Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Vừa nãy, lúc Lục Trác Phong dẫn Minh Chúc trở về phòng, Thiệu Tuấn và các binh lính đang cùng nhau ăn cơm, bởi vì vừa mới bị phạt xong, cho nên bọn họ cũng không đám nhiều chuyện bàn tán chuyện của Lục Trác Phong, Lục Trác Phong cũng rất ít khi nói về chuyện tình cảm cá nhân của mình, Thiệu Tuấn chỉ biết anh và Hàn đội đều có bạn gái, nhưng lại không biết anh đã kết hôn rồi.
Hỏi mọi người xung quanh một chút, bọn lính dưới trướng của anh cũng không biết.
Lục Trác Phong định giữ bí mật việc nhận giấy hôn thú, anh chưa từng nói với ai về việc này, dù sao để Minh Chúc vụng trộm đi nhận giấy hôn thú với anh đã là thiệt thòi cho cô rồi, không phải chuyện gì đáng để rêu rao, vốn định sau khi trở về mới nói.
Ai ngờ, cô gái Minh Chúc này lại đem chuyện nói ra.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chuyện Lục Trác Phong và Minh Chúc đã nhận giấy hôn thú đã truyền hết mấy vòng trong quân doanh.
Thiệu Tuấn ăn cơm xong, trước khi đi vỗ vai Bành Đức một cái, vô cùng quan tâm nói:
“Tôi phải đi qua chỗ mấy thương binh xem vết thương, đợi lát nữa nếu Đội trưởng các cậu tới dùng cơm, hỏi cậu ta có cần biện pháp tránh …” Anh ta dừng lại một chút, mỉm cười, sửa lại từ ngữ hoa mỹ,
“Hỏi cậu ta có cần vật dụng kế hoạch hoá gia đình hay không, chỗ của tôi có.”
Lục Trác Phong nhìn qua Bành Đức, khoé môi giật giật, nửa câu cũng không thèm nói, quay người đi mất, bỏ lại Trương Vũ Lâm và Bành Đức đứng đực tại chỗ.
Trương Vũ Lâm gãi đầu một cái, hỏi Bành Đức:
“Haizz, vậy là Đội trưởng cần hay không cần vậy?”
Bành Đức một tay đập lên trên đầu cậu,
“Nói nhảm, cửu biệt thắng tân hôn, sao lại không cần, trừ khi bọn họ định sinh ra một đứa bé, nhưng mà …. Dựa theo tính tình của đội trưởng, hẳn là sẽ không để chị dâu chịu thiệt thòi, tránh … vật dụng kế hoạch hoá đương nhiên là cần rồi.”
Vật dụng kế hoạch hoá gia đình, nói nghe thật con mẹ nó văn nhã, anh xem chút đã không kịp nghĩ ra xem nó là cái gì.
———————————
Trước khi Lục Trác Phong trở về phòng, vẫn là đi vòng qua chỗ Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn vừa kiểm tra vết thương cho thương binh trở về, hai người một trái một phải, đối diện với nhau, tay Lục Trác Phong nắm lại trong túi quần, liếc mắt nhìn anh ta, hất hất cằm, sắc mặt tự nhiên nói:
“Mở cửa.”
Thiệu Tuấn cười cười mở cửa, vừa vào cửa liền kéo một ngăn kéo ra, nghiêm túc hỏi:
“Lấy thuốc hay là.. Thật sự, dùng thuốc đối với thân thể phụ nữ không tốt lắm, chắc là cậu biết.”
“Tôi không nói là lấy thuốc.”
Lục Trác Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh đương nhiên biết dùng thuốc là không tốt.
Thiệu Tuấn lấy ra ba cái hộp, trong từng hộp là rải rác nhiều cái … vật dụng kế hoạch hoá gia đình, đều là đàn ông, lại còn là quân y, cũng không có gì phải ngại ngùng, da mặt Thiệu Tuấn cũng tương đối dày, dựa vào ghế nhàn nhạt nói:
“Từ trái sang phải, kích cỡ từ nhỏ đến lớn, Lục thiếu tá cứ tự nhiên..”
Nếu như gần đây có thể mua được, Lục Trác Phong tuyệt đối sẽ không đến nơi này mà lấy, anh cũng không thèm nhìn Thiệu Tuấn, trực tiếp bốc một nắm từ hộp ngoài cùng bên phải, còn về chuyện bốc được mấy cái, anh cũng không để ý tới.
Nhét vào túi quần, lập tức quay đi.
Còn chưa đi tới cửa, Thiệu Tuấn lại kêu lên:
“Lục thiếu tá.”
Lục Trác Phong quay đầu,
“Còn việc gì sao?”
Thiệu Tuấn ho khan:
“Hình như cậu cầm hơi nhiều đấy, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, tiết kiệm sức lực một chút, đây vẫn còn là ở ngoài chiến tuyến, chừa chút sức lực cống hiến cho chủ nghĩa xã hội …”
“Thiệu Tuấn.” Lục Trác Phong đột nhiên cười thành tiếng, ý cười còn không chạm tới đáy mắt, khiến người ta nhìn mà sợ, anh nhàn nhạt mở miệng,
“Cậu có biết có vài người còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã chết là vì sao không?”
“Hả?” Thiệu Tuấn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
“Có vài người, chết là do nói nhiều.”
Lục Trác Phong vứt lại một câu, xong lại quay người, rời đi.
Thiệu Tuấn: …
Mẹ nó!
Ngoài cửa, Lục Trác Phong vừa mới rẽ sang hành lang bên kia, liền đụng phải Hàn Tĩnh, Hàn Tĩnh dựa người vào tường, trong tay kẹp điếu thuốc, nhìn thấy anh lập tức có chút nhịn không được,
“Nghe nói cậu và Minh Chúc đã nhận giấy hôn thú rồi? Là thật hay giả vậy?”
Lục Trác Phong nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói:
“Thật, trước khi tới đây đã nhận.”
Hàn Tĩnh có chút tuyệt vọng, nhưng cũng chịu thua,
“Tớ và Đông Giai vốn dĩ cũng muốn đi nhận giấy, nhưng cha mẹ cô ấy không đồng ý, nói chờ tớ về rồi tính, con mẹ nó cậu cũng thật là khốn kiếp, cũng không thèm nói gì với tớ, ít nhiều cũng phải truyền thụ chút kinh nghiệm chứ.”
Lục Trác Phong vẫn luôn cảm thấy chuyện này mình làm chưa đủ tốt, tự giễu cười một tiếng:
“Cha mẹ cô ấy không biết.”
Hàn Tĩnh á một tiếng, rít một hơi thuốc lá, nửa thật nửa giả nói:
“Vậy là bằng nhau, làm tớ cứ tự hỏi sao cái gì cậu cũng nhanh hơn tớ một bước vậy.”
“Cậu biến đi!” Lục Trác Phong trực tiếp đạp anh một cước, đi về phía trước hai bước, lại quay đầu lại,
“Mấy ngày này Minh Chúc ở chung phòng với tớ, lát nữa tớ về dẫn cô ấy ra ngoài một chút, cậu muốn về lấy cái gì thì nhanh đi, đưa chìa khoá cho tớ.”
Hàn Tĩnh: …
Anh thở ra một vòng khói, đứng đấy bất động, than thở nói:
“Tớ phát hiện con người của cậu ấy, vô cùng trọng sắc khinh bạn, chúng ta là chiến hữu, còn là anh em kề vai chiến đấu đã nhiều năm như vậy rồi còn không bằng một người phụ nữ.”
Lục Trác Phong cười mắng:
“Bớt con mẹ nó nói nhảm đi.”
Anh đưa tay ra.
Khoé miệng Hàn Tĩnh co rút, dập tắt thuốc lá, giao chìa khoá ra, nhíu mày cười:
“Yên tâm, tớ thề sẽ không đi quấy rầy hai người.”
——————————-
Lúc Minh Chúc dựa vào ghế sắp ngủ gật tới nơi thì Lục Trác Phong trở về.
Cô lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu nhìn anh,
“Sao anh đi lâu dữ vậy?”
Lục Trác Phong sờ sờ đồ vật trong túi, cảm thấy toàn thân đều đang phát nhiệt, anh đứng đấy không nói không rằng rút tay ra, vỗ vỗ đầu cô,
“Đi lấy chút đồ.” Ánh mắt liếc qua ba lô của cô, hỏi,
“Có muốn tắm rửa không?”
“Muốn.” Minh Chúc gật đầu.
Lục Trác Phong cầm túi của cô lên, kéo ngăn tủ ra cầm lấy một bộ thường phục của mình, lại lấy thêm một cái khăn sạch, kéo cô đến bên cạnh,
“Đi thôi.”
Minh Chúc nhìn anh một chút, có chút do dự hỏi,
“Phòng tắm nơi này phân nam nữ phải không?”
Tại nơi đóng quân cũng có không ít phụ nữ, phóng viên chiến trường, quân y và y tá của Đội y tế, còn có những nạn dân nữ tạm thời được cứu chữa ở đây.
Lục Trác Phong biết cô nghĩ cái gì, ôm lấy eo cô vuốt ve, như cười như không nhìn cô,
“Muốn tắm cùng anh sao?”
Minh Chúc: ….
“Không phải.”
Cô chỉ hỏi một chút thôi.
Lục Trác Phong lắc đầu thở dài,
“Không có, nơi này phòng ốc hạn hẹp, chỉ có hai phòng tắm, phòng nhỏ hơn là của nữ.”
Minh Chúc:
“Em đã nói là không phải!”
Anh cười nhẹ thành tiếng.
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi:
“Buổi tối em ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở đây, người cũng đã đến trước mặt anh rồi, em còn muốn ở riêng sao?” Lông mày Lục Trác Phong cau lại,
“Mấy ngày nay Hàn Tĩnh qua ngủ bên phòng của Thiệu Tuấn, bên đó còn dư một cái giường.”
Minh Chúc nhớ tới đồ vật trong túi, bình tĩnh lắc đầu:
“Không muốn, em muốn ở chung với anh.”
Hai người đi ra ngoài, Minh Chúc định khoá cửa, Lục Trác Phong đè tay cô lại,
“Không cần khoá, lát nữa Hàn Tĩnh quay về lấy đồ.”
“À.”
Trên đường đi đụng mặt không ít binh lính, phần lớn các binh lính đều gọi Minh Chúc là chị dâu, còn có người gọi Thiếu tá phu nhân, xưng hô thế này làm Minh Chúc hơi xấu hổ, chỉ biết kiên trì gật đầu. Đụng phải quân nhân Ca Lợi Á, bọn họ hâm mộ nhìn Lục Trác Phong, đụng phải vài người có cấp bậc sĩ quan, liền có người hỏi:
“Vị này là?”
Lục Trác Phong:
“Vợ tôi.”
“Vợ anh thật xinh đẹp.”
“Cám ơn.”
Lục Trác Phong ung dung trả lời, ôm eo Minh Chúc đi đến trước cửa phòng tắm, đưa đồ trên tay cho cô, hất cằm một cái,
“Đi thôi, anh chờ em bên ngoài.”
Minh Chúc nhận lấy túi,
“Còn anh thì sao?”
Lục Trác Phong cúi đầu liếc cô,
“Anh chắc chắn tắm còn nhanh hơn em, đi vào đi, tắm xong liền có thể thấy anh.”
Minh Chúc đi vào.
Nửa tiếng sau, Minh Chúc mặc một thân sườn xám màu hồng nhạt, đầu tóc ướt át đi tới, Lục Trác Phong dựa lưng lên tường, quay đầu nhìn cô, liếm môi một cái, đưa tay ôm lấy cổ cô, ôm cô vào trong ngực, đưa tay cầm lấy túi của cô, hững hờ nói:
“Mấy ngày này đừng mặc như vậy, mặc quần đi.”
“Vì sao chứ? Em thấy những phụ nữ khác cũng mặc váy mà, váy của các cô ấy còn ngắn hơn em, váy em dài đến mắt cá chân, rất kín đáo.”
Minh Chúc cúi đầu nhìn bản thân mình, cô cũng chỉ mặc một cái sườn xám cách tân rất đoan trang.
Thanh lịch, nhã nhặn.
Lục Trác Phong lại nhìn cô một chút, sắc mặt hơi thay đổi, cũng không trả lời cô.
Cô căn bản không hề biết, bản thân mình mặc như vậy, còn hấp dẫn người khác hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào mặc váy ngắn lộ ngực, quân nhân Trung Quốc đến đây nhận nhiệm vụ đều biết tính tình và ranh giới cuối cùng của anh, anh là Thiếu tá, đương nhiên không có ai dám có ý nghĩ gì.
Nhưng những quân nhân nước khác thì không như vậy, có vài người đàn ông thích phụ nữ phương đông, nhất là những phụ nữ có khí chất như Minh Chúc, vô cùng hiếm gặp.
Mới vừa nãy ánh mắt những người sĩ quan kia nhìn cô chính là ánh mắt trần trụi của đàn ông nhìn phụ nữ, mang theo dục vọng và hâm mộ, đương nhiên, bọn họ sẽ không làm gì cả, nhưng ánh kia quả thật làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, có người đàn ông nào thích người khác nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình chứ?
Sau khi trở lại phòng.
Anh ép lưng cô chống lên cửa, vuốt ve cằm của cô, nâng lên, nửa híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, tay kia vòng sau lưng cô không nặng không nhẹ vuốt ve,
“Đàn ông nơi này đã rất lâu chưa từng có phụ nữ, em hiểu chứ?”
Minh Chúc á một tiếng, phản ứng lại,
“Hiểu …”
Lục Trác Phong vừa lòng, sờ sờ đầu cô, tóc cô vẫn còn nhiễu nước, anh lấy khăn qua, chụp lên đầu cô, không mạnh không nhẹ xoa xoa. Đầu Minh Chúc lắc lư theo nhịp lau của anh, mắt bị che không nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh từ trên cao truyền xuống,
“Có anh ở đây thì sẽ không có người nào dám trắng trợn nhìn chằm chằm vào em, quân nhân cũng là đàn ông, sẽ có thất tình lục dục, chỉ là đại đa số người làm lính thì thẳng thắn hơn, nhưng cũng là giỏi che giấu thôi, đàn ông nào cũng đều có ý nghĩ xấu xa.”
Minh Chúc gật đầu, vô cùng đồng ý nói:
“Vâng, em biết, giống như anh vậy, bề ngoài nhìn qua vô cùng chính trực, đóng cửa lại … cũng xấu xa giống vậy.”
- Hết Chương 79-
Hỏi mọi người xung quanh một chút, bọn lính dưới trướng của anh cũng không biết.
Lục Trác Phong định giữ bí mật việc nhận giấy hôn thú, anh chưa từng nói với ai về việc này, dù sao để Minh Chúc vụng trộm đi nhận giấy hôn thú với anh đã là thiệt thòi cho cô rồi, không phải chuyện gì đáng để rêu rao, vốn định sau khi trở về mới nói.
Ai ngờ, cô gái Minh Chúc này lại đem chuyện nói ra.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chuyện Lục Trác Phong và Minh Chúc đã nhận giấy hôn thú đã truyền hết mấy vòng trong quân doanh.
Thiệu Tuấn ăn cơm xong, trước khi đi vỗ vai Bành Đức một cái, vô cùng quan tâm nói:
“Tôi phải đi qua chỗ mấy thương binh xem vết thương, đợi lát nữa nếu Đội trưởng các cậu tới dùng cơm, hỏi cậu ta có cần biện pháp tránh …” Anh ta dừng lại một chút, mỉm cười, sửa lại từ ngữ hoa mỹ,
“Hỏi cậu ta có cần vật dụng kế hoạch hoá gia đình hay không, chỗ của tôi có.”
Lục Trác Phong nhìn qua Bành Đức, khoé môi giật giật, nửa câu cũng không thèm nói, quay người đi mất, bỏ lại Trương Vũ Lâm và Bành Đức đứng đực tại chỗ.
Trương Vũ Lâm gãi đầu một cái, hỏi Bành Đức:
“Haizz, vậy là Đội trưởng cần hay không cần vậy?”
Bành Đức một tay đập lên trên đầu cậu,
“Nói nhảm, cửu biệt thắng tân hôn, sao lại không cần, trừ khi bọn họ định sinh ra một đứa bé, nhưng mà …. Dựa theo tính tình của đội trưởng, hẳn là sẽ không để chị dâu chịu thiệt thòi, tránh … vật dụng kế hoạch hoá đương nhiên là cần rồi.”
Vật dụng kế hoạch hoá gia đình, nói nghe thật con mẹ nó văn nhã, anh xem chút đã không kịp nghĩ ra xem nó là cái gì.
———————————
Trước khi Lục Trác Phong trở về phòng, vẫn là đi vòng qua chỗ Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn vừa kiểm tra vết thương cho thương binh trở về, hai người một trái một phải, đối diện với nhau, tay Lục Trác Phong nắm lại trong túi quần, liếc mắt nhìn anh ta, hất hất cằm, sắc mặt tự nhiên nói:
“Mở cửa.”
Thiệu Tuấn cười cười mở cửa, vừa vào cửa liền kéo một ngăn kéo ra, nghiêm túc hỏi:
“Lấy thuốc hay là.. Thật sự, dùng thuốc đối với thân thể phụ nữ không tốt lắm, chắc là cậu biết.”
“Tôi không nói là lấy thuốc.”
Lục Trác Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh đương nhiên biết dùng thuốc là không tốt.
Thiệu Tuấn lấy ra ba cái hộp, trong từng hộp là rải rác nhiều cái … vật dụng kế hoạch hoá gia đình, đều là đàn ông, lại còn là quân y, cũng không có gì phải ngại ngùng, da mặt Thiệu Tuấn cũng tương đối dày, dựa vào ghế nhàn nhạt nói:
“Từ trái sang phải, kích cỡ từ nhỏ đến lớn, Lục thiếu tá cứ tự nhiên..”
Nếu như gần đây có thể mua được, Lục Trác Phong tuyệt đối sẽ không đến nơi này mà lấy, anh cũng không thèm nhìn Thiệu Tuấn, trực tiếp bốc một nắm từ hộp ngoài cùng bên phải, còn về chuyện bốc được mấy cái, anh cũng không để ý tới.
Nhét vào túi quần, lập tức quay đi.
Còn chưa đi tới cửa, Thiệu Tuấn lại kêu lên:
“Lục thiếu tá.”
Lục Trác Phong quay đầu,
“Còn việc gì sao?”
Thiệu Tuấn ho khan:
“Hình như cậu cầm hơi nhiều đấy, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu, tiết kiệm sức lực một chút, đây vẫn còn là ở ngoài chiến tuyến, chừa chút sức lực cống hiến cho chủ nghĩa xã hội …”
“Thiệu Tuấn.” Lục Trác Phong đột nhiên cười thành tiếng, ý cười còn không chạm tới đáy mắt, khiến người ta nhìn mà sợ, anh nhàn nhạt mở miệng,
“Cậu có biết có vài người còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã chết là vì sao không?”
“Hả?” Thiệu Tuấn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng.
“Có vài người, chết là do nói nhiều.”
Lục Trác Phong vứt lại một câu, xong lại quay người, rời đi.
Thiệu Tuấn: …
Mẹ nó!
Ngoài cửa, Lục Trác Phong vừa mới rẽ sang hành lang bên kia, liền đụng phải Hàn Tĩnh, Hàn Tĩnh dựa người vào tường, trong tay kẹp điếu thuốc, nhìn thấy anh lập tức có chút nhịn không được,
“Nghe nói cậu và Minh Chúc đã nhận giấy hôn thú rồi? Là thật hay giả vậy?”
Lục Trác Phong nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói:
“Thật, trước khi tới đây đã nhận.”
Hàn Tĩnh có chút tuyệt vọng, nhưng cũng chịu thua,
“Tớ và Đông Giai vốn dĩ cũng muốn đi nhận giấy, nhưng cha mẹ cô ấy không đồng ý, nói chờ tớ về rồi tính, con mẹ nó cậu cũng thật là khốn kiếp, cũng không thèm nói gì với tớ, ít nhiều cũng phải truyền thụ chút kinh nghiệm chứ.”
Lục Trác Phong vẫn luôn cảm thấy chuyện này mình làm chưa đủ tốt, tự giễu cười một tiếng:
“Cha mẹ cô ấy không biết.”
Hàn Tĩnh á một tiếng, rít một hơi thuốc lá, nửa thật nửa giả nói:
“Vậy là bằng nhau, làm tớ cứ tự hỏi sao cái gì cậu cũng nhanh hơn tớ một bước vậy.”
“Cậu biến đi!” Lục Trác Phong trực tiếp đạp anh một cước, đi về phía trước hai bước, lại quay đầu lại,
“Mấy ngày này Minh Chúc ở chung phòng với tớ, lát nữa tớ về dẫn cô ấy ra ngoài một chút, cậu muốn về lấy cái gì thì nhanh đi, đưa chìa khoá cho tớ.”
Hàn Tĩnh: …
Anh thở ra một vòng khói, đứng đấy bất động, than thở nói:
“Tớ phát hiện con người của cậu ấy, vô cùng trọng sắc khinh bạn, chúng ta là chiến hữu, còn là anh em kề vai chiến đấu đã nhiều năm như vậy rồi còn không bằng một người phụ nữ.”
Lục Trác Phong cười mắng:
“Bớt con mẹ nó nói nhảm đi.”
Anh đưa tay ra.
Khoé miệng Hàn Tĩnh co rút, dập tắt thuốc lá, giao chìa khoá ra, nhíu mày cười:
“Yên tâm, tớ thề sẽ không đi quấy rầy hai người.”
——————————-
Lúc Minh Chúc dựa vào ghế sắp ngủ gật tới nơi thì Lục Trác Phong trở về.
Cô lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu nhìn anh,
“Sao anh đi lâu dữ vậy?”
Lục Trác Phong sờ sờ đồ vật trong túi, cảm thấy toàn thân đều đang phát nhiệt, anh đứng đấy không nói không rằng rút tay ra, vỗ vỗ đầu cô,
“Đi lấy chút đồ.” Ánh mắt liếc qua ba lô của cô, hỏi,
“Có muốn tắm rửa không?”
“Muốn.” Minh Chúc gật đầu.
Lục Trác Phong cầm túi của cô lên, kéo ngăn tủ ra cầm lấy một bộ thường phục của mình, lại lấy thêm một cái khăn sạch, kéo cô đến bên cạnh,
“Đi thôi.”
Minh Chúc nhìn anh một chút, có chút do dự hỏi,
“Phòng tắm nơi này phân nam nữ phải không?”
Tại nơi đóng quân cũng có không ít phụ nữ, phóng viên chiến trường, quân y và y tá của Đội y tế, còn có những nạn dân nữ tạm thời được cứu chữa ở đây.
Lục Trác Phong biết cô nghĩ cái gì, ôm lấy eo cô vuốt ve, như cười như không nhìn cô,
“Muốn tắm cùng anh sao?”
Minh Chúc: ….
“Không phải.”
Cô chỉ hỏi một chút thôi.
Lục Trác Phong lắc đầu thở dài,
“Không có, nơi này phòng ốc hạn hẹp, chỉ có hai phòng tắm, phòng nhỏ hơn là của nữ.”
Minh Chúc:
“Em đã nói là không phải!”
Anh cười nhẹ thành tiếng.
Minh Chúc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi:
“Buổi tối em ngủ ở đâu?”
“Đương nhiên là ở đây, người cũng đã đến trước mặt anh rồi, em còn muốn ở riêng sao?” Lông mày Lục Trác Phong cau lại,
“Mấy ngày nay Hàn Tĩnh qua ngủ bên phòng của Thiệu Tuấn, bên đó còn dư một cái giường.”
Minh Chúc nhớ tới đồ vật trong túi, bình tĩnh lắc đầu:
“Không muốn, em muốn ở chung với anh.”
Hai người đi ra ngoài, Minh Chúc định khoá cửa, Lục Trác Phong đè tay cô lại,
“Không cần khoá, lát nữa Hàn Tĩnh quay về lấy đồ.”
“À.”
Trên đường đi đụng mặt không ít binh lính, phần lớn các binh lính đều gọi Minh Chúc là chị dâu, còn có người gọi Thiếu tá phu nhân, xưng hô thế này làm Minh Chúc hơi xấu hổ, chỉ biết kiên trì gật đầu. Đụng phải quân nhân Ca Lợi Á, bọn họ hâm mộ nhìn Lục Trác Phong, đụng phải vài người có cấp bậc sĩ quan, liền có người hỏi:
“Vị này là?”
Lục Trác Phong:
“Vợ tôi.”
“Vợ anh thật xinh đẹp.”
“Cám ơn.”
Lục Trác Phong ung dung trả lời, ôm eo Minh Chúc đi đến trước cửa phòng tắm, đưa đồ trên tay cho cô, hất cằm một cái,
“Đi thôi, anh chờ em bên ngoài.”
Minh Chúc nhận lấy túi,
“Còn anh thì sao?”
Lục Trác Phong cúi đầu liếc cô,
“Anh chắc chắn tắm còn nhanh hơn em, đi vào đi, tắm xong liền có thể thấy anh.”
Minh Chúc đi vào.
Nửa tiếng sau, Minh Chúc mặc một thân sườn xám màu hồng nhạt, đầu tóc ướt át đi tới, Lục Trác Phong dựa lưng lên tường, quay đầu nhìn cô, liếm môi một cái, đưa tay ôm lấy cổ cô, ôm cô vào trong ngực, đưa tay cầm lấy túi của cô, hững hờ nói:
“Mấy ngày này đừng mặc như vậy, mặc quần đi.”
“Vì sao chứ? Em thấy những phụ nữ khác cũng mặc váy mà, váy của các cô ấy còn ngắn hơn em, váy em dài đến mắt cá chân, rất kín đáo.”
Minh Chúc cúi đầu nhìn bản thân mình, cô cũng chỉ mặc một cái sườn xám cách tân rất đoan trang.
Thanh lịch, nhã nhặn.
Lục Trác Phong lại nhìn cô một chút, sắc mặt hơi thay đổi, cũng không trả lời cô.
Cô căn bản không hề biết, bản thân mình mặc như vậy, còn hấp dẫn người khác hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào mặc váy ngắn lộ ngực, quân nhân Trung Quốc đến đây nhận nhiệm vụ đều biết tính tình và ranh giới cuối cùng của anh, anh là Thiếu tá, đương nhiên không có ai dám có ý nghĩ gì.
Nhưng những quân nhân nước khác thì không như vậy, có vài người đàn ông thích phụ nữ phương đông, nhất là những phụ nữ có khí chất như Minh Chúc, vô cùng hiếm gặp.
Mới vừa nãy ánh mắt những người sĩ quan kia nhìn cô chính là ánh mắt trần trụi của đàn ông nhìn phụ nữ, mang theo dục vọng và hâm mộ, đương nhiên, bọn họ sẽ không làm gì cả, nhưng ánh kia quả thật làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, có người đàn ông nào thích người khác nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình chứ?
Sau khi trở lại phòng.
Anh ép lưng cô chống lên cửa, vuốt ve cằm của cô, nâng lên, nửa híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, tay kia vòng sau lưng cô không nặng không nhẹ vuốt ve,
“Đàn ông nơi này đã rất lâu chưa từng có phụ nữ, em hiểu chứ?”
Minh Chúc á một tiếng, phản ứng lại,
“Hiểu …”
Lục Trác Phong vừa lòng, sờ sờ đầu cô, tóc cô vẫn còn nhiễu nước, anh lấy khăn qua, chụp lên đầu cô, không mạnh không nhẹ xoa xoa. Đầu Minh Chúc lắc lư theo nhịp lau của anh, mắt bị che không nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh từ trên cao truyền xuống,
“Có anh ở đây thì sẽ không có người nào dám trắng trợn nhìn chằm chằm vào em, quân nhân cũng là đàn ông, sẽ có thất tình lục dục, chỉ là đại đa số người làm lính thì thẳng thắn hơn, nhưng cũng là giỏi che giấu thôi, đàn ông nào cũng đều có ý nghĩ xấu xa.”
Minh Chúc gật đầu, vô cùng đồng ý nói:
“Vâng, em biết, giống như anh vậy, bề ngoài nhìn qua vô cùng chính trực, đóng cửa lại … cũng xấu xa giống vậy.”
- Hết Chương 79-
Bình luận facebook