Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77+78
Chương 77: Có hối hận hay không
Lời nói xuyên qua lỗ tai, đáy lòng nặng trĩu, khó chịu, anh ta cũng không hơn tôi chỗ nào, giọng nói kiềm chế của anh ta khàn khàn mà run rẩy, không lạnh lùng mà là đau đón. "Tôi còn tưởng rằng em không nỡ tính toán tôi."
Anh ta cười khẩy bên tại tôi: "Rốt cuộc là tôi thua, bạch đạo sẽ lấy mạng tôi. Em tùy hứng, hung ác, vô tình thậm chí hận tôi nhưng mà cũng không thể muốn tôi chết."
Đôi mắt anh ta nổi lên một vòng xoáy, nước xoáy đó rất nhanh, lạnh và u tối khiến tôi khó có thể đối mặt. Tôi cứng ngắc quay sang bên khác, anh ta dùng sức đi vào, mồ hôi trên mũi của anh ta nhỏ vào chân mày của tôi, mùi thuốc lá mát lạnh, mùi rượu thơm nồng, tràn miệng tôi dây dưa không dứt. “Thì ra chỉ là em không có cơ hội ra tay, một khi giao cho em con dao thì em thật sự sẽ chọc thủng trái tim của anh."
Anh ta bóp cổ tay đang run rẩy của tôi và buộc năm ngón tay của tôi bao trùm trái tim của anh ta: “Tiểu Ngũ, nếu tôi chết, nó sẽ không còn đập nữa, em có hối hận không."
Tôi căn chặt hàm răng, Trương Thành Nam muốn cầu trả lời của tôi, nên cứ tiếp tục đưa ra.
Anh ta nâng cắm tôi lên một chút cho đến khi cổ tôi bạt thành hình vòng cung, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, không thể rút lui. “Em sẽ khóc vì tôi sao?" Dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh ta là biển bão đang nổi sóng, đầu ngón tay thô ráp lăn lộn lưu luyến nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt, sự cọ xát khiến cho tôi ngứa ngáy và nửa khuôn mặt đờ đẫn nằm trong lòng bàn tay của anh ta. Giọng anh ta trầm ấm và quyến rũ, anh ấy vén một lọn tóc bồng bềnh của tôi lên vuốt nó ra sau tai: “Lúc em tính toán tôi em có có chần chờ giây nào không?”
Tôi không thể chịu đựng được câu hỏi của anh ta, không thể chịu được ánh mắt rực lửa, anh ta không chịu được khuôn mặt căm hờn của tôi, anh ta đã chôn thật sâu vào người tôi, lừa dối thế gian, bỏ qua luân lý, mê hoặc tối để cùng anh ta quên hết tất cả. “Người đàn ông của tôi là Thẩm Hạo Hiện. Bất cứ lựa chọn nào của tôi đều lấy anh ấy làm trọng, nào nhân tình của ông chủ Trương không chung thủy với anh sao?"
Lời nói của tôi làm anh ta khó chịu, anh ta đột nhiên tàn bạo va chạm, giống như phát điên mà tàn phá tôi, hận không thể để ăn tươi nuốt sống khiến tôi tan thành một vũng máu.
Anh ta khống chế cánh tay của tôi để tôi ôm cổ anh ta, dường như là thân mật không kẽ hở, nước và sữa hòa quyện vào nhau, không lẫn lộn vào chút bức bách và uy hiếp nào. Nếu không phải vì bức tường trong u cốc đang đau rất thì tôi gần như lạc vào kích thích.
Trương Thành Nam dường như là một con quái thú đã được thả ra sau một thời gian dài bị giam cầm, anh ta tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng, khuôn mặt ướt át của anh ta chui vào khe sâu của tôi, kết thúc bằng những cơn co giật dữ dội.
Ngọn đèn và anh ta đều mờ, tôi đang thoi thóp.
Người đàn ông tên Trương Thành Nam này quá trâu bò, anh ta kiên nhẫn làm thì thực sự thoải mái. Nếu anh ta coi nó như một vũ khí thì nếu không chết cũng còn nửa cái mạng!
Anh ta dứt khoát rút ra, cầm lấy quần áo vương vãi dưới đất, nhiệt độ trong phòng rất thấp, hơi mát lướt qua, tôi cuộn mình vì lạnh. Một chất nhầy tanh tưởi từ giữa hai chân tôi chảy ra, kèm theo đó là chất lỏng nóng bỏng sền sệt của anh ta chảy khắp đùi tôi.
Tôi gian nan giật giật, ở đó vô cùng đau xót, cả người mới bò được nửa tắc thì đã vô cùng yếu ớt mà ngã về.
Dù vậy, tôi vẫn không bị đánh đổ, tôi nở nụ cười rạng rỡ như mùa xuân, muôn hoa đua nở, tôi nhìn về người đang đối mặt với tôi trong chiếc quần tây, đứng ngược sáng. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta nhuốm màu u ám và rực rỡ của ánh đèn thành phố, cơ bắp của anh ta lộ ra bên ngoài không khí, trắng nõn khỏe mạnh, trên đó lấm tấm những chấm mồ hôi, đẹp không thể tả.
Trong cuộc yêu này, chúng tôi không có một chút khoái cảm nào, đó chỉ là trả thù chém giết nhau, sự hành hạ đau đớn, muốn dựa vào tình dục để trút đi những thứ kìm nén trong lòng.
Anh ta tích lũy thù hận trong lồng ngực, tích tụ lửa giận, hận ý kinh ngạc khi thấy tôi nhẫn tâm mưu hại anh ta. Tháng ngày dây dưa, thật giả lẫn lộn, chưa từng chinh phục được tôi, trong lòng tôi thì anh ta không bằng một phần mười của Tổ Tông.
Đối với anh ta mà nói thì đó một nét bút hỏng lớn như thế nào, trào phúng lớn như thế nào. Tôi liểm đôi môi nứt nẻ của mình và khép lại đôi chân gầy guộc đã bị tách ra rất lớn: “Ông chủ Trương, đây là lần thứ hai anh cưỡng hiếp tôi.”
Những ngón tay thon dài của anh ta bắt đầu thắt dây lưng, từ trên cao nhìn xuống tôi, sự vô lại ngông cuồng và tà khí tràn ngập khắp lông mày, trong nháy mắt đánh tôi tan nát: “Tiểu Ngũ, em bướng bỉnh một lần, tôi sẽ dùng phương thức như thế để trừng phạt em một lần, như vậy rất công bằng”
Áo sơ mi vượt qua vai che đi ảnh thấp thoáng, anh ta nói không độc ác như tôi nên chỉ có thể dẫn vặt tôi ở trên giường.
Môi tôi mím lại cười, tiếng nước chảy róc rách ngoài cửa sổ, hiện ra một lớp sương mù nhẹ, nhòe đi từng lớp, giống như sâu thẳm của một giấc mơ lớn. “Chính xác thì ông chủ Trương muốn gì ở tôi." Anh im lặng nhìn mà không nói.
Tôi chống cùi chỏ vào tựa lưng, khó khăn đứng lên: “Anh coi tôi là kẻ ngây thơ không rành thể sự sao? Tôi mê muội đến mức lầm tưởng rằng loại người tàn hoa bại liễu như tôi có thể tiến vào trái tim của ông chủ Trương sao?"
Con người của anh ta vẫn không chút dao động, phảng phất như tôi đã sai rồi, tôi thực sự đã đoán sai.
Tình yêu của Tổ Tông dành cho tôi không thuần túy, nhưng anh thực sự muốn bảo vệ tôi.
Có thể sao?
Với nội tạng cứng rắn của mình, anh ta còn có thể diễn xuất để lừa được tôi, chứ đừng nói là lừa người ngoài.
Mễ Loan nói rằng thất bại lớn nhất của tôi trong sự nghiệp làm tình nhân là tôi đã có những suy nghĩ không nên có, và si mê những người đàn ông không nên yêu. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Tôi đã mắc sai lầm một lần rồi, liệu tôi có nhầm lẫn lần thứ hai không. "Em nghĩ thế nào." Anh ta cài lại cúc áo trên tay áo, giọng điệu không mặn không nhạt. “Ông chủ Trương biết rõ nhất, tại sao tôi phải nói.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cách nguy hiểm, lúc này Lỗ Minh Nguyệt đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy rõ cô ta qua khe hở, cô ta đang cầm cốc trà rất thận trọng vì sợ bị đổ. Điều đầu tiên cô ta ngửi thấy là một dục vọng lan tỏa, sau đó phát hiện ra sự bừa bộn lộn xộn trong phòng.
Tôi đầu tóc rối bù, cái mông trắng nõn mềm mại toàn bộ phơi bày ra ngoài, nằm ở trên số pha, ngực cao đè ép, hai bên mông dính bẩn. Cô ta sững sờ, phức tạp nhìn một hồi, yên lặng quay đầu, bình tĩnh đi đến một cái bàn.
Cô ta nhẹ nhàng đặt đồ xuống, nhìn vẻ mặt của anh ta, cũng không quá tức giận, mở miệng nói: “Anh Nam, phủ đệ của đường số 11 Hoài Bắc, gọi điện thoại bảo nói với anh rằng đã chỉ định một người thế thân, hàng đã được người đó mang đi. Trong một thời gian ngắn thì tốt nhất đừng trở thành kẻ thù với viện kiểm sát thành phố, thủ đoạn của Thẩm Hạo Hiên vô cùng tàn nhẫn, chúng quan sát một chút rồi lại nói."
Trương Thành Nam thưởng thức nhẫn của mình, anh ta không nhanh không chậm ậm ừ, dời tầm mắt sang bên cạnh, miệng chén trào lên sương trắng: "Bích Loa Xuân. “Kim Tú Nhĩ chỉ còn một thìa, mùi vị không đậm thì anh không uống cho nên em đã bảo cấp dưới đi mua rồi.”
Anh ta chiêm ngưỡng mẫu hoa mẫu đơn được sơn vàng trên thân ly trà, Lỗ Minh Nguyệt vẫn nán lại, anh ta hỏi có điều gì khác không.
Cô ta mỉm cười, tiến lên hai bước, lại giơ tay cởi cúc áo cổ của anh: “Cà vạt lệch rồi, anh Hạo có chuyện gì à?
Cô ta lén lút liếc nhìn tôi, không mở bình thì ai biết được bên trong có chứa cái gì: “Nghe nói bên Thanh Tùng có sai lầm, liên quan đến cô Trình. Hai đêm trước khi xảy ra chuyện, cô ta đã đến chỗ của cô Cửu và có một cuộc gặp với đường chủ Vương?”
Trương Thành Nam chậm rãi gạt nước trà xanh trong: “Em muốn nói cái gì.”
Lỗ Minh Nguyệt cười đến vô hại: “Là anh Nam gợi ý là?
Anh và cô Trình hợp mưu diễn cho Thẩm Hạo Hiền xem?” Những cái tên cô ta nhắc đến lần lượt là những cái mà Trương Thành Nam khó chịu nhất khi nghe thấy vào lúc này, tay tôi trong váy cứng lại, tôi lặng lẽ đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Lỗ Minh Nguyệt, người đang ở gần trong tay.
Tôi không tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, nhưng bản năng mách bảo tôi rằng cô ta rất giống Văn Nhật Hạ.
Ẩn nhẫn, bình tĩnh, đạo đức giả và quỷ quyệt.
Chính mình bị Tổ Tông dày vò như thế nào, cô ta đi theo Trương Thành Nam chỉ càng thêm trầm trọng, nói trắng ra là không có chút tài năng thì đều là vô dụng, trên giường cũng không thoải mái, cô ta đã bị đá từ lâu rồi.
Mặt mày Trương Thành Nam không mặn không nhạt, không vui cũng không tức giận, vì vậy anh ta trực tiếp đổi chủ đề: “Hôm nay em có đi ra ngoài không?"
Lỗ Minh Nguyệt nói rằng cô ta đã có một cuộc hẹn với một vài phu nhân.
Trà quá nóng, vì vậy anh ta dùng tay vặn ngược nắp ly: “Em thích mua gì thì mua. Khi Trương Thành Nam nói điều này thì cho thấy anh ta thực sự yêu Lỗ Minh Nguyệt, cô ta rất hạnh phúc: “Em biết Chiếc ly được trả lại nguyên vẹn ở góc bàn, Lỗ Minh
Nguyệt liếc nhìn: “Tôi tạm thời cũng chưa rời đi, cô Trình cần gì thì cứ đến tìm tôi.
Cô ta nói xong thì bước ra khỏi phòng, tôi nhân cơ hội chạy nhanh ra cửa, đèn ngoài hành lang nhấp nháy mờ ảo, chỉ trong vài giây đã sáng chói mắt.
Có một bóng đen bao trùm lên người của tôi, đó là của một người đàn ông.
Trái tim tôi chùng xuống, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Tiến Bình hung bạo và hai thuộc hạ xa lạ được trang bị súng, bọn họ bao vây tôi ở phía trước và cả hai bên, dừng lại cách đó ba mét, nòng súng sâu không thấy đáy nhằm vào tôi.
Đôi chân của tôi nặng cả nghìn kg, chợt cứng đờ, nửa bước cũng không thể rời đi.
Trương Thành Nam cũng đi theo tôi nhìn cảnh này.
Rõ ràng đó không phải là mệnh lệnh của anh ta, anh ta mơ hồ kinh ngạc không nói gì.
Môi của Tiến Bình cong lên đây sát ý khát máu: “Cô Trình, tôi sợ cô vẫn chưa hiểu quy tắc trong giới.
Tôi hỏi anh ta những quy tắc gì.
Ngón tay cái của anh ta lên nòng súng, có một âm thanh giòn giã vang lên, tôi cả kinh.
Chơi thực sự.
Giọng điệu của anh ta vô cùng quái gở: "Oan có đầu nợ có chủ, nợ máu thì phải trả lời bằng máu. Ba mỏ dầu, toàn bộ thành phố Thanh Tùng, một nửa tỉnh Cát Lâm, số nợ lớn như vậy, cô nghĩ chúng ta tính toán như thế nào.
Ngọn lửa ác độc đã kìm hãm từ lâu, đùng một cái bùng lên mạnh mẽ, tôi không kịp phản ứng, cứng họng đứng đó.
Đúng vậy, tôi nên tính.
Cho dù Tổ Tông có tay mắt che trời, nhưng mà nếu không có tôi khơi thông các bên che mắt thì ắt hẳn anh đã không chơi được một nước cờ như vậy. “Tiến Bình, tôi không cần phải giải thích với ai cả, anh đang bán mạng cho cuộc sống của anh, cho lòng trung thành của anh, còn tôi là vì tình cảm, là vì để làm hài lòng người đàn ông của tôi. Anh chĩa súng vào tôi không sai nhưng mà tôi cũng không có sai.”
Hai thuộc hạ đứng tại chỗ đang từ từ tiến đến, khoảng cách giữa chúng rút ngắn từ ba thước xuống còn một thước nửa thước, mõm súng chặt giữa hai lông mày của tôi, ngón trỏ đặt ngay cò súng từ từ bóp lại, chỉ cần nhích thêm một tí nữa thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ.
Anh ta có sức mạnh rất lớn, làn da mỏng manh dưới họng súng đã đỏ tươi một mảng. “Nếu như cô đã không biết cân nhắc thì tôi cũng không còn cách nào khác là phải vô lễ. Anh Nam không ra lệnh giết nên tôi sẽ để chừa cho cô nửa hơi tàn, oan ức cô đi xuống địa lao với tôi. Chỗ đó rất thú vị, chúng ta sẽ từ từ tỉnh sổ với nhau. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Cổ tay của Tiến Bình giật mạnh, thân thể của tôi lung lay rồi ngã xuống, giây tiếp theo anh ta khống chế tôi, xoay người đẩy tôi về phía cửa, vị trí của chúng tôi thay đổi mạnh mẽ, nam bắc đảo ngược, anh ta nâng cằm ra hiệu tôi để tiến về phía trước.
Tôi đang đưa lưng về phía Trương Thành Nam đổi thành mặt đối mặt với anh ta, chúng tôi nhìn nhau một lúc cách Tiến Binh, anh ta cau mày: “Để cô ấy đi." “Anh Nam!" Tay cầm súng càng chặt hơn, Tiến Bình từ bên cạnh hét lên: "Lần này chúng ta không ra tay thì Thẩm
Hạo Hiện sẽ làm cho tinh thần của bạch đạo tăng lên rất nhiều, ít nhất trong vòng nửa năm, chúng ta không ăn được miếng bánh này. Nếu không có cô ta thì giờ phút này anh đã có thể nuốt chửng mỏ dầu của Lâm Hào Kiện rồi. Nếu mất mỏ dầu, ông ta sẽ lấy gì để đảm bảo vị trí hàng đầu của Cát Lâm, như vậy không phải địa bàn ba tỉnh miền Đông Bắc sẽ thuộc về anh sao?" “Tôi bảo cậu thả người." Đôi mắt lạnh lùng của anh ta dán vào lưng Tiến Bình, không cho chống lại: "Làm chuyện lớn phải biết tính toán, đưa cô ấy trở về an toàn."
Tiến Bình bất đắc dĩ, Trương Thành Nam đã hai lần yêu cầu anh ta để tôi yên, thái độ kiên quyết vô cùng, Tiến Bình vẫn không dám làm trái lệnh của anh ta, anh ta bất đắc dĩ thu lại cây súng và nhìn chăm chăm vào tôi một cách dữ tợn. Anh ta nói với người đàn ông trong nhà: “Anh Nam, thân phận ẩn giấu của anh đã dần lộ ra, cục diện này đã không thể nương tay được nữa. Bên bạch đạo đã áp bức vô cùng mãnh liệt, anh cần phải đánh đòn phủ đầu. Nếu lần sau, người đàn bà xấu xa này lại làm hỏng chuyện tốt của anh thì cho dù dù tôi có chết cũng sẽ sẽ kết thúc cô ta cho anh.”
Trương Thành Nam nén giận, đợi cho nhiệt độ nước trà nguội: “Không phải việc của cô ấy, nhớ Thẩm Hạo Hiện còn ở trên đầu.”
Tiến Binh thở ra một hơi, nhét súng vào thắt lưng anh ta: "Anh Nam, trong lòng anh nên biết rõ chơi đùa phải đặt sau mạng sống của mình.
Trương Thành Nam quay lưng lại, một nửa bóng dáng của anh ta bị che bởi tấm màn cửa sổ đang bay, anh ta rất bình tĩnh.
Tiến Bình làm một cử chỉ xin mời với tôi, tôi không có thời gian để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của anh ta và quay người đi xuống nhà.
Ra khỏi biệt thự, cơn mưa phùn mù mịt như trút nước. Toàn bộ con phố dài rộng lớn và hỗn loạn.
Tôi đang ngẩn ngơ đứng trên bậc thềm, mưa này đến từ đâu?
Là nước mắt của trời xanh sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không ảm đạm, màn mưa tầm tã bị mái hiên thấp hình chiếc ô ngăn lại, rơi xuống lộp độp, làm ướt váy, tôi phủi bụi từng giọt, nhưng càng ngày càng bắn tung tóe, tôi mất kiên nhẫn kéo mạnh, các nếp gấp lớn dần.
Tiếng bước chân vội vã phía sau, anh ta dừng lại nửa mét, giọng nói của người đàn ông nhỏ dần bởi cơn mưa đang rơi xuống, trống rỗng: “Cô Trình, anh Tiến Binh bảo tôi đưa cô về."
Tôi nhìn mặt đất nhỏ giọt một hồi, gạch lát màu trắng sữa được rửa sạch sẽ trong suốt, mịn như ngọc, phản chiếu rõ ràng dáng người gầy gò của tôi: “Trương Thành Nam thật sự làm mất đi mỏ dầu à.
Thuộc hạ không ngờ tôi hỏi cái này, anh ta giương mắt: “Trước khi cô tới, anh Nam phát giận, mọi người lên xuống đều gặp nạn. Chẳng lẽ đây là giả?”
Tôi thản nhiên nói: "Anh ta thất thủ mất đi mỏ dầu đơn giản quá, nhưng xem ra anh ta đang có âm mưu, có kế hoạch khác."
Thuộc hạ khịt mũi: "Cô Trình là người trung thành với Thẩm Hạo Hiên, sau lưng cô hẳn là có rất nhiều thủ đoạn. Anh Nam đối tốt với cô, dẫn đến thảm họa, cô biết rằng không có Anh Nam bảo vệ cô thì cô sẽ không có giá trị trong việc gài bẫy anh ta. Khi cô trung thành tuyệt đối với Thẩm Hạo Hiên, anh ta có thể cho cô những gì?"
Tôi nhìn lướt qua anh ta mà không để lại dấu vết, anh ta nhảy xuống bậc thang cầm ô che đầu tôi, mưa rơi như trút nước, giọng nói của anh ta cũng ngắt quãng: “Cô Trình, mời cô, anh Tiến Bình đi ra ngoài thì cô sẽ không dễ dàng đi đâu.”
Tôi không có chút ngoan cố nào nhanh chóng lên xe, dù sao thì pháo cũng đã nổ, tôi còn quan tâm đến điều gì nữa.
Chiếc xe phi nước đại hết cỡ rồi lái ra khỏi vùng ngoại ô hướng về khu đô thị rộng lớn.
Thanh Tân là một thành phố xinh đẹp.
Nó không có sự hỗn loạn của Bạch Mai, sự lộng lẫy của Thượng kinh và sự tráng lệ của