• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHỊ GÁI NHỎ (5 Viewers)

  • Chương 50

Tổng cộng có sáu hiệp, mỗi hiệp mất ba phút, nghỉ giữa hiệp một phút.



Trận đấu bắt đầu.



Hai người mang bảo hộ răng lên, ngay khi trọng tài hô khẩu lệnh, đầu tiên là bắt tay và khom lưng chào hỏi, sau đó lại tách ra hai bên, chuẩn bị tấn công.



Tống Tề tấn công trước, anh ta tung một cú đá với sức mạnh cực lớn, hiển nhiên đang muốn quấy rầy tiết tấu của Lạc Hữu Tiềm, thừa dịp có lẽ anh còn chưa kịp làm quen với sàn đấu.



Đáng tiếc nơi này trừ bọn họ, trọng tài và huấn luyện viên hai bên ra thì không có người khác, không có gì có thể ảnh hưởng đến nỗi lòng của anh.



Lạc Hữu Tiềm nhìn thoáng qua máy quay phim đã bắt đầu chạy ở bên cạnh, hai mắt nhẹ nhàng nhíu lại, nghiêng người né đòn, ngay sau đó vung tay tới sườn mặt hắn.



Cảm xúc dao động trước trận đấu làm ảnh hưởng tới năng lực của Tống Tề, đối với đòn này của Lạc Hữu Tiềm, hắn ta đã phán đoán sai phương hướng, bị trúng một đòn.



Tỉ số nhảy lên, 1: 0



Một cú đấm kia nhanh chóng chọc giận Tống Tề, mấy năm nay hắn ta hô mưa gọi gió ở trên sàn đấu, mà người đang đứng đối diện lại là Lạc Hữu Tiềm, hắn càng thấy áp lực hơn.



Tốc độ ra đòn của hắn trở nên tàn nhẫn, hết đòn này đòn khác được tung ra càng ngày càng mãnh liệt, trường hợp này có hai kết quả xảy ra, một thì đó chính là sai lầm của hắn ta, ngược lại còn khiến đối phương nhận ra được nhược điểm của mình, hai là, đối phương không tấn công lại được mà chỉ có thể phòng thủ.



Tống Tề thuộc về trường hợp thứ hai.



Lạc Hữu Tiềm khó phản kích lại được, liền chuyển sang phòng thủ, hết ba phút cũng không lấy thêm được điểm nào.



Hiệp thứ nhất kết quả vẫn cứ là 1: 0.



Anh trở về một góc trên sàn đấu để nghỉ ngơi, huấn luyện viên đưa khăn lông và nước, nói chiến lược ở bên tai anh: “Tống Tề đã tấn công thì rất khó đột phá, em cứ chuyên tâm phòng thủ đã, dù sao hiện tại em cũng đang dẫn trước, đến mấy hiệp sau cậu ta liền sẽ nóng nảy, lúc đó lại công phá là được.”



Tống Tề ngồi ở bên kia sàn đấu, thở phì phò, lồng ngực phập phồng.



Huấn luyện viên của hắn ta ở bên cạnh răn dạy: “Nếu cậu cứ thi đấu với trạng thái như thế này thì tin thể thao hot nhất hôm nay sẽ là việc cậu bị một người mới đánh bại đấy!”



Tống Tề nhíu mày, hung tợn nhìn về Lạc Hữu Tiềm thần sắc như thường ở phía đối diện.



“Mặc dù cứ tấn công như vậy có thể sẽ ngăn cản được việc đối thủ phản công lại, nhưng tình thế bây giờ vẫn bất lợi với cậu.” Huấn luyện viên dừng lại một chút, thấp giọng nói, “Trước kia cậu ta đã từng bị thương ở mắt, cậu cứ đánh tới hướng đó là được, chọc thủng lớp phòng ngự của cậu ta. Đừng để động tác lộ rõ quá, sẽ bị lên án là ra tay ác ý đấy.”



Hiệp thứ hai bắt đầu.



Hướng đánh của Tống Tề rõ ràng cao hơn một chút, Lạc Hữu Tiềm đã từng bị mất thị lực tạm thời, không thể chịu tác động nghiêm trọng thêm được nữa, vài lần tránh không kịp mà anh mất đi ba điểm.



Hiệp thứ hai kết thúc, Tống Tề vọt tỉ số lên qua Lạc Hữu Tiềm, 3: 1.



Tới hiệp thứ ba, Tống Tề đã trấn định lại, hai người thể lực ngang nhau, mỗi người chiếm được ba điểm, cuối cùng kết quả là 6: 4, Tống Tề vẫn dẫn trước.



Hiệp thứ tư, Tống Tề chọn cách liên tục dùng những đòn tấn công khiến Lạc Hữu Tiềm cũng không đánh lại được, cuối cùng kết quả vẫn cứ là 6: 4.



Hiệp thứ năm, lúc nắm tay của Tống Tề bay thẳng đến khoé mắt Lạc Hữu Tiềm, anh không tránh không né, quyết chiến đấu đến chết



Lòng tham của hắn ta quá lớn, muốn dùng cả hai tay ra đòn để giành được hai điểm, vì thế hắn ta đang trong trạng thái không phòng thủ, Lạc Hữu Tiềm trực tiếp đón lấy nắm đấm của hắn ta, nghiêng người né tránh cú đấm còn lại đang hướng tới phía mình, sau đó phản kích.



Còn chưa chờ Tống Tề phản ứng lại, amh nhanh chóng nhấc chân ra đòn trên eo hắn.



Nháy mắt, tỉ số được san bằng thành 6: 6, hai bên hoà nhau.



Hiệp cuối cùng.



Lạc Hữu Tiềm dựa vào vai mình thở dốc, hiệp thứ sáu, thể lực của hai người đều đã tới lúc hao mòn.



Cách đó không xa, cửa vừa mở ra, quản lý đi từ bên ngoài bước nhanh vào, đến bên cạnh Lạc Hữu Tiềm, nói nhỏ vào bên tai anh: “Thế nào rồi, còn được không, bạn gái cậu nhờ tôi vào xem tình huống của cậu.”



Bởi vì xuất đạo trong hoàn cảnh khéo kín, từ lúc phòng vấn bắt đầu đã không cho người ngoài vào xem, cho nên Trần Trừng vẫn luôn ở hậu đài chờ tin tức.



Lạc Hữu Tiềm vặn nắp chai nước uống một ngụm, cười nói: “Chú nói với cô ấy rằng, ba phút cuối cùng, tôi sẽ thắng.”



“Được.” Quản lý nhìn anh thật sâu một cái, sau đó vỗ vỗ lưng anh, “Để tôi nói lại cho, cô gái nhỏ lo lắng gần chết luôn rồi.”



……



Hiệp thứ sáu bắt đầu.



Lạc Hữu Tiềm sử dụng những đòn tấn công sát đất, Tống Tề phải phòng thủ để bảo vệ điểm số.



Ánh đèn kéo bên sườn mặt anh thành một đường cong sắc bén, anh vung cao nắm đấm.



Cánh tay chợt tăng lực ——



Trận đấu kết thúc, cuối cùng Lạc Hữu Tiềm giành được một điểm nữa, viết lại tỉ số, thắng lợi 7: 6.



***



Trọng tài công bố kết quả cuối cùng, cửa lớn được mở ra, phóng viên đang chờ sẵn bên ngoài chen chúc lao tới.



Ân oán từ ba năm trước rốt cuộc cũng đã phân được thắng bại tại đây, bằng một cách “đẫm máu” nhất.



Cho dù lúc trước bọn họ đã dự đoán trận đấu sẽ chênh lệch tỉ số rất cao, nhưng cuối cùng kết quả lại là một người mới thắng Quyền Vương, điều này làm cho hầu hết phóng viên đều bất ngờ.



Cũng may so với một Lạc Hữu Tiềm sắp thành danh, hiển nhiên là bọn họ hứng thú với Quyền Vương sa cơ thất thế hơn.



Đây luôn là sự thật, những phóng viên năm đó cũng giống như thế, bọn họ chi hứng thú với chuyện Lạc Hữu Tiềm có dùng chất kích thích hay không, mặc dù trước mỗi trận đấu đều đã được tiến hành kiểm tra, chứ không ai thèm để ý chút nào tới việc anh được giải quán quân.



Lạc Hữu Tiềm cũng chẳng hề để ý mà nhìn về phía Tống Tề đang bị vây xung quanh, thừa dịp không ai chú ý, anh lặng lẽ rời khỏi sàn đấu.



***



Trên hành lang, ánh mặt trời quanh co khúc khuỷu chiếu xuống.



Cô gái vùi mặt ở trong khuỷu tay, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, cô rất sợ hãi.



Lạc Hữu Tiềm khoanh tay nhấp môi, nhẹ nhàng cười, đi tới, ngồi xổm ở trước mặt Trần Trừng.



“Trần Trừng.” Anh nhẹ giọng gọi cô.



Trần Trừng đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu lên, đáy mắt phủ một tầng sương mờ, lông mi run rẩy, nước mắt chảy ra khiến khoé mắt phiếm hồng.



Cô nhìn thấy gương mặt của Lạc Hữu Tiềm gần trong gang tấc, nụ cười anh như toả ra được ánh nắng.



“Khóc gì đó, em nói là em sẽ thắng mà.”



***



Một người mới xuất đạo lại có thể đánh bại Tống Tề, người vừa lấy được đai vàng và là Quyền Vương từ năm ngoái, tin hot này nhanh chóng lan khắp giới thể thao.



Ông chủ CLB của Lạc Hữu Tiềm vui không chịu nổi, không ngờ là anh lại thắng đến thuận lợi như vậy, ban đầu bọn họ chỉ nghĩ là sẽ đắp nặn anh theo kiểu hình tượng “từ thua, quyết tâm, dốc hết sức, sau đó chuyển sang thắng”.



Tin tức này vừa tung ra liền có không ít các CLB tới đào người, hứa hẹn sẽ cho anh tiền lương cao hơn, thậm chí còn nguyện ý trả giúp anh khoản bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.



Ngay cả đội tuyển boxing quốc gia cũng tìm tới.



Điều này làm cho ông chủ sợ tới mức tăng lương gấp đôi cho anh, bảo anh có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất.



Anh đã sớm trở thành một miếng bánh hấp dẫn.



Lạc Hữu Tiềm thì chỉ muốn làm một vận động viên boxing bình thường, gia nhập đội tuyển quốc gia sẽ nảy sinh ra rất nhiều điều khoản, huống chi cũng không phải chỉ có cách gia nhập đội tuyển mới có thể làm vẻ vang cho đất nước, đương nhiên là anh từ chối.



Mà thù lao CLB trả cũng đã đủ để cuộc sống của anh và Trần Trừng dư dả hơn, căn bản anh lười so sánh xem điều kiện của các CLB khác có tốt hơn hay không.



Chẳng qua, đối với sự thay đổi này.



Những người cảm thấy khó tin nhất là các bạn học cấp ba của Lạc Hữu Tiềm.



Bọn họ chỉ cho rằng Lạc Hữu Tiềm là một người không dễ chọc, không ngờ mấy năm nay lại có thể làm bạn với một người đánh bại được Quyền Vương (Tống Tề).



Giống như đang nằm mơ vậy.



Ngày đó tin tức Tống Tề bị đánh bại đăng lên báo, một học sinh nam trong lớp bọn họ phát hiện ra, gửi vào trong nhóm lớp, sau đó từ trong nhóm lớp lại truyền tới diễn đàn của trường.



Bọn họ kể rằng thành tích của anh tốt như thế nào, rồi lại nhắc tới chuyện anh đánh thắng Quyền Vương.



Tin này liền trở nên nóng nổi ở trong trường học rất lâu.



Những cô bé từng thích Lạc Hữu Tiềm kích động đến nỗi dường như mình chính là người yêu cũ của Quyền Vương tương lai, mà các nam sinh lại càng có thể khoác loác rằng bọn họ có quen Quyền Vương đấy.



Sau khi tái xuất không lâu, giấy báo trúng tuyển được gửi tới từ đại học F, phòng tuyển sinh còn đặc biệt gọi điện thoại riêng tới để hỏi xem anh có muốn chuyển sang chuyên ngành thể thao không.



Đương nhiên Lạc Hữu Tiềm không từ chối.



Trường học chủ động giúp anh xử lý thủ tục, ngay cả chính chủ cũng không cần tới một chuyến.



Sau khi tạo ra được một số thành tích kinh người, bạn sẽ phát hiện rất nhiều điều trước kia mình cho là phiền toái, thật ra rất dễ giải quyết.



***



Tiền thưởng được CLB đưa thẳng, bỏ vào trong phong bì rất dày, năm vạn.



Đối với người mê tiền mà nói, những tờ tiền màu đỏ đẹp và bắt mắt hơn những con số trong sổ tiết kiệm rất nhiều.



Lúc trước Trần Trừng nhìn một chuỗi số tiền lương trong hợp đồng của anh, cũng chỉ thật lòng cảm khái một tiếng, sau khi nhận được số tiền thưởng này liền biến thành một tên fan cuồng tiền luôn.



Lạc Hữu Tiềm dựa vào bên tường, trên mặt mang ý cười nhỏ vụn, đáy mắt là sự yêu chiều vô bờ bến nhìn Trần Trừng.



Người đó cầm một chồng tiền mặt, khảy tới khảy lui, cười cong khoé mắt.



“Bây giờ chị đã hiểu tâm lý của mấy người thích khoe là mình giàu rồi, cảm giác có nhiều tiền như vậy cũng thật tốt quá đi.”



Cô nhéo phong bì, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được mùi hương của mấy tờ tiền mới bên trong.



Sống hơn hai mươi năm thiếu tiền, tuy cô đã dựa vào chính bản thân để kiếm được không ít tiền, nhưng đây là lần đầu tiên sờ được một đống tiền chân thật đến vậy.



Khó tránh khỏi việc để lộ ra chút thiếu kiến thức, ngây thơ và đáng yêu.



Lạc Hữu Tiềm bất đắc dĩ, đi lên trước xoa tóc cô: “Năm vạn chị đã khoe giàu, về sau thì làm sao bây giờ?”



Trần Trừng nhếch khoé miệng, bắt đầu nói: “Quả nhiên người ta hay nói muốn kiếm người yêu phải tìm người có tài năng.”



Cô đâu muốn khoe giàu, chỉ là muốn mượn cớ để khoe bạn trai mình rất trâu bò mà thôi.



Xem đi! Năm vạn này là do bạn trai tôi kiếm được đấy!



Kiếm được năm vạn trong một lần đấy!



Này, anh ấy chỉ mới 18 tuổi thôi, vừa tốt nghiệp cấp ba đã kiếm được năm vạn rồi!



Anh ấy đã đánh thắng Tống Tề, cái tên mà được gọi là Quyền Vương ấy!



Anh ấy thi đại học còn được top 20 thành phố, nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học F nữa cơ!



Nhìn đi! Xem thế nào gọi là văn võ song toàn!



Đây là một thiếu niên văn võ song toàn! Là bạn trai của tôi đó!



Trần Trừng cảm thấy hình như mình sa vào tiền mà sinh bệnh luôn rồi, cô rất muốn lên Weibo khoe bạn trai, chỉ là ngẫm lại vẫn cảm thấy mình quá ngốc, vất vả mãi mới nhịn được tâm lý đua đòi này xuống.



Cô âm thầm niệm ở trong đầu ba lần: Không được đua đòi, không được đua đòi, không thể đua đòi!



“Tối nay chúng ta đi ăn cơm với huấn luyện viên nhé?” Lạc Hữu Tiềm nói.



“Được.”



Sau khi thi thi đấu xong còn chưa thăm huấn luyện viên, nhưng thật ra nhờ vào tên tuổi của anh nên phòng tập của ông ấy càng ngày càng phát triển.



Trước kia huấn luyện viên cũng từng là vận động viên nên khá chú ý tới phương diện ăn uống, không thể so với Từ Thiến Diệp và Hạ Minh chỉ thich ăn thực phẩm rác rưởi được.



Bọn họ tới một nhà hàng nhỏ mang theo hướng nông gia để ăn cơm.



Mấy người ăn ăn uống uống, huấn luyện viên kể vài chuyện thú vị của Lạc Hữu Tiềm khi anh còn nhỏ, cũng khá hứng thú nên thời gian trôi qua rất nhanh.



Trước kia Trần Trừng cảm thấy cuộc sống thật gian nan, nhưng bây giờ cô lại thấy thời gian trôi qua quá nhanh, còn chưa kịp làm gì đã hết một ngày rồi.



Cô cũng đã bỏ luôn cái tư tưởng “born to die” mình từng xăm trên cánh tay rồi, nếu sống một cuộc sống không hướng về ánh sáng, không hướng về hy vọng mà chỉ nghĩ tới cái chết thì sao có thể thư thái được chứ.



Cơm nước xong xuôi, lúc trở về đã là 8 giờ tối.



Đám bọ vây xung quanh đèn đường, tiếng những chú ve mơ hồ truyền ra từ trong những bụi cây, gió mùa hè thổi tới cũng ấm áp dễ chịu.



Đang trên đường về nhà thì có người gọi đến, Lạc Hữu Tiềm cúi đầu nhìn, hơi hơi nhíu mày lại.



“Ai vậy?” Trần Trừng thò lại gần.



“…… Mẹ em.”



“Em muốn nghe máy không?” Trần Trừng hỏi.



Lạc Hữu Tiềm do dự trong chốc lát, không nghe cũng không tắt, qua vài giây liền tự cúp máy, nhưng không trong chốc lát điện thoại lại gọi tới đây.



Lúc này anh nghe máy luôn: “Alo?”



Giọng người phụ nữ từ đầu bên kia mang theo sự nôn nóng, nói cũng rất nhanh: “Hữu Tiềm, Huy Sâm có tới tìm con không!? Hôm nay mẹ với ba con dạy nó mấy câu, nó liền giận dỗi rồi bỏ nhà đi luôn, tìm ở đâu cũng không thấy nữa!”



Lạc Huy Sâm là em trai anh, cũng là con ruột của cha mẹ nuôi anh.



Lạc Hữu Tiềm có chút kỳ quái mà ngước mắt, quan hệ của anh với đứa em trai này cũng không tốt đến như thế.



Sao lại tới tìm anh chứ?



“Nó không liên lạc với tôi, hơn nữa nó cũng không biết tôi ở chỗ nào, hẳn là sẽ không tới tìm tôi đâu.” Lạc Hữu Tiềm nói.



“Trước đấy nó xem con thi đấu trên TV, sau đó liền làm loạn nói muốn tìm con dạy nó tập quyền anh, Hữu Tiềm con tìm nó giúp mẹ với, coi như mẹ cầu xin con, được không?”



“……” Lạc Hữu Tiềm rũ mắt, thở dài, “Đã biết.”



Thật là buồn cười, lúc trước anh rời nhà đi, thứ đang chờ anh đó là đống bưu kiện chuyển phát nhanh mà bà ta gửi đến.



Lạc Huy Sâm rời nhà đi thì lại gọi tới nhờ anh tìm con trai giúp.



***



Rốt cuộc cũng coi như là em trai, không thể mặc kệ được, gọi điện thoại tới thì nó lại tắt máy.



Đầu tiên Lạc Hữu Tiềm và Trần Trừng đi tới trường học của Lạc Huy Sâm tìm một vòng, bây giờ đang là lúc nghỉ hè, trong trường học tối om, ngay cả một bóng người cũng không thấy.



Sau đó sợ thằng nhóc ấy gặp phải phiền toái gì, bọn họ đi dạo một vòng quanh khu phố náo nhiệt mà học sinh thường hay lui tới, vẫn không thấy người đâu.



Bóng đêm kéo tới.



“Trần Trừng, để em đưa chị về trước.”



Lạc Hữu Tiềm cầm điện thoại nhìn, đã gần 11 giờ rồi.



“Không sao, để chị đi tìm với em, đã trễ thế này rồi nếu thật sự xảy ra chuyện gì lại không hay.” Trần Trừng nói.



“Không phải ngày mai chị phải đi quay sao, em đưa chị về, tiện tìm bên đường luôn xem sao, chị không quen nó nên nếu có gặp cũng không nhận ra được.”



Trần Trừng ngẫm lại cũng đúng, liền đồng ý.



Kết quả đúng là bọn họ tìm thấy Lạc Huy Sâm ở bồn hoa bên cạnh tiểu khu.



Vóc dáng trẻ con còn chưa phát triển, cậu bé thấp hơn Trần Trừng nửa cái đầu, mặc một cái áo khoác mỏng, hai tay chống ở dưới bồn hoa, chân đá tới đá lui, nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật.



“Lạc Huy Sâm.” Lạc Hữu Tiềm gọi nó.



Thằng bé xoa xoa đôi mắt mơ màng, hơi tỉnh lại, vừa thấy là anh trai liền cực kì vui vẻ: “Anh!”



“Ừm.” Lạc Hữu Tiềm sờ đầu cậu nhóc một phen, “Mẹ em đang đi tìm em đấy, để anh dẫn em về nhà.”



“Em không về đâu.” Cậu nhóc không vui, nó kéo tay Lạc Hữu Tiềm, tức giận nói, “Em không thèm về! Học không được điểm cao, bọn họ liền mắng em cả ngày, em không học! Em muốn tập quyền anh!”



Trần Trừng vẫn luôn đứng ở sau Lạc Hữu Tiềm không nói chuyện, nghe xong mấy lời chí khí này, “phụt”, cô bật cười một tiếng.



“Biết anh trai em thi đại học được bao nhiêu điểm không?” Cô hỏi.



Lạc Huy Sâm không cần suy nghĩ mà bật luôn ra một con số, lại nói: “Ngày nào ba mẹ cũng nói ở bên tai em, rồi so sánh em với anh!”



Lạc Hữu Tiềm sửng sốt, nhẹ nhéo cậu nhóc để nó ngẩng đầu lên: “Em không về nhà thì buổi tối định đi đâu?”



“Ở chỗ của anh ạ! Em nói, em muốn đánh quyền anh với anh!” Cậu nhóc hưng phấn ồn ào.



“Anh không dạy đâu, mau về nhà đi.” Lạc Hữu Tiềm ý chí sắt đá nói.



“Dù sao em cũng không về!” Đầu tiên cậu nhóc mạnh mẽ nói, rồi sau đó lại lén lén nhìn biểu cảm của anh trai, ra điều kiện, “Ít nhất là ở lại một đêm được không, anh?”



Lạc Hữu Tiềm bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Trần Trừng một cái, rồi sau đó đành phải thỏa hiệp.



Anh lấy điện thoại đưa qua: “Gọi điện thoại nói với mẹ đi, ngày mai anh đưa em về.”



Cậu nhóc vui vẻ nhận điện thoại, sau đó gọi cho mẹ, đầu bên kia răn dạy mấy câu, cậu nhóc đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai, không để ý chút nào, chờ mẹ mắng xong mới nói mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.



Lạc Hữu Tiềm nhập mật mã căn nhà rồi mở cửa ra, duỗi tay cầm cặp cậu nhóc.



Lạc Huy Sâm chạy chậm vào chung cư, cũng không xem mình là người ngoài mà đi xung quanh nhà một vòng, rồi sau đó quay đầu phát hiện chị gái ban nãy cũng đi vào nhà.



Bây giờ trong nhà đèn điện sáng trưng, soi rõ ngũ quan mà căn bản ban nãy không nhìn rõ trên gương mặt chị gái kỳ lạ.



Cậu bé ngạc nhiên khi phát hiện ra chị gái này cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả cô bé xinh nhất lớp bọn họ.



Tròng mắt Lạc Huy Sâm chuyển động, đi tới bên cạnh Trần Trừng.



“Chị, chị cũng ở đây cùng anh trai em sao? Chị có quan hệ gì với anh ấy vậy?”



Trần Trừng đánh giá cậu nhóc trước mặt, nghĩ không thể truyền bá tư tưởng yêu sớm được, chần chờ một lát, cô nói: “Chị và anh trai của em xem như là bạn cùng phòng đi.”



Giọng trẻ con kinh ngạc vang lên, trực tiếp kéo tay Trần Trừng: “Em có thể theo đuổi chị không?”



Trần Trừng: “……”



“Không thể.” Lạc Hữu Tiềm trả lời giúp cô, anh vừa mới trải ga giường giúp Lạc Huy Sâm, “Chị ấy là bạn gái của anh mày.”



Trần Trừng: “……”



Lạc Hữu Tiềm không cho thằng nhóc này cơ hội kinh ngạc, anh trực tiếp xách người ném vào gian phòng ngủ ban đầu thuộc về Trần Trừng.



Lạc Huy Sâm cực kỳ bất mãn: “Vậy chị gái ngủ ở phòng nào?”



“Bạn gái của anh đương nhiên là phải ngủ cùng anh rồi.”



Lạc Huy Sâm giật mình há to miệng.



Trần Trừng đứng phía sau đành phải về thẳng phòng, không chú ý tới hai người này.



Tính cách của Lạc Huy Sâm khác hẳn Lạc Hữu Tiềm, đại khái là vì từ nhỏ nó đã được nuông chiều hơn, Lạc Huy Sâm nói rất nhiều, và cũng rất lảm nhảm.



Sau khi bám lấy Lạc Hữu Tiềm nói một hồi lâu cậu bé mới buồn ngủ, khi Lạc Hữu Tiềm về phòng thì Trần Trừng đã tắm rửa xong, cô đang nằm trên giường nghịch điện thoại.



Lạc Hữu Tiềm bò lên trên giường, ghé vào trên người Trần Trừng, ôm lấy cô qua lớp chăn, chôn mình ở vai cô.



Trần Trừng để điện thoại sang một bên, trở tay ôm lấy anh: “Quan hệ của em với em trai rất tốt sao?”



“Cũng tạm thôi, trước kia nó nào có ngoan như vậy.” Lạc Hữu Tiềm cười một chút, “Chắc là do muốn học quyền anh đây mà.”



***



Ngày hôm sau, Lạc Hữu Tiềm liền đưa Lạc Huy Sâm về.



Anh vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quay trở về ngôi nhà này nữa, cũng cho rằng sẽ không bao giờ thấy cha mẹ nuôi nữa, không ngờ điều này lại bị đứa em trai phá vỡ.



Mẹ nuôi đứng ở cửa, xách Lạc Huy Sâm vào nhà, lại nói với Lạc Hữu Tiềm: “Vào ngồi một lát đi.”



“Vâng.” Lạc Hữu Tiềm nhìn bà ấy, lại nói, “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước đây.”



“Được.” Mẹ nuôi thở dài, đột nhiên lại gọi anh lại, “À —— đúng, chuyện con thi đậu đại học F bố mẹ cũng biết rồi, khá tốt, lên đại học nhớ cố gắng học hành, về sau công việc cần gì thì cứ nhờ bố mẹ giúp cho.”



Lạc Hữu Tiềm rũ mắt, dường như đang tự giễu mà nhếch khóe miệng: “Tôi học ngành thể thao ở đại học F, nghề nghiệp sau này chính là vận động viên quyền anh, chắc là hai người cũng không giúp được gì đâu. “



Mẹ nuôi nhướng lông mày lên, cực kỳ bất mãn với quyết định của anh.



Lạc Hữu Tiềm không chờ bà ấy nói cái gì, chỉ chào tạm biệt rồi rời đi luôn.



***



Nửa tháng sau, giải đấu quyền anh ở nước Mỹ chính thức bắt đầu.



___________



Editor: Giải đáp thắc mắc tại sao lại có chi tiết trường F gọi tới hỏi Lạc Hữu Tiềm có muốn chuyển sang chuyên ngành thể thao không (cho bạn nào chưa hiểu). Thì trước đó, LHT từng thi đấu giải tính điểm (cùng với Tống Tề sau đó bị mù tạm thời), tức là nếu anh thắng thì có thể được tuyển thẳng vô chuyên ngành thể thao, cơ mà chấn thương xảy ra rồi nên không thành, nhưng vì vẫn muốn học đại học F cho gần Trần Trừng nên chắc nam chính chọn cách xét tuyển điểm thi đại học rồi đăng ký vào chuyên ngành khác của trường F đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom