• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỈ DỊU DÀNG VỚI MỖI EM (3 Viewers)

  • Chương 39

“Ớ? Lão đại, chị mua sợi dây chuyền này khi nào vậy? Đẹp quá!” Em út trong phòng thí nghiệm thốt lên.



Nghe vậy, Trì Noãn Noãn cúi đầu sờ thử, quả nhiên chạm phải sợi dây chuyền.



Thế mà cô lại không nhận ra có một thứ như vậy ở trên cổ mình…



Đó là một sợi dây chuyền bạc, cùng màu với dây mắt kính của cô, chỉ khác là trên sợi dây chuyền có treo các hành tinh nhỏ khác nhau, các hành tinh nhỏ được làm từ các hạt châu có màu sắc khác nhau, hạt châu rất nhỏ, nhưng cũng bởi vì điều này mà chúng càng trở nên tinh xảo và đẹp mắt hơn, mặt dây chuyền là một mặt trời làm từ kim cương.



Có người trong đội càng nhìn càng thấy sợi dây chuyền này quen mắt, sau đó nhanh chóng tìm kiếm trên mạng, không khỏi chửi thề!



“185 vạn!! Con mẹ nó!!! Lão đại, thế mà cô lại đeo 185 vạn trên cổ mình!!”



Em út tưởng mình nghe nhầm, liên tục gào to, “Cái gì?? Bao nhiêu tiền???”



“185 vạn, không tin được đúng không! Hơn nữa sợi dây chuyền này trên thế giới chỉ có ba cái mà thôi!”



Cả đội: “!!!”



Mọi người không hẹn mà gặp nhìn giáo sư Trì bằng ánh mắt khi nhìn kẻ lắm tiền nhiều của.



“Hơn nữa, sợi dây chuyền này còn có một cái tên tiếng Trung rất đẹp – Vũ trụ và Em!”



“Đm đm đm! Vị tiểu thuyết ngôn tình nào đã đặt cái tên này! Cũng biết đặt quá rồi đó!”



“Vũ trụ và Em! Tôi tuyên bố đây là lời yêu hay nhất mà tôi từng nghe.”



Mọi người đều phát ra âm thanh ghen tị, ai nấy cũng đều hâm mộ nên không nhận ra có điều gì đó không đúng.



“Lão đại, khai thật cho bọn tôi biết đi, có phải sếp Yến đã tặng sợi dây chuyền này cho chị không!”



Yến Bạch đã mời các thành viên trong phòng thí nghiệm đi ăn tối không chỉ một lần, có thể là do anh đẹp trai nên ngay từ đầu mọi người đã rất thích anh, sau khi biết Yến Bạch là chủ tịch của Thịnh Thế, bọn họ vốn dĩ có hơi sợ anh, nhưng khi nhìn thấy Yến Bạch không thể hiện ra bản thân mình là ông chủ, khiêm tốn hơn Tiết Ứng Chi trước đó rất nhiều, vì vậy sự yêu thích dành cho anh lại tăng lên vô hạn.



Trì Noãn Noãn vẫn đang bận suy nghĩ về việc sợi dây chuyền này xuất hiện trên cổ mình từ khi nào, thậm chí sáng nay cô vẫn không chú ý đến trong lúc thay đồ.



Chẳng nhẽ là đêm qua? Hay là sáng nay?



Chạm vào mặt trời kim cương, nụ cười dần hiện lên trong mắt Trì Noãn Noãn.



Vũ trụ và Em.



Nó thật sự là một cái tên rất đẹp.



Mọi người trong đội vẫn đang háo hức chờ đợi câu trả lời của cô, Trì Noãn Noãn cũng không do dự, gật đầu xác nhận sợi dây chuyền này là do Yến Bạch tặng.



Thành viên trong đội kêu r3n một trận!



Nghĩ kỹ lại thì, lần trước lão đại của bọn họ đã bỏ ra một số tiền lớn để mua rất nhiều kim cương, còn tự bỏ tiền làm chip, làm ra vài bộ ghim cài áo và khuyên tai chuyên theo dõi sức khỏe, cuối cùng những thứ này đều xuất hiện trên người sếp Tần.



Chẳng nhẽ đây là cách mà người có tiền yêu đương sao?



Có thể chia cho bọn họ một ít không? Dù là tiền bạc hay tình yêu đều ngọt ngào như vậy orz…



Bên đây, Yến Bạch cứ vài phút lại kiểm tra WeChat một lần. Nếu như là trước kia, dự án có xảy ra vấn đề lớn thì Yến Bạch cũng sẽ không căng thẳng như vậy, hiện tại Triệu Trạch Sinh chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu rõ, trên đời này chỉ có một người có thể làm cho sếp Yến uy nghiêm căng thẳng mà thôi, chắc hẳn là vị bạch nguyệt quang kiêm nốt chu sa trong lòng anh rồi.



Bỗng nhiên, Triệu Trạch Sinh nhìn thấy Yến Bạch giật mình, sau đó vội vàng cầm điện thoại gõ chữ, một giây trước còn căng thẳng, hiện tại lại nở nụ cười vui vẻ.



Triệu Trạch Sinh: “…”



Coi như anh ta bị mù đi.



Còn chưa kịp mở miệng trêu chọc, Yến Bạch đã nhận được điện thoại của vị giáo sư Trì kia.



Trì Trạch Sinh thầm nghĩ, có lẽ vừa rồi anh ta không nên vào đây, vừa đóng cửa là rải cơm chó cho anh ta rồi!



Triệu Trạch Sinh rất khó chịu, nhưng Yến Bạch không quan tâm anh ta có vui hay không, sau khi nghe điện thoại liền vui mừng hỏi: “Em có thích không?”



Cuối cùng cô cũng phát hiện ra sợi dây chuyền.



Sáng nay, anh đã lén đeo sợi dây chuyền cho cô khi cô đang ngủ, suốt buổi chiều làm việc, anh luôn căng thẳng chờ đợi, lo lắng không biết phản ứng của cô sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền sẽ như thế nào, liệu cô có thích nó không.



Đầu dây bên kia khá ồn ào, nghe như người trong đội của cô đang la ó, Yến Bạch không khỏi yên tâm.



Bầu không khí trong đội của cô có vẻ khá tốt, xem ra cô cũng thích nó.



Quả nhiên, giọng nói của Trì Noãn Noãn nhanh chóng lọt vào tai anh.



Cô nói: “Em thích lắm, cảm ơn anh.”



Yến Bạch mấp máy môi, muốn nói em thích là tốt rồi, nhưng khi anh ngước mắt lên lại phát hiện Triệu Trạch Sinh vẫn còn ở trong phòng làm việc của mình.



Triệu Trạch Sinh trơ mắt nhìn nụ cười đang dần chuyển sang không vui của ông bạn mình, sau đó biến thành ghét bỏ.



Triệu Trạch Sinh: “?”



Yến Bạch che loa điện thoại, nhíu mày hỏi anh ta: “Còn chuyện gì sao?”



Huyết áp lập tức tăng cao, Triệu Trạch Sinh câm nín không nói nên lời, cuối cùng ngậm một họng thức ăn cho chó đi ra ngoài.



Người nọ vừa rời đi, Yến Bạch liền khôi phục sắc mặt, nhìn chằm chằm mấy vết đỏ trên mu bàn tay, mím môi cười nói: “Em thích là tốt rồi, nhưng vẫn không bằng món quà em tặng cho anh.”



Người ở đầu bên kia điện thoại không biết nghĩ tới cái gì, nghẹn họng ho khan mấy tiếng, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, Yến Bạch lại nói: “Anh rất thích món quà của em.” Anh trầm ngâm một lát, “Chỉ là không biết, sau này còn có thể nhận được một món quà như vậy hay không?”



Trì Noãn Noãn cảm thấy hình như bản thân cô đã khai phá một con người mới của Yến Bạch, nhưng cô mà thích.



Có vẻ như sau chuyện tối hôm qua, mối quan hệ giữa hai người đã xa hơn một bước, đối mặt với sự tán tỉnh của Yến Bạch, Trì Noãn Noãn nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh thích là tốt rồi. Còn sau này thì phải xem tâm trạng của em.”



Bây giờ, đến lượt Yến Bạch đỏ mặt.



Hai người thông qua điện thoại tán tỉnh lẫn nhau, cuối cùng hai bên trầm mặc hồi lâu, nghĩ tới hành vi vừa rồi của mình thì cùng nhau bật cười.



Cười xong, Trì Noãn Noãn đột nhiên nói: “Yến Bạch.”



Ý cười trong mắt Yến Bạch vẫn không tan đi, anh nhẹ nhàng đáp: “Ừm?”



Chỉ nghe người trong điện thoại nói một cách dứt khoát: “Càng ngày em càng thích anh, còn anh?”



Không còn hình như, không còn hoài nghi, giọng điệu của cô rất chắc chắn.



Yến Bạch ngẩn người, trả lời cô ngay lập tức: “Anh cũng vậy.”



Cuối cùng, anh đột nhiên đứng dậy, tim đập như sấm mà hỏi cô: “Noãn Noãn, em có muốn bỏ bê công việc đi cùng anh không?”



Chưa được vài giây, Trì Noãn Noãn nói: “Được ạ.”



Tim anh đập càng lúc càng nhanh, “Được, em ở dưới lầu đợi anh, anh đến đón em!”



Nói xong, anh cầm áo khoác đi ra ngoài.



Về phía Trì Noãn Noãn, nói là bỏ bê công việc nhưng thực chất vẫn xin nghỉ phép, dù sao thì giáo sư Trì cũng là người có tinh thần trách nhiệm cao, đã trưởng thành chừng này rồi, nhưng cô vẫn chưa từng làm ra hành vi khác người như trốn học hay bỏ bê công việc.



Cô làm theo lời Yến Bạch, đợi anh ở dưới lầu.



Yến Bạch đến rất nhanh, gần như là vừa thu dọn đồ đạc đi xuống lầu thì xe của anh đã xuất hiện dưới tòa nhà Công nghệ Tương lai.



Yến Bạch xuống xe, anh mặc áo khoác ngoài màu đen, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu trắng, khiến cả người anh càng thêm dịu dàng. Dáng người anh cao lớn, đôi chân thon dài, đi được vài bước là đã đến bên cạnh cô, cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã ôm cô vào lòng.



“Noãn Noãn.” Anh nỉ non vào tai cô, vừa dịu dàng lại lưu luyến.



Anh nói: “Anh cũng vậy, anh rất yêu em”.



Anh muốn đích thân nói với cô những lời này.



Anh thật sự yêu cô rất nhiều, từ nhiều năm trước anh đã âm thầm thích cô, không thể quay đầu được nữa.



Sau khi ở bên nhau, tình yêu dành cho cô còn nồng cháy hơn cả khi yêu thầm.



Trì Noãn Noãn chỉ cảm thấy mình càng ngày càng bị ôm chặt, cô đưa tay ôm lại anh, cũng nói như vậy với anh.



“Em cũng yêu anh.”



Đột nhiên, những bông tuyết trên bầu trời rơi xuống.



Những bông tuyết trắng tinh dừng ở trên người đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau.



Đây là tuyết đầu mùa ở thành phố B.



Một cái tuyết đầu mùa thích hợp để thổ lộ tâm tình.



.*



Ngày hôm sau, cả hai ở nhà thu dọn hành lý.



Đồ đạc mang theo cũng không nhiều lắm, dọn dẹp chỉ mất một tiếng, thời gian còn lại hai người đều dính lấy nhau.



Ăn tối xong, Yến Bạch đi tắm, Trì Noãn Noãn đang nói chuyện điện thoại với Lâm Hạ Chí trong phòng khách, nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng tắm, cô lập tức cúp máy, đi về phía phòng ngủ.



“Yến Bạch? Yến Bạch, anh không sao chứ!” Trì Noãn Noãn lo lắng gõ cửa phòng tắm.



Bên trong truyền đến tiếng ậm ừ, tiếp theo là giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, “Không sao, là anh không cẩn thận đụng phải, shhh…”



Không biết là do vết thương hay là sao đó, Trì Noãn Noãn nghe không ổn, cũng không quan tâm đến chuyện khác, dù sao cũng đã làm với nhau rồi, anh còn giấu cái gì không biết.



“Anh không sao thật chứ? Mở cửa đi!” Trì Noãn Noãn nhíu mày, thậm chí còn đổi động tác gõ cửa thành đập cửa, suýt chút nữa là đạp cửa xông vào.



Người bên trong im lặng, Trì Noãn Noãn lại đập thêm hai cái nữa, vừa định lên tiếng thì cửa mở ra.



Cô không quan tâm mà đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp quan sát thì trời đất quay cuồng, cô bị người nọ đẩy dựa vào cửa.



Người đàn ông đè lên người cô, dùng hơi thở hỗn loạn thì thầm vào tai cô: “Dám tùy tiện xông vào phòng tắm của đàn ông à bé?”



Đầu óc Trì Noãn Noãn nhất thời chết máy, cô cho rằng mình bị lừa, nhưng khi nhìn xuống dưới, cô không để ý đến cậu nhóc to lớn bên dưới bụng anh, mà sự chú ý đều đổ dồn vào chân của người đàn ông, không biết anh đá vào đâu, mắt cá chân hơi đỏ lên.



Yến Bạch bị ánh mắt táo bạo của cô làm cho máu trong người sôi trào, nhưng ngày hôm qua thật sự có chút kịch liệt, hơn nữa sáng nay còn “uống thuốc”, cho nên chỉ có thể hết sức kiềm chế bản thân.



Trì Noãn Noãn vẫn đang nhìn xuống chân anh, nhìn được một lúc thì bị một thứ khác thu hút.



Ngay giây tiếp theo, đôi mắt đã bị che mất.



Trì Noãn Noãn bị động tác giấu đầu hở đuôi của Yến Bạch làm cho buồn cười. “Chỉ nhìn một chút thôi mà, anh có cần phản ứng…”



Mạnh như vậy không.



Yến Bạch vừa tức vừa cười: “Bị người con gái mình thích nhìn chằm chằm như vậy, anh không có phản ứng mới là kỳ lạ đó?”



Trì Noãn Noãn hài lòng với câu nói “Người con gái mình thích” của anh, khóe môi cong lên: “Nếu anh đã nói như vậy, em mà không giúp đỡ thì có phải rất vô tâm không?”



Đầu óc Yến Bạch nhất thời trống rỗng, khuôn mặt dần dần đỏ bừng.



Từ khe hở các ngón tay của anh, Trì Noãn Noãn nhìn thấy cơ thể của người đàn ông cũng dần trở nên phiếm hồng.



Trì Noãn Noãn: “…”



Cái thể chất chết tiệt này!



Cuối cùng, Yến Bạch cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà để Trì Noãn Noãn giúp đỡ.



Khi rửa tay, Trì Noãn Noãn nhìn vẻ mặt thỏa mãn trong gương của người đàn ông, trên người anh vẫn còn vết tích của đêm hôm qua, rất nhiều vết là do cô cào và cắn. Đến tối hôm qua cô mới nhận ra mình thuộc họ nhà chó, cái loại cắn người không chịu buông tha.



Chắc hẳn tối hôm qua anh cũng rất đau, nên sáng nay mới dậy sớm mua thuốc cho cô.



Anh cẩn thận đến mức khiến cô tự hỏi liệu có phải mình nên thích anh nhiều hơn nữa, đối xử tốt với anh nhiều hơn nữa.



“Lần sau…” Trì Noãn Noãn nhìn người đàn ông trong gương.



Nghe thấy giọng nói của cô, Yến Bạch chậm rãi đến gần, ôm chặt lấy cô từ phía sau, phát ra giọng mũi trầm ấm đầy quyến rũ: “Ừm?”



Trì Noãn Noãn thừa nhận bản thân đã hoàn toàn bị mê hoặc, cho nên cô mới không từ chối hay phản kháng.



Anh đã giúp cô như vậy, cô cũng có thể làm được.



Vì vậy, cô làm bản thân trông bình tĩnh hơn một chút, nhưng trên thực tế, cả người đã gần như mất bình tĩnh: “Lần sau, em sẽ giúp anh theo một cách khác.”



Yến Bạch vẫn chưa hoàn hồn sau kho4i cảm vừa rồi, phản ứng có hơi chậm, “Cái gì?”



Trì Noãn Noãn xoay người, vòng tay qua eo anh, vừa hôn vừa cắn nhẹ lên môi anh, “Là như thế này.”



Đợi đến khi Yến Bạch hiểu ra hàm ý của cô thì Trì Noãn Noãn đã đi ra ngoài, để anh một mình trong phòng tắm, toàn thân anh đỏ rần từ đầu đến chân, suýt chút nữa là bốc khói.



*



Ngày bay đến Thành phố S, bầu trời quang đãng.



Hai người đến thành phố S là gần sáu giờ chiều, giáo sư Lý và viện trưởng Trì vốn muốn đến đón bọn họ nhưng nhưng Trì Noãn Noãn đã xem dự báo thời tiết, gần đây Thành phố S mưa liên tục và nhiệt độ xuống rất thấp, sợ hai vợ chồng già cảm mạo nên không cho bọn họ đến đón.



Yến Bạch đã chuẩn bị quà cho ba mẹ của Trì Noãn Noãn, nhưng dù vậy, khi đứng trước cửa nhà họ Trì, anh vẫn lo lắng mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.



Trì Noãn Noãn nắm lấy tay anh, an ủi: “Đừng căng thẳng, không phải anh chưa gặp qua mẹ em, bà rất tốt, ba em cũng vậy, đừng sợ.”



Đối mặt với đôi mắt cười của cô gái nhỏ, Yến Bạch bình tĩnh lại đôi chút, nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng, đã lâu không được tiếp xúc với người lớn, lần cuối cùng tham gia buổi họp mặt đình hình như là năm anh mười mấy tuổi, đến bây giờ đã hoàn toàn mất ấn tượng, anh chỉ nhớ cảm giác lúc đó rất không thoải mái.



Anh đã sớm nghi ngờ, tự hỏi liệu có phải bản thân không đáng được người lớn yêu thích, nếu không tại sao bọn họ lại không muốn nuôi anh?



Sự nghi ngờ này dần dần biến mất khi anh lớn lên, tưởng chừng như nó đã biến mất, nhưng đến hôm nay mới nhận ra rằng khoảng thời gian đó vẫn luôn ẩn sâu trong trái tim anh, chỉ là anh đang giấu đi.



Anh rất sợ hãi, sợ rằng mình thật sự không được người lớn yêu thích.



Nếu như ba mẹ cô không thích anh…



Yến Bạch không có cơ hội nghĩ đến những điều xảy ra tiếp theo, bởi vì giáo sư Lý đã đi ra mở cửa.



Giống như ở Thành phố B, giáo sư Lý rất nhiệt tình với anh, điều này khiến anh cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy rất không chân thực.



“Yến Bạch?” Trì Noãn Noãn giật giật tay áo của người đàn ông vẫn còn đang ngơ ngác.



Yến Bạch chợt hoàn hồn, vội vàng nói câu “Cháu xin lỗi”, sau đó cúi người thay giày.



Nhà họ Trì là nhà song lập*, phong cách trang trí đơn giản mà ấm áp, toàn bộ căn phòng đều ngăn nắp sạch sẽ, mọi thứ đều được bày biện gọn gàng, từ những thói quen nhỏ này là có thể thấy ba mẹ của Trì Noãn Noãn đều có bệnh sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, còn Trì Noãn Noãn lại hoàn toàn khác biệt, cô thích sắp xếp mọi thứ một cách ngẫu nhiên, không để ý lắm đến việc dọn dẹp nhà cửa.



*Từ gốc: 复式楼: Là căn nhà một lầu, hành lang và lang can của lầu trên có thể được nhìn thấy từ tầng trệt.



Lúc này, viện trưởng Trì đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách đọc báo, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn hai người ở cửa, bình tĩnh nói: “Về rồi à.”



Trì Noãn Noãn: “…”



Sao còn lại còn diễn đến mức này?



Trì Noãn Noãn khó hiểu nhìn giáo sư Lý, giáo sư Lý che mắt tỏ vẻ không không nhìn thấy.



Hai mẹ con vô cùng khó hiểu trước hành vi của viện trưởng Trì, nhưng họ vẫn không vạch trần ông ấy, ngược lại, Yến Bạch cho rằng ba Trì không hài lòng với mình, thần kinh căng thẳng ngay từ khi bước vào cửa, khi anh ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, quy củ đến đến mức suýt nữa khiến Trì Noãn Noãn bật cười thành tiếng.



Cũng may, cảnh tượng này không kéo dài được bao lâu, chẳng mấy chốc, viện trưởng Trì đã bị chinh phục bởi kỹ năng nấu nướng của Yến Bạch.



Bữa cơm tối nay là do Yến Bạch nấu.



Dù đã đến độ tuổi này nhưng giáo sư Lý cũng là một “Nữ vương điện hạ” mười ngón tay không dính nước, tuy rằng viện trưởng Trì rất thích nấu ăn, nhưng tài nấu ăn thực sự rất loạn, cho nên trong nhà thường có dì giúp việc đến nấu cơm.



Hôm nay dì ấy cũng có đến đây, nhưng Yến Bạch lại chủ động đảm đương việc nấu nướng.



Khi anh và Trì Noãn Noãn ra ngoài mua nguyên liệu, viện trưởng Trì gục xuống như quả bóng xì hơi, chưa được vài giây đã hỏi vợ: “Sao sao, thấy dáng vẻ vừa rồi của tôi thế nào, có oách không?”



Giáo sư Lý không nói nên lời, “Không phải chứ, sao ông lại làm như vậy, viện trưởng Trì à, làm người phải luôn thẳng thắn thành thật, đây là câu mà ông hay treo ở bên miệng ấy.”



Viện trưởng Trì xấu hổ xoa mũi, “Không phải là do hai người sao, hết người này đến người khác đều khen Yến Bạch tốt như vậy, cho nên tôi mới phải giả bộ phản đối để kiểm tra cậu ta.”



Giáo sư Lý vừa tức vừa buồn cười: “Vậy ông kiểm tra được gì rồi?”



Viện trưởng Trì nghiêm túc gật đầu, “Tạm được.”



Từ lúc bước vào cửa đến giờ, tuy rằng Yến Bạch có căng thẳng nhưng phép tắc vẫn có, quà cáp mang đến cũng không khoa trương, đều là đồ dùng thực tế, rất phù hợp với công việc của hai vợ chồng ông ấy, xem ra đã tấm lòng của mình đó.



Khi vợ ông ấy mang trái cây ra, Yến Bạch vừa cầm lấy liền thuận tay gọt vỏ cho Trì Noãn Noãn, động tác tự nhiên như là thói quen.



Ngoài ra còn có một số chi tiết nhỏ, chẳng hạn như khi Trì Noãn Noãn đang thay giày ở cửa, Yến Bạch sẽ đỡ con bé, giúp con bé xách túi và cầm áo khoác, khi Trì Noãn Noãn cảm thấy tóc chắn tầm nhìn của mình, Yến Bạch sẽ đưa tay buộc tóc cho con bé.



Nhân phẩm được thể hiện qua từng hành động nhỏ nhặt.



Viện trưởng Trì không khỏi nghĩ đến lúc trước con gái mình cũng đưa Tiết Ứng Chi về đây ra mắt, lúc đó cậu ta đã mua rất nhiều thực phẩm chức năng, so với sự căng thẳng của Yến Bạch, thì cậu ta lại luôn miệng khen ngợi hai vợ chồng ông ấy, thái độ đối với Noãn Noãn thì luôn tôn trọng, xem con gái nhà ông ấy như công chúa nhỏ.



Bây giờ nhớ lại, liền cảm thấy Tiếc Ứng Chi lúc đó miệng lưỡi trơn tru.



Đại khái là không so sánh thì sẽ không có đau thương, có Tiết Ứng Chi cặn bã ở phía trước, nên ấn tượng của ba mẹ Trì về Yến Bạch tăng thêm vài bậc.



Đến tối, giáo sư Lý hỏi viện trưởng Trì nghĩ như thế nào về đứa trẻ Yến Bạch này.



Viện trưởng Trì hừ hừ nửa ngày, đưa lưng về phía giáo sư Lý, vẫn là câu nói kia: “Tạm được.”



Chỉ là lần này, khi ông ấy nói ra câu đó, sự hài lòng trong giọng nói rất rõ ràng.



Giáo sư Lý nhìn bóng lưng của viện trưởng Trì thì tặc lưỡi, “Ông đúng là ngạo kiều*.”



*Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ (Nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo)



Nói xong, cả hai liền nhắm mắt ngủ.



Lúc giáo sư Lý sắp chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, bà ấy nghe thấy viện trưởng Trì ở bên cạnh cười nói: “Xem ra, lần này Noãn Noãn nhà chúng ta thật sự đã gặp được người thương nó.”



Giáo sư Lý buồn ngủ đắp chăn cho ông ấy, “Ngủ đi.”



Viện trưởng Trì nghĩ đến đôi mắt lấp lánh và nụ cười không thể che giấu của con gái mình khi nhìn Yến Bạch, đây là những điều mà cô không có khi ở bên Tiết Ứng Chi.



Về phần thằng nhóc Yến Bạch, không nói đến những cái khác, chỉ cần thấy nó kiên nhẫn nhặt từng miếng tỏi và gừng băm nhỏ khi nấu ăn cho Noãn Noãn, ông ấy đã cảm thấy đứa trẻ này có thể.



Ông ấy nghĩ, lần này, con gái của ông ấy nhất định sẽ hạnh phúc.



Đêm nay, không chỉ có ba mẹ Trì, mà ngay cả Yến Bạch cũng ngủ trong sự yên tâm.



Hóa ra, anh không phải là một sự tồn tại bị người lớn ghét bỏ, người lớn cũng sẽ thích một người như anh.



Hóa ra, cảm giác gia đình là như thế này.



Thật tốt, anh hy vọng tương lai cũng có thể được ở bên Noãn Noãn của mình, có một mái nhà ấm áp như vậy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom