Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Nụ hôn
Editor: Melbournje
Ở lại ghi hình cho tới khi sang năm mới, ngày hôm sau bọn họ liền được trở về.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, ê-kíp dời lịch về sớm hơn một chút, Trần Trừng không nói thời gian cho ai ra đón, ra tận sân bay thì vừa phiền toái lại vừa mệt, chi bằng về nhà xong rồi hẹn mọi người đi ăn sau.
Triệu Đồ Đồ cũng cùng đích đến với cô, xuống máy bay liền hỏi cô muốn về chung hay không.
Trần Trừng nhìn ra ngoài, người tới đón cô ấy là một người đàn ông xấp xỉ tuổi cô, không biết là người đại diện hay là bạn trai, cô liền uyển chuyển từ chối nói mình tự về.
Ngồi trên xe buýt, cô ôm hành lý, nhìn đám người đang bận rộn ngoài cửa sổ.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, cảm thấy mình đã bước về lại cuộc sống sinh hoạt vốn có.
Nửa tháng kia, tuy rằng cũng có gian khổ, còn bởi vì say núi mà suýt thì bỏ mạng, nhưng cô lại có thể trải nghiệm những thứ mà non nửa đời trước chưa từng trải nghiẹm, cũng được thấy những cảnh sắc mà mình chưa từng thấy qua.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Chẳng qua lần này đi về xong đúng thật là mệt đến hoảng, rất nhanh cô đã dựa vào cửa sổ xe để ngủ, ngủ đến lúc trời tối mịt, suýt chút nữa ngồi qua cả trạm.
Trần Trừng vội vàng thu dọn đồ đạc đi xuống xe, lại đứng ở trên con đường nhỏ nhưng rất quen thuộc kia.
Đường đi hẹp nhỏ vào tầng hầm ngầm cũ nát có vẻ rất vui, dường như cửa nhà ai cũng dán chữ phúc, để lại mấy tờ giấy dán quảng cáo cũ mốc trông có vẻ đơn côi.
"Trần Trừng về rồi đấy à! Sao dì thấy cảm giác như lâu lắm không gặp cháu rồi ấy nhỉ?" Dì Trương ở cách vách vừa vặn đi ra, chào hỏi nói.
"Dì Trương." Trần Trừng cười với dì ấy, sau đó lấy chìa khóa mở cửa: "Ở bên ngoài có việc nên giờ mới về ạ, bằng không chắc chắn năm mới cháu phải đến chúc tết dì rồi."
"Haha! Chúc mừng năm mới cái gì chứ!" Dì Trương cười, "Nhưng mà hình như thằng nhóc ở cùng cháu đã dọn đi từ mấy hôm trước rồi hả."
Trần Trừng liền sửng sốt.
Mãi đến khi vào nhà, nhìn thấy đồ đạc trong phòng Lạc Hữu Tiềm đã dọn xong.
Trống không, giống như anh chưa từng ở đây bao giờ vậy.
Lúc này cô mới khởi động lại máy, một tin nhắn gửi tới thắp sáng màn hình lên.
—— Bao giờ chị về thì nói với em nhé, em tới sân bay đón chị.
Anh còn chưa biết cô đã về rồi.
Nhưng vì sao lại không nói một câu nào mà thu dọn hành lý đi sạch sẽ như vậy.
Trần Trừng nhéo điện thoại, yết hầu như bị bỏng, bất động một lúc lâu, đột nhiên nhanh chóng gõ xuống màn hình một dòng chữ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, dường như trở lại chạng vạng một ngày nọ của gần hai mươi năm trước, cô ngồi ở trên băng ghế nhỏ tại cô nhi viện, tâm tâm niệm niệm chờ đợi người kia cả một buổi chiều.
Sao cậu lại chuyển đi......
Cậu có thể đừng chuyển đi hay không......
Trần Trừng ném điện thoại lên trên bàn, lấy bình ước nguyện từ trong túi ra, tháo nút bình xuống, để tất cả những cuốn giấy lên trên mặt bàn.
Cô nhanh tay mà phá đi vài cái, nhưng rất nhanh đã dừng động tác lại.
Rồi sau đó dần dần cong lưng, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.
Màn hình điện thoại tối dần, sau đó hoàn toàn đen ngóm.
Câu "Cậu có thể đừng chuyển đi hay không" rốt cuộc vẫn chưa gửi đi, cứ như vậy mà bao phủ ở trong bóng tối.
***
"Ai, Trừng Nhi, cậu đừng uống nữa!" Từ Thiến Diệp đoạt lấy cái ly từ trên tay cô, đập thật mạnh ở trên quầy bar, "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây!"
Vodka cùng với soda, từng ly từng ly nồng đậm tiến vào trong cổ họng, Trần Trừng đã sớm uống đến say, trên mặt còn ửng hồng.
Cô chống đầu bằng một tay, lông mi buông xuống mà híp mắt, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
"Thiến Diệp, tớ thật sự rất thích cậu ấy......"
Từ Thiến Diệp bị một câu này làm kinh ngạc tới mức đứng im tại chỗ, cô ấy đã quen Trần Trừng hơn hai năm, nhưng chưa từng nghe cô nói trắng ra là mình thích ai như vậy.
Ngay cả việc đối xử tốt với bạn bè Trần Trừng cũng không thường nói ra mà hay bày tỏ bằng hành động.
"...... Ai cơ?"
"Một tên vương bát đản nhỏ!" Cô mắng, tay còn chỉ ngang dọc tứ tung lên tận trời.
"Vương bát đản nhỏ?" Từ Thiến Diệp nhíu mày, thử nói, "Sẽ không phải là cậu nhóc ở chung với cậu chứ? Cậu đã nói với cậu ta chưa đấy!?"
Không biết Trần Trừng đã uống mấy ly, tửu lượng của cô không tồi, nhưng cũng không thắng nổi chuyện uống nhiều như vậy.
Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện ở bên nhau với Lạc Hữu Tiềm, trong lòng cô, tiền đồ của Lạc Hữu Tiềm rất rộng mở, cuộc sống cũng là một con đường bằng phẳng, cho dù có làm thế nào cũng chẳng liên quan tới cô được.
Điều duy nhất có thể làm cho bọn họ có liên quan đó chính là ở cùng một chỗ, nhưng anh lại chẳng hề do dự mà dọn đi rồi.
Mà như vậy cũng chẳng có gì sai, cái chỗ rách nát này vốn dĩ cũng không phải nơi anh thuộc về.
Nhưng Trần Trừng vẫn tức giận.
Là do anh cứ thiên vị cô hết lần này đến lần khác, làm cho cô có tự tin để tức giận.
"Đi, chúng ta đi nhảy!" Trần Trừng dịch mông trượt xuống từ trên ghế.
Không khí trong quán bar cực sôi nổi, trên sàn nhảy có mấy vòng eo đang vặn vẹo. Đèn laser tách bầu không khí ra mà chiếu thẳng xuống, mờ mịt như tạo thành một mảnh sương khói mê mang.
"Này! Tổ tông! Cậu đi còn không vững kia kìa!" Từ Thiến Diệp bị động tác này của cô doạ tới nỗi nhảy dựng, cuống quít mà cũng đi qua.
Trần Trừng cởϊ áσ khoác, da trắng môi hồng, bên trong là chiếc áo sơ mi được sơ vin vào trong quần, nửa còn lại trống rỗng mà che chở thân hình thon gầy của cô, xương bả vai lộ ra như một tòa thanh sơn, quần jean bó sát lấy người và mông trông rất hứng thú.
Ánh sáng loang lổ chiếu vào bờ má đỏ ửng của cô, trông rất mê người.
Từ Thiến Diệp quả thực hối hận khi đã đưa cô đến đây, lúc ấy nghe cô nói đi uống rượu thì cũng không nghĩ nhiều, liền mang cô tới chỗ mình hay ngồi.
Cô ấy luống cuống tay chân mà kéo Trần Trừng ra khỏi một người đàn ông đang tiến đến gần để bắt chuyện, sau đó ôm con ma men này kéo xuống sản nhảy.
"Trừng Nhi, không phải cậu rất biết bảo vệ bản thân mình sao?"
Từ Thiến Diệp thở dài, đem tay ôm qua bả vai cô, nhẹ giọng dỗ dành bảo cô về nhà.
Thật vất vả mãi mới đưa cô lên được xe, Từ Thiến Diệp nói với tài xế taxi một địa chỉ.
Cửa sổ xe mở rộng, gió lạnh gào thét mà tiến vào, thổi tan cái oi bức và mùi rượu bên trong xe, Trần Trừng cuộn ở bên bả vai Từ Thiến Diệp.
Lúc đầu cứ uống hết chén này đến chén khác như một nữ anh hùng, tới lúc này cô mới dần dần cảm thấy đau đầu, Trần Trừng cau mày rầm rì.
"Đây là làm sao vậy, thất tình hả?" Tài xế taxi nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm, ôi tài xế, chú có khăn giấy không?" Từ Thiến Diệp hỏi.
"Có." Tài xế đưa một hộp giấy ăn qua.
Từ Thiến Diệp lấy hai tờ, giúp Trần Trừng lau cái trán đầy mồ hôi, quả thực không biết nên nói gì.
Thật vất vả mới tới được cửa tiểu khu, Từ Thiến Diệp kéo cô ấy vào trong, ngoài miệng lải nhải: "Chờ tới khi cậu tỉnh thì đến mà thỉnh tội với tớ đi! Có khác gì vô nhân tính không chứ, nhìn xem! Hiện tại người đang chăm sóc cậu là ai!"
Từ Thiến Diệp dẫm trên giày cao gót, đèn cảm ứng ở tầng hầm ngầm dần sáng lên, chiếu sáng nơi nhỏ bé ít ai biết đến này.
Từ Thiến Diệp đứng yên ở chỗ cách cửa nhà khoảng 4-5 mét, nhìn thẳng vào người đàn ông đang dựa trên ván cửa kia.
Áo đen quần đen, đáy mắt đen nhánh có cả tơ máu đỏ.
Trần Trừng đang lệch đầu trên vai cô ấy lúc này đã hoàn toàn đứng thẳng, dường như đang say rượu mà được lau mặt, quay đầu lại nói với Từ Thiến Diệp: "Cậu đi về trước đi, tớ nói chuyện với cậu ta một chút."
"Cậu...... Này có thể được không đấy, đã uống thành như vậy rồi." Từ Thiến Diệp nhìn Trần Trừng lại nhìn Lạc Hữu Tiềm, không yên lòng.
"Không sao." Trần Trừng nói rất trấn định.
Sau khi Từ Thiến Diệp rời đi, Trần Trừng mới bước lên trước, lấy chìa khóa mở cửa, bình tĩnh nói: "Vào đi."
Lạc Hữu Tiềm cau mày, đỡ cô một phen, nhỏ giọng nói: "Chị......"
Trần Trừng trực tiếp thờ ơ mà hất tay anh ra.
"Chị làm sao vậy...... Em tới sân bay đón chị, đợi chị một lúc lâu mà vẫn chưa thấy chị tới, gọi điện thoại thì tắt máy, em liền muốn về xem có phải chị về đến nhà rồi không......"
"Có phải cậu muốn dọn đi rồi không." Trần Trừng ngửa đầu nhìn anh, men say tan hơn phân nửa, nhưng đồng tử vẫn cứ mù mịt, kết thành một tầng hơi nước.
"À, em mới thuê một căn nhà hai phòng ở chung cư bên hồ Tân Thành, lúc trước vẫn chưa nói qua với chị......"
Trần Trừng cắt ngang lời anh: "Không phải cậu gọi tôi là chị sao, sao ngay cả chuyện này mà cũng không nói với tôi, rốt cuộc cậu......"
"Không phải, không phải đâu chị." Anh ách giọng, run run nói, "Em không muốn dọn ra ngoài một mình, mà là chị với em cùmg dọn đi, lúc trước ở bệnh viện em cũng tính nói như vậy rồi."
Lạc Hữu Tiềm cúi đầu ôm Trần Trừng vào trong lòng, giọng nói thật sự thấp, như là sợ đánh thức người mà mình đặt ở đầu quả tim.
Người trong lòng này của anh bình thường vẫn luôn luôn rất tỉnh táo, hôm nay thật vất vả mãi mới dỡ được lớp ngụy trang xuống, lộ ra một chút tính tình nhỏ đáng ra cũng thuộc về tuổi này của cô.
Lạc Hữu Tiềm biết rõ, hôm nay có lẽ là một cơ hội tốt để mở lời.
Anh cúi mặt xuống, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Trừng, bóng tối không bờ bến bao phủ bọn họ, anh cứ nhẹ nhàng như vậy, vỗ ra một chút tiết tất khiến người ta yên lòng.
"Tôi đi cùng cậu?" Trần Trừng ngơ ngác mà nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự không xác định.
"Ừm." Lạc Hữu Tiềm nói, "Đi cùng với em."
Trần Trừng bỗng nhiên lùi về sau một bước, như tỉnh ra từ trong mộng, luống cuống tay chân mà thoát khỏi lòng anh.
"Lạc Hữu Tiềm, tôi không có lý do gì để dọn ra chung với cậu."
Lạc Hữu Tiềm nhìn từ trên cao xuống, đáy mắt đè ép cảm xúc thay đổi liên tục, biểu cảm ẩn nhẫn cùng với bóng đêm.
Anh bỗng nhiên tới gần, đôi tay đỡ lấy mặt Trần Trừng, ngón trỏ ma sát ở trên bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt tạo ra cảm giác kiều diễm.
Trần Trừng còn chưa kịp phản ứng, môi đỏ liền bị anh giam lấy.
Trần Trừng mở to mắt, mặt bị nắm lấy.
"Lạc Hữu Tiềm!" Cô dồn dập mà gọi tên anh.
Bàn tay cô để ở ngực anh, có dùng lực thế nào cũng không đẩy ra nổi.
Có chút tư vị, một khi đã nếm rồi thì sẽ cảm giác như bị nghiện, Lạc Hữu Tiềm lại cúi người, tay này đè ót cô lại, tay kia thì ôm lấy eo, ấn cô tới sát trên vách tường.
Tất cả lý trí đều đã bị cắt đứt.
Anh hôn thật mạnh lên môi cô, động tác kịch liệt, ở trong một mảnh im ắng mà giam Trần Trừng đang chống cự lại.
Giống như bị nghiện vậy, tiếng hít thở dần dần tăng thêm.
Tại căn nhà thuê cũ nát không bật đèn, anh giống như một con dã thú đã được thoát khỏi sự giam cầm, toàn thân đều bởi vì nụ hôn này mà nóng lên.
Trần Trừng trợn to mắt, nức nở vài tiếng, lại bị anh mạnh mẽ chiếm lấy.
Trần Trừng bị hôn đến nỗi chân mềm nhũn, hơi thở của Lạc Hữu Tiềm phả vào trên mặt cô, hỗn hợp chung với cảm giác say, đường cong nơi cổ anh nhẹ nhàng hoạt động.
Những áp lực từ tận đáy lòng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.
***
Trần Trừng ngồi một mình ở trong phòng khách không bật đèn.
Đầu kêu loạn lên, câu vừa rồi Lạc Hữu Tiềm nói vẫn còn ở bên tai, cô tự hỏi cái gì mà đủ hay không đủ.
Vì anh nói: Lý do này là đủ rồi chứ?
Trần Trừng kéo mũ áo khoác lên, đem chính mình đắm chìm ở trong màn đêm yên tĩnh, vẫn ngồi im không nhúc nhích, đại não như bị rỉ sắt, nặng đến nỗi sắp nổ tung ra.
Điện thoại phát ra ánh sáng, đánh vào chóp mũi của cô, mặt mày cô giãn ra, lại đột nhiên nhăn lại.
Cô nghĩ tới.
Trước nụ hôn không thể hiểu nổi kia, cô có nói một câu: Tôi không có lý do gì để dọn đến ở cùng cậu cả.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Trừng ngồi im như một toà thành được điêu khắc, giống một kẻ bị rơi vào bước đường cùng ở nơi đất khách quê người
Từ Thiến Diệp gửi cho cô vài tin nhắn, tuy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng lại không lọt nổi một chữ nào vào mắt.
Trên bàn vẫn còn mấy tờ giấy ước nguyện.
Trần Trừng thong thả duỗi tay cầm nó lên, bên trong chính là lời cô viết cho Lạc Hữu Tiềm.
【 Hy vọng tiền đồ của cậu như gấm, cao lên tận chín tầng trời mây. 】
【 Thi đấu thuận lợi nhé, anh hùng của tôi. 】
【 Đêm giao thừa, cậu hát cho tôi nghe, nhưng thật ra cách biệt của chúng ta không chỉ là ba năm đâu. 】
【 Cảm ơn sự xuất hiện của cậu, vì nó cũng đã khiến tôi cảm thấy thích ba năm đó nhiều hơn. 】
......
Cô mở từng cuộn giấy ra, cuối cùng chỉ còn hai tờ chưa viết qua, Trần Trừng kéo bước chân về phòng ngủ lấy bút, đầu ngón tay vê cái nơ con bướm, mở giấy ra.
Bên trong thình lình xuất hiện một hàng chữ.
Không phải là chữ của cô, mà là của Lạc Hữu Tiềm.
【 (1) Em không muốn gọi chị là chị, em muốn gọi tên của chị, Trần Trừng. 】
_______(1) Không muốn gọi là chị mà muốn gọi thẳng tên cô, nhưng xưng hô wo với ni thì mình vẫn để là chị em ha.
___________________
Trần Trừng hoàn toàn sửng sốt, khẽ nhếch môi, nhìn qua trông hơi đần.
Rất nhanh cô lại mở tờ giấy cuối cùng ra, bên trên ghi một đoạn rất dài, Trần Trừng dùng ánh sáng từ điện thoại để chiếu rọi, nhìn qua từng chữ.
【 Trần Trừng, chị trả lại cho em một giấc mộng, lại ban cho em thêm một giấc mộng.
Quyền anh và chị.
Quyền anh là nhiệt huyết cả quãng đời còn lại của em, còn chị, chỉ cần chị đồng ý, quãng đời còn lại của em cũng sẽ giao phó cho chị. 】
Ở lại ghi hình cho tới khi sang năm mới, ngày hôm sau bọn họ liền được trở về.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, ê-kíp dời lịch về sớm hơn một chút, Trần Trừng không nói thời gian cho ai ra đón, ra tận sân bay thì vừa phiền toái lại vừa mệt, chi bằng về nhà xong rồi hẹn mọi người đi ăn sau.
Triệu Đồ Đồ cũng cùng đích đến với cô, xuống máy bay liền hỏi cô muốn về chung hay không.
Trần Trừng nhìn ra ngoài, người tới đón cô ấy là một người đàn ông xấp xỉ tuổi cô, không biết là người đại diện hay là bạn trai, cô liền uyển chuyển từ chối nói mình tự về.
Ngồi trên xe buýt, cô ôm hành lý, nhìn đám người đang bận rộn ngoài cửa sổ.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, cảm thấy mình đã bước về lại cuộc sống sinh hoạt vốn có.
Nửa tháng kia, tuy rằng cũng có gian khổ, còn bởi vì say núi mà suýt thì bỏ mạng, nhưng cô lại có thể trải nghiệm những thứ mà non nửa đời trước chưa từng trải nghiẹm, cũng được thấy những cảnh sắc mà mình chưa từng thấy qua.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Chẳng qua lần này đi về xong đúng thật là mệt đến hoảng, rất nhanh cô đã dựa vào cửa sổ xe để ngủ, ngủ đến lúc trời tối mịt, suýt chút nữa ngồi qua cả trạm.
Trần Trừng vội vàng thu dọn đồ đạc đi xuống xe, lại đứng ở trên con đường nhỏ nhưng rất quen thuộc kia.
Đường đi hẹp nhỏ vào tầng hầm ngầm cũ nát có vẻ rất vui, dường như cửa nhà ai cũng dán chữ phúc, để lại mấy tờ giấy dán quảng cáo cũ mốc trông có vẻ đơn côi.
"Trần Trừng về rồi đấy à! Sao dì thấy cảm giác như lâu lắm không gặp cháu rồi ấy nhỉ?" Dì Trương ở cách vách vừa vặn đi ra, chào hỏi nói.
"Dì Trương." Trần Trừng cười với dì ấy, sau đó lấy chìa khóa mở cửa: "Ở bên ngoài có việc nên giờ mới về ạ, bằng không chắc chắn năm mới cháu phải đến chúc tết dì rồi."
"Haha! Chúc mừng năm mới cái gì chứ!" Dì Trương cười, "Nhưng mà hình như thằng nhóc ở cùng cháu đã dọn đi từ mấy hôm trước rồi hả."
Trần Trừng liền sửng sốt.
Mãi đến khi vào nhà, nhìn thấy đồ đạc trong phòng Lạc Hữu Tiềm đã dọn xong.
Trống không, giống như anh chưa từng ở đây bao giờ vậy.
Lúc này cô mới khởi động lại máy, một tin nhắn gửi tới thắp sáng màn hình lên.
—— Bao giờ chị về thì nói với em nhé, em tới sân bay đón chị.
Anh còn chưa biết cô đã về rồi.
Nhưng vì sao lại không nói một câu nào mà thu dọn hành lý đi sạch sẽ như vậy.
Trần Trừng nhéo điện thoại, yết hầu như bị bỏng, bất động một lúc lâu, đột nhiên nhanh chóng gõ xuống màn hình một dòng chữ.
Thời gian trôi qua cực nhanh, dường như trở lại chạng vạng một ngày nọ của gần hai mươi năm trước, cô ngồi ở trên băng ghế nhỏ tại cô nhi viện, tâm tâm niệm niệm chờ đợi người kia cả một buổi chiều.
Sao cậu lại chuyển đi......
Cậu có thể đừng chuyển đi hay không......
Trần Trừng ném điện thoại lên trên bàn, lấy bình ước nguyện từ trong túi ra, tháo nút bình xuống, để tất cả những cuốn giấy lên trên mặt bàn.
Cô nhanh tay mà phá đi vài cái, nhưng rất nhanh đã dừng động tác lại.
Rồi sau đó dần dần cong lưng, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.
Màn hình điện thoại tối dần, sau đó hoàn toàn đen ngóm.
Câu "Cậu có thể đừng chuyển đi hay không" rốt cuộc vẫn chưa gửi đi, cứ như vậy mà bao phủ ở trong bóng tối.
***
"Ai, Trừng Nhi, cậu đừng uống nữa!" Từ Thiến Diệp đoạt lấy cái ly từ trên tay cô, đập thật mạnh ở trên quầy bar, "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây!"
Vodka cùng với soda, từng ly từng ly nồng đậm tiến vào trong cổ họng, Trần Trừng đã sớm uống đến say, trên mặt còn ửng hồng.
Cô chống đầu bằng một tay, lông mi buông xuống mà híp mắt, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
"Thiến Diệp, tớ thật sự rất thích cậu ấy......"
Từ Thiến Diệp bị một câu này làm kinh ngạc tới mức đứng im tại chỗ, cô ấy đã quen Trần Trừng hơn hai năm, nhưng chưa từng nghe cô nói trắng ra là mình thích ai như vậy.
Ngay cả việc đối xử tốt với bạn bè Trần Trừng cũng không thường nói ra mà hay bày tỏ bằng hành động.
"...... Ai cơ?"
"Một tên vương bát đản nhỏ!" Cô mắng, tay còn chỉ ngang dọc tứ tung lên tận trời.
"Vương bát đản nhỏ?" Từ Thiến Diệp nhíu mày, thử nói, "Sẽ không phải là cậu nhóc ở chung với cậu chứ? Cậu đã nói với cậu ta chưa đấy!?"
Không biết Trần Trừng đã uống mấy ly, tửu lượng của cô không tồi, nhưng cũng không thắng nổi chuyện uống nhiều như vậy.
Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện ở bên nhau với Lạc Hữu Tiềm, trong lòng cô, tiền đồ của Lạc Hữu Tiềm rất rộng mở, cuộc sống cũng là một con đường bằng phẳng, cho dù có làm thế nào cũng chẳng liên quan tới cô được.
Điều duy nhất có thể làm cho bọn họ có liên quan đó chính là ở cùng một chỗ, nhưng anh lại chẳng hề do dự mà dọn đi rồi.
Mà như vậy cũng chẳng có gì sai, cái chỗ rách nát này vốn dĩ cũng không phải nơi anh thuộc về.
Nhưng Trần Trừng vẫn tức giận.
Là do anh cứ thiên vị cô hết lần này đến lần khác, làm cho cô có tự tin để tức giận.
"Đi, chúng ta đi nhảy!" Trần Trừng dịch mông trượt xuống từ trên ghế.
Không khí trong quán bar cực sôi nổi, trên sàn nhảy có mấy vòng eo đang vặn vẹo. Đèn laser tách bầu không khí ra mà chiếu thẳng xuống, mờ mịt như tạo thành một mảnh sương khói mê mang.
"Này! Tổ tông! Cậu đi còn không vững kia kìa!" Từ Thiến Diệp bị động tác này của cô doạ tới nỗi nhảy dựng, cuống quít mà cũng đi qua.
Trần Trừng cởϊ áσ khoác, da trắng môi hồng, bên trong là chiếc áo sơ mi được sơ vin vào trong quần, nửa còn lại trống rỗng mà che chở thân hình thon gầy của cô, xương bả vai lộ ra như một tòa thanh sơn, quần jean bó sát lấy người và mông trông rất hứng thú.
Ánh sáng loang lổ chiếu vào bờ má đỏ ửng của cô, trông rất mê người.
Từ Thiến Diệp quả thực hối hận khi đã đưa cô đến đây, lúc ấy nghe cô nói đi uống rượu thì cũng không nghĩ nhiều, liền mang cô tới chỗ mình hay ngồi.
Cô ấy luống cuống tay chân mà kéo Trần Trừng ra khỏi một người đàn ông đang tiến đến gần để bắt chuyện, sau đó ôm con ma men này kéo xuống sản nhảy.
"Trừng Nhi, không phải cậu rất biết bảo vệ bản thân mình sao?"
Từ Thiến Diệp thở dài, đem tay ôm qua bả vai cô, nhẹ giọng dỗ dành bảo cô về nhà.
Thật vất vả mãi mới đưa cô lên được xe, Từ Thiến Diệp nói với tài xế taxi một địa chỉ.
Cửa sổ xe mở rộng, gió lạnh gào thét mà tiến vào, thổi tan cái oi bức và mùi rượu bên trong xe, Trần Trừng cuộn ở bên bả vai Từ Thiến Diệp.
Lúc đầu cứ uống hết chén này đến chén khác như một nữ anh hùng, tới lúc này cô mới dần dần cảm thấy đau đầu, Trần Trừng cau mày rầm rì.
"Đây là làm sao vậy, thất tình hả?" Tài xế taxi nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm, ôi tài xế, chú có khăn giấy không?" Từ Thiến Diệp hỏi.
"Có." Tài xế đưa một hộp giấy ăn qua.
Từ Thiến Diệp lấy hai tờ, giúp Trần Trừng lau cái trán đầy mồ hôi, quả thực không biết nên nói gì.
Thật vất vả mới tới được cửa tiểu khu, Từ Thiến Diệp kéo cô ấy vào trong, ngoài miệng lải nhải: "Chờ tới khi cậu tỉnh thì đến mà thỉnh tội với tớ đi! Có khác gì vô nhân tính không chứ, nhìn xem! Hiện tại người đang chăm sóc cậu là ai!"
Từ Thiến Diệp dẫm trên giày cao gót, đèn cảm ứng ở tầng hầm ngầm dần sáng lên, chiếu sáng nơi nhỏ bé ít ai biết đến này.
Từ Thiến Diệp đứng yên ở chỗ cách cửa nhà khoảng 4-5 mét, nhìn thẳng vào người đàn ông đang dựa trên ván cửa kia.
Áo đen quần đen, đáy mắt đen nhánh có cả tơ máu đỏ.
Trần Trừng đang lệch đầu trên vai cô ấy lúc này đã hoàn toàn đứng thẳng, dường như đang say rượu mà được lau mặt, quay đầu lại nói với Từ Thiến Diệp: "Cậu đi về trước đi, tớ nói chuyện với cậu ta một chút."
"Cậu...... Này có thể được không đấy, đã uống thành như vậy rồi." Từ Thiến Diệp nhìn Trần Trừng lại nhìn Lạc Hữu Tiềm, không yên lòng.
"Không sao." Trần Trừng nói rất trấn định.
Sau khi Từ Thiến Diệp rời đi, Trần Trừng mới bước lên trước, lấy chìa khóa mở cửa, bình tĩnh nói: "Vào đi."
Lạc Hữu Tiềm cau mày, đỡ cô một phen, nhỏ giọng nói: "Chị......"
Trần Trừng trực tiếp thờ ơ mà hất tay anh ra.
"Chị làm sao vậy...... Em tới sân bay đón chị, đợi chị một lúc lâu mà vẫn chưa thấy chị tới, gọi điện thoại thì tắt máy, em liền muốn về xem có phải chị về đến nhà rồi không......"
"Có phải cậu muốn dọn đi rồi không." Trần Trừng ngửa đầu nhìn anh, men say tan hơn phân nửa, nhưng đồng tử vẫn cứ mù mịt, kết thành một tầng hơi nước.
"À, em mới thuê một căn nhà hai phòng ở chung cư bên hồ Tân Thành, lúc trước vẫn chưa nói qua với chị......"
Trần Trừng cắt ngang lời anh: "Không phải cậu gọi tôi là chị sao, sao ngay cả chuyện này mà cũng không nói với tôi, rốt cuộc cậu......"
"Không phải, không phải đâu chị." Anh ách giọng, run run nói, "Em không muốn dọn ra ngoài một mình, mà là chị với em cùmg dọn đi, lúc trước ở bệnh viện em cũng tính nói như vậy rồi."
Lạc Hữu Tiềm cúi đầu ôm Trần Trừng vào trong lòng, giọng nói thật sự thấp, như là sợ đánh thức người mà mình đặt ở đầu quả tim.
Người trong lòng này của anh bình thường vẫn luôn luôn rất tỉnh táo, hôm nay thật vất vả mãi mới dỡ được lớp ngụy trang xuống, lộ ra một chút tính tình nhỏ đáng ra cũng thuộc về tuổi này của cô.
Lạc Hữu Tiềm biết rõ, hôm nay có lẽ là một cơ hội tốt để mở lời.
Anh cúi mặt xuống, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Trừng, bóng tối không bờ bến bao phủ bọn họ, anh cứ nhẹ nhàng như vậy, vỗ ra một chút tiết tất khiến người ta yên lòng.
"Tôi đi cùng cậu?" Trần Trừng ngơ ngác mà nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự không xác định.
"Ừm." Lạc Hữu Tiềm nói, "Đi cùng với em."
Trần Trừng bỗng nhiên lùi về sau một bước, như tỉnh ra từ trong mộng, luống cuống tay chân mà thoát khỏi lòng anh.
"Lạc Hữu Tiềm, tôi không có lý do gì để dọn ra chung với cậu."
Lạc Hữu Tiềm nhìn từ trên cao xuống, đáy mắt đè ép cảm xúc thay đổi liên tục, biểu cảm ẩn nhẫn cùng với bóng đêm.
Anh bỗng nhiên tới gần, đôi tay đỡ lấy mặt Trần Trừng, ngón trỏ ma sát ở trên bả vai cô, nhẹ nhàng vuốt tạo ra cảm giác kiều diễm.
Trần Trừng còn chưa kịp phản ứng, môi đỏ liền bị anh giam lấy.
Trần Trừng mở to mắt, mặt bị nắm lấy.
"Lạc Hữu Tiềm!" Cô dồn dập mà gọi tên anh.
Bàn tay cô để ở ngực anh, có dùng lực thế nào cũng không đẩy ra nổi.
Có chút tư vị, một khi đã nếm rồi thì sẽ cảm giác như bị nghiện, Lạc Hữu Tiềm lại cúi người, tay này đè ót cô lại, tay kia thì ôm lấy eo, ấn cô tới sát trên vách tường.
Tất cả lý trí đều đã bị cắt đứt.
Anh hôn thật mạnh lên môi cô, động tác kịch liệt, ở trong một mảnh im ắng mà giam Trần Trừng đang chống cự lại.
Giống như bị nghiện vậy, tiếng hít thở dần dần tăng thêm.
Tại căn nhà thuê cũ nát không bật đèn, anh giống như một con dã thú đã được thoát khỏi sự giam cầm, toàn thân đều bởi vì nụ hôn này mà nóng lên.
Trần Trừng trợn to mắt, nức nở vài tiếng, lại bị anh mạnh mẽ chiếm lấy.
Trần Trừng bị hôn đến nỗi chân mềm nhũn, hơi thở của Lạc Hữu Tiềm phả vào trên mặt cô, hỗn hợp chung với cảm giác say, đường cong nơi cổ anh nhẹ nhàng hoạt động.
Những áp lực từ tận đáy lòng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.
***
Trần Trừng ngồi một mình ở trong phòng khách không bật đèn.
Đầu kêu loạn lên, câu vừa rồi Lạc Hữu Tiềm nói vẫn còn ở bên tai, cô tự hỏi cái gì mà đủ hay không đủ.
Vì anh nói: Lý do này là đủ rồi chứ?
Trần Trừng kéo mũ áo khoác lên, đem chính mình đắm chìm ở trong màn đêm yên tĩnh, vẫn ngồi im không nhúc nhích, đại não như bị rỉ sắt, nặng đến nỗi sắp nổ tung ra.
Điện thoại phát ra ánh sáng, đánh vào chóp mũi của cô, mặt mày cô giãn ra, lại đột nhiên nhăn lại.
Cô nghĩ tới.
Trước nụ hôn không thể hiểu nổi kia, cô có nói một câu: Tôi không có lý do gì để dọn đến ở cùng cậu cả.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Trừng ngồi im như một toà thành được điêu khắc, giống một kẻ bị rơi vào bước đường cùng ở nơi đất khách quê người
Từ Thiến Diệp gửi cho cô vài tin nhắn, tuy cô nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng lại không lọt nổi một chữ nào vào mắt.
Trên bàn vẫn còn mấy tờ giấy ước nguyện.
Trần Trừng thong thả duỗi tay cầm nó lên, bên trong chính là lời cô viết cho Lạc Hữu Tiềm.
【 Hy vọng tiền đồ của cậu như gấm, cao lên tận chín tầng trời mây. 】
【 Thi đấu thuận lợi nhé, anh hùng của tôi. 】
【 Đêm giao thừa, cậu hát cho tôi nghe, nhưng thật ra cách biệt của chúng ta không chỉ là ba năm đâu. 】
【 Cảm ơn sự xuất hiện của cậu, vì nó cũng đã khiến tôi cảm thấy thích ba năm đó nhiều hơn. 】
......
Cô mở từng cuộn giấy ra, cuối cùng chỉ còn hai tờ chưa viết qua, Trần Trừng kéo bước chân về phòng ngủ lấy bút, đầu ngón tay vê cái nơ con bướm, mở giấy ra.
Bên trong thình lình xuất hiện một hàng chữ.
Không phải là chữ của cô, mà là của Lạc Hữu Tiềm.
【 (1) Em không muốn gọi chị là chị, em muốn gọi tên của chị, Trần Trừng. 】
_______(1) Không muốn gọi là chị mà muốn gọi thẳng tên cô, nhưng xưng hô wo với ni thì mình vẫn để là chị em ha.
___________________
Trần Trừng hoàn toàn sửng sốt, khẽ nhếch môi, nhìn qua trông hơi đần.
Rất nhanh cô lại mở tờ giấy cuối cùng ra, bên trên ghi một đoạn rất dài, Trần Trừng dùng ánh sáng từ điện thoại để chiếu rọi, nhìn qua từng chữ.
【 Trần Trừng, chị trả lại cho em một giấc mộng, lại ban cho em thêm một giấc mộng.
Quyền anh và chị.
Quyền anh là nhiệt huyết cả quãng đời còn lại của em, còn chị, chỉ cần chị đồng ý, quãng đời còn lại của em cũng sẽ giao phó cho chị. 】
Bình luận facebook