Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Từ tháng 2 tới tháng 4 năm 2013, Minh Chúc và Lục Trác Phong gặp nhau được ba lần. Lần đầu là ở trấn trên, đêm hôm đó cô nói cho anh biết, đồ cưới là vì anh mà thêu, câu hỏi trầm thấp của anh:
“Muốn gả cho anh sao?” cứ như bị ma ám, quanh đi quẩn lại trong đầu cô cả đêm.
Dường như là một đêm không ngủ, ngày hôm sau đương nhiên không còn mặt mũi gặp anh, cô cảm thấy mấy câu đại loại như:
“Thích anh” hoặc
“Làm bạn trai em nhé”, vẫn là anh nói thích hợp hơn.*
*vì trong tiếng trung ngôi thứ ba anh/em đều gọi là ‘ta’ (他/她) nên thật ra Lục Trác Phong hay Minh Chúc nói đều giống nhau, chỉ có dịch ra tiếng việt thì mới phân biệt rõ ngôi anh hay em.
Ít nhất cũng có thể xác định được quan hệ.
Cô cũng không phải do còn nhỏ mà thẹn thùng, không trả lời câu hỏi của anh, cũng không chắc chắn sau khi cô trả lời rõ ràng thì có bị từ chối hay không.
Lần thứ hai là lúc anh được nghỉ phép vào tháng 3, anh chạy tới trường học đón cô đi ăn cơm. Lần đó anh chỉ được nghỉ có nửa ngày, thời gian không nhiều, hai người ăn ngay tại quán cơm bình dân nhỏ gần trường học. Minh Chúc còn đang buồn rầu vì sự việc lần trước, cẩn thận quan sát sắc mặt, nói chuyện với anh cũng chỉ quanh quẩn về vấn đề trong quân, còn hỏi rất nhiều về sự khác biệt giữa các loại súng ống.
Lục Trác Phong biết cô đang tránh né điều gì, nhưng cũng không ép buộc gì cô.
Sập tối, lúc đưa cô về đến cửa trường học, Minh Chúc chỉ chỉ vào bên trong:
“Vậy … em vào nhé.”
Cô vừa mới quay nguời, lập tức bị người nào đó kéo tay lại.
Nhịp tim đập loạn nửa nhịp, cô bối rối quay đầu lại, Lục Trác Phong trợn mắt liếc nhìn cô, khoé miệng cũng đong đầy ý cười:
“Không có gì muốn nói với anh sao?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, lí nhí nói::
…… “Có.”
Anh nhướng lông mày:
“Vậy mà trốn tranh anh cả nửa ngày.”
Minh Chúc: ……
Vừa tính cãi lại, thì đằng sau lưng có người kêu lên sợ hãi:
“Minh Chúc!”
Cô sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, thì thấy hai cô bạn cùng phòng đang kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên người cô cùng với bàn tay của Lục Trác Phong, anh còn đang nắm chặt tay cô.
Nên biết rằng, trong trường bạn học nam theo đuổi Minh Chúc không hề ít, nhưng đều bị cô cự tuyệt toàn bộ, rất nhiều người nói cô cao ngạo, khó gần. Ai mà ngờ được, cô cũng có một ngày nắm tay đàn ông ngay tại cửa trường học thế này.
Minh Chúc có chút ngại ngùng, thoát khỏi tay của Lục Trác Phong, vội vàng liếc anh một cái:
“Anh về trước đi, lần sau ….. lần sau gặp lại.”
Giống như một con thỏ, nhanh chóng nhảy đi trốn mất.
Lần thứ ba là vào tháng 4, đó là lần duy nhất hai người hẹn hò chân chính.
Đêm đó xem phim xong, Lục Trác Phong đưa cô về trường học, tay cô bị anh gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, thẳng một đường đưa cô vào trong sân trường.
Đây là lần đầu tiên Lục Trác Phong tiễn cô xa hơn cổng trường, trường học rất lớn, từ cổng đến ký túc xá phải đi một đoạn đường rất dài.
Ánh trăng yếu ớt trên đầu, đèn đường hai bên mờ nhạt, đi qua con đường lớn hai bên khoảng rừng vắng lặng, trong bóng tối u ám thế này, tim cô lại đập nhanh như muốn đòi mạng. Trước kia cô đã cùng với bạn cùng phòng đi qua chỗ này nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân hôn nhau, cũng biết nơi này là thánh địa hẹn họ của trường, từ trước tới giờ đều không dám nghĩ tới sẽ có một ngày cô cùng Lục Trác Phong nắm tay đi qua nơi này.
Từ lúc nào thì bắt đầu thích anh?
Chắc là từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đang ngồi khóc ở ngưỡng cửa, anh đưa tay về phía cô nói:
“Anh là chiến hữu của Từ Duệ, Lục Trác Phong.”
Cũng có thể là thời thời khắc khắc ở chung với nhau, anh đối xử với cô rất nhiệt tình, cô thích con người anh thẳng thắn mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa.
Nói nông cạn một chút, thì chính là thích dáng vẻ anh rất đẹp trai.
Sự yêu thích này vốn là không thể nói rõ, có lẽ trời sinh anh đối với cô có sức hấp dẫn chết người.
Hai người đi đến dưới gốc cây trong góc tối nhất.
Lục Trác Phong đột nhiên dừng lại, Minh Chúc cũng theo đà mà dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Trong bóng, anh nhìn cô, ánh mắt thâm tình mềm mại, cúi đầu xuống gần.
Minh Chúc phải ngửa cổ nhìn anh, cảm thấy ban đêm vừa buông xuống, bản thân mình cũng lớn gan lên hẳn, cũng giống như hiện tại, trong lồng ngực như có ai đang thúc giục, trái tim cũng nhảy loạn lên không ngừng, giống như đang tiếp thêm sự can đảm cho cô.
Cô đột nhiên nắm lấy quần áo của anh, nhón chân lên, nhẹ nhàng chạm môi anh một cái, lúc mũi chân chạm xuống đất, cô cảm giác được thân thể người đàn ông cứng lại, có vẻ là cũng không nghĩ tới cô sẽ lớn gan chủ động như vậy.
Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy có hai người đang đi tới từ ngã tư, lại lo sợ bị người khác nhìn thấy, chột dạ quay người muốn chạy.
Một giây sau, bị người nào đó chặn ngang ôm lấy cô.
Là ôm cả thân người, cái kiểu ôm nhấc bổng hai chân cô lên khỏi mặt đất, cô bám lấy hai vai anh, đập đập hai cái, thấp giọng kêu:
“Anh….”
Lục Trác Phong ôm cô nhảy xuống con đường trải đầy đá xanh, xoay người, đem cô đặt lên một thân cây dày dặn khô ráo, anh kẹp lấy hai tay của cô, hơi cúi đầu xuống, ở bên tai cô nói nhỏ:
“Em tại sao mỗi lần gây chuyện xong là chạy? Riết thành thói quen rồi phải không?”
Minh Chúc tủi thân: ……………..
Cô, cô gây chuyện xong rồi chạy hồi nào!
Cô đỏ mặt, cúi đầu né tránh hơi thở ấm áp cũa anh, vẫn không quên cãi lại:
“Rõ ràng chính anh mới …………”
“Anh?”
………. “Đúng vậy.”
Vốn dĩ là tại anh, nếu như không phải anh nuông chiều cô như vậy, làm sao cô có thể thích anh đến thế này!
Lục Trác Phong yên lặng chăm chú nhìn cô, giống như đang nhớ lại bạn thân mình có thật sự giống như cô lên án hay không, kết quả thì ngược lại – Anh cảm thấy người đi trêu chọc chính là cô.
Anh cười cong khoé miệng, cúi đầu nhìn vào mắt cô, Minh Chúc trốn không thoát nổi, chỉ có thể liều mạng đứng thẳng lưng, áp sát vào thân cây khô cong sần sùi, nghe anh thấp giọng thẩm vấn từng câu từng câu một:
“Ai suốt ngày mặc sườn xám, khoe ra đôi chân ở trước mặt anh đi qua đi lại?”
“…………..”
“Ai nói đồ thêu đồ cưới là vì anh?”
“…………….”
“Ai vừa rồi ở trong rạp chiếu phim nắm tay anh trước?”
“……………..”
Anh nói ra một câu thì tiến đến gần cô hơn một bước.
“Ai mới vừa nãy chủ động hôn anh?”
“…………….”
“Hửm?”
Trái tim Minh Chúc đập điên cuồng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt đỏ hồng ướt át, bị ức hiếp đến sắp khóc tới nơi ……
Có ai lại tính toán như vậy chứ! Cô cắn cắn môi:
“Em không có …….”
“Còn chối à?”
Không đợi cô nói cho xong, Lục Trác Phong đã cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô ngây ngẩn cả người.
Ai bắt đầu trước, ai thích ai trước, dường như đã không còn quan trọng nữa.
Cô nghĩ thế.
Minh Chúc nhắm mắt lại, cô vốn cho rằng Lục Trác Phong hôn sẽ rất mạnh bạo, nhưng anh không hề. Nụ hôn của anh rất nhẹ, dịu dàng ma sát trên môi cô, giống như lướt qua xong sẽ ngừng lại, điều bất ngờ là, môi của anh cũng rất mềm.
Lục Trác Phong một tay ôm cô, một tay giữ sau gáy cô, nhẹ nhàng qua đi, nụ hôn càng dùng sức mà xâm nhập.
Minh Chúc chống đỡ hai tay lên lồng ngực cứng rắn của anh, thân thể anh nóng bỏng, khiến người khác mê loạn, cô run rẩy phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, thử hôn đáp trả lại anh. Nụ hôn của anh bắt đầu trở nên gấp gáp và mạnh mẽ.
Cô dần dần đứng không vững, cả người mềm nhũn bị kẹp giữa anh và thân cây, nghe được tiếng hô hấp khẽ khàng của cả hai trong đêm tối tĩnh mịch.
“Ngày mai tớ không muốn đến lớp của giáo sư Hoàng, cậu giúp tớ điểm danh được không?”
“Thầy thỉnh thoảng gọi tên phát biểu, cậu không sợ rớt tín chỉ à?”
……”Bất quá thì không điểm thôi!”
………..
Có người đang đi đến nơi này, Minh Chúc cả trái tim đều muốn rơi ra ngoài, đẩy đẩy anh.
Lục Trác Phong ngược lại không nhúc nhích tí nào, còn cắn cắn môi cô, Minh Chúc gấp đến độ không thở nổi,
“Có người kìa!”
Hai người nấp sau thân cây, nếu không nhìn kĩ, chắc là sẽ không thấy được, Lục Trác Phong đè tay cô lại, dán lên lỗ tai cô, nhẹ nhàng
“Xuỵt” một tiếng.
Cô ngẩng đầu, thấy rõ trong đáy mắt anh tràn đầy ý cười mà cũng đã nhuốm màu dục vọng.
Khoảnh khắc này, Minh Chúc mới phát hiện, anh cũng rất xấu xa.
Đàn ông nào cũng xấu xa.
Lục Trác Phong cũng không ngoại lệ.
Hai người đi qua đường kia quả thật không phát hiện ra bọn họ, ai ngờ, điện thoại trong túi quần Lục Trác Phong bỗng nhiên đổ chuông.
Tiếng chuông điện thoại di động của anh ……… Ừm …….. là bài
<<Người Trung Quốc>> của Lưu Đức Hoa.
“Năm ngàn năm gió mưa che giấu đi bao nhiêu giấc mộng
Da vàng, mắt đen, chỉ có nụ cười là không đổi thay
Tám ngàn năm sông núi nước non trông như một bài hát”
“……….”
Hai học sinh nam qua đường nào biết được có người trốn sau cái cây, bị doạ đến nhảy dựng:
“Mẹ kiếp, ai con mẹ nó đang trốn ở đằng sau …”
Minh Chúc: ……
Sợ đến nỗi không dám cử động.
Lục Trác Phong rút điện thoại di động ra, mặt đen thui nhích qua bên cạnh một bước, thân thể cao lớn cường tráng dựa lên trên thân cây, liếc nhìn tên học sinh nam kia, không chút khách khí hỏi:
“Thằng nhóc thối, mắng ai đấy, cái miệng dơ bẩn như vậy.”
Hai học sinh nam: ………
Không phải bọn họ mới là người bị hù doạ sao?!
Lục Trác Phong không thèm để ý đến bọn họ nữa, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Đường Hải Trình gọi tới, anh nhận máy:
“Đội trưởng.”
Hai học sinh nam kia:
???
Đội trưởng? Nhìn có vẻ rất khó dây vào, hâm hực chạy đi.
Minh Chúc trốn ở sau thân cây, vừa rối vừa buồn cười, lại nghe thấy Lục Trác Phong nói:
“Trở về nhanh đi.”
Cô nhìn thấy anh cúp điện thoại, nhỏ giọng nói:
“Anh về trước đi.”
Lúc đầu cô không muốn anh tiễn, anh lại kiên trì muốn đưa cô về dưới lầu ký túc xá.
Lục Trác Phong liếm khoé môi, thời gian cấp bách, anh cũng không phải loại người nhiều lời, xoa xoa đầu cô, nói:
“Chờ anh quay lại.”
Lại vội vàng chạy đi.
Minh Chúc đứng dưới bóng cây, sờ sờ môi mình.
Hôn rồi.
Trở lại ký túc xá, cô ngồi trên giường mình, hỏi ngay cô bạn lắm chuyện cùng phòng:
“Đàn ông hôn phụ nữ, có phải là biểu hiện của việc hẹn hò không?”
Bạn cùng phòng nói:
“Đúng vậy nha, không hẹn hò thì sao lại hôn?”
Một bạn cùng phòng khác nói:
“Chuyện đó cũng không chắc chắn đâu! Cũng có thể là tình một đêm, trai bao ở đâu ra vậy?”
Minh Chúc: ……
Cô cảm thấy, cô và Lục Trác Phong chính là đang hẹn hò.
——
Sau đó, Lục Trác Phong cũng không hề quay lại.
Cô nghĩ, hay là do không có một câu nói xác định rõ ràng, hai người ngay cả bạn trai bạn gái cũng không tính, vậy nên khi chia tay cũng không cần nói một tiếng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn cảm thấy hai người lúc đó là đang hẹn hò, chỉ là không biết Lục Trác Phong nghĩ như thế nào.
Hiện tại.
Anh đã nói rõ.
Rất tốt, chí ít cũng có thể xác nhận.
Cảm giác của cô là đúng, bọn họ lúc đó đã hẹn hò.
Minh Chúc làm như không có gì xảy ra lấy ra một bản bút ký từ trong túi xách, mới phát hiện ra toàn bộ phòng họp yên lặng tới mức đáng sợ, cả một đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Đường Hinh muốn nói gì đó lại thôi rồi quay sang nhìn cô, Minh Chúc cười trừ:
“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
Ban đầu ai cũng hào hứng nghe tin đồn, thì ra đội trưởng đã từng yêu đương rồi nha! Còn đang nghĩ sẽ tiếp tục lắng nghe, đột nhiên lại không ai nói gì nữa cho nên mới im lặng như vậy, có người phát hiện sắc mặt Lục đội không tốt lắm, cũng không dám lên tiếng.
Hàn Tĩnh ngồi bên cạnh Lục Trác Phong, đạp ghế anh một cái:
“Không phải chứ, cậu đã từng hẹn hò qua sao? Tớ còn tưởng cậu tính ở độc thân cả đời, không trách được không để ý bác sĩ ……” Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, có lẽ là cảm thấy không nên nói những lời đó trước mặt nhiều người như thế, đối với Bành Hảo Ni thật là không tôn trọng, nửa câu sau sửa miệng,
“Vậy bạn gái cậu đâu?”
Minh Chúc mỉm cười:
“Hàn đội, đó là bạn gái trước, không phải mới vừa nói đã chia tay rồi sao?”
Lục Trác Phong cắn răng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.
Bởi vì Minh Chúc cười rất tuơi tắn, biểu hiện và giọng điệu cũng tự nhiên hết mười phần, rất nhiều người cảm thấy có chút kì lạ, nhưng lại không nói được cái cảm khác kì lạ đó kì lạ ở chỗ nào, Hàn Tình nhìn về phía Lục Trác Phong, cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Tào Minh nhẫn nhịn một hồi, rất không hiểu nên hỏi:
“Minh tiểu thư, làm sao cô biết Lục đội nói chuyện yêu đương vào năm 2013?”
“Tôi đoán đại thôi.” Minh Chúc thuận miệng trả lời.
Khương đạo và Lâm Tử Du đều không phải đồ ngốc, cũng nhìn ra một chút manh mối, Khương đạo ho khan:
“Hỏi chuyện riêng tư tới đây thôi, Lục đội, năm 2013 cậu cùng với Đường đội trưởng lúc đó cứu viện ở nước ngoài, tổng cộng cứu được bao nhiêu con tin?”
Quay trở lại vấn đề chính.
Lục Trác Phong khoác tay lên trên bàn,
“Mười hai người.”
“Tỉ lệ nam nữ ra sao, có trẻ em không?”
“Sáu nữ, bốn nam, hai đứa trẻ, một đứa tám tuổi, một đứa bốn tuổi, đều là bé gái.” Anh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn Minh Chúc, nói đoạn còn lại rất chi tiết,
“Bé gái tám tuổi mặc một bộ sườn xám màu xanh, vốn là đồ đôi với mẹ cô bé, lúc chúng tôi sơ tán mọi người, mẹ cô bé bị thổi bay.”
Tất cả mọi người trầm mặc vài giây.
Minh Chúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh,
“Bé gái kia là được anh cứu ra sao?”
Lục Trác Phong nói:
“Là đội đột kích của bọn anh.”
Thực ra, khi đó anh phá lệ bảo vệ bé gái kia, liều cả mạng sống, là bởi vì cô bé ấy làm anh nhớ đến Minh Chúc.
Nhà bà Từ có mấy quyển album ảnh, là ảnh chụp của Từ Duệ và Minh Chúc từ nhỏ đến lớn, tiểu Minh Chúc từ nhỏ vóc dáng dã xinh đẹp, mặc sườn xám do bà ngoại làm, một thân khí chất dịu dàng xinh đẹp đã được bộc lộ từ nhỏ.
Mỗi lần anh đến nhà bà Từ, bà từ đều thích lấy album ảnh này ra, cùng anh xem qua một lần, nói tấm hình này chụp lúc nào, tấm kia chụp lúc nào, còn nói rõ Minh Chúc từ nhỏ đã lớn lên giống bà ngoại, dung mạo xinh đẹp lại có khí chất, là cô gái nhỏ mặc sườn xám xinh đẹp nhất ở trấn trên.
Lục Trác Phong nhìn bé gái kia, liền nghĩ tới Minh Chúc khi còn bé, anh muốn bé gái kia được sống.
Minh Chúc mắt nhìn bút ghi âm, rồi lại cúi đầu xuống viết viết mấy dòng chữ.
——-
Hơn hai tiếng đồng hồ, Lục Trác Phong đi cứu viện, từ thời gian xuất phát, phương thức phòng thủ, địa điểm, đến nhân số thương vong, thậm chí màu quần áo mà nhân viên giải cứu đã mặc đều được kể lại rất rõ ràng.
Trí nhớ của anh rất tốt, logic cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng, anh nói:
“Thật ra cũng không có gì đáng biểu dương, đây là trách nhiệm của anh.”
Lục Trác Phong bẩm sinh đã có nhiệt huyết làm quân nhân, toát ra từ trong xương tuỷ, giống như ông nội của anh, ông nôi anh nói:
“Làm lính, bản thân mình cũng không còn thuộc về minh nữa, cháu phải xác định rõ.”
Bảo vệ hoà bình quốc gia, bảo hộ người dân được an toàn.
Hạn chế tấn công, phòng thủ vững chắc.
Anh đã xác định rất rõ ràng.
Minh Chúc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo thanh tĩnh, cô hỏi:
“Anh bị thương rất nghiêm trọng?”
Lục Trác Phong không biểu cảm nói:
“Vẫn tốt.”
“Có bị thương?”
“Ừ.”
“Mấy vết?”
…… “Không nhớ rõ, người không chết là được rồi, còn để ý mấy vết làm gì?”
Lục Trác Phong thật sự không nhớ rõ, vết thương trí mạng là tim, những nơi khác chỉ là ngoại thương, vết thương lớn nhỏ đều có đủ, cũng chưa bao giờ đếm qua.
Minh Chúc tắt bút ghi âm, không tiếp tục hỏi nữa, trầm mặc thu dọn đồ đạc.
Lục Trác Phong nhìn cô một chút, liếc mắt tới đám binh lính đang ngồi nghe, có người mắt đã hoen đỏ.
Tào Minh lau nước mắt một chút, vô cùng xúc động nói:
“Quá nguy hiểm, quá kích thích, may mắn Lục đội còn sống trở về.”
Lục Trác Phong đứng lên, với tay cầm lấy hộp thuốc của Hàn Tĩnh đặt ở trên bàn, liếc mắt với đam binh lính kia, cười mắng:
“Khóc cái gì mà khóc! Đem toàn bộ nước mắt nước mũi nuốt về hết cho tôi, tôi còn chưa có chết đâu!”
Tào Minh: ………
Cuộc nói chuyện đêm nay có chút nặng nề, tâm trạng mọi người cũng không quá tốt, không ít người mắt đã đỏ.
Khương đạo hỏi Minh Chúc:
“Cô có cảm giác gì?”
Lúc Lục trác Phong kể về nhiệm vụ trận chiến kia, giọng điệu rất chân thật, bọn họ đều không chen ngang. Thật ra còn có rất nhiều điều muốn hỏi, còn có vài địa điểm, từ chuyên dụng, đều không nghe rõ, sau này còn phãi nghe lại bản ghi âm, làm bút ký, đến lúc đó từ từ đi hỏi từng cái, tìm hiểu thêm. Phân tích toàn bộ rõ ràng mới có thể viết xong được kịch bản.
Minh Chúc tâm trạng rối bời, cúi đầu đem máy tính nhét vào túi xách, bút ghi âm cũng nhét vào:
“Chú để tôi về chỉnh lý một chút, sau đó tôi sẽ thử viết xem.” (huhu mình không biết Minh Chúc và Khương đạo thân thiết bao nhiêu, cứ để chú/tôi trước đã, sau này có thể sửa lại T_T)
Khương đạo gật đầu:
“Được.”
Mọi người rất ăn ý lần lượt đi ra khỏi phòng họp.
Lục Trác Phong ở lại đến cuối cùng, rút ra điều thuốc đưa lên miệng nhóm lửa, cúi đầu hút một hơi, không nhịn được mà thở phào.
Hàn Tĩnh cướp hộp thuốc lá lại, cũng châm một điếu, hai người đứng đó, khói thuốc lượn lờ, khi mọi người đi ra gần hết, anh lại nhìn thấy Minh Chúc, cô gái kia nhìn anh nở nụ cười rồi cùng Đường Hinh đi mất.
Hàn Tĩnh vỗ vai Lục Trác Phong:
“Haizzz, bạn gái cũ của cậu, sẽ không phải là Minh tiểu thư đó chứ?”
Lục Trác Phong cúi đầu, gảy gảy tàn thuốc:
“Cậu cảm thấy giống sao?”
Hàn Tĩnh:
“Rất giống, cô ấy mặc dù đang cười, nhưng là có chút hung dữ doạ người, ặc, khí thế cũng rất mạnh mẽ. Tớ đã cho rằng cậu con mẹ nó bỏ rơi cô bé đó đấy.”
“Tớ đâu có.”
- Hết Chương 16-
Bội Bội: huhuhu hôn rồi T____T cuối cùng cũng hôn rồi!!
“Muốn gả cho anh sao?” cứ như bị ma ám, quanh đi quẩn lại trong đầu cô cả đêm.
Dường như là một đêm không ngủ, ngày hôm sau đương nhiên không còn mặt mũi gặp anh, cô cảm thấy mấy câu đại loại như:
“Thích anh” hoặc
“Làm bạn trai em nhé”, vẫn là anh nói thích hợp hơn.*
*vì trong tiếng trung ngôi thứ ba anh/em đều gọi là ‘ta’ (他/她) nên thật ra Lục Trác Phong hay Minh Chúc nói đều giống nhau, chỉ có dịch ra tiếng việt thì mới phân biệt rõ ngôi anh hay em.
Ít nhất cũng có thể xác định được quan hệ.
Cô cũng không phải do còn nhỏ mà thẹn thùng, không trả lời câu hỏi của anh, cũng không chắc chắn sau khi cô trả lời rõ ràng thì có bị từ chối hay không.
Lần thứ hai là lúc anh được nghỉ phép vào tháng 3, anh chạy tới trường học đón cô đi ăn cơm. Lần đó anh chỉ được nghỉ có nửa ngày, thời gian không nhiều, hai người ăn ngay tại quán cơm bình dân nhỏ gần trường học. Minh Chúc còn đang buồn rầu vì sự việc lần trước, cẩn thận quan sát sắc mặt, nói chuyện với anh cũng chỉ quanh quẩn về vấn đề trong quân, còn hỏi rất nhiều về sự khác biệt giữa các loại súng ống.
Lục Trác Phong biết cô đang tránh né điều gì, nhưng cũng không ép buộc gì cô.
Sập tối, lúc đưa cô về đến cửa trường học, Minh Chúc chỉ chỉ vào bên trong:
“Vậy … em vào nhé.”
Cô vừa mới quay nguời, lập tức bị người nào đó kéo tay lại.
Nhịp tim đập loạn nửa nhịp, cô bối rối quay đầu lại, Lục Trác Phong trợn mắt liếc nhìn cô, khoé miệng cũng đong đầy ý cười:
“Không có gì muốn nói với anh sao?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, lí nhí nói::
…… “Có.”
Anh nhướng lông mày:
“Vậy mà trốn tranh anh cả nửa ngày.”
Minh Chúc: ……
Vừa tính cãi lại, thì đằng sau lưng có người kêu lên sợ hãi:
“Minh Chúc!”
Cô sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn, thì thấy hai cô bạn cùng phòng đang kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên người cô cùng với bàn tay của Lục Trác Phong, anh còn đang nắm chặt tay cô.
Nên biết rằng, trong trường bạn học nam theo đuổi Minh Chúc không hề ít, nhưng đều bị cô cự tuyệt toàn bộ, rất nhiều người nói cô cao ngạo, khó gần. Ai mà ngờ được, cô cũng có một ngày nắm tay đàn ông ngay tại cửa trường học thế này.
Minh Chúc có chút ngại ngùng, thoát khỏi tay của Lục Trác Phong, vội vàng liếc anh một cái:
“Anh về trước đi, lần sau ….. lần sau gặp lại.”
Giống như một con thỏ, nhanh chóng nhảy đi trốn mất.
Lần thứ ba là vào tháng 4, đó là lần duy nhất hai người hẹn hò chân chính.
Đêm đó xem phim xong, Lục Trác Phong đưa cô về trường học, tay cô bị anh gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, thẳng một đường đưa cô vào trong sân trường.
Đây là lần đầu tiên Lục Trác Phong tiễn cô xa hơn cổng trường, trường học rất lớn, từ cổng đến ký túc xá phải đi một đoạn đường rất dài.
Ánh trăng yếu ớt trên đầu, đèn đường hai bên mờ nhạt, đi qua con đường lớn hai bên khoảng rừng vắng lặng, trong bóng tối u ám thế này, tim cô lại đập nhanh như muốn đòi mạng. Trước kia cô đã cùng với bạn cùng phòng đi qua chỗ này nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân hôn nhau, cũng biết nơi này là thánh địa hẹn họ của trường, từ trước tới giờ đều không dám nghĩ tới sẽ có một ngày cô cùng Lục Trác Phong nắm tay đi qua nơi này.
Từ lúc nào thì bắt đầu thích anh?
Chắc là từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đang ngồi khóc ở ngưỡng cửa, anh đưa tay về phía cô nói:
“Anh là chiến hữu của Từ Duệ, Lục Trác Phong.”
Cũng có thể là thời thời khắc khắc ở chung với nhau, anh đối xử với cô rất nhiệt tình, cô thích con người anh thẳng thắn mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa.
Nói nông cạn một chút, thì chính là thích dáng vẻ anh rất đẹp trai.
Sự yêu thích này vốn là không thể nói rõ, có lẽ trời sinh anh đối với cô có sức hấp dẫn chết người.
Hai người đi đến dưới gốc cây trong góc tối nhất.
Lục Trác Phong đột nhiên dừng lại, Minh Chúc cũng theo đà mà dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Trong bóng, anh nhìn cô, ánh mắt thâm tình mềm mại, cúi đầu xuống gần.
Minh Chúc phải ngửa cổ nhìn anh, cảm thấy ban đêm vừa buông xuống, bản thân mình cũng lớn gan lên hẳn, cũng giống như hiện tại, trong lồng ngực như có ai đang thúc giục, trái tim cũng nhảy loạn lên không ngừng, giống như đang tiếp thêm sự can đảm cho cô.
Cô đột nhiên nắm lấy quần áo của anh, nhón chân lên, nhẹ nhàng chạm môi anh một cái, lúc mũi chân chạm xuống đất, cô cảm giác được thân thể người đàn ông cứng lại, có vẻ là cũng không nghĩ tới cô sẽ lớn gan chủ động như vậy.
Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy có hai người đang đi tới từ ngã tư, lại lo sợ bị người khác nhìn thấy, chột dạ quay người muốn chạy.
Một giây sau, bị người nào đó chặn ngang ôm lấy cô.
Là ôm cả thân người, cái kiểu ôm nhấc bổng hai chân cô lên khỏi mặt đất, cô bám lấy hai vai anh, đập đập hai cái, thấp giọng kêu:
“Anh….”
Lục Trác Phong ôm cô nhảy xuống con đường trải đầy đá xanh, xoay người, đem cô đặt lên một thân cây dày dặn khô ráo, anh kẹp lấy hai tay của cô, hơi cúi đầu xuống, ở bên tai cô nói nhỏ:
“Em tại sao mỗi lần gây chuyện xong là chạy? Riết thành thói quen rồi phải không?”
Minh Chúc tủi thân: ……………..
Cô, cô gây chuyện xong rồi chạy hồi nào!
Cô đỏ mặt, cúi đầu né tránh hơi thở ấm áp cũa anh, vẫn không quên cãi lại:
“Rõ ràng chính anh mới …………”
“Anh?”
………. “Đúng vậy.”
Vốn dĩ là tại anh, nếu như không phải anh nuông chiều cô như vậy, làm sao cô có thể thích anh đến thế này!
Lục Trác Phong yên lặng chăm chú nhìn cô, giống như đang nhớ lại bạn thân mình có thật sự giống như cô lên án hay không, kết quả thì ngược lại – Anh cảm thấy người đi trêu chọc chính là cô.
Anh cười cong khoé miệng, cúi đầu nhìn vào mắt cô, Minh Chúc trốn không thoát nổi, chỉ có thể liều mạng đứng thẳng lưng, áp sát vào thân cây khô cong sần sùi, nghe anh thấp giọng thẩm vấn từng câu từng câu một:
“Ai suốt ngày mặc sườn xám, khoe ra đôi chân ở trước mặt anh đi qua đi lại?”
“…………..”
“Ai nói đồ thêu đồ cưới là vì anh?”
“…………….”
“Ai vừa rồi ở trong rạp chiếu phim nắm tay anh trước?”
“……………..”
Anh nói ra một câu thì tiến đến gần cô hơn một bước.
“Ai mới vừa nãy chủ động hôn anh?”
“…………….”
“Hửm?”
Trái tim Minh Chúc đập điên cuồng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt đỏ hồng ướt át, bị ức hiếp đến sắp khóc tới nơi ……
Có ai lại tính toán như vậy chứ! Cô cắn cắn môi:
“Em không có …….”
“Còn chối à?”
Không đợi cô nói cho xong, Lục Trác Phong đã cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô ngây ngẩn cả người.
Ai bắt đầu trước, ai thích ai trước, dường như đã không còn quan trọng nữa.
Cô nghĩ thế.
Minh Chúc nhắm mắt lại, cô vốn cho rằng Lục Trác Phong hôn sẽ rất mạnh bạo, nhưng anh không hề. Nụ hôn của anh rất nhẹ, dịu dàng ma sát trên môi cô, giống như lướt qua xong sẽ ngừng lại, điều bất ngờ là, môi của anh cũng rất mềm.
Lục Trác Phong một tay ôm cô, một tay giữ sau gáy cô, nhẹ nhàng qua đi, nụ hôn càng dùng sức mà xâm nhập.
Minh Chúc chống đỡ hai tay lên lồng ngực cứng rắn của anh, thân thể anh nóng bỏng, khiến người khác mê loạn, cô run rẩy phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, thử hôn đáp trả lại anh. Nụ hôn của anh bắt đầu trở nên gấp gáp và mạnh mẽ.
Cô dần dần đứng không vững, cả người mềm nhũn bị kẹp giữa anh và thân cây, nghe được tiếng hô hấp khẽ khàng của cả hai trong đêm tối tĩnh mịch.
“Ngày mai tớ không muốn đến lớp của giáo sư Hoàng, cậu giúp tớ điểm danh được không?”
“Thầy thỉnh thoảng gọi tên phát biểu, cậu không sợ rớt tín chỉ à?”
……”Bất quá thì không điểm thôi!”
………..
Có người đang đi đến nơi này, Minh Chúc cả trái tim đều muốn rơi ra ngoài, đẩy đẩy anh.
Lục Trác Phong ngược lại không nhúc nhích tí nào, còn cắn cắn môi cô, Minh Chúc gấp đến độ không thở nổi,
“Có người kìa!”
Hai người nấp sau thân cây, nếu không nhìn kĩ, chắc là sẽ không thấy được, Lục Trác Phong đè tay cô lại, dán lên lỗ tai cô, nhẹ nhàng
“Xuỵt” một tiếng.
Cô ngẩng đầu, thấy rõ trong đáy mắt anh tràn đầy ý cười mà cũng đã nhuốm màu dục vọng.
Khoảnh khắc này, Minh Chúc mới phát hiện, anh cũng rất xấu xa.
Đàn ông nào cũng xấu xa.
Lục Trác Phong cũng không ngoại lệ.
Hai người đi qua đường kia quả thật không phát hiện ra bọn họ, ai ngờ, điện thoại trong túi quần Lục Trác Phong bỗng nhiên đổ chuông.
Tiếng chuông điện thoại di động của anh ……… Ừm …….. là bài
<<Người Trung Quốc>> của Lưu Đức Hoa.
“Năm ngàn năm gió mưa che giấu đi bao nhiêu giấc mộng
Da vàng, mắt đen, chỉ có nụ cười là không đổi thay
Tám ngàn năm sông núi nước non trông như một bài hát”
“……….”
Hai học sinh nam qua đường nào biết được có người trốn sau cái cây, bị doạ đến nhảy dựng:
“Mẹ kiếp, ai con mẹ nó đang trốn ở đằng sau …”
Minh Chúc: ……
Sợ đến nỗi không dám cử động.
Lục Trác Phong rút điện thoại di động ra, mặt đen thui nhích qua bên cạnh một bước, thân thể cao lớn cường tráng dựa lên trên thân cây, liếc nhìn tên học sinh nam kia, không chút khách khí hỏi:
“Thằng nhóc thối, mắng ai đấy, cái miệng dơ bẩn như vậy.”
Hai học sinh nam: ………
Không phải bọn họ mới là người bị hù doạ sao?!
Lục Trác Phong không thèm để ý đến bọn họ nữa, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Đường Hải Trình gọi tới, anh nhận máy:
“Đội trưởng.”
Hai học sinh nam kia:
???
Đội trưởng? Nhìn có vẻ rất khó dây vào, hâm hực chạy đi.
Minh Chúc trốn ở sau thân cây, vừa rối vừa buồn cười, lại nghe thấy Lục Trác Phong nói:
“Trở về nhanh đi.”
Cô nhìn thấy anh cúp điện thoại, nhỏ giọng nói:
“Anh về trước đi.”
Lúc đầu cô không muốn anh tiễn, anh lại kiên trì muốn đưa cô về dưới lầu ký túc xá.
Lục Trác Phong liếm khoé môi, thời gian cấp bách, anh cũng không phải loại người nhiều lời, xoa xoa đầu cô, nói:
“Chờ anh quay lại.”
Lại vội vàng chạy đi.
Minh Chúc đứng dưới bóng cây, sờ sờ môi mình.
Hôn rồi.
Trở lại ký túc xá, cô ngồi trên giường mình, hỏi ngay cô bạn lắm chuyện cùng phòng:
“Đàn ông hôn phụ nữ, có phải là biểu hiện của việc hẹn hò không?”
Bạn cùng phòng nói:
“Đúng vậy nha, không hẹn hò thì sao lại hôn?”
Một bạn cùng phòng khác nói:
“Chuyện đó cũng không chắc chắn đâu! Cũng có thể là tình một đêm, trai bao ở đâu ra vậy?”
Minh Chúc: ……
Cô cảm thấy, cô và Lục Trác Phong chính là đang hẹn hò.
——
Sau đó, Lục Trác Phong cũng không hề quay lại.
Cô nghĩ, hay là do không có một câu nói xác định rõ ràng, hai người ngay cả bạn trai bạn gái cũng không tính, vậy nên khi chia tay cũng không cần nói một tiếng.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn cảm thấy hai người lúc đó là đang hẹn hò, chỉ là không biết Lục Trác Phong nghĩ như thế nào.
Hiện tại.
Anh đã nói rõ.
Rất tốt, chí ít cũng có thể xác nhận.
Cảm giác của cô là đúng, bọn họ lúc đó đã hẹn hò.
Minh Chúc làm như không có gì xảy ra lấy ra một bản bút ký từ trong túi xách, mới phát hiện ra toàn bộ phòng họp yên lặng tới mức đáng sợ, cả một đám người đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Đường Hinh muốn nói gì đó lại thôi rồi quay sang nhìn cô, Minh Chúc cười trừ:
“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”
Ban đầu ai cũng hào hứng nghe tin đồn, thì ra đội trưởng đã từng yêu đương rồi nha! Còn đang nghĩ sẽ tiếp tục lắng nghe, đột nhiên lại không ai nói gì nữa cho nên mới im lặng như vậy, có người phát hiện sắc mặt Lục đội không tốt lắm, cũng không dám lên tiếng.
Hàn Tĩnh ngồi bên cạnh Lục Trác Phong, đạp ghế anh một cái:
“Không phải chứ, cậu đã từng hẹn hò qua sao? Tớ còn tưởng cậu tính ở độc thân cả đời, không trách được không để ý bác sĩ ……” Nói được một nửa đột nhiên dừng lại, có lẽ là cảm thấy không nên nói những lời đó trước mặt nhiều người như thế, đối với Bành Hảo Ni thật là không tôn trọng, nửa câu sau sửa miệng,
“Vậy bạn gái cậu đâu?”
Minh Chúc mỉm cười:
“Hàn đội, đó là bạn gái trước, không phải mới vừa nói đã chia tay rồi sao?”
Lục Trác Phong cắn răng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.
Bởi vì Minh Chúc cười rất tuơi tắn, biểu hiện và giọng điệu cũng tự nhiên hết mười phần, rất nhiều người cảm thấy có chút kì lạ, nhưng lại không nói được cái cảm khác kì lạ đó kì lạ ở chỗ nào, Hàn Tình nhìn về phía Lục Trác Phong, cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Tào Minh nhẫn nhịn một hồi, rất không hiểu nên hỏi:
“Minh tiểu thư, làm sao cô biết Lục đội nói chuyện yêu đương vào năm 2013?”
“Tôi đoán đại thôi.” Minh Chúc thuận miệng trả lời.
Khương đạo và Lâm Tử Du đều không phải đồ ngốc, cũng nhìn ra một chút manh mối, Khương đạo ho khan:
“Hỏi chuyện riêng tư tới đây thôi, Lục đội, năm 2013 cậu cùng với Đường đội trưởng lúc đó cứu viện ở nước ngoài, tổng cộng cứu được bao nhiêu con tin?”
Quay trở lại vấn đề chính.
Lục Trác Phong khoác tay lên trên bàn,
“Mười hai người.”
“Tỉ lệ nam nữ ra sao, có trẻ em không?”
“Sáu nữ, bốn nam, hai đứa trẻ, một đứa tám tuổi, một đứa bốn tuổi, đều là bé gái.” Anh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn Minh Chúc, nói đoạn còn lại rất chi tiết,
“Bé gái tám tuổi mặc một bộ sườn xám màu xanh, vốn là đồ đôi với mẹ cô bé, lúc chúng tôi sơ tán mọi người, mẹ cô bé bị thổi bay.”
Tất cả mọi người trầm mặc vài giây.
Minh Chúc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh,
“Bé gái kia là được anh cứu ra sao?”
Lục Trác Phong nói:
“Là đội đột kích của bọn anh.”
Thực ra, khi đó anh phá lệ bảo vệ bé gái kia, liều cả mạng sống, là bởi vì cô bé ấy làm anh nhớ đến Minh Chúc.
Nhà bà Từ có mấy quyển album ảnh, là ảnh chụp của Từ Duệ và Minh Chúc từ nhỏ đến lớn, tiểu Minh Chúc từ nhỏ vóc dáng dã xinh đẹp, mặc sườn xám do bà ngoại làm, một thân khí chất dịu dàng xinh đẹp đã được bộc lộ từ nhỏ.
Mỗi lần anh đến nhà bà Từ, bà từ đều thích lấy album ảnh này ra, cùng anh xem qua một lần, nói tấm hình này chụp lúc nào, tấm kia chụp lúc nào, còn nói rõ Minh Chúc từ nhỏ đã lớn lên giống bà ngoại, dung mạo xinh đẹp lại có khí chất, là cô gái nhỏ mặc sườn xám xinh đẹp nhất ở trấn trên.
Lục Trác Phong nhìn bé gái kia, liền nghĩ tới Minh Chúc khi còn bé, anh muốn bé gái kia được sống.
Minh Chúc mắt nhìn bút ghi âm, rồi lại cúi đầu xuống viết viết mấy dòng chữ.
——-
Hơn hai tiếng đồng hồ, Lục Trác Phong đi cứu viện, từ thời gian xuất phát, phương thức phòng thủ, địa điểm, đến nhân số thương vong, thậm chí màu quần áo mà nhân viên giải cứu đã mặc đều được kể lại rất rõ ràng.
Trí nhớ của anh rất tốt, logic cũng rất rõ ràng.
Cuối cùng, anh nói:
“Thật ra cũng không có gì đáng biểu dương, đây là trách nhiệm của anh.”
Lục Trác Phong bẩm sinh đã có nhiệt huyết làm quân nhân, toát ra từ trong xương tuỷ, giống như ông nội của anh, ông nôi anh nói:
“Làm lính, bản thân mình cũng không còn thuộc về minh nữa, cháu phải xác định rõ.”
Bảo vệ hoà bình quốc gia, bảo hộ người dân được an toàn.
Hạn chế tấn công, phòng thủ vững chắc.
Anh đã xác định rất rõ ràng.
Minh Chúc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo thanh tĩnh, cô hỏi:
“Anh bị thương rất nghiêm trọng?”
Lục Trác Phong không biểu cảm nói:
“Vẫn tốt.”
“Có bị thương?”
“Ừ.”
“Mấy vết?”
…… “Không nhớ rõ, người không chết là được rồi, còn để ý mấy vết làm gì?”
Lục Trác Phong thật sự không nhớ rõ, vết thương trí mạng là tim, những nơi khác chỉ là ngoại thương, vết thương lớn nhỏ đều có đủ, cũng chưa bao giờ đếm qua.
Minh Chúc tắt bút ghi âm, không tiếp tục hỏi nữa, trầm mặc thu dọn đồ đạc.
Lục Trác Phong nhìn cô một chút, liếc mắt tới đám binh lính đang ngồi nghe, có người mắt đã hoen đỏ.
Tào Minh lau nước mắt một chút, vô cùng xúc động nói:
“Quá nguy hiểm, quá kích thích, may mắn Lục đội còn sống trở về.”
Lục Trác Phong đứng lên, với tay cầm lấy hộp thuốc của Hàn Tĩnh đặt ở trên bàn, liếc mắt với đam binh lính kia, cười mắng:
“Khóc cái gì mà khóc! Đem toàn bộ nước mắt nước mũi nuốt về hết cho tôi, tôi còn chưa có chết đâu!”
Tào Minh: ………
Cuộc nói chuyện đêm nay có chút nặng nề, tâm trạng mọi người cũng không quá tốt, không ít người mắt đã đỏ.
Khương đạo hỏi Minh Chúc:
“Cô có cảm giác gì?”
Lúc Lục trác Phong kể về nhiệm vụ trận chiến kia, giọng điệu rất chân thật, bọn họ đều không chen ngang. Thật ra còn có rất nhiều điều muốn hỏi, còn có vài địa điểm, từ chuyên dụng, đều không nghe rõ, sau này còn phãi nghe lại bản ghi âm, làm bút ký, đến lúc đó từ từ đi hỏi từng cái, tìm hiểu thêm. Phân tích toàn bộ rõ ràng mới có thể viết xong được kịch bản.
Minh Chúc tâm trạng rối bời, cúi đầu đem máy tính nhét vào túi xách, bút ghi âm cũng nhét vào:
“Chú để tôi về chỉnh lý một chút, sau đó tôi sẽ thử viết xem.” (huhu mình không biết Minh Chúc và Khương đạo thân thiết bao nhiêu, cứ để chú/tôi trước đã, sau này có thể sửa lại T_T)
Khương đạo gật đầu:
“Được.”
Mọi người rất ăn ý lần lượt đi ra khỏi phòng họp.
Lục Trác Phong ở lại đến cuối cùng, rút ra điều thuốc đưa lên miệng nhóm lửa, cúi đầu hút một hơi, không nhịn được mà thở phào.
Hàn Tĩnh cướp hộp thuốc lá lại, cũng châm một điếu, hai người đứng đó, khói thuốc lượn lờ, khi mọi người đi ra gần hết, anh lại nhìn thấy Minh Chúc, cô gái kia nhìn anh nở nụ cười rồi cùng Đường Hinh đi mất.
Hàn Tĩnh vỗ vai Lục Trác Phong:
“Haizzz, bạn gái cũ của cậu, sẽ không phải là Minh tiểu thư đó chứ?”
Lục Trác Phong cúi đầu, gảy gảy tàn thuốc:
“Cậu cảm thấy giống sao?”
Hàn Tĩnh:
“Rất giống, cô ấy mặc dù đang cười, nhưng là có chút hung dữ doạ người, ặc, khí thế cũng rất mạnh mẽ. Tớ đã cho rằng cậu con mẹ nó bỏ rơi cô bé đó đấy.”
“Tớ đâu có.”
- Hết Chương 16-
Bội Bội: huhuhu hôn rồi T____T cuối cùng cũng hôn rồi!!
Bình luận facebook