Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72: Nói cho tôi biết, cô có thích nó không
Tôi nhích mông đến gần Quan Lập Thành thêm vài cm để tìm một vị trí thích hợp, đưa tay lên đè trán của anh ấy, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau kia rõ ràng là anh ấy đã chấn động trong chốc lát.
Anh ấy có vẻ mệt mỏi nên nặng nề nhằm mắt lại, một lúc sau, xe không hề chuyển động nhưng mà thân thể anh ấy lại lắc lư mạnh mẽ, mặt áp vào cổ tay đang che trước mặt của tôi, đôi môi áp vào đường gân đang nổi lên.
Anh sững sờ mở mắt ra, môi anh ấy ấn lên mấy giây sau đó cứng đờ rút lui, cách một hai cm, thời gian như đông cứng lại. Hầu kết cứng ngắc của anh ấy liên tiếp cuộn lên cuộn xuống, con ngươi đen thui của anh ấy tràn đầy màu đỏ tươi của men say. Văn Mạnh Hùng đã rót cho anh ấy rất nhiều rượu, tôi cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khi anh ấy bước vào.
Cũng chính là nhờ vào hơi say này, anh ấy đột nhiên ấn tay tôi dừng lại trên xương lông mày của anh ấy, tôi tưởng anh ấy sẽ gạt tôi đi, nhưng mà anh ấy cũng chỉ là giữ lại.
Tôi dường như là bị kim đâm, hoảng sợ rụt người lại, rút ra khỏi lòng bàn tay anh ấy, bàn tay đột nhiên trống rỗng, anh ấy không lộ ra biểu cảm gì nắm chặt tay mình lại.
Trong xe đột nhiên im bặt.
Nó yên tĩnh đến quỷ dị, sự yên tĩnh làm cho tôi nghẹt thở, anh ấy cũng không thở dốc, thực sự là không có chút âm thanh nào.
Tôi nuốt nước bọt vuốt mớ tóc dài rối bù ra sau tai: “Còn đau không?"
Anh ấy nói đỡ hơn nhiều.
Trong xe lâm vào cảnh lúng túng không biết nói gì, sau bao nhiêu năm đi khắp nơi gió trăng tôi vẫn hiểu quy luật không được để không khí tẻ ngắt, tôi cố hết sức để điều hòa không khí, hỏi anh ấy có nghe thấy tiếng tàu thủy trên sông hay không.
Anh ấy rất hợp tác: “Có.
Tôi suy nghĩ một chút, cầm làn váy cuộn tròn: "Nghe rất êm tai."
Anh ấy do dự một giây, mím môi: "Ừ."
Cũng may là người lái xe đến đón tôi kịp thời, anh ta đậu xe ở dốc cách đó ba bốn mét và bấm còi. Tôi mừng đến mức chỉ kém nhìn lên trời cười to, tôi chưa bao giờ phục vụ người cương quyết và ngay thẳng như Quan Lập Thành bao giờ, tôi luôn cảm thấy như vậy rất không cần thiết, bởi vì sẽ làm bẩn anh ấy. Luôn luôn cảm thấy xấu hổ khi ở một mình với anh ấy. “Quan Lập Thành, tôi không lãng phí thời gian của anh. Nếu có thời gian thì sau này tôi sẽ mời anh đi ăn tối.”
Tôi nói xong thì giống như chạy trốn mà đẩy cửa định bước ra ngoài, khi tôi định đóng cửa thì anh ấy gọi tôi: “Cô Trình dừng chân chút."
Thân hình tôi hơi trì trệ, nghi ngờ nhìn anh ấy qua khoảng trống của cửa xe đang mở.
Anh ấy nghiêng đầu sang phía đối diện, nhìn dòng sông bên bờ đối diện, cây cầu đá uốn lượn, ánh đèn cam lang thang tràn vào mắt, trông đẹp hơn ban đầu. “Váy của cô.”
Anh ta thốt ra ba chữ, tôi ngơ ngác cúi đầu xuống, sau đó vội vàng duỗi thẳng vạt váy đang cuộn tròn, vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh: “Tôi không nhìn thấy.
Giọng điệu của một quý ông tử tế làm tôi bớt bối rối.
Tôi cảm ơn một lần nữa và vẫy tay với người trong xe: “Quan Lập Thành, tạm biệt.
Tôi đi ra ngoài vài bước, giọng nói của anh ấy không cao cũng không thấp, nhàn nhạt lướt qua cửa kính xe, khẽ nghe thấy: “Màu hoa đào rất hợp với cô.”
Tôi sửng sốt, lập tức hiểu ra anh ấy đang ám chỉ điều gì, trợn mắt ngoác mồm quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy: “Tôi không cố ý nhìn.” Anh ta nằm chặt tay đặt lên môi, sắc mặt không chút thay đổi: “Tôi vô ý nhìn.
Tôi sờ vào mặt mình, lửa cháy lan tràn, nếu không đáp lại thì cũng có vẻ hẹp hòi, nhưng cũng không thể trở mặt được. Mà đáp lại thì tôi cũng không biết nói gì nên tôi chỉ biết giả vờ như người câm, cúi đầu lên xe của mình.
Vào nửa đêm ngày hôm đó, một sự kiện lớn đã nổ ra ở Thanh Tân, nói chính xác là một cuộc hỗn loạn do các cuộc biểu tình kích động.
Vương Hữu Phong giật một lô đạn dược và máy nghe lén mini, những thứ này rõ ràng là dùng để đối phó với xã hội đen ở Đông Bắc. Từ đầu những năm 1980 đến vài năm đầu sau đó, giao tranh trong đám giang hồ thật sự quá hung hằng ngang ngược, đắc tội với gia tộc bạch đạo, số lượng đếm không xuể. Chỉ có điều là chuyện Vương Hữu Phong trắng trợn ra tay cướp đoạt là điều khá bất ngờ, anh ta chính là trợ thủ đắc lực của Lâm Hào Kiện, những gì anh ta làm chính là đại biểu cho ý của Lâm Hào Kiện.
Đám lưu manh của thế hệ trước nay là một trong ba kiêu hùng của vùng Đông Bắc, anh ta phát động như vậy thì chỉ sợ tiền mất tật mang, không lấy được hàng hóa, không chừng là sẽ gây ra một trận đánh ác liệt.
Vào đêm trước khi Tổ Tông của tôi rời đi, anh đã ăn một bữa ăn với tôi, sau đó trở về chỗ Văn Nhật Hạ.
Anh nói với tôi rằng phiền phức có hơi lớn, nhưng không ai dám động vào anh, chỉ đi qua mà thôi.
Hai ngày nữa, Tổ Tông cũng thường phục đi rời khỏi Long Giang, cũng không kịp chào hỏi.
Đúng như dự đoán, đảm hàng này ở Cát Lâm. Hang ổ của Lâm Hào Kiện, địa bàn quan trọng nhất và công việc kinh doanh của ông ta đều chất đống ở đó.
Trò chơi trắng đen, tốt hay xấu cũng chưa biết, tôi không dám liên lạc với Tổ Tông vì sợ anh phân tâm gây sai lầm. Gắng gượng chờ đợi năm ngày, cuối cùng thì anh cũng chủ động gọi điện cho tôi để tôi khỏi lo lắng, anh nói là đã tìm thấy tung tích của hàng. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu anh đã ra tay mà còn không tìm thấy thì sẽ thành trò cười, tôi hỏi anh tình hình thế nào và bước tiếp theo có nguy hiểm không.
Anh im lặng một lúc: "Hai ngày sau anh sẽ về Thanh Tân.”
Tôi sửng sốt, Tổ Tông đã dập máy.
Nghe giọng điệu của anh thì chắc là không dễ lấy được hàng, có lẽ tin tức trinh sát bên trong cũng không đơn giản như vậy.
Xét cho cùng thì khả năng phản trinh sát của đám lưu manh cũng rất trâu bò, thứ duy nhất có thể ngăn được bọn họ chính là vũ khí nóng. Một khi thứ đồ chơi này rơi vào tay bọn xã hội đen thì chúng sẽ nghiên cứu và việc phản nghe lén sẽ dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó thì không thể nắm bắt được tin tức, không thể tìm ra tung tích của họ, thậm chí còn dẫn dắt mọi người vào sương mù, như vậy thì lấy cái gì để đánh cắp tình báo rồi càn quét?
Lưu manh nhỏ không nhạy bén và không gây hại nhiều, nhưng bị nếu bị người cấp cao lấy được thì có thể gây ra sóng gió lớn.
Thành thật mà nói thì tôi nghi ngờ Văn Mạnh Hùng.
Anh ta bắt được tôi hai lần, nhưng đều bị ngắt quãng giữa chừng, hẳn là trong lòng ngứa ngáy khó chịu... người mà anh ta hận nhất chính là Tổ Tông, bố của Tổ Tông đã đè ép Văn Mạnh Hùng không chỉ một lần, Văn Nhật Hạ ở nhà chồng thì không được sủng ái, có địa vị cao thì cũng như không, vợ bé của Tổ Tông cũng không phải là đèn cạn dầu, quan hệ vợ chồng nói chung như giấy mỏng.
Văn Mạnh Hùng bốc đồng và liều lĩnh, hữu dũng vô mưu, sau khi ông cụ lui về mà anh ta còn có thể ngồi chắc cái ghế của mình, nói anh ta không cấu kết với lưu mang ba tỉnh miền Đông Bắc, không được họ nâng đỡ thì tôi không tin. Văn Nhật Hạ lừa gạt Trình Sảo để đến tìm Hắc Trạch, cho dù là ném tiền cho anh ta ra sức làm việc, nhưng mà Hắc Trạch sẽ vô duyên vô vớ đồng ý sao?
Vợ của quan chức trở mặt vô tình, đó mới là đòi mạng!
Phong ba vẫn chưa kết thúc thì Lam Liễu lại nhắn tin cho tôi, cô ta nói rằng Mễ Loan đã bị đánh, hiện đang ở một bệnh viện ở Thanh Tùng, ở bên đó có một người bạn, lúc trước cô ấy làm thủ tục phá thai là do người bạn này làm.
Hậu Trung Kiên của Mễ Loan muốn đưa cô ấy đến Hà Bắc nhưng mà cô ấy không vui, điều kiện bao nuôi rộng rãi như vậy lại không thể gây ấn tượng với gái làng chơi, mấy ông lớn đó có thể không nghi ngờ sao? Mễ Loan đi tìm đường chết, quay mặt đi tìm người khác, rất giàu có và quyền lực.
Vẫn còn chưa cắt đứt sạch sẽ với Hậu Trung Kiên, đây chẳng khác nào vợ đi ngoại tình, mấy nhân vật ông lớn này nổi giận trực tiếp xử cô ấy. Sau đó để thư ký phao tin với vợ cả, nói Mễ Loan giật dây anh ta ly hôn, muốn đuổi cô ấy đi Hà Bắc, còn tuyên bố là có thai, muốn thượng vị.
Vợ cả đã thuê hơn một chục bà già gần khu vực làm việc của người nhập cư, mang theo những đôi giày hôi hám và chày cán bột để đánh hội đồng Mễ Loan. Họ đã đánh gãy ba chiếc xương sườn, chảy máu nặng ở bụng và suýt phải cắt bỏ tử cung.
Nhìn đi, phong thủy luân chuyển, mấy chị em trong ngành này thông minh quá sẽ bị thông minh hại là điều dễ hiểu. Mễ Loan chế giễu tôi khờ dại, cứ muốn đùa giỡn trái tim của đàn ông, nhưng mà ít nhất tôi chưa từng bị đánh.
Tôi mỉm cười, cô ấy là chị của tôi, là tiền bối của tôi, tôi nhất định sẽ đến gặp cô ấy, nhưng mà người kia đã bị dọa sợ nên không còn dám bao nuôi. Mễ Loan đã không còn chỗ dựa, sợ vợ của ông lớn kia giết chết cô ấy vì lẽ đó không thông báo cho bất kỳ chị em nào trong giới, mấy chuyện mất mặt như vậy che giấu còn không kịp.
Tôi bắt taxi đến thẳng quán ăn ngoài trời gặp Lam Liễu, cô ta tự lái xe đến đón tôi đi, đợi đến khi tôi uống xong hai cốc nước mận thì cô ta cũng vẫn chưa tới. Bầu trời âm u mấy tiếng đồng hồ thì đổ mưa, toàn bộ con phố đầy mưa mù, những ổ gà ở vịt và ẩm thấp đầy nước, mấy người lái xe qua lại làm nước văng tung tóe, tạo ra một khoảng lầy lội.
Những hạt mưa bụi rơi nghiêng nghiêng, rớt lên trên mái hiên, rơi xuống tận ngọn tóc và sợi lông mày, tôi lấy xuống một bông hoa màu tím đang leo lét trên vách tường gần tủ kính. Tôi chợt nhớ buổi chiều tà khi Tổ Tông đưa tôi về, anh cũng hái một bông hoa trắng cài lên đầu tôi.
Anh nói, từ nay về sau tôi là người của anh.
Với trái tim nặng trĩu, cuộc sống của tôi đã đi chệch khỏi ban đầu, vượt qua tầm kiểm soát của tôi và nó tôi cũng không thể nào kiềm chế sự phát triển của nó.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lam Liễu gọi cho tôi, cô ta nói có một ông chủ lớn đã ra lệnh cho cô ta tiếp rượu, cô ta nếu từ chối sẽ khiến chuyện Mễ Loan nhập viện sẽ bị lộ ra. Tôi nhìn thời gian, nếu như đi qua đó thì tôi e rằng tôi sẽ phải ở lại một đêm, nếu tôi không trở về nhà vào buổi tối thì tôi sợ không thể giấu Tổ Tông của mình, tôi nói với Lam Liễu là an tâm làm việc, sáng mai lại nói sau.. Tôi tính tiền rồi đứng dậy, đội mưa sang bên kia đường để đón xe, vô tình nhìn thấy Tiến Bình từ trong đám đông, anh ta vội vàng cầm ô đi về phía tôi. Tôi thầm kêu không ổn lập tức xoay người quay lại, anh ta còn nhanh hơn tôi, ba bước thành hai bước đưa tay che trước mặt tôi, cái ô đó cũng che đầu trên đầu tôi: “Cô Trình:
Tôi vội vàng dừng lại và lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta bỏ qua sự thù địch của tôi chỉ vào chiếc Bentley cách đó không xa, rất nhẹ nhàng: “Anh Nam bảo tôi đến đón cô, anh ta đang đợi ở nhà.”
Tôi thẳng thắn bảo là không đi.
Tôi đẩy anh ta ra rồi đi nhanh sang phía bên kia cầu thang, định tìm đường khác, Tiến Bình cũng không vội chạy theo tôi: “Cô Trình, cô hà tất phải chống cự vô nghĩa như vậy chứ? Tôi chỉ phụng lệnh làm việc thôi, cũng không có ác ý, hơn nữa, ngay cả Thẩm Hạo Hiện hại cô thì anh Nam cũng sẽ không.”
Tôi khó chịu nhất khi mọi người mắng Tổ Tông của tôi, tốt hay xấu thì trong lòng tôi tự biết, người ngoài thì biết cái khỉ gì.
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, Tiến Bình cúi người ra hiệu cho tôi lên xe, anh ta cứ một mực dùng thái độ cung kính, chấp nhất không chịu buông tha cho tôi.
Thuộc hạ đắc lực của Trương Thành Nam ra mặt, dựa vào chút sức lực của tôi mà lấy cứng đối cứng thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tôi không bị điên, không muốn tự tìm xui xẻo, tôi đặt ra điểm mấu chốt: “Muộn nhất là buổi tối phải đưa tôi về.
Tiến Bình nói một cách tự nhiên, anh Nam không làm mấy chuyện vô lại kia, tôi có muốn đi theo anh ta hay không thì điều đó phụ thuộc vào ý của cô Trình.
Tôi dứt khoát nói hãy để anh ta dẹp bỏ ý niệm này đi.
Tôi bước lên xe mà mặt không chút biểu cảm, trong lúc Tiến Bình không chú ý thì tôi đã gửi một tin nhắn ngắn cho Hai Sói. Tôi dặn dò anh ta ra lệnh cho một vài tên đàn em đến quấy phá sòng bạc của Trương Thành Nam càng sớm càng tốt, không cần làm quá lớn, chỉ cần làm tổn thương vài con bạc, gây ra động tĩnh là được. Nếu không tiện làm ở chỗ sòng bạc thì đi chỗ xông hơi.
Tiến Bình thu lại chiếc ô, gạt đi những giọt nước trên đó rồi phi nước đại về phía biệt thự mà tôi đã đến thăm trước đây.
Tôi đi theo anh ta lên lầu, đến một phòng ngủ tiếp giáp với bể bơi ngoài trời, cửa mở, có những chùm ánh sáng bên trong rất đẹp, giống như những bong bóng lung linh. Chiếc đèn chùm nhiều màu sắc treo trên trần nhà, từng đường ánh sáng phát ra kéo dài lên bốn bức tường, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hình bán nguyệt nhìn ra sông Thanh Hương đèn đuốc sáng trưng. Những ham muốn xác thịt, yêu và hận, phong tình và cám dỗ, của thành phố đều nằm trong con mắt của người đàn ông trong trước cửa sổ.
Tôi nhìn chăm chăm chiếc áo ngủ màu đen trên người anh ta, biết rõ ràng, không nói một lời cởi cúc áo, Trương Thành Nam nhìn thấy mọi thứ qua tấm kính, anh ta nhếch môi thích thú, nhấp một ngụm rượu đỏ, không nói gì.
Tôi dựa vào cửa nhếch môi bán rẻ nụ cười, tôi vuốt cổ họng, giọng nói vô cùng lắng lợ: “Ông chủ Trương, hôm nay chúng ta chơi cái gì?”
Cửa kính là vật trung gian, phản chiếu tôi và anh ta, hai chúng tôi không nói gì mà nhìn nhau thật lâu, anh ta ngửa cổ uống cạn, rượu đỏ như màu máu tanh bám vào môi, anh ta há mồm, khắp nơi như say theo. “Cô Trình lại đây, tôi sẽ nói cụ thể cho cô nghe.
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, gót chân đá thẳng ra sau, một tiếng vang lớn, chiếc cửa nặng nề đóng lại.
Tôi yểu điệu bước đi, giống như một một cành liễu mỏng manh, đi tới vị trí cách anh ta một bước, đặt tay lên xương vai của anh ta: “Hẳn là lô hàng đó nằm trong tay anh đúng không?"
Anh ta cười khẽ, chiếc cốc rơi khỏi đầu ngón tay và ngay lập tức vỡ tan, anh ta ép tôi lui về chiếc giường ở giữa phòng. Tôi không giãy dụa chút nào, dê vào miệng cọp, nếu cứ phản kháng sẽ làm cho khát vọng chinh phục của con cọp lớn hơn mà thôi, không thể ngăn cản nên tôi chỉ có thể thuận theo anh ta, muốn đổi khách làm chủ, nằm trước tiên cơ.
Tôi yêu kiều nhìn anh ta, ngón tay mảnh khảnh lướt qua hầu kết anh ta: "Ông chủ Trương, anh không đợi tôi đi tắm sao?”
Trương Thành Nam lật người lại, cái bóng đen thon dài che gần hết người tôi. Vẻ mặt không gợn sóng của anh ta ẩn chứa chút tức giận, anh ta dùng đầu ngón tay nhấc cắm tôi: "Lần trước bị cô Trình dụ dỗ, lần này sợ là không đi được rồi.”
Tôi bật cười: “Tôi và Hạo Hiên chính là như vậy. Ăn món khai vị rồi thì sẽ đỡ thèm món chính, làm sao tôi biết được ông chủ Trương là người không dễ trêu chọc.” Tôi cắn ngón tay của mình, nụ cười quyến rũ không thể che giấu được, anh ta nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của tôi: “Lần này tôi sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Khí phách anh hùng của Trương Thành Nam được màu đen tôn lên, người đàn ông mặc đồ màu tối đa phần ổn trọng nhưng không hẳn là sẽ trưởng thành. Sau khi biết anh ta, tôi nghĩ phong độ của thủ lĩnh băng cướp thực sự rất ưa nhìn, làn da trắng, nụ cười yếu ớt trên mặt dường như còn ngậm lấy vẻ lưu manh, quyến rũ không nói nên lời.
Đàn ông mặc đồ ngủ, lười biếng gợi cảm, câu hồn đoạt phách.
Anh ta bắt được tôi, cục diện không tên này hơi mất kiểm soát, tình huống bất ngờ mà tôi dự đoán vẫn chưa đến. Là do có xảy ra sai sót ở giữa hay Hai Sói đã hiểu sai, tôi định gài bẫy trả thù anh ta, tại sao lại biến mất rồi.
Tôi cố nén lo lắng: “Ông chủ Trương, anh muốn ngủ không với tôi sao?"
Anh ta buồn cười: “Cô muốn gì.
Tôi hỏi ngược lại anh ta là tôi đáng giá bao nhiêu.
Anh ấy dẫn tay của tôi và chạm vào thứ gì đó, quấn quanh đầu ngón tay của tôi, món đồ kia lẫn một chút mát lạnh trong hơi ấm, trong nháy mắt tôi không có phản ứng.
Đó là một sợi dây chuyền. Anh ta cho tôi hai lần, bán đấu giá một lần, đều là anh ta vì tôi mà khắc tên.
Tôi nháy mắt hơi thất thần cầm sợi dây chuyền, anh ta hôn lên môi tôi, vừa thật cẩn thận vừa cuồng nhiệt: "Tiểu Ngũ quà sinh nhật muộn. Em có thích không?”
Anh vừa hôn vừa cười: “Đeo lên cổ em, vậy tính là em thuộc về tôi.
Tôi nhích mông đến gần Quan Lập Thành thêm vài cm để tìm một vị trí thích hợp, đưa tay lên đè trán của anh ấy, khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau kia rõ ràng là anh ấy đã chấn động trong chốc lát.
Anh ấy có vẻ mệt mỏi nên nặng nề nhằm mắt lại, một lúc sau, xe không hề chuyển động nhưng mà thân thể anh ấy lại lắc lư mạnh mẽ, mặt áp vào cổ tay đang che trước mặt của tôi, đôi môi áp vào đường gân đang nổi lên.
Anh sững sờ mở mắt ra, môi anh ấy ấn lên mấy giây sau đó cứng đờ rút lui, cách một hai cm, thời gian như đông cứng lại. Hầu kết cứng ngắc của anh ấy liên tiếp cuộn lên cuộn xuống, con ngươi đen thui của anh ấy tràn đầy màu đỏ tươi của men say. Văn Mạnh Hùng đã rót cho anh ấy rất nhiều rượu, tôi cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc khi anh ấy bước vào.
Cũng chính là nhờ vào hơi say này, anh ấy đột nhiên ấn tay tôi dừng lại trên xương lông mày của anh ấy, tôi tưởng anh ấy sẽ gạt tôi đi, nhưng mà anh ấy cũng chỉ là giữ lại.
Tôi dường như là bị kim đâm, hoảng sợ rụt người lại, rút ra khỏi lòng bàn tay anh ấy, bàn tay đột nhiên trống rỗng, anh ấy không lộ ra biểu cảm gì nắm chặt tay mình lại.
Trong xe đột nhiên im bặt.
Nó yên tĩnh đến quỷ dị, sự yên tĩnh làm cho tôi nghẹt thở, anh ấy cũng không thở dốc, thực sự là không có chút âm thanh nào.
Tôi nuốt nước bọt vuốt mớ tóc dài rối bù ra sau tai: “Còn đau không?"
Anh ấy nói đỡ hơn nhiều.
Trong xe lâm vào cảnh lúng túng không biết nói gì, sau bao nhiêu năm đi khắp nơi gió trăng tôi vẫn hiểu quy luật không được để không khí tẻ ngắt, tôi cố hết sức để điều hòa không khí, hỏi anh ấy có nghe thấy tiếng tàu thủy trên sông hay không.
Anh ấy rất hợp tác: “Có.
Tôi suy nghĩ một chút, cầm làn váy cuộn tròn: "Nghe rất êm tai."
Anh ấy do dự một giây, mím môi: "Ừ."
Cũng may là người lái xe đến đón tôi kịp thời, anh ta đậu xe ở dốc cách đó ba bốn mét và bấm còi. Tôi mừng đến mức chỉ kém nhìn lên trời cười to, tôi chưa bao giờ phục vụ người cương quyết và ngay thẳng như Quan Lập Thành bao giờ, tôi luôn cảm thấy như vậy rất không cần thiết, bởi vì sẽ làm bẩn anh ấy. Luôn luôn cảm thấy xấu hổ khi ở một mình với anh ấy. “Quan Lập Thành, tôi không lãng phí thời gian của anh. Nếu có thời gian thì sau này tôi sẽ mời anh đi ăn tối.”
Tôi nói xong thì giống như chạy trốn mà đẩy cửa định bước ra ngoài, khi tôi định đóng cửa thì anh ấy gọi tôi: “Cô Trình dừng chân chút."
Thân hình tôi hơi trì trệ, nghi ngờ nhìn anh ấy qua khoảng trống của cửa xe đang mở.
Anh ấy nghiêng đầu sang phía đối diện, nhìn dòng sông bên bờ đối diện, cây cầu đá uốn lượn, ánh đèn cam lang thang tràn vào mắt, trông đẹp hơn ban đầu. “Váy của cô.”
Anh ta thốt ra ba chữ, tôi ngơ ngác cúi đầu xuống, sau đó vội vàng duỗi thẳng vạt váy đang cuộn tròn, vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh: “Tôi không nhìn thấy.
Giọng điệu của một quý ông tử tế làm tôi bớt bối rối.
Tôi cảm ơn một lần nữa và vẫy tay với người trong xe: “Quan Lập Thành, tạm biệt.
Tôi đi ra ngoài vài bước, giọng nói của anh ấy không cao cũng không thấp, nhàn nhạt lướt qua cửa kính xe, khẽ nghe thấy: “Màu hoa đào rất hợp với cô.”
Tôi sửng sốt, lập tức hiểu ra anh ấy đang ám chỉ điều gì, trợn mắt ngoác mồm quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy: “Tôi không cố ý nhìn.” Anh ta nằm chặt tay đặt lên môi, sắc mặt không chút thay đổi: “Tôi vô ý nhìn.
Tôi sờ vào mặt mình, lửa cháy lan tràn, nếu không đáp lại thì cũng có vẻ hẹp hòi, nhưng cũng không thể trở mặt được. Mà đáp lại thì tôi cũng không biết nói gì nên tôi chỉ biết giả vờ như người câm, cúi đầu lên xe của mình.
Vào nửa đêm ngày hôm đó, một sự kiện lớn đã nổ ra ở Thanh Tân, nói chính xác là một cuộc hỗn loạn do các cuộc biểu tình kích động.
Vương Hữu Phong giật một lô đạn dược và máy nghe lén mini, những thứ này rõ ràng là dùng để đối phó với xã hội đen ở Đông Bắc. Từ đầu những năm 1980 đến vài năm đầu sau đó, giao tranh trong đám giang hồ thật sự quá hung hằng ngang ngược, đắc tội với gia tộc bạch đạo, số lượng đếm không xuể. Chỉ có điều là chuyện Vương Hữu Phong trắng trợn ra tay cướp đoạt là điều khá bất ngờ, anh ta chính là trợ thủ đắc lực của Lâm Hào Kiện, những gì anh ta làm chính là đại biểu cho ý của Lâm Hào Kiện.
Đám lưu manh của thế hệ trước nay là một trong ba kiêu hùng của vùng Đông Bắc, anh ta phát động như vậy thì chỉ sợ tiền mất tật mang, không lấy được hàng hóa, không chừng là sẽ gây ra một trận đánh ác liệt.
Vào đêm trước khi Tổ Tông của tôi rời đi, anh đã ăn một bữa ăn với tôi, sau đó trở về chỗ Văn Nhật Hạ.
Anh nói với tôi rằng phiền phức có hơi lớn, nhưng không ai dám động vào anh, chỉ đi qua mà thôi.
Hai ngày nữa, Tổ Tông cũng thường phục đi rời khỏi Long Giang, cũng không kịp chào hỏi.
Đúng như dự đoán, đảm hàng này ở Cát Lâm. Hang ổ của Lâm Hào Kiện, địa bàn quan trọng nhất và công việc kinh doanh của ông ta đều chất đống ở đó.
Trò chơi trắng đen, tốt hay xấu cũng chưa biết, tôi không dám liên lạc với Tổ Tông vì sợ anh phân tâm gây sai lầm. Gắng gượng chờ đợi năm ngày, cuối cùng thì anh cũng chủ động gọi điện cho tôi để tôi khỏi lo lắng, anh nói là đã tìm thấy tung tích của hàng. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu anh đã ra tay mà còn không tìm thấy thì sẽ thành trò cười, tôi hỏi anh tình hình thế nào và bước tiếp theo có nguy hiểm không.
Anh im lặng một lúc: "Hai ngày sau anh sẽ về Thanh Tân.”
Tôi sửng sốt, Tổ Tông đã dập máy.
Nghe giọng điệu của anh thì chắc là không dễ lấy được hàng, có lẽ tin tức trinh sát bên trong cũng không đơn giản như vậy.
Xét cho cùng thì khả năng phản trinh sát của đám lưu manh cũng rất trâu bò, thứ duy nhất có thể ngăn được bọn họ chính là vũ khí nóng. Một khi thứ đồ chơi này rơi vào tay bọn xã hội đen thì chúng sẽ nghiên cứu và việc phản nghe lén sẽ dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó thì không thể nắm bắt được tin tức, không thể tìm ra tung tích của họ, thậm chí còn dẫn dắt mọi người vào sương mù, như vậy thì lấy cái gì để đánh cắp tình báo rồi càn quét?
Lưu manh nhỏ không nhạy bén và không gây hại nhiều, nhưng bị nếu bị người cấp cao lấy được thì có thể gây ra sóng gió lớn.
Thành thật mà nói thì tôi nghi ngờ Văn Mạnh Hùng.
Anh ta bắt được tôi hai lần, nhưng đều bị ngắt quãng giữa chừng, hẳn là trong lòng ngứa ngáy khó chịu... người mà anh ta hận nhất chính là Tổ Tông, bố của Tổ Tông đã đè ép Văn Mạnh Hùng không chỉ một lần, Văn Nhật Hạ ở nhà chồng thì không được sủng ái, có địa vị cao thì cũng như không, vợ bé của Tổ Tông cũng không phải là đèn cạn dầu, quan hệ vợ chồng nói chung như giấy mỏng.
Văn Mạnh Hùng bốc đồng và liều lĩnh, hữu dũng vô mưu, sau khi ông cụ lui về mà anh ta còn có thể ngồi chắc cái ghế của mình, nói anh ta không cấu kết với lưu mang ba tỉnh miền Đông Bắc, không được họ nâng đỡ thì tôi không tin. Văn Nhật Hạ lừa gạt Trình Sảo để đến tìm Hắc Trạch, cho dù là ném tiền cho anh ta ra sức làm việc, nhưng mà Hắc Trạch sẽ vô duyên vô vớ đồng ý sao?
Vợ của quan chức trở mặt vô tình, đó mới là đòi mạng!
Phong ba vẫn chưa kết thúc thì Lam Liễu lại nhắn tin cho tôi, cô ta nói rằng Mễ Loan đã bị đánh, hiện đang ở một bệnh viện ở Thanh Tùng, ở bên đó có một người bạn, lúc trước cô ấy làm thủ tục phá thai là do người bạn này làm.
Hậu Trung Kiên của Mễ Loan muốn đưa cô ấy đến Hà Bắc nhưng mà cô ấy không vui, điều kiện bao nuôi rộng rãi như vậy lại không thể gây ấn tượng với gái làng chơi, mấy ông lớn đó có thể không nghi ngờ sao? Mễ Loan đi tìm đường chết, quay mặt đi tìm người khác, rất giàu có và quyền lực.
Vẫn còn chưa cắt đứt sạch sẽ với Hậu Trung Kiên, đây chẳng khác nào vợ đi ngoại tình, mấy nhân vật ông lớn này nổi giận trực tiếp xử cô ấy. Sau đó để thư ký phao tin với vợ cả, nói Mễ Loan giật dây anh ta ly hôn, muốn đuổi cô ấy đi Hà Bắc, còn tuyên bố là có thai, muốn thượng vị.
Vợ cả đã thuê hơn một chục bà già gần khu vực làm việc của người nhập cư, mang theo những đôi giày hôi hám và chày cán bột để đánh hội đồng Mễ Loan. Họ đã đánh gãy ba chiếc xương sườn, chảy máu nặng ở bụng và suýt phải cắt bỏ tử cung.
Nhìn đi, phong thủy luân chuyển, mấy chị em trong ngành này thông minh quá sẽ bị thông minh hại là điều dễ hiểu. Mễ Loan chế giễu tôi khờ dại, cứ muốn đùa giỡn trái tim của đàn ông, nhưng mà ít nhất tôi chưa từng bị đánh.
Tôi mỉm cười, cô ấy là chị của tôi, là tiền bối của tôi, tôi nhất định sẽ đến gặp cô ấy, nhưng mà người kia đã bị dọa sợ nên không còn dám bao nuôi. Mễ Loan đã không còn chỗ dựa, sợ vợ của ông lớn kia giết chết cô ấy vì lẽ đó không thông báo cho bất kỳ chị em nào trong giới, mấy chuyện mất mặt như vậy che giấu còn không kịp.
Tôi bắt taxi đến thẳng quán ăn ngoài trời gặp Lam Liễu, cô ta tự lái xe đến đón tôi đi, đợi đến khi tôi uống xong hai cốc nước mận thì cô ta cũng vẫn chưa tới. Bầu trời âm u mấy tiếng đồng hồ thì đổ mưa, toàn bộ con phố đầy mưa mù, những ổ gà ở vịt và ẩm thấp đầy nước, mấy người lái xe qua lại làm nước văng tung tóe, tạo ra một khoảng lầy lội.
Những hạt mưa bụi rơi nghiêng nghiêng, rớt lên trên mái hiên, rơi xuống tận ngọn tóc và sợi lông mày, tôi lấy xuống một bông hoa màu tím đang leo lét trên vách tường gần tủ kính. Tôi chợt nhớ buổi chiều tà khi Tổ Tông đưa tôi về, anh cũng hái một bông hoa trắng cài lên đầu tôi.
Anh nói, từ nay về sau tôi là người của anh.
Với trái tim nặng trĩu, cuộc sống của tôi đã đi chệch khỏi ban đầu, vượt qua tầm kiểm soát của tôi và nó tôi cũng không thể nào kiềm chế sự phát triển của nó.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lam Liễu gọi cho tôi, cô ta nói có một ông chủ lớn đã ra lệnh cho cô ta tiếp rượu, cô ta nếu từ chối sẽ khiến chuyện Mễ Loan nhập viện sẽ bị lộ ra. Tôi nhìn thời gian, nếu như đi qua đó thì tôi e rằng tôi sẽ phải ở lại một đêm, nếu tôi không trở về nhà vào buổi tối thì tôi sợ không thể giấu Tổ Tông của mình, tôi nói với Lam Liễu là an tâm làm việc, sáng mai lại nói sau.. Tôi tính tiền rồi đứng dậy, đội mưa sang bên kia đường để đón xe, vô tình nhìn thấy Tiến Bình từ trong đám đông, anh ta vội vàng cầm ô đi về phía tôi. Tôi thầm kêu không ổn lập tức xoay người quay lại, anh ta còn nhanh hơn tôi, ba bước thành hai bước đưa tay che trước mặt tôi, cái ô đó cũng che đầu trên đầu tôi: “Cô Trình:
Tôi vội vàng dừng lại và lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh ta bỏ qua sự thù địch của tôi chỉ vào chiếc Bentley cách đó không xa, rất nhẹ nhàng: “Anh Nam bảo tôi đến đón cô, anh ta đang đợi ở nhà.”
Tôi thẳng thắn bảo là không đi.
Tôi đẩy anh ta ra rồi đi nhanh sang phía bên kia cầu thang, định tìm đường khác, Tiến Bình cũng không vội chạy theo tôi: “Cô Trình, cô hà tất phải chống cự vô nghĩa như vậy chứ? Tôi chỉ phụng lệnh làm việc thôi, cũng không có ác ý, hơn nữa, ngay cả Thẩm Hạo Hiện hại cô thì anh Nam cũng sẽ không.”
Tôi khó chịu nhất khi mọi người mắng Tổ Tông của tôi, tốt hay xấu thì trong lòng tôi tự biết, người ngoài thì biết cái khỉ gì.
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, Tiến Bình cúi người ra hiệu cho tôi lên xe, anh ta cứ một mực dùng thái độ cung kính, chấp nhất không chịu buông tha cho tôi.
Thuộc hạ đắc lực của Trương Thành Nam ra mặt, dựa vào chút sức lực của tôi mà lấy cứng đối cứng thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Tôi không bị điên, không muốn tự tìm xui xẻo, tôi đặt ra điểm mấu chốt: “Muộn nhất là buổi tối phải đưa tôi về.
Tiến Bình nói một cách tự nhiên, anh Nam không làm mấy chuyện vô lại kia, tôi có muốn đi theo anh ta hay không thì điều đó phụ thuộc vào ý của cô Trình.
Tôi dứt khoát nói hãy để anh ta dẹp bỏ ý niệm này đi.
Tôi bước lên xe mà mặt không chút biểu cảm, trong lúc Tiến Bình không chú ý thì tôi đã gửi một tin nhắn ngắn cho Hai Sói. Tôi dặn dò anh ta ra lệnh cho một vài tên đàn em đến quấy phá sòng bạc của Trương Thành Nam càng sớm càng tốt, không cần làm quá lớn, chỉ cần làm tổn thương vài con bạc, gây ra động tĩnh là được. Nếu không tiện làm ở chỗ sòng bạc thì đi chỗ xông hơi.
Tiến Bình thu lại chiếc ô, gạt đi những giọt nước trên đó rồi phi nước đại về phía biệt thự mà tôi đã đến thăm trước đây.
Tôi đi theo anh ta lên lầu, đến một phòng ngủ tiếp giáp với bể bơi ngoài trời, cửa mở, có những chùm ánh sáng bên trong rất đẹp, giống như những bong bóng lung linh. Chiếc đèn chùm nhiều màu sắc treo trên trần nhà, từng đường ánh sáng phát ra kéo dài lên bốn bức tường, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hình bán nguyệt nhìn ra sông Thanh Hương đèn đuốc sáng trưng. Những ham muốn xác thịt, yêu và hận, phong tình và cám dỗ, của thành phố đều nằm trong con mắt của người đàn ông trong trước cửa sổ.
Tôi nhìn chăm chăm chiếc áo ngủ màu đen trên người anh ta, biết rõ ràng, không nói một lời cởi cúc áo, Trương Thành Nam nhìn thấy mọi thứ qua tấm kính, anh ta nhếch môi thích thú, nhấp một ngụm rượu đỏ, không nói gì.
Tôi dựa vào cửa nhếch môi bán rẻ nụ cười, tôi vuốt cổ họng, giọng nói vô cùng lắng lợ: “Ông chủ Trương, hôm nay chúng ta chơi cái gì?”
Cửa kính là vật trung gian, phản chiếu tôi và anh ta, hai chúng tôi không nói gì mà nhìn nhau thật lâu, anh ta ngửa cổ uống cạn, rượu đỏ như màu máu tanh bám vào môi, anh ta há mồm, khắp nơi như say theo. “Cô Trình lại đây, tôi sẽ nói cụ thể cho cô nghe.
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, gót chân đá thẳng ra sau, một tiếng vang lớn, chiếc cửa nặng nề đóng lại.
Tôi yểu điệu bước đi, giống như một một cành liễu mỏng manh, đi tới vị trí cách anh ta một bước, đặt tay lên xương vai của anh ta: “Hẳn là lô hàng đó nằm trong tay anh đúng không?"
Anh ta cười khẽ, chiếc cốc rơi khỏi đầu ngón tay và ngay lập tức vỡ tan, anh ta ép tôi lui về chiếc giường ở giữa phòng. Tôi không giãy dụa chút nào, dê vào miệng cọp, nếu cứ phản kháng sẽ làm cho khát vọng chinh phục của con cọp lớn hơn mà thôi, không thể ngăn cản nên tôi chỉ có thể thuận theo anh ta, muốn đổi khách làm chủ, nằm trước tiên cơ.
Tôi yêu kiều nhìn anh ta, ngón tay mảnh khảnh lướt qua hầu kết anh ta: "Ông chủ Trương, anh không đợi tôi đi tắm sao?”
Trương Thành Nam lật người lại, cái bóng đen thon dài che gần hết người tôi. Vẻ mặt không gợn sóng của anh ta ẩn chứa chút tức giận, anh ta dùng đầu ngón tay nhấc cắm tôi: "Lần trước bị cô Trình dụ dỗ, lần này sợ là không đi được rồi.”
Tôi bật cười: “Tôi và Hạo Hiên chính là như vậy. Ăn món khai vị rồi thì sẽ đỡ thèm món chính, làm sao tôi biết được ông chủ Trương là người không dễ trêu chọc.” Tôi cắn ngón tay của mình, nụ cười quyến rũ không thể che giấu được, anh ta nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của tôi: “Lần này tôi sẽ không phạm sai lầm nữa.”
Khí phách anh hùng của Trương Thành Nam được màu đen tôn lên, người đàn ông mặc đồ màu tối đa phần ổn trọng nhưng không hẳn là sẽ trưởng thành. Sau khi biết anh ta, tôi nghĩ phong độ của thủ lĩnh băng cướp thực sự rất ưa nhìn, làn da trắng, nụ cười yếu ớt trên mặt dường như còn ngậm lấy vẻ lưu manh, quyến rũ không nói nên lời.
Đàn ông mặc đồ ngủ, lười biếng gợi cảm, câu hồn đoạt phách.
Anh ta bắt được tôi, cục diện không tên này hơi mất kiểm soát, tình huống bất ngờ mà tôi dự đoán vẫn chưa đến. Là do có xảy ra sai sót ở giữa hay Hai Sói đã hiểu sai, tôi định gài bẫy trả thù anh ta, tại sao lại biến mất rồi.
Tôi cố nén lo lắng: “Ông chủ Trương, anh muốn ngủ không với tôi sao?"
Anh ta buồn cười: “Cô muốn gì.
Tôi hỏi ngược lại anh ta là tôi đáng giá bao nhiêu.
Anh ấy dẫn tay của tôi và chạm vào thứ gì đó, quấn quanh đầu ngón tay của tôi, món đồ kia lẫn một chút mát lạnh trong hơi ấm, trong nháy mắt tôi không có phản ứng.
Đó là một sợi dây chuyền. Anh ta cho tôi hai lần, bán đấu giá một lần, đều là anh ta vì tôi mà khắc tên.
Tôi nháy mắt hơi thất thần cầm sợi dây chuyền, anh ta hôn lên môi tôi, vừa thật cẩn thận vừa cuồng nhiệt: "Tiểu Ngũ quà sinh nhật muộn. Em có thích không?”
Anh vừa hôn vừa cười: “Đeo lên cổ em, vậy tính là em thuộc về tôi.