Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
“Làm bài xong chưa, chị muốn nói với em chuyện này.” Trần Trừng nuốt miếng quýt cuối cùng, gõ gõ xuống bàn với Lạc Hữu Tiềm đang ngồi đối diện.
Lạc Hữu Tiềm ngẩng đầu, bỏ bút xuống nhìn cô: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện của Dương Tử Huy.” Trần Trừng không thèm để ý nhún vai, “Hôm nay Thân Viễn tới tìm chị, phát hiện ra chút chứng cứ, ừm…… Hắn ta dùng ma tuý.”
Lạc Hữu Tiềm nhíu mày, ngồi thẳng người lại.
“Chị đoán vài ngày nữa sẽ có tin tức về chuyện đó được tung ra, với độ hot của hắn ta, chắc chắn sẽ gây nên một đợt sóng to gió lớn trên mạng.” Trần Trừng nắm lấy ngón tay anh nghịch nghịch, rũ mắt, biểu cảm nhàn nhạt, đột nhiên như là dời lực chú ý đi, nói, “Ơ? Chị phát hiện ngón tay em còn rất cân xứng nhé, lúc trước còn nghe người ta nói tuyển thủ chơi boxing khớp xương sẽ rất to mà.”
Lạc Hữu Tiềm không để ý đến câu sau của cô, mày còn nhíu lại, trực tiếp hỏi: “Sẽ liên lụy đến chị sao?”
“……” Trần Trừng biết mình không lừa nổi anh, tuy thế nhưng cô cũng không muốn giấu, dừng một chút rồi nói, “Khả năng là vậy, đến lúc có kết quả khám nghiệm nước tiểu thì chắc chắn sẽ có tin hot, không phải trước kia chị từng lùm xùm với hắn ta sao, gần đây lại cũng có chút danh tiếng, chắc là sẽ có người âm mưu suy đoán gì đó.”
Trần Trừng xem như đã thông thấu, hiểu rõ bộ mặt và nhân cách ác độc của con người, nhưng lại luôn lười để ý.
Lạc Hữu Tiềm nhớ đến nửa năm trước, Trần Trừng bị cư dân mạng công kích vì chuyện của Dương Tử Huy, cô cũng giống như bây giờ, nhìn có vẻ bình tĩnh và không có vấn đề gì.
Anh thở dài, giang hai tay ra, trầm giọng nói: “Ôm.”
Từng tầng mây ẩn hiện phía xa xăm giống như là biển rộng vô biên, những ánh đèn đường từ từ sáng lên lại giống như những con thuyền.
Cô gái khẽ buông đôi mắt sạch sẽ, lấp lánh như sao trời.
Trần Trừng nghe được câu “ôm” dường như đang làm nũng kia, mới đầu còn chưa kịp phản ứng lại, cô mờ mịt chớp chớp mắt, tầm mắt đuổi theo đến khi chạm phải ánh mắt anh, cuối cùng cô mỉm cười.
“Ui da, Lạc đáng yêu.”
Nụ cười cực kỳ vui vẻ đó dừng lại ở trong mắt Lạc Hữu Tiềm, giống như một tia sáng bỗng loé lên trên thế giới hỗn độn phức tạp này.
Trần Trừng giang hai tay ra ôm lấy anh, còn sờ sờ ở trên mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, khiến mái tóc ấy bị rối tung lên.
Cô cười khẽ ra tiếng, hôn chụt một cái vào trên trán của anh: “Chị gái thương em.”
***
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mùa xuân, mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng, mùi hương của những loài hoa không biết tên bên đường toả khắp mọi ngõ ngách.
Mấy hôm trước Trần Trừng đã chính thức vào đoàn phim, một đoàn phim đúng nghĩa, muốn quay phải mất vài tháng.
Là một bộ phim dân quốc có rất nhiều phân cảnh đánh nhau, cường độ làm việc lập tức sẽ cao lên, Trần Trừng chưa từng đóng cảnh hành động bao giờ, xem như là một thiếu sót, hơn nữa tố chất thân thể của cô thật sự không tốt, mặc dù đã bồi dưỡng hai tháng cũng rồi, chỉ là lúc đánh nhìn vẫn không có sức lực lắm.
“Trần Trừng à.” Đạo diễn thò đầu ra từ sau đống máy móc, “Động tác này của cô sai rồi, chỉ đạo của đội võ thuật đâu? Qua dạy lại một chút đi, bây giờ chuyển sang phân đoạn của nam nữ chính đã!”
Trần Trừng ngại ngùng nói xin lỗi vài câu, sau đó liền đi theo người dạy võ sang một bên.
“Động tác đá chân này của chị không ổn, sau khi tung cú đá ra hãy giữ thẳng chân, không cần căng thẳng quá, chỉ cần ổn định được, về sau lúc biên tập thì sẽ chỉnh sửa thêm để nhìn cho thật hơn.” Người dạy võ nói.
Trần Trừng gật đầu, tay siết thành quyền, nghiêm túc làm lại vài lần, sau đó cô quả thực hoài nghi liệu não mình có vấn đề hay không, sao làm mãi mà vẫn không được.
“Để em tập với chị thêm một chút.” Người dạy võ nói.
“Vâng ạ.” Trần Trừng cười cười với cô ấy, “Làm phiền em quá.”
“Không có việc gì đâu.” Cô gái đó tốt tính mà xua xua tay.
Tuy quay cảnh đánh nhau trong phim cũng không phải đánh vào người thật, phần lớn là tung đòn gần tới người rồi sẽ dừng lại, nhưng nếu thu lực lại quá sớm thì khó tránh khỏi việc khiến động tác có vẻ hơi giả, cho nên thi thoảng đánh phải vào người là chuyện khó tránh khỏi.
Sức lực của người dạy võ lại càng lớn, Trần Trừng chưa kịp né xong động tác này thì đã bị cô ấy đá một cước vào trên eo.
“Shhh……” Cô xuýt xoa một hơi.
“Không có việc gì chứ? Có đau không?” Cô bé dạy võ lập tức chạy đến bên hỏi.
Trần Trừng che eo lại nhíu mày, xoa xoa người đứng lên: “Không có việc gì đâu, thật ngại quá, vừa rồi là do chị quên động tác.”
Cô gái kia vẫn không yên lòng: “Thật sự không sao hả?”
“Không sao mà.” Trần Trừng cười cười trấn an.
“Vậy chị nghỉ ngơi một lát đi, em sang bên kia xem xem sắp kết thúc chưa, tiện thể uống miếng nước rồi luyện tập tiếp!”
“Được.” Trần Trừng đáp ứng, đi đến bên cái ghế dựa dưới một bóng cây.
