Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240: Không thể mang thai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt tôi không chút thay đổi nhìn anh ta: “Bản lĩnh thật lớn, không cần đoán cũng biết chuyện gì đang xảy ra.”
Đôi bông tai càng ngày càng dí sát vào, anh ta buộc phải ngửa đầu, từ hàm dưới đến xương quai xanh nhô lên những đoạn gân xanh dữ tợn: “Nếu đã là viên ngọc bị vứt bỏ của Đông Bắc, anh mong rằng sẽ qua lại với tôi được hay sao, Trình Bảo Ái tôi tiếng ác vang xa, những ai lừa dối tôi, tất cả đều phải xuống địa ngục trước tôi.”
Tôi thẳng thắn nói rõ, sự bình tĩnh của Kỳ Đồng bị rạn nứt vài phần: “Cô Lauren, cảnh sát trưởng Trịnh có bố và các mối quan hệ tích góp nhiều năm trong quan trường bảo vệ, Trương Thành Nam công trên lưng lệnh truy nã màu đỏ, rõ ràng là không thể cứu vẫn được nữa, Quan Lập Thành mặc dù không có mượn cớ, lòng Tư Mã Chiêu của anh ta trong nửa năm đã bại lộ vô cùng nhanh, từ lúc anh ta chìa tay giúp đỡ trưởng thư ký Trâu, Thẩm Hạo Hiên liền phát hiện, cô bày mưu tính kể khiến bà chủ Thẩm chết vì tai nạn xe cô, bí thư trưởng Trâu và Quan Lập Thành dù sao cũng làm bạn hai tháng, anh ấy không giữ lạibiện pháp dự phòng hay sao? Bí mật quân sự và chính trị, anh ấy cũng mất đi một bộ phận, Quan Lập Thành cũng tuyệt đối không phải người trong sạch, con đường quân sự còn thâm sâu hơn đường làm quan, cán bộ dân chính của huyện khởi nghiệp từ chức vụ tham mưu, một bước lên mây ngồi ở vị trí phó thư ký, được sự ưu ái của chính phủ trung ương, anh ta bày mưu tính kể chèn ép mưu hại bao nhiêu đồng liêu đối đầu với mình, từ đó lật ngược phải trái, cô đều biết sao?"
Tôi bị giọng điệu hùng hổ dọa người của anh ấy chất vấn nên có chút nương tay: “Băng đảng xã hội đen của Thẩm Hạo Hiên, tôi cũng có chứng cứ. Cá chết lưới rách, bọn họ ai cũng không thoát được.”
Kỳ Đồng cười khổ: “Hai tay Trương Thành Nam nhuộm đầy máu, thuộc hạ của Thẩm Hạo Hiên là kẻ giết người, cô ngay cả một vài câu cũng không viết, cô nếu nói chứng cứ, không phải chỉ có một vài nơi thôi sao? Vị kia của xã hội đen Đông Bắc có dám đứng ra tổ cáo anh ta? Kinh doanh xã hội đen là sai, nhưng tôi không đáng chết. Thẩm Quốc Minh không ngã, anh ấy có ngày nổi danh, bí mật của Quan Lập Thành bị nói cho cả thế giới, anh ta cùng lắm chỉ suy sụp, vụ bê bối của viên sĩ quan thì có nghĩa gì chứ?" “Chỉ có anh ta là người có công mài sắt có ngày nên kim sao? Thấp thì hành chính, cao thì trung ương, việc lên chức không phải là miếng bánh trên trời rớt xuống, ai mà chẳng có những việc không thể nói, chờ để bị chiếm đoạt sao?"
Kỳ Đồng im miệng không nói, vẻ ngoài kiên địnhcủa anh ta đã kích thích tôi, tôi gầm lên: “Thầm Hạo Hiên ngoại trừ những đồng tiền chíp này, còn có chiều gì để khống chế đối thủ chứ?"
Đầu nhọn chuyển qua huyết quản, mỗi milimet di chuyển, anh ta liền nhe răng trợn mắt mồ hôi đầm đìa, tôi ngoảnh mặt làm ngơ, vẽ lên đó một bức tranh: “Tôi nhắc nhở anh, tôi thích quyết đoán lưu loát, nếu như anh không thuận theo tôi, tôi mà tức giận, ngay cả bản thân cũng không khống chế được đâu.
Kỳ Đồng nói cô Trình được cảnh sát trưởng Trịnh nhớ mãi không quên, cô muốn tìm hiểu tin tức, tự mình tìm cơ hội thích hợp hỏi ông ấy, chỉ cần cô Lauren đối đầu với doanh trại, cảnh sát trưởng Trịnh sẽ miễn cưỡng đồng ý. Trương Thành Nam ở nơi xa xôi hẻo lánh, Quan Lập Thành sống chết không rõ, đường của bọn họ chật hẹp, đặt ở trước mặt cô, cũng không phải là một cách. Người thông minh biết lựa chọn thứ thích hợp nhất.
Kỳ Đồng rất giảo hoạt, biết được bí mật của tôi, diễn trò Vô gian đạo, tôi cắt một lớp da mỏng trên yết hầu của anh ta, vẽ thành hình dạng hoa mai, con ngươi khát máu và hung bạo, có ý muốn tra tấn anh ta tới chết, anh ta luống cuống vùng vẫy cơ thể: “Cô Trình. Anh ta nuốt nước bọt dưới đáy mắt chứa đựng sự kinh hoàng và hoảng sợ khiến ánh mắt tôi trở nên rõ ràng: “Trương Thành Nam ở 1902 nuôi dưỡng một đội ngũ, thành lập bởi mười lăm tử sĩ, trong đó hai người, là anh Trí chọn, bọn họ làm phản rồi. Trương Thành Nam thu giữ một tàu ngầm chở thuốc phiện ở rừng cao su Tây Song Phiên Nạp, một khi tới Macao, cảnh sát trưởng Trịnh nhất định sẽ phụ trách, bởi vìmười lăm tên tử sĩ, sẽ là những tay sai dùng để vận chuyển hàng nhập cảnh.”
Đầu kim bén nhọn đặt ở cắm của anh ta, tôi rất có hứng thú đối diện với anh ta: “Năm mươi lính đặc nhiệm của Quan Lập Thành, có gián điệp của Thẩm Hạo Hiên không?”
Anh ta nói có một, Trương Thành Nam có hai người.
Tôi nhận lấy khuyên tai, đeo vào chỗ vành tai, vuốt thằng tua rua xuống phía dưới: "Kỳ Đồng, những lời nói ngày hôm nay, tôi chưa từng nghe qua, anh cũng chưa từng gặp tôi tôi, chúng ta tuyệt đối giữ bí mật, không trì hoãn bữa ăn của anh nữa. Anh bán đứng tôi cũng không sao, sẽ chỉ làm mất đi giá trị của cô thôi, Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành đều không không cần thiết phải lợi dụng. Anh không cam lòng kiếm củi ba năm thiệu một giờ, muốn nhúng lưỡi của mình vào. Tôi cảnh cáo anh, ngoài sáng Trương Thành Nam buôn bán, anh không được phép làm, người khác tôi mặc kệ, anh không được suất đội. Anh suy nghĩ kỹ đi.”
Tôi nắm chặt cái ví, nghênh ngang rời đi lưu lại cho anh ta nỗi sợ hãi kéo dài.
Tôi đẩy cửa chính của đại sảnh ra, Đầu trọc đang dựa vào thân cây hút thuốc vội vàng chào tôi, câu ta nhạy bén quan sát bốn phía: “Chị dâu, Quan Lập Thành cũng ở Lầu Hạc, chị và anh ta có gặp nhau không.”
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Anh ấy? Lúc nào. Đầu trọc bị tôi hù dọa hơi sửng sốt một chút:“Nửa tiếng trước, ngồi trên chiếc xe jeep.
Tôi liếc mắt về phía bãi đỗ xe: "Tôi và ông ba ở trong phòng bàn bạc về việc giải cứu Mạnh Dịch Mai, Sáu Ma theo dõi tôi nhưng bị tôi phát hiện, nào có tinh thần bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong quán trà.”
Cậu ấy không hiểu ra sao: “Quan Lập Thành không phải là người chồng Đông Bắc của chị sao?”
Ánh mắt hung ác độc địa của tôi đảo qua, Đầu trọc vội bịt miệng, kéo cửa xe để tôi ngồi xuống: “Anh Trương gặp phiền phức sao? Rèm cửa ở phòng 220 vẫn chưa được kéo.
Tôi nắn bóp huyệt Thái Dương: “Cảnh sát trưởng Trịnh không dám giở thủ đoạn đầu. Ông ta là cớm, chứ không phải xã hội đen, chuyện ám sát này ông ta ăn không tiêu đâu.”
Tôi không yên lòng, cũng nghe không vào một đống lý do thoái thác của Đầu trọc, tôi suy nghĩ kỹ về câu nói của Kỳ Đồng, Quan Lập Thành lãnh đạo năm mươi lính đặc nhiệm, không ngờ lại có ba người là lính của địch, với tính cách cẩn thận kín đảo của anh ấy, anh ấy chẳng lẽ lại hoàn toàn không biết gì sao? Làm sao lại có chuyện cả ba người này đều cùng đi, hay là anh ấy cố ý giấu chuyện này.
Sắc mặt tôi tái nhợt, Đầu trọc không hỏi nhiều, cậu ấy chờ tôi rời khỏi Lầu Hạc, liền quay về 1902.
Trương Thành Nam khoảng chừng hai giờ sáng trở vê. Báo Hoa vừa mới giải quyết xong dư đảng bênngười Chính Lợi, trong tay anh ta cầm một bản sao chép, lác đác vài nét vẽ, nhìn không rõ chữ lắm, ngược lại con dấu quân dụng ở phần ghi tên, tương tự như quân chính thống sử dụng, cục tình báo của các tỉnh, bộ phận bí mật quân sự ngăn chặn thông tin bí mật bị rò rỉ, sẽ bôi một miếng sáp ở trang ngoài, chữ viết trên bản sao chép bị nhòe, mực bị ngâm nước, phải nhúng vào giấm mới có thể thấy được rõ ràng, mà trùm buôn thuốc phiện không thể nào hiểu rõ nhiều cách như vậy, trong chốc lát không thể tìm được mật thám, tôi cũng học được kiến thức này từ Tổ Tông. “Có tin tức của anh đại Bình rồi.”
Tôi ngẩn ra, Bảo Hoa đưa bản sao chép cho Trương Thành Nam: “Anh phân phó anh đại Bình đi theo dõi anh Trí, giết anh ấy diệt khẩu, anh Trí mấy ngày này ở đây Hồng Kông, tối hôm qua anh đại Bình đã bắt được sơ hở, đấu súng anh Trí, đáng tiếc chỉ phế đi một con mắt của anh ta, người không có gì đáng ngại. Anderson coi trọng anh Trí, hành trình lần này đến Hồng Kông, anh Trí lập công, ngồi ngang hành với anh đại B, chúng ta làm anh ta tổn sức rồi.”
Trương Thành Nam trầm mặc lật xem bản sao chép: “Anh Trí không ở Ma Cao, vì sao Tiến Bình lại mất tích.” “Anh ấy đã lẻn vào khu quân sự của Úc, liên lạc được với gián điệp mà chúng ta cài vào lính đặc chủng của Quan Lập Thành."
Trương Thành Nam nhíu mày, Tiến Bình thực sự cả gan làm loạn, việc ra vào của quân đội Úc đòi hỏiphải được kiểm tra nghiêm ngặt, mặc dù là cảnh sát đặc nhiệm, nhưng cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt, đề phòng có kẻ đục nước béo cò, Tiến Bình có thể an toàn ẩn núp ở trong đó, đơn giản là kỳ tích. “Gián điệp của chúng ta trở mặt rồi. Chính xác mà nói, anh ta hoàn toàn không phải là người của chúng ta, anh ta là lính của Quan Lập Thành, giả vờ đầu hàng, miếng bánh mà anh ta thả cho chúng ta thật ra có cũng được mà không có cũng không sao, bởi vì liên quan đến quân khu, nên có vẻ rất hoành tráng, mệnh lệnh của Quan Lập Thành đơn giản chỉ là nửa thật nửa giả, chúng ta xúi giục anh ta trong ba năm, lúc này anh ta rất xuất sắc, không có chỗ sơ suất, anh đại Bình tin tưởng anh ta, để anh ta tiếp quản nhà kho ngầm ở Đông Bắc, hôm nay hang ổ của Đông Bắc đã bị bại lộ." Trương Thành Nam lấy ra cái bật lửa, một đảm lửa mạnh mẽ bốc lên ở góc của tờ giấy, lửa được gió thôi càng ngày càng cháy lớn, những hàng chữ bị đốt cháy trong khoảnh khắc, biến thành một đống than.
Bảo Hoa nói: "Anh Bình nhờ tôi nói một câu, anh ấy phải giải quyết tên lính đặc nhiệm này, bằng không sẽ không trở về phục mệnh.” “Hồ đồ. Nơi đóng quân của quân đội Úc là địa bàn của anh ta sao? Anh ta có thể thoát một lần, không có nghĩa là sẽ thoát được lần hai. Đem tính mạng ra đánh cược, sao phải đến nông nỗi này. Lính đặc nhiệm nhập cảnh là quân Quan gia mà Quan Lập Thành huấn luyện lúc thăng chức tham mưu trưởng, lâu thì mười năm, chậm thì năm năm, được anh ta dạy không ít bản lãnh, Tiến Bình một chọi một, sẽ cónăm mươi phần trăm thắng sao?”
Trương Thành Nam dùng khăn lau tro bụi trên ngón tay: “Gọi cậu ta trở về ngay lập tức.
Khi anh ấy tiến vào phóng tắm để tắm, tôi liền chuồn tới phòng tiếp khách, ngay lúc Bảo Hoa đang muốn rời đi, tôi liền ngăn anh ta lại, tôi hỏi anh ta sau khi kẻ côn đồ kề cử anh Trí lên làm đường chủ, vào năm 1920 anh ta đã phụ trách bao nhiêu tên tay sai?
Bảo Hoa ước lượng một chút: “Một trăm.
Con số không lớn không nhỏ, tiến hành vô cùng khó khăn, một trăm tên tay sai, khiến bọn họ thu dọn đồ đạc cút đi, tốt nhất là phải nhổ cỏ tận gốc, nhưng khi Trương Thành Nam tuyển người, tù binh của Chính Lợi chung quy cũng không tin cậy bằng tay sai ở khu vực của mình, để vì có hai kẻ phản bội, vạ lấy tới chín mươi tám người vô tội, quá không ổn định lòng quân rồi. “Trong một trăm tên tay sai, quan hệ với anh Trí vô cùng thưa thớt, không thường tiếp xúc, có bao nhiêu?”
Bảo Hoa suy nghĩ lâu hơn một chút: “Đối với anh ấy đều không tệ, hơn nữa nghe lời, anh Trí không có phản bội như Anderson trước đây, đem tay sai đi đánh bài, anh Lại cũng không được.” “Anh Trương là một kẻ không thể tham gia vào các bữa tiệc ngoại giao quan trọng, mỗi lần đều cử anh ta đi, nhưng chậm chạp không đề cập tới việc dắt theo gà, anh có ấn tượng không?”
Anh ấy lần này không do dự nói: “Có bảy người,chúng tôi lén tìm hiểu, là người có vóc dáng thấp lùn, không nhìn được tên thủ lĩnh, ánh mắt cẩn trọng, cũng không được lợi gì.” “Đừng đánh rắn động cỏ, lấy lý do là có nhiệm vụ, đem bảy người này rời khỏi Macao. Tùy tiện đi đâu cũng được."
Bảo Hoa không biết vì sao: “Ý của chị dâu là?” Tôi lười nói lời vô ích: “Anh không cần hỏi nhiều.” Anh ấy nói rõ.
Nghi ngờ là chuyện thường tình của con người, càng có vấn đề thì càng che dấu, những người dưới trưởng anh Trí, nhất định rất ít ở cùng anh ta lúc ngoài sáng, dù sao cũng là một tin tức vô cùng chính xác, bảy người này hiềm nghi lớn nhất, điều động đi dù sao cũng không sai.
Lúc Bảo Hoa bước ra cửa, bỗng nhiên nói một câu với tôi: “Chị dâu, anh Trương ở Macao tìm bác sĩ cho chị. Chị thấy không khỏe sao?”
Bước chân của tôi chậm lại: “Tìm bác sĩ?” “Phải, chuyên nghành phụ khoa, có thể loại bỏ
Trong nháy mắt tôi nghĩ đến tàng hoa hồng. “Chuyện mấy hôm trước rồi sao?” “Mới sáng nay.
Tôi đầy bụng tâm sự gật đầu một cái: “Chắc anh bận rồi, không nói chuyện với anh nữa."
Chuyện tàng hoa hồng, tôi và Trương Thành Nam đều không nhắc đến, hai bên vẫn rất hiểu lòng nhau,bác sĩ Chu sẽ không ngu tới nỗi không đánh mà tự khai, tự mình thẳng thắn nói với tôi, người Đông Bắc rất nhiều chuyện, người hai giới hắc bạch đều không phải người lương thiện, tôi khám bệnh sẽ không thực sự gióng trống khua chiêng, phương tiện ở Macao quả thực có rất nhiều.
Đêm nay tôi theo thường lệ lặng yên không đề cập tới, càng không đề cập với Trương Thành Nam về việc tìm bác sĩ, anh ấy cũng rất ung dung thoải mái, chúng tôi an ổn một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi không hỏi Đầu trọc bất kỳ việc gì liên quan đến chuyện áp giải đàn em, lặng yên không một tiếng động ngồi lên một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện phụ sản nổi tiếng nhất ở Macao, tôi để tài xế đi vào những ngõ nhỏ chật hẹp và đầy người, ý đồ bỏ rơi ông ba, đến cửa bệnh viện, tôi liền đợi ba mươi lăm phút, xung quanh không thấy bóng dáng của anh ta, tôi mới yên tâm mở cửa xuống xe.
Thời gian được tự do của tôi rất ngắn, qua một giờ thôi, Đầu trọc có thể phát hiện tôi đã biến mất, tôi không chậm trễ một giây phút nào, nhanh chóng đăng ký số của một vị bác sĩ phụ khoa, tôi làm kiểm tra toàn diện, lúc tôi đem báo cáo kết quả đưa cho bác sĩ thì, ông ta rút ra một bản siêu âm và kiểm tra máu ở đống hồ sơ tồn đọng, ông ta đẩy gọng kính, nhìn một lúc lâu nói: “Cô dùng thuốc tránh thai đã lâu, trong cơ thể tìm ra được thành phần thuốc có hại cho cơ thể, liều thuốc rất lớn, độc tính ăn sâu bén rễ, cơ thể đã bị tổn hại, tỷ lệ mang thai là rất nhỏ.
Mặc dù là đáp án trong dự liệu, nhưng tôi vẫn không khống chế được lui lại vài bước, sống lưng đậpvào cánh cửa, đau tới nỗi sắc mặt tái nhợt.
Trong đầu tôi ong ong, như tiếng sấm nổ bên tai, sấm đánh tôi, liền chiếm đoạt từ đầu đến chân tôi, tôi lung lay dữ dội, lòng bàn tay đặt lên tim, cách một lớp áo mỏng manh, nó vẫn nóng hổi như cũ.
Tôi nóng lòng như vậy, tôi không nên như vậy.
Tôi chưa từ bỏ ý định, mang theo một tia hy vọng cuối cùng truy hỏi ông ấy: “Tỷ lệ nhỏ, có mấy phần thành công?” Bác sĩ do dự chỉ chốc lát, thương tiếc nói: “So với 0 thì lớn hơn không được bao nhiêu. Cô Lauren, cô mới hai mươi tuổi, cơ thể sao lại trở thành cái bộ dạng này.
Lục phủ ngũ tạng của tôi như một vũng nước đọng, yên lặng đã không có nửa điểm rung động.
Mấy năm này vinh hoa lợi lộc, đổi lại kết cục như vậy, rốt cuộc đáng giá không.
Thiện ác cuối cùng cũng phải phạt, bàn tay làm tội lỗi, ai cũng tránh không khỏi.
Tôi thất hồn lạc phách nghĩ lại quán quyết của bác sĩ, không chú ý dưới chân, vấp vào cánh cửa, cơn đau rát trong lồng ngực đã làm sụp đổ sự nhẫn nại của tôi, tôi khua xuống sàn nhà bằng men sứ lạnh như băng, che mặt nhún vai, thật lâu mới lảo đảo đứng dậy, bác sĩ liền đem báo cáo bỏ vào một túi hồ sơ: "Cô Lauren, tử tù cũng sẽ được hưởng án treo, sinh đẻ là việc thuận theo tự nhiên, chỉ cần điều chỉnh tốt tâm trạng, nói không chừng còn có tin tốt. Tôi sẽ kê một vài phương pháp điều trị quan trọng cho cô.”Tôi dừng lại khoảng hai giây, mở khóe miệng đã chết lặng: “Không cần đâu, cảm ơn ông.”
Tôi không biết mình trở về như thế nào, thất hồn lạc phách đi trên con phố nhỏ, như cô hồn dã quỷ lang thang, trái tim bị khoét một lỗ thủng lớn, như một cái hồ không đáy chứa đầy sự bất mãn, nó đang rỉ ra, nó siết chặt cơ thể tôi, khiến tôi hít thở không thông.
Đợi tới lúc tôi có lại được ý thức, tôi đã đứng trước ngọn đèn dầu mờ nhạt ở phòng khách, ngọn đèn được đặt ở góc bàn, rất tối, nhưng cũng ấm áp, Trương Thành Nam ngồi ngay ngắn ở số pha cách đó không xa, anh ấy đang xem một tờ báo về tin tức của Macao, ở lối vào Đầu trọc không nói lời nào nhận lấy túi của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào giải thích được, cúi đầu đi vào phòng bếp, đóng cửa lại. Còn sót lại hai người chúng ta không khí tràn ngập sử tôi không chỗ nào che giấu biển hoá kỳ lạ và áp bách. Tôi ấp úng kiếm cớ rời đi: “Tôi mệt mỏi, muốn ngủ sóm." Tôi bước nhanh về phía phòng ngủ, tay mới đặt lên chốt cửa, tiếng tạp chí xào xạc rơi xuống lập tức truyền đến: “Đứng lại.
Anh ấy gọi tôi, như không có chuyện gì xảy ra lật xem báo chí: “Anh đụng chạm đến em rồi sao.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u sầu của tôi: “Trốn anh”
Tôi rất sợ anh ấy biết được tình trạng của tôi, trong tình huống cấp bách tôi lớn tiếng phản bác anh ấy: “Em không trốn!Mặt anh ấy không đổi sắc: "Ngày hôm nay đi nơi nào.” “Đi nội thành mua sắm.”
Anh ấy không lên tiếng, mà từ bàn trà rút ra một bản báo cáo khám bệnh, bình tĩnh xem xét nó, tôi phát hiện đó là tờ xét nghiệm của tôi, nhất thời quá sợ hãi, xông lên nỗ lực đoạt lại, tay anh ấy hơi giơ lên, tránh được tôi. “Gạt anh làm gì.”
Giống như một sợi dây bị chôn vùi trong vực sâu không ai biết, bị một trận mưa to cọ rửa, trêu chọc tàn nhẫn, tôi bị đánh tơi bời, thảm liệt đầu hàng, vùng vẫy đánh mất tôn nghiêm và lý trí, ngã ngồi ở đây anh ấy, khóc thút thít không ngừng.
Anh ấy ôm chầm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy: “Không sao đâu.”
Tôi không chịu để cho anh ấy thấy sự chật vật và tiều tụy của tôi, tôi không có dũng khí chấp nhận ánh mắt của anh ấy, tôi thà rằng Trương Thành Nam trách tội tôi, chán ghét mà vứt bỏ tôi, thậm chí ném bể tất cả mọi thứ, phát tiết lửa giận và tuyệt vọng của anh ấy, cũng không nguyện ý để anh ấy an ủi tôi, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Tôi nắm chặt áo si của anh ấy, sụp đổ gào khóc: “Là em không tốt, là lỗi của em.”
Anh ấy buồn bực cười, giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi, lướt nhẹ qua giọt nước mắt đang chảy xuống, chúng nó không ngừng, anh ấy lau một giọt, liền chảy ra một giọt, anh ấy nhịn lại tính tình cho đến khi laukhô toàn bộ nước mắt của tôi, anh ấy hôn lên trán và mắt tôi: "Tiểu Ngũ, anh có em là đủ rồi, anh cũng không phải rất thích trẻ con.”
Trong tầm mắt tôi, trong ánh mắt của anh ấy, là sự dịu dàng như mộng, nóng không gì sánh được, nóng khiến tôi gần như say mê.
Anh ấy sao có thể không thích chứ.
Tôi nhớ anh ấy ôm lấy tôi, nói anh ấy cỡ nào vui mừng, chờ đợi dường nào, anh ấy phiêu bạt nửa đời, núi đao biển lửa, anh ấy không có nhà, chưa từng có một ngày sinh hoạt yên ổn.
Anh ấy tha thiết tưởng tượng như vậy, có thể đã ba mươi lăm năm rồi anh ấy không bày ra ánh mặt như vậy.
Anh ấy vui sướng như vậy.
Mềm mại, ấm áp, thuần khiết.
Cuối cùng lại hủy ở sự sai lầm phóng đãng trụy lạc của tôi.
Chưa lúc nào tôi giống như bây giờ, thống hận một đoạn quá khứ ô uế của tôi.
Tôi ở trong ngực anh ấy khóc đến ngất đi, anh ấy tôi lên, đặt vào bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, anh ấy làm sạch sự vẩn đục và giơ bẩn của tôi, làm dịu cơn lạnh lẽo của tôi.
Lúc anh ấy dùng khăn tắm bọc tôi lại, tôi từ trong nước đứng lên, không đợi anh ấy phản ứng, trực tiếp vòng qua hông của anh ấy, tùy ý mà lại ngang ngược, tôi treo ở trên cơ bụng rắn chắc của anh ấy, giống như một con rắn nước xinh đẹp, lưu luyến mà lướt qua
Vẻ mặt tôi không chút thay đổi nhìn anh ta: “Bản lĩnh thật lớn, không cần đoán cũng biết chuyện gì đang xảy ra.”
Đôi bông tai càng ngày càng dí sát vào, anh ta buộc phải ngửa đầu, từ hàm dưới đến xương quai xanh nhô lên những đoạn gân xanh dữ tợn: “Nếu đã là viên ngọc bị vứt bỏ của Đông Bắc, anh mong rằng sẽ qua lại với tôi được hay sao, Trình Bảo Ái tôi tiếng ác vang xa, những ai lừa dối tôi, tất cả đều phải xuống địa ngục trước tôi.”
Tôi thẳng thắn nói rõ, sự bình tĩnh của Kỳ Đồng bị rạn nứt vài phần: “Cô Lauren, cảnh sát trưởng Trịnh có bố và các mối quan hệ tích góp nhiều năm trong quan trường bảo vệ, Trương Thành Nam công trên lưng lệnh truy nã màu đỏ, rõ ràng là không thể cứu vẫn được nữa, Quan Lập Thành mặc dù không có mượn cớ, lòng Tư Mã Chiêu của anh ta trong nửa năm đã bại lộ vô cùng nhanh, từ lúc anh ta chìa tay giúp đỡ trưởng thư ký Trâu, Thẩm Hạo Hiên liền phát hiện, cô bày mưu tính kể khiến bà chủ Thẩm chết vì tai nạn xe cô, bí thư trưởng Trâu và Quan Lập Thành dù sao cũng làm bạn hai tháng, anh ấy không giữ lạibiện pháp dự phòng hay sao? Bí mật quân sự và chính trị, anh ấy cũng mất đi một bộ phận, Quan Lập Thành cũng tuyệt đối không phải người trong sạch, con đường quân sự còn thâm sâu hơn đường làm quan, cán bộ dân chính của huyện khởi nghiệp từ chức vụ tham mưu, một bước lên mây ngồi ở vị trí phó thư ký, được sự ưu ái của chính phủ trung ương, anh ta bày mưu tính kể chèn ép mưu hại bao nhiêu đồng liêu đối đầu với mình, từ đó lật ngược phải trái, cô đều biết sao?"
Tôi bị giọng điệu hùng hổ dọa người của anh ấy chất vấn nên có chút nương tay: “Băng đảng xã hội đen của Thẩm Hạo Hiên, tôi cũng có chứng cứ. Cá chết lưới rách, bọn họ ai cũng không thoát được.”
Kỳ Đồng cười khổ: “Hai tay Trương Thành Nam nhuộm đầy máu, thuộc hạ của Thẩm Hạo Hiên là kẻ giết người, cô ngay cả một vài câu cũng không viết, cô nếu nói chứng cứ, không phải chỉ có một vài nơi thôi sao? Vị kia của xã hội đen Đông Bắc có dám đứng ra tổ cáo anh ta? Kinh doanh xã hội đen là sai, nhưng tôi không đáng chết. Thẩm Quốc Minh không ngã, anh ấy có ngày nổi danh, bí mật của Quan Lập Thành bị nói cho cả thế giới, anh ta cùng lắm chỉ suy sụp, vụ bê bối của viên sĩ quan thì có nghĩa gì chứ?" “Chỉ có anh ta là người có công mài sắt có ngày nên kim sao? Thấp thì hành chính, cao thì trung ương, việc lên chức không phải là miếng bánh trên trời rớt xuống, ai mà chẳng có những việc không thể nói, chờ để bị chiếm đoạt sao?"
Kỳ Đồng im miệng không nói, vẻ ngoài kiên địnhcủa anh ta đã kích thích tôi, tôi gầm lên: “Thầm Hạo Hiên ngoại trừ những đồng tiền chíp này, còn có chiều gì để khống chế đối thủ chứ?"
Đầu nhọn chuyển qua huyết quản, mỗi milimet di chuyển, anh ta liền nhe răng trợn mắt mồ hôi đầm đìa, tôi ngoảnh mặt làm ngơ, vẽ lên đó một bức tranh: “Tôi nhắc nhở anh, tôi thích quyết đoán lưu loát, nếu như anh không thuận theo tôi, tôi mà tức giận, ngay cả bản thân cũng không khống chế được đâu.
Kỳ Đồng nói cô Trình được cảnh sát trưởng Trịnh nhớ mãi không quên, cô muốn tìm hiểu tin tức, tự mình tìm cơ hội thích hợp hỏi ông ấy, chỉ cần cô Lauren đối đầu với doanh trại, cảnh sát trưởng Trịnh sẽ miễn cưỡng đồng ý. Trương Thành Nam ở nơi xa xôi hẻo lánh, Quan Lập Thành sống chết không rõ, đường của bọn họ chật hẹp, đặt ở trước mặt cô, cũng không phải là một cách. Người thông minh biết lựa chọn thứ thích hợp nhất.
Kỳ Đồng rất giảo hoạt, biết được bí mật của tôi, diễn trò Vô gian đạo, tôi cắt một lớp da mỏng trên yết hầu của anh ta, vẽ thành hình dạng hoa mai, con ngươi khát máu và hung bạo, có ý muốn tra tấn anh ta tới chết, anh ta luống cuống vùng vẫy cơ thể: “Cô Trình. Anh ta nuốt nước bọt dưới đáy mắt chứa đựng sự kinh hoàng và hoảng sợ khiến ánh mắt tôi trở nên rõ ràng: “Trương Thành Nam ở 1902 nuôi dưỡng một đội ngũ, thành lập bởi mười lăm tử sĩ, trong đó hai người, là anh Trí chọn, bọn họ làm phản rồi. Trương Thành Nam thu giữ một tàu ngầm chở thuốc phiện ở rừng cao su Tây Song Phiên Nạp, một khi tới Macao, cảnh sát trưởng Trịnh nhất định sẽ phụ trách, bởi vìmười lăm tên tử sĩ, sẽ là những tay sai dùng để vận chuyển hàng nhập cảnh.”
Đầu kim bén nhọn đặt ở cắm của anh ta, tôi rất có hứng thú đối diện với anh ta: “Năm mươi lính đặc nhiệm của Quan Lập Thành, có gián điệp của Thẩm Hạo Hiên không?”
Anh ta nói có một, Trương Thành Nam có hai người.
Tôi nhận lấy khuyên tai, đeo vào chỗ vành tai, vuốt thằng tua rua xuống phía dưới: "Kỳ Đồng, những lời nói ngày hôm nay, tôi chưa từng nghe qua, anh cũng chưa từng gặp tôi tôi, chúng ta tuyệt đối giữ bí mật, không trì hoãn bữa ăn của anh nữa. Anh bán đứng tôi cũng không sao, sẽ chỉ làm mất đi giá trị của cô thôi, Thẩm Hạo Hiên và Quan Lập Thành đều không không cần thiết phải lợi dụng. Anh không cam lòng kiếm củi ba năm thiệu một giờ, muốn nhúng lưỡi của mình vào. Tôi cảnh cáo anh, ngoài sáng Trương Thành Nam buôn bán, anh không được phép làm, người khác tôi mặc kệ, anh không được suất đội. Anh suy nghĩ kỹ đi.”
Tôi nắm chặt cái ví, nghênh ngang rời đi lưu lại cho anh ta nỗi sợ hãi kéo dài.
Tôi đẩy cửa chính của đại sảnh ra, Đầu trọc đang dựa vào thân cây hút thuốc vội vàng chào tôi, câu ta nhạy bén quan sát bốn phía: “Chị dâu, Quan Lập Thành cũng ở Lầu Hạc, chị và anh ta có gặp nhau không.”
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Anh ấy? Lúc nào. Đầu trọc bị tôi hù dọa hơi sửng sốt một chút:“Nửa tiếng trước, ngồi trên chiếc xe jeep.
Tôi liếc mắt về phía bãi đỗ xe: "Tôi và ông ba ở trong phòng bàn bạc về việc giải cứu Mạnh Dịch Mai, Sáu Ma theo dõi tôi nhưng bị tôi phát hiện, nào có tinh thần bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong quán trà.”
Cậu ấy không hiểu ra sao: “Quan Lập Thành không phải là người chồng Đông Bắc của chị sao?”
Ánh mắt hung ác độc địa của tôi đảo qua, Đầu trọc vội bịt miệng, kéo cửa xe để tôi ngồi xuống: “Anh Trương gặp phiền phức sao? Rèm cửa ở phòng 220 vẫn chưa được kéo.
Tôi nắn bóp huyệt Thái Dương: “Cảnh sát trưởng Trịnh không dám giở thủ đoạn đầu. Ông ta là cớm, chứ không phải xã hội đen, chuyện ám sát này ông ta ăn không tiêu đâu.”
Tôi không yên lòng, cũng nghe không vào một đống lý do thoái thác của Đầu trọc, tôi suy nghĩ kỹ về câu nói của Kỳ Đồng, Quan Lập Thành lãnh đạo năm mươi lính đặc nhiệm, không ngờ lại có ba người là lính của địch, với tính cách cẩn thận kín đảo của anh ấy, anh ấy chẳng lẽ lại hoàn toàn không biết gì sao? Làm sao lại có chuyện cả ba người này đều cùng đi, hay là anh ấy cố ý giấu chuyện này.
Sắc mặt tôi tái nhợt, Đầu trọc không hỏi nhiều, cậu ấy chờ tôi rời khỏi Lầu Hạc, liền quay về 1902.
Trương Thành Nam khoảng chừng hai giờ sáng trở vê. Báo Hoa vừa mới giải quyết xong dư đảng bênngười Chính Lợi, trong tay anh ta cầm một bản sao chép, lác đác vài nét vẽ, nhìn không rõ chữ lắm, ngược lại con dấu quân dụng ở phần ghi tên, tương tự như quân chính thống sử dụng, cục tình báo của các tỉnh, bộ phận bí mật quân sự ngăn chặn thông tin bí mật bị rò rỉ, sẽ bôi một miếng sáp ở trang ngoài, chữ viết trên bản sao chép bị nhòe, mực bị ngâm nước, phải nhúng vào giấm mới có thể thấy được rõ ràng, mà trùm buôn thuốc phiện không thể nào hiểu rõ nhiều cách như vậy, trong chốc lát không thể tìm được mật thám, tôi cũng học được kiến thức này từ Tổ Tông. “Có tin tức của anh đại Bình rồi.”
Tôi ngẩn ra, Bảo Hoa đưa bản sao chép cho Trương Thành Nam: “Anh phân phó anh đại Bình đi theo dõi anh Trí, giết anh ấy diệt khẩu, anh Trí mấy ngày này ở đây Hồng Kông, tối hôm qua anh đại Bình đã bắt được sơ hở, đấu súng anh Trí, đáng tiếc chỉ phế đi một con mắt của anh ta, người không có gì đáng ngại. Anderson coi trọng anh Trí, hành trình lần này đến Hồng Kông, anh Trí lập công, ngồi ngang hành với anh đại B, chúng ta làm anh ta tổn sức rồi.”
Trương Thành Nam trầm mặc lật xem bản sao chép: “Anh Trí không ở Ma Cao, vì sao Tiến Bình lại mất tích.” “Anh ấy đã lẻn vào khu quân sự của Úc, liên lạc được với gián điệp mà chúng ta cài vào lính đặc chủng của Quan Lập Thành."
Trương Thành Nam nhíu mày, Tiến Bình thực sự cả gan làm loạn, việc ra vào của quân đội Úc đòi hỏiphải được kiểm tra nghiêm ngặt, mặc dù là cảnh sát đặc nhiệm, nhưng cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt, đề phòng có kẻ đục nước béo cò, Tiến Bình có thể an toàn ẩn núp ở trong đó, đơn giản là kỳ tích. “Gián điệp của chúng ta trở mặt rồi. Chính xác mà nói, anh ta hoàn toàn không phải là người của chúng ta, anh ta là lính của Quan Lập Thành, giả vờ đầu hàng, miếng bánh mà anh ta thả cho chúng ta thật ra có cũng được mà không có cũng không sao, bởi vì liên quan đến quân khu, nên có vẻ rất hoành tráng, mệnh lệnh của Quan Lập Thành đơn giản chỉ là nửa thật nửa giả, chúng ta xúi giục anh ta trong ba năm, lúc này anh ta rất xuất sắc, không có chỗ sơ suất, anh đại Bình tin tưởng anh ta, để anh ta tiếp quản nhà kho ngầm ở Đông Bắc, hôm nay hang ổ của Đông Bắc đã bị bại lộ." Trương Thành Nam lấy ra cái bật lửa, một đảm lửa mạnh mẽ bốc lên ở góc của tờ giấy, lửa được gió thôi càng ngày càng cháy lớn, những hàng chữ bị đốt cháy trong khoảnh khắc, biến thành một đống than.
Bảo Hoa nói: "Anh Bình nhờ tôi nói một câu, anh ấy phải giải quyết tên lính đặc nhiệm này, bằng không sẽ không trở về phục mệnh.” “Hồ đồ. Nơi đóng quân của quân đội Úc là địa bàn của anh ta sao? Anh ta có thể thoát một lần, không có nghĩa là sẽ thoát được lần hai. Đem tính mạng ra đánh cược, sao phải đến nông nỗi này. Lính đặc nhiệm nhập cảnh là quân Quan gia mà Quan Lập Thành huấn luyện lúc thăng chức tham mưu trưởng, lâu thì mười năm, chậm thì năm năm, được anh ta dạy không ít bản lãnh, Tiến Bình một chọi một, sẽ cónăm mươi phần trăm thắng sao?”
Trương Thành Nam dùng khăn lau tro bụi trên ngón tay: “Gọi cậu ta trở về ngay lập tức.
Khi anh ấy tiến vào phóng tắm để tắm, tôi liền chuồn tới phòng tiếp khách, ngay lúc Bảo Hoa đang muốn rời đi, tôi liền ngăn anh ta lại, tôi hỏi anh ta sau khi kẻ côn đồ kề cử anh Trí lên làm đường chủ, vào năm 1920 anh ta đã phụ trách bao nhiêu tên tay sai?
Bảo Hoa ước lượng một chút: “Một trăm.
Con số không lớn không nhỏ, tiến hành vô cùng khó khăn, một trăm tên tay sai, khiến bọn họ thu dọn đồ đạc cút đi, tốt nhất là phải nhổ cỏ tận gốc, nhưng khi Trương Thành Nam tuyển người, tù binh của Chính Lợi chung quy cũng không tin cậy bằng tay sai ở khu vực của mình, để vì có hai kẻ phản bội, vạ lấy tới chín mươi tám người vô tội, quá không ổn định lòng quân rồi. “Trong một trăm tên tay sai, quan hệ với anh Trí vô cùng thưa thớt, không thường tiếp xúc, có bao nhiêu?”
Bảo Hoa suy nghĩ lâu hơn một chút: “Đối với anh ấy đều không tệ, hơn nữa nghe lời, anh Trí không có phản bội như Anderson trước đây, đem tay sai đi đánh bài, anh Lại cũng không được.” “Anh Trương là một kẻ không thể tham gia vào các bữa tiệc ngoại giao quan trọng, mỗi lần đều cử anh ta đi, nhưng chậm chạp không đề cập tới việc dắt theo gà, anh có ấn tượng không?”
Anh ấy lần này không do dự nói: “Có bảy người,chúng tôi lén tìm hiểu, là người có vóc dáng thấp lùn, không nhìn được tên thủ lĩnh, ánh mắt cẩn trọng, cũng không được lợi gì.” “Đừng đánh rắn động cỏ, lấy lý do là có nhiệm vụ, đem bảy người này rời khỏi Macao. Tùy tiện đi đâu cũng được."
Bảo Hoa không biết vì sao: “Ý của chị dâu là?” Tôi lười nói lời vô ích: “Anh không cần hỏi nhiều.” Anh ấy nói rõ.
Nghi ngờ là chuyện thường tình của con người, càng có vấn đề thì càng che dấu, những người dưới trưởng anh Trí, nhất định rất ít ở cùng anh ta lúc ngoài sáng, dù sao cũng là một tin tức vô cùng chính xác, bảy người này hiềm nghi lớn nhất, điều động đi dù sao cũng không sai.
Lúc Bảo Hoa bước ra cửa, bỗng nhiên nói một câu với tôi: “Chị dâu, anh Trương ở Macao tìm bác sĩ cho chị. Chị thấy không khỏe sao?”
Bước chân của tôi chậm lại: “Tìm bác sĩ?” “Phải, chuyên nghành phụ khoa, có thể loại bỏ
Trong nháy mắt tôi nghĩ đến tàng hoa hồng. “Chuyện mấy hôm trước rồi sao?” “Mới sáng nay.
Tôi đầy bụng tâm sự gật đầu một cái: “Chắc anh bận rồi, không nói chuyện với anh nữa."
Chuyện tàng hoa hồng, tôi và Trương Thành Nam đều không nhắc đến, hai bên vẫn rất hiểu lòng nhau,bác sĩ Chu sẽ không ngu tới nỗi không đánh mà tự khai, tự mình thẳng thắn nói với tôi, người Đông Bắc rất nhiều chuyện, người hai giới hắc bạch đều không phải người lương thiện, tôi khám bệnh sẽ không thực sự gióng trống khua chiêng, phương tiện ở Macao quả thực có rất nhiều.
Đêm nay tôi theo thường lệ lặng yên không đề cập tới, càng không đề cập với Trương Thành Nam về việc tìm bác sĩ, anh ấy cũng rất ung dung thoải mái, chúng tôi an ổn một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi không hỏi Đầu trọc bất kỳ việc gì liên quan đến chuyện áp giải đàn em, lặng yên không một tiếng động ngồi lên một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện phụ sản nổi tiếng nhất ở Macao, tôi để tài xế đi vào những ngõ nhỏ chật hẹp và đầy người, ý đồ bỏ rơi ông ba, đến cửa bệnh viện, tôi liền đợi ba mươi lăm phút, xung quanh không thấy bóng dáng của anh ta, tôi mới yên tâm mở cửa xuống xe.
Thời gian được tự do của tôi rất ngắn, qua một giờ thôi, Đầu trọc có thể phát hiện tôi đã biến mất, tôi không chậm trễ một giây phút nào, nhanh chóng đăng ký số của một vị bác sĩ phụ khoa, tôi làm kiểm tra toàn diện, lúc tôi đem báo cáo kết quả đưa cho bác sĩ thì, ông ta rút ra một bản siêu âm và kiểm tra máu ở đống hồ sơ tồn đọng, ông ta đẩy gọng kính, nhìn một lúc lâu nói: “Cô dùng thuốc tránh thai đã lâu, trong cơ thể tìm ra được thành phần thuốc có hại cho cơ thể, liều thuốc rất lớn, độc tính ăn sâu bén rễ, cơ thể đã bị tổn hại, tỷ lệ mang thai là rất nhỏ.
Mặc dù là đáp án trong dự liệu, nhưng tôi vẫn không khống chế được lui lại vài bước, sống lưng đậpvào cánh cửa, đau tới nỗi sắc mặt tái nhợt.
Trong đầu tôi ong ong, như tiếng sấm nổ bên tai, sấm đánh tôi, liền chiếm đoạt từ đầu đến chân tôi, tôi lung lay dữ dội, lòng bàn tay đặt lên tim, cách một lớp áo mỏng manh, nó vẫn nóng hổi như cũ.
Tôi nóng lòng như vậy, tôi không nên như vậy.
Tôi chưa từ bỏ ý định, mang theo một tia hy vọng cuối cùng truy hỏi ông ấy: “Tỷ lệ nhỏ, có mấy phần thành công?” Bác sĩ do dự chỉ chốc lát, thương tiếc nói: “So với 0 thì lớn hơn không được bao nhiêu. Cô Lauren, cô mới hai mươi tuổi, cơ thể sao lại trở thành cái bộ dạng này.
Lục phủ ngũ tạng của tôi như một vũng nước đọng, yên lặng đã không có nửa điểm rung động.
Mấy năm này vinh hoa lợi lộc, đổi lại kết cục như vậy, rốt cuộc đáng giá không.
Thiện ác cuối cùng cũng phải phạt, bàn tay làm tội lỗi, ai cũng tránh không khỏi.
Tôi thất hồn lạc phách nghĩ lại quán quyết của bác sĩ, không chú ý dưới chân, vấp vào cánh cửa, cơn đau rát trong lồng ngực đã làm sụp đổ sự nhẫn nại của tôi, tôi khua xuống sàn nhà bằng men sứ lạnh như băng, che mặt nhún vai, thật lâu mới lảo đảo đứng dậy, bác sĩ liền đem báo cáo bỏ vào một túi hồ sơ: "Cô Lauren, tử tù cũng sẽ được hưởng án treo, sinh đẻ là việc thuận theo tự nhiên, chỉ cần điều chỉnh tốt tâm trạng, nói không chừng còn có tin tốt. Tôi sẽ kê một vài phương pháp điều trị quan trọng cho cô.”Tôi dừng lại khoảng hai giây, mở khóe miệng đã chết lặng: “Không cần đâu, cảm ơn ông.”
Tôi không biết mình trở về như thế nào, thất hồn lạc phách đi trên con phố nhỏ, như cô hồn dã quỷ lang thang, trái tim bị khoét một lỗ thủng lớn, như một cái hồ không đáy chứa đầy sự bất mãn, nó đang rỉ ra, nó siết chặt cơ thể tôi, khiến tôi hít thở không thông.
Đợi tới lúc tôi có lại được ý thức, tôi đã đứng trước ngọn đèn dầu mờ nhạt ở phòng khách, ngọn đèn được đặt ở góc bàn, rất tối, nhưng cũng ấm áp, Trương Thành Nam ngồi ngay ngắn ở số pha cách đó không xa, anh ấy đang xem một tờ báo về tin tức của Macao, ở lối vào Đầu trọc không nói lời nào nhận lấy túi của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào giải thích được, cúi đầu đi vào phòng bếp, đóng cửa lại. Còn sót lại hai người chúng ta không khí tràn ngập sử tôi không chỗ nào che giấu biển hoá kỳ lạ và áp bách. Tôi ấp úng kiếm cớ rời đi: “Tôi mệt mỏi, muốn ngủ sóm." Tôi bước nhanh về phía phòng ngủ, tay mới đặt lên chốt cửa, tiếng tạp chí xào xạc rơi xuống lập tức truyền đến: “Đứng lại.
Anh ấy gọi tôi, như không có chuyện gì xảy ra lật xem báo chí: “Anh đụng chạm đến em rồi sao.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u sầu của tôi: “Trốn anh”
Tôi rất sợ anh ấy biết được tình trạng của tôi, trong tình huống cấp bách tôi lớn tiếng phản bác anh ấy: “Em không trốn!Mặt anh ấy không đổi sắc: "Ngày hôm nay đi nơi nào.” “Đi nội thành mua sắm.”
Anh ấy không lên tiếng, mà từ bàn trà rút ra một bản báo cáo khám bệnh, bình tĩnh xem xét nó, tôi phát hiện đó là tờ xét nghiệm của tôi, nhất thời quá sợ hãi, xông lên nỗ lực đoạt lại, tay anh ấy hơi giơ lên, tránh được tôi. “Gạt anh làm gì.”
Giống như một sợi dây bị chôn vùi trong vực sâu không ai biết, bị một trận mưa to cọ rửa, trêu chọc tàn nhẫn, tôi bị đánh tơi bời, thảm liệt đầu hàng, vùng vẫy đánh mất tôn nghiêm và lý trí, ngã ngồi ở đây anh ấy, khóc thút thít không ngừng.
Anh ấy ôm chầm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy: “Không sao đâu.”
Tôi không chịu để cho anh ấy thấy sự chật vật và tiều tụy của tôi, tôi không có dũng khí chấp nhận ánh mắt của anh ấy, tôi thà rằng Trương Thành Nam trách tội tôi, chán ghét mà vứt bỏ tôi, thậm chí ném bể tất cả mọi thứ, phát tiết lửa giận và tuyệt vọng của anh ấy, cũng không nguyện ý để anh ấy an ủi tôi, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Tôi nắm chặt áo si của anh ấy, sụp đổ gào khóc: “Là em không tốt, là lỗi của em.”
Anh ấy buồn bực cười, giơ tay lau nước mắt trên mặt tôi, lướt nhẹ qua giọt nước mắt đang chảy xuống, chúng nó không ngừng, anh ấy lau một giọt, liền chảy ra một giọt, anh ấy nhịn lại tính tình cho đến khi laukhô toàn bộ nước mắt của tôi, anh ấy hôn lên trán và mắt tôi: "Tiểu Ngũ, anh có em là đủ rồi, anh cũng không phải rất thích trẻ con.”
Trong tầm mắt tôi, trong ánh mắt của anh ấy, là sự dịu dàng như mộng, nóng không gì sánh được, nóng khiến tôi gần như say mê.
Anh ấy sao có thể không thích chứ.
Tôi nhớ anh ấy ôm lấy tôi, nói anh ấy cỡ nào vui mừng, chờ đợi dường nào, anh ấy phiêu bạt nửa đời, núi đao biển lửa, anh ấy không có nhà, chưa từng có một ngày sinh hoạt yên ổn.
Anh ấy tha thiết tưởng tượng như vậy, có thể đã ba mươi lăm năm rồi anh ấy không bày ra ánh mặt như vậy.
Anh ấy vui sướng như vậy.
Mềm mại, ấm áp, thuần khiết.
Cuối cùng lại hủy ở sự sai lầm phóng đãng trụy lạc của tôi.
Chưa lúc nào tôi giống như bây giờ, thống hận một đoạn quá khứ ô uế của tôi.
Tôi ở trong ngực anh ấy khóc đến ngất đi, anh ấy tôi lên, đặt vào bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, anh ấy làm sạch sự vẩn đục và giơ bẩn của tôi, làm dịu cơn lạnh lẽo của tôi.
Lúc anh ấy dùng khăn tắm bọc tôi lại, tôi từ trong nước đứng lên, không đợi anh ấy phản ứng, trực tiếp vòng qua hông của anh ấy, tùy ý mà lại ngang ngược, tôi treo ở trên cơ bụng rắn chắc của anh ấy, giống như một con rắn nước xinh đẹp, lưu luyến mà lướt qua