Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Hạ cổ
Editor: Melbournje
Ngày tháng trôi dần, trường học đã bắt đầu đi học lại, chính thức tiến vào giai đoạn cuối trước khi thi đại học.
Trên người Lạc Hữu Tiềm vẫn còn vài vết thương nhưng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, chẳng qua thị lực vẫn chưa khôi phục, bác sĩ làm kiểm tra thì nói là không sao cả, để khôi phục lần nữa thì chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Mọi người nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Minh đã hoàn toàn vứt hết ký ức lúc mình khóc đến nỗi khó thở vào buổi tối ngày hôm đó, mỗi ngày tan học đều đem bài tập tới cho Lạc Hữu Tiềm, một mình ở trong phòng bệnh chơi bời lêu lổng, cậu ấy đọc đề cho Lạc Hữu Tiềm, sau đó thì tiện thể ghi chép các kiểu.
Còn không quên vơ vét cả đồ ăn trong phòng bệnh nữa.
Cũng bởi vì chuyện này mà mãi Trần Trừng vẫn chưa liên lạc được với Thân Viễn để kể về việc mình bị tông xe, cho đến tận hôm nay mới có thời gian rảnh.
Bọn họ ngồi ở trong văn phòng, Thân Viễn cũng có ý kiến giống như Đặng Hi.
Chuyện này nói rõ ra thì là do Dương Tử Huy làm, nhưng nguyên nhân sau lưng thì tuyệt nhiên không phải do lần trước bị đánh, cũng không phải bởi vì Trần Trừng hợp tác với Hạ Nam Chi.
"Dương Tử Huy bên kia, tôi sẽ tìm người canh chừng bọn họ, chính cô cũng phải cẩn thận một chút." Thân Viễn nói, "Cô nghĩ kĩ lại xem có bỏ sót chi tiết nào không, tôi đoán hẳn là hắn ta có nhược điểm gì khó tiết lộ, hơn nữa rất có khả năng đã bị cô biết."
Trần Trừng chưa từng chân chính tham gia showbiz, hiện giờ cô mới cảm thấy vũng nước này đúng thật là rất sâu.
Thân Viễn tiếp tục nói: "Mấy năm nay Dương Tử Huy xem như đủ kiêu ngạo, chờ đến khi cục diện đủ rối rắm, nhất định sẽ khiến mọi người cũng bối rối, tới lúc đó chúng ta cùng......"
Lời anh ta còn chưa nói dứt, Hạ Nam Chi đang lười nhác nằm trên sô pha ở bên cạnh đột nhiên cười lên, khoé môi nhếch: "Thịt hắn!"
***
Khi Trần Trừng trở lại bệnh viện, Lạc Hữu Tiềm đang tự mình bám vào tường, sờ soạng để tìm đường đi.
"Em làm gì đó?" Cô vội vàng bỏ túi xuống, đỡ lấy cánh tay của anh.
"Em muốn đi WC." Lạc Hữu Tiềm nói.
Bởi vì mắt không nhìn thấy, vì thế có rất nhiều chuyện không tiện, nhưng cũng có thể mượn cơ hội này để chiếm tiện nghi.
Lạc Hữu Tiềm rũ mắt cười khẽ, một tay khác phủ lên bàn tay Trần Trừng đang níu mình, từ từ hỏi: "Chị muốn đỡ em vào sao?"
Trần Trừng cắn răng, cảm khái độ dày của da mặt đàn ông tuổi 18 càng lúc càng phát triển.
"Cút đi."
Lạc Hữu Tiềm suиɠ sướиɠ mà cười rộ lên, buông tay ra một mình đi vào nhà vệ sinh.
Trần Trừng ngồi trên ghế dựa, nghĩ lại chuyện ngày đó gặp được Dương Tử Huy, chỉ nhớ rõ là cô cầm phong bì tiền đi, Dương Tử Huy hỏi cô có mở nó ra hay không.
Chẳng lẽ là bởi vì cái này sao?
Trần Trừng cau mày, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, nếu thật sự bởi vì chuyện này thì sao mãi tới bây giờ hắn ta mới ra tay.
Bên này Trần Trừng đang nghĩ ngợi tới cái gì, bên kia, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một giọng nữ: "Hữu Tiềm, sao con lại bị thương thành thế này!?"
Trần Trừng nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, ngay lập tức cô nhíu mày, người đứng ở cửa chính là mẹ nuôi của Lạc Hữu Tiềm.
Bước chân Lạc Hữu Tiềm khựng lại, bởi vì không nhìn thấy gì nên ánh mắt anh tự nhiên rũ xuống.
Thật dễ để có thể nhận ra rằng mắt anh có vấn đề.
Người phụ nữ sửng sốt, truy vấn: "Mắt con bị làm sao vậy?"
"Tạm thời nhìn không thấy gì." Lạc Hữu Tiềm đẩy tay người phụ nữ ra, lãnh đạm nói: "Sao bà lại tới đây."
"Nếu không phải là mẹ nghe bạn con nói con đang ở viện thì đến bây giờ mẹ cũng không biết đâu! Sao con chẳng khiến người khác bớt lo đi được thế, có phải lại đánh quyền gì đó rồi bị thương không? Đôi mắt quan trọng thế nào con không hiểu sao, con muốn nửa đời sau không nhìn thấy gì à?"
Lạc Hữu Tiềm hít một hơi thật sâu, áp lửa giận xuống, "Bây giờ bà còn quản tôi làm gì."
"Nếu chẳng may có đồng nghiệp hỏi mẹ sao con lại bị thế này, vậy con nói xem chuyện này có liên quan tới mẹ không?" Giọng nói của người đàn bà lại cao lên một quãng, "Con muốn mẹ trả lời thế nào nữa, nói con trai tôi cả ngày không làm gì tử tế mà chỉ đi đánh nhau à? Cứ hở ra một tí là bị thương, đã nói là vốn dĩ con không hợp với thứ này rồi!"
Lạc Hữu Tiềm nâng cằm lên, cười nhạo: "Tôi không phải con bà."
Xem như anh cũng đã quen với thói nói chuyện đổi trắng thay đen của bà ấy, mười tám năm nay anh cũng đã quen với thói chết vì sĩ diện của bà ấy, kể cả chuyện lời bà ấy vừa nói ra đã có thể làm tổn thương người khác.
Nhưng Trần Trừng thì lại không nhịn nổi.
Từ nhỏ đến lớn cô đã phóng túng, có đôi khi cô cũng hâm mộ khi thấy người khác có cha mẹ, nhưng cô cũng chỉ mới nhìn thấy cha mẹ quan tâm, nuông chiều con cái thôi.
Lần đầu cô được mở mang tầm mắt, còn có thể loại mẹ như này sao.
Cô đứng lên, ghế dựa rê dưới mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn, cười khẽ ra tiếng, trong đó là sự trào phúng không cần nói cũng biết.
Lúc này người phụ nữ mới để ý trong phòng bệnh còn có một cô gái.
Bà ta nhíu mày, cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, sau một lúc lâu mới nhớ ra, còn không phải là người phụ nữ ngày đó khi bà ta tới tìm Lạc Hữu Tiềm thì gặp phải sao.
"Sao cô lại ở đây?" Bà ta hỏi thẳng.
Bà ta đã quen nói chuyện trên cơ người khác, thậm chí còn không ý thức được chính mình mới là vị khách không được mời mà đến.
Trần Trừng nhẹ nhàng nhướn mày lên, dường nhu khiêu khích mà bám lấy cánh tay Lạc Hữu Tiềm, mang theo ý cười mơ hồ nói: "Cháu là bạn gái của cậu ấy, sao lại không thể ở đây?"
Rồi sau đó cô nhìn thẳng vào mắt bà ta: "Nhưng thật ra vấn đề mới nằm ở dì đó, sao dì lại đến đây?"
Lạc Hữu Tiềm nắm tay cô, dùng lực để siết lấy, ý tứ rất rõ ràng.
Anh không muốn Trần Trừng làm thế rồi phải tức giận.
Trần Trừng không dừng lại, cô nhướn đầu lên: "Dì thì lấy thân phận gì chứ, mẹ nuôi cũ sao? Xin hỏi lúc kết thúc dì có chút trách nhiệm nào không, Lạc Hữu Tiềm chính là người đã tập boxing rất lâu, cũng không phải chỉ cần một câu nói của dì mà đã có thể phủi sạch mọi nỗ lực của người khác."
Mẹ nuôi quả thực bị lời nói này của cô chọc tức, hoàn toàn không tưởng tượng ra được một cô gái lại có thể chống đối người lớn tới mức này.
Bà ta trực tiếp giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Trần Trừng: "Tôi thấy cô cũng còn trẻ mà sao lại chẳng có chút giáo dưỡng nào như vậy?!"
Trần Trừng không tức giận mà còn cười ngược lại, có chút thiếu đứng đắn mà huýt sáo như lưu manh, "Dì nhìn tư thế này xem ai mới là người không có giáo dưỡng chứ."
Trần Trừng quá vô lại, người phụ nữ đành phải đem lửa đạn chuyển hướng sang Lạc Hữu Tiềm: "Hữu Tiềm! Con thật sự yêu đương cùng với cái loại con gái như này sao? Bây giờ còn mới có lớp 12 thôi đấy!"
"Đúng, chúng tôi đang yêu nhau." Lạc Hữu Tiềm thản nhiên thừa nhận.
Người đàn bà chống nạnh, bị chọc tức đến nỗi há mồm thở dốc: "Con được lắm, có phải con muốn tìm mọi cách để mẹ không dám ngẩng đầu trước mặt đồng nghiệp đúng không? Hết đánh nhau rồi lại yêu sớm."
Trần Trừng hoàn toàn buông lỏng bản thân: "Thật ra chỉ có thể tính là một nửa yêu sớm thôi, dì à, cháu sắp tốt nghiệp đại học rồi."
Nhìn Trần Trừng thế này mang lại cảm giác khá là lạ.
Có lúc cô sẽ mang tới cho người ta cảm giác rất có quy củ, nhưng trong lúc vô hình lại lộ ra chút "xấu xa", có khi thì lại vô cùng đúng mực và còn có vẻ khéo đưa đẩy.
Đây là lần đầu tiên Lạc Hữu Tiềm thấy cô biểu lộ sự tức giận như vậy.
Lại còn...... Rất đáng yêu.
Mẹ nuôi bị chọc tức không nhẹ, bà ta ném xuống một câu, "Lúc trước nuôi mày đúng là phí công" rồi rời đi.
"Thật là tức chết tôi mất thôi." Trần Trừng mắng, "Sao lại còn có loại người như thế này chứ, em đừng nghe mấy lời nhảm nhí mà bà ta nói, muốn làm gì thì cứ làm đi, muốn đánh quyền anh thì cứ đánh quyền đánh, chị sẽ ở cạnh ủng hộ em."
Trần Trừng đang an ủi anh.
Cô sợ anh bận lòng câu "Không hợp" của bà ấy, vì thế chỉ đành an ủi một cách sứt sẹo.
Lạc Hữu Tiềm vẫn rũ đầu nghe cô nói, qua một lát mới nhịn không được mà cười ra, thân mật mà để tay trên vai cô, lòng bàn tay thì vuốt ve ở đó.
"Em cười cái gì?" Trần Trừng nghi hoặc, giương mắt hỏi.
"Không có gì." Lạc Hữu Tiềm vẫn cười khẽ, "Chỉ là cảm thấy, hình như mình đã nhặt được một bảo bối."
"......" Trần Trừng bất đắc dĩ mà xoa xoa giữa mày, cười vừa dung túng lại vừa bất đắc dĩ, "Sau khi không nhìn thấy gì nữa ngay cả mặt mũi em cũng vứt luôn rồi đúng không."
***
Buổi tối, Trần Trừng lại định ngủ ở trên cái giường nhỏ, mấy ngày nay cô đều chăm sóc bên cạnh Lạc Hữu Tiềm như vậy, ngay cả nhà cũng chưa về qua.
Lạc Hữu Tiềm đau lòng, sợ cô ngủ như vậy không thoải mái, vài lần anh bảo cô về ngủ nhưng Trần Trừng cũng không đồng ý.
Anh ngồi ở mép giường, nghe động tác của Trần Trừng, nhịn không được lại khuyên: "Chị đừng ngủ ở đó nữa...... Có ai lại để bạn gái ngủ ở chỗ như thế không."
Trần Trừng cười hì hì: "Chị cũng chưa thấy bạn trai nào bảo bạn gái về nhà ngủ một mình bao giờ."
"Chị làm như vậy em xót lắm."
"Có cái gì mà xót, em cứ làm như vậy thì về sau khổ một tí thôi chị cũng không chịu được mất, giống như cơm tự dâng tới miệng ấy."
Lạc Hữu Tiềm coi đó là đương nhiên: "Đâu thể so sánh được, sao em lại muốn chị phải chịu khổ chứ?"
"Có thể chịu khổ là một đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đấy." Trần Trừng chơi trò bần.
Lạc Hữu Tiềm không để ý: "Vậy chị qua ngủ trên giường em đi, ngủ ở đây thoải mái hơn, để em ngủ ở đó cho."
"Tiểu huynh đệ à, ngài đang bị thương đấy, đừng làm chị đây tổn thọ nữa, cứ nằm yên ở đó đi."
Trần Trừng xách chăn nhỏ, độ ấm trong phòng bệnh rất cao, nhưng thật ra cô cũng có chút mệt mỏi, đem cằm rụt rụt ở trên chăn, sau đó liền khép mắt lại.
Cô nói mang theo chút buồn ngủ: "Ngủ ngon".
Nhưng vị "Tiểu huynh đệ" cũng không tính buông tha cho cô, im lặng được chốc lát anh lại nói: "Trần Trừng, chị ngủ trên giường này đi."
Ngay lúc sắp ngủ thì bị đánh thức, Trần Trừng mơ màng ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh một cách sâu kín, nhưng cái người bệnh kia thì vẫn chưa phát hiện ra.
"Giường này ngủ được hai người."
"......" Trần Trừng không biết là do bụng dạ anh khó lường hay vẫn là do đơn thuần quá mức, đành phải trả lời câu, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Có hai chăn mà, em tuyệt đối sẽ không động tay động chân với chị." Anh nói.
Trần Trừng bất đắc dĩ: "...... Chị sợ mình không khống chế được bản thân mà ra tay với cậu thôi."
Lạc Hữu Tiềm buồn cười, chớp chớp mắt, chân thành nói: "Em không ngại đâu."
"Thằng nhóc này, có mặt mũi chút đi."
Trong bóng tối, Lạc Hữu Tiềm đối mặt với cô, ánh trăng ngoài cửa sổ len lói chiếu vào trên mặt anh, đuôi mắt anh hơi rũ xuống, lông mi tạo thành bóng ở trên mặt.
Anh thê thảm mà gọi một tiếng: "Chị......"
"......"
Chiêu làm nũng này quả thực có tính công kích rất mạnh.
Trần Trừng tước vũ khí đầu hàng, ôm chăn nhỏ đến giường của anh.
Lạc Hữu Tiềm cực kỳ vui vẻ, nhanh chóng nằm xích qua bên cạnh, để ra một vị trí cho Trần Trừng.
Trần Trừng rũ chăn, chậm rì rì mà bò lên trên giường nằm vào.
Lúc này Lạc Hữu Tiềm mới hiểu thế nào gọi là tự mình làm bậy không thể sống, mùi hương trên người Trần Trừng cứ quanh quẩn mãi ở bên chóp mũi anh.
Không thể nào lờ đi, mà mùi hương ấy cũng không thể nào tản đi được.
Sợi tóc của cô vòng qua cánh tay anh, giống như một ngọn cỏ nhẹ nhàng quấn quanh trái tim vậy.
Lạc Hữu Tiềm hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra một hơi thật nặng nề, hai mắt nhắm lại, sau tai đổ mồ hôi, khớp xương rõ ràng ở mười ngón tay nắm lấy góc chăn, tận lực kiềm chế lại.
Kiềm chế là bản năng, nhưng bản năng khó có thể kiềm chế.
Anh nhắm mắt liều mạng ép mình đi vào giấc ngủ nhưng lại không có kết quả, Trần Trừng ở cạnh đã ngủ say, hô hấp đều đều.
Đúng thật là anh đã bị Trần Trừng hạ cổ rồi, anh hít một hơi thật sâu, rồi sau đó lại không chịu nổi, phóng túng mà đặt miệng tới trên xương quai xanh của Trần Trừng.
Trần Trừng mơ hồ nghe được tiếng thở dốc bên tai.
Trợn mắt lên liền thấy đôi tay Lạc Hữu Tiềm đang chống ở bên mặt, chôn sâu vào cổ của cô, chỗ xương quai xanh truyền tới một chút cảm giác đau đớn nhỏ vụn.
Trần Trừng mờ mịt mà chớp chớp mắt, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.
Cô không đánh vỡ sự trầm mặc này, tùy ý dung túng động tác của anh.
Lại qua một lát, Lạc Hữu Tiềm thở hổn hển, trầm mặc mà xốc chăn lên ngồi dậy, xuống giường đi vào WC.
Trần Trừng phản ứng lại, sau đó gương mặt đỏ ửng lên.
Ngày tháng trôi dần, trường học đã bắt đầu đi học lại, chính thức tiến vào giai đoạn cuối trước khi thi đại học.
Trên người Lạc Hữu Tiềm vẫn còn vài vết thương nhưng đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, chẳng qua thị lực vẫn chưa khôi phục, bác sĩ làm kiểm tra thì nói là không sao cả, để khôi phục lần nữa thì chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Mọi người nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Minh đã hoàn toàn vứt hết ký ức lúc mình khóc đến nỗi khó thở vào buổi tối ngày hôm đó, mỗi ngày tan học đều đem bài tập tới cho Lạc Hữu Tiềm, một mình ở trong phòng bệnh chơi bời lêu lổng, cậu ấy đọc đề cho Lạc Hữu Tiềm, sau đó thì tiện thể ghi chép các kiểu.
Còn không quên vơ vét cả đồ ăn trong phòng bệnh nữa.
Cũng bởi vì chuyện này mà mãi Trần Trừng vẫn chưa liên lạc được với Thân Viễn để kể về việc mình bị tông xe, cho đến tận hôm nay mới có thời gian rảnh.
Bọn họ ngồi ở trong văn phòng, Thân Viễn cũng có ý kiến giống như Đặng Hi.
Chuyện này nói rõ ra thì là do Dương Tử Huy làm, nhưng nguyên nhân sau lưng thì tuyệt nhiên không phải do lần trước bị đánh, cũng không phải bởi vì Trần Trừng hợp tác với Hạ Nam Chi.
"Dương Tử Huy bên kia, tôi sẽ tìm người canh chừng bọn họ, chính cô cũng phải cẩn thận một chút." Thân Viễn nói, "Cô nghĩ kĩ lại xem có bỏ sót chi tiết nào không, tôi đoán hẳn là hắn ta có nhược điểm gì khó tiết lộ, hơn nữa rất có khả năng đã bị cô biết."
Trần Trừng chưa từng chân chính tham gia showbiz, hiện giờ cô mới cảm thấy vũng nước này đúng thật là rất sâu.
Thân Viễn tiếp tục nói: "Mấy năm nay Dương Tử Huy xem như đủ kiêu ngạo, chờ đến khi cục diện đủ rối rắm, nhất định sẽ khiến mọi người cũng bối rối, tới lúc đó chúng ta cùng......"
Lời anh ta còn chưa nói dứt, Hạ Nam Chi đang lười nhác nằm trên sô pha ở bên cạnh đột nhiên cười lên, khoé môi nhếch: "Thịt hắn!"
***
Khi Trần Trừng trở lại bệnh viện, Lạc Hữu Tiềm đang tự mình bám vào tường, sờ soạng để tìm đường đi.
"Em làm gì đó?" Cô vội vàng bỏ túi xuống, đỡ lấy cánh tay của anh.
"Em muốn đi WC." Lạc Hữu Tiềm nói.
Bởi vì mắt không nhìn thấy, vì thế có rất nhiều chuyện không tiện, nhưng cũng có thể mượn cơ hội này để chiếm tiện nghi.
Lạc Hữu Tiềm rũ mắt cười khẽ, một tay khác phủ lên bàn tay Trần Trừng đang níu mình, từ từ hỏi: "Chị muốn đỡ em vào sao?"
Trần Trừng cắn răng, cảm khái độ dày của da mặt đàn ông tuổi 18 càng lúc càng phát triển.
"Cút đi."
Lạc Hữu Tiềm suиɠ sướиɠ mà cười rộ lên, buông tay ra một mình đi vào nhà vệ sinh.
Trần Trừng ngồi trên ghế dựa, nghĩ lại chuyện ngày đó gặp được Dương Tử Huy, chỉ nhớ rõ là cô cầm phong bì tiền đi, Dương Tử Huy hỏi cô có mở nó ra hay không.
Chẳng lẽ là bởi vì cái này sao?
Trần Trừng cau mày, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, nếu thật sự bởi vì chuyện này thì sao mãi tới bây giờ hắn ta mới ra tay.
Bên này Trần Trừng đang nghĩ ngợi tới cái gì, bên kia, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một giọng nữ: "Hữu Tiềm, sao con lại bị thương thành thế này!?"
Trần Trừng nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, ngay lập tức cô nhíu mày, người đứng ở cửa chính là mẹ nuôi của Lạc Hữu Tiềm.
Bước chân Lạc Hữu Tiềm khựng lại, bởi vì không nhìn thấy gì nên ánh mắt anh tự nhiên rũ xuống.
Thật dễ để có thể nhận ra rằng mắt anh có vấn đề.
Người phụ nữ sửng sốt, truy vấn: "Mắt con bị làm sao vậy?"
"Tạm thời nhìn không thấy gì." Lạc Hữu Tiềm đẩy tay người phụ nữ ra, lãnh đạm nói: "Sao bà lại tới đây."
"Nếu không phải là mẹ nghe bạn con nói con đang ở viện thì đến bây giờ mẹ cũng không biết đâu! Sao con chẳng khiến người khác bớt lo đi được thế, có phải lại đánh quyền gì đó rồi bị thương không? Đôi mắt quan trọng thế nào con không hiểu sao, con muốn nửa đời sau không nhìn thấy gì à?"
Lạc Hữu Tiềm hít một hơi thật sâu, áp lửa giận xuống, "Bây giờ bà còn quản tôi làm gì."
"Nếu chẳng may có đồng nghiệp hỏi mẹ sao con lại bị thế này, vậy con nói xem chuyện này có liên quan tới mẹ không?" Giọng nói của người đàn bà lại cao lên một quãng, "Con muốn mẹ trả lời thế nào nữa, nói con trai tôi cả ngày không làm gì tử tế mà chỉ đi đánh nhau à? Cứ hở ra một tí là bị thương, đã nói là vốn dĩ con không hợp với thứ này rồi!"
Lạc Hữu Tiềm nâng cằm lên, cười nhạo: "Tôi không phải con bà."
Xem như anh cũng đã quen với thói nói chuyện đổi trắng thay đen của bà ấy, mười tám năm nay anh cũng đã quen với thói chết vì sĩ diện của bà ấy, kể cả chuyện lời bà ấy vừa nói ra đã có thể làm tổn thương người khác.
Nhưng Trần Trừng thì lại không nhịn nổi.
Từ nhỏ đến lớn cô đã phóng túng, có đôi khi cô cũng hâm mộ khi thấy người khác có cha mẹ, nhưng cô cũng chỉ mới nhìn thấy cha mẹ quan tâm, nuông chiều con cái thôi.
Lần đầu cô được mở mang tầm mắt, còn có thể loại mẹ như này sao.
Cô đứng lên, ghế dựa rê dưới mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn, cười khẽ ra tiếng, trong đó là sự trào phúng không cần nói cũng biết.
Lúc này người phụ nữ mới để ý trong phòng bệnh còn có một cô gái.
Bà ta nhíu mày, cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, sau một lúc lâu mới nhớ ra, còn không phải là người phụ nữ ngày đó khi bà ta tới tìm Lạc Hữu Tiềm thì gặp phải sao.
"Sao cô lại ở đây?" Bà ta hỏi thẳng.
Bà ta đã quen nói chuyện trên cơ người khác, thậm chí còn không ý thức được chính mình mới là vị khách không được mời mà đến.
Trần Trừng nhẹ nhàng nhướn mày lên, dường nhu khiêu khích mà bám lấy cánh tay Lạc Hữu Tiềm, mang theo ý cười mơ hồ nói: "Cháu là bạn gái của cậu ấy, sao lại không thể ở đây?"
Rồi sau đó cô nhìn thẳng vào mắt bà ta: "Nhưng thật ra vấn đề mới nằm ở dì đó, sao dì lại đến đây?"
Lạc Hữu Tiềm nắm tay cô, dùng lực để siết lấy, ý tứ rất rõ ràng.
Anh không muốn Trần Trừng làm thế rồi phải tức giận.
Trần Trừng không dừng lại, cô nhướn đầu lên: "Dì thì lấy thân phận gì chứ, mẹ nuôi cũ sao? Xin hỏi lúc kết thúc dì có chút trách nhiệm nào không, Lạc Hữu Tiềm chính là người đã tập boxing rất lâu, cũng không phải chỉ cần một câu nói của dì mà đã có thể phủi sạch mọi nỗ lực của người khác."
Mẹ nuôi quả thực bị lời nói này của cô chọc tức, hoàn toàn không tưởng tượng ra được một cô gái lại có thể chống đối người lớn tới mức này.
Bà ta trực tiếp giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Trần Trừng: "Tôi thấy cô cũng còn trẻ mà sao lại chẳng có chút giáo dưỡng nào như vậy?!"
Trần Trừng không tức giận mà còn cười ngược lại, có chút thiếu đứng đắn mà huýt sáo như lưu manh, "Dì nhìn tư thế này xem ai mới là người không có giáo dưỡng chứ."
Trần Trừng quá vô lại, người phụ nữ đành phải đem lửa đạn chuyển hướng sang Lạc Hữu Tiềm: "Hữu Tiềm! Con thật sự yêu đương cùng với cái loại con gái như này sao? Bây giờ còn mới có lớp 12 thôi đấy!"
"Đúng, chúng tôi đang yêu nhau." Lạc Hữu Tiềm thản nhiên thừa nhận.
Người đàn bà chống nạnh, bị chọc tức đến nỗi há mồm thở dốc: "Con được lắm, có phải con muốn tìm mọi cách để mẹ không dám ngẩng đầu trước mặt đồng nghiệp đúng không? Hết đánh nhau rồi lại yêu sớm."
Trần Trừng hoàn toàn buông lỏng bản thân: "Thật ra chỉ có thể tính là một nửa yêu sớm thôi, dì à, cháu sắp tốt nghiệp đại học rồi."
Nhìn Trần Trừng thế này mang lại cảm giác khá là lạ.
Có lúc cô sẽ mang tới cho người ta cảm giác rất có quy củ, nhưng trong lúc vô hình lại lộ ra chút "xấu xa", có khi thì lại vô cùng đúng mực và còn có vẻ khéo đưa đẩy.
Đây là lần đầu tiên Lạc Hữu Tiềm thấy cô biểu lộ sự tức giận như vậy.
Lại còn...... Rất đáng yêu.
Mẹ nuôi bị chọc tức không nhẹ, bà ta ném xuống một câu, "Lúc trước nuôi mày đúng là phí công" rồi rời đi.
"Thật là tức chết tôi mất thôi." Trần Trừng mắng, "Sao lại còn có loại người như thế này chứ, em đừng nghe mấy lời nhảm nhí mà bà ta nói, muốn làm gì thì cứ làm đi, muốn đánh quyền anh thì cứ đánh quyền đánh, chị sẽ ở cạnh ủng hộ em."
Trần Trừng đang an ủi anh.
Cô sợ anh bận lòng câu "Không hợp" của bà ấy, vì thế chỉ đành an ủi một cách sứt sẹo.
Lạc Hữu Tiềm vẫn rũ đầu nghe cô nói, qua một lát mới nhịn không được mà cười ra, thân mật mà để tay trên vai cô, lòng bàn tay thì vuốt ve ở đó.
"Em cười cái gì?" Trần Trừng nghi hoặc, giương mắt hỏi.
"Không có gì." Lạc Hữu Tiềm vẫn cười khẽ, "Chỉ là cảm thấy, hình như mình đã nhặt được một bảo bối."
"......" Trần Trừng bất đắc dĩ mà xoa xoa giữa mày, cười vừa dung túng lại vừa bất đắc dĩ, "Sau khi không nhìn thấy gì nữa ngay cả mặt mũi em cũng vứt luôn rồi đúng không."
***
Buổi tối, Trần Trừng lại định ngủ ở trên cái giường nhỏ, mấy ngày nay cô đều chăm sóc bên cạnh Lạc Hữu Tiềm như vậy, ngay cả nhà cũng chưa về qua.
Lạc Hữu Tiềm đau lòng, sợ cô ngủ như vậy không thoải mái, vài lần anh bảo cô về ngủ nhưng Trần Trừng cũng không đồng ý.
Anh ngồi ở mép giường, nghe động tác của Trần Trừng, nhịn không được lại khuyên: "Chị đừng ngủ ở đó nữa...... Có ai lại để bạn gái ngủ ở chỗ như thế không."
Trần Trừng cười hì hì: "Chị cũng chưa thấy bạn trai nào bảo bạn gái về nhà ngủ một mình bao giờ."
"Chị làm như vậy em xót lắm."
"Có cái gì mà xót, em cứ làm như vậy thì về sau khổ một tí thôi chị cũng không chịu được mất, giống như cơm tự dâng tới miệng ấy."
Lạc Hữu Tiềm coi đó là đương nhiên: "Đâu thể so sánh được, sao em lại muốn chị phải chịu khổ chứ?"
"Có thể chịu khổ là một đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đấy." Trần Trừng chơi trò bần.
Lạc Hữu Tiềm không để ý: "Vậy chị qua ngủ trên giường em đi, ngủ ở đây thoải mái hơn, để em ngủ ở đó cho."
"Tiểu huynh đệ à, ngài đang bị thương đấy, đừng làm chị đây tổn thọ nữa, cứ nằm yên ở đó đi."
Trần Trừng xách chăn nhỏ, độ ấm trong phòng bệnh rất cao, nhưng thật ra cô cũng có chút mệt mỏi, đem cằm rụt rụt ở trên chăn, sau đó liền khép mắt lại.
Cô nói mang theo chút buồn ngủ: "Ngủ ngon".
Nhưng vị "Tiểu huynh đệ" cũng không tính buông tha cho cô, im lặng được chốc lát anh lại nói: "Trần Trừng, chị ngủ trên giường này đi."
Ngay lúc sắp ngủ thì bị đánh thức, Trần Trừng mơ màng ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh một cách sâu kín, nhưng cái người bệnh kia thì vẫn chưa phát hiện ra.
"Giường này ngủ được hai người."
"......" Trần Trừng không biết là do bụng dạ anh khó lường hay vẫn là do đơn thuần quá mức, đành phải trả lời câu, "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Có hai chăn mà, em tuyệt đối sẽ không động tay động chân với chị." Anh nói.
Trần Trừng bất đắc dĩ: "...... Chị sợ mình không khống chế được bản thân mà ra tay với cậu thôi."
Lạc Hữu Tiềm buồn cười, chớp chớp mắt, chân thành nói: "Em không ngại đâu."
"Thằng nhóc này, có mặt mũi chút đi."
Trong bóng tối, Lạc Hữu Tiềm đối mặt với cô, ánh trăng ngoài cửa sổ len lói chiếu vào trên mặt anh, đuôi mắt anh hơi rũ xuống, lông mi tạo thành bóng ở trên mặt.
Anh thê thảm mà gọi một tiếng: "Chị......"
"......"
Chiêu làm nũng này quả thực có tính công kích rất mạnh.
Trần Trừng tước vũ khí đầu hàng, ôm chăn nhỏ đến giường của anh.
Lạc Hữu Tiềm cực kỳ vui vẻ, nhanh chóng nằm xích qua bên cạnh, để ra một vị trí cho Trần Trừng.
Trần Trừng rũ chăn, chậm rì rì mà bò lên trên giường nằm vào.
Lúc này Lạc Hữu Tiềm mới hiểu thế nào gọi là tự mình làm bậy không thể sống, mùi hương trên người Trần Trừng cứ quanh quẩn mãi ở bên chóp mũi anh.
Không thể nào lờ đi, mà mùi hương ấy cũng không thể nào tản đi được.
Sợi tóc của cô vòng qua cánh tay anh, giống như một ngọn cỏ nhẹ nhàng quấn quanh trái tim vậy.
Lạc Hữu Tiềm hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra một hơi thật nặng nề, hai mắt nhắm lại, sau tai đổ mồ hôi, khớp xương rõ ràng ở mười ngón tay nắm lấy góc chăn, tận lực kiềm chế lại.
Kiềm chế là bản năng, nhưng bản năng khó có thể kiềm chế.
Anh nhắm mắt liều mạng ép mình đi vào giấc ngủ nhưng lại không có kết quả, Trần Trừng ở cạnh đã ngủ say, hô hấp đều đều.
Đúng thật là anh đã bị Trần Trừng hạ cổ rồi, anh hít một hơi thật sâu, rồi sau đó lại không chịu nổi, phóng túng mà đặt miệng tới trên xương quai xanh của Trần Trừng.
Trần Trừng mơ hồ nghe được tiếng thở dốc bên tai.
Trợn mắt lên liền thấy đôi tay Lạc Hữu Tiềm đang chống ở bên mặt, chôn sâu vào cổ của cô, chỗ xương quai xanh truyền tới một chút cảm giác đau đớn nhỏ vụn.
Trần Trừng mờ mịt mà chớp chớp mắt, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.
Cô không đánh vỡ sự trầm mặc này, tùy ý dung túng động tác của anh.
Lại qua một lát, Lạc Hữu Tiềm thở hổn hển, trầm mặc mà xốc chăn lên ngồi dậy, xuống giường đi vào WC.
Trần Trừng phản ứng lại, sau đó gương mặt đỏ ửng lên.
Bình luận facebook