vậy ai đó đã đưa mình về đây sao? Và cuốn phim đang ở trong tay người đó?” Nhi lo lắng. Có thể là ai đây? Cô nhắm mắt, không dám tưởng tượng đến cái cảnh khủng khiếp sẽ đến trong tương lai nữa.

- Gọi mãi em không dậy nên anh cứ để em ngủ thế. Dậy thay quần áo đi rồi còn đi ăn sáng. 8h cuộc đua bắt đầu rồi.

- Đừng…- Cô thốt lên hoảng sợ.

Tự nhiên cô có một linh cảm xấu. Gã Duy đó có mối thù sâu sắc với Long, nên sẽ còn tìm cách hại anh. Cái việc Duy đòi hẹn gặp cô trong gara thực ra chỉ là một cái bẫy, tại sao cô lại ngu ngốc đến thế kia chứ? Tại sao ngay từ đầu cô nghĩ ra việc hắn sẽ giở trò hại Long cơ chứ?

- Em sao thế?- Long tiến lại, ngồi xuống giường nhìn cô lo lắng- Trông em tái nhợt đi. Em không khỏe à?

- Anh đừng đua hôm nay được không?- Cô nắm lấy vạt áo anh, khẩn khoản.

- Sao thế. Anh đảm bảo mọi việc sẽ ổn mà.- Anh xoa đầu cô.- Không sao đâu. Anh hứa anh sẽ không phóng quá nhanh.

- Không.- Cô choàng tay ôm lấy người anh, vì cô có linh cảm rằng, nếu để anh đi, cô sẽ mất anh mãi mãi- Em không muốn. Anh đừng đua có được không? Em van xin anh đấy. Em có một linh cảm rất xấu. Anh có thể nghỉ trận đua này mà, đúng không?

Long cũng hơi lạ khi nhìn thái độ của cô, nhưng rồi anh vỗ về cô, nói:

- Được rồi, vợ yêu. Anh có thể làm tất cả vì em mà, có một yêu cầu cỏn con này mà anh nỡ từ chối sao. Hôm nay anh sẽ không đua. Thôi mình xuống ăn sáng đi kẻo mọi người đợi.

- Anh chờ em 10 phút nhé!

- Ừ…

*

- Này, trông em có vẻ không vui.- Khánh cười với cô khi cô đang đứng ở hành lang đợi Long.

- Đâu có ạ. Anh lái xe cẩn thận nhé!

- Có bao giờ anh lại không cẩn thận đâu.- Khánh cười- Anh là một bác sĩ cơ mà. Cẩn thận được ưu tiên số một. Mà nghe nói em ra chỉ thị cho Long không được đua trận này hả?

- Ơ, tại em sợ.

- Sợ gì? Tai nạn à? Nếu đó là họa thì có tránh cũng khó lắm em ạ.

- Nhưng…

- Ha ha, dạo này nó biết nghe lời ghê. Anh phục em thật đó. Thôi, nếu nó không đua thì anh sẽ thay nó giành chiến thắng. Anh đi lấy xe ra trường đua đây.- Khánh vẫy tay rồi đi ra ngoài.

*

- Sao anh xuống trễ vậy?- Cô cằn nhằn khi thấy Long lững thững đi xuống.

- Em vội gì, dù sao thì anh cũng không đua theo ý em rồi mà.

- Nhưng phải ra cổ vũ cho chị Linh và anh Khánh chứ.

- Tại mẹ vừa gọi. Ở công ty có mấy việc. Với lại mẹ bảo đưa em về nhà để mẹ bàn với em việc về nhà em nói chuyện người lớn.

- Hả?

- Chẳng phải đã quyết định sẽ cưới mùa thu rồi sao. Phải chuẩn bị đi là vừa chứ. Thôi, ra nào...

Khi cả hai dắt tay nhau ra đến trường đua thì các xe đã ở vị trí sẵn sàng. Người xem đến đứng chật hai bên, còn có cả phóng viên và kí giả nữa. Nhưng điều làm cho cô sững sờ nhất chính là khi cô nhìn thấy Silver Wings ở vạch xuất phát. Loạng choạng, cô túm lấy tay áo Long:

- Này, em lại sao thế? Sắp lấy chồng rồi mà đụng cái là ốm là sao?

- Không...chẳng phải anh nói sẽ không đua sao?

