Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-74
Chương 74: Tốt hơn là nên như thế này mãi mãi
Đoạn này vô cùng khó coi, tam giác lệch này là một tờ giấy, một tấm màn che, một màn mỏng, tuy rằng khác xa sự thật, nhưng là sai biệt một chút ý nghĩ, sai biệt một chút cũng không chống chọi nổi sóng gió, nghi ngờ và nghi kỵ.
Trương Thành Nam này dám trắng trợn không kiêng dè gì cả, bởi vì anh ta không cần phải trả giá, anh ta chắc chắn phải đối mặt với cuộc chiến này, có tôi cũng được mà không có tôi cũng tốt. Anh ta và Tổ Tông sớm muộn gì cũng một mất một còn.
Nhưng tôi thì không thể.
Tôi nhất thời bị ma quỷ xui khiến, sự sa đọa và ham mê, vì dục vọng, vì tình dục, kích thích mà phải trả một cái giá cực kỳ đau đớn thì tôi không chịu nổi.
Tôi hoảng loạn không biết mình nên làm gì, chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy.
Trương Thành Nam vững vàng khống chế tôi và cố định vào ngực anh ta, tôi dưới tình thế cấp bách mà đánh anh ta, lòng bàn tay xẹt qua gò má anh ta. Anh a ta bắt lấy tay tôi, nụ cười không sâu không cạn, mà Tiến Bình rùng mình khi nhìn cảnh đó. “Tiểu Ngũ, đừng nghịch ngợm." Anh ta dung túng tôi làm càn, lời nói của anh ta sắc bén và đầy tính răn đe. Tôi nghiến răng nói rằng anh đến rồi.
Chỉ có ba chữ nhưng tôi phải dùng cả một phút dài để nói xong, màu máu trên môi đã biến mất, anh ta nhận thấy tôi đang lo lắng và sợ hãi. Trương Thành Nam dương cầm lên, Tiến Bình đã hiểu, anh ta vẫy tay ra hiệu thuộc hạ đóng cửa này lại. “Đường chủ Vương, mời Thẩm Hạo Hiên tới sát vách." Lúc này thì Vương Hữu Phong cứ lúc nhìn tôi, lúc nhìn
Trương Thành Nam, anh ta đột nhiên bừng tỉnh: “Cái này dễ xử lý, chỉ có bốn nhà đánh bạc, tùy tôi thích cái nào, vì vậy tôi sẽ không làm lỡ." Vệ sĩ nơi này vội vã ra ngoài thu xếp, thuộc hạ của Tiến
Bình nhanh tay lẹ mắt, lại đi đóng cửa phòng, ngăn chặn chặt chẽ, người qua lại bên ngoài dù cố ý hay vô ý đều không thể nhìn thấy.
Mặc dù vậy nhưng mà tôi đã run lên vì sợ hãi.
Có hàng chục chỗ xông hơi ở miền Đông Bắc, Kim Phượng không nổi tiếng, thậm chí không được đặt tên. Không phải Trương Thành Nam không đủ tiền mà là anh không làm, tiền và tên đôi khi có thể không thể có cả hai. Kim Phượng là công cụ kiếm tiền của anh ta, nhưng không nổi tiếng, nổi tiếng đồng nghĩa với việc các quan to khách quý đến chật nhà, hận không thể giết chết Trương Thành Nam. Làm sao việc kinh doanh mại dâm có thể hoạt động giữa thanh thiên bạch nhật được.
Cái chỗ đó lại bị tôi chọc một cái, anh ta tức điên lên, nhưng mà không thể mắng mỏ, dở khóc dở cười. Anh ta không ngờ lúc dục hỏa đốt người, lưu luyến thân thể của tôi thì suýt chút nữa anh ta đã mất đi cục vàng. Anh ta mang theo tức giận mà hôn đội tại của tôi, hôn với sự thương hại, như một người thích đồ ăn ngọt, ăn một viên kẹo ngon: "Có tôi ở đây em sợ gì.
Hai hàng răng của tôi kêu răng rắc, trên mặt nổi lên gân xanh và đôi mắt đỏ ngầu dưới đáy mắt tràn đầy hận ý và sợ hãi: "Nếu Hạo Hiên nhìn thấy tôi.”
Ngón trỏ của Trương Thành Nam đặt ở trên môi tôi, chặn lại mấy lời bạc tình tôi suýt chút nữa bật ra: “Tiểu Ngũ tôi không muốn nghe."
Đầu ngón tay của anh ta lưu luyến trêu chọc vành tai nhỏ nhắn của tôi: "Em đi theo tôi không tốt sao? Tôi có chỗ nào có thể không thỏa mãn em?”
Mặt tôi tái nhợt như người chết, Trương Thành Nam cau mày, ôm tôi chặt hơn, như muốn hòa tan tôi vào người anh ta, dùng nhiệt độ của anh ta sưởi ấm cho tôi, anh ta nói nhỏ rằng sẽ không phát hiện ra.
Thuộc hạ vội vàng quay lại báo cáo gì đó với Vương Hữu Phong, anh ta sửng sốt: “Cô ta làm sao có thể thông đồng với bạch đạo?” “Anh Long, anh đúng 100%, đã vào cổng Vương Hữu Phong cắn chặt hàm răng: “Nhân tình?"
Thuộc hạ nói không giống, ở tuổi này dù cô ta có bảo dưỡng tốt như thế nào đi nữa, Thẩm Hạo Hiên đã thấy nhiều cỏ non như vậy thì không thể nào ăn cô ta được.
Trước khi thuộc hạ nói hết nửa câu thứ hai thì ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân liên tiếp, họ lờ mờ đi qua cánh cửa khép hờ, khoảng mười mấy lần như vậy, sau đó mới yên tĩnh trở lại.
Ngay sau đó thì bàn ghế sát vách đã chuyển động cót két, cọ xát mặt đất, phát ra tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, Vương Hữu Phong nháy mắt, thuộc hạ củi người chạm vào tường ấn động vô tây hết sức thận trọng. Một lúc sau kéo ra hai viên gạch, mặt sau của viên gạch vẫn chưa mở ra, khảm một cái kính hình thoi hướng mặt bà, nhìn thoáng qua liền rõ ràng.
Tôi nhìn thấy Tổ Tông, anh mặc một bộ quần áo công sở màu xanh nước biển, Anh ta đang nghiêng người, hình dáng như ẩn như hiện, nhưng khuôn mặt rất rõ ràng. Anh xách va li da trên tay, lần lượt bước vào phòng riêng với Cửu Tỷ.
Cảnh tượng gặp gỡ hắc bạch đạo này, đừng nói là ngoài dự liệu của tôi, ngay cả Trương Thành Nam vốn là người trấn định tự nhiên cũng tâm tình bất định, vô cùng khó lường.
Vương Hữu Phong đầy ẩn ý: "Hóa ra cành ô liu do cô Cửu ném không chỉ dành cho ông chủ Trương, cô ta cũng không buông tha cho Thẩm Hạo Hiên.
Anh ta chỉ nhắc nhẹ mà thôi, cũng không nói thêm gì nữa, trong tư thể đang xem một trò hay.
Đại ca giang hồ bị phản bội ngay dưới mắt, chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười đến rụng răng, với sự ngông cuồng của Trương Thành Nam, anh ta không đánh chết Cửu Tỷ thì anh ta không mang họ Trương rồi.
Các băng nhóm của Cát Lâm thì chia làm ba thế chân vạc, Trương Thành Nam và Cửu Tỷ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, vì mỏ dầu nên họ mới đạt được liên minh, mối quan hệ rất mỏng. Một khi cánh của Cửu Tỷ càng cứng hơn hoặc lợi ích của hai bên bị chia rẽ thì nhất định sẽ đối đầu. Lâm Hào Kiện hiện đang bị bỏ bên ngoài, sau khi cướp bóc lô hàng này thì còn họa vô đơn chỉ hơn, làm cây đình trong mắt của cảnh sát. Ông ta chống lại con mắt của giới bạch đạo ở các tỉnh thành thực sự là quá vất vả, cho nên ông ta nóng lòng muốn lên một chiếc thuyền nhỏ khác, để lướt qua những con sóng lớn ở đây. Việc ông ta lôi kéo Trương
Thành Nam cũng là điều hợp lý, nếu muốn đi cùng một chiếc thuyền, trước tiên phải tiêu diệt sự liên mình của Cửu Tỷ để đuổi cô ta đi.
Cửu Tỷ này cũng hồ đồ, chỗ nào đi mà không được tại sao nhất định phải đi vào địa bàn của Lâm Hào Kiện, đây không phải là súng tự bắn mình sao?
Cô ta tháo chiếc kính râm treo trên sống mũi xuống, gió xuân tràn đầy trên mặt: “Viện trưởng Thẩm, anh hà tất phải khách khí với tôi? Tôi tổ chức yến tiệc chiêu đãi anh mà anh lại không chịu đến, lại thích chỗ rồng cá lẫn lộn này, chẳng lẽ anh không tin tôi Tổ Tông nhìn quanh và phủi bụi trên quần áo: "Ở Thanh Tùng, ông chủ Lâm và Cửu Tỷ nói chuyện so với tác dụng của tôi thì chơi chết ai cũng không biết được, tôi thực sự không thể tin được!" Cửu Tỷ nhìn chăm anh ta một hồi, ngầm hiểu ý mà cười to: “Tôi chỉ chiếm một phần nhỏ ở thành phố Thanh Tùng này thôi, chỉ muốn kiếm chút cơm ăn. Bố anh bí thư Thẩm kiểm soát ba tỉnh của miền Đông Bắc, viện trưởng Thẩm đến chỗ này của tôi, tôi ngàn lần không dám thất lễ”
Cô ta duỗi tay ra hiệu mời ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau, thuộc hạ bẩm một nút, tấm vải màu đỏ trên ngay lập tức mở ra, sau đó chỉ nghe cạch cạch một tiếng, từ dưới đáy bàn nổi lên một hộp hình vuông lớn. Trên đó có bài tây, mạc chược, tất cả mọi thứ đều có, Cửu Tỷ nói rằng cô ta đã nghe nói rằng viện trưởng Thẩm rất giỏi đánh bạc, không biết bây giờ anh có thể cho cô ta mở mang tầm mắt được hay không.
Tổ Tông của tôi nói rằng anh vốn định chơi hai ván. Cửu Tỷ đập tay một cái thuộc hạ nhận lệnh đi ra khỏi phòng riêng, một lát sau mang theo một đám người xinh đẹp chia bài, tất cả mười tám mười chín tuổi, cao thấp mập ẩm đều có, dáng dấp vô cùng nóng nóng, các siêu mẫu trên sàn diễn cũng thua kém họ. Người mẫu châu Âu thì eo ót, ngực chảy xệ, mông lép, không tròn trịa. Cô gái đứng đầu hàng có những đường nét đặc biệt duyên dáng ở eo và hồng, như một quả bầu được chạm khắc tinh xảo, độ cong đó nhìn là muốn sờ nắn một cái.
Tổ Tông nhìn chăm chăm cô ta hồi lâu cũng không rời mắt, người phụ trách có ánh mắt lập tức cười híp mắt đẩy cô ta ra ngoài, giây tiếp theo người chia bài lảo đảo ngã xuống bên cạnh Tổ Tông.
Tổ Tông đối với việc chơi đùa gió trăng này rất cởi mở, nó chưa bao giờ giả vờ, cũng không thích làm chính nhân quân tử. Anh vừa ý người nào thì làm người đó, thích chơi lâu thì mua nhà bao nuôi, nếu không thích nữa thì cho một khoản tiền rồi tách ra, sau đó như người dưng với nhau.
Anh có tư cách để chơi.
Cho dù là vợ bé cũng không có tư cách, Kiều Oanh kia được sủng ái biết bao nhiêu chứ, lúc đó Tổ Tông của tôi cũng đồng thời bao nuôi tôi và Lê Hạ Vũ còn có một vài người mẫu chân dài. Vợ bé cũng đã khóc lóc nhiều lần, muốn độc chiếm anh nhưng mà cũng không có cách nào. Nếu Tổ Tông có tâm trạng tốt, lúc vợ bé làm nũng ghen tuồng thì anh cũng cho chút mặt mũi, đem mấy người mới vui vẻ với anh đá ra ngoài, còn nếu mà anh không vui không muốn cho mặt mũi thì chỉ giả vờ câm điếc cho qua chuyện.
Tôi có thể tồn tại đến ngày nay thì ngoài cặp da này ra, tôi cũng có quá nhiều lợi thế vô hình, biết so đo tính toán, biết tiến lùi, bao dung, khôn khéo, không để lộ ra ngoài. Nếu chiếm một vị trí trong giới những quan chức quyền thể đó là việc làm lâu dài, cần phải qua nhiều lần gọt giữa lửa mạnh đốt người thì mới có được.
Tổ Tông không đáp lại cũng không từ chối, tùy ý để cho người chia bài dựa vào anh, Cửu Tỷ gật đầu với người quản lý: "Chuyện này sẽ được ghi vào tài khoản của đường chủ Vương đi, tôi sẽ quyết toán với anh ta vào cuối năm.
Nhìn dáng vẻ này thì hẳn là Cửu Tỷ rất rất quen thuộc với Vương Hữu Phong, khi anh ta la lối sòm thì Trương Thành Nam đã nghịch bật lửa, cười lạnh một tiếng.
Tinh thể đảo ngược quả nhanh khiến Vương Hữu Phong không kịp ứng phó, anh ta lo sợ vịt ngậm miệng lại bay đi, vội vàng giải thích: “Ông chủ Trương, tuy Cát Lâm rộng lớn nhưng cũng chỉ có một số ít người có thể tạo ra mặt mũi trong ngành này. Bác Kiện cũng làm ăn kinh doanh như cô ta, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc, những biến động sau này đều là do lời của ông chủ Trương. Cùng ai kết liên minh mà không phải là đồng minh? Bác Kiện không coi trọng tiền bạc, ông ta chỉ muốn dành dụm chút tiền để có thể vô tư dưỡng lão mà thôi."
Trương Thành Nam ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi biết."
Vương Hữu Phong nói thêm rằng ông chủ Trương mắt sáng biết chọn ngọc, nên lựa chọn ai, nên làm như thế nào, muốn có tiền tài trong một lúc hai là bình an lâu dài thì anh ta chắc sẽ tính toán được. Bàn mạt chược bên cạnh nhanh chóng đủ người, Tổ
Tông đánh ra một con cửu vạn, Cửu Tỷ cười đẩy xuống con bài có hình dạng giống nhau, đều là một gạch: "Nhà của tôi đâu? Điềm lành, trước đây trên sòng bài tôi đỏ mắt cũng không mò được, vừa mở đầu thì viện trưởng Thẩm đã cho tôi một trận, anh đúng là quý nhân của tôi."
Tổ Tông trầm ngâm liếc nhìn Cửu Tỷ bên kia: “Điềm báo thật tốt, cô Cửu thức thời biết nhìn việc, không biết đánh bài có gặp may hay không.”
Anh nói chậm rãi xong nhấc ly rượu lên, người chia bài dựa yểu điệu dựa vào anh ta thức thời lập tức rót đây, cô ta nhất thời phạm lỗi khiến trên cổ áo sơ mi của Tổ Tông có một ít rượu bằn lên. Trên cổ áo sơ mi trắng có chút tì vết, lấm tấm đỏ tươi, người chia bài vội vàng liếm láp sạch sẽ, cô ta làm việc vô cùng dốc sức, dường như đó là đang liếm một người đàn ông chứ không phải là một mảnh quần áo. Cô ta liếm đến khi chỉ còn dấu vết mơ hồ thì đầu lưỡi rụt vào trong môi: “Viện trưởng Thẩm, xin đừng trách tội”
Biết hầu hạ, khi gặp may biết cách nắm bắt lấy cơ hội, người đàn ông nào vừa nhìn thấy xôi thịt như vậy mà còn nỡ lòng trách tôi chứ.
Tổ Tông nằm cầm cô ta lắc qua lại: “Tên là gì?” Người chia bào nói nhỏ mình tên là Phương Nhung. Tổ Tông cười lớn: "Là ai bảo cô lên." "Giám đốc sòng bạc."
Tổ Tông rút tay về, đùa giỡn thì đùa giỡn nhưng mà anh cũng không quên chuyện nghiêm túc, không giống mấy cậu ấm kia, anh hoàn toàn không phải là người có đầu óc sâu bọ, thậm chí không thèm đếm xỉa đến chuyện vớ vẩn.
Cửu Tỷ đánh ra một con bài: “viện trưởng Thẩm nói rõ. “Cô Cửu đã ở trong vòng này lăn lộn hơn mười năm, cô hẳn là có hiểu biết sâu sắc về những đồng môn của mình đúng không?"
Bàn tay bắt bài của Cửu Tỷ dừng một lát.
Tổ Tông thong thả nói tiếp, ra lệnh cho người chia bài châm cho anh một điều thuốc.
Người chia bài dùng miệng đốt thuốc, đầu thuốc bị đốt đến đỏ rực, làn khói quấn quanh, cô cắn răng ngậm thuốc ghé sát miệng anh, dụ dỗ một cách trần trụi, khuôn mặt tràn đầy ý tứ là ngủ với tôi. Tổ Tông cong môi mỉm cười, chậm rãi búng tàn thuốc, tàn thuốc lay động tứ phía, người chia bài run rẩy, Tổ Tông lấy ra một điếu thuốc mới, tự mình châm lửa, ánh mắt không thèm nhìn cô ta: “Cút.”
Người chia bài lập tức ngẩn ra, điếu thuốc trong miệng rơi ra ngoài, vừa mới hộ lên chữ “Thẩm" thì ánh mắt dữ tợn của Tổ Tông bắn qua: "Không thể hiểu được người sao?"
Người chia bài hoảng sợ, cô ta không hiểu mình đã hầu hạ chỗ nào không tốt lại chọc giận ông lớn này, nhưng mà cô biết mình không thể hỏi thêm, gắng gượng nở một nụ cười, sau đó đi ra khỏi phòng.
Tổ Tông nói cô Cử đừng để ý, anh đang muốn nói chuyện công việc với cô ta nên không thích phụ nữ làm phiền.
Cửu Tỷ mỉm cười: "Là tôi đã sơ xuất, viện trưởng Thẩm khác với những người đàn ông cứ thấy gái đẹp là chảy nước miếng ba tắc "
Tổ Tông hút thuốc gần hết, tro bụi dài và hẹp rơi ra, tan trong bình thủy tinh, hóa thành một đống bùn khô. "Đạo lý bọ ngựa bắt xe chim sẻ ở phía sau, cô Cửu đây chắc chắn đã nghe qua, Anh buông thuốc ra, ngón tay buông lỏng, rồi chà xát những đầu ngón tay đầy rẫy mùi nicotine: "Tôi cũng không ngại mà đi thẳng vào vấn đề, Lâm Hào Kiện lấy hàng của viện kiểm sát thành phố, tất thẳng vào mặt Thẩm Hạo Hiện tôi, tôi và ông ta không đội trời chung. Trương Thành Nam hợp tác với cô có mấy phần là thật mấy phần là giả, cô Cửu nghĩ thế nào.
Cửu Tỷ nhưởng mày, không nói lời nào. “Cô Cửu nghĩ rằng giá trị của bản thân có thể tồn tại trong hòa bình được bao lâu. Tham vọng của Trương
Thành Nam là nuốt chửng quyền lực của toàn bộ ba tỉnh miền Đông Bắc và nằm trong tay các mỏ dầu. Cô Cửu và Lâm Hào Kiện là người cùng một đường, kẻ thù của anh ta, chướng ngại vật của anh ta.
Tổ Tông như có thể định liệu trước chỉ vào minh nói: “Nếu cô Cửu hợp tác với tôi thì tôi sẽ đưa một tay che chở cho Cát Lâm, bảo vệ mọi việc kinh doanh của cô và bảo vệ địa vị của cô."
Cửu Tỷ liếm đôi môi đỏ mọng, cúi đầu nhìn bàn tay được sơn màu đen của mình: “Vụ làm ăn này quả thực có sức hấp dẫn, nhưng mà viện trưởng Thẩm, tại sao anh lại ủng hộ tôi? Tôi và anh cũng là người không đội trời chung với nhau.
Tổ Tông cầm ly rượu lên, thích thú lắc lắc: “Ai có thể làm bạn với tôi, tôi đương nhiên sẽ nâng đỡ người đó. Hậu quả xấu của phụ nữ và khả năng quay đầu chống đối đều nhỏ hơn nam giới.
Cửu Tỷ bật ra một tràng cười: "Viện trưởng Thẩm, anh đề cao tôi quá. Tại sao lại muốn gây chuyện chứ, tôi còn muốn ăn cơm nữa đó. Ông chủ Trương không chán ghét sự yếu đuối của tôi, sẵn sàng cứu giúp tôi, làm sao tôi có thể tư thông với địch phản quốc được."
Cô ta chưa kịp dứt lời thì Tổ Tông của cô đã đập mạnh chiếc cốc đang cầm trên tay xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, bén nhọn khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Lúc này Tổ Tông giống như một tảng băng đủ sức làm tê cóng mọi thứ, chỉ cần một cái chạm tay là sẽ vỡ tan tành, Cửu Tỷ liếc mắt một cái, biết rằng cục diện này đã bị phá vỡ, cô ta thu lại nụ cười: “Viện trưởng Thẩm, hắc bạch đạo rất khó làm bạn. Tôi cũng không tham lam, từ xưa đến nay gần vua như gần hổ, anh có bố mình chống đỡ, nếu thắng thì anh sẽ có kết cục tốt đẹp, còn nếu thua ra thì cũng sẽ có một con đường rút lui. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một một người phụ nữ bình thường mà thôi, nếu hợp tác với những người trong quan trường thì thực sự sự những nguy hiểm đó đó làm tôi phải lùi bước, Dù đó là miếng mồi béo bở đến đâu thì tôi cũng không có phúc để hưởng, tôi phải bảo toàn mạng sống trước đã."
Tổ Tông cười lạnh, còn Cửu Tỷ lại bắt đầu rút bài, họ chơi đến nửa đêm, chúng tôi ở bên này cũng im lặng lắng nghe toàn bộ quá trình. Cửu Tỷ rất trung thành với Trương Thành Nam, cô ta thà đắc tội với Tổ Tông chứ không phản bội liên minh trước đó của mình. Sắc mặt của Vương Hữu Phong càng lúc càng lúng túng, trong lòng anh ta rõ ràng, nếu so sánh với chủ Kiến thì Cửu Tỷ càng khó bắt chẹt, loại bỏ được Cửu Tỷ thì liệu Lâm Hào Kiện và Trương Thành Nam có thể yên ổn không? Cát Lâm thật sự không thể chứa hai con hổ.
Cửu Tỷ chính là chất kết dính do Trương Thành Nam lựa chọn, chính là người tiên phong, là một con cờ ổn định. Bây giờ cô ta càng kiên quyết không rời thì sau này sẽ càng không có khả năng xảy ra chuyện. Trương Thành Nam mơ ước Cát Lâm, thứ nhất là vì dầu mỏ, thứ hai là vì thế lực. Nếu anh ta hợp tác với Lâm Hào Kiện thì phải chia đều, hơn nữa sẽ luôn phải phải lo lắng đề phòng, có chỗ nào mà có thể so sánh được với Cửu Tỷ, một người luôn trung thành với một bên đây?
Tôi mơ hồ cảm thấy rằng Tổ Tông của tôi đang diễn trò.
Trong sòng bạc này có ai, hoạt động như thế nào thì anh đều đã nằm tất cả trong lòng bàn tay.
Anh ta đã chiêu mộ Cửu Tỷ là giả, muốn cho tất cả những người tay vách mạch rừng nghe thấy mới là sự thật. Mấy người bên quan trường và hắc đạo mỗi giờ mỗi phút đều đang chém giết và đấu trí với nhau, luôn thăm dò nhau, do thám, chạy trốn và dụ dỗ.
Người chống được đến cuối cùng thì không biết đã giảm lên biết bao nhiêu xương cốt, bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu súng đạn, bao nhiêu người bị đẩy xuống vực thẳm.
Tôi không thể giải thích được mà rùng mình, trong không khí chết chóc nhìn chăm chăm vào Trương Thành Nam, anh ta và tôi gần trong gang tấc. Hiện giờ anh ta chỉ im lặng mà uống rượu, một tay khác thì ôm tôi thật chặt, một khắc cũng không buông. Đôi môi tách ra làm căng vùng da xung quanh, âm thanh mềm mại và khô khốc.
Tôi không nhịn được mà chạm vào môi anh ta, không phải bằng ngón tay, mà bằng lưỡi của tôi. Tôi liếm những vận môi khô khốc trên môi của anh ta, nhìn thấy chúng từ từ trở nên ẩm ướt và trông đẹp như mọi khi.
Chính là người đàn ông này, anh ta là một nhân vật phản diện được pháp luật công nhận, một anh hùng được đạo nghĩa công nhận, là đúng hay sai, hư hư thực thực, cho dù như thế nào thì anh ta cũng đã thành công.
Trương Thành Nam đã chiến đấu bằng máu và nước mắt của mình, chiến đấu cho đến ngày nay, anh ta sẽ chỉ thua với sai lầm của chính mình, không chịu thua với thế giới này.
Nụ hôn bất ngờ của tôi làm cho anh ta sững sờ, chỉ trong hai ba giây, đôi mắt của anh ta từng chút từng chút lan tràn ý cười, đẹp hơn những ánh sáng trắng của ánh trắng, anh ta xoa nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt tôi: "Nếu em vĩnh viễn nghe lời như vậy, lúc nào cũng nép vào lòng ngực của tôi vậy hắn là điều tốt.
Rạng sáng cùng ngày, Tổ Tông của tôi vẫn còn ở Cát Lâm, tôi và Trương Thành Nam trở về Thanh Tân.
Lại là một giấc mộng không có hồi kết, tôi thức dậy một cách vội vàng.
Tổ Tông của tôi không phát hiện rằng tôi đã đến sòng bạc ở Thanh Tùng. Anh ấy và Cửu Tỷ đã rời đi trước khi chúng tôi rời đi, ma xui quỷ khiến như thế nào mà tôi lại tránh được một kiếp nữa.
Sau khi gặp Trương Thành Nam thì mỗi ngày tôi đều đang độ kiếp!
Tổ Tông cũng đã về đây vào ngày thứ ba, anh đã phải sức đầu mẻ trán một lúc nên ăn cơm không vô. Toàn bộ viện kiểm sát thành phố, hơn chục viện kiểm sát quận, huyện, như cháu trai, ngày nào cũng đứng ở cửa phòng làm việc chờ đợi bị quở trách. Tôi bận rộn hầu hạ nên cũng không dám hé răng, nhưng trong số đó có những người can đảm đến xin tôi nói chuyện. Cục diện này thì đúng là cần một bậc thang để hòa hoãn, mấy người chịu tội này cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi, cũng thật không tốt cho Tổ Tông. Tôi nhân cơ hội xoa bóp dỗ dành anh, Tổ Tông ăn mềm hay cứng, tôi đặt đôi bàn tay thanh tú mịn màng của mình lên thái dương của anh, xoa xoa vừa phải, hỏi anh sức lực có được không.
Anh đau đầu một ngày, tự nhiên rất thoải mái, tựa vào trên ghế ngồi hưởng thụ, tôi ghé vào trước tại Tổ Tông làm nũng: “Còn tức giận sao, có chuyện vui đây.”
Ý tôi là tôi đã học được một trò khác để chơi với anh vào ban đêm, tôi còn chưa nói thì Tổ Tông của tôi đột nhiên mở mắt ra. Anh quay đầu lại và nhìn tôi một lúc lâu, vẻ mặt không vui không giận, đưa tay ra kéo tôi vào vòng tay của anh: “Có?"
Tôi không kịp chuẩn bị không ngờ anh lại hỏi cái này, nụ cười của tôi có chút sụp đổ, ủ rũ lắc đầu: “Không có.
Tôi cũng thấy có lỗi với Tổ Tông, anh đã thả ra cho tôi có thai nhưng mà tôi cũng không chịu thua kém không thể mang thai được. Có được cơ hội mang thai cốt nhục của anh nhưng mà tôi lại không thể làm nên trò trống gì!
Tổ Tông bóp chóp mũi của tôi: “Cứ làm thêm vài lần nữa là được, hàng của ông đây đều tích góp cho em, sớm muộn gì cũng có thôi. Dáng vẻ sầu thảm của em thật là xấu chết đi được."
Tôi gục đầu không nói gì, cổ họng khó chịu, hốc mắt cũng đau, giữa hai lông mày ảm đạm xuống. Tổ Tông đợi một hồi tôi cũng không để ý anh, anh chọc tôi một cái, suýt nữa chọc thủng, tôi đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch anh tức giận nở nụ cười: “Em nguyền rủa ông đây không được?"
Tôi xì một tiếng, trong lòng buồn vô cùng, tôi mỉm cười nằm chặt lấy nút áo của anh: “Có lẽ em là đất bị nhiễm phèn" “Đánh rằm!" Tổ Tông tức giận gầm lên: “Hạt giống của ông đây tốt cỡ nào chứ, cho dù em là hỏa diệm sơn thì ông đây cũng con mẹ nó trồng được hoa.
Anh vươn tay tiến vào vạt áo của tôi, đồng thịt trơn tuột co giãn, da thịt mềm mại, Tổ Tông sở đến nghiện, hai tay anh tấn công hai bên, cùng nhau nhào nặn: “Buổi tối anh làm em xong cũng không rút ra ngoài, chặn nó cả đêm."
Tổ Tông của cô sẽ không thể nói những lời yêu thương, tính tình của anh quá thổi đi, thỉnh thoảng nói thì phụ nữ cũng không thể nghe ra. Tôi hiểu rằng anh đang dỗ dành và an ủi tôi. Anh sống hơn 30 năm rồi, luôn cao cao tại thượng, nói một không nói hai, là một cậu ẩm vô cùng táo bạo. Anh tức giận thì cũng chửi, vui mừng cũng mắng, anh trời sinh ra đã là thái tử được tôn sùng, anh ấy kéo xuống thân phận và địa vị để đối tốt với tôi, tôi càng không thể rời bỏ anh. Khi tôi ở bên anh ấy, mỗi giây phút tôi cảm thấy uất ức, nóng lên, nhưng mà tôi lại có khát vọng được ở bên anh mãi mãi.
Tôi vô thức muốn buông ra, nhưng mà anh rên lên: “Chết tiệt! Hậu môn cũng đã phát đau."
Tổ Tông có phản ứng, đũng quần căng phồng, anh nhìn qua vai của tôi ra cửa: “Đi làm việc đi.
Những tên thuộc hạ đó cũng không biết đang nói họ, tha thiết mà nhìn chăm chăm, thở cũng không dám thở. Tổ Tông rất tức giận, nhặt một cái gạt i và ném nó đi, gạt tàn va đập tan thành từng mảnh nhỏ rơi xuống dưới chân những người đó. Họ muốn sớm đã muốn bỏ đi, thấy vậy thì vội vã chen chút nhau rời đi.
Sau khi họ đi, Tổ Tông khát khao quét sạch những thứ trên bàn đè tôi dưới thân.
Trước mắt tôi biến thành màu đen mờ mịt, trời đất quay cuồng, tôi cầu xin Tổ Tông nhẹ tay hơn. Sau một hồi dập dờn dữ dội, Tổ Tông của tôi cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, anh cũng không rút ra mà chôn sâu vào, gấp gáp thở hổn hển, hỏi tôi có đầu không.
Tôi nghẹn ngào nói rất đau.
Tôi vòng tay qua cổ anh khóc thút thít, anh vỗ nhẹ vào lưng tôi và hôn lên ngực tôi để dỗ dành tôi, anh nói không đau nữa, xong rồi.
Năm ngón tay như thiêu đốt của Tổ Tông tôi lướt qua mái tóc dài của tôi: “Trình Bảo Ái, em đã hỏi anh mười lần rằng anh có thích em không. Lần thứ mười đó anh đã cho em câu trả lời.
Tôi mềm oặt nằm trên bậu cửa sổ, nửa thân trên treo lơ lửng, nửa người phơi bày. "Anh không hiểu yêu là như thế nào, thân phận của em đối với một người đàn ông mà nói." Tổ Tông ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chăm chẳm tôi: “Yêu không chỉ là uy hiếp."
Đoạn này vô cùng khó coi, tam giác lệch này là một tờ giấy, một tấm màn che, một màn mỏng, tuy rằng khác xa sự thật, nhưng là sai biệt một chút ý nghĩ, sai biệt một chút cũng không chống chọi nổi sóng gió, nghi ngờ và nghi kỵ.
Trương Thành Nam này dám trắng trợn không kiêng dè gì cả, bởi vì anh ta không cần phải trả giá, anh ta chắc chắn phải đối mặt với cuộc chiến này, có tôi cũng được mà không có tôi cũng tốt. Anh ta và Tổ Tông sớm muộn gì cũng một mất một còn.
Nhưng tôi thì không thể.
Tôi nhất thời bị ma quỷ xui khiến, sự sa đọa và ham mê, vì dục vọng, vì tình dục, kích thích mà phải trả một cái giá cực kỳ đau đớn thì tôi không chịu nổi.
Tôi hoảng loạn không biết mình nên làm gì, chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy.
Trương Thành Nam vững vàng khống chế tôi và cố định vào ngực anh ta, tôi dưới tình thế cấp bách mà đánh anh ta, lòng bàn tay xẹt qua gò má anh ta. Anh a ta bắt lấy tay tôi, nụ cười không sâu không cạn, mà Tiến Bình rùng mình khi nhìn cảnh đó. “Tiểu Ngũ, đừng nghịch ngợm." Anh ta dung túng tôi làm càn, lời nói của anh ta sắc bén và đầy tính răn đe. Tôi nghiến răng nói rằng anh đến rồi.
Chỉ có ba chữ nhưng tôi phải dùng cả một phút dài để nói xong, màu máu trên môi đã biến mất, anh ta nhận thấy tôi đang lo lắng và sợ hãi. Trương Thành Nam dương cầm lên, Tiến Bình đã hiểu, anh ta vẫy tay ra hiệu thuộc hạ đóng cửa này lại. “Đường chủ Vương, mời Thẩm Hạo Hiên tới sát vách." Lúc này thì Vương Hữu Phong cứ lúc nhìn tôi, lúc nhìn
Trương Thành Nam, anh ta đột nhiên bừng tỉnh: “Cái này dễ xử lý, chỉ có bốn nhà đánh bạc, tùy tôi thích cái nào, vì vậy tôi sẽ không làm lỡ." Vệ sĩ nơi này vội vã ra ngoài thu xếp, thuộc hạ của Tiến
Bình nhanh tay lẹ mắt, lại đi đóng cửa phòng, ngăn chặn chặt chẽ, người qua lại bên ngoài dù cố ý hay vô ý đều không thể nhìn thấy.
Mặc dù vậy nhưng mà tôi đã run lên vì sợ hãi.
Có hàng chục chỗ xông hơi ở miền Đông Bắc, Kim Phượng không nổi tiếng, thậm chí không được đặt tên. Không phải Trương Thành Nam không đủ tiền mà là anh không làm, tiền và tên đôi khi có thể không thể có cả hai. Kim Phượng là công cụ kiếm tiền của anh ta, nhưng không nổi tiếng, nổi tiếng đồng nghĩa với việc các quan to khách quý đến chật nhà, hận không thể giết chết Trương Thành Nam. Làm sao việc kinh doanh mại dâm có thể hoạt động giữa thanh thiên bạch nhật được.
Cái chỗ đó lại bị tôi chọc một cái, anh ta tức điên lên, nhưng mà không thể mắng mỏ, dở khóc dở cười. Anh ta không ngờ lúc dục hỏa đốt người, lưu luyến thân thể của tôi thì suýt chút nữa anh ta đã mất đi cục vàng. Anh ta mang theo tức giận mà hôn đội tại của tôi, hôn với sự thương hại, như một người thích đồ ăn ngọt, ăn một viên kẹo ngon: "Có tôi ở đây em sợ gì.
Hai hàng răng của tôi kêu răng rắc, trên mặt nổi lên gân xanh và đôi mắt đỏ ngầu dưới đáy mắt tràn đầy hận ý và sợ hãi: "Nếu Hạo Hiên nhìn thấy tôi.”
Ngón trỏ của Trương Thành Nam đặt ở trên môi tôi, chặn lại mấy lời bạc tình tôi suýt chút nữa bật ra: “Tiểu Ngũ tôi không muốn nghe."
Đầu ngón tay của anh ta lưu luyến trêu chọc vành tai nhỏ nhắn của tôi: "Em đi theo tôi không tốt sao? Tôi có chỗ nào có thể không thỏa mãn em?”
Mặt tôi tái nhợt như người chết, Trương Thành Nam cau mày, ôm tôi chặt hơn, như muốn hòa tan tôi vào người anh ta, dùng nhiệt độ của anh ta sưởi ấm cho tôi, anh ta nói nhỏ rằng sẽ không phát hiện ra.
Thuộc hạ vội vàng quay lại báo cáo gì đó với Vương Hữu Phong, anh ta sửng sốt: “Cô ta làm sao có thể thông đồng với bạch đạo?” “Anh Long, anh đúng 100%, đã vào cổng Vương Hữu Phong cắn chặt hàm răng: “Nhân tình?"
Thuộc hạ nói không giống, ở tuổi này dù cô ta có bảo dưỡng tốt như thế nào đi nữa, Thẩm Hạo Hiên đã thấy nhiều cỏ non như vậy thì không thể nào ăn cô ta được.
Trước khi thuộc hạ nói hết nửa câu thứ hai thì ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân liên tiếp, họ lờ mờ đi qua cánh cửa khép hờ, khoảng mười mấy lần như vậy, sau đó mới yên tĩnh trở lại.
Ngay sau đó thì bàn ghế sát vách đã chuyển động cót két, cọ xát mặt đất, phát ra tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, Vương Hữu Phong nháy mắt, thuộc hạ củi người chạm vào tường ấn động vô tây hết sức thận trọng. Một lúc sau kéo ra hai viên gạch, mặt sau của viên gạch vẫn chưa mở ra, khảm một cái kính hình thoi hướng mặt bà, nhìn thoáng qua liền rõ ràng.
Tôi nhìn thấy Tổ Tông, anh mặc một bộ quần áo công sở màu xanh nước biển, Anh ta đang nghiêng người, hình dáng như ẩn như hiện, nhưng khuôn mặt rất rõ ràng. Anh xách va li da trên tay, lần lượt bước vào phòng riêng với Cửu Tỷ.
Cảnh tượng gặp gỡ hắc bạch đạo này, đừng nói là ngoài dự liệu của tôi, ngay cả Trương Thành Nam vốn là người trấn định tự nhiên cũng tâm tình bất định, vô cùng khó lường.
Vương Hữu Phong đầy ẩn ý: "Hóa ra cành ô liu do cô Cửu ném không chỉ dành cho ông chủ Trương, cô ta cũng không buông tha cho Thẩm Hạo Hiên.
Anh ta chỉ nhắc nhẹ mà thôi, cũng không nói thêm gì nữa, trong tư thể đang xem một trò hay.
Đại ca giang hồ bị phản bội ngay dưới mắt, chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta cười đến rụng răng, với sự ngông cuồng của Trương Thành Nam, anh ta không đánh chết Cửu Tỷ thì anh ta không mang họ Trương rồi.
Các băng nhóm của Cát Lâm thì chia làm ba thế chân vạc, Trương Thành Nam và Cửu Tỷ chưa bao giờ tiếp xúc với nhau, vì mỏ dầu nên họ mới đạt được liên minh, mối quan hệ rất mỏng. Một khi cánh của Cửu Tỷ càng cứng hơn hoặc lợi ích của hai bên bị chia rẽ thì nhất định sẽ đối đầu. Lâm Hào Kiện hiện đang bị bỏ bên ngoài, sau khi cướp bóc lô hàng này thì còn họa vô đơn chỉ hơn, làm cây đình trong mắt của cảnh sát. Ông ta chống lại con mắt của giới bạch đạo ở các tỉnh thành thực sự là quá vất vả, cho nên ông ta nóng lòng muốn lên một chiếc thuyền nhỏ khác, để lướt qua những con sóng lớn ở đây. Việc ông ta lôi kéo Trương
Thành Nam cũng là điều hợp lý, nếu muốn đi cùng một chiếc thuyền, trước tiên phải tiêu diệt sự liên mình của Cửu Tỷ để đuổi cô ta đi.
Cửu Tỷ này cũng hồ đồ, chỗ nào đi mà không được tại sao nhất định phải đi vào địa bàn của Lâm Hào Kiện, đây không phải là súng tự bắn mình sao?
Cô ta tháo chiếc kính râm treo trên sống mũi xuống, gió xuân tràn đầy trên mặt: “Viện trưởng Thẩm, anh hà tất phải khách khí với tôi? Tôi tổ chức yến tiệc chiêu đãi anh mà anh lại không chịu đến, lại thích chỗ rồng cá lẫn lộn này, chẳng lẽ anh không tin tôi Tổ Tông nhìn quanh và phủi bụi trên quần áo: "Ở Thanh Tùng, ông chủ Lâm và Cửu Tỷ nói chuyện so với tác dụng của tôi thì chơi chết ai cũng không biết được, tôi thực sự không thể tin được!" Cửu Tỷ nhìn chăm anh ta một hồi, ngầm hiểu ý mà cười to: “Tôi chỉ chiếm một phần nhỏ ở thành phố Thanh Tùng này thôi, chỉ muốn kiếm chút cơm ăn. Bố anh bí thư Thẩm kiểm soát ba tỉnh của miền Đông Bắc, viện trưởng Thẩm đến chỗ này của tôi, tôi ngàn lần không dám thất lễ”
Cô ta duỗi tay ra hiệu mời ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau, thuộc hạ bẩm một nút, tấm vải màu đỏ trên ngay lập tức mở ra, sau đó chỉ nghe cạch cạch một tiếng, từ dưới đáy bàn nổi lên một hộp hình vuông lớn. Trên đó có bài tây, mạc chược, tất cả mọi thứ đều có, Cửu Tỷ nói rằng cô ta đã nghe nói rằng viện trưởng Thẩm rất giỏi đánh bạc, không biết bây giờ anh có thể cho cô ta mở mang tầm mắt được hay không.
Tổ Tông của tôi nói rằng anh vốn định chơi hai ván. Cửu Tỷ đập tay một cái thuộc hạ nhận lệnh đi ra khỏi phòng riêng, một lát sau mang theo một đám người xinh đẹp chia bài, tất cả mười tám mười chín tuổi, cao thấp mập ẩm đều có, dáng dấp vô cùng nóng nóng, các siêu mẫu trên sàn diễn cũng thua kém họ. Người mẫu châu Âu thì eo ót, ngực chảy xệ, mông lép, không tròn trịa. Cô gái đứng đầu hàng có những đường nét đặc biệt duyên dáng ở eo và hồng, như một quả bầu được chạm khắc tinh xảo, độ cong đó nhìn là muốn sờ nắn một cái.
Tổ Tông nhìn chăm chăm cô ta hồi lâu cũng không rời mắt, người phụ trách có ánh mắt lập tức cười híp mắt đẩy cô ta ra ngoài, giây tiếp theo người chia bài lảo đảo ngã xuống bên cạnh Tổ Tông.
Tổ Tông đối với việc chơi đùa gió trăng này rất cởi mở, nó chưa bao giờ giả vờ, cũng không thích làm chính nhân quân tử. Anh vừa ý người nào thì làm người đó, thích chơi lâu thì mua nhà bao nuôi, nếu không thích nữa thì cho một khoản tiền rồi tách ra, sau đó như người dưng với nhau.
Anh có tư cách để chơi.
Cho dù là vợ bé cũng không có tư cách, Kiều Oanh kia được sủng ái biết bao nhiêu chứ, lúc đó Tổ Tông của tôi cũng đồng thời bao nuôi tôi và Lê Hạ Vũ còn có một vài người mẫu chân dài. Vợ bé cũng đã khóc lóc nhiều lần, muốn độc chiếm anh nhưng mà cũng không có cách nào. Nếu Tổ Tông có tâm trạng tốt, lúc vợ bé làm nũng ghen tuồng thì anh cũng cho chút mặt mũi, đem mấy người mới vui vẻ với anh đá ra ngoài, còn nếu mà anh không vui không muốn cho mặt mũi thì chỉ giả vờ câm điếc cho qua chuyện.
Tôi có thể tồn tại đến ngày nay thì ngoài cặp da này ra, tôi cũng có quá nhiều lợi thế vô hình, biết so đo tính toán, biết tiến lùi, bao dung, khôn khéo, không để lộ ra ngoài. Nếu chiếm một vị trí trong giới những quan chức quyền thể đó là việc làm lâu dài, cần phải qua nhiều lần gọt giữa lửa mạnh đốt người thì mới có được.
Tổ Tông không đáp lại cũng không từ chối, tùy ý để cho người chia bài dựa vào anh, Cửu Tỷ gật đầu với người quản lý: "Chuyện này sẽ được ghi vào tài khoản của đường chủ Vương đi, tôi sẽ quyết toán với anh ta vào cuối năm.
Nhìn dáng vẻ này thì hẳn là Cửu Tỷ rất rất quen thuộc với Vương Hữu Phong, khi anh ta la lối sòm thì Trương Thành Nam đã nghịch bật lửa, cười lạnh một tiếng.
Tinh thể đảo ngược quả nhanh khiến Vương Hữu Phong không kịp ứng phó, anh ta lo sợ vịt ngậm miệng lại bay đi, vội vàng giải thích: “Ông chủ Trương, tuy Cát Lâm rộng lớn nhưng cũng chỉ có một số ít người có thể tạo ra mặt mũi trong ngành này. Bác Kiện cũng làm ăn kinh doanh như cô ta, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc, những biến động sau này đều là do lời của ông chủ Trương. Cùng ai kết liên minh mà không phải là đồng minh? Bác Kiện không coi trọng tiền bạc, ông ta chỉ muốn dành dụm chút tiền để có thể vô tư dưỡng lão mà thôi."
Trương Thành Nam ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi biết."
Vương Hữu Phong nói thêm rằng ông chủ Trương mắt sáng biết chọn ngọc, nên lựa chọn ai, nên làm như thế nào, muốn có tiền tài trong một lúc hai là bình an lâu dài thì anh ta chắc sẽ tính toán được. Bàn mạt chược bên cạnh nhanh chóng đủ người, Tổ
Tông đánh ra một con cửu vạn, Cửu Tỷ cười đẩy xuống con bài có hình dạng giống nhau, đều là một gạch: "Nhà của tôi đâu? Điềm lành, trước đây trên sòng bài tôi đỏ mắt cũng không mò được, vừa mở đầu thì viện trưởng Thẩm đã cho tôi một trận, anh đúng là quý nhân của tôi."
Tổ Tông trầm ngâm liếc nhìn Cửu Tỷ bên kia: “Điềm báo thật tốt, cô Cửu thức thời biết nhìn việc, không biết đánh bài có gặp may hay không.”
Anh nói chậm rãi xong nhấc ly rượu lên, người chia bài dựa yểu điệu dựa vào anh ta thức thời lập tức rót đây, cô ta nhất thời phạm lỗi khiến trên cổ áo sơ mi của Tổ Tông có một ít rượu bằn lên. Trên cổ áo sơ mi trắng có chút tì vết, lấm tấm đỏ tươi, người chia bài vội vàng liếm láp sạch sẽ, cô ta làm việc vô cùng dốc sức, dường như đó là đang liếm một người đàn ông chứ không phải là một mảnh quần áo. Cô ta liếm đến khi chỉ còn dấu vết mơ hồ thì đầu lưỡi rụt vào trong môi: “Viện trưởng Thẩm, xin đừng trách tội”
Biết hầu hạ, khi gặp may biết cách nắm bắt lấy cơ hội, người đàn ông nào vừa nhìn thấy xôi thịt như vậy mà còn nỡ lòng trách tôi chứ.
Tổ Tông nằm cầm cô ta lắc qua lại: “Tên là gì?” Người chia bào nói nhỏ mình tên là Phương Nhung. Tổ Tông cười lớn: "Là ai bảo cô lên." "Giám đốc sòng bạc."
Tổ Tông rút tay về, đùa giỡn thì đùa giỡn nhưng mà anh cũng không quên chuyện nghiêm túc, không giống mấy cậu ấm kia, anh hoàn toàn không phải là người có đầu óc sâu bọ, thậm chí không thèm đếm xỉa đến chuyện vớ vẩn.
Cửu Tỷ đánh ra một con bài: “viện trưởng Thẩm nói rõ. “Cô Cửu đã ở trong vòng này lăn lộn hơn mười năm, cô hẳn là có hiểu biết sâu sắc về những đồng môn của mình đúng không?"
Bàn tay bắt bài của Cửu Tỷ dừng một lát.
Tổ Tông thong thả nói tiếp, ra lệnh cho người chia bài châm cho anh một điều thuốc.
Người chia bài dùng miệng đốt thuốc, đầu thuốc bị đốt đến đỏ rực, làn khói quấn quanh, cô cắn răng ngậm thuốc ghé sát miệng anh, dụ dỗ một cách trần trụi, khuôn mặt tràn đầy ý tứ là ngủ với tôi. Tổ Tông cong môi mỉm cười, chậm rãi búng tàn thuốc, tàn thuốc lay động tứ phía, người chia bài run rẩy, Tổ Tông lấy ra một điếu thuốc mới, tự mình châm lửa, ánh mắt không thèm nhìn cô ta: “Cút.”
Người chia bài lập tức ngẩn ra, điếu thuốc trong miệng rơi ra ngoài, vừa mới hộ lên chữ “Thẩm" thì ánh mắt dữ tợn của Tổ Tông bắn qua: "Không thể hiểu được người sao?"
Người chia bài hoảng sợ, cô ta không hiểu mình đã hầu hạ chỗ nào không tốt lại chọc giận ông lớn này, nhưng mà cô biết mình không thể hỏi thêm, gắng gượng nở một nụ cười, sau đó đi ra khỏi phòng.
Tổ Tông nói cô Cử đừng để ý, anh đang muốn nói chuyện công việc với cô ta nên không thích phụ nữ làm phiền.
Cửu Tỷ mỉm cười: "Là tôi đã sơ xuất, viện trưởng Thẩm khác với những người đàn ông cứ thấy gái đẹp là chảy nước miếng ba tắc "
Tổ Tông hút thuốc gần hết, tro bụi dài và hẹp rơi ra, tan trong bình thủy tinh, hóa thành một đống bùn khô. "Đạo lý bọ ngựa bắt xe chim sẻ ở phía sau, cô Cửu đây chắc chắn đã nghe qua, Anh buông thuốc ra, ngón tay buông lỏng, rồi chà xát những đầu ngón tay đầy rẫy mùi nicotine: "Tôi cũng không ngại mà đi thẳng vào vấn đề, Lâm Hào Kiện lấy hàng của viện kiểm sát thành phố, tất thẳng vào mặt Thẩm Hạo Hiện tôi, tôi và ông ta không đội trời chung. Trương Thành Nam hợp tác với cô có mấy phần là thật mấy phần là giả, cô Cửu nghĩ thế nào.
Cửu Tỷ nhưởng mày, không nói lời nào. “Cô Cửu nghĩ rằng giá trị của bản thân có thể tồn tại trong hòa bình được bao lâu. Tham vọng của Trương
Thành Nam là nuốt chửng quyền lực của toàn bộ ba tỉnh miền Đông Bắc và nằm trong tay các mỏ dầu. Cô Cửu và Lâm Hào Kiện là người cùng một đường, kẻ thù của anh ta, chướng ngại vật của anh ta.
Tổ Tông như có thể định liệu trước chỉ vào minh nói: “Nếu cô Cửu hợp tác với tôi thì tôi sẽ đưa một tay che chở cho Cát Lâm, bảo vệ mọi việc kinh doanh của cô và bảo vệ địa vị của cô."
Cửu Tỷ liếm đôi môi đỏ mọng, cúi đầu nhìn bàn tay được sơn màu đen của mình: “Vụ làm ăn này quả thực có sức hấp dẫn, nhưng mà viện trưởng Thẩm, tại sao anh lại ủng hộ tôi? Tôi và anh cũng là người không đội trời chung với nhau.
Tổ Tông cầm ly rượu lên, thích thú lắc lắc: “Ai có thể làm bạn với tôi, tôi đương nhiên sẽ nâng đỡ người đó. Hậu quả xấu của phụ nữ và khả năng quay đầu chống đối đều nhỏ hơn nam giới.
Cửu Tỷ bật ra một tràng cười: "Viện trưởng Thẩm, anh đề cao tôi quá. Tại sao lại muốn gây chuyện chứ, tôi còn muốn ăn cơm nữa đó. Ông chủ Trương không chán ghét sự yếu đuối của tôi, sẵn sàng cứu giúp tôi, làm sao tôi có thể tư thông với địch phản quốc được."
Cô ta chưa kịp dứt lời thì Tổ Tông của cô đã đập mạnh chiếc cốc đang cầm trên tay xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, bén nhọn khiến mọi người trong phòng sững sờ.
Lúc này Tổ Tông giống như một tảng băng đủ sức làm tê cóng mọi thứ, chỉ cần một cái chạm tay là sẽ vỡ tan tành, Cửu Tỷ liếc mắt một cái, biết rằng cục diện này đã bị phá vỡ, cô ta thu lại nụ cười: “Viện trưởng Thẩm, hắc bạch đạo rất khó làm bạn. Tôi cũng không tham lam, từ xưa đến nay gần vua như gần hổ, anh có bố mình chống đỡ, nếu thắng thì anh sẽ có kết cục tốt đẹp, còn nếu thua ra thì cũng sẽ có một con đường rút lui. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một một người phụ nữ bình thường mà thôi, nếu hợp tác với những người trong quan trường thì thực sự sự những nguy hiểm đó đó làm tôi phải lùi bước, Dù đó là miếng mồi béo bở đến đâu thì tôi cũng không có phúc để hưởng, tôi phải bảo toàn mạng sống trước đã."
Tổ Tông cười lạnh, còn Cửu Tỷ lại bắt đầu rút bài, họ chơi đến nửa đêm, chúng tôi ở bên này cũng im lặng lắng nghe toàn bộ quá trình. Cửu Tỷ rất trung thành với Trương Thành Nam, cô ta thà đắc tội với Tổ Tông chứ không phản bội liên minh trước đó của mình. Sắc mặt của Vương Hữu Phong càng lúc càng lúng túng, trong lòng anh ta rõ ràng, nếu so sánh với chủ Kiến thì Cửu Tỷ càng khó bắt chẹt, loại bỏ được Cửu Tỷ thì liệu Lâm Hào Kiện và Trương Thành Nam có thể yên ổn không? Cát Lâm thật sự không thể chứa hai con hổ.
Cửu Tỷ chính là chất kết dính do Trương Thành Nam lựa chọn, chính là người tiên phong, là một con cờ ổn định. Bây giờ cô ta càng kiên quyết không rời thì sau này sẽ càng không có khả năng xảy ra chuyện. Trương Thành Nam mơ ước Cát Lâm, thứ nhất là vì dầu mỏ, thứ hai là vì thế lực. Nếu anh ta hợp tác với Lâm Hào Kiện thì phải chia đều, hơn nữa sẽ luôn phải phải lo lắng đề phòng, có chỗ nào mà có thể so sánh được với Cửu Tỷ, một người luôn trung thành với một bên đây?
Tôi mơ hồ cảm thấy rằng Tổ Tông của tôi đang diễn trò.
Trong sòng bạc này có ai, hoạt động như thế nào thì anh đều đã nằm tất cả trong lòng bàn tay.
Anh ta đã chiêu mộ Cửu Tỷ là giả, muốn cho tất cả những người tay vách mạch rừng nghe thấy mới là sự thật. Mấy người bên quan trường và hắc đạo mỗi giờ mỗi phút đều đang chém giết và đấu trí với nhau, luôn thăm dò nhau, do thám, chạy trốn và dụ dỗ.
Người chống được đến cuối cùng thì không biết đã giảm lên biết bao nhiêu xương cốt, bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu súng đạn, bao nhiêu người bị đẩy xuống vực thẳm.
Tôi không thể giải thích được mà rùng mình, trong không khí chết chóc nhìn chăm chăm vào Trương Thành Nam, anh ta và tôi gần trong gang tấc. Hiện giờ anh ta chỉ im lặng mà uống rượu, một tay khác thì ôm tôi thật chặt, một khắc cũng không buông. Đôi môi tách ra làm căng vùng da xung quanh, âm thanh mềm mại và khô khốc.
Tôi không nhịn được mà chạm vào môi anh ta, không phải bằng ngón tay, mà bằng lưỡi của tôi. Tôi liếm những vận môi khô khốc trên môi của anh ta, nhìn thấy chúng từ từ trở nên ẩm ướt và trông đẹp như mọi khi.
Chính là người đàn ông này, anh ta là một nhân vật phản diện được pháp luật công nhận, một anh hùng được đạo nghĩa công nhận, là đúng hay sai, hư hư thực thực, cho dù như thế nào thì anh ta cũng đã thành công.
Trương Thành Nam đã chiến đấu bằng máu và nước mắt của mình, chiến đấu cho đến ngày nay, anh ta sẽ chỉ thua với sai lầm của chính mình, không chịu thua với thế giới này.
Nụ hôn bất ngờ của tôi làm cho anh ta sững sờ, chỉ trong hai ba giây, đôi mắt của anh ta từng chút từng chút lan tràn ý cười, đẹp hơn những ánh sáng trắng của ánh trắng, anh ta xoa nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt tôi: "Nếu em vĩnh viễn nghe lời như vậy, lúc nào cũng nép vào lòng ngực của tôi vậy hắn là điều tốt.
Rạng sáng cùng ngày, Tổ Tông của tôi vẫn còn ở Cát Lâm, tôi và Trương Thành Nam trở về Thanh Tân.
Lại là một giấc mộng không có hồi kết, tôi thức dậy một cách vội vàng.
Tổ Tông của tôi không phát hiện rằng tôi đã đến sòng bạc ở Thanh Tùng. Anh ấy và Cửu Tỷ đã rời đi trước khi chúng tôi rời đi, ma xui quỷ khiến như thế nào mà tôi lại tránh được một kiếp nữa.
Sau khi gặp Trương Thành Nam thì mỗi ngày tôi đều đang độ kiếp!
Tổ Tông cũng đã về đây vào ngày thứ ba, anh đã phải sức đầu mẻ trán một lúc nên ăn cơm không vô. Toàn bộ viện kiểm sát thành phố, hơn chục viện kiểm sát quận, huyện, như cháu trai, ngày nào cũng đứng ở cửa phòng làm việc chờ đợi bị quở trách. Tôi bận rộn hầu hạ nên cũng không dám hé răng, nhưng trong số đó có những người can đảm đến xin tôi nói chuyện. Cục diện này thì đúng là cần một bậc thang để hòa hoãn, mấy người chịu tội này cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi, cũng thật không tốt cho Tổ Tông. Tôi nhân cơ hội xoa bóp dỗ dành anh, Tổ Tông ăn mềm hay cứng, tôi đặt đôi bàn tay thanh tú mịn màng của mình lên thái dương của anh, xoa xoa vừa phải, hỏi anh sức lực có được không.
Anh đau đầu một ngày, tự nhiên rất thoải mái, tựa vào trên ghế ngồi hưởng thụ, tôi ghé vào trước tại Tổ Tông làm nũng: “Còn tức giận sao, có chuyện vui đây.”
Ý tôi là tôi đã học được một trò khác để chơi với anh vào ban đêm, tôi còn chưa nói thì Tổ Tông của tôi đột nhiên mở mắt ra. Anh quay đầu lại và nhìn tôi một lúc lâu, vẻ mặt không vui không giận, đưa tay ra kéo tôi vào vòng tay của anh: “Có?"
Tôi không kịp chuẩn bị không ngờ anh lại hỏi cái này, nụ cười của tôi có chút sụp đổ, ủ rũ lắc đầu: “Không có.
Tôi cũng thấy có lỗi với Tổ Tông, anh đã thả ra cho tôi có thai nhưng mà tôi cũng không chịu thua kém không thể mang thai được. Có được cơ hội mang thai cốt nhục của anh nhưng mà tôi lại không thể làm nên trò trống gì!
Tổ Tông bóp chóp mũi của tôi: “Cứ làm thêm vài lần nữa là được, hàng của ông đây đều tích góp cho em, sớm muộn gì cũng có thôi. Dáng vẻ sầu thảm của em thật là xấu chết đi được."
Tôi gục đầu không nói gì, cổ họng khó chịu, hốc mắt cũng đau, giữa hai lông mày ảm đạm xuống. Tổ Tông đợi một hồi tôi cũng không để ý anh, anh chọc tôi một cái, suýt nữa chọc thủng, tôi đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch anh tức giận nở nụ cười: “Em nguyền rủa ông đây không được?"
Tôi xì một tiếng, trong lòng buồn vô cùng, tôi mỉm cười nằm chặt lấy nút áo của anh: “Có lẽ em là đất bị nhiễm phèn" “Đánh rằm!" Tổ Tông tức giận gầm lên: “Hạt giống của ông đây tốt cỡ nào chứ, cho dù em là hỏa diệm sơn thì ông đây cũng con mẹ nó trồng được hoa.
Anh vươn tay tiến vào vạt áo của tôi, đồng thịt trơn tuột co giãn, da thịt mềm mại, Tổ Tông sở đến nghiện, hai tay anh tấn công hai bên, cùng nhau nhào nặn: “Buổi tối anh làm em xong cũng không rút ra ngoài, chặn nó cả đêm."
Tổ Tông của cô sẽ không thể nói những lời yêu thương, tính tình của anh quá thổi đi, thỉnh thoảng nói thì phụ nữ cũng không thể nghe ra. Tôi hiểu rằng anh đang dỗ dành và an ủi tôi. Anh sống hơn 30 năm rồi, luôn cao cao tại thượng, nói một không nói hai, là một cậu ẩm vô cùng táo bạo. Anh tức giận thì cũng chửi, vui mừng cũng mắng, anh trời sinh ra đã là thái tử được tôn sùng, anh ấy kéo xuống thân phận và địa vị để đối tốt với tôi, tôi càng không thể rời bỏ anh. Khi tôi ở bên anh ấy, mỗi giây phút tôi cảm thấy uất ức, nóng lên, nhưng mà tôi lại có khát vọng được ở bên anh mãi mãi.
Tôi vô thức muốn buông ra, nhưng mà anh rên lên: “Chết tiệt! Hậu môn cũng đã phát đau."
Tổ Tông có phản ứng, đũng quần căng phồng, anh nhìn qua vai của tôi ra cửa: “Đi làm việc đi.
Những tên thuộc hạ đó cũng không biết đang nói họ, tha thiết mà nhìn chăm chăm, thở cũng không dám thở. Tổ Tông rất tức giận, nhặt một cái gạt i và ném nó đi, gạt tàn va đập tan thành từng mảnh nhỏ rơi xuống dưới chân những người đó. Họ muốn sớm đã muốn bỏ đi, thấy vậy thì vội vã chen chút nhau rời đi.
Sau khi họ đi, Tổ Tông khát khao quét sạch những thứ trên bàn đè tôi dưới thân.
Trước mắt tôi biến thành màu đen mờ mịt, trời đất quay cuồng, tôi cầu xin Tổ Tông nhẹ tay hơn. Sau một hồi dập dờn dữ dội, Tổ Tông của tôi cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, anh cũng không rút ra mà chôn sâu vào, gấp gáp thở hổn hển, hỏi tôi có đầu không.
Tôi nghẹn ngào nói rất đau.
Tôi vòng tay qua cổ anh khóc thút thít, anh vỗ nhẹ vào lưng tôi và hôn lên ngực tôi để dỗ dành tôi, anh nói không đau nữa, xong rồi.
Năm ngón tay như thiêu đốt của Tổ Tông tôi lướt qua mái tóc dài của tôi: “Trình Bảo Ái, em đã hỏi anh mười lần rằng anh có thích em không. Lần thứ mười đó anh đã cho em câu trả lời.
Tôi mềm oặt nằm trên bậu cửa sổ, nửa thân trên treo lơ lửng, nửa người phơi bày. "Anh không hiểu yêu là như thế nào, thân phận của em đối với một người đàn ông mà nói." Tổ Tông ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn chăm chẳm tôi: “Yêu không chỉ là uy hiếp."