Điện thoại có một tin nhắn do Lạc Hữu Tiềm gửi tới vào 10 phút trước.
—— Em vừa thi thử xong, có nên khen thưởng một chút không ạ?
Trần Trừng nhìn điện thoại cười rộ lên, khóe miệng mang theo chút vui mừng, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời một câu: Kết quả tốt lắm hả?
Lạc Hữu Tiềm: Hẳn là khá tốt, em cảm thấy không khó. Chị đang ở đoàn làm phim sao?
Trần Trừng: Đúng vậy, chị đang phải quay cảnh hành động nè, mà đánh mãi nhìn cũng chả có sức gì cả, hay là Quyền Vương chỉ giáo cho mình một chút đi?
Lạc Hữu Tiềm: Lúc về em sẽ dạy chị, hôm nay chị có về không?
“Mẹ nó.” Trần Trừng vui vẻ, lẩm bẩm mắng nhẹ mấy câu, đem điện thoại cầm tới gần miệng gửi voice chat cho anh, giọng nói lười biếng dường như mang theo chút dỗ dành triền miên, “Về chứ.”
Hai người cũng không âu yếm nhau được bao lâu.
Sau khi thi thử lần thứ hai xong, Lạc Hữu Tiềm liền phải thi thử lần ba, rồi sau đó chính là thi đại học, áp lực học tập cũng lớn, khoảng thời gian trước thỉnh thoảng còn phải thi đấu ở phòng tập, dạo gần đây làm gì cũng gấp gáp, chỉ có luyện tập là chưa bao giờ chậm trễ.
Mà Trần Trừng làm một người mới cũng không thể lười biếng quá lâu được.
Tuy rằng mấy ngày này, trong con mắt mọi người đánh giá thì cô tương đối chuyên nghiệp, ngày nào cũng là người đến sớm nhất đoàn làm phim, tính tình tốt thái độ tốt, kêu giúp liền tới giúp, bị phê bình thì nghiêm túc sửa, gặp phải mấy diễn viên khó tính cũng không tức giận.
Hai ngày trước đột nhiên hạ nhiệt độ, Trần Trừng lại phải quay cảnh mùa hè, cũng may đoàn phim đã chuẩn bị đầy đủ máy sưởi và trà gừng nên mới không bị cảm.
“Chị Trần Trừng, nếu chị thật sự sợ đánh nhìn không thật thì có thể buộc miếng gỗ mỏng vào trong đùi và tay thử xem sao, dù sao thì chị cũng mặc quần áo dài.” Cô gái dạy võ nói, “Nhưng mà nếu ma sát vào thì sẽ đau đấy.”
“Hả, có thể làm như vậy sao, vậy cô giúp chị buộc lại một chút đi.”
Đây là lần đầu tiên Trần Trừng quay phim đúng nghĩa, cô muốn phải tạo ra được chút thành tích gì đó, không hot cũng không sao, chỉ là về sau sẽ có thể khiến những đạo diễn khác tìm tới mình.
Cũng bất chấp chuyện có bị đau hay không.
Cuối cùng cảnh quay hành động này đã có hiệu quả tốt hơn trước rất nhiều, ngay cả đạo diễn cũng vui tươi hớn hở khen vài câu.
Loại kiên định phấn đấu vì mục tiêu của chính mình, cảm giác chạy thục mạng để tiến tới một tương lai không xác định khiến Trần Trừng thấy rất thoải mái.
Cô gập đốt ngón tay, đặt ở trên ngực, cảm nhận trái tim đang không ngừng rung lên, chấn động từ lồng ngực lan ra khắp người, bị bao phủ ở trong âm thanh ồn ào của đoàn làm phim.
Trần Trừng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thật tốt quá.
***
Hôm nay Trần Trừng kết thúc công việc sớm.
Lạc Hữu Tiềm vừa đi ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy cô, cô ngồi trên bồn hoa cao cao gần trường học, hai chân lắc lư, thân trên mặc áo sơ mi trắng và áo phao, lộ ra chút dáng vẻ của một học sinh, cho dù có đứng ở cổng trường cảm giác cũng không khác biệt lắm.
Ráng đỏ bám cả một vùng chân trời, Trần Trừng đang chìm sâu trong ánh chiều tà.
Lạc Hữu Tiềm vừa thấy cô liền không nhịn được mà bắt đầu cười, cơn gió chạng vạng lưu luyến quấn bay làn tóc thiếu nữ, đồng thời khiến những bế tắc trong lòng Lạc Hữu Tiềm cũng dần dần biến mất.
Anh vội vàng chạy tới, vạt áo đồng phục bị gió thổi qua còn lộ ra chút hân hoan.
“Chị, sao chị lại tới đây.” Anh ôm Trần Trừng một cái để lắp đầy cõi lòng.
“Ai ——!” Trần Trừng đang cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý anh đi ra từ lúc nào, bất thình lình bị cái ôm này doạ sợ, cô chống vào ngực để đẩy anh ra, giơ tay đánh anh một chút, “Làm gì đó! Đang ở cổng trường đấy!”
Lạc Hữu Tiềm cười buông tay, trên mặt lại thỏa mãn, thấp giọng nói như đang khoe khoang: “Bạn gái em, em ôm một chút thì có làm sao.”
“Bạn học Lạc, bạn đây là muốn yêu sớm trước mặt thầy chủ nhiệm sao.” Trần Trừng vỗ vỗ lưng anh, mắng nhẹ, “Lăn xuống đi.”
Lạc Hữu Tiềm “ặc” một tiếng, lùi về sau mấy bước, Trần Trừng nhảy từ trên bồn hoa xuống.
“Tới phòng tập hả?” Cô hỏi.
“Hôm nay không đi.” Lạc Hữu Tiềm nói, “Huấn luyện viên có việc đột xuất, ngày mai em tới sau.”
Hai người cứ anh anh em em mà đi đường, Lạc Hữu Tiềm kéo tay cô giống như một chú cún to xác dính người, ở cổng trường phần lớn đều là bạn học của anh, hơn nữa Lạc Hữu Tiềm cũng được nhiều người biết đến trong trường, dẫn tới việc có không ít người liên tục nhìn qua.
Hầu hết đều là nữ sinh.
“Haiz.” Trần Trừng dùng khuỷu tay chọc chọc anh, “Liệu nhóm fan girl của em có muốn đánh chị không đấy.”
“Hả?”
Anh nhìn xung quanh, lúc này mới chú ý tới có nhiều người đang đánh giá hai bọn họ, anh quá thích Trần Trừng, đến nỗi chỉ cần đứng ở bên cạnh cô, trong mắt và trong lòng anh liền chỉ có mỗi cô, mọi thứ xung quanh cũng không để tâm đến nữa.