- Thì anh đâu có đua. Khánh đấy chứ.- Long cười, không để ý gương mặt cô giờ đã trắng xác.

Thì ra nãy giờ cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó chính là do cô không nhìn thấy Prince Sun, chiếc xe màu vàng cam chói lọi đâu cả. Những chiếc xe đã nổ máy, người trọng tài bắt đầu giơ khẩu súng lên cao. Còn Thảo Nhi thì toát mồ hôi, cô bấu chặt lấy tay Long, run rẩy.

“Đoàng” Tiếng súng bắn lên như bắn thẳng vào tim cô vậy. Thảo Nhi chỉ muốn khụy xuống. Bây giờ cô còn làm được gì khác hơn là cầu trời cho Khánh về đích an toàn mà thôi.

“Chiếc xe Styl (Stylish Girl) đang dẫn đầu ở chặng cuối. Bám sát ngay sau là Canon... Chỉ còn 2 phút nữa là chiếc xe dẫn đầu sẽ cán đích.» Tiếng người bình luận viên vang lên làm Thảo Nhi căng thẳng đến nín thở. Cô dán mắt vào cái màn hình lớn trước mặt, tay ướt đầm mồ hôi.

“Ồ, thật ngạc nhiên, từ vị trí sau cùng, chiếc xe Silver Wings đang dần tăng tốc độ. Thật đáng kinh ngạc. Nó đã vượt lên vị trí thứ hai rồi. Đã đến khúc ngoặt gần cuối cùng... Thật không thể tin nổi, Silver Wings đã vượt qua Styl một cách ngoạn mục...”

Nhưng rồi người bình luận há hốc mồm, không nói được gì thêm, khi trên màn ảnh, chiếc xe Silver Wings, sau khi vượt qua Styl ở khúc cua, lại không tiến băng băng về phía trước mà cứ thế di chuyển sát vào hàng rào phân cách. Những tiếng rít chói tai vang lên, lửa bắn tung tóe ra ở bên cánh cửa.

- Có chuyện rồi.- Long buông tay cô ra, hốt hoảng- Phanh xe và bộ phận đổi hướng có vấn đề.

Chiếc xe vẫn trượt dài bên hàng rào phân cách, trước mặt là khúc cua cuối cùng, nếu không bẻ lái thì chiếc xe sẽ đâm thẳng vào hàng vách núi dựng đứng. Với cái tốc độ không thể kìm lại được thế này, thì chiếc xe sẽ nát vụn.

Thảo Nhi đưa tay lên bụm miệng, răng cô cắn chặt vào môi đến bật máu khi chiếc xe lao thẳng vào vách đá, bốc cháy. Đất trời đột nhiên chao đảo, cô ngã gục trong vòng tay Long.

Máu. Lửa. Khói. Xăng xe. Thảo Nhi chới với giữa cả một vùng lửa đỏ rực, không ai đến bên cô. Cô giãy giụa, la hét, cô gào khản cổ nhưng cũng không có ai tới cứu cô.

- Nhi... Nhi...- Có người gọi tên cô.

Đúng rồi, nó chỉ là một cơn ác mộng, và cô cần phải thoát khỏi cơn ác mộng đó. Bàn tay ấm áp kia sẽ kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.

- Anh...- Cô chỉ nói được thế trong tiếng nấc nghẹn.

- Em làm anh lo đến đau tim mất.- Long đặt tay lên trán cô.- Làm sao mà sốt li bì cả ngày thế hả?

Hình ảnh chiếc xe đâm thẳng vào vách núi, bốc cháy lại hiện rõ mồn một lên trong đầu cô.

- Anh Khánh... anh ấy...- Cô không dám nghĩ đến điều kinh khủng nhất.

- Chiếc xe đã thành một khối sắt vụn rồi. Khánh không sao. Nó đã thoát ra khỏi chiếc xe ngay trước khi chiếc xe đâm vào núi. Nó đang nằm ở cạnh phòng em thôi. Em mới là người đáng lo ấy. Mê sảng cả đêm hôm qua. Bác sĩ nói chắc em bị shock khi chứng kiến tai nạn ấy.

- Anh ấy không sao thật chứ?

- Thật. Nó đã tỉnh lại rồi. Bố mẹ nó đang ở đây mà. Lần này là nó chịu nạn thay anh rồi. Có kẻ đã cắt làm hỏng bộ phận phanh xe...

Thảo Nhi khóc. Chỉ vì sự nông nổi và cả tin mà biết bao nhiêu người gặp tai họa.

- Này, sao lại khóc ?

- Không, chỉ là em mừng quá thôi.- Cô ngồi dậy- Em muốn sang thăm anh ấy.

- Ừ... Để anh đưa em sang.

Long đỡ cô sang phòng Khánh. Lúc này phòng bên chỉ có mình anh đang ngồi trên giường, khắp người có urgo vì những vết trầy xước. Nhưng anh có vẻ tươi tỉnh lắm.

- Em đã tỉnh rồi đấy à?- Anh cười nhìn cô.

- Anh thấy trong người ổn thật chứ?- Cô ngồi xuống ghế lo lắng hỏi.

- Em nhìn anh xem anh có chỗ nào không ổn không?

Long nói xen vào:

- Hai người ngồi nói chuyện đi. Tao phải quay lại khách sạn để lấy cuốn băng quay phim. Tao muốn xem xem ai đã gây ra chuyện này.

- Trong gara có máy quay ạ?- Cô thất sắc.

- Có chứ. Thôi em cứ ở đây nhé! Mệt thì về phòng nằm, anh đi một chút sẽ quay lại.

Thảo Nhi thẫn thờ nhìn theo anh. Vậy là hết. Long sẽ sớm biết tất cả mà thôi.

- Em đừng lo- Khánh đột ngột lên tiếng- Nó sẽ không có cơ hội xem đoạn phim đó đâu.

- Anh...- Cô sững sờ quay vào nhìn Khánh.

- Cuốn băng đó, cùng với cái thẻ phim, đã tan tành trong vụ cháy xe rồi.

- Anh đã biết tất cả sao?

- Phải.

- Anh cũng biết là chiếc xe này đã bị phá.

- Đúng. Tối hôm đó, khi em đưa gã đó vào gara, thì anh đang ở trong xe của anh. Anh đã nghe tất cả cuộc nói chuyện của hai người.

- Anh đã đưa em lên phòng, và cầm thẻ phim đó ư?

- Anh không thể như Long, trực tiếp bảo vệ em với tư cách bạn trai em. Nếu có thể, thì anh chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ cô gái anh yêu mà thôi.

- Em không xứng...- Cô run rẩy òa khóc- Em không xứng để anh phải làm như thế đâu. Anh đã xem cuốn phim đó rồi, anh cũng thấy rồi mà...

- Đó không phải là ý của em. Lúc đó em đang say. Nếu gã kia có ý đồ tiếp cận em thì hắn cũng sẽ có cách để làm như vậy với em. Em hãy quên nỗi đau này đi, từ giờ phải sống cho thật hạnh phúc.

- Em xin lỗi. Tại em ngu ngốc nên mới hại anh ra thế này.

- Đã nói đừng tự trách mình nữa mà. Người phải xin lỗi là anh mới đúng chứ. Chỉ tại anh ngày trước nhất quyết kéo em vào cuộc sống của bọn anh, nên giờ em mới phải chịu thiệt thòi như thế. Ngày đầu tiên gặp em, anh thấy em rất thú vị nên tìm mọi cách để tiếp cận em. Anh cho người tìm và điều tra về em, nơi em ở, trường em học, tính cách và cả số điện thoại của em nữa. Thậm chí anh còn làm quen với bạn em để tiếp cận thế giới của em. Anh mới thực sự là người tồi tệ.

- Tại sao biết chiếc xe bị phá mà anh vẫn đua xe?- Cô đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

- Anh đã nói rồi, đã là họa thì không thể tránh được. Chỉ có cách là dập tắt nó thôi. Anh nghĩ rằng anh chịu đau thì em sẽ đỡ khổ tâm hơn là Long. Nếu như người nằm đây là Long, chắc nó không có cơ hội tỉnh dậy lành lặn thế này đâu. Anh sẵn sàng đối diện với cái chết, nên anh mới sống đó. Hơn nữa, anh nghĩ rằng, nếu anh làm thế, thì anh mới dứt được khỏi những suy nghĩ về em. Có lẽ chỉ có cách này, anh mới có thể quên em trong thanh thản mà thôi.

Khánh vuốt tóc cô, mỉm cười. Tim anh đã bớt nhức nhối hơn khi nhìn thấy người con gái bé nhỏ này khóc. Từ nay anh sẽ quên cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom