-
Chương 2
Thảo Nhi đứng nhìn chiếc xe bus chạy qua một cách nóng ruột, lại thêm một chiếc nữa bỏ bến. Cô đã bị muộn học khi lỡ chuyến xe vừa rồi. Bên cạnh cô, Thủy, đứa bạn cùng phòng cũng dậm chân đầy bức xúc. Chuyến xe bus đưa hai người đến trường luôn ở trong tình trạng chật lèn đến ngột ngạt, và khi đã quá đông thì các chú lái xe phải “ngậm ngùi” mà bỏ bến. Việc này thường xuyên đến nỗi cô cũng chẳng lấy đó làm bực bội lắm. Thủy thì không phải đi xe bus thường xuyên như cô. Sáng nào Dũng- bạn trai nó cũng qua đón, hai đứa rủ nhau đi ăn sáng rồi mới đến trường. Hai đứa học cùng trường, lại cùng lớp luôn nên lúc nào cũng dính lấy nhau. Hôm nay Dũng bận việc của đoàn trường nên đi từ rất sớm, không cà kê rẽ qua đón nó được, nó mới chịu đi xe bus cùng Thảo Nhi.
Trong bốn đứa trong phòng thì Thu và Nhi là hai đứa vẫn chưa có đến một mối tình vắt vai. Thu thì không bận tâm lắm đến bọn “ngốc xít” như nó vẫn nói về con trai, nó thích chơi bời và đàn đúm bạn bè hơn. Còn Thảo Nhi thì đơn giản có quá nhiều mối bận tâm hơn là chuyện tình cảm, việc đi học và đi làm thêm chiếm hết mọi thời gian của cô. Bạn trai Hạnh là Phước- đang làm cho một công ty marketing. Phước không phải là mẫu người đẹp trai cao ráo như Dũng, nhưng anh ta thông minh và giỏi giao tiếp cũng như nắm bắt tâm lý người khác. Cũng chính vì vậy mà tình yêu của họ đến rất nhanh, bây giờ chỉ đợi Hạnh ra trường là cả hai sẽ làm đám cưới ngay.
Một chiếc xe bus nữa lại đến, mọi người ùn ùn kéo nhau lên xe, Thủy cũng nhanh chân chen lên trước. Nhi định bước lên theo thì hình như có ai đó ở phía sau kéo cô lại. Quay đầu nhìn, anh chàng bác sĩ hôm trước đã đứng ở ngay phía sau cô từ bao giờ và chính anh ta đã kéo cô lại. Xe bus đóng sập cửa và chạy thẳng. Cô giật tay ra khỏi bàn tay anh ta, giọng có vẻ bực bội:
- Anh có biết anh vừa làm cái quái gì không thế? Tôi sẽ trễ hẳn 2 tiết đầu mất.
- Không sao mà.- Huy Khánh lắc đầu cười- Anh sẽ đưa em đến trường, anh có chuyện muốn nói với em nên chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Nói rồi anh ta kéo cô về phía một chiếc xe ô tô màu vàng cam với những viền đen đầy cá tính đang đậu ở lề đường. Đó là một chiếc xe thể thao cực đẹp. Cô không rành về xe cộ, nhưng không phải vì thế mà cô không nhận ra nó phải là một chiếc xe rất đắt tiền. Rất nhiều người qua đường bị lôi cuốn bởi chiếc xe. Mở cửa cho cô xong, anh ta ngồi vào sau tay lái và nổ máy. Hơi máy lạnh làm Thảo Nhi co người lại. Chiếc xe chạy êm êm trên đường phố đông đúc và dĩ nhiên là thu hút ánh mắt của người. Rõ ràng không phải lúc nào trên đường phố Hà Nội cũng có thể bắt gặp một chiếc xe đẳng cấp như thế này, hơn nữa màu sắc của nó lại vô cùng chói chang và có phần hơi phô trương.
- Anh đến tìm em có việc gì thế?- Cô tò mò nhìn sang, gương mặt Huy Khánh nhìn ngang cũng vẫn thật đẹp.
- Nó muốn gặp em.
“Nó” ở đây chắc chắn là Nam Phong rồi, nhưng cô đâu có ý định sẽ gặp lại anh ta.
- Nhưng em thì không muốn. Nếu anh ta cần trả ơn thì anh cứ nói với anh ta là em không cần.
