Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-116
Chương 116: Gặp hỗn loạn đấu súng
Sau khi Tổ Tổng thở đều, liền ngẩng đầu ra khỏi người tôi, anh dùng ngón tay vuốt nhẹ lên mái tóc ướt trên mặt tôi: “Cô ta còn nói cái gì?”
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, cũng như vậy, sẽ không có cơ hội chiến thắng khi chơi trò mưu mô tính kế với những người giàu có và quyền lực.
Tôi chỉ có thể tự nhiên nói thẳng: “Một trong số những thủ lĩnh hắc bang, sẽ là người tiếp theo.”
Tổ Tổng trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói, khiến người khác không nghe ra là đang vui hay giận: “Cô ta biết cũng không ít."
Tôi thử ngập ngừng ôm lấy đầu và chạm vào môi anh, Tổ Tông cho phép tôi hôn anh, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, “Hạo Hiên, Mễ Loan cũng có thông tin tình báo chính xác, cô ta có mạng lưới quan hệ rất rộng, cũng đã được đào tạo, rất dễ tìm kiếm tin tức.”
Tổ Tông lật người nằm bên cạnh tôi, một tay ôm tôi, tay kia thì tắt đèn, ánh sáng của ánh trăng yên tĩnh tràn vào cửa sổ, còn sáng hơn so với lúc bật đèn, trong phòng im ắng như mặt hồ gợn sóng, đột nhiên kinh ngạc vì giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, “Là Thái Bình số 2"
Tôi ngây người, con tàu chở hàng này tôi chưa từng nghe qua, đa phần những chiếc tàu ra vào cảng Đông Bắc đều do nhà máy đóng tàu Đông Nam cung cấp trực tiếp, hợp tác lợi ích với chính phủ để mua bán dầu, nhưng không ai muốn bán rẻ cho hải quan, hơn một trăm chiếc tàu chở hàng được kiểm soát, nhưng không có chiếc nào tên Thái Bình.
Tổ Tông cúi đầu nhìn tôi một chút, anh cười hỏi tại sao tôi lại ngốc như vậy.
Tôi không có thời gian để nói lời tán tỉnh anh, vội vàng hỏi: “Có phải là viện kiểm soát nhận được tin tức gì không?”
Sự khác biệt vô cùng lớn, cũng tương tự như vậy, có thật có giả, nếu ở ngoài tỉnh, tôi sẽ tin tưởng Mễ Loan một trăm phần trăm, nhưng ở Đông Bắc thì không chắc, ở đây ngọa hổ tàng long khắp nơi chém giết, có rất nhiều ông trùm của hắc đạo và bạch đạo, nếu nói không đủ là giả nhưng cũng là thật.
Tổ Tông không trả lời, anh ôm tôi chặt hơn, hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngủ đi."
Một đêm này Tổ Tông ngủ rất sâu, thật sự là rất sâu, thậm chí nữa đêm cũng không tỉnh lại, mà tôi nằm trong lòng anh xoay qua xoay lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tường đến trời sáng.
Hơn bảy giờ sáng, tôi cũng ủi xong bộ đồng phục giống của bọn họ, đem vào phòng tắm, vì Tổ Tông cũng có một bộ giống vậy, tôi vốn muốn đợi mấy ngày, lúc này cũng không gấp, tối hôm qua tôi cũng thăm dò thử, Tổ Tông cũng rất mẫn cảm, may là không có phiền phức gì, nhưng tôi cũng không ngờ anh sẽ nhắc lại chuyện cũ, “Nói với tôi kết quả của nhóm điều tra, tàu Thái Bình số 2, rất có thể là của Trương Thành Nam.
“Chiếc tàu chở hàng này chưa bao giờ nghe nói đến, tám chín phần là đã được trưng dụng, anh và anh ta đã giao đấu mấy lần, anh ta cũng rất thận trọng và xảo trá, làm sao có thể dùng một chiếc tàu chở hàng không rõ lai lịch, để vận chuyển những hàng hóa mua bán như virgin và vũ khí được chứ.”
Tổ Tông cưởi nhưng lại nheo mắt: “Ai nói với em đó là virgin và vũ khí.”
Sắc mặt tôi không thay đổi, “Trừ hai cái này ra, anh ta còn kinh doanh thứ khác sao."
Anh không nhúc nhích, nhìn tôi không chớp mắt, với ánh mắt lạnh lùng và nghi ngờ, như một quả cầu tuyết lăn đến vách núi, tuyết sắp chảy thành nước, dội lên đầu, đâm vào da thịt vô cùng đau đớn. Tôi cũng không phải lần đầu nhìn thấy ánh mắt như vậy, theo thời gian, tôi cũng luyện được bản lĩnh, 'Anh giận tôi dỗ, anh mắng tôi liền nhịn, anh cười thì tôi nghe:
Trong bất cứ ngành gì, muốn đứng vững cũng không phải chuyện dễ, huống chi là cạnh tranh trong vòng tình nhân này, rất cay đắng, sao có thể hoàn hảo được.
Tôi không dám lên tiếng, ngồi xổm giữa hai chân anh, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hai tay tôi vẫn hơi run, tôi liền kéo khóa thắt lưng của anh như mọi khi, Tổ Tông nhìn đỉnh đầu tôi và nói, “Gần đây em rất sợ tôi.”
Nhất thời tôi cũng không biết trả lời thế nào để anh được vui, cảnh này tôi cũng không nhịn được nghĩ tới, tôi buộc miệng nói người phụ nữ của anh đều sợ anh.
Tổ Tông nắm lấy vai tôi kéo lên, anh cao hơn tôi rất nhiều, khí thế vô cùng mạnh mẽ không thể ngăn được, chân mày nhíu lại như một con chim muốn săn mồi, “Không phải em nói, em đối với tôi là thật lòng sao.”
Có rất ít Tổ Tông coi trọng tôi như vậy, sau lưng tôi không tự chủ được cũng cứng đờ, anh đang đợi tôi trả lời, anh nhìn tôi với ánh mắt nóng như lửa đốt, nhưng cũng có những tia lạnh, tôi ngây ngô ngẩng đầu lên, không lộ ra một chút sơ hở, “Thật lòng chưa bao giờ thay đổi.”
Tôi và anh bốn mắt nhìn nhau thật lâu, trên môi anh nở một nụ cười, không phân biệt được đây là nụ cười tin hay không tin tưởng, nhưng cuối cùng cũng không nói chữ nào.
Khi tôi cùng Tổ Tông mặc đồ xong, đúng lúc nhìn thấy Hai Sói ở dưới lầu muốn đi lên, tôi nhìn thấy bộ dạng vội vàng và khó xử của anh ta, lúc này tôi cũng hiểu, tối hôm qua Tổ Tông đã giấu mọi người để quay về ở bên cạnh tôi, đương nhiên tất cả mọi người, nhưng không bao gồm vợ cả và bà ba.
Trong lòng tôi cười lạnh, cười nhẹ chào hỏi Hai Sói, anh ta gật đầu với tôi rồi đi thẳng về phía Tổ Tông.
“Sáng sớm chị dâu đã điện thoại cho tôi.”
“Có chuyện gì sao?” Tổ Tông không kiên nhẫn ngắt lời, tức giận nói, “ Phải báo cáo hành tung cho cô ta, ai quy định vậy?”
Hai Sói nói là cô ta hỏi, anh ngủ ở đâu. Anh ta dừng lại mấy giây, “Anh Hiên, thư ký Thẩm có chuyện muốn nói, xin anh cho anh ta chút thể diện.”
Quan Lập Thành tiến vào tỉnh ủy, giữ vị trí không thấp, là thành ủy trẻ tuổi nhất của ba tỉnh miền Đông Bắc, kiêm luôn chức tham mưu trưởng của quân khu, Thẩm Quốc Minh muốn tranh giành với anh ta, cũng không đơn giản là chịu một ít khổ, nhà họ Văn trong quân khu cố gắng cũng không lãng phí, có thể sử dụng và hỗ trợ thì liền dùng, ở chỗ này, Tổ Tông và Văn Nhật Hạ rất hài hòa.
“Còn có một chuyện nữa, người của chúng ta ở ngoài tỉnh, đã nghe nói Hưng Hạ số 7 giữa tháng sau sẽ đến, cập bến ở cảng Thanh Tân.
Tôi hít sâu một hơi, vội nhìn về phía Tổ Tông, trong mắt anh hiện lên vẻ tức giận và hung ác, trong phút chốc không khí như đông lại, rồi biến thành những hạt bụi nhỏ, lơ lửng đầy hỗn loạn và u ám.
Chuyện này bị rò rỉ ra quá nhanh, tôi cũng nhận thấy có điều gì đó không tốt, quay lại với anh, cố gắng giả vờ mình bình tĩnh và chỉnh lại cà vạt cở nửa tấc của anh, “Phục Hưng số 7 cách đây rất xa, phải đi qua hơn mười thành phố có cảng phát triển, động tác lớn như vậy để vào Đông Bắc, người thông minh như Trương Thành Nam, sẽ không thể làm lớn chuyện như vậy. Tình hình ở Đông Bắc chỉ cần có chuyện gì, thì cũng hướng về phía anh ta, anh ta trốn còn không kịp, tại sao phải làm ra chuyện như vậy.”
Tổ Tông không nói gì, cúi đầu như suy nghĩ gì đó, tôi sợ anh nghi ngờ, liền kéo anh, “Hạo Hiên, em lo lắng anh sẽ đi theo con đường của anh ta, Phục Hưng số 7 căn bản không liên quan đến anh ta, chưa nói đến dính líu, nhưng cũng có thể là quả đạn khói mà anh ta thả ra, muốn anh nhảy vào đó. Em càng cảm thấy, có thể là kẻ thù của anh ta đã làm ra, muốn thông qua lô hàng này, lật ngược tình thế và độc chiếm thị trường virgin. So với một con tàu chở hàng khổng lồ như vậy, chiếc tàu số 2 lại ít biết người biết đến, càng giống phong cách của anh ta hơn.”
Phục Hưng số 7 lại chở rất nhiều hàng hạng nặng người bình thường cũng có thể thấy được, nó sức nặng của nó, nên chuyện như vậy cũng không cần thiết, ngoại trừ những kẻ cướp của các tỉnh, thủ lĩnh giang hồ, thì ai cũng không dám đụng đến nó, khi đụng vào bị đâm trúng, sẽ không có cách nào thu dọn được.
Hôm nay, trên con đường này Trương Thành Nam đã một tay che trời, nếu đánh được Phục Hạ số 7, chính là việc càng tốt hơn, bây giờ không thể đụng vào cũng không có cách nào ngăn cản, lại không gấp gáp làm lại từ đầu, mà lại mạo hiểm vì một người trong quá khứ như vậy, một con bài chỉ chờ chết.
Tôi tận dụng những điểm này, để giảm bớt sự nghi ngờ với Trương Thành Nam, mà chỉa mũi về hướng Lâm Hào Kiện, là đường chủ Dương Kiệt.
Hai Sói cũng thấy mơ hồ, anh ta cũng do dự một lúc, liền ngập ngừng nói, “Anh Hiên, chuyện này cũng có đạo lý. Lâm Hào Kiện đột nhiên dừng tay lại, không thể tránh khỏi đây là bình yên trước giông bão”
Tổ Tông cũng hít sâu một hơi, anh lấy mũ của viện trưởng viện kiểm sát từ trong tay tôi, một bên đội lên đầu, một bên vội cùng Hai Sói xuống lầu, “Đừng đánh rắn động cỏ, cho người đi điều tra, nếu những ai có khả năng người nhà họ Thẩm vào việc này, đều phải chú ý đến họ.”
Nghe tiếng động cơ xe khởi động từ nhà xe, tôi dường như đã nhìn thấy được một trận chiến thế kỷ sắp xảy ra, Hắc đạo và Bạch đạo khó tránh sẽ có một trận chém giết khó lường, Phục Hưng số 7 sẽ mở màn vô cùng mạnh mẽ.
Không ngoài dự đoán, Văn Nhật Hạ đã không kìm chế được, tôi cuộn người lại, ôm bụng giống như lúc Tổ Tông ôm tôi trên giường, cô ta ở phía sau, không có suy nghĩ sẽ lộ diện, ngược lại là Phi Phi hẹn tôi ở quán trà.
Nếu tôi không thể mặt, Văn Nhật Hạ cũng sẽ có cách khác ép tôi xuất hiện, lần sau sẽ tàn nhẫn hơn lần trước, còn không bằng tôi gặp cô ta, Phi Phi cũng không ngốc, là một tay súng, không nên bao giờ dám đối đầu trực tiếp với tôi, nhưng tôi cũng khó tránh khỏi những thủ đoạn độc ác, nhưng ngược lại đó cũng là điều an toàn.
Tôi liền gọi cho tài xế đi cùng, một đêm mùa thu, có một cây hoa nguyệt quế đang nở trong sân, nhụy hoa trắng như tuyết đang đung đưa mỏng manh, thơm ngát, mùa thu ở Thanh Tân ngắn ngủi, mùa đông cũng sắp đến.
Gió ở thành phố được thổi từ bắc tới nam, có một chút cảm giác mát mẻ, không nóng cũng không lạnh, giữa cái nắng như thiêu đốt của mùa hè, cũng thật nhẹ nhàng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, đã làm hai ba bông hoa gãy xuống, như vương miệng bị rơi, tôi liền đưa tay ra đón lấy, những cánh hoa trong suốt, như có thể phản chiếu được gương mặt, Trình Bảo Ái trong tầm mắt của tôi, hiểu rõ mọi chuyện, tôi cũng như một con rắn, có một lớp da bên ngoài, nhưng trong xương thì lại không giống nhau.
Năm tháng qua đi, cái cây này lại nở hoa như trước đây, như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sống cuộc sống, những ngày tháng như trước với Tổ Tông.
Nhưng tôi rất rõ ràng, nó đã thay đổi rồi.
Mọi người đều mơ hồ, nhưng tôi lại rất tỉnh táo.
Tôi lái xe đến quán trà đã hẹn với Phi Phi, cô ta đã đặt trước một phòng riêng, một tầng không khí rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô ta, ngồi trong một góc cạnh cửa sổ được che bằng một tấm màn, đang hé mở, mấy tia nắng xuyên qua những chiếc lá cây, chiếu từng tia nắng lên một chiếc bàn lộn xộn, tôi cũng không tiếng động đi đến gần cô ta, nhưng cô ta đã từ trong ly trà đã thấy bóng của tôi, và tôi đã ngồi trước mặt cô ta, mà cô ta cũng lên tiếng nói một câu bình an vô sự.
Tôi bật cười, “Tôi là một người không có đi học, mở miệng sợ bị chê cười, nhưng Cô Mạnh lại không chờ kịp, không phải mới mấy ngày trước chúng ta mới gặp nhau, làm sao lại nói đến đây bình an vô sự.”
Cô ta cười như không thấy sự vui vẻ, rất kỳ quái, “Tôi và cô Trình, một ngày không gặp như cách ba thu” Cô ta liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, “Bà Thẩm cũng như vậy”
“A.” Tôi nhíu mày, chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn cô ta, “Ý cô Mạnh muốn ám chỉ với tôi, cô là người tiên phong đi đầu trong chuyện này của cô ta.”
“Cô đánh giá cao tôi rồi.” Cô ta rót đầy ly trà, chỉ uống một mình không hề quan tâm đến tôi, cũng tốt để tôi bớt nói mấy lời không có ý nghĩa, tôi cũng không muốn uống trà, càng không chạm vào ly.
Giọng nói của cô ta đầy uất ức, “Tôi thì tính là cái gì, chỉ là một quân cờ, nếu như tôi thật có mưu đồ, thì cũng chỉ là vì tình hay vì tiền, nhưng chuyện bà Thẩm yêu cầu, đối với cô Trình rất xem trọng nhất, và bảo vệ nhất.”
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Tiền tài, những thứ đó Hạo Hiên sẽ cho tôi, anh ấy không bao giờ đối xử tệ với những người phụ nữ ngủ bên cạnh mình. Còn về tình. Cô không cần si tâm vọng tưởng, bà Thẩm hứa với cô, sẽ cho cô một tờ séc trống, cô nên quay đầu là bờ, tách ra khỏi cô ta, tin tưởng Hạo Hiên, đó mới là con đường cô nên đi.”
Cô ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng không thể nào cười nổi, cô ta cũng không giấu nổi những giọt nước mắt, cô ta cũng không muốn phơi bày sự yếu đuối của mình trước mặt tôi, cô ta không thể làm chủ được, những giọt nước mắt đã làm sụp đổ sự kiêu ngạo của cô ta, khi cô ta cố gắng chịu đựng và ngẩng đầu lên, thì trong hốc mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt, “Vậy thì sao, tôi ở bên cạnh anh ấy một năm rưỡi, cùng cô ở bên anh ấy một tháng, có gì khác biệt chứ, không phải đều khuất phục dưới bóng tối của căn phòng đó."
“Tôi là tự do.” Tôi giảng cho cô ta một đòn, giẫm lên điểm yếu của cô ta, nhưng cô ta ghét nhất là bị vạch trần, “Tôi chỉ cần lấy lòng Hạo Hiên, để anh ấy không thể rời khỏi tôi, và bị tôi mê hoặc. Tôi không cần phải giả vờ chào đón bất kỳ ai, trong khi tôi rất ghét người đó, lại phải giả vờ ngoan ngoãn, phục tùng, để bảo vệ chính mình, đây chính là điều đáng buồn nhất trên đời.”
“Cô thì hiểu cái gì!” Cô ta siết chặt khăn trải bàn, mở to đôi mắt đang đỏ bừng, vô cùng tức giận, “Dù sớm hay muộn, cuối cùng cô cũng sẽ ngã tan xương nát thịt. Sẽ không có kết quả khác đâu.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy như có chuyện gì không ổn với cô ta, nhưng không ổn ở đâu, thì tôi lại nhìn không ra, cô ta ngồi đối diện với tôi đột nhiên xách túi vfa đứng lên, khi đi ngang qua tôi, cô ta đột nhiên đứng lại khoảng ba mươi giây, “Tôi nên cảm ơn hay là hận cô, tôi luôn cho rằng, tôi trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại có tâm kế, một mình cũng có thể ở trong vòng xoáy này đạt được những điều mình muốn, nhưng bà Thẩm đã dạy cho tôi một bài học.”
Cô ta quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười nhạt, “Cô chính là bàn cờ, mà tôi là người đánh cờ, điều duy nhất cô có thể thắng tôi, là giá trị của cô được nâng cao lên, sớm hay muộn cô cũng sẽ chết bởi miệng của kẻ thù, chỉ như vậy mà thôi.”
Tôi càng nhíu mày, thì Phi Phi đã bước xuống bậc thang một cách mạnh mẽ, như muốn đục vài lỗ trên mặt đất. Nhưng không thể phủ nhận con đường của cô ta, cho dù có ngu xuẩn đến đâu, nhưng vì cuộc sống cô ta cũng không thể tránh khỏi ngọn lửa trải nghiệm, tốt xấu gì thì cô ta cũng chỉ có một chút tâm cơ hơn những người bình thường một chút, đáng tiếc là lúc nào cũng để bên ngoài, không che giấu được nội tâm, Văn Nhật Hạ rất giỏi đọc suy nghĩ, nên mới muốn bồi dưỡng cô ta.
Sau khi Tổ Tổng thở đều, liền ngẩng đầu ra khỏi người tôi, anh dùng ngón tay vuốt nhẹ lên mái tóc ướt trên mặt tôi: “Cô ta còn nói cái gì?”
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, cũng như vậy, sẽ không có cơ hội chiến thắng khi chơi trò mưu mô tính kế với những người giàu có và quyền lực.
Tôi chỉ có thể tự nhiên nói thẳng: “Một trong số những thủ lĩnh hắc bang, sẽ là người tiếp theo.”
Tổ Tổng trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói, khiến người khác không nghe ra là đang vui hay giận: “Cô ta biết cũng không ít."
Tôi thử ngập ngừng ôm lấy đầu và chạm vào môi anh, Tổ Tông cho phép tôi hôn anh, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, “Hạo Hiên, Mễ Loan cũng có thông tin tình báo chính xác, cô ta có mạng lưới quan hệ rất rộng, cũng đã được đào tạo, rất dễ tìm kiếm tin tức.”
Tổ Tông lật người nằm bên cạnh tôi, một tay ôm tôi, tay kia thì tắt đèn, ánh sáng của ánh trăng yên tĩnh tràn vào cửa sổ, còn sáng hơn so với lúc bật đèn, trong phòng im ắng như mặt hồ gợn sóng, đột nhiên kinh ngạc vì giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, “Là Thái Bình số 2"
Tôi ngây người, con tàu chở hàng này tôi chưa từng nghe qua, đa phần những chiếc tàu ra vào cảng Đông Bắc đều do nhà máy đóng tàu Đông Nam cung cấp trực tiếp, hợp tác lợi ích với chính phủ để mua bán dầu, nhưng không ai muốn bán rẻ cho hải quan, hơn một trăm chiếc tàu chở hàng được kiểm soát, nhưng không có chiếc nào tên Thái Bình.
Tổ Tông cúi đầu nhìn tôi một chút, anh cười hỏi tại sao tôi lại ngốc như vậy.
Tôi không có thời gian để nói lời tán tỉnh anh, vội vàng hỏi: “Có phải là viện kiểm soát nhận được tin tức gì không?”
Sự khác biệt vô cùng lớn, cũng tương tự như vậy, có thật có giả, nếu ở ngoài tỉnh, tôi sẽ tin tưởng Mễ Loan một trăm phần trăm, nhưng ở Đông Bắc thì không chắc, ở đây ngọa hổ tàng long khắp nơi chém giết, có rất nhiều ông trùm của hắc đạo và bạch đạo, nếu nói không đủ là giả nhưng cũng là thật.
Tổ Tông không trả lời, anh ôm tôi chặt hơn, hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngủ đi."
Một đêm này Tổ Tông ngủ rất sâu, thật sự là rất sâu, thậm chí nữa đêm cũng không tỉnh lại, mà tôi nằm trong lòng anh xoay qua xoay lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tường đến trời sáng.
Hơn bảy giờ sáng, tôi cũng ủi xong bộ đồng phục giống của bọn họ, đem vào phòng tắm, vì Tổ Tông cũng có một bộ giống vậy, tôi vốn muốn đợi mấy ngày, lúc này cũng không gấp, tối hôm qua tôi cũng thăm dò thử, Tổ Tông cũng rất mẫn cảm, may là không có phiền phức gì, nhưng tôi cũng không ngờ anh sẽ nhắc lại chuyện cũ, “Nói với tôi kết quả của nhóm điều tra, tàu Thái Bình số 2, rất có thể là của Trương Thành Nam.
“Chiếc tàu chở hàng này chưa bao giờ nghe nói đến, tám chín phần là đã được trưng dụng, anh và anh ta đã giao đấu mấy lần, anh ta cũng rất thận trọng và xảo trá, làm sao có thể dùng một chiếc tàu chở hàng không rõ lai lịch, để vận chuyển những hàng hóa mua bán như virgin và vũ khí được chứ.”
Tổ Tông cưởi nhưng lại nheo mắt: “Ai nói với em đó là virgin và vũ khí.”
Sắc mặt tôi không thay đổi, “Trừ hai cái này ra, anh ta còn kinh doanh thứ khác sao."
Anh không nhúc nhích, nhìn tôi không chớp mắt, với ánh mắt lạnh lùng và nghi ngờ, như một quả cầu tuyết lăn đến vách núi, tuyết sắp chảy thành nước, dội lên đầu, đâm vào da thịt vô cùng đau đớn. Tôi cũng không phải lần đầu nhìn thấy ánh mắt như vậy, theo thời gian, tôi cũng luyện được bản lĩnh, 'Anh giận tôi dỗ, anh mắng tôi liền nhịn, anh cười thì tôi nghe:
Trong bất cứ ngành gì, muốn đứng vững cũng không phải chuyện dễ, huống chi là cạnh tranh trong vòng tình nhân này, rất cay đắng, sao có thể hoàn hảo được.
Tôi không dám lên tiếng, ngồi xổm giữa hai chân anh, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hai tay tôi vẫn hơi run, tôi liền kéo khóa thắt lưng của anh như mọi khi, Tổ Tông nhìn đỉnh đầu tôi và nói, “Gần đây em rất sợ tôi.”
Nhất thời tôi cũng không biết trả lời thế nào để anh được vui, cảnh này tôi cũng không nhịn được nghĩ tới, tôi buộc miệng nói người phụ nữ của anh đều sợ anh.
Tổ Tông nắm lấy vai tôi kéo lên, anh cao hơn tôi rất nhiều, khí thế vô cùng mạnh mẽ không thể ngăn được, chân mày nhíu lại như một con chim muốn săn mồi, “Không phải em nói, em đối với tôi là thật lòng sao.”
Có rất ít Tổ Tông coi trọng tôi như vậy, sau lưng tôi không tự chủ được cũng cứng đờ, anh đang đợi tôi trả lời, anh nhìn tôi với ánh mắt nóng như lửa đốt, nhưng cũng có những tia lạnh, tôi ngây ngô ngẩng đầu lên, không lộ ra một chút sơ hở, “Thật lòng chưa bao giờ thay đổi.”
Tôi và anh bốn mắt nhìn nhau thật lâu, trên môi anh nở một nụ cười, không phân biệt được đây là nụ cười tin hay không tin tưởng, nhưng cuối cùng cũng không nói chữ nào.
Khi tôi cùng Tổ Tông mặc đồ xong, đúng lúc nhìn thấy Hai Sói ở dưới lầu muốn đi lên, tôi nhìn thấy bộ dạng vội vàng và khó xử của anh ta, lúc này tôi cũng hiểu, tối hôm qua Tổ Tông đã giấu mọi người để quay về ở bên cạnh tôi, đương nhiên tất cả mọi người, nhưng không bao gồm vợ cả và bà ba.
Trong lòng tôi cười lạnh, cười nhẹ chào hỏi Hai Sói, anh ta gật đầu với tôi rồi đi thẳng về phía Tổ Tông.
“Sáng sớm chị dâu đã điện thoại cho tôi.”
“Có chuyện gì sao?” Tổ Tông không kiên nhẫn ngắt lời, tức giận nói, “ Phải báo cáo hành tung cho cô ta, ai quy định vậy?”
Hai Sói nói là cô ta hỏi, anh ngủ ở đâu. Anh ta dừng lại mấy giây, “Anh Hiên, thư ký Thẩm có chuyện muốn nói, xin anh cho anh ta chút thể diện.”
Quan Lập Thành tiến vào tỉnh ủy, giữ vị trí không thấp, là thành ủy trẻ tuổi nhất của ba tỉnh miền Đông Bắc, kiêm luôn chức tham mưu trưởng của quân khu, Thẩm Quốc Minh muốn tranh giành với anh ta, cũng không đơn giản là chịu một ít khổ, nhà họ Văn trong quân khu cố gắng cũng không lãng phí, có thể sử dụng và hỗ trợ thì liền dùng, ở chỗ này, Tổ Tông và Văn Nhật Hạ rất hài hòa.
“Còn có một chuyện nữa, người của chúng ta ở ngoài tỉnh, đã nghe nói Hưng Hạ số 7 giữa tháng sau sẽ đến, cập bến ở cảng Thanh Tân.
Tôi hít sâu một hơi, vội nhìn về phía Tổ Tông, trong mắt anh hiện lên vẻ tức giận và hung ác, trong phút chốc không khí như đông lại, rồi biến thành những hạt bụi nhỏ, lơ lửng đầy hỗn loạn và u ám.
Chuyện này bị rò rỉ ra quá nhanh, tôi cũng nhận thấy có điều gì đó không tốt, quay lại với anh, cố gắng giả vờ mình bình tĩnh và chỉnh lại cà vạt cở nửa tấc của anh, “Phục Hưng số 7 cách đây rất xa, phải đi qua hơn mười thành phố có cảng phát triển, động tác lớn như vậy để vào Đông Bắc, người thông minh như Trương Thành Nam, sẽ không thể làm lớn chuyện như vậy. Tình hình ở Đông Bắc chỉ cần có chuyện gì, thì cũng hướng về phía anh ta, anh ta trốn còn không kịp, tại sao phải làm ra chuyện như vậy.”
Tổ Tông không nói gì, cúi đầu như suy nghĩ gì đó, tôi sợ anh nghi ngờ, liền kéo anh, “Hạo Hiên, em lo lắng anh sẽ đi theo con đường của anh ta, Phục Hưng số 7 căn bản không liên quan đến anh ta, chưa nói đến dính líu, nhưng cũng có thể là quả đạn khói mà anh ta thả ra, muốn anh nhảy vào đó. Em càng cảm thấy, có thể là kẻ thù của anh ta đã làm ra, muốn thông qua lô hàng này, lật ngược tình thế và độc chiếm thị trường virgin. So với một con tàu chở hàng khổng lồ như vậy, chiếc tàu số 2 lại ít biết người biết đến, càng giống phong cách của anh ta hơn.”
Phục Hưng số 7 lại chở rất nhiều hàng hạng nặng người bình thường cũng có thể thấy được, nó sức nặng của nó, nên chuyện như vậy cũng không cần thiết, ngoại trừ những kẻ cướp của các tỉnh, thủ lĩnh giang hồ, thì ai cũng không dám đụng đến nó, khi đụng vào bị đâm trúng, sẽ không có cách nào thu dọn được.
Hôm nay, trên con đường này Trương Thành Nam đã một tay che trời, nếu đánh được Phục Hạ số 7, chính là việc càng tốt hơn, bây giờ không thể đụng vào cũng không có cách nào ngăn cản, lại không gấp gáp làm lại từ đầu, mà lại mạo hiểm vì một người trong quá khứ như vậy, một con bài chỉ chờ chết.
Tôi tận dụng những điểm này, để giảm bớt sự nghi ngờ với Trương Thành Nam, mà chỉa mũi về hướng Lâm Hào Kiện, là đường chủ Dương Kiệt.
Hai Sói cũng thấy mơ hồ, anh ta cũng do dự một lúc, liền ngập ngừng nói, “Anh Hiên, chuyện này cũng có đạo lý. Lâm Hào Kiện đột nhiên dừng tay lại, không thể tránh khỏi đây là bình yên trước giông bão”
Tổ Tông cũng hít sâu một hơi, anh lấy mũ của viện trưởng viện kiểm sát từ trong tay tôi, một bên đội lên đầu, một bên vội cùng Hai Sói xuống lầu, “Đừng đánh rắn động cỏ, cho người đi điều tra, nếu những ai có khả năng người nhà họ Thẩm vào việc này, đều phải chú ý đến họ.”
Nghe tiếng động cơ xe khởi động từ nhà xe, tôi dường như đã nhìn thấy được một trận chiến thế kỷ sắp xảy ra, Hắc đạo và Bạch đạo khó tránh sẽ có một trận chém giết khó lường, Phục Hưng số 7 sẽ mở màn vô cùng mạnh mẽ.
Không ngoài dự đoán, Văn Nhật Hạ đã không kìm chế được, tôi cuộn người lại, ôm bụng giống như lúc Tổ Tông ôm tôi trên giường, cô ta ở phía sau, không có suy nghĩ sẽ lộ diện, ngược lại là Phi Phi hẹn tôi ở quán trà.
Nếu tôi không thể mặt, Văn Nhật Hạ cũng sẽ có cách khác ép tôi xuất hiện, lần sau sẽ tàn nhẫn hơn lần trước, còn không bằng tôi gặp cô ta, Phi Phi cũng không ngốc, là một tay súng, không nên bao giờ dám đối đầu trực tiếp với tôi, nhưng tôi cũng khó tránh khỏi những thủ đoạn độc ác, nhưng ngược lại đó cũng là điều an toàn.
Tôi liền gọi cho tài xế đi cùng, một đêm mùa thu, có một cây hoa nguyệt quế đang nở trong sân, nhụy hoa trắng như tuyết đang đung đưa mỏng manh, thơm ngát, mùa thu ở Thanh Tân ngắn ngủi, mùa đông cũng sắp đến.
Gió ở thành phố được thổi từ bắc tới nam, có một chút cảm giác mát mẻ, không nóng cũng không lạnh, giữa cái nắng như thiêu đốt của mùa hè, cũng thật nhẹ nhàng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, đã làm hai ba bông hoa gãy xuống, như vương miệng bị rơi, tôi liền đưa tay ra đón lấy, những cánh hoa trong suốt, như có thể phản chiếu được gương mặt, Trình Bảo Ái trong tầm mắt của tôi, hiểu rõ mọi chuyện, tôi cũng như một con rắn, có một lớp da bên ngoài, nhưng trong xương thì lại không giống nhau.
Năm tháng qua đi, cái cây này lại nở hoa như trước đây, như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sống cuộc sống, những ngày tháng như trước với Tổ Tông.
Nhưng tôi rất rõ ràng, nó đã thay đổi rồi.
Mọi người đều mơ hồ, nhưng tôi lại rất tỉnh táo.
Tôi lái xe đến quán trà đã hẹn với Phi Phi, cô ta đã đặt trước một phòng riêng, một tầng không khí rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô ta, ngồi trong một góc cạnh cửa sổ được che bằng một tấm màn, đang hé mở, mấy tia nắng xuyên qua những chiếc lá cây, chiếu từng tia nắng lên một chiếc bàn lộn xộn, tôi cũng không tiếng động đi đến gần cô ta, nhưng cô ta đã từ trong ly trà đã thấy bóng của tôi, và tôi đã ngồi trước mặt cô ta, mà cô ta cũng lên tiếng nói một câu bình an vô sự.
Tôi bật cười, “Tôi là một người không có đi học, mở miệng sợ bị chê cười, nhưng Cô Mạnh lại không chờ kịp, không phải mới mấy ngày trước chúng ta mới gặp nhau, làm sao lại nói đến đây bình an vô sự.”
Cô ta cười như không thấy sự vui vẻ, rất kỳ quái, “Tôi và cô Trình, một ngày không gặp như cách ba thu” Cô ta liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, “Bà Thẩm cũng như vậy”
“A.” Tôi nhíu mày, chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn cô ta, “Ý cô Mạnh muốn ám chỉ với tôi, cô là người tiên phong đi đầu trong chuyện này của cô ta.”
“Cô đánh giá cao tôi rồi.” Cô ta rót đầy ly trà, chỉ uống một mình không hề quan tâm đến tôi, cũng tốt để tôi bớt nói mấy lời không có ý nghĩa, tôi cũng không muốn uống trà, càng không chạm vào ly.
Giọng nói của cô ta đầy uất ức, “Tôi thì tính là cái gì, chỉ là một quân cờ, nếu như tôi thật có mưu đồ, thì cũng chỉ là vì tình hay vì tiền, nhưng chuyện bà Thẩm yêu cầu, đối với cô Trình rất xem trọng nhất, và bảo vệ nhất.”
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Tiền tài, những thứ đó Hạo Hiên sẽ cho tôi, anh ấy không bao giờ đối xử tệ với những người phụ nữ ngủ bên cạnh mình. Còn về tình. Cô không cần si tâm vọng tưởng, bà Thẩm hứa với cô, sẽ cho cô một tờ séc trống, cô nên quay đầu là bờ, tách ra khỏi cô ta, tin tưởng Hạo Hiên, đó mới là con đường cô nên đi.”
Cô ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng không thể nào cười nổi, cô ta cũng không giấu nổi những giọt nước mắt, cô ta cũng không muốn phơi bày sự yếu đuối của mình trước mặt tôi, cô ta không thể làm chủ được, những giọt nước mắt đã làm sụp đổ sự kiêu ngạo của cô ta, khi cô ta cố gắng chịu đựng và ngẩng đầu lên, thì trong hốc mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt, “Vậy thì sao, tôi ở bên cạnh anh ấy một năm rưỡi, cùng cô ở bên anh ấy một tháng, có gì khác biệt chứ, không phải đều khuất phục dưới bóng tối của căn phòng đó."
“Tôi là tự do.” Tôi giảng cho cô ta một đòn, giẫm lên điểm yếu của cô ta, nhưng cô ta ghét nhất là bị vạch trần, “Tôi chỉ cần lấy lòng Hạo Hiên, để anh ấy không thể rời khỏi tôi, và bị tôi mê hoặc. Tôi không cần phải giả vờ chào đón bất kỳ ai, trong khi tôi rất ghét người đó, lại phải giả vờ ngoan ngoãn, phục tùng, để bảo vệ chính mình, đây chính là điều đáng buồn nhất trên đời.”
“Cô thì hiểu cái gì!” Cô ta siết chặt khăn trải bàn, mở to đôi mắt đang đỏ bừng, vô cùng tức giận, “Dù sớm hay muộn, cuối cùng cô cũng sẽ ngã tan xương nát thịt. Sẽ không có kết quả khác đâu.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy như có chuyện gì không ổn với cô ta, nhưng không ổn ở đâu, thì tôi lại nhìn không ra, cô ta ngồi đối diện với tôi đột nhiên xách túi vfa đứng lên, khi đi ngang qua tôi, cô ta đột nhiên đứng lại khoảng ba mươi giây, “Tôi nên cảm ơn hay là hận cô, tôi luôn cho rằng, tôi trẻ tuổi lại xinh đẹp, lại có tâm kế, một mình cũng có thể ở trong vòng xoáy này đạt được những điều mình muốn, nhưng bà Thẩm đã dạy cho tôi một bài học.”
Cô ta quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười nhạt, “Cô chính là bàn cờ, mà tôi là người đánh cờ, điều duy nhất cô có thể thắng tôi, là giá trị của cô được nâng cao lên, sớm hay muộn cô cũng sẽ chết bởi miệng của kẻ thù, chỉ như vậy mà thôi.”
Tôi càng nhíu mày, thì Phi Phi đã bước xuống bậc thang một cách mạnh mẽ, như muốn đục vài lỗ trên mặt đất. Nhưng không thể phủ nhận con đường của cô ta, cho dù có ngu xuẩn đến đâu, nhưng vì cuộc sống cô ta cũng không thể tránh khỏi ngọn lửa trải nghiệm, tốt xấu gì thì cô ta cũng chỉ có một chút tâm cơ hơn những người bình thường một chút, đáng tiếc là lúc nào cũng để bên ngoài, không che giấu được nội tâm, Văn Nhật Hạ rất giỏi đọc suy nghĩ, nên mới muốn bồi dưỡng cô ta.