Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chuyến du lịch miễn phí của hai người bị hủy bỏ, Thượng Linh tắt máy theo ám hiệu của Huệ Nhi. Nếu bay từ thành phố S đến Sabah cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, từ giờ đến tối, cô sẽ giả vờ như đã rời khỏi thành phố S.
“Cậu tin lời con bé đó thật sao?” Mễ Mễ lặng lẽ hỏi Thượng Linh trên đường về thành phố.
“Cứ để xem tình hình thế nào đã. Cứ cho là cô ta có âm mưu gì thì cũng phải có nguyên do gì đó chứ!” Cô chống tay vào cằm dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vài tiếng sau, Thượng Linh biết được mục đích của Huệ Nhi một cách nhanh chóng.
Buổi tiệc tối nay do thành viên hội đồng quản trị tập đoàn VIVS tổ chức, mục đích là để tuyên bố cho giới truyền thông một sự kiện: Con trai độc nhất của ông, Diệp Thố sẽ đính hôn với Huệ Nhi, con gái của một thành viên hội đồng quản trị khác trong tập đoàn VIVS.
Dưới ánh đèn flash tới tấp của cánh phóng viên, Huệ Nhi mặc lễ phục bước lên sân khấu trong tư thế ngẩng cao đầu. Ánh mắt cô ta lướt qua đám đông trong phòng, nhìn thẳng vào cô gái tóc ngắn tầm thường đang đứng tít xa ngoài cánh cửa bên hông.
Huệ Nhi kiêu hãnh đứng bên cạnh người đàn ông tuyệt mỹ ấy, vô cùng hào hứng phấn khởi, vẻ mặt ấy như đang nói với Thượng Linh rằng cô đã bị ra rìa.
Bữa tiệc vô cùng hoàn hảo, ly chạm ly, ánh đèn rực rỡ. Chụp ảnh xong, Huệ Nhi nhận ra bóng người đứng tại cửa hông đã biến mất. Nụ cười trên môi Huệ Nhi càng thêm rạng rỡ. Được lắm, đây chính là kết quả mà cô ta chờ mong. Cô ta thắng rồi!
Có cần phải đắc ý như vậy không? Bên ngoài phòng tiệc, Thượng Linh thở dài ngao ngán nhìn bữa tiệc qua vách ngăn bằng kính. Cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, lẽ nào Huệ Nhi tưởng rằng cô chán nản bỏ đi vì màn kịch thông gia giữa hai gia tộc cũ rích này sao?
Ánh mắt cô tập trung vào một người khác trong phòng tiệc. Cách đây không lâu người này đã từng xuất hiện tại viện an dưỡng cha cô đang ở. Theo lời y tá nói, đúng là có người đã đến thăm cha trước khi ông đổ bệnh. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cha bị kích động.
Hôm đó, sau khi về nhà cô cứ suy nghĩ mãi, liệu có phải mình đã nhìn nhầm hay không? Dù sao năm xưa ông ta cũng chỉ là người lái xe tầm thường trong nhà họ Thượng. Sao lại có được chiếc xe đắt tiền như vậy, lại còn có người đứng bên cung kính mở cửa cho ông ta nữa chứ?
Nhưng giờ phút này dưới ánh đèn rực rỡ, cô biết hôm trước mình không hề nhìn nhầm.
Tuy cách ăn mặc và phong thái hoàn toàn khác ngày xưa nhưng người đàn ông trung niên vừa bước lên sân khấu tuyên bố việc đính hôn trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, chính là người lái xe của gia đình cô ngày trước.
Năm xưa khi ông ta rời khỏi nhà họ Thượng, cô mới chỉ mười bốn tuổi. Ngày ấy không biết vì lí do gì, ông lái xe xưa nay vô cùng lễ phép, thật thà lại dám cãi nhau kịch liệt với cha cô.
Với tính cách của cha cô, đương nhiên không thể chấp nhận việc một tay lái xe lại dám vô lễ với mình như vậy. Sau ngày hôm đó, ông lái xe bị sa thải, rời khỏi nhà họ Thượng, từ đó cô cũng chưa từng gặp lại ông ta.
Cho đến tận tối nay… Chỉ có điều, thân thế ông ta đã thay đổi đến mức chóng mặt. Ông ấy hiện là thành viên hội đồng quản trị của VIVS và cũng chính là cha của Diệp Thố. Hay nói cách khác, Diệp Thố… chính là con trai ông lái xe của nhà cô.
Chính là A Thố, người luôn sống cùng cha mình tại nhà họ Thượng từ khi còn nhỏ. Là tên béo A Thố, vừa mập ú vừa đần độn, lúc nào cũng thích bám theo cô, lúc nào cũng léo nhéo việc này việc kia.
“Mỹ nhân” CEO cao quý, lạnh lùng, khôi ngô tuấn tú cũng chính là tên thiếu niên béo ú, người thấp mập, xấu xí vô vị suốt ngày lải nhải.
Đây là gì cơ chứ? Đến tuổi dậy thì nên đã thay đổi? Anh ta quả đúng là người biết cách đổi khác. Thượng Linh ngỡ ngàng ngồi trên ghế mây bên hồ, gương mặt lặng lẽ.
***
Trong những năm tháng Thượng Linh còn là công chúa, thực ra ngoài Phong Duy Nặc, còn có một nam sinh khác bên cạnh cô. Anh ta thường xuyên xuất hiện bên cô không phải vì được cô cho phép mà vì cha anh là lái xe của nhà cô. Kể từ khi cô ghi nhớ được mọi việc xung quanh, anh ta đã luôn đi theo cha mình, cùng sống tại nhà họ Thượng.
Còn từ khi cô biết nhận thức, nhân vật này luôn bị cô lảng tránh. Lý do rất đơn giản: Cô ghét những tên béo phì. Điều này cũng không thể trách cô được, thử hỏi, một thiên kim tiểu thư yểu điệu ngay từ khi sinh ra đã ngậm chiếc khóa vàng thì làm sao có thể cho phép một bóng dáng chẳng ra gì xuất hiện trong cuộc sống hoàn hảo của mình.
Nói tóm lại, cô biết anh ta bao lâu thì cũng căm ghét anh ta bấy lâu. Ghét đến nỗi trong điều ước mỗi năm sinh nhật mình, cô đều có thêm đoạn hy vọng tên béo này sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.
Nhưng điều ước chẳng bao giờ thành sự thực, trước năm cô mười bốn tuổi, bất kể ở nhà, đi học hay ra ngoài, anh ta luôn lẽo đẽo bên cạnh cô. Cha cô cho anh ta được học hành như cô, để anh ta có thể bảo vệ thiên kim tiểu thư của ông mọi lúc mọi nơi.
Còn anh ta lại vô cùng ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh này. Sau này nghĩ lại, sở dĩ cô thích Phong Duy Nặc có lẽ cũng vì anh có nhiều trò bắt nạt A Thố. Thực ra cô luôn thấy mình là một vị thiên kim tiểu thư rất khoan dung, dù ghét A Thố nhưng vẫn không làm gì quá đáng quá. Nói chung, tùy vào tâm trạng, đối xử với anh ta có lúc tốt, lúc xấu. Nhưng Phong Duy Nặc lại không như vậy. Có lẽ vì cùng là con trai nên không có chuyện nương tay.
Ngày đó niềm vui lớn nhất của cô mỗi ngày là ngồi bên cạnh nghe anh A Nặc bày mưu tính kế, sau đó cùng đi chòng ghẹo tên béo A Thố. Mỗi lần thấy bộ dạng nhếch nhác của A Thố, cả hai đều cười như nắc nẻ. Đến cả biệt danh A Tỏa cũng do Phong Duy Nặc đặt cho A Thố.
Năm cô mười bốn, bác lái xe bị buộc thôi việc phải rời nhà họ Thượng, tên béo cũng ra đi cùng cha. Cha con họ rời đi đúng ngày cô và Phong Duy Nặc ra ngoại ô chơi, nên không có màn từ biệt lúc ra đi. Đối với cô, A Thố đi hay ở chẳng có gì khác nhau mấy, cũng giống như những gợn sóng trên mặt hồ, rồi cũng chẳng còn lưu lại chút vết tích nào.
Ai lại có thể đoán được, vào ngày này mười hai năm sau, anh ta lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời cô. Lần này, vị thế đã đảo lộn. Anh ta ở tận trên cao vời vợi, anh ta nắm giữ tất cả, cô ra sức cung phụng lấy lòng, gọi dạ bảo vâng. Thượng Linh nhận ra mình còn căm phẫn hơn cả tưởng tượng.
Cuối cùng giờ đây, cô đã hiểu được lý do thực sự của cuộc điện thoại trong vườn hoa.
Mục đích của trò chơi này là bắt cô thiên kim tiểu thư chuyên bắt nạt, hành hạ anh ta ngày xưa phải nếm trải cảm giác bị đem ra làm trò đùa! Vì vậy để ra oai, anh ta vung tiền hạ thấp cô, bao cô.
Chẳng trách thái độ anh ta lúc nào cũng kì lạ như vậy. Lúc nắng lúc mưa, coi cô như vật nuôi làm cảnh, chẳng có chút thành thật gì cả. Thảo nào hôm trước, anh ta lại hào phóng đến vậy, sắp xếp cho cô và Mễ Mễ ra nước ngoài du lịch. Mục đích cũng chỉ là để cô không gặp được cha anh ta, không phát hiện ra tất cả mọi việc, để còn tiếp tục cái trò mèo vờn chuột này.
Bữa tiệc kết thúc, Huệ Nhi vô cùng mãn nguyện, bám lấy cha Diệp Thố nũng nịu, thỉnh thoảng lại nhìn sang người đàn ông tóc đen với gương mặt lạnh lùng bên cạnh. Dù mặt mày cau có lạnh lùng, anh vẫn đẹp trai đến độ khiến người khác phải ngơ ngẩn.
Ánh mắt khinh mạn và phong thái lạnh lùng ấy… Quỷ thần ơi! Sao trên đời lại có người đàn ông như vậy chứ?
Huệ Nhi vẫn đang ngẩn ngơ si tình, nhưng lại đụng ngay phải Thượng Linh ngồi đợi hồi lâu ở phòng chờ Vip. Cô bình thản nhìn Huệ Nhi, chậm rãi nói: “Tôi không đến tìm cô, cô có thể đi sang phòng bên nói chuyện tiếp, tôi sẽ đi ngay sau khi nói chuyện xong với người cần nói.”
“Thượng Linh!” Hai cha con Diệp Thố nhíu mày cùng lúc khi vừa bước vào phòng chờ Vip.
Giờ không phải là lúc ôn lại kỉ niệm xưa, cô chỉ chào hai tiếng “bác Minh”, sau đó bất thình lình lôi Diệp Thố đi. Cô không nhìn ánh mắt của người phía sau, chỉ một mực rảo bước thật nhanh vào một phòng chờ khác, sau đó khóa trái cửa lại.
Buông tay Diệp Thố ra, cô lại chùi tay lên áo theo thói quen, suy nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu. Cô vốn không giỏi khi nói chuyện về những vấn đề như thế này. Huống hồ giờ đây vị thế đã đảo lộn, cô không biết mình phải giữ thái độ nhũn nhặn hay là làm cao nữa.
Dù rất căm phẫn, nhưng trong lòng cô giờ đây cảm xúc lấn át nhất chính là… Chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông đang đứng trước mặt cô chính là tên béo A Thố ngày xưa, trong hai tháng qua hai người đã từng hôn nhau không biết bao lần, suýt chút nữa còn quan hệ với nhau, cô lại thấy nổi da gà.
Thượng Linh không hề hay biết, người còn lại trong phòng đang lạnh lùng quan sát những hành động vô thức của cô.
Trong những năm tháng ấy, cô cũng thường hay có hành động như vậy, lúc đó anh rất béo, rất dễ đổ mồ hôi, nhất là lòng bàn tay. Mỗi lần sau khi anh vô tình nắm tay cô, cô đều lau tay thật sạch như vừa rồi. Rõ ràng cô đã biết anh là ai.
Anh từ từ nhấc tay lên, mây đen cuồn cuộn nổi lên trong đáy mắt. Những ngón tay đẹp đẽ thanh mảnh hiện nay cũng bị đối xử như những ngón tay ngắn ngủn béo mập xưa kia, đối với cô, anh đáng ghét đến mức ấy sao?
Thượng Linh ngẩng đầu, bắt gặp ngay nụ cười mỉa mai lạnh lùng trên môi anh: “Thế nào, sau khi biết tôi là ai, em có gì cần nói không? Kẻ đã từng bị coi thường, bị khinh bỉ giờ đây lại trở thành người chi phối cuộc sống của em, cảm giác ấy như thế nào?”
Thượng Linh tức giận ngùn ngụt trước vẻ mặt và giọng điệu ấy của anh.
“Im ngay! Đây không phải là lúc đến lượt anh được phép truy hỏi.” Thượng Linh buột miệng nói.
Rõ ràng, bản tính công chúa của Thượng Linh đã thâm căn cố đế.
“Anh đừng tưởng bây giờ anh giàu có rồi thì tha hồ mà giở trò với tôi. Tôi nói cho anh biết, kể từ khi sinh ra trên cõi đời này số kiếp anh đã là đầy tớ, tôi là chủ. Cả đời này cũng chẳng thay đổi được! Cũng giống mối quan hệ thượng đẳng và hạ đẳng giữa ngựa và lừa sẽ không có cách nào thay đổi được!” Có lẽ cô giận quá mất khôn, chửi người mà cũng buồn cười như vậy.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng có thể giở trò được với tôi! Tôi chẳng thèm để tâm làm gì cho mệt người, anh là cái thá gì mà làm tôi tức giận?” Cô biết, thực ra cô đang tức giận thực sự.
Đứng trước mặt cô, Diệp Thố không có chút động tĩnh nào, đôi mắt hơi chớp càng lúc càng lạnh lùng tăm tối, sự lạnh lùng ấy càng khiến cô tức giận ngút trời. Cô mở túi xách, rút hết tiền mặt có trong ví ra ném thẳng vào mặt anh.
“Chẳng qua là tiền thôi chứ gì? Tôi trả lại anh đấy!” Thượng Linh nắm chặt túi xách, ngay lập tức đi thẳng về phía cánh cửa. Khi đi ngang qua, những ngón tay anh như xiềng xích cùm chặt lấy tay cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt thản nhiên của anh.
Một hồi lâu sau, anh mới thốt lên hai tiếng: “Đừng đi!”
Nếu giờ phút này Thượng Linh bình tĩnh được như khi đối mặt với “kẻ thứ ba”, cô đã có thể nhận ra biết bao cảm xúc mâu thuẫn, dữ dội đang cuồn cuộn trào dâng sau vẻ mặt thản nhiên của anh: tức giận, tiếc nuối, không cam chịu, thậm chí là… sợ hãi. Có lẽ lần này cô sẽ không bao giờ còn quay lại nữa.
Không, không phải là có lẽ! Là chắc chắn! Dù cho giờ đây anh đã hoàn hảo đến mức này, nhưng một khi bí mật bị tiết lộ, đối với cô, anh mãi chỉ là A Thố. Là A Thố mà cô căm ghét.
“Bỏ tay ra!” Cuối cùng cô đã vớt vát lại được chút dáng vẻ công chúa.
Không có tiếng động nào, anh cũng không hề buông tay. Cô nặng nề hít vào một hơi, lạnh lùng bất lực nhìn anh, hành động giống hệt bao lần ngày xưa: “A Thố! Tôi ra lệnh cho anh bỏ tay ra ngay lập tức!”
Người anh như hơi run rẩy, những ngón tay đang giam cầm cánh tay cô đã nới lỏng. Cô gạt anh ra, không hề quay đầu lại, đẩy cửa bước ra ngoài.
“Cậu tin lời con bé đó thật sao?” Mễ Mễ lặng lẽ hỏi Thượng Linh trên đường về thành phố.
“Cứ để xem tình hình thế nào đã. Cứ cho là cô ta có âm mưu gì thì cũng phải có nguyên do gì đó chứ!” Cô chống tay vào cằm dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vài tiếng sau, Thượng Linh biết được mục đích của Huệ Nhi một cách nhanh chóng.
Buổi tiệc tối nay do thành viên hội đồng quản trị tập đoàn VIVS tổ chức, mục đích là để tuyên bố cho giới truyền thông một sự kiện: Con trai độc nhất của ông, Diệp Thố sẽ đính hôn với Huệ Nhi, con gái của một thành viên hội đồng quản trị khác trong tập đoàn VIVS.
Dưới ánh đèn flash tới tấp của cánh phóng viên, Huệ Nhi mặc lễ phục bước lên sân khấu trong tư thế ngẩng cao đầu. Ánh mắt cô ta lướt qua đám đông trong phòng, nhìn thẳng vào cô gái tóc ngắn tầm thường đang đứng tít xa ngoài cánh cửa bên hông.
Huệ Nhi kiêu hãnh đứng bên cạnh người đàn ông tuyệt mỹ ấy, vô cùng hào hứng phấn khởi, vẻ mặt ấy như đang nói với Thượng Linh rằng cô đã bị ra rìa.
Bữa tiệc vô cùng hoàn hảo, ly chạm ly, ánh đèn rực rỡ. Chụp ảnh xong, Huệ Nhi nhận ra bóng người đứng tại cửa hông đã biến mất. Nụ cười trên môi Huệ Nhi càng thêm rạng rỡ. Được lắm, đây chính là kết quả mà cô ta chờ mong. Cô ta thắng rồi!
Có cần phải đắc ý như vậy không? Bên ngoài phòng tiệc, Thượng Linh thở dài ngao ngán nhìn bữa tiệc qua vách ngăn bằng kính. Cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ, lẽ nào Huệ Nhi tưởng rằng cô chán nản bỏ đi vì màn kịch thông gia giữa hai gia tộc cũ rích này sao?
Ánh mắt cô tập trung vào một người khác trong phòng tiệc. Cách đây không lâu người này đã từng xuất hiện tại viện an dưỡng cha cô đang ở. Theo lời y tá nói, đúng là có người đã đến thăm cha trước khi ông đổ bệnh. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cha bị kích động.
Hôm đó, sau khi về nhà cô cứ suy nghĩ mãi, liệu có phải mình đã nhìn nhầm hay không? Dù sao năm xưa ông ta cũng chỉ là người lái xe tầm thường trong nhà họ Thượng. Sao lại có được chiếc xe đắt tiền như vậy, lại còn có người đứng bên cung kính mở cửa cho ông ta nữa chứ?
Nhưng giờ phút này dưới ánh đèn rực rỡ, cô biết hôm trước mình không hề nhìn nhầm.
Tuy cách ăn mặc và phong thái hoàn toàn khác ngày xưa nhưng người đàn ông trung niên vừa bước lên sân khấu tuyên bố việc đính hôn trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, chính là người lái xe của gia đình cô ngày trước.
Năm xưa khi ông ta rời khỏi nhà họ Thượng, cô mới chỉ mười bốn tuổi. Ngày ấy không biết vì lí do gì, ông lái xe xưa nay vô cùng lễ phép, thật thà lại dám cãi nhau kịch liệt với cha cô.
Với tính cách của cha cô, đương nhiên không thể chấp nhận việc một tay lái xe lại dám vô lễ với mình như vậy. Sau ngày hôm đó, ông lái xe bị sa thải, rời khỏi nhà họ Thượng, từ đó cô cũng chưa từng gặp lại ông ta.
Cho đến tận tối nay… Chỉ có điều, thân thế ông ta đã thay đổi đến mức chóng mặt. Ông ấy hiện là thành viên hội đồng quản trị của VIVS và cũng chính là cha của Diệp Thố. Hay nói cách khác, Diệp Thố… chính là con trai ông lái xe của nhà cô.
Chính là A Thố, người luôn sống cùng cha mình tại nhà họ Thượng từ khi còn nhỏ. Là tên béo A Thố, vừa mập ú vừa đần độn, lúc nào cũng thích bám theo cô, lúc nào cũng léo nhéo việc này việc kia.
“Mỹ nhân” CEO cao quý, lạnh lùng, khôi ngô tuấn tú cũng chính là tên thiếu niên béo ú, người thấp mập, xấu xí vô vị suốt ngày lải nhải.
Đây là gì cơ chứ? Đến tuổi dậy thì nên đã thay đổi? Anh ta quả đúng là người biết cách đổi khác. Thượng Linh ngỡ ngàng ngồi trên ghế mây bên hồ, gương mặt lặng lẽ.
***
Trong những năm tháng Thượng Linh còn là công chúa, thực ra ngoài Phong Duy Nặc, còn có một nam sinh khác bên cạnh cô. Anh ta thường xuyên xuất hiện bên cô không phải vì được cô cho phép mà vì cha anh là lái xe của nhà cô. Kể từ khi cô ghi nhớ được mọi việc xung quanh, anh ta đã luôn đi theo cha mình, cùng sống tại nhà họ Thượng.
Còn từ khi cô biết nhận thức, nhân vật này luôn bị cô lảng tránh. Lý do rất đơn giản: Cô ghét những tên béo phì. Điều này cũng không thể trách cô được, thử hỏi, một thiên kim tiểu thư yểu điệu ngay từ khi sinh ra đã ngậm chiếc khóa vàng thì làm sao có thể cho phép một bóng dáng chẳng ra gì xuất hiện trong cuộc sống hoàn hảo của mình.
Nói tóm lại, cô biết anh ta bao lâu thì cũng căm ghét anh ta bấy lâu. Ghét đến nỗi trong điều ước mỗi năm sinh nhật mình, cô đều có thêm đoạn hy vọng tên béo này sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.
Nhưng điều ước chẳng bao giờ thành sự thực, trước năm cô mười bốn tuổi, bất kể ở nhà, đi học hay ra ngoài, anh ta luôn lẽo đẽo bên cạnh cô. Cha cô cho anh ta được học hành như cô, để anh ta có thể bảo vệ thiên kim tiểu thư của ông mọi lúc mọi nơi.
Còn anh ta lại vô cùng ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh này. Sau này nghĩ lại, sở dĩ cô thích Phong Duy Nặc có lẽ cũng vì anh có nhiều trò bắt nạt A Thố. Thực ra cô luôn thấy mình là một vị thiên kim tiểu thư rất khoan dung, dù ghét A Thố nhưng vẫn không làm gì quá đáng quá. Nói chung, tùy vào tâm trạng, đối xử với anh ta có lúc tốt, lúc xấu. Nhưng Phong Duy Nặc lại không như vậy. Có lẽ vì cùng là con trai nên không có chuyện nương tay.
Ngày đó niềm vui lớn nhất của cô mỗi ngày là ngồi bên cạnh nghe anh A Nặc bày mưu tính kế, sau đó cùng đi chòng ghẹo tên béo A Thố. Mỗi lần thấy bộ dạng nhếch nhác của A Thố, cả hai đều cười như nắc nẻ. Đến cả biệt danh A Tỏa cũng do Phong Duy Nặc đặt cho A Thố.
Năm cô mười bốn, bác lái xe bị buộc thôi việc phải rời nhà họ Thượng, tên béo cũng ra đi cùng cha. Cha con họ rời đi đúng ngày cô và Phong Duy Nặc ra ngoại ô chơi, nên không có màn từ biệt lúc ra đi. Đối với cô, A Thố đi hay ở chẳng có gì khác nhau mấy, cũng giống như những gợn sóng trên mặt hồ, rồi cũng chẳng còn lưu lại chút vết tích nào.
Ai lại có thể đoán được, vào ngày này mười hai năm sau, anh ta lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời cô. Lần này, vị thế đã đảo lộn. Anh ta ở tận trên cao vời vợi, anh ta nắm giữ tất cả, cô ra sức cung phụng lấy lòng, gọi dạ bảo vâng. Thượng Linh nhận ra mình còn căm phẫn hơn cả tưởng tượng.
Cuối cùng giờ đây, cô đã hiểu được lý do thực sự của cuộc điện thoại trong vườn hoa.
Mục đích của trò chơi này là bắt cô thiên kim tiểu thư chuyên bắt nạt, hành hạ anh ta ngày xưa phải nếm trải cảm giác bị đem ra làm trò đùa! Vì vậy để ra oai, anh ta vung tiền hạ thấp cô, bao cô.
Chẳng trách thái độ anh ta lúc nào cũng kì lạ như vậy. Lúc nắng lúc mưa, coi cô như vật nuôi làm cảnh, chẳng có chút thành thật gì cả. Thảo nào hôm trước, anh ta lại hào phóng đến vậy, sắp xếp cho cô và Mễ Mễ ra nước ngoài du lịch. Mục đích cũng chỉ là để cô không gặp được cha anh ta, không phát hiện ra tất cả mọi việc, để còn tiếp tục cái trò mèo vờn chuột này.
Bữa tiệc kết thúc, Huệ Nhi vô cùng mãn nguyện, bám lấy cha Diệp Thố nũng nịu, thỉnh thoảng lại nhìn sang người đàn ông tóc đen với gương mặt lạnh lùng bên cạnh. Dù mặt mày cau có lạnh lùng, anh vẫn đẹp trai đến độ khiến người khác phải ngơ ngẩn.
Ánh mắt khinh mạn và phong thái lạnh lùng ấy… Quỷ thần ơi! Sao trên đời lại có người đàn ông như vậy chứ?
Huệ Nhi vẫn đang ngẩn ngơ si tình, nhưng lại đụng ngay phải Thượng Linh ngồi đợi hồi lâu ở phòng chờ Vip. Cô bình thản nhìn Huệ Nhi, chậm rãi nói: “Tôi không đến tìm cô, cô có thể đi sang phòng bên nói chuyện tiếp, tôi sẽ đi ngay sau khi nói chuyện xong với người cần nói.”
“Thượng Linh!” Hai cha con Diệp Thố nhíu mày cùng lúc khi vừa bước vào phòng chờ Vip.
Giờ không phải là lúc ôn lại kỉ niệm xưa, cô chỉ chào hai tiếng “bác Minh”, sau đó bất thình lình lôi Diệp Thố đi. Cô không nhìn ánh mắt của người phía sau, chỉ một mực rảo bước thật nhanh vào một phòng chờ khác, sau đó khóa trái cửa lại.
Buông tay Diệp Thố ra, cô lại chùi tay lên áo theo thói quen, suy nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu. Cô vốn không giỏi khi nói chuyện về những vấn đề như thế này. Huống hồ giờ đây vị thế đã đảo lộn, cô không biết mình phải giữ thái độ nhũn nhặn hay là làm cao nữa.
Dù rất căm phẫn, nhưng trong lòng cô giờ đây cảm xúc lấn át nhất chính là… Chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông đang đứng trước mặt cô chính là tên béo A Thố ngày xưa, trong hai tháng qua hai người đã từng hôn nhau không biết bao lần, suýt chút nữa còn quan hệ với nhau, cô lại thấy nổi da gà.
Thượng Linh không hề hay biết, người còn lại trong phòng đang lạnh lùng quan sát những hành động vô thức của cô.
Trong những năm tháng ấy, cô cũng thường hay có hành động như vậy, lúc đó anh rất béo, rất dễ đổ mồ hôi, nhất là lòng bàn tay. Mỗi lần sau khi anh vô tình nắm tay cô, cô đều lau tay thật sạch như vừa rồi. Rõ ràng cô đã biết anh là ai.
Anh từ từ nhấc tay lên, mây đen cuồn cuộn nổi lên trong đáy mắt. Những ngón tay đẹp đẽ thanh mảnh hiện nay cũng bị đối xử như những ngón tay ngắn ngủn béo mập xưa kia, đối với cô, anh đáng ghét đến mức ấy sao?
Thượng Linh ngẩng đầu, bắt gặp ngay nụ cười mỉa mai lạnh lùng trên môi anh: “Thế nào, sau khi biết tôi là ai, em có gì cần nói không? Kẻ đã từng bị coi thường, bị khinh bỉ giờ đây lại trở thành người chi phối cuộc sống của em, cảm giác ấy như thế nào?”
Thượng Linh tức giận ngùn ngụt trước vẻ mặt và giọng điệu ấy của anh.
“Im ngay! Đây không phải là lúc đến lượt anh được phép truy hỏi.” Thượng Linh buột miệng nói.
Rõ ràng, bản tính công chúa của Thượng Linh đã thâm căn cố đế.
“Anh đừng tưởng bây giờ anh giàu có rồi thì tha hồ mà giở trò với tôi. Tôi nói cho anh biết, kể từ khi sinh ra trên cõi đời này số kiếp anh đã là đầy tớ, tôi là chủ. Cả đời này cũng chẳng thay đổi được! Cũng giống mối quan hệ thượng đẳng và hạ đẳng giữa ngựa và lừa sẽ không có cách nào thay đổi được!” Có lẽ cô giận quá mất khôn, chửi người mà cũng buồn cười như vậy.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng có thể giở trò được với tôi! Tôi chẳng thèm để tâm làm gì cho mệt người, anh là cái thá gì mà làm tôi tức giận?” Cô biết, thực ra cô đang tức giận thực sự.
Đứng trước mặt cô, Diệp Thố không có chút động tĩnh nào, đôi mắt hơi chớp càng lúc càng lạnh lùng tăm tối, sự lạnh lùng ấy càng khiến cô tức giận ngút trời. Cô mở túi xách, rút hết tiền mặt có trong ví ra ném thẳng vào mặt anh.
“Chẳng qua là tiền thôi chứ gì? Tôi trả lại anh đấy!” Thượng Linh nắm chặt túi xách, ngay lập tức đi thẳng về phía cánh cửa. Khi đi ngang qua, những ngón tay anh như xiềng xích cùm chặt lấy tay cô. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt thản nhiên của anh.
Một hồi lâu sau, anh mới thốt lên hai tiếng: “Đừng đi!”
Nếu giờ phút này Thượng Linh bình tĩnh được như khi đối mặt với “kẻ thứ ba”, cô đã có thể nhận ra biết bao cảm xúc mâu thuẫn, dữ dội đang cuồn cuộn trào dâng sau vẻ mặt thản nhiên của anh: tức giận, tiếc nuối, không cam chịu, thậm chí là… sợ hãi. Có lẽ lần này cô sẽ không bao giờ còn quay lại nữa.
Không, không phải là có lẽ! Là chắc chắn! Dù cho giờ đây anh đã hoàn hảo đến mức này, nhưng một khi bí mật bị tiết lộ, đối với cô, anh mãi chỉ là A Thố. Là A Thố mà cô căm ghét.
“Bỏ tay ra!” Cuối cùng cô đã vớt vát lại được chút dáng vẻ công chúa.
Không có tiếng động nào, anh cũng không hề buông tay. Cô nặng nề hít vào một hơi, lạnh lùng bất lực nhìn anh, hành động giống hệt bao lần ngày xưa: “A Thố! Tôi ra lệnh cho anh bỏ tay ra ngay lập tức!”
Người anh như hơi run rẩy, những ngón tay đang giam cầm cánh tay cô đã nới lỏng. Cô gạt anh ra, không hề quay đầu lại, đẩy cửa bước ra ngoài.
Bình luận facebook