Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-191
Chương 191: Phải làm thế nào để yêu anh
**********
Người hầu bưng lên một ấm trà mơ, tôi chậm rãi rót nửa ly để giải khát, đảo mắt nhìn anh ta một cách tỉ mỉ. Tên giám đốc kia là một kẻ cáo già đã lăn lộn nhiều năm để kiếm cơm, người mà ông ta phải đến phục vụ cho tôi tất nhiên là cũng người vô cùng khôn khéo, biết cách ứng phó với khách.
Tôi nếm thử mùi vị, khô chua đẳng chất khó mà nuốt trôi, anh ta nhìn thấy biểu cảm của tôi liền dùng kẹp gắp một viên đường bỏ dọc theo miệng ấm trà: "Không biết cô thích ăn ngọt, là sơ sót của tôi." Anh ta dáng dấp trắng nõn thanh tú tựa như một con vịt trông rất vui mắt: "Không sao cả, trà mơ không chua chi bằng không uống".
Tôi dùng ngón tay vuốt ve thành cốc, cục đường ở trong nước nóng phút chốc hòa tan từng lớp bột trắng tinh dâng lên: "Ông chủ Trương tối nay hẹn người nào, ở đâu?"
Động tác lau mầm trà của anh ta hơi chậm lại: "Cơ quan chính phủ Hồng Kông, họ Vương."
Tôi nhưởng mày: "Có phải gọi là Vương Lầm? Vócdáng không cao, hơi hỏi?
Anh ta suy nghĩ vài giây: "Cách khá xa, không chắc, gần như vậy!"
Tôi thử dò hỏi: "Quan hệ có thân thiết không? Gần đây mới liên lạc hay là đã quen biết nhau từ trước?"
Tôi sợ chưa đủ liền hỏi thêm một câu: "Có nói đến thị trường chợ đen Hồng Kông không? Bên phía Đông
Bắc có cướp cảng mai phục không?" "Bà Quan đánh giá cao tôi rồi." Người hầu lảng tránh nói, trả lời ấp a ấp úng: "Chuyện của ông chủ Trương, người hầu chúng tôi làm sao có thể hỏi tới, Tiến Bình đề phòng nghiêm ngặt trước sau như một rất sơ bị bại lộ
Tôi vắt chéo hai chân, cười híp mắt nói: "Mặc không được phép, nhưng không thể ngăn được sự thông minh của anh nha, như câu nói: gần vua như gần cọp. Càng là nơi có nhiều mưu mô xảo quyệt, càng không thiếu người tâm tư cao minh."
Tôi nắm chặt miếng lót của cái ly cao cổ" ra khỏi cánh cửa này, anh một chữ cũng không nói, tôi một chữ cũng không nghe."
Tôi lắc lư cổ tay, chiếc vòng phỉ thúy ngọc bích không bay lên không trung, bật lên vài cái rồi chui vào trong kẽ hở tấm thảm lông xù của Nga, người biết thức thời, của anh đây."
Tên giám đốc trải sự đời còn bị tiền bạc mê muội thì một người hầu lấy đâu ra sức chống cự, anh ta liếm môi một cái, rón rén nhận lấy rồi nhét thật nhanh vào túi đồng phục: " ông chủ Trương hỏi thăm sòngbạc Cửu Long, hợp đêm, sòng bài, thương lượng bỏ sung đợt hàng khác, không xuất đi vào mùa đông. Vương Lẫm xử lí việc (nhà dưới) thay anh ta mở cửa hàng chợ đen ở Cửu Long, Tân Giới cảnh lại sát quá nhiều tạm thời phải gác lại. Đảo Hồng Kông trước sau gì cũng là nửa địa bàn của ông chủ Trương, cùng với lão đại bên này phân chia làm ăn, cơ bản là để nắm lấy Cửu Long, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì."
Mùa đông.
Tính tới tính lui, nhiều lắm chỉ có hai tháng để bố trí, quả thật có chút gấp gáp.
Số 7 Phục Hưng mới bước vào nề nếp, không thể coi là thực sự ổn định, anh ta ngược lại gấp không chịu được rồi.
Nói tới nói lui cũng nói không thông, các công tố viên sẽ dày vò anh ta đến chết, anh sẽ cố gắng hết sức để sớm thu hồi đất đã mất, thao túng đất đai, địa vị và thành quả độc hưởng của bản thân tỉ lệ đạt được cũng càng lớn.
Tôi đứng ngồi không yên nhìn người hầu một cách hoảng sợ. " anh không phải là miếng mồi mà anh ta cố tình sắp đặt để dụ tôi vào bẫy đó chứ?"
Anh lập tức lấy chiếc vòng ra trả cho tôi, bà Quan, nghi nhân bất dụng, đã dùng người thì không nghi ngờ, bà không tin tôi, tôi có nói cũng vô ích."
Ở giờ phút quan trọng này, ngoài cửa truyền đến âm thanh huyện náo ầm ĩ, hết đợt này đến đợt khác mạnh mẽ, chói tai, một đám vệ sĩ chạy ngược chạy xuôi, lục soát có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Ngườihầu nghiêng đầu ngờ vực, mắt tôi híp lại, thôi xong rồi.
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười bảy phút.
Khách đến rất đông, kịch hay sắp bắt đầu.
Tôi chống tay lên ghế đứng dậy, không ngờ chân run một cái, mất lực xụi lơ ngã xuống ghế, người hầu hoảng hốt lo sợ đở tôi: "Bà Quan, bà thấy không thỏa mái sao?
Tôi ôm ngực để điều hòa lại hơi thở: "Đỡ tôi ra ngoài hóng gió một chút."
Mỗi bước đến gần cánh cửa, âm thanh bẩn thỉu lại rõ ràng thêm một phần, mọi thứ tán loạn trong ánh sáng rực rỡ, bay ra tới hành lang đang náo nhiệt, lại vô cùng chói tai, tựa như trong một lúc ném vào nhiều quả b, tàn phá một cách long trời lỡ đất, mấy cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, lúc chạm đến tấm màn của máy chiếu, mấy tiếng kinh ngạc la hét xoi mỏi căn phòng từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Người hầu trợn tròn mắt, anh ta phản ứng lại liền lập tức bỏ qua tôi, lao thắng tới cuối phòng làm việc, khóa cửa ở chỗ của giám đốc, mọi người vì không mở được, búa với kéo cùng gia nhập, mò mẫm một hồi vẫn không có kết quả gì. Người xem như vỏ ốc chất đầy không trôi trên cát biển khi triều lên, một hàng biến thành mười mấy hàng, sôi nổi thưởng thức phương diện không thể nói kia.
Tôi đứng chắp tay, làm như không nghe với cái đoàn người lộn xộn này, cái đĩa này tôi lúc trước cũng chưa xem qua, Lỗ Mạn không cần phải lừa gạt tôi, tôicũng lười phí công kiểm tra sự thật, đủng như dự đoán, ba người tình nhân nổi tiếng Trương Thành Nam, Trần Trang là bi thảm nhất, cũng không có tôn nghiêm nhất.
Cô ta dùng thể xác để đổi lại sự nổi tiếng mà tất cả mọi người đều hâm mộ.
Cô ta với cục thành phố và hai người nữa, Phó Viện trưởng của tòa án, Viện trưởng tiền nhiệm bệnh viện Nhân Dân số một của Thanh Tân, cùng nhau diễn ra một vườn đầy cảnh xuân, nghe được có một thời gian Trương Thành Nam nhập khẩu một lô hàng dụng cụ chữa bệnh giả kém chất lượng, năm đó ông Kiều cũng làm cái này, thật là mất hết lương tâm, có thể kiếm tiền, lấy máu mấy người du thử du thực, ai có thể quan tâm sống chết của người ngoài? Đông Bắc mới đầu buôn bán với mấy “nhà kinh doanh y dược, thành công lớn, Nga thì buôn bán đồ da lộn, Đông Nam Á thì bán sâm giả, giàu có sung túc, bến tàu kia bị kiểm tra nghiêm ngặt, Trương Thành Nam vừa trở về Đông Bắc không lâu, trong tay không dư dả, Trần Trang vì lấy lòng anh ta, mê hoặc người đứng đầu bệnh việc Nhân Dân, cố gắng đem thiết bị nội địa mấy trăm ngàn, đổi nhãn hiệu bán với giá hơn tám triệu, lấy vốn cho Trương Thành Nam mua vật liệu sản xuất.
Từ đó trở đi, Trần Trang làm ăn bằng thể xác, bất đắc dĩ không thể quay đầu lại.
Cô ta ngẩng cao đầu, nói những lời trung trình không thay đổi, thân thể cô ta không xóa bỏ được sự bẩn thỉu của cô ta. Nếu không nói cô ta không giốngvới kỹ nữ, chỉ vì cô ta là gái hồng lâu ngâm, ở trong nhu cầu lợi ích của Trương Thành Nam, bình yên vô sự vượt qua mấy năm.
Tôi chăm chú nhìn màn ảnh, tiếng rên rỉ vang khắp nơi, tràn ngập rung động tâm hồn, tư thế phóng đãng mà dâm dục, thậm chí không giống với Trần Trang mà tôi biết.
Cô ta như thế này đập vào mắt thật khó coi, khiến tôi dự kiến được một thân hồng nhan tàn lụi.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật đáng thương, đáng thương cho Trần Trang, đáng thương cho mỗi một người phụ nữ mà tôi tính toán, cũng bao gồm cả bản thân tôi chịu sự đầu độc của thế sự vô thường.
Tình yêu lâu dài rồi vội vã biến mất như khách qua đường, ai có thể cả đời chỉ nắm chặt thời gian xoa hoa đồi trụy đâu.
Tuổi trẻ vinh quang, chôn theo là sự cô độc của sắc đẹp tàn lụi mỗi năm.
Tôi khôi phục tâm tình, sãi bước tới gần phòng bao của Trương Thành Nam, tôi không quan tâm tới vệ sĩ cản trở, bọn họ không có can đảm chạm vào tôi, lại không nói tới ân oán của tôi cùng lão đại trước, thân phận ngày hôm nay, đã là kim bài miễn chết êm thấm không trở ngại của ba tỉnh miền Đông Bắc.
Ồn ào long trời lỡ đất, làm ca sĩ của Câu lạc bộ Hoàng Thành mơ hồ, Trương Thành Nam chắc so với tôi còn biết sơm hơn, tôi đúng lúc phá cửa đi vào, giám đốc quỳ xuống chân tường, run run cuối đầu, căng thẳng co quắp lại, có thể thấy trước khi tôi tới Trương Thành Nam đã nổi giận như thế nào.Trên sô pha ngoại trừ anh ta, không thấy bóng dáng của Vương Lầm, anh ta có tám chín phần nhấn nhịn cung kính chờ đợi tôi.
Mặt tôi cực kỳ bình tĩnh, trở tay cởi ra thắt lưng áo choàng, sự thoáng mát làm giảm hơi nóng trước ngực: “Ông chủ Trương, thật tao nhã. Sao, bị phụ nữ chơi đùa, có hứng thú làm với đàn ông?”
Tôi cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn tư thể của giám đốc: "Đánh pháo? Cũng đừng chơi khác người quá, để người khác thấy được, sẽ có tai họa không may đó.
Lời tôi còn chưa dứt, Tiến Bình vội vàng mang đĩa chạy tới.
Anh ta phòng bị cùng chán ghét tôi, kèm theo tôi và Trương Thành Nam mỗi người bộc phát cao độ trước nay chưa từng có, anh ta phát hiện sự hiện diện của tôi, theo bản năng sờ súng, một giây kéo chốt an toàn, lúc hắn muốn nhằm ngày sống mũi tôi, thì Trương Thành Nam từ lúc tôi vào cửa tới giờ chưa nói với tôi một lời lạnh lùng liếc hắn, cảnh cáo nói: “Thu lại.”
Cái trán nóng nảy của Tiến Bình nhăn lại: “Anh Nam, cô ta là người phụ nữ của Quan Lập Thành Địa bàn chúng ta xảy ra nhiều chuyện, cô ta tới lui tự nhiên không sợ đem đến phiền phức cho chúng ta sao? Cái băng đĩa kia chính là mẹ nó cô ta đem tới, cô ta quỷ kế đa đoan, Đông Bắc đếm được bao nhiêu tên đàn ông ngã xuống trên người cô ta rồi!”
Trương Thành Nam kẹp điếu thuốc hung hằng hút, vẻ mặt chìm trong sương khói mơ hồ: “Cô ta là ai,không cần cậu nhắc nhở. Quá khứ, hiện tại và sau này tôi sẽ không để cậu động vào, cậu tốt nhất đừng có lấy súng ra tự làm chủ.
Anh ta đem tàn thuốc phủi phủi bên ngoài cái gạt tàn, phun khói trong miệng ra: “Kêu Trần Trang tới đầy
Tiến Bình giận giữ bỏ tay xuống, anh ta vàng một tiếng. Trần Trang có lẽ ở gần chỗ anh ta, tóm lại không ở câu lạc bộ, cũng không xa, nam nam nữ nữ xem náo nhiệt khiến hành lang chật như nêm cối, khi cửa thang máy hai bên mở ra, Trần Trang một thân áo đồ lộ ra, thồn thức không ngừng và tiếng nghị luận như sông biển lan ra mãnh liệt.
Trần Trang hơi nhíu mày, cô ta không biết có chuyện gì xảy ra, những người chỉ trỏ này giống như toàn bộ đều chỉ vào cô ta, như hận không thể lột một lớp da, như rõ ràng muốn cắt đục xương cốt.
Chẳng qua không ai có cách nào xử trí được tình nhân nhiều năm của Trương Thành Nam, lại không dâm ngang ngược quá, từng tiếng châm chọc lọt vào lỗ tại của Trần Trang, từ ngữ cực kỳ không thân thiện, cô ta có chút không nhịn được: “Không lo đi làm tụ tập ở đây náo loạn cái gì.”
Hồ xuống đồng bằng bị cho khinh, hiện tại không phải là lúc huy hoàng của cô ta nữa, trong đám người có người khinh thường giễu cợt: “Nếu không phải người trước mặt chết hết, đến phiên cô ta diễu võ dương oai sao?”
Cô ta không biết nặng nhẹ còn phụ họa thêm: bình thường ăn mặc như thánh nữ, hóa ra là đi."Trần Trang nghe rõ hai câu châm chọc này, có con chưa kịp dò hỏi, đã bị Tiến Bình đưa tay ngăn lại: " Cô Trần, anh Nam đang chờ cô, chuyện này để sau chưa muộn."
Trần Trang ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái, nhịn không được sự tức giận, quay người vào phòng riêng, đèn neon chớp sáng ngoài cửa, với bản năng nhạy cảm của một người phụ nữ, thời điểm Trần Tran bước vào, tôi sởn gai ốc khắp người. Tầm nhìn đã dán chặt vào tôi một cách chính xác.
Bước chân thoăn thoắt.
Tôi cười nói với Trần mấy câu, đừng tới làm hỏng thứ gì.
Ánh mắt của nàng rơi vào cuộn băng bị phá hủy ở bàn trà, tựa hồ có điều suy nghĩ gì đó, không chào hỏi liền xoay người bước ra ngoài, đi thẳng vào trong đám người đông đúc, túm lấy một người tiếp rượu: "Xảy ra chuyện gì?
Vẻ ngoài dữ tợn của cô ta khiến cô gái sợ hãi, cô ta lắp bắp nói: "Cô... cô và một vài người đàn ông." Nửa câu sau của cô đột ngột dừng lại trong cổ họng, và sắc mặt ngày càng tái mét của Trần Trang khiến cô ta sợ hãi.
Cô gào khóc nắm lấy chị Hồng, tủ bà thấy thế cũng không biết làm cách nào, do dự một lúc, ngập ngừng khó khăn giải thích: "Cô Trần, bà Quan làm lộ đĩa, cô...
Tú bà không thể nói ra được.
Trần Trang bất lực nhắm mắt lại, tai nạn bất ngờ,hiện trường chung quy vô cùng rõ ràng, có ta nửa đời thăng trầm, nửa đời sau gian nan. Nỗi buồn từ thiên đường rơi xuống địa ngục khiến thân thể cô ta chao đảo, như một chiếc đồng hồ quả lắc trôi nổi, thăng trầm và cô đơn, cô ta im lặng hồi lâu quay lưng về phía cửa, cô ta cười như điên, cười buồn, cằn cỗi, mênh mông như sa mạc và cát bay ở Gobi. Sự thăng trầm và đau khổ hiện rõ giữa đôi mày của cô ta.
Cô ta thua rồi.
Cô ta không thua bất kỳ kẻ thù nào và kể cả tôi.
Cô ta đã bị đánh bại bởi kế hoạch từng bước của mình, cô bị thất bại bởi sự lựa chọn sai lầm, cô bị thất bại vì lệch khỏi đường rây ban đầu.
Mang chiếc mặt nạ yếu ớt, cô ta tránh được sự ganh đua quyết liệt, nhưng cô ta quên rằng Lỗ Mạn không phải là một kẻ ngốc, cô ta đã chuẩn bị một phương án cuối cùng, nhưng chính chiêu cuối này đã khiến cô ta trở nên vô dụng và bị đánh bại.
Người vệ sĩ của Trần Trang, giữ chặt vai của cô, và đối xử như một kẻ phản bội, một tù nhân bị lưỡi hái tử thần vụt qua, hoàn toàn mất đi cách biện minh và phản kháng.
Một giọt nước mắt lớn rơi xuống khỏe mắt, vương trên sống mũi, Trần Trang mở miệng hét lên một tiếng cuồng loạn: "Anh Nam, tôi là vì ai? Tôi là vì ai?"
Cô leo lên phía trước vài mét, trước khi chạm vào ống quần của Trương Nam Thành thì bị vệ sĩ phục vụ bên cạnh đá văng tay cô ra. Cô bay về phía góc bàn và đánh vào đó thật mạnh. Giống như một ngọn núi tuôn trào và bùng nổ, Trần Trang lần đầu tiên đã mất
**********
Người hầu bưng lên một ấm trà mơ, tôi chậm rãi rót nửa ly để giải khát, đảo mắt nhìn anh ta một cách tỉ mỉ. Tên giám đốc kia là một kẻ cáo già đã lăn lộn nhiều năm để kiếm cơm, người mà ông ta phải đến phục vụ cho tôi tất nhiên là cũng người vô cùng khôn khéo, biết cách ứng phó với khách.
Tôi nếm thử mùi vị, khô chua đẳng chất khó mà nuốt trôi, anh ta nhìn thấy biểu cảm của tôi liền dùng kẹp gắp một viên đường bỏ dọc theo miệng ấm trà: "Không biết cô thích ăn ngọt, là sơ sót của tôi." Anh ta dáng dấp trắng nõn thanh tú tựa như một con vịt trông rất vui mắt: "Không sao cả, trà mơ không chua chi bằng không uống".
Tôi dùng ngón tay vuốt ve thành cốc, cục đường ở trong nước nóng phút chốc hòa tan từng lớp bột trắng tinh dâng lên: "Ông chủ Trương tối nay hẹn người nào, ở đâu?"
Động tác lau mầm trà của anh ta hơi chậm lại: "Cơ quan chính phủ Hồng Kông, họ Vương."
Tôi nhưởng mày: "Có phải gọi là Vương Lầm? Vócdáng không cao, hơi hỏi?
Anh ta suy nghĩ vài giây: "Cách khá xa, không chắc, gần như vậy!"
Tôi thử dò hỏi: "Quan hệ có thân thiết không? Gần đây mới liên lạc hay là đã quen biết nhau từ trước?"
Tôi sợ chưa đủ liền hỏi thêm một câu: "Có nói đến thị trường chợ đen Hồng Kông không? Bên phía Đông
Bắc có cướp cảng mai phục không?" "Bà Quan đánh giá cao tôi rồi." Người hầu lảng tránh nói, trả lời ấp a ấp úng: "Chuyện của ông chủ Trương, người hầu chúng tôi làm sao có thể hỏi tới, Tiến Bình đề phòng nghiêm ngặt trước sau như một rất sơ bị bại lộ
Tôi vắt chéo hai chân, cười híp mắt nói: "Mặc không được phép, nhưng không thể ngăn được sự thông minh của anh nha, như câu nói: gần vua như gần cọp. Càng là nơi có nhiều mưu mô xảo quyệt, càng không thiếu người tâm tư cao minh."
Tôi nắm chặt miếng lót của cái ly cao cổ" ra khỏi cánh cửa này, anh một chữ cũng không nói, tôi một chữ cũng không nghe."
Tôi lắc lư cổ tay, chiếc vòng phỉ thúy ngọc bích không bay lên không trung, bật lên vài cái rồi chui vào trong kẽ hở tấm thảm lông xù của Nga, người biết thức thời, của anh đây."
Tên giám đốc trải sự đời còn bị tiền bạc mê muội thì một người hầu lấy đâu ra sức chống cự, anh ta liếm môi một cái, rón rén nhận lấy rồi nhét thật nhanh vào túi đồng phục: " ông chủ Trương hỏi thăm sòngbạc Cửu Long, hợp đêm, sòng bài, thương lượng bỏ sung đợt hàng khác, không xuất đi vào mùa đông. Vương Lẫm xử lí việc (nhà dưới) thay anh ta mở cửa hàng chợ đen ở Cửu Long, Tân Giới cảnh lại sát quá nhiều tạm thời phải gác lại. Đảo Hồng Kông trước sau gì cũng là nửa địa bàn của ông chủ Trương, cùng với lão đại bên này phân chia làm ăn, cơ bản là để nắm lấy Cửu Long, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì."
Mùa đông.
Tính tới tính lui, nhiều lắm chỉ có hai tháng để bố trí, quả thật có chút gấp gáp.
Số 7 Phục Hưng mới bước vào nề nếp, không thể coi là thực sự ổn định, anh ta ngược lại gấp không chịu được rồi.
Nói tới nói lui cũng nói không thông, các công tố viên sẽ dày vò anh ta đến chết, anh sẽ cố gắng hết sức để sớm thu hồi đất đã mất, thao túng đất đai, địa vị và thành quả độc hưởng của bản thân tỉ lệ đạt được cũng càng lớn.
Tôi đứng ngồi không yên nhìn người hầu một cách hoảng sợ. " anh không phải là miếng mồi mà anh ta cố tình sắp đặt để dụ tôi vào bẫy đó chứ?"
Anh lập tức lấy chiếc vòng ra trả cho tôi, bà Quan, nghi nhân bất dụng, đã dùng người thì không nghi ngờ, bà không tin tôi, tôi có nói cũng vô ích."
Ở giờ phút quan trọng này, ngoài cửa truyền đến âm thanh huyện náo ầm ĩ, hết đợt này đến đợt khác mạnh mẽ, chói tai, một đám vệ sĩ chạy ngược chạy xuôi, lục soát có vẻ như đang tìm thứ gì đó. Ngườihầu nghiêng đầu ngờ vực, mắt tôi híp lại, thôi xong rồi.
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười bảy phút.
Khách đến rất đông, kịch hay sắp bắt đầu.
Tôi chống tay lên ghế đứng dậy, không ngờ chân run một cái, mất lực xụi lơ ngã xuống ghế, người hầu hoảng hốt lo sợ đở tôi: "Bà Quan, bà thấy không thỏa mái sao?
Tôi ôm ngực để điều hòa lại hơi thở: "Đỡ tôi ra ngoài hóng gió một chút."
Mỗi bước đến gần cánh cửa, âm thanh bẩn thỉu lại rõ ràng thêm một phần, mọi thứ tán loạn trong ánh sáng rực rỡ, bay ra tới hành lang đang náo nhiệt, lại vô cùng chói tai, tựa như trong một lúc ném vào nhiều quả b, tàn phá một cách long trời lỡ đất, mấy cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, lúc chạm đến tấm màn của máy chiếu, mấy tiếng kinh ngạc la hét xoi mỏi căn phòng từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Người hầu trợn tròn mắt, anh ta phản ứng lại liền lập tức bỏ qua tôi, lao thắng tới cuối phòng làm việc, khóa cửa ở chỗ của giám đốc, mọi người vì không mở được, búa với kéo cùng gia nhập, mò mẫm một hồi vẫn không có kết quả gì. Người xem như vỏ ốc chất đầy không trôi trên cát biển khi triều lên, một hàng biến thành mười mấy hàng, sôi nổi thưởng thức phương diện không thể nói kia.
Tôi đứng chắp tay, làm như không nghe với cái đoàn người lộn xộn này, cái đĩa này tôi lúc trước cũng chưa xem qua, Lỗ Mạn không cần phải lừa gạt tôi, tôicũng lười phí công kiểm tra sự thật, đủng như dự đoán, ba người tình nhân nổi tiếng Trương Thành Nam, Trần Trang là bi thảm nhất, cũng không có tôn nghiêm nhất.
Cô ta dùng thể xác để đổi lại sự nổi tiếng mà tất cả mọi người đều hâm mộ.
Cô ta với cục thành phố và hai người nữa, Phó Viện trưởng của tòa án, Viện trưởng tiền nhiệm bệnh viện Nhân Dân số một của Thanh Tân, cùng nhau diễn ra một vườn đầy cảnh xuân, nghe được có một thời gian Trương Thành Nam nhập khẩu một lô hàng dụng cụ chữa bệnh giả kém chất lượng, năm đó ông Kiều cũng làm cái này, thật là mất hết lương tâm, có thể kiếm tiền, lấy máu mấy người du thử du thực, ai có thể quan tâm sống chết của người ngoài? Đông Bắc mới đầu buôn bán với mấy “nhà kinh doanh y dược, thành công lớn, Nga thì buôn bán đồ da lộn, Đông Nam Á thì bán sâm giả, giàu có sung túc, bến tàu kia bị kiểm tra nghiêm ngặt, Trương Thành Nam vừa trở về Đông Bắc không lâu, trong tay không dư dả, Trần Trang vì lấy lòng anh ta, mê hoặc người đứng đầu bệnh việc Nhân Dân, cố gắng đem thiết bị nội địa mấy trăm ngàn, đổi nhãn hiệu bán với giá hơn tám triệu, lấy vốn cho Trương Thành Nam mua vật liệu sản xuất.
Từ đó trở đi, Trần Trang làm ăn bằng thể xác, bất đắc dĩ không thể quay đầu lại.
Cô ta ngẩng cao đầu, nói những lời trung trình không thay đổi, thân thể cô ta không xóa bỏ được sự bẩn thỉu của cô ta. Nếu không nói cô ta không giốngvới kỹ nữ, chỉ vì cô ta là gái hồng lâu ngâm, ở trong nhu cầu lợi ích của Trương Thành Nam, bình yên vô sự vượt qua mấy năm.
Tôi chăm chú nhìn màn ảnh, tiếng rên rỉ vang khắp nơi, tràn ngập rung động tâm hồn, tư thế phóng đãng mà dâm dục, thậm chí không giống với Trần Trang mà tôi biết.
Cô ta như thế này đập vào mắt thật khó coi, khiến tôi dự kiến được một thân hồng nhan tàn lụi.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật đáng thương, đáng thương cho Trần Trang, đáng thương cho mỗi một người phụ nữ mà tôi tính toán, cũng bao gồm cả bản thân tôi chịu sự đầu độc của thế sự vô thường.
Tình yêu lâu dài rồi vội vã biến mất như khách qua đường, ai có thể cả đời chỉ nắm chặt thời gian xoa hoa đồi trụy đâu.
Tuổi trẻ vinh quang, chôn theo là sự cô độc của sắc đẹp tàn lụi mỗi năm.
Tôi khôi phục tâm tình, sãi bước tới gần phòng bao của Trương Thành Nam, tôi không quan tâm tới vệ sĩ cản trở, bọn họ không có can đảm chạm vào tôi, lại không nói tới ân oán của tôi cùng lão đại trước, thân phận ngày hôm nay, đã là kim bài miễn chết êm thấm không trở ngại của ba tỉnh miền Đông Bắc.
Ồn ào long trời lỡ đất, làm ca sĩ của Câu lạc bộ Hoàng Thành mơ hồ, Trương Thành Nam chắc so với tôi còn biết sơm hơn, tôi đúng lúc phá cửa đi vào, giám đốc quỳ xuống chân tường, run run cuối đầu, căng thẳng co quắp lại, có thể thấy trước khi tôi tới Trương Thành Nam đã nổi giận như thế nào.Trên sô pha ngoại trừ anh ta, không thấy bóng dáng của Vương Lầm, anh ta có tám chín phần nhấn nhịn cung kính chờ đợi tôi.
Mặt tôi cực kỳ bình tĩnh, trở tay cởi ra thắt lưng áo choàng, sự thoáng mát làm giảm hơi nóng trước ngực: “Ông chủ Trương, thật tao nhã. Sao, bị phụ nữ chơi đùa, có hứng thú làm với đàn ông?”
Tôi cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn tư thể của giám đốc: "Đánh pháo? Cũng đừng chơi khác người quá, để người khác thấy được, sẽ có tai họa không may đó.
Lời tôi còn chưa dứt, Tiến Bình vội vàng mang đĩa chạy tới.
Anh ta phòng bị cùng chán ghét tôi, kèm theo tôi và Trương Thành Nam mỗi người bộc phát cao độ trước nay chưa từng có, anh ta phát hiện sự hiện diện của tôi, theo bản năng sờ súng, một giây kéo chốt an toàn, lúc hắn muốn nhằm ngày sống mũi tôi, thì Trương Thành Nam từ lúc tôi vào cửa tới giờ chưa nói với tôi một lời lạnh lùng liếc hắn, cảnh cáo nói: “Thu lại.”
Cái trán nóng nảy của Tiến Bình nhăn lại: “Anh Nam, cô ta là người phụ nữ của Quan Lập Thành Địa bàn chúng ta xảy ra nhiều chuyện, cô ta tới lui tự nhiên không sợ đem đến phiền phức cho chúng ta sao? Cái băng đĩa kia chính là mẹ nó cô ta đem tới, cô ta quỷ kế đa đoan, Đông Bắc đếm được bao nhiêu tên đàn ông ngã xuống trên người cô ta rồi!”
Trương Thành Nam kẹp điếu thuốc hung hằng hút, vẻ mặt chìm trong sương khói mơ hồ: “Cô ta là ai,không cần cậu nhắc nhở. Quá khứ, hiện tại và sau này tôi sẽ không để cậu động vào, cậu tốt nhất đừng có lấy súng ra tự làm chủ.
Anh ta đem tàn thuốc phủi phủi bên ngoài cái gạt tàn, phun khói trong miệng ra: “Kêu Trần Trang tới đầy
Tiến Bình giận giữ bỏ tay xuống, anh ta vàng một tiếng. Trần Trang có lẽ ở gần chỗ anh ta, tóm lại không ở câu lạc bộ, cũng không xa, nam nam nữ nữ xem náo nhiệt khiến hành lang chật như nêm cối, khi cửa thang máy hai bên mở ra, Trần Trang một thân áo đồ lộ ra, thồn thức không ngừng và tiếng nghị luận như sông biển lan ra mãnh liệt.
Trần Trang hơi nhíu mày, cô ta không biết có chuyện gì xảy ra, những người chỉ trỏ này giống như toàn bộ đều chỉ vào cô ta, như hận không thể lột một lớp da, như rõ ràng muốn cắt đục xương cốt.
Chẳng qua không ai có cách nào xử trí được tình nhân nhiều năm của Trương Thành Nam, lại không dâm ngang ngược quá, từng tiếng châm chọc lọt vào lỗ tại của Trần Trang, từ ngữ cực kỳ không thân thiện, cô ta có chút không nhịn được: “Không lo đi làm tụ tập ở đây náo loạn cái gì.”
Hồ xuống đồng bằng bị cho khinh, hiện tại không phải là lúc huy hoàng của cô ta nữa, trong đám người có người khinh thường giễu cợt: “Nếu không phải người trước mặt chết hết, đến phiên cô ta diễu võ dương oai sao?”
Cô ta không biết nặng nhẹ còn phụ họa thêm: bình thường ăn mặc như thánh nữ, hóa ra là đi."Trần Trang nghe rõ hai câu châm chọc này, có con chưa kịp dò hỏi, đã bị Tiến Bình đưa tay ngăn lại: " Cô Trần, anh Nam đang chờ cô, chuyện này để sau chưa muộn."
Trần Trang ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái, nhịn không được sự tức giận, quay người vào phòng riêng, đèn neon chớp sáng ngoài cửa, với bản năng nhạy cảm của một người phụ nữ, thời điểm Trần Tran bước vào, tôi sởn gai ốc khắp người. Tầm nhìn đã dán chặt vào tôi một cách chính xác.
Bước chân thoăn thoắt.
Tôi cười nói với Trần mấy câu, đừng tới làm hỏng thứ gì.
Ánh mắt của nàng rơi vào cuộn băng bị phá hủy ở bàn trà, tựa hồ có điều suy nghĩ gì đó, không chào hỏi liền xoay người bước ra ngoài, đi thẳng vào trong đám người đông đúc, túm lấy một người tiếp rượu: "Xảy ra chuyện gì?
Vẻ ngoài dữ tợn của cô ta khiến cô gái sợ hãi, cô ta lắp bắp nói: "Cô... cô và một vài người đàn ông." Nửa câu sau của cô đột ngột dừng lại trong cổ họng, và sắc mặt ngày càng tái mét của Trần Trang khiến cô ta sợ hãi.
Cô gào khóc nắm lấy chị Hồng, tủ bà thấy thế cũng không biết làm cách nào, do dự một lúc, ngập ngừng khó khăn giải thích: "Cô Trần, bà Quan làm lộ đĩa, cô...
Tú bà không thể nói ra được.
Trần Trang bất lực nhắm mắt lại, tai nạn bất ngờ,hiện trường chung quy vô cùng rõ ràng, có ta nửa đời thăng trầm, nửa đời sau gian nan. Nỗi buồn từ thiên đường rơi xuống địa ngục khiến thân thể cô ta chao đảo, như một chiếc đồng hồ quả lắc trôi nổi, thăng trầm và cô đơn, cô ta im lặng hồi lâu quay lưng về phía cửa, cô ta cười như điên, cười buồn, cằn cỗi, mênh mông như sa mạc và cát bay ở Gobi. Sự thăng trầm và đau khổ hiện rõ giữa đôi mày của cô ta.
Cô ta thua rồi.
Cô ta không thua bất kỳ kẻ thù nào và kể cả tôi.
Cô ta đã bị đánh bại bởi kế hoạch từng bước của mình, cô bị thất bại bởi sự lựa chọn sai lầm, cô bị thất bại vì lệch khỏi đường rây ban đầu.
Mang chiếc mặt nạ yếu ớt, cô ta tránh được sự ganh đua quyết liệt, nhưng cô ta quên rằng Lỗ Mạn không phải là một kẻ ngốc, cô ta đã chuẩn bị một phương án cuối cùng, nhưng chính chiêu cuối này đã khiến cô ta trở nên vô dụng và bị đánh bại.
Người vệ sĩ của Trần Trang, giữ chặt vai của cô, và đối xử như một kẻ phản bội, một tù nhân bị lưỡi hái tử thần vụt qua, hoàn toàn mất đi cách biện minh và phản kháng.
Một giọt nước mắt lớn rơi xuống khỏe mắt, vương trên sống mũi, Trần Trang mở miệng hét lên một tiếng cuồng loạn: "Anh Nam, tôi là vì ai? Tôi là vì ai?"
Cô leo lên phía trước vài mét, trước khi chạm vào ống quần của Trương Nam Thành thì bị vệ sĩ phục vụ bên cạnh đá văng tay cô ra. Cô bay về phía góc bàn và đánh vào đó thật mạnh. Giống như một ngọn núi tuôn trào và bùng nổ, Trần Trang lần đầu tiên đã mất