Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290: Tiểu Ngũ, em đi đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dáng người anh tuấn đĩnh đạc của anh ta bừng bừng khí thế, khuôn mặt sáng sủa xuất hiện trước tầm mắt tôi, như những mũi dao nhọn đâm xuyên vào lục phủ ngũ tạng của tôi.
Nhìn bề ngoài thì phong thái lỗi lạc, thanh tao. Sự giả tạo của anh ta cũng như vậy, ra vẻ ăn chơi trác táng, tâm cơ gian xảo, giấu kín đến kỹ càng.
Lừa tôi ngủ cùng bảy trăm đêm, trao cho anh ta một tấm chân tình. Tôi cười nhạo.
Những ngón tay sạch sẽ của anh ta vuốt ve lông mày tôi, gạt đi những hạt mưa đọng trên đó: “Tôi không thích vẻ mặt thống hận của em khi nhìn tôi.”
Những âm thanh âm trầm gợi cảm của anh ta vang lên: “Bảo Ái, em còn nhớ trước kia không.” Anh ta cười vô cùng nho nhã và ấm áp, hoàn toàn không thấy chút vẻ hung dữ tàn ác nào: “Mười chín tuổi em học được cách nấu canh, vui mừng nấu một nồi canh đầy, mái tóc dài của em tràn ngập hương quế, ngoan ngoãn dựa vào lòng tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy hy vọng, là sùng bái, ỷ lại, ngây thơ. Tôi từng có được rất nhiều phụ nữ nhưng em mới là người tôi tìm kiếm suốt ba mươi lăm năm. Tôi không cưng chiều em, cũng không ở bên cạnh em nhiều, em không oán không trách, không tranh không đoạt, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em vàng bạc châu báu, cho em một cuộc sống bình yên. Tôi cũng chưa nói cho em biết, chén canh em nấu rất mặn, rất khó nuốt, không muốn uống lần thứ hai. Nhưng mùi vị mà nó lưu lại trên môi tôi lại rất thuần khiết, rất tốt đẹp.
Lòng bàn tay Tổ Tông vuốt ve khuôn mặt tôi, độ ấm nóng bỏng như muốn thiêu đốt làn da tôi, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau: “Là anh phá hủy tất cả những thứ tốt đẹp đó.”
“Có những thứ, mất rồi có thể tìm lại.
Tôi gào thét, chán ghét bật cười, hòa vào thanh âm tầm tã của cơn mưa trắng xóa, tôi thê lương hét lớn: “Không kịp nữa rồi.”
Chiếc ô khẽ nghiêng, cánh tay áo anh ta dính nước: “Không có năng lực thì bị đạp đổ thôi, đây là quy luật rồi. Nếu tôi không đầu với anh ta, hai tỉnh ủy phía bắc sẽ dễ dàng buông tay sao. Bảo Ái, em căn bản không hiểu, trận chiến tranh giành quyền thế rất tàn khốc. Người thua trách kẻ thắng, kẻ thắng khinh thường người thua, bất kỳ lĩnh vực nào cũng đều phải có kẻ thắng người thua.”
Anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, giống như đang thưởng thức một món đồ quý giá, anh ta vuốt ve nốt ruồi đỏ của tôi, như thể vô cùng yêu thích tôi, nhưng cảnh còn người mất, nốt ruồi đỏ chưa phai mà càng thêm đỏ thẫm, không còn thuộc về anh ta nữa. Tôi không còn xa lạ khí phách, sự can đảm và tính chiếm hữu của anh ta.
Tôi quỳ gối trên nền đất lạnh tanh, chiếc váy ướt nhẹp, như một đứa trẻ lang thang cơ nhỡ không còn nơi để về.
Bèo chảy mây trôi, sống mơ mơ màng màng.
Sự yếu đuối, bất đắc dĩ và tuyệt vọng này đã phá tan sự kiêu căng của tôi.
Sao tôi có thể thừa nhận, khoảng thời gian đẹp nhất mà tôi hoài niệm lại phí hoài đến đáng chê cười đến như vậy chứ.
Nó chế nhạo tôi, châm chọc tôi thông minh quá bị thông minh hại. Đôi mắt tôi trống rỗng, mơ mơ màng màng.
Tổ Tông thở dài, anh ta khom người, bế ngang cơ thể ướt sũng của tôi lên, đi tới chiếc xe Mercedes, Hai Sói vội vàng thu ô lại, bước nhanh theo, ánh đèn le lói chiếu lên nỗi u sầu của năm tháng, tôi gác cằm lên vai Tổ Tông, không khỏi hoảng hốt.
Anh ta là Thẩm Hạo Hiên tôi từng yêu say đắm sao. Cậu chủ Thẩm dịu dàng mùi mẫn đó sao. Thời gian trôi qua, vật đổi sao rời, mặt nạ của anh ta được gỡ xuống, sự hung ác nham hiểm của anh ta khiến tôi sợ hãi.
Vỏ bọc hoàn mỹ của anh ta, sự ôn nhu kiều diễm của anh ta như kịch độc khiến bao người phụ nữ vui vẻ đắm chìm.
Tôi thống khổ thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh ta, muốn chạy thoát nhưng cánh tay anh ta mạnh mẽ, không cho tôi giãy dụa, đè ngực tôi vùi sâu vào lồng ngực anh ta, tôi cảm nhận được sự nóng rát trên người anh ta: “Đừng làm loạn.
Tôi tức giận nhìn anh ta như kẻ thù: “Trương Thành Nam lưu lạc tới đây mà anh vẫn không chịu buông tha sao. Anh ấy kiêu căng càn rỡ như vậy, kết quả thành ra như bây giờ, Thẩm Hạo Hiên, bí thư tỉnh ủy cao cao tại thượng, nắm quyền ở Đông Bắc, bao nhiêu thứ anh có nhiều người lăn lê bò toài biết bao năm vẫn không giành được. Mọi việc của anh đều thuận lợi sao? Quan Lập Thành là đàn anh của anh hay là bạn chí giao của anh, so với máu mủ tình thâm của anh còn quan trọng hơn sao? Anh gửi hy vọng vào sự dìu dắt của anh ta, không tiếc ngầm đồng ý cho anh ta bức tử bố ruột mình, anh được như ý nguyện rồi đấy.”
Tôi khẽ gạt nước đi: “Người mắng anh ta thất tín bội bạc ở Long Giang ít sao. Hai năm nay, măng mọc sau mưa không ít, anh ta lập đầy chiến công hiển hách, nhận được sự ủng hộ của nhiều người nhưng càng tới gần anh ta mới biết. Từ điển của anh ta làm gì có từ chiến hữu, hợp tác, cộng sinh. Chắn đường anh ta, gặp quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần, ai nắm được nhược điểm của anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm cách khiến người đó cầm miệng. Trương Thành Nam đi tới bước đường ngày hôm nay là vì sao, không phải anh không biết.”
Anh te nhét tôi vào xe, đóng cửa lại, Hai Sói ngồi ở ghế lái nói: "Bí thư Thẩm, đưa cô Trình tới khách sạn Phú Ly sao.”
Đầu óc tôi oanh lên một tiếng, tôi kích động túm lấy cổ áo Tổ Tông: “Chỗ tôi ở anh cũng tra ra được sao?”
Anh ta không nói một lời, nhưng tôi có thể hiểu ra, suốt cả chặng đường chạy trốn này, thần hồnnát thần tính, trông gà hóa cuốc, hết nhóm cảnh sát này tới nhóm cảnh sát khác, rõ ràng là quá trùng hợp, xe chạy đường dài tới Hà Bắc tổng cộng hơn chục chuyển, rõ ràng đã quan sát nhất cử nhất động của Trương Thành Nam, tôi nhìn chằm vào yết hầu khẽ động của Tổ Tông “Cục trưởng cục công an Thạch Gia Trang là người của anh.”
Tổ Tông mở ra chiếc khăn vuông được gấp gọn, lau tóc cho tôi, động tác của anh ta ngừng lại: “Họ gì.” “Hùng.”
Anh ta không chút để ý ừm một tiếng: "Là cấp dưới của Quan Lập Thành cục trưởng cục phòng chống tham nhũng trước đây của Thanh Tân, mười năm trước Quan Lập Thành từng làm thiếu tướng, Thẩm Quốc Minh còn làm bí thư, Quan Lập Thành lợi dụng quan hệ, sắp xếp Hùng Hắc đi nhận chức ở tỉnh Hà Bắc, tôi không biết là anh ta đang đề phòng cái g, có lẽ là từ lâu đã có ý đồ thống nhất Đông Bắc thành tổ chức của mình.”
Tôi bật cười, tôi vốn dĩ là người xem diễn kịch, sau khi xem xong mới nhận ra mình là diễn viên đáng thương trong đó.
Trương Thành Nam liều mạng nửa đời người trong vòng lốc xoáy, giới giang hồ đều nói, anh hiểu rõ sóng gió chốn quan trường. Cũng không phải loại tốt bụng ngu xuẩn gì, còn kiêu ngạo nham hiểm, anh một mình hăng hái chiến đấu biết bao năm thật không dễ dàng, lòng dạ tuy có cao minh nhưng cũng không tránh khỏi những lúc sơ suất. Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành liên hợp như hổ thêm cánh. Chọc ghẹo vào tiền đề của anh, thân cận với chủ tịch một tỉnh, nằm trong tay cục diện chính trị to lớn, nghe theo mọi sai bảo của anh ta, còn có thể điều khiển mấy tên xã hội đen nghe thấy tên Trương Thành Nam đã sợ vỡ mật.
Cho nên bọn họ vẫn luôn chờ thời cơ tới, khí thế như lúc ở Ma Cao của Trương Thành Nam hầu như không còn nữa, càng kiêu ngạo ương ngạnh, mạnh mẽ rộng lớn, khi rớt xuống sẽ càng thê thảm.
Tổ Tông cho người truy tìm khắp bốn phương, Trương Thành Nam có phòng bị, Quan Lập Thành giả vờ thanh liêm tốt bụng, xây dựng hình tượng tốt đẹp, tìm hiểu cặn kẽ về một người mà không để lại chút dấu vết nào. Tội ác của Trương Thành Nam thậm chí còn không cần điều tra, toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc có ai mà không biết ông ba Trương đáng sợ đến mức nào, mà Quan Lập Thành còn nằm trong tay chứng cứ.
Lại là giả. Khi tôi biết được sự thật thì đã quá muộn rồi.
Tổ Tông tiếp nhận kế bao vây loại trừ, Quan Lập Thành bố trí trước sau, giấu đầu lòi đuôi thật hoàn mỹ, tôi uy hiếp anh ta, anh ta cũng không có từ chối, vốn dĩ không cần anh ta tham dự, anh ta án binh bất động, còn âm thầm trợ giúp chúng tôi, ra vẻ nhân nghĩa, đương nhiên tôi không biết được lòng dạ anh ta thâm sâu đến mức nào.
Quan Lập Thành nôn nóng diệt trừ Thẩm Quốc Minh, thứ nhất vì muốn diệt trừ chướng ngại, một hai năm nay, không có ai có được tiền đồ như anh ta, không ngừng thăng tiến, còn không ngừng thêm củi vào lửa, khí thế bừng bừng. Anh ta cũng không phải thanh niên trai tráng luyện võ gì, thân thể anh ta mệt mỏi, đây coi như là trận chiến cuối cùng của anh ta.
Thứ hai là tạo ra một lá chắn, một khi tội ác bị phơi bày,
Trung ương sẽ không thể mặc kệ người thứ hai giẫm vào vết xe đổ của Thẩm Quốc Minh, vì trấn áp dư luận, giữ gìn mặt mũi mà làm như không có chuyện gì, kim bài miễn tử của Thẩm Quốc Minh đã giúp anh ta phản phê thành công, ngay từ đầu đã âm mưu, Thẩm Quốc Minh tự nhận thao túng khống chế Quan Lập Thành, không ngờ, ông ta mới chính là người bị Quan Lập Thành tính kế.
“Thẩm Hạo Hiên.” Tôi tự nhủ, chưa kịp nghĩ nhiều đã khàn giọng nói: "Anh thật ích kỷ và quỷ quyệt. Anh và Quan Lập Thành là cùng một loại người, sau khi thấy rõ đều khiến người ta sợ hãi. Trình Bảo Ái trước khi gặp được Trương Thành Nam, thứ cô ấy muốn là tình yêu, tiền tài vô tận, là dựa dẫm vào anh, sùng bái, ngưỡng mộ anh. Cô ấy sợ hãi mất đi, cũng chán ghét sự phản bội. Qua lại với người nổi tiếng, có được kim chủ thật lòng, cô ấy vui mừng, cảm kích biết bao, chỉ hận chính mình không sạch sẽ, tiếc nuối không thể bù đắp thêm.”
Tôi đẩy cửa xe ra, nhảy qua vũng nước: “Trình Bảo Ái sau khi gặp được Trương Thành Nam, cô ấy thất vọng, điên cuồng, ngốc nghếch, choáng váng. Cô ấy bị kích thích bởi sự mạnh mẽ mà không hề sợ hãi. Nghênh ngang mà quyết liệt, chữa lành trái tim bị tổn thương. Anh biết không, khi tôi bán đi những món đồ trang sức yêu thích tôi từng coi như sinh mạng ở Ma Cao để đổi lấy lợi ích, tiền tài, súng ống, đạn dược cho anh ấy, kề vai sát cánh cùng anh ấy, tôi đã vứt bỏ hư vinh phù phiếm đó phía sau mình rồi.”
“Không hề sa vào cái danh xưng bà Quan, bà Thẩm. Có những chuyện ngay cả nghĩ tôi cũng không nghĩ tới nhưng tôi đã đàm cả rồi. Thẩm Hạo Hiên, tôi hiểu ra, cả đời này của tôi không tính là đáng giá nhưng cũng không vô ích. Tôi sống trong lừa lọc, dâm loạn, lăng nhục, hèn hạ, thứ tôi muốn là một chữ thật lòng.”
Tổ Tông nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt vô cảm, qua một lúc lâu anh ta vẫn chưa nói câu nào.
Tôi nhảy xuống xe, không ngừng chạy về phía trước, bỏ anh ta lại phía sau, tôi không chỉ bỏ lại anh ta, còn bỏ lại sợi dây thừng duy nhất có thể cứu rỗi tôi.
Trong lòng tôi biết rõ, tôi và Trương Thành Nam có lẽ đều không sống nổi rồi.
Tôi không muốn một mình lên bờ, tôi thà rằng chết cùng anh.
Tôi về tới khách sạn, Thằn Lằn đứng chờ ở hành lang, thấy người tôi đẫm nước mưa, vội vàng lấy khăn lông quấn cho tôi: “Chị dâu, còn không cho tôi lái xe tới đón. Thế này chắc chắn sẽ cảm lạnh.”
Tôi cúi đầu né tránh ánh mắt anh ta, khóc sưng cả mắt, nhưng tôi vẫn làm như không có chuyện gì nói: “Cũng không có xa, phiền anh làm cái gì. Trời còn không lạnh, ướt một chút thì có sao, tôi nào có yếu đuối như vậy.”
Thằn Lằn cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cửa phòng 207, ánh sáng mờ nhạt hắt qua khe cửa: “Anh Nam uống một chai rượu, vừa mới ngủ.”
Anh ta thở ngắn than dài: “Anh Nam khó xử, không chịu chấp nhận. Anh ấy ở bên ngoài gióng trống khua chiêng buôn lậu trái pháp luật, muốn bắt thì quá đơn giản, anh ấy cũng không tránh nổi. Thật bất công khi bọn quan viên tối ngày không làm gì vẫn được hưởng lợi, đã thế bọn họ còn liên thủ với nhau, anh Nam không thua, chỉ là không sinh đúng thời. Nếu anh ấy sinh ở thời Lâm Bách Tường, anh ấy sẽ sừng sững cho tới chết.”
Tôi ngây ra tại chỗ, bị thương nói: “Thằn Lằn, anh nói thật cho tôi biết, khối thịt ở Hà Bắc này có dễ ăn không”
An ta run rẩy nhìn tôi nói: “Quá sức. Chị dâu, đã từng là hoàng đế và cận thần, anh Nam còn có quyền có thể chị không biết, mấy năm nay, những kẻ không muốn sống, không sợ chết, dứt khoát phải đi ra ngoài rất nhiều. Với bản lĩnh của anh Nam có thể đi đường tắt để dừng chân nhanh hơn bình thường thế nhưng không có nghĩa là không ai có thể thay thế được vị trí của anh ấy. Chị là người hiểu biết, bên chính nghĩa nịnh nọt, bên xã hội đen thì bỏ đá xuống giếng, Đông Bắc sụp đổ, trong ngoài hỗn loạn, người của Mãng Xà nhìn người mà đối xử, xem thường anh Nam thay đổi nhanh như vậy, thế lực của Mãng Xà không thể so với anh Nam lúc trước, chiến thắng vững vàng, chưa từng phạm sai lầm, dùng thực lực của mình để tạo ra sự kiên cố. Chị nói xem, ai dám tranh giành với anh Nam chứ.”
Sự thay đổi ở Ma Cao, ắt phải có thắng có thua, giống như một nấm đồ, hút cạn ba hồn bảy phách của Trương Thành Nam, đẩy anh vào đường cùng.
Quan Lập Thành chẳng quan tâm âm thầm giúp đỡ, với sự xấu xa độc ác của anh ta, thả cho Trương Thành Nam một đàn ngựa, kết bạn với quân đội, thật đúng là nực cười, truy tìm nguyên do thì chính là từ chỗ này.
Thế lực của Trương Thành Nam trải rộng ở nhiều tỉnh, từ Lâm Tây, Đông Lâm Hồng Kông đều đã bỏ chạy tán loạn, chỉ cần một đòn là sẽ bị hạ gục. Lão Q bắt được hang ổ của anh ở các nhà máy tại Vân Nam, trùm buôn thuốc phiện ở đây cũng thay đổi rất nhanh, mấy năm nay Trương Thành Nam đều coi trọng Đông Bắc, sự trở lại của anh đã thu hút nhiều sự chú ý, cảnh sát chống ma túy ở biên giới cũng bắt đầu để ý tới anh.
Chỉ còn Hà Bắc là có thể ngăn chặn cơn sóng dữ.
Ma Cao là nơi để dự trữ lương thực và năng lượng.
Quan Lập Thành bày mưu tính kế, ở trước mặt các cấp thay đổi chóng mạnh, không nhanh không chậm hoàn toàn nắm giữ Ma Cao trong lòng bàn tay.
Trương Thành Nam có thể gặp dữ hóa lành hay không, có thể duy trì được mấy ngày đều dựa vào hành động của bọn họ.
Thật ra đám cảnh sát cũng chỉ là một thùng rượu một túi gạo mà Quan Lập Thành đưa ra, dùng quân đen đi trước, anh ta mới có thể ngồi vững. Sự may mắn, trí tuệ và tâm huyết của Trương Thành Nam ở Ma Cao đã không còn nữa, Quan Lập Thành đề phòng anh lật ngược tình thế, không ngừng truy
Dáng người anh tuấn đĩnh đạc của anh ta bừng bừng khí thế, khuôn mặt sáng sủa xuất hiện trước tầm mắt tôi, như những mũi dao nhọn đâm xuyên vào lục phủ ngũ tạng của tôi.
Nhìn bề ngoài thì phong thái lỗi lạc, thanh tao. Sự giả tạo của anh ta cũng như vậy, ra vẻ ăn chơi trác táng, tâm cơ gian xảo, giấu kín đến kỹ càng.
Lừa tôi ngủ cùng bảy trăm đêm, trao cho anh ta một tấm chân tình. Tôi cười nhạo.
Những ngón tay sạch sẽ của anh ta vuốt ve lông mày tôi, gạt đi những hạt mưa đọng trên đó: “Tôi không thích vẻ mặt thống hận của em khi nhìn tôi.”
Những âm thanh âm trầm gợi cảm của anh ta vang lên: “Bảo Ái, em còn nhớ trước kia không.” Anh ta cười vô cùng nho nhã và ấm áp, hoàn toàn không thấy chút vẻ hung dữ tàn ác nào: “Mười chín tuổi em học được cách nấu canh, vui mừng nấu một nồi canh đầy, mái tóc dài của em tràn ngập hương quế, ngoan ngoãn dựa vào lòng tôi, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy hy vọng, là sùng bái, ỷ lại, ngây thơ. Tôi từng có được rất nhiều phụ nữ nhưng em mới là người tôi tìm kiếm suốt ba mươi lăm năm. Tôi không cưng chiều em, cũng không ở bên cạnh em nhiều, em không oán không trách, không tranh không đoạt, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho em vàng bạc châu báu, cho em một cuộc sống bình yên. Tôi cũng chưa nói cho em biết, chén canh em nấu rất mặn, rất khó nuốt, không muốn uống lần thứ hai. Nhưng mùi vị mà nó lưu lại trên môi tôi lại rất thuần khiết, rất tốt đẹp.
Lòng bàn tay Tổ Tông vuốt ve khuôn mặt tôi, độ ấm nóng bỏng như muốn thiêu đốt làn da tôi, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau: “Là anh phá hủy tất cả những thứ tốt đẹp đó.”
“Có những thứ, mất rồi có thể tìm lại.
Tôi gào thét, chán ghét bật cười, hòa vào thanh âm tầm tã của cơn mưa trắng xóa, tôi thê lương hét lớn: “Không kịp nữa rồi.”
Chiếc ô khẽ nghiêng, cánh tay áo anh ta dính nước: “Không có năng lực thì bị đạp đổ thôi, đây là quy luật rồi. Nếu tôi không đầu với anh ta, hai tỉnh ủy phía bắc sẽ dễ dàng buông tay sao. Bảo Ái, em căn bản không hiểu, trận chiến tranh giành quyền thế rất tàn khốc. Người thua trách kẻ thắng, kẻ thắng khinh thường người thua, bất kỳ lĩnh vực nào cũng đều phải có kẻ thắng người thua.”
Anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, giống như đang thưởng thức một món đồ quý giá, anh ta vuốt ve nốt ruồi đỏ của tôi, như thể vô cùng yêu thích tôi, nhưng cảnh còn người mất, nốt ruồi đỏ chưa phai mà càng thêm đỏ thẫm, không còn thuộc về anh ta nữa. Tôi không còn xa lạ khí phách, sự can đảm và tính chiếm hữu của anh ta.
Tôi quỳ gối trên nền đất lạnh tanh, chiếc váy ướt nhẹp, như một đứa trẻ lang thang cơ nhỡ không còn nơi để về.
Bèo chảy mây trôi, sống mơ mơ màng màng.
Sự yếu đuối, bất đắc dĩ và tuyệt vọng này đã phá tan sự kiêu căng của tôi.
Sao tôi có thể thừa nhận, khoảng thời gian đẹp nhất mà tôi hoài niệm lại phí hoài đến đáng chê cười đến như vậy chứ.
Nó chế nhạo tôi, châm chọc tôi thông minh quá bị thông minh hại. Đôi mắt tôi trống rỗng, mơ mơ màng màng.
Tổ Tông thở dài, anh ta khom người, bế ngang cơ thể ướt sũng của tôi lên, đi tới chiếc xe Mercedes, Hai Sói vội vàng thu ô lại, bước nhanh theo, ánh đèn le lói chiếu lên nỗi u sầu của năm tháng, tôi gác cằm lên vai Tổ Tông, không khỏi hoảng hốt.
Anh ta là Thẩm Hạo Hiên tôi từng yêu say đắm sao. Cậu chủ Thẩm dịu dàng mùi mẫn đó sao. Thời gian trôi qua, vật đổi sao rời, mặt nạ của anh ta được gỡ xuống, sự hung ác nham hiểm của anh ta khiến tôi sợ hãi.
Vỏ bọc hoàn mỹ của anh ta, sự ôn nhu kiều diễm của anh ta như kịch độc khiến bao người phụ nữ vui vẻ đắm chìm.
Tôi thống khổ thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh ta, muốn chạy thoát nhưng cánh tay anh ta mạnh mẽ, không cho tôi giãy dụa, đè ngực tôi vùi sâu vào lồng ngực anh ta, tôi cảm nhận được sự nóng rát trên người anh ta: “Đừng làm loạn.
Tôi tức giận nhìn anh ta như kẻ thù: “Trương Thành Nam lưu lạc tới đây mà anh vẫn không chịu buông tha sao. Anh ấy kiêu căng càn rỡ như vậy, kết quả thành ra như bây giờ, Thẩm Hạo Hiên, bí thư tỉnh ủy cao cao tại thượng, nắm quyền ở Đông Bắc, bao nhiêu thứ anh có nhiều người lăn lê bò toài biết bao năm vẫn không giành được. Mọi việc của anh đều thuận lợi sao? Quan Lập Thành là đàn anh của anh hay là bạn chí giao của anh, so với máu mủ tình thâm của anh còn quan trọng hơn sao? Anh gửi hy vọng vào sự dìu dắt của anh ta, không tiếc ngầm đồng ý cho anh ta bức tử bố ruột mình, anh được như ý nguyện rồi đấy.”
Tôi khẽ gạt nước đi: “Người mắng anh ta thất tín bội bạc ở Long Giang ít sao. Hai năm nay, măng mọc sau mưa không ít, anh ta lập đầy chiến công hiển hách, nhận được sự ủng hộ của nhiều người nhưng càng tới gần anh ta mới biết. Từ điển của anh ta làm gì có từ chiến hữu, hợp tác, cộng sinh. Chắn đường anh ta, gặp quỷ giết quỷ, gặp thần giết thần, ai nắm được nhược điểm của anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm cách khiến người đó cầm miệng. Trương Thành Nam đi tới bước đường ngày hôm nay là vì sao, không phải anh không biết.”
Anh te nhét tôi vào xe, đóng cửa lại, Hai Sói ngồi ở ghế lái nói: "Bí thư Thẩm, đưa cô Trình tới khách sạn Phú Ly sao.”
Đầu óc tôi oanh lên một tiếng, tôi kích động túm lấy cổ áo Tổ Tông: “Chỗ tôi ở anh cũng tra ra được sao?”
Anh ta không nói một lời, nhưng tôi có thể hiểu ra, suốt cả chặng đường chạy trốn này, thần hồnnát thần tính, trông gà hóa cuốc, hết nhóm cảnh sát này tới nhóm cảnh sát khác, rõ ràng là quá trùng hợp, xe chạy đường dài tới Hà Bắc tổng cộng hơn chục chuyển, rõ ràng đã quan sát nhất cử nhất động của Trương Thành Nam, tôi nhìn chằm vào yết hầu khẽ động của Tổ Tông “Cục trưởng cục công an Thạch Gia Trang là người của anh.”
Tổ Tông mở ra chiếc khăn vuông được gấp gọn, lau tóc cho tôi, động tác của anh ta ngừng lại: “Họ gì.” “Hùng.”
Anh ta không chút để ý ừm một tiếng: "Là cấp dưới của Quan Lập Thành cục trưởng cục phòng chống tham nhũng trước đây của Thanh Tân, mười năm trước Quan Lập Thành từng làm thiếu tướng, Thẩm Quốc Minh còn làm bí thư, Quan Lập Thành lợi dụng quan hệ, sắp xếp Hùng Hắc đi nhận chức ở tỉnh Hà Bắc, tôi không biết là anh ta đang đề phòng cái g, có lẽ là từ lâu đã có ý đồ thống nhất Đông Bắc thành tổ chức của mình.”
Tôi bật cười, tôi vốn dĩ là người xem diễn kịch, sau khi xem xong mới nhận ra mình là diễn viên đáng thương trong đó.
Trương Thành Nam liều mạng nửa đời người trong vòng lốc xoáy, giới giang hồ đều nói, anh hiểu rõ sóng gió chốn quan trường. Cũng không phải loại tốt bụng ngu xuẩn gì, còn kiêu ngạo nham hiểm, anh một mình hăng hái chiến đấu biết bao năm thật không dễ dàng, lòng dạ tuy có cao minh nhưng cũng không tránh khỏi những lúc sơ suất. Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành liên hợp như hổ thêm cánh. Chọc ghẹo vào tiền đề của anh, thân cận với chủ tịch một tỉnh, nằm trong tay cục diện chính trị to lớn, nghe theo mọi sai bảo của anh ta, còn có thể điều khiển mấy tên xã hội đen nghe thấy tên Trương Thành Nam đã sợ vỡ mật.
Cho nên bọn họ vẫn luôn chờ thời cơ tới, khí thế như lúc ở Ma Cao của Trương Thành Nam hầu như không còn nữa, càng kiêu ngạo ương ngạnh, mạnh mẽ rộng lớn, khi rớt xuống sẽ càng thê thảm.
Tổ Tông cho người truy tìm khắp bốn phương, Trương Thành Nam có phòng bị, Quan Lập Thành giả vờ thanh liêm tốt bụng, xây dựng hình tượng tốt đẹp, tìm hiểu cặn kẽ về một người mà không để lại chút dấu vết nào. Tội ác của Trương Thành Nam thậm chí còn không cần điều tra, toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc có ai mà không biết ông ba Trương đáng sợ đến mức nào, mà Quan Lập Thành còn nằm trong tay chứng cứ.
Lại là giả. Khi tôi biết được sự thật thì đã quá muộn rồi.
Tổ Tông tiếp nhận kế bao vây loại trừ, Quan Lập Thành bố trí trước sau, giấu đầu lòi đuôi thật hoàn mỹ, tôi uy hiếp anh ta, anh ta cũng không có từ chối, vốn dĩ không cần anh ta tham dự, anh ta án binh bất động, còn âm thầm trợ giúp chúng tôi, ra vẻ nhân nghĩa, đương nhiên tôi không biết được lòng dạ anh ta thâm sâu đến mức nào.
Quan Lập Thành nôn nóng diệt trừ Thẩm Quốc Minh, thứ nhất vì muốn diệt trừ chướng ngại, một hai năm nay, không có ai có được tiền đồ như anh ta, không ngừng thăng tiến, còn không ngừng thêm củi vào lửa, khí thế bừng bừng. Anh ta cũng không phải thanh niên trai tráng luyện võ gì, thân thể anh ta mệt mỏi, đây coi như là trận chiến cuối cùng của anh ta.
Thứ hai là tạo ra một lá chắn, một khi tội ác bị phơi bày,
Trung ương sẽ không thể mặc kệ người thứ hai giẫm vào vết xe đổ của Thẩm Quốc Minh, vì trấn áp dư luận, giữ gìn mặt mũi mà làm như không có chuyện gì, kim bài miễn tử của Thẩm Quốc Minh đã giúp anh ta phản phê thành công, ngay từ đầu đã âm mưu, Thẩm Quốc Minh tự nhận thao túng khống chế Quan Lập Thành, không ngờ, ông ta mới chính là người bị Quan Lập Thành tính kế.
“Thẩm Hạo Hiên.” Tôi tự nhủ, chưa kịp nghĩ nhiều đã khàn giọng nói: "Anh thật ích kỷ và quỷ quyệt. Anh và Quan Lập Thành là cùng một loại người, sau khi thấy rõ đều khiến người ta sợ hãi. Trình Bảo Ái trước khi gặp được Trương Thành Nam, thứ cô ấy muốn là tình yêu, tiền tài vô tận, là dựa dẫm vào anh, sùng bái, ngưỡng mộ anh. Cô ấy sợ hãi mất đi, cũng chán ghét sự phản bội. Qua lại với người nổi tiếng, có được kim chủ thật lòng, cô ấy vui mừng, cảm kích biết bao, chỉ hận chính mình không sạch sẽ, tiếc nuối không thể bù đắp thêm.”
Tôi đẩy cửa xe ra, nhảy qua vũng nước: “Trình Bảo Ái sau khi gặp được Trương Thành Nam, cô ấy thất vọng, điên cuồng, ngốc nghếch, choáng váng. Cô ấy bị kích thích bởi sự mạnh mẽ mà không hề sợ hãi. Nghênh ngang mà quyết liệt, chữa lành trái tim bị tổn thương. Anh biết không, khi tôi bán đi những món đồ trang sức yêu thích tôi từng coi như sinh mạng ở Ma Cao để đổi lấy lợi ích, tiền tài, súng ống, đạn dược cho anh ấy, kề vai sát cánh cùng anh ấy, tôi đã vứt bỏ hư vinh phù phiếm đó phía sau mình rồi.”
“Không hề sa vào cái danh xưng bà Quan, bà Thẩm. Có những chuyện ngay cả nghĩ tôi cũng không nghĩ tới nhưng tôi đã đàm cả rồi. Thẩm Hạo Hiên, tôi hiểu ra, cả đời này của tôi không tính là đáng giá nhưng cũng không vô ích. Tôi sống trong lừa lọc, dâm loạn, lăng nhục, hèn hạ, thứ tôi muốn là một chữ thật lòng.”
Tổ Tông nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt vô cảm, qua một lúc lâu anh ta vẫn chưa nói câu nào.
Tôi nhảy xuống xe, không ngừng chạy về phía trước, bỏ anh ta lại phía sau, tôi không chỉ bỏ lại anh ta, còn bỏ lại sợi dây thừng duy nhất có thể cứu rỗi tôi.
Trong lòng tôi biết rõ, tôi và Trương Thành Nam có lẽ đều không sống nổi rồi.
Tôi không muốn một mình lên bờ, tôi thà rằng chết cùng anh.
Tôi về tới khách sạn, Thằn Lằn đứng chờ ở hành lang, thấy người tôi đẫm nước mưa, vội vàng lấy khăn lông quấn cho tôi: “Chị dâu, còn không cho tôi lái xe tới đón. Thế này chắc chắn sẽ cảm lạnh.”
Tôi cúi đầu né tránh ánh mắt anh ta, khóc sưng cả mắt, nhưng tôi vẫn làm như không có chuyện gì nói: “Cũng không có xa, phiền anh làm cái gì. Trời còn không lạnh, ướt một chút thì có sao, tôi nào có yếu đuối như vậy.”
Thằn Lằn cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cửa phòng 207, ánh sáng mờ nhạt hắt qua khe cửa: “Anh Nam uống một chai rượu, vừa mới ngủ.”
Anh ta thở ngắn than dài: “Anh Nam khó xử, không chịu chấp nhận. Anh ấy ở bên ngoài gióng trống khua chiêng buôn lậu trái pháp luật, muốn bắt thì quá đơn giản, anh ấy cũng không tránh nổi. Thật bất công khi bọn quan viên tối ngày không làm gì vẫn được hưởng lợi, đã thế bọn họ còn liên thủ với nhau, anh Nam không thua, chỉ là không sinh đúng thời. Nếu anh ấy sinh ở thời Lâm Bách Tường, anh ấy sẽ sừng sững cho tới chết.”
Tôi ngây ra tại chỗ, bị thương nói: “Thằn Lằn, anh nói thật cho tôi biết, khối thịt ở Hà Bắc này có dễ ăn không”
An ta run rẩy nhìn tôi nói: “Quá sức. Chị dâu, đã từng là hoàng đế và cận thần, anh Nam còn có quyền có thể chị không biết, mấy năm nay, những kẻ không muốn sống, không sợ chết, dứt khoát phải đi ra ngoài rất nhiều. Với bản lĩnh của anh Nam có thể đi đường tắt để dừng chân nhanh hơn bình thường thế nhưng không có nghĩa là không ai có thể thay thế được vị trí của anh ấy. Chị là người hiểu biết, bên chính nghĩa nịnh nọt, bên xã hội đen thì bỏ đá xuống giếng, Đông Bắc sụp đổ, trong ngoài hỗn loạn, người của Mãng Xà nhìn người mà đối xử, xem thường anh Nam thay đổi nhanh như vậy, thế lực của Mãng Xà không thể so với anh Nam lúc trước, chiến thắng vững vàng, chưa từng phạm sai lầm, dùng thực lực của mình để tạo ra sự kiên cố. Chị nói xem, ai dám tranh giành với anh Nam chứ.”
Sự thay đổi ở Ma Cao, ắt phải có thắng có thua, giống như một nấm đồ, hút cạn ba hồn bảy phách của Trương Thành Nam, đẩy anh vào đường cùng.
Quan Lập Thành chẳng quan tâm âm thầm giúp đỡ, với sự xấu xa độc ác của anh ta, thả cho Trương Thành Nam một đàn ngựa, kết bạn với quân đội, thật đúng là nực cười, truy tìm nguyên do thì chính là từ chỗ này.
Thế lực của Trương Thành Nam trải rộng ở nhiều tỉnh, từ Lâm Tây, Đông Lâm Hồng Kông đều đã bỏ chạy tán loạn, chỉ cần một đòn là sẽ bị hạ gục. Lão Q bắt được hang ổ của anh ở các nhà máy tại Vân Nam, trùm buôn thuốc phiện ở đây cũng thay đổi rất nhanh, mấy năm nay Trương Thành Nam đều coi trọng Đông Bắc, sự trở lại của anh đã thu hút nhiều sự chú ý, cảnh sát chống ma túy ở biên giới cũng bắt đầu để ý tới anh.
Chỉ còn Hà Bắc là có thể ngăn chặn cơn sóng dữ.
Ma Cao là nơi để dự trữ lương thực và năng lượng.
Quan Lập Thành bày mưu tính kế, ở trước mặt các cấp thay đổi chóng mạnh, không nhanh không chậm hoàn toàn nắm giữ Ma Cao trong lòng bàn tay.
Trương Thành Nam có thể gặp dữ hóa lành hay không, có thể duy trì được mấy ngày đều dựa vào hành động của bọn họ.
Thật ra đám cảnh sát cũng chỉ là một thùng rượu một túi gạo mà Quan Lập Thành đưa ra, dùng quân đen đi trước, anh ta mới có thể ngồi vững. Sự may mắn, trí tuệ và tâm huyết của Trương Thành Nam ở Ma Cao đã không còn nữa, Quan Lập Thành đề phòng anh lật ngược tình thế, không ngừng truy
Bình luận facebook