Lạc Hữu Tiềm nhíu mày, nghiêng người che Trần Trừng khỏi những ánh mắt đó, cúi đầu nói nhỏ: “Chị, hay chị đeo khẩu trang lên đi, liệu có thể bị nhận ra không?”
Trần Trừng cười rộ lên: “Em cho rằng chị hot tới mức đó sao, nào có nhiều người biết chị như vậy chứ, cùng lắm chỉ cảm thấy quen mắt thôi.”
Không phải Trần Trừng đang xem thường bản thân, mà sự thật đúng là như vậy.
Trong lớp của Lạc Hữu Tiềm đã từng có người gặp qua Trần Trừng, khoảng thời gian trước game show có cô tham gia chiếu trên TV, mọi người cũng không cảm thấy là Trần Trừng, dù sao thì minh tinh trên TV cũng cách quá xa so với cuộc sống sinh hoạt thường ngày của bọn họ.
Mọi người đề cập đến, nói rằng có một nữ minh tinh nhìm rất giống chị của anh.
Sau đó, Hạ Minh – người duy nhất biết rõ chân tướng trả lời với một lời lẽ rất chính đáng: “Chị cái gì mà chị! Đó là bạn gái của Lạc gia đấy! Mà thể so sánh được sao? Nữ minh tinh kia làm gì đẹp bằng nãi nãi của tao?”
Vì thế sự chú ý của mọi người liền chuyển qua việc Lạc Hữu Tiềm có bạn gái.
***
Lâm Mộ cùng bạn tốt kéo tay nhau đi ra cổng trường.
Khi đã thích một người, chúng ta luôn dễ dàng tìm ra được người ấy chỉ với một ánh mắt, cho dù có đang ở trong đám đông đi chăng nữa.
Lâm Mộ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy bóng dáng Lạc Hữu Tiềm, rồi sau đó lại nhìn người đi bên cạnh anh, cô gái kia cười tủm tỉm, hai người đang nghiêng đầu nói chuyện, từ một bên mặt cũng có thể thấy người con gái ấy rất xinh đẹp.
Cho dù trên người chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng cô vẫn luôn mang theo khí chất của riêng mình, cằm thon gầy, chóp mũi đáng yêu tinh xảo, khi cười rộ lên, đồng tử như loé ra chút ánh sáng.
Lâm Mộ rũ mắt, nhìn áo đồng phục to rộng trên người mình, khẽ nhấp môi không rõ cảm giác gì.
Cô dừng bước chân, người bạn đi bên cạnh nhìn cô, sau đó lại nâng tầm mắt nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nhíu mày: “Đó chính là bạn gái Lạc Hữu Tiềm sao.”
“Ừm.” Lâm Mộ lên tiếng, “Thật xinh đẹp.”
“Chỉ là tớ nghe người ta nói cô gái kia lớn hơn cậu ấy mấy tuổi đấy, yêu nhau như vậy không thấy kỳ kỳ nhỉ?” Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, giúp bạn tốt của mình nói chuyện.
Lâm Mộ không nói gì, nhìn hai bóng dáng kia, ẩn sâu trong ánh mắt cô là sự khao khát và hâm mộ khó che giấu.
“Tớ cảm thấy cậu vẫn có cơ hội mà, cậu cũng không xấu, thành tích còn tốt nữa, đến lúc đó nếu thi đậu chung một trường đại học với Lạc Hữu Tiềm, cô gái kia còn có thể làm sao bây giờ, chắc là cô ấy cũng phải đi làm chứ?”
Lâm Mộ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên rũ mắt không hề nhìn nữa, lên tiếng nói: “Đi thôi.”
Cô biết, cho dù mình có làm thế nào cũng không có khả năng đến bên Lạc Hữu Tiềm.
Cô vốn tưởng rằng, Lạc Hữu Tiềm lạnh nhạt là do tính cách của anh, cô vốn tưởng rằng một ngày nào đó, mình có thể phá tan lớp băng lạnh mà anh xây dựng lên, cô vốn tưởng rằng, mình đang cầm trên tay một trái tim ấm áp, và một ngày nào đó có thể khiến cho anh rung động.
Cô vốn tưởng rằng, Lạc Hữu Tiềm lớn lên đã lạnh lùng, muốn có được anh, nhất định phải trải qua nhiều trắc trở, phải bị tổn thương một chút.
Mãi cho tới khi nhìn thấy Lạc Hữu Tiềm và Trần Trừng sánh bước bên nhau, cô mới biết được, thì ra có người có thể đến bên anh một cách nhẹ nhàng như vậy, thì ra Lạc Hữu Tiềm cũng có lúc thoải mái như thế.
Anh lạnh mặt đối với những nữ sinh khác, chỉ đơn giản là vì không thích mà thôi.
Nếu anh đã thích một ai thì liền không phải là dáng vẻ kia nữa.
Cuối mùa xuân ở thành phố này vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo, Lâm Mộ hít hít mũi.
Mối tình đơn phương hai năm của cô, cuối cùng cũng đã kết thúc tại đây được rồi.
***
Đi vào tàu điện ngầm, Trần Trừng dựa lưng ở chỗ ngồi, bên hông đột nhiên có điểm tựa, cảm giác đau mỏi lại ập tới, cô vừa nâng eo vừa nhẹ nhàng “shhh” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lạc Hữu Tiềm nghe thấy tiếng kêu, tầm mắt dừng lại ở cánh tay cô đang đỡ trên eo.
Trần Trừng nhẹ nhàng nhéo eo, trả lời: “Không sao, phải quay cảnh đánh nhau nên hơi đau.”
“Có nghiêm trọng không?” Anh nhăn mày lại.
“Không nghiêm trọng.” Trần Trừng cười cười, “Về bôi thuốc là xong thôi.”
“Chị bị thương ở đâu?”
“Ở eo đó.” Trần Trừng nhẹ nhàng chọc chọc vào chỗ đau nhức bên hông, ý bảo muốn anh nhìn xem.
Lạc Hữu Tiềm vén tay áo lên, giơ tay đè ở bên eo Trần Trừng, lòng bàn tay dán sát lại, dùng chút lực ấn xuống: “Có đau không?”
“Hơi hơi.”
Bị thương nhiều cũng có kinh nghiệm, Lạc Hữu Tiềm có thể xem là chuyên gia ở lĩnh vực này, sau khi thay đổi phương pháp ấn mấy lần, anh thấp giọng dò hỏi vài câu, cuối cùng trịnh trọng đưa ra kết luận: “Không được, bị thương ở cơ rất nghiêm trọng, có thể còn có máu bầm chưa tan, chúng ta tới bệnh viện đi.”
“Không phải chứ, bạn học Lạc.” Trần Trừng cười, “Lúc mặt em đầy máu còn không muốn đi bệnh viện, sao lại bảo chị đi chứ.”
“Chị là con gái, hai chuyện này không giống nhau.” Anh nghiêm túc nói.
Trần Trừng nhấp nhẹ môi dưới một cách khó phát hiện, sự yêu chiều vô điều kiện và thiên vị này khiến cô càng ngày càng ỷ lại, cô kéo âm thanh, chậm rì rì nói: “Được rồi.”
***
Bệnh viện vẵn đông người như mọi hôm, đám người rộn ràng nhốn nháo, đủ các loại tạp âm với đề-xi-ben thấp.
Ngay cả chỗ đăng ký khám cũng có cả một hàng dài, Lạc Hữu Tiềm nắm tay Trần Trừng, vừa muốn đứng xếp hàng liền nghe được một giọng nói ở phía sau: “Hữu Tiềm?”
Anh quay đầu lại, người gọi hai bọn họ chính là một bác sĩ.
Trần Trừng nhận ra được, người này chính là bác sĩ phụ trách tiến hành trị liệu khẩn cấp của Quyền Quán, dường như là người quen của huấn luyện viên, cho nên mới tới để hỗ trợ.
“Bác sĩ Phương.” Lạc Hữu Tiềm gọi ông ấy một tiếng.
Trần Trừng gật đầu cười với ông ấy một cái.
Bác sĩ Phương: “Hai người tới bệnh viện làm gì vậy, không phải dạo gần đây cậu không thi đấu sao, sao lại bị thương?”
“Không, không phải em.” Lạc Hữu Tiềm sờ sờ mũi, “Là cô ấy, trên eo cô ấy có máu bầm, cơ cũng bị đau, em sợ ảnh hưởng nên tới khám xem sao.”
Bác sĩ Phương giơ tay nhìn đồng hồ: “Trường hợp này chỉ cần châm cứu và bôi chút rượu thuốc là sẽ đỡ hơn rất nhiều, nhưng mà đã giờ này rồi, chờ đến lúc hai em vào khám thì chắc cũng tới giờ bác sĩ phụ trách xoa bóp tan tầm.”
Trần Trừng liếc nhìn Lạc Hữu Tiềm một cái, đánh nhẹ vào tay anh: “Chị bảo không nên tới mà.”
“Nhưng mà nếu không ngại thì tới văn phòng của tôi đi, tôi có thể điều trị được.” Bác sĩ Phương nhìn đôi tình nhân đang đánh yêu nhau trước mắt mình.
Vì thế hai người xem như là đi cửa sau, không đăng ký liền đi theo vào phòng khám.
“Chậc.” Lạc Hữu Tiềm nhìn bác sĩ Phương lấy kim châm ra, nhíu mày hỏi, “Cái này có đau không?”
“Không đau, chỉ hơi nhức thôi.”
Trần Trừng ghé vào trên giường bệnh, nhấc vạt áo xốc eo lên, da dẻ trắng nõn nà của người con gái rất ít khi bị lộ ra ngoài, trên vòng eo ấy còn có lông tơ rất nhỏ, khẽ ẩn hiện ra dưới ánh đèn.
Cô vùi đầu vào gối, ngón tay đặt ở giường.
Lạc Hữu Tiềm ngồi đối diện với cô, tay chống nghiêng đầu nhìn về phía này, trong mắt lộ ra cảm xúc lo lắng.
“Thật sự không đau đâu.” Bác sĩ Phương nhìn anh một cái, cười nói, “Tôi thấy lúc trước cậu bị thương cũng không lộ vẻ mặt như này ra bao giờ đâu đấy.”
Khi kim châm vào cũng không có cảm giác gì, mãi đến khi bác sĩ Phương cầm cây kim xoay tròn, cảm giác nhức nhức mới dần dần lan ra toàn thân.
“Ưm……” Trần Trừng không cẩn thận mà kêu một tiếng.
Thanh âm kia truyền vào tai Lạc Hữu Tiềm, khiến cho anh khựng tại chỗ một chút, cảnh tưởng kiều diễm vụt qua trong chớp mắt, anh thầm mắng mình đúng là thằng cầm thú.
Anh giương mắt, vừa khéo đụng phải tầm mắt của Trần Trừng, cô hơi chau mày, bởi vì đau nhức khiến cô nheo mắt lại, tạo thành một nếp uốn khác ở gần mắt.
Lạc Hữu Tiềm lại ngẩn ra.
Sau đó khi bác sĩ ra ngoài lấy rượu thuốc, anh dùng một ngữ điệu thả lỏng mà trêu chọc, hỗn loạn cười khẽ nói: “Chị, chị đừng dụ dỗ em nữa.”
Trần Trừng trực tiếp liếc anh một cái, phát hiện người này đúng thật càng ngày càng không biết xấu hổ.
Bác sĩ Phương cầm rượu thuốc tiến vào, thoa vết máu bầm ở trên eo Trần Trừng: “Được rồi, ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều. Tôi vẫn còn một gói thuốc nữa, nếu vẫn đau thì đắp một chút là được.”
Trần Trừng che eo lại, ngồi dậy từ trên giường, Lạc Hữu Tiềm đi theo bác sĩ ra ngoài lấy gói thuốc.
Bác sĩ Phương thu dọn kim châm cứu, lấy gói thuốc từ trong ngăn tủ phía sau ra cho anh, khi đi đến bên người Lạc Hữu Tiền bèn thấp giọng mắng: “Thằng khốn này, vừa rồi cậu giở trở lưu manh gì với cô nhóc kia?”
Câu “Chị đừng dụ dỗ em nữa” vẫn lọt vào tai ông ấy.
Lạc Hữu Tiềm sờ sờ mũi, tốt tính ngầm đồng ý, lười nhác kéo dài âm cuối: “Ai.”
***
Những đám mây ảm đạm màu xám kéo đến bao phủ cả thành phố.
Mưa to tầm tã như trút nước, khi tát vào trên cửa sổ còn vang lên âm thanh lộp bộp, phía chân trời là một mảnh đen kịt.
Trần Trừng cầm một ly nước chanh ấm, hai chân khoanh trên sô pha, chán muốn chết mà nhấp từng ngụm một, ngoài cửa sổ đèn sáng trưng, ở trong cơn mưa to còn mang vẻ loang lổ.
Nhìn thì có vẻ như đây là một khoảng thời gian yên tĩnh.
Nhưng mà, ở trên màn hình điện thoại, một tin nóng nhảy lên trực tiếp phá vỡ cái bầu không khí này.
【 Tin nóng, nam minh tinh họ D đang hot bị bắt tại khách sạn, cảnh sát đã dẫn đi điều tra, thực hư về câu chuyện dùng ma tuý là thế nào? 】
Lạc Hữu Tiềm ngẩng đầu, bỏ bút xuống nhìn cô: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện của Dương Tử Huy.” Trần Trừng không thèm để ý nhún vai, “Hôm nay Thân Viễn tới tìm chị, phát hiện ra chút chứng cứ, ừm…… Hắn ta dùng ma tuý.”
Lạc Hữu Tiềm nhíu mày, ngồi thẳng người lại.
“Chị đoán vài ngày nữa sẽ có tin tức về chuyện đó được tung ra, với độ hot của hắn ta, chắc chắn sẽ gây nên một đợt sóng to gió lớn trên mạng.” Trần Trừng nắm lấy ngón tay anh nghịch nghịch, rũ mắt, biểu cảm nhàn nhạt, đột nhiên như là dời lực chú ý đi, nói, “Ơ? Chị phát hiện ngón tay em còn rất cân xứng nhé, lúc trước còn nghe người ta nói tuyển thủ chơi boxing khớp xương sẽ rất to mà.”
Lạc Hữu Tiềm không để ý đến câu sau của cô, mày còn nhíu lại, trực tiếp hỏi: “Sẽ liên lụy đến chị sao?”
“……” Trần Trừng biết mình không lừa nổi anh, tuy thế nhưng cô cũng không muốn giấu, dừng một chút rồi nói, “Khả năng là vậy, đến lúc có kết quả khám nghiệm nước tiểu thì chắc chắn sẽ có tin hot, không phải trước kia chị từng lùm xùm với hắn ta sao, gần đây lại cũng có chút danh tiếng, chắc là sẽ có người âm mưu suy đoán gì đó.”
Trần Trừng xem như đã thông thấu, hiểu rõ bộ mặt và nhân cách ác độc của con người, nhưng lại luôn lười để ý.
Lạc Hữu Tiềm nhớ đến nửa năm trước, Trần Trừng bị cư dân mạng công kích vì chuyện của Dương Tử Huy, cô cũng giống như bây giờ, nhìn có vẻ bình tĩnh và không có vấn đề gì.
Anh thở dài, giang hai tay ra, trầm giọng nói: “Ôm.”
Từng tầng mây ẩn hiện phía xa xăm giống như là biển rộng vô biên, những ánh đèn đường từ từ sáng lên lại giống như những con thuyền.
Cô gái khẽ buông đôi mắt sạch sẽ, lấp lánh như sao trời.
Trần Trừng nghe được câu “ôm” dường như đang làm nũng kia, mới đầu còn chưa kịp phản ứng lại, cô mờ mịt chớp chớp mắt, tầm mắt đuổi theo đến khi chạm phải ánh mắt anh, cuối cùng cô mỉm cười.
“Ui da, Lạc đáng yêu.”
Nụ cười cực kỳ vui vẻ đó dừng lại ở trong mắt Lạc Hữu Tiềm, giống như một tia sáng bỗng loé lên trên thế giới hỗn độn phức tạp này.
Trần Trừng giang hai tay ra ôm lấy anh, còn sờ sờ ở trên mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, khiến mái tóc ấy bị rối tung lên.
Cô cười khẽ ra tiếng, hôn chụt một cái vào trên trán của anh: “Chị gái thương em.”
***
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mùa xuân, mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng, mùi hương của những loài hoa không biết tên bên đường toả khắp mọi ngõ ngách.
Mấy hôm trước Trần Trừng đã chính thức vào đoàn phim, một đoàn phim đúng nghĩa, muốn quay phải mất vài tháng.
Là một bộ phim dân quốc có rất nhiều phân cảnh đánh nhau, cường độ làm việc lập tức sẽ cao lên, Trần Trừng chưa từng đóng cảnh hành động bao giờ, xem như là một thiếu sót, hơn nữa tố chất thân thể của cô thật sự không tốt, mặc dù đã bồi dưỡng hai tháng cũng rồi, chỉ là lúc đánh nhìn vẫn không có sức lực lắm.
“Trần Trừng à.” Đạo diễn thò đầu ra từ sau đống máy móc, “Động tác này của cô sai rồi, chỉ đạo của đội võ thuật đâu? Qua dạy lại một chút đi, bây giờ chuyển sang phân đoạn của nam nữ chính đã!”
Trần Trừng ngại ngùng nói xin lỗi vài câu, sau đó liền đi theo người dạy võ sang một bên.
“Động tác đá chân này của chị không ổn, sau khi tung cú đá ra hãy giữ thẳng chân, không cần căng thẳng quá, chỉ cần ổn định được, về sau lúc biên tập thì sẽ chỉnh sửa thêm để nhìn cho thật hơn.” Người dạy võ nói.
Trần Trừng gật đầu, tay siết thành quyền, nghiêm túc làm lại vài lần, sau đó cô quả thực hoài nghi liệu não mình có vấn đề hay không, sao làm mãi mà vẫn không được.
“Để em tập với chị thêm một chút.” Người dạy võ nói.
“Vâng ạ.” Trần Trừng cười cười với cô ấy, “Làm phiền em quá.”
“Không có việc gì đâu.” Cô gái đó tốt tính mà xua xua tay.
Tuy quay cảnh đánh nhau trong phim cũng không phải đánh vào người thật, phần lớn là tung đòn gần tới người rồi sẽ dừng lại, nhưng nếu thu lực lại quá sớm thì khó tránh khỏi việc khiến động tác có vẻ hơi giả, cho nên thi thoảng đánh phải vào người là chuyện khó tránh khỏi.
Sức lực của người dạy võ lại càng lớn, Trần Trừng chưa kịp né xong động tác này thì đã bị cô ấy đá một cước vào trên eo.
“Shhh……” Cô xuýt xoa một hơi.
“Không có việc gì chứ? Có đau không?” Cô bé dạy võ lập tức chạy đến bên hỏi.
Trần Trừng che eo lại nhíu mày, xoa xoa người đứng lên: “Không có việc gì đâu, thật ngại quá, vừa rồi là do chị quên động tác.”
Cô gái kia vẫn không yên lòng: “Thật sự không sao hả?”
“Không sao mà.” Trần Trừng cười cười trấn an.
“Vậy chị nghỉ ngơi một lát đi, em sang bên kia xem xem sắp kết thúc chưa, tiện thể uống miếng nước rồi luyện tập tiếp!”
“Được.” Trần Trừng đáp ứng, đi đến bên cái ghế dựa dưới một bóng cây.
Điện thoại có một tin nhắn do Lạc Hữu Tiềm gửi tới vào 10 phút trước.
—— Em vừa thi thử xong, có nên khen thưởng một chút không ạ?
Trần Trừng nhìn điện thoại cười rộ lên, khóe miệng mang theo chút vui mừng, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời một câu: Kết quả tốt lắm hả?
Lạc Hữu Tiềm: Hẳn là khá tốt, em cảm thấy không khó. Chị đang ở đoàn làm phim sao?
Trần Trừng: Đúng vậy, chị đang phải quay cảnh hành động nè, mà đánh mãi nhìn cũng chả có sức gì cả, hay là Quyền Vương chỉ giáo cho mình một chút đi?
Lạc Hữu Tiềm: Lúc về em sẽ dạy chị, hôm nay chị có về không?
“Mẹ nó.” Trần Trừng vui vẻ, lẩm bẩm mắng nhẹ mấy câu, đem điện thoại cầm tới gần miệng gửi voice chat cho anh, giọng nói lười biếng dường như mang theo chút dỗ dành triền miên, “Về chứ.”
Hai người cũng không âu yếm nhau được bao lâu.
Sau khi thi thử lần thứ hai xong, Lạc Hữu Tiềm liền phải thi thử lần ba, rồi sau đó chính là thi đại học, áp lực học tập cũng lớn, khoảng thời gian trước thỉnh thoảng còn phải thi đấu ở phòng tập, dạo gần đây làm gì cũng gấp gáp, chỉ có luyện tập là chưa bao giờ chậm trễ.
Mà Trần Trừng làm một người mới cũng không thể lười biếng quá lâu được.
Tuy rằng mấy ngày này, trong con mắt mọi người đánh giá thì cô tương đối chuyên nghiệp, ngày nào cũng là người đến sớm nhất đoàn làm phim, tính tình tốt thái độ tốt, kêu giúp liền tới giúp, bị phê bình thì nghiêm túc sửa, gặp phải mấy diễn viên khó tính cũng không tức giận.
Hai ngày trước đột nhiên hạ nhiệt độ, Trần Trừng lại phải quay cảnh mùa hè, cũng may đoàn phim đã chuẩn bị đầy đủ máy sưởi và trà gừng nên mới không bị cảm.
“Chị Trần Trừng, nếu chị thật sự sợ đánh nhìn không thật thì có thể buộc miếng gỗ mỏng vào trong đùi và tay thử xem sao, dù sao thì chị cũng mặc quần áo dài.” Cô gái dạy võ nói, “Nhưng mà nếu ma sát vào thì sẽ đau đấy.”
“Hả, có thể làm như vậy sao, vậy cô giúp chị buộc lại một chút đi.”
Đây là lần đầu tiên Trần Trừng quay phim đúng nghĩa, cô muốn phải tạo ra được chút thành tích gì đó, không hot cũng không sao, chỉ là về sau sẽ có thể khiến những đạo diễn khác tìm tới mình.
Cũng bất chấp chuyện có bị đau hay không.
Cuối cùng cảnh quay hành động này đã có hiệu quả tốt hơn trước rất nhiều, ngay cả đạo diễn cũng vui tươi hớn hở khen vài câu.
Loại kiên định phấn đấu vì mục tiêu của chính mình, cảm giác chạy thục mạng để tiến tới một tương lai không xác định khiến Trần Trừng thấy rất thoải mái.
Cô gập đốt ngón tay, đặt ở trên ngực, cảm nhận trái tim đang không ngừng rung lên, chấn động từ lồng ngực lan ra khắp người, bị bao phủ ở trong âm thanh ồn ào của đoàn làm phim.
Trần Trừng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Thật tốt quá.
***
Hôm nay Trần Trừng kết thúc công việc sớm.
Lạc Hữu Tiềm vừa đi ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy cô, cô ngồi trên bồn hoa cao cao gần trường học, hai chân lắc lư, thân trên mặc áo sơ mi trắng và áo phao, lộ ra chút dáng vẻ của một học sinh, cho dù có đứng ở cổng trường cảm giác cũng không khác biệt lắm.
Ráng đỏ bám cả một vùng chân trời, Trần Trừng đang chìm sâu trong ánh chiều tà.
Lạc Hữu Tiềm vừa thấy cô liền không nhịn được mà bắt đầu cười, cơn gió chạng vạng lưu luyến quấn bay làn tóc thiếu nữ, đồng thời khiến những bế tắc trong lòng Lạc Hữu Tiềm cũng dần dần biến mất.
Anh vội vàng chạy tới, vạt áo đồng phục bị gió thổi qua còn lộ ra chút hân hoan.
“Chị, sao chị lại tới đây.” Anh ôm Trần Trừng một cái để lắp đầy cõi lòng.
“Ai ——!” Trần Trừng đang cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý anh đi ra từ lúc nào, bất thình lình bị cái ôm này doạ sợ, cô chống vào ngực để đẩy anh ra, giơ tay đánh anh một chút, “Làm gì đó! Đang ở cổng trường đấy!”
Lạc Hữu Tiềm cười buông tay, trên mặt lại thỏa mãn, thấp giọng nói như đang khoe khoang: “Bạn gái em, em ôm một chút thì có làm sao.”
“Bạn học Lạc, bạn đây là muốn yêu sớm trước mặt thầy chủ nhiệm sao.” Trần Trừng vỗ vỗ lưng anh, mắng nhẹ, “Lăn xuống đi.”
Lạc Hữu Tiềm “ặc” một tiếng, lùi về sau mấy bước, Trần Trừng nhảy từ trên bồn hoa xuống.
“Tới phòng tập hả?” Cô hỏi.
“Hôm nay không đi.” Lạc Hữu Tiềm nói, “Huấn luyện viên có việc đột xuất, ngày mai em tới sau.”
Hai người cứ anh anh em em mà đi đường, Lạc Hữu Tiềm kéo tay cô giống như một chú cún to xác dính người, ở cổng trường phần lớn đều là bạn học của anh, hơn nữa Lạc Hữu Tiềm cũng được nhiều người biết đến trong trường, dẫn tới việc có không ít người liên tục nhìn qua.
Hầu hết đều là nữ sinh.
“Haiz.” Trần Trừng dùng khuỷu tay chọc chọc anh, “Liệu nhóm fan girl của em có muốn đánh chị không đấy.”
“Hả?”
Anh nhìn xung quanh, lúc này mới chú ý tới có nhiều người đang đánh giá hai bọn họ, anh quá thích Trần Trừng, đến nỗi chỉ cần đứng ở bên cạnh cô, trong mắt và trong lòng anh liền chỉ có mỗi cô, mọi thứ xung quanh cũng không để tâm đến nữa.
Lạc Hữu Tiềm nhíu mày, nghiêng người che Trần Trừng khỏi những ánh mắt đó, cúi đầu nói nhỏ: “Chị, hay chị đeo khẩu trang lên đi, liệu có thể bị nhận ra không?”
Trần Trừng cười rộ lên: “Em cho rằng chị hot tới mức đó sao, nào có nhiều người biết chị như vậy chứ, cùng lắm chỉ cảm thấy quen mắt thôi.”
Không phải Trần Trừng đang xem thường bản thân, mà sự thật đúng là như vậy.
Trong lớp của Lạc Hữu Tiềm đã từng có người gặp qua Trần Trừng, khoảng thời gian trước game show có cô tham gia chiếu trên TV, mọi người cũng không cảm thấy là Trần Trừng, dù sao thì minh tinh trên TV cũng cách quá xa so với cuộc sống sinh hoạt thường ngày của bọn họ.
Mọi người đề cập đến, nói rằng có một nữ minh tinh nhìm rất giống chị của anh.
Sau đó, Hạ Minh – người duy nhất biết rõ chân tướng trả lời với một lời lẽ rất chính đáng: “Chị cái gì mà chị! Đó là bạn gái của Lạc gia đấy! Mà thể so sánh được sao? Nữ minh tinh kia làm gì đẹp bằng nãi nãi của tao?”
Vì thế sự chú ý của mọi người liền chuyển qua việc Lạc Hữu Tiềm có bạn gái.
***
Lâm Mộ cùng bạn tốt kéo tay nhau đi ra cổng trường.
Khi đã thích một người, chúng ta luôn dễ dàng tìm ra được người ấy chỉ với một ánh mắt, cho dù có đang ở trong đám đông đi chăng nữa.
Lâm Mộ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy bóng dáng Lạc Hữu Tiềm, rồi sau đó lại nhìn người đi bên cạnh anh, cô gái kia cười tủm tỉm, hai người đang nghiêng đầu nói chuyện, từ một bên mặt cũng có thể thấy người con gái ấy rất xinh đẹp.
Cho dù trên người chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng cô vẫn luôn mang theo khí chất của riêng mình, cằm thon gầy, chóp mũi đáng yêu tinh xảo, khi cười rộ lên, đồng tử như loé ra chút ánh sáng.
Lâm Mộ rũ mắt, nhìn áo đồng phục to rộng trên người mình, khẽ nhấp môi không rõ cảm giác gì.
Cô dừng bước chân, người bạn đi bên cạnh nhìn cô, sau đó lại nâng tầm mắt nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nhíu mày: “Đó chính là bạn gái Lạc Hữu Tiềm sao.”
“Ừm.” Lâm Mộ lên tiếng, “Thật xinh đẹp.”
“Chỉ là tớ nghe người ta nói cô gái kia lớn hơn cậu ấy mấy tuổi đấy, yêu nhau như vậy không thấy kỳ kỳ nhỉ?” Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, giúp bạn tốt của mình nói chuyện.
Lâm Mộ không nói gì, nhìn hai bóng dáng kia, ẩn sâu trong ánh mắt cô là sự khao khát và hâm mộ khó che giấu.
“Tớ cảm thấy cậu vẫn có cơ hội mà, cậu cũng không xấu, thành tích còn tốt nữa, đến lúc đó nếu thi đậu chung một trường đại học với Lạc Hữu Tiềm, cô gái kia còn có thể làm sao bây giờ, chắc là cô ấy cũng phải đi làm chứ?”
Lâm Mộ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên rũ mắt không hề nhìn nữa, lên tiếng nói: “Đi thôi.”
Cô biết, cho dù mình có làm thế nào cũng không có khả năng đến bên Lạc Hữu Tiềm.
Cô vốn tưởng rằng, Lạc Hữu Tiềm lạnh nhạt là do tính cách của anh, cô vốn tưởng rằng một ngày nào đó, mình có thể phá tan lớp băng lạnh mà anh xây dựng lên, cô vốn tưởng rằng, mình đang cầm trên tay một trái tim ấm áp, và một ngày nào đó có thể khiến cho anh rung động.
Cô vốn tưởng rằng, Lạc Hữu Tiềm lớn lên đã lạnh lùng, muốn có được anh, nhất định phải trải qua nhiều trắc trở, phải bị tổn thương một chút.
Mãi cho tới khi nhìn thấy Lạc Hữu Tiềm và Trần Trừng sánh bước bên nhau, cô mới biết được, thì ra có người có thể đến bên anh một cách nhẹ nhàng như vậy, thì ra Lạc Hữu Tiềm cũng có lúc thoải mái như thế.
Anh lạnh mặt đối với những nữ sinh khác, chỉ đơn giản là vì không thích mà thôi.
Nếu anh đã thích một ai thì liền không phải là dáng vẻ kia nữa.
Cuối mùa xuân ở thành phố này vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo, Lâm Mộ hít hít mũi.
Mối tình đơn phương hai năm của cô, cuối cùng cũng đã kết thúc tại đây được rồi.
***
Đi vào tàu điện ngầm, Trần Trừng dựa lưng ở chỗ ngồi, bên hông đột nhiên có điểm tựa, cảm giác đau mỏi lại ập tới, cô vừa nâng eo vừa nhẹ nhàng “shhh” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lạc Hữu Tiềm nghe thấy tiếng kêu, tầm mắt dừng lại ở cánh tay cô đang đỡ trên eo.
Trần Trừng nhẹ nhàng nhéo eo, trả lời: “Không sao, phải quay cảnh đánh nhau nên hơi đau.”
“Có nghiêm trọng không?” Anh nhăn mày lại.
“Không nghiêm trọng.” Trần Trừng cười cười, “Về bôi thuốc là xong thôi.”
“Chị bị thương ở đâu?”
“Ở eo đó.” Trần Trừng nhẹ nhàng chọc chọc vào chỗ đau nhức bên hông, ý bảo muốn anh nhìn xem.
Lạc Hữu Tiềm vén tay áo lên, giơ tay đè ở bên eo Trần Trừng, lòng bàn tay dán sát lại, dùng chút lực ấn xuống: “Có đau không?”
“Hơi hơi.”
Bị thương nhiều cũng có kinh nghiệm, Lạc Hữu Tiềm có thể xem là chuyên gia ở lĩnh vực này, sau khi thay đổi phương pháp ấn mấy lần, anh thấp giọng dò hỏi vài câu, cuối cùng trịnh trọng đưa ra kết luận: “Không được, bị thương ở cơ rất nghiêm trọng, có thể còn có máu bầm chưa tan, chúng ta tới bệnh viện đi.”
“Không phải chứ, bạn học Lạc.” Trần Trừng cười, “Lúc mặt em đầy máu còn không muốn đi bệnh viện, sao lại bảo chị đi chứ.”
“Chị là con gái, hai chuyện này không giống nhau.” Anh nghiêm túc nói.
Trần Trừng nhấp nhẹ môi dưới một cách khó phát hiện, sự yêu chiều vô điều kiện và thiên vị này khiến cô càng ngày càng ỷ lại, cô kéo âm thanh, chậm rì rì nói: “Được rồi.”
***
Bệnh viện vẵn đông người như mọi hôm, đám người rộn ràng nhốn nháo, đủ các loại tạp âm với đề-xi-ben thấp.
Ngay cả chỗ đăng ký khám cũng có cả một hàng dài, Lạc Hữu Tiềm nắm tay Trần Trừng, vừa muốn đứng xếp hàng liền nghe được một giọng nói ở phía sau: “Hữu Tiềm?”
Anh quay đầu lại, người gọi hai bọn họ chính là một bác sĩ.
Trần Trừng nhận ra được, người này chính là bác sĩ phụ trách tiến hành trị liệu khẩn cấp của Quyền Quán, dường như là người quen của huấn luyện viên, cho nên mới tới để hỗ trợ.
“Bác sĩ Phương.” Lạc Hữu Tiềm gọi ông ấy một tiếng.
Trần Trừng gật đầu cười với ông ấy một cái.
Bác sĩ Phương: “Hai người tới bệnh viện làm gì vậy, không phải dạo gần đây cậu không thi đấu sao, sao lại bị thương?”
“Không, không phải em.” Lạc Hữu Tiềm sờ sờ mũi, “Là cô ấy, trên eo cô ấy có máu bầm, cơ cũng bị đau, em sợ ảnh hưởng nên tới khám xem sao.”
Bác sĩ Phương giơ tay nhìn đồng hồ: “Trường hợp này chỉ cần châm cứu và bôi chút rượu thuốc là sẽ đỡ hơn rất nhiều, nhưng mà đã giờ này rồi, chờ đến lúc hai em vào khám thì chắc cũng tới giờ bác sĩ phụ trách xoa bóp tan tầm.”
Trần Trừng liếc nhìn Lạc Hữu Tiềm một cái, đánh nhẹ vào tay anh: “Chị bảo không nên tới mà.”
“Nhưng mà nếu không ngại thì tới văn phòng của tôi đi, tôi có thể điều trị được.” Bác sĩ Phương nhìn đôi tình nhân đang đánh yêu nhau trước mắt mình.
Vì thế hai người xem như là đi cửa sau, không đăng ký liền đi theo vào phòng khám.
“Chậc.” Lạc Hữu Tiềm nhìn bác sĩ Phương lấy kim châm ra, nhíu mày hỏi, “Cái này có đau không?”
“Không đau, chỉ hơi nhức thôi.”
Trần Trừng ghé vào trên giường bệnh, nhấc vạt áo xốc eo lên, da dẻ trắng nõn nà của người con gái rất ít khi bị lộ ra ngoài, trên vòng eo ấy còn có lông tơ rất nhỏ, khẽ ẩn hiện ra dưới ánh đèn.
Cô vùi đầu vào gối, ngón tay đặt ở giường.
Lạc Hữu Tiềm ngồi đối diện với cô, tay chống nghiêng đầu nhìn về phía này, trong mắt lộ ra cảm xúc lo lắng.
“Thật sự không đau đâu.” Bác sĩ Phương nhìn anh một cái, cười nói, “Tôi thấy lúc trước cậu bị thương cũng không lộ vẻ mặt như này ra bao giờ đâu đấy.”
Khi kim châm vào cũng không có cảm giác gì, mãi đến khi bác sĩ Phương cầm cây kim xoay tròn, cảm giác nhức nhức mới dần dần lan ra toàn thân.
“Ưm……” Trần Trừng không cẩn thận mà kêu một tiếng.
Thanh âm kia truyền vào tai Lạc Hữu Tiềm, khiến cho anh khựng tại chỗ một chút, cảnh tưởng kiều diễm vụt qua trong chớp mắt, anh thầm mắng mình đúng là thằng cầm thú.
Anh giương mắt, vừa khéo đụng phải tầm mắt của Trần Trừng, cô hơi chau mày, bởi vì đau nhức khiến cô nheo mắt lại, tạo thành một nếp uốn khác ở gần mắt.
Lạc Hữu Tiềm lại ngẩn ra.
Sau đó khi bác sĩ ra ngoài lấy rượu thuốc, anh dùng một ngữ điệu thả lỏng mà trêu chọc, hỗn loạn cười khẽ nói: “Chị, chị đừng dụ dỗ em nữa.”
Trần Trừng trực tiếp liếc anh một cái, phát hiện người này đúng thật càng ngày càng không biết xấu hổ.
Bác sĩ Phương cầm rượu thuốc tiến vào, thoa vết máu bầm ở trên eo Trần Trừng: “Được rồi, ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều. Tôi vẫn còn một gói thuốc nữa, nếu vẫn đau thì đắp một chút là được.”
Trần Trừng che eo lại, ngồi dậy từ trên giường, Lạc Hữu Tiềm đi theo bác sĩ ra ngoài lấy gói thuốc.
Bác sĩ Phương thu dọn kim châm cứu, lấy gói thuốc từ trong ngăn tủ phía sau ra cho anh, khi đi đến bên người Lạc Hữu Tiền bèn thấp giọng mắng: “Thằng khốn này, vừa rồi cậu giở trở lưu manh gì với cô nhóc kia?”
Câu “Chị đừng dụ dỗ em nữa” vẫn lọt vào tai ông ấy.
Lạc Hữu Tiềm sờ sờ mũi, tốt tính ngầm đồng ý, lười nhác kéo dài âm cuối: “Ai.”
***
Những đám mây ảm đạm màu xám kéo đến bao phủ cả thành phố.
Mưa to tầm tã như trút nước, khi tát vào trên cửa sổ còn vang lên âm thanh lộp bộp, phía chân trời là một mảnh đen kịt.
Trần Trừng cầm một ly nước chanh ấm, hai chân khoanh trên sô pha, chán muốn chết mà nhấp từng ngụm một, ngoài cửa sổ đèn sáng trưng, ở trong cơn mưa to còn mang vẻ loang lổ.
Nhìn thì có vẻ như đây là một khoảng thời gian yên tĩnh.
Nhưng mà, ở trên màn hình điện thoại, một tin nóng nhảy lên trực tiếp phá vỡ cái bầu không khí này.
【 Tin nóng, nam minh tinh họ D đang hot bị bắt tại khách sạn, cảnh sát đã dẫn đi điều tra, thực hư về câu chuyện dùng ma tuý là thế nào? 】
Bình luận facebook