- Em đến mà nói với nó ấy. Nó không phải là người xấu như em nghĩ đâu.- Anh đáp.- Vả lại, anh cũng muốn em nói chuyện với nó, biết đâu nó sẽ nghe em.
- Em không hiểu.
Đã ba ngày trôi qua kể từ cái hôm Huy Khánh đưa con người thô lỗ đó ra khỏi phòng cô, cô cứ nghĩ sẽ không bao giờ phải gặp lại họ nữa.
- Từ hôm qua đến giờ, nó không cho ai động vào những vết thương của nó cả. Tối qua nó đi gặp những kẻ hôm trước chém hụt nó, nhưng hình như nó rất bực bội nên không cho anh hay ai đụng vào người.
- Tại sao vậy ạ?
- Hình như thằng cầm đầu chạy được. Nó nói nếu chừng nào nó chưa thấy được mặt thằng đó thì nó sẽ không gặp ai cả.
- Vậy tại sao anh ta còn đòi gặp em?- Cô thắc mắc.
- Thực ra là nó muốn gặp em từ hôm qua, nhưng hôm qua bận quá nên anh không qua gặp em được.
Thảo Nhi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi quay sang, đáp:
- Vậy 9 giờ học xong em sẽ tới chỗ anh. Anh cho em địa chỉ đi.
- Không, anh sẽ tới đón em. Ở đây nhé!
Đã đến cổng trường, Thảo Nhi cảm ơn anh ta và xuống xe. Nhưng khi đi bộ được một quãng rồi, cô bỗng đứng sựng lại, chết điếng. Làm thế quái nào anh ta lại biết cô học ở đây trong khi cô chưa hề nói ra nhỉ? Cô quay lại thì chiếc xe đã đi mất rồi.
Lớp học có vẻ vắng hơn ngày thường, Thảo Nhi vào muộn nhưng cô giáo vẫn chưa lên lớp. Lại vẫn ồn ào như thường ngày với cái tiếng chóe lóe của Trang Chim Lợn mà cô có thể nhận ra từ tuốt đầu hành lang. Cả bọn đang xúm lại đọc cái gì đó, thậm chí Trang Chim Lợn còn đọc to lên bằng cái giọng lanh lảnh chua hơn giấm của nó, thỉnh thoảng lại cười rộ lên khoái trá. Một lúc sau cô mới biết bọn bạn đang xúm lại mổ xẻ không thương tiếc bức thư tình của một anh chàng xấu số nào đó mà trái tim đặt đâu không đặt, đặt đúng vào cái “chuồng dê” này. Thôi thì chúng nó xăm soi đến từng dấu chấm dấu phẩy một. “Chuồng dê” là cái biệt danh mà lớp cô tự hào đặt cho chính mình. Hóa ra khổ chủ của bức thư chính là anh chàng học lớp bên, gửi cho yểu điệu cô nương Phương Cánh Cụt. Khổ thân con bé, nãy giờ cứ đứng ngó bọn bạn phanh phui cái bức thư tai bay vạ gió ấy, mặt méo đi đến thảm thương. Thấy cô, Trang Chim Lợn nhảy bổ đến, vẫn hót như chim bằng cái giọng chói tai:
- Con ranh Cỏ Bợ này, sao đi muộn thế? Bị thằng nào nó bắt mất à? Vừa rồi mày có nghe tao đọc thư của thằng ú lớp bên gửi cho chị Cánh Cụt nhà mình không? Khổ, lâm li thống thiết lắm cơ, tội nghiệp thằng bé si tình. Thôi thì bút sa gà chết, nhắm mắt đưa chân rồi thì đành phải khổ thôi.- Nó chép miệng lắc đầu ra vẻ rất đáng tiếc cho cái “thằng bé” kia làm cả lớp lại được một phen ồn ào hơn.
Chứ cái cậu bạn kia mà biết hung tin này thì chắc cạch ba đời con gái lớp này ra chứ có mà còn dám tỏ tình nữa à. Thảo Nhi vừa cười vừa thầm nghĩ như thế.
Trang Anh bước vào lớp với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, rồi nó nghệt mặt ra nói:
- Cô giáo ốm nên hôm nay chúng ta... phải nghỉ học.
Cả lớp rú lên như một lũ khỉ. Trang Anh là lớp trưởng, tên thật của nó là Trang, nhưng để phân biệt với bốn đứa tên Trang khác trong lớp, nó được gọi là Trang anh Hai, gọi tắt là Trang Anh, lâu dần thành quen. Ở lớp Thảo Nhi, 20 con người, 20 cá tính, 20 biệt danh, biệt danh nào cũng nổ như pháo, người ngoài nhiều khi phải trố mắt khi nghe tụi nó gọi nhau. Chim Lợn là bạn thân của cô ở lớp, là một trong “Ngũ gia Trang”. Nó gọi cô là Cỏ Bợ, cái tên nghe chẳng mĩ miều chút nào so với “Yểu điệu cô nương” của Phương Cánh Cụt, nhưng ít nhất vẫn hơn vạn lần mấy cái biệt danh kinh khủng như Hoa Mõm Sói hay Linh Cẩu... Chim Lợn nói vì cái tên của cô nghe văn chương quá nên gọi là Cỏ Bợ cho nó gần gũi. Con nhỏ này lúc nào cũng vụng chèo khéo chống, nhưng vì thế mà nó càng đáng yêu hơn.
Trang Anh không cho cả lớp về ngay mà bắt ở lại để cùng bàn về việc đi chơi vào dịp 30 tháng 4 tới. Mặc cho cả lớp ngồi cãi nhau như một cái chợ phiên cuối năm, Thảo Nhi nghĩ đến Huy Khánh và lời đề nghị có phần kì cục của anh ta. Khi gặp Nam Phong rồi cô sẽ nói gì với hắn đây, một kẻ lạnh lùng và vô lý đến mức không tài nào chịu nổi. Bên cạnh cô, Trang Chim Lợn đang ba hoa về một anh chàng nào đó mà nó mới quen trên blog, cô chẳng bận tâm về mấy anh chàng đó lắm.
- Ê ê, không nói chuyện riêng nghe chưa?- Trang Anh hùng hổ chỉ vào Trang Chim Lợn- Tập trung vào chuyên môn mau để anh em còn về kiếm cái gì bỏ bụng cái, nhanh lên.
- Dạ rõ.- Con bé cười khanh khách.
- Chủ trương lần này là có mấy anh chàng rể dẫn đi tất, cấm đứa nào được đi một mình.- Trang Anh đứng trên bàn giáo viên nói oang oang.
- Ế ế, thế nhỡ mà em chửa có người yêu thì em ở nhà nhá!
- Không có mặc cả gì ráo. Kiếm tạm thằng bé nào mà xách đi cùng đi, nhất định phải có đôi. Đây là chỉ thị.- Con bé hùng hồn- Chúng mày muốn đóng nhiều tiền thì cứ dám ý kiến ý cò nữa đi.
- Hơ, thế mình em dẫn hai anh đi có được không đại ca?- Một đứa khác nhảy vào cuống họng Trang Anh.
- He he, lúc ấy tao lập tức phong cho mày chức “dê đầu lĩnh” ngay. Mày mà không làm được tao phạt gấp đôi. Thôi giải tán, để tao về nghiên cứu địa điểm rồi ngày mai bàn tiếp.
Cả lớp cười thêm một chặp nữa rồi mới kéo nhau ra về. Trang Chim Lợn gọi Thảo Nhi:
- Mày, lượn ra chợ đi.
Thảo Nhi nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Huy Khánh. Cô gật đầu đồng ý và hai đứa đi bộ ra chợ.
*
Nơi mà Huy Khánh đưa Thảo Nhi đến là một phòng khám tư trên phố Trần Hưng Đạo mang tên chính anh. Khánh là bác sĩ chuyên khoa răng-hàm-mặt, ngoài anh ra thì còn có 3 bác sĩ khác và 4 y tá phụ việc. Nhìn những máy móc hiện đại, cô nhận ra rằng quy mô của phòng khám này không hề nhỏ. Anh ta hẳn phải là con của một gia đình rất giàu có. Dẫn cô lên lầu 4, Khánh dừng lại trước một cánh cửa khép kín rồi nói:
- Phòng của nó đấy.
Bên trong căn phòng ngủ rộng rãi và sang trọng, Nam Phong đang ngồi trên một chiếc ghế xoay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy có người vào, anh ta xoay ghế lại. Vẻ mặt của anh ta khác hẳn với con người ngất nơi cầu thang khu tập thể tối hôm trước, giờ đây trông tàn nhẫn, cái miệng mím lại đầy hà khắc. Nhìn cô đứng nơi ngưỡng cửa, anh ta nói:
- Tôi không phải là kẻ thích nợ nần ai, tôi cũng không có thời gian nói nhiều với cô, cô hãy cho một cái giá đi.
Dù rất ghét anh ta, nhưng Thảo Nhi vẫn thấy xót lòng khi nhận ra những vết máu loang lổ trên chiếc áo phông anh ta đang mặc. Cô mím môi, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Anh nghĩ tiền của anh có thể giải quyết mọi vấn đề à? Một tháng anh kiếm ra nổi bao nhiêu? Tôi cũng chẳng nghĩ cứu anh để có ngày ngửa tay nhận đồng tiền trả ơn của anh làm gì. Nói thật, tôi còn sợ khi nghĩ đến điều đó.
- Thế cô đến đây làm gì?- Nam Phong hỏi và liếc mắt nhìn Khánh.
- Tôi đến chỉ vì không muốn nhìn công sức lao động của tôi bị một kẻ như anh đạp đổ.
Nam Phong cau mày tỏ ý không hiểu. Cô đặt túi xách xuống bàn rồi quay lại nói với Huy Khánh:
- Anh mang lên cho em bông băng và cồn được chứ?
- Tôi hỏi cô muốn gì cơ mà?- Anh gằn giọng hỏi lại, điên lên vì cái ánh mắng cứng cỏi và ương bướng kia đang nhìn mình không khác gì ngoài sự khinh bỉ.
Đã lâu lắm rồi anh mới lại gặp một ánh mắt cương quyết như thế, coi thường anh như thế.
- Tôi chẳng thích thú gì khi phải gặp anh thế này đâu, nhưng tôi không đành lòng nhìn anh chà đạp lên những gì tôi đã tốn công sức để làm ra. Nếu anh muốn chết, tôi hoan nghênh, nhưng hãy tìm một cách khác. Những vết thương trên người anh kia tự tay tôi đã băng cho anh, thì anh đừng hòng ngược đãi với nó. Nếu anh chịu ngồi yên, tôi sẽ xem như chúng ta chưa từng gặp nhau, chứ đừng nói là nợ nần nhau cái gì.
Nam Phong không hiểu tại sao nhưng anh đã làm theo những mệnh lệnh ngắn gọn của Thảo Nhi, trở về giường và ngồi im để cô băng lại vết thương đã rỉ máu từ đên qua mà không hề hé răng kêu đau lấy nửa câu. Đúng lúc đó, một gã mặt mũi bặm trợn, đầu húi trọc xộc vào phòng làm cả Khánh và Nhi phải giật mình quay ra, chỉ riêng Nam Phong vẫn bình thản. Anh nhận ra đó là đàn em của Năm Đại Bàng.
- Anh Long, Năm đại ca đưa thằng Hải mặt sẹo đến.
Hải mặt sẹo chính là gã cầm đầu vụ hành hung anh hôm trước. Đêm qua hắn đã trốn ngay trước mũi anh và bọn Năm Đại Bàng đã lùng tìm hắn suốt đêm.
Chỉ có Nam Phong, Khánh và kẻ vừa vào hiểu Long là ai, còn cô có vẻ ngơ ngác khi nghe đến cái tên lạ đó.
- Cô nhanh nhanh biến khỏi đây đi.- Anh ta nói tiếp với cô.
Thảo Nhi biết chút nữa thôi là gian phòng này sẽ đầy nhóc bọn giang hồ. Và cô thấy sợ, cái sợ cố hữu của những người vốn chẳng quen với việc sát phạt nhau của giới giang hồ. Cô thấy hối hận khi đã nhận lời đến đây. Nhưng khi cô đang luống cuống với những dải băng cuối cùng thì cửa phòng lần thứ hai bật mở và hai người khác kéo xềnh xệch một người khác vào trong. Đẩy kẻ sống dở chết dở ấy đến trước mặt anh, gã bước vào sau cùng nói bằng một giọng ồm ồm nghe rất có uy:
- Anh Long, thằng mặt sẹo này giao lại cho anh đây.
Người vừa nói câu đó cao hơn Thảo Nhi không quá nửa cái đầu, gương mặt đầy sát khí. Năm Đại Bàng là tay giang hồ mà bất cứ dân anh chị nào cũng phải kiềng mặt. Hắn là một trong số hiếm hoi những kẻ tự lực cánh sinh mà lên. Nếu những băng đảng khác ít nhiều có sự hậu thuẫn của các đại gia thì băng Đại Bàng của hắn lại khác, không hề bị ràng buộc bị bất cứ ai. Duy chỉ có Hải Long- một tên khác của Nam Phong là có thể sai khiến được chúng. Không ai biết tại sao lại có mối ràng buộc kì quặc ấy, kể cả Khánh, người thân với Long nhất.
Hải sẹo nằm lê lết dưới nền nhà. Có lẽ trước khi bị đưa đến đây, hắn đã bị một trận đòn thừa sống thiếu chết rồi. Lúc này, hắn hơi tỉnh, và khao khát sống trỗi dậy, hắn bò bằng hai đầu gối đến trước mặt Long với một gương mặt méo mó đến tàn tạ. Thảo Nhi thấy hắn chồm đến, cô kinh hãi đứng phắt dậy và tránh sang một bên, tay ôm lấy miệng, mặt cắt không còn hột máu.
- Anh Long, em biết tội em rồi, xin anh tha cho em. Em xin làm thân trâu chó đi theo anh, xin anh đừng giết em.
Một đàn em của Năm Đại Bàng tiến lại, túm lấy gáy hắn kéo lùi lại, mắt hắn vốn đã đỏ, giờ lại càng trợn lên khiếp đảm. Long cười nhạt:
- Tao không giết mày đâu. Nhưng tao phải làm cái gì đó để nhắc mày nhớ trong suốt cuộc đời còn lại của mày rằng: mày đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được khi tối hôm đó mày không giết được tao.
- Em xin khai hết ạ…
Long quay sang Thảo Nhi, tựa hồ như nãy giờ anh không hề thấy sự tồn tại của cô vậy. Mặt cô xanh như tàu lá, tay thì run lên. Long lạnh lùng nói với cô:
- Chúng ta hết nợ. Cô đi đi.
- Anh định làm gì với người này?- Cô nhìn Hải sẹo vẻ thương tình- Anh trông, anh ta bị thương nặng lắm.
- Quá nhiều chuyện không phải là một tính hay đâu.- Anh ngắt lời cô.
Thảo Nhi lặng ngắt khi nhìn vào đôi mắt chỉ còn sự tàn khốc của Long. Khánh kéo tay cô dắt ra ngoài, nhưng bên tai cô vẫn còn vọng mãi giọng van nài của con người xấu số trong kia.
Ngay cả khi ngồi yên ổn trong một quán café rồi mà Thảo Nhi vẫn chưa hết run. Cô đi cùng anh ra đây như thế nào bản thân cô cũng không nhớ rõ. Khánh cầm lấy bàn tay cô, nói khẽ:
- Anh xin lỗi vì đã đưa em đến đây, để em thấy những cảnh không hay này.
- Đó đâu phải lỗi của anh.- Cô bừng tỉnh, bối rối rút tay ra khỏi bàn tay của anh chàng nha sĩ.
- Cuộc sống của em quá bình yên nên những góc khuất của xã hội này em chưa hề được chứng kiến. Nếu em sống ở thế giới của nó, em sẽ thấy còn có nhiều chuyện tàn khốc và đáng sợ hơn nhiều. Hơn nữa, một cô gái hiền lành như em càng khó có thể chấp nhận chuyện như thế, nhưng đó là cuộc sống.
- Anh đang biện hộ cho hắn sao?- Cô hỏi bằng giọng khinh miệt khi một lần nữa cô buộc phải nhớ đến con người tàn nhẫn đó.
- Anh việc gì phải biện hộ.- Khánh cười- Đó là sự thật. Nó không phải là người tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu.
- Cái người bị đánh đó, anh ta sẽ không sao chứ ạ?- Cô băn khoăn.
- Nó còn sống để về gặp Long thì coi như số nó lớn rồi, có khi phải thọ đến tám chín mươi tuổi ấy chứ. Nếu không có yêu cầu bắt sống nó về thì chắc giờ này nó đã bị Năm Đại Bàng thịt rồi. Bị vụ này xong chắc nó tởn đến già, chẳng dám ló mặt ra giang hồ nữa.
- Tại sao một bác sĩ như anh lại làm bạn với một tay giang hồ như hắn?
- Với anh thì Long là một người rất đặc biệt. Bọn anh là bạn từ lúc còn bé xíu. Anh hiểu con người nó. Bản thân nó phải mang những vết thương mà không phải ai cũng có thể mang hết được.
- Mà tại sao mọi người lại gọi anh ta là Long vậy? Tên anh ta rõ ràng là Nam Phong mà.
Khánh cười giảng giải:
- Nó căm ghét cái tên khai sinh của mình. Nó tự đặt tên cho mình là Hải Long và bắt mọi người gọi như thế.
- Anh ta vô lý nhỉ?
- Chỉ có hai người được gọi nó bằng tên thật mà thôi.
- Cũng có ngoại lệ cơ ạ?
- Trước đây, Long không giống bây giờ đâu, mặc dù cứng đầu nhưng nó rất ngoan. Chỉ vì hai người con gái đó mà nó mới thay đổi như thế.
- Ai xấu số mà đi yêu hắn thế ạ?- Cô tròn mắt kinh ngạc.
- Người đầu tiên là Linh. Linh là bạn của anh với Long từ nhỏ, cô ấy chính là bạn thanh mai trúc mã của Long. Hai đứa quấn quýt nhau lắm, đến nỗi người lớn nghĩ mười mươi là hai người đó sẽ lấy nhau. Nhưng cô ấy đã uống thuốc ngủ tự vẫn vào năm thứ ba đại học.
- Vì sao vậy?- Cô thốt lên sửng sốt.
- Cô ấy có thai, cái thai 4 tháng tuổi...
- Của...ai?- Cô hỏi nhưng nghĩ ngay đến Long.
- Không phải của Long...- Khánh lắc đầu- Khi đó nó đang ở rất xa. Sau khi về dự đám tang của Linh, nó bỏ học luôn. Nó tuyệt vọng lao vào các thú vui điên cuồng khác mà không ai cản được. Khi nó đang ở bên bờ vực thẳm thì My Vân xuất hiện. Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang trẻ và đầy tài năng. Họ yêu nhau được chừng một năm thì cô ấy bỏ đi.
- Tại sao?- Thảo Nhi một lần nữa lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Vì ghen. Cô ấy cho rằng cậu ấy chỉ coi mình như cái bóng của người đã mất. Giá như cô ấy biết nó thật lòng yêu cô ấy. Sự ra đi đó đã đẩy Long vào tình trạng như bây giờ. Nó sống với thái độ trả thù cuộc đời, với con tim đầy những vết cứa, nhưng anh cho rằng trong sâu thẳm con người nó, không một ai có thể đẩy hình bóng của hai người con gái đó ra khỏi nó cả.
- Không ngờ một con người như anh ta mà cũng có quá khứ khó tin như vậy.- Cô thở dài vẻ cảm thông sâu sắc.- Nhưng kể ra như thế cũng tội nghiệp cho ai yêu anh ta sau này còn gì, nếu như anh ta không thể quên hai người kia. Chẳng ai sống chung được với một người mà trong tim người đó còn có đến hai người khác nữa.
Thấy Khánh nhìn mình tủm tỉm cười, cô giật mình hỏi:
- Em nói sai gì ạ?
- Không.- Anh lắc đầu- Anh chỉ nghĩ là chúng ta đã nói quá nhiều và quá xa, đến nỗi anh quên mất là anh chưa biết tên em.
Thảo Nhi suýt sặc vì câu nói đó của Khánh. Anh chàng này chuyển chủ đề khéo quá! Không biết anh ta dùng câu chuyện của Long để hỏi sang cuộc sống của cô hay dùng câu hỏi về cô để tránh chủ đề về Long nữa?
- Em tên là Nhi, Thảo Nhi.
- Một cái tên thật hay, quả nhiên giống người.
Cô đỏ mặt. Khánh tiếp :
- Anh rất vui khi gặp và được làm bạn với một cô bé như em. Em làm anh nhớ đến thời sinh viên của mình quá! Đáng tiếc là anh sắp già mất rồi.
Rồi anh nhìn đồng hồ giọng đầy tiếc nuối:
- Đáng ra anh phải mời em đi ăn, nhưng chắc không được rồi. Anh phải quay lại phòng khám vì anh sắp có hẹn với một bệnh nhân quan trọng. Để anh đưa em về nhé!
- Dạ thôi ạ.Anh cứ về lo việc của anh đi. Em đi xe bus được rồi.
- Vậy em tự về nhé! Lúc khác anh sẽ mời em coi như chuộc lỗi vậy.
Thảo Nhi chào anh lần nữa rồi đi bộ ra bến xe bus. Cô không biết mình nên vui hay nên buồn lúc này nữa, cô không hề muốn lún sâu vào cuộc sống phức tạp của Khánh, mà trong cái thế giới đó có Long, người mà cô căm ghét, nhưng Khánh cứ như một cục nam châm, có một sức hút không sao cưỡng lại được.