Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-150
Chương 150: Có tôi ở cùng, em còn sợ sao
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đã từng gặp qua rất nhiều người đàn ông mặc sơ mi trắng như thế nhưng Quan Lập Thành lại mang lại một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nét rắn rỏi, mạnh mẽ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã, điềm đạm tựa như một cơn lốc xoáy, một hầm chứa rượu lâu năm khiến con người ta mụ mị đầu óc.
Anh ta không lạnh lùng, ngông cuồng như Trương Thành Nam, tác phong không có tùy ý và ngạo mạn như Tổ Tông, sự nghiêm túc và nho nhã được bao bọc bên ngoài lớp quần áo khiến người khác chỉ muốn xé toạc ra, gần gũi, xâm chiếm, giữ anh ấy cho riêng mình.
Ánh chiều tà len lỏi vào từng ngóc ngách trên núi, gió mát thổi qua, lan toả hương trà nồng đượm hệt, cảnh tượng tuyệt đẹp hệt như tranh vẽ ấy khiến lòng người không khỏi đắm say.
Một tay tôi ôm má, một tay lựa những lá trà khô trong giỏ: "Nếu anh Quan đã chịu giúp tôi, cho dù anh không đứng đắn, tôi vẫn có thể chịu được".
Anh cởi hai nút trên cổ áo, để lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, chau mày lại: "Cô Trình có điều không biết, khi tôi còn là thiếu úy lục binh, tôi là người duy nhất bắn trúng mục tiêu ngoài mười mét”.
Tôi mơ hồ một lúc, không hiểu anh ta nói thế là có ý gì, tôi ngẩn ngơ hỏi anh ấy có phải ý của anh là kĩ thuật bắn súng đúng không. Anh giơ ngón tay cái lên vuốt ve chiếc chén sứ màu xanh: “Một ngắm bắn chuẩn xác, hai tần suất liên tục, lực phải mạnh mẽ”.
Quan Lập Thành ý tứ sâu xa nhìn tôi, ánh mắt này của anh ta khiến tôi như vừa bừng tỉnh từ giấc mơ, cơn chóng mặt lúc nãy vừa mới giảm bớt, giờ lại âm thầm nổi lên, tôi cũng coi như được nhà thổ rèn luyện thành một con người mình đồng da sắt, vậy mà anh lại luôn có thể nắm được điểm ngây thơ còn sót lại của tôi. Anh ta thản nhiên chống cằm hỏi tôi còn có thể chịu đựng được như thế này nữa không.
“Anh Quan đúng là tàn bạo từ trong xương tủy.
Quan Lập Thành nhàn nhạt gật đầu: “có chút tàn bạo ấy chỉ có về đêm khuya vắng vẻ mới lĩnh hội được”.
Tôi hơi cụp mắt xuống, khuấy những lá trà vụn đang nổi trên mặt nước: “Số lượng thuyền chở mấy hàng lậu kia thực tế là bao nhiêu?”
Tư thể thưởng trà của tôi nhất thời sững lại, quả nhiên là đúng thế, tôi đoán không sai, việc mua bán Phục Hưng số 7 đã nằm trong dự liệu của Quan Lập Thành, chưa biết chừng anh ta là người đứng sau tất cả mọi chuyện, rõ ràng là coi Thẩm Quốc Minh đứng đầu vùng quân khu tỉnh Đông Bắc nhưng vị tham mưu trưởng này là âm thầm khống chế một nửa nhân viên cấp cao quyền lực.
“Tôi muốn bảo đảm Trương Thành Nam không dây dưa đến chuyện này, muốn Tổ Tông được bình an vô sự. Mỗi người đều có những thứ mà bản thân cực kỳ muốn có được, muốn chung sống hòa bình với nhau thì nhất định phải nhường nhịn”.
Tôi ngừng lại giây lát: “Anh Quan chắc chắn bao nhiêu phần trăm”.
Anh ta thuận tay rót trà vào một cái chén chưa ai dùng tới: “Có phần chắc chắn nhưng không nhiều, dưới năm mươi phần trăm”.
Tôi siết chặt vạt váy: “Tôi muốn nắm chắc phần thắng, một phần trăm thất bại cũng không được”.
Anh ta bật cười khanh khách: “Kết quả chuẩn xác như vậy, dù cô có đi tìm Thẩm Quốc Minh, ông ta cũng không dám cho cô. Bởi vì đây không thuộc phạm vi quyền hạn của tôi, chúng tôi đâu thể kiểm soát được hành vi của người khác”.
Anh nhúng tay vào trong chén trà trong vắt, nghiêm túc viết lên một chữ trên góc bàn: “Hắc”.
“Liên quan đến nó, ngọn lửa chiến tranh sẽ bùng lên, thập tử nhất sinh”.
Tôi cầm lấy chén trà: "Anh Quan có dự tính gì rồi sao?”
Quan Lập Thành đặt chiếc chén xuống, vẫy tay ra hiệu thuộc hạ, Trương Minh lập tức từ cửa bước vào, cúi người xuống bên canh Quan Lập Thành hạ giọng nói khẽ: “Tham mưu trưởng, kiểm sát trưởng Thẩm đã đến Cát Lâm”.
Trong lòng tôi liền run lên, nước trong cốc gần như trào ra ngoài, Tổ Tông ra tay cực kỳ nhanh gọn, chắc rằng đã trực tiếp tóm gọn lô hàng lậu ở cảng Cát Lâm rồi, anh ấy sẽ không bao giờ trở về mà không có thành quả gì, Phục Hưng số 7 chở một lượng lớn hàng hóa như vậy, trong một tiếng rưỡi đồng hồ chắc chắn không dỡ hết được xuống, bị bắt tại trận là một điều tất yếu.
Lần này Bạch đạo đã thực sự hành động rồi, thái tử gia cũng đã ra tay, một khi hai thế lực này dùng vũ lực đối đầu nhau, những ngày tôi bị kẹt ở giữa cũng sẽ kết thúc. Trước mắt tôi có hai sự lựa chọn, trở về bên Tổ Tông sao? Anh ấy có còn đối xử với tôi như lúc ban đầu. Bây giờ tôi bẩn thỉu, thô tục thế nào, ai nấy đều biết, với tính cách của anh ấy là sao mà chịu được uất ức này. Đi theo Trương Thành Nam ư? Anh ta chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng, thế cục khó khăn này, muốn đột phá khỏi vòng vây thực sự là quá khó, những ngày trốn chạy nơi chân trời góc bể, chẳng cần nói tôi chắc chắn chịu không nổi, Trương Thành Nam Tự bảo vệ mình còn khó nữa là.
Quan Lập Thành là con bài, phao cứu sinh duy nhất của tôi còn sót lại. Anh ta ung dung, hí hoáy sắp xếp lại những lá trà bị lộn xộn, cực kỳ nhã nhặn: “Ở lại sân bãi”.
Trương Minh đi nói với người của khách sạn Lân Nguyên. “Cả Hắc đạo và Bạch đạo sao.”
“Không, cậu ta tập hợp đội quân của Bạch đạo.”
Quan Lập Thành lúc này mới dừng lại động tác của mình, nhìn chằm chằm vào làn nước đang gợn sóng đâm xuyên qua thân cốc mỏng manh: “Phái một đội binh lính chặn lại con đường duy nhất đi đến hải cảng.”
Trương Mạnh đứng ngược sáng, vẻ mặt vô cùng sửng sốt: "Không có lý do chính đáng, kiểm sát trưởng Thẩm sẽ không chịu đâu. Chúng ta chen ngang như vậy, tình hình giao chiến sẽ không thuận lợi, cuối cùng lại mang thêm cái danh thư ký Thẩm, tay sai của anh ta”.
Quan Lập Thành có chút nhíu mày lại, cũng không hề đáp lại ngay, tôi sợ anh ta sẽ hối hận, cầm chén trà đặt cạnh cổ tay anh ta: “Anh Quan, lời đã hứa xin hãy giữ chữ tín, anh đã đồng ý với tôi rồi, cho dù có rơi vào nguy hiểm cũng không được mất đi phong độ của một nguwoif đàn ông chứ”.
Không người đàn ông nào có thể từ chối mê lực lời thỉnh cầu của tôi cả, nhiều một chút thì dung tục nhưng ít một chút lại thành ra nhạt nhẽo. Anh im lặng liếc nhìn, có ý tốt lấy trà thay rượu, nhận lời tôi, Quan Lập Thành xoa xoa mặt đồng hồ màu trắng bạc của mình đầy ẩn ý nói: “Truy bắt xuyên tỉnh, thanh thế lẫy lừng, số người ở Đông Bắc có thể kể đến chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thẩm Hạo Nhiên bỏ ra bao nhiêu tiền bạc và tâm huyết như vậy, tôi muốn ngăn chặn tình hình xấu đi, chỉ có thể tăng giả".
Anh ta nói xong liền ngả người về phía sau, tựa lưng vào chiếc ghế trống, trên môi nở nụ cười nhìn tôi đầy thích thú, bản thân tôi tự biết rằng, một khi bên này muốn tăng giá thì bên kia cũng phải đáp ứng theo, đây là nguyên tắc.
Tôi đến tìm anh ta, không phải là không đặt cược vào con bài cuối cùng này, chiến tranh phân định thắng thua, ai thắng cũng đều là tin xấu đối với tôi, trong ván cờ giữa nam và nữ, cơ thắng của phụ nữ luôn lớn hơn,một khi đã quyết thì phải theo đến cùng.
Ánh mắt tôi kiên định: “Chỉ cần trong khả năng của tôi, không sợ người khác điều tiếng, anh Quan cứ nói”.
Quan Lập Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi một vài giây sau đó nhếch mép cười: “Cứ theo chỉ thị của tôi mà làm, Thẩm Quốc Minh sẽ không ngang nhiên đối đầu với tôi đầu, ông ta không ra mặt, tôi sẽ vẫn gánh vác được”.
Trương Minh không dám sơ suất, anh ấy nói được rồi quay người vội vàng rời khỏi sân bóng.
Khoảnh khắc bóng lưng anh ta dần dần mờ đi rồi hoàn toàn biến mất, cả người tôi đột nhiên bị một lực kéo ra khỏi chỗ ngồi, băng qua bàn, lắc lư đến đầu bên kia là mà tôi hoàn toàn xa la, không có cách nào có thể không chế được, một mùi hương nam tính mạnh mẽ hoàn toàn chiếm đoạt tôi, cuộn trào mãnh liệt giống như cơn sóng dữ, giông tố, bão táp, ngực tôi nóng ran, lục phủ ngũ tạng theo đó mà cũng tê rần, hơi thở lành lạnh của Quan Lập Thành phả lên trán tôi, tôi phút chốc gần như quên mất làm sao để ngẩng đầu.
Không biết từ bao giờ đối diện tôi lại là một nửa sườn đồi vắng vẻ, trên sân không có một bóng người, từng đám mây đen che phủ kín ánh sáng của bầu trời, Quan Lập Thành ôm tôi ngồi lên đôi chân nóng hầm hập của anh ta.
Nước da anh ta quanh năm được phơi hong thành màu lúa mì cực kỳ mê hoặc khiến tâm hồn tôi như bị thiêu đốt, từng tắc bắp thịt cứng rắn như thép, tôi cứng đờ trong khoảnh khắc khi anh ta vén tóc mai dài của tôi lên để lộ ra cả khuôn mặt.
“Sợ người ta bàn tán đúng không”. Giọng nói trầm thấp của anh cực kỳ gợi cảm, mê hoặc lòng người.
“Tôi ở cạnh, cũng sợ sao. Lời nói có khó nghe nữa, cứ nhằm vào tôi, tôi sẽ che cho em”.
Tôi không động đậy, mỗi chữ anh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đã từng gặp qua rất nhiều người đàn ông mặc sơ mi trắng như thế nhưng Quan Lập Thành lại mang lại một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nét rắn rỏi, mạnh mẽ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã, điềm đạm tựa như một cơn lốc xoáy, một hầm chứa rượu lâu năm khiến con người ta mụ mị đầu óc.
Anh ta không lạnh lùng, ngông cuồng như Trương Thành Nam, tác phong không có tùy ý và ngạo mạn như Tổ Tông, sự nghiêm túc và nho nhã được bao bọc bên ngoài lớp quần áo khiến người khác chỉ muốn xé toạc ra, gần gũi, xâm chiếm, giữ anh ấy cho riêng mình.
Ánh chiều tà len lỏi vào từng ngóc ngách trên núi, gió mát thổi qua, lan toả hương trà nồng đượm hệt, cảnh tượng tuyệt đẹp hệt như tranh vẽ ấy khiến lòng người không khỏi đắm say.
Một tay tôi ôm má, một tay lựa những lá trà khô trong giỏ: "Nếu anh Quan đã chịu giúp tôi, cho dù anh không đứng đắn, tôi vẫn có thể chịu được".
Anh cởi hai nút trên cổ áo, để lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, chau mày lại: "Cô Trình có điều không biết, khi tôi còn là thiếu úy lục binh, tôi là người duy nhất bắn trúng mục tiêu ngoài mười mét”.
Tôi mơ hồ một lúc, không hiểu anh ta nói thế là có ý gì, tôi ngẩn ngơ hỏi anh ấy có phải ý của anh là kĩ thuật bắn súng đúng không. Anh giơ ngón tay cái lên vuốt ve chiếc chén sứ màu xanh: “Một ngắm bắn chuẩn xác, hai tần suất liên tục, lực phải mạnh mẽ”.
Quan Lập Thành ý tứ sâu xa nhìn tôi, ánh mắt này của anh ta khiến tôi như vừa bừng tỉnh từ giấc mơ, cơn chóng mặt lúc nãy vừa mới giảm bớt, giờ lại âm thầm nổi lên, tôi cũng coi như được nhà thổ rèn luyện thành một con người mình đồng da sắt, vậy mà anh lại luôn có thể nắm được điểm ngây thơ còn sót lại của tôi. Anh ta thản nhiên chống cằm hỏi tôi còn có thể chịu đựng được như thế này nữa không.
“Anh Quan đúng là tàn bạo từ trong xương tủy.
Quan Lập Thành nhàn nhạt gật đầu: “có chút tàn bạo ấy chỉ có về đêm khuya vắng vẻ mới lĩnh hội được”.
Tôi hơi cụp mắt xuống, khuấy những lá trà vụn đang nổi trên mặt nước: “Số lượng thuyền chở mấy hàng lậu kia thực tế là bao nhiêu?”
Tư thể thưởng trà của tôi nhất thời sững lại, quả nhiên là đúng thế, tôi đoán không sai, việc mua bán Phục Hưng số 7 đã nằm trong dự liệu của Quan Lập Thành, chưa biết chừng anh ta là người đứng sau tất cả mọi chuyện, rõ ràng là coi Thẩm Quốc Minh đứng đầu vùng quân khu tỉnh Đông Bắc nhưng vị tham mưu trưởng này là âm thầm khống chế một nửa nhân viên cấp cao quyền lực.
“Tôi muốn bảo đảm Trương Thành Nam không dây dưa đến chuyện này, muốn Tổ Tông được bình an vô sự. Mỗi người đều có những thứ mà bản thân cực kỳ muốn có được, muốn chung sống hòa bình với nhau thì nhất định phải nhường nhịn”.
Tôi ngừng lại giây lát: “Anh Quan chắc chắn bao nhiêu phần trăm”.
Anh ta thuận tay rót trà vào một cái chén chưa ai dùng tới: “Có phần chắc chắn nhưng không nhiều, dưới năm mươi phần trăm”.
Tôi siết chặt vạt váy: “Tôi muốn nắm chắc phần thắng, một phần trăm thất bại cũng không được”.
Anh ta bật cười khanh khách: “Kết quả chuẩn xác như vậy, dù cô có đi tìm Thẩm Quốc Minh, ông ta cũng không dám cho cô. Bởi vì đây không thuộc phạm vi quyền hạn của tôi, chúng tôi đâu thể kiểm soát được hành vi của người khác”.
Anh nhúng tay vào trong chén trà trong vắt, nghiêm túc viết lên một chữ trên góc bàn: “Hắc”.
“Liên quan đến nó, ngọn lửa chiến tranh sẽ bùng lên, thập tử nhất sinh”.
Tôi cầm lấy chén trà: "Anh Quan có dự tính gì rồi sao?”
Quan Lập Thành đặt chiếc chén xuống, vẫy tay ra hiệu thuộc hạ, Trương Minh lập tức từ cửa bước vào, cúi người xuống bên canh Quan Lập Thành hạ giọng nói khẽ: “Tham mưu trưởng, kiểm sát trưởng Thẩm đã đến Cát Lâm”.
Trong lòng tôi liền run lên, nước trong cốc gần như trào ra ngoài, Tổ Tông ra tay cực kỳ nhanh gọn, chắc rằng đã trực tiếp tóm gọn lô hàng lậu ở cảng Cát Lâm rồi, anh ấy sẽ không bao giờ trở về mà không có thành quả gì, Phục Hưng số 7 chở một lượng lớn hàng hóa như vậy, trong một tiếng rưỡi đồng hồ chắc chắn không dỡ hết được xuống, bị bắt tại trận là một điều tất yếu.
Lần này Bạch đạo đã thực sự hành động rồi, thái tử gia cũng đã ra tay, một khi hai thế lực này dùng vũ lực đối đầu nhau, những ngày tôi bị kẹt ở giữa cũng sẽ kết thúc. Trước mắt tôi có hai sự lựa chọn, trở về bên Tổ Tông sao? Anh ấy có còn đối xử với tôi như lúc ban đầu. Bây giờ tôi bẩn thỉu, thô tục thế nào, ai nấy đều biết, với tính cách của anh ấy là sao mà chịu được uất ức này. Đi theo Trương Thành Nam ư? Anh ta chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng, thế cục khó khăn này, muốn đột phá khỏi vòng vây thực sự là quá khó, những ngày trốn chạy nơi chân trời góc bể, chẳng cần nói tôi chắc chắn chịu không nổi, Trương Thành Nam Tự bảo vệ mình còn khó nữa là.
Quan Lập Thành là con bài, phao cứu sinh duy nhất của tôi còn sót lại. Anh ta ung dung, hí hoáy sắp xếp lại những lá trà bị lộn xộn, cực kỳ nhã nhặn: “Ở lại sân bãi”.
Trương Minh đi nói với người của khách sạn Lân Nguyên. “Cả Hắc đạo và Bạch đạo sao.”
“Không, cậu ta tập hợp đội quân của Bạch đạo.”
Quan Lập Thành lúc này mới dừng lại động tác của mình, nhìn chằm chằm vào làn nước đang gợn sóng đâm xuyên qua thân cốc mỏng manh: “Phái một đội binh lính chặn lại con đường duy nhất đi đến hải cảng.”
Trương Mạnh đứng ngược sáng, vẻ mặt vô cùng sửng sốt: "Không có lý do chính đáng, kiểm sát trưởng Thẩm sẽ không chịu đâu. Chúng ta chen ngang như vậy, tình hình giao chiến sẽ không thuận lợi, cuối cùng lại mang thêm cái danh thư ký Thẩm, tay sai của anh ta”.
Quan Lập Thành có chút nhíu mày lại, cũng không hề đáp lại ngay, tôi sợ anh ta sẽ hối hận, cầm chén trà đặt cạnh cổ tay anh ta: “Anh Quan, lời đã hứa xin hãy giữ chữ tín, anh đã đồng ý với tôi rồi, cho dù có rơi vào nguy hiểm cũng không được mất đi phong độ của một nguwoif đàn ông chứ”.
Không người đàn ông nào có thể từ chối mê lực lời thỉnh cầu của tôi cả, nhiều một chút thì dung tục nhưng ít một chút lại thành ra nhạt nhẽo. Anh im lặng liếc nhìn, có ý tốt lấy trà thay rượu, nhận lời tôi, Quan Lập Thành xoa xoa mặt đồng hồ màu trắng bạc của mình đầy ẩn ý nói: “Truy bắt xuyên tỉnh, thanh thế lẫy lừng, số người ở Đông Bắc có thể kể đến chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thẩm Hạo Nhiên bỏ ra bao nhiêu tiền bạc và tâm huyết như vậy, tôi muốn ngăn chặn tình hình xấu đi, chỉ có thể tăng giả".
Anh ta nói xong liền ngả người về phía sau, tựa lưng vào chiếc ghế trống, trên môi nở nụ cười nhìn tôi đầy thích thú, bản thân tôi tự biết rằng, một khi bên này muốn tăng giá thì bên kia cũng phải đáp ứng theo, đây là nguyên tắc.
Tôi đến tìm anh ta, không phải là không đặt cược vào con bài cuối cùng này, chiến tranh phân định thắng thua, ai thắng cũng đều là tin xấu đối với tôi, trong ván cờ giữa nam và nữ, cơ thắng của phụ nữ luôn lớn hơn,một khi đã quyết thì phải theo đến cùng.
Ánh mắt tôi kiên định: “Chỉ cần trong khả năng của tôi, không sợ người khác điều tiếng, anh Quan cứ nói”.
Quan Lập Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi một vài giây sau đó nhếch mép cười: “Cứ theo chỉ thị của tôi mà làm, Thẩm Quốc Minh sẽ không ngang nhiên đối đầu với tôi đầu, ông ta không ra mặt, tôi sẽ vẫn gánh vác được”.
Trương Minh không dám sơ suất, anh ấy nói được rồi quay người vội vàng rời khỏi sân bóng.
Khoảnh khắc bóng lưng anh ta dần dần mờ đi rồi hoàn toàn biến mất, cả người tôi đột nhiên bị một lực kéo ra khỏi chỗ ngồi, băng qua bàn, lắc lư đến đầu bên kia là mà tôi hoàn toàn xa la, không có cách nào có thể không chế được, một mùi hương nam tính mạnh mẽ hoàn toàn chiếm đoạt tôi, cuộn trào mãnh liệt giống như cơn sóng dữ, giông tố, bão táp, ngực tôi nóng ran, lục phủ ngũ tạng theo đó mà cũng tê rần, hơi thở lành lạnh của Quan Lập Thành phả lên trán tôi, tôi phút chốc gần như quên mất làm sao để ngẩng đầu.
Không biết từ bao giờ đối diện tôi lại là một nửa sườn đồi vắng vẻ, trên sân không có một bóng người, từng đám mây đen che phủ kín ánh sáng của bầu trời, Quan Lập Thành ôm tôi ngồi lên đôi chân nóng hầm hập của anh ta.
Nước da anh ta quanh năm được phơi hong thành màu lúa mì cực kỳ mê hoặc khiến tâm hồn tôi như bị thiêu đốt, từng tắc bắp thịt cứng rắn như thép, tôi cứng đờ trong khoảnh khắc khi anh ta vén tóc mai dài của tôi lên để lộ ra cả khuôn mặt.
“Sợ người ta bàn tán đúng không”. Giọng nói trầm thấp của anh cực kỳ gợi cảm, mê hoặc lòng người.
“Tôi ở cạnh, cũng sợ sao. Lời nói có khó nghe nữa, cứ nhằm vào tôi, tôi sẽ che cho em”.
Tôi không động đậy, mỗi chữ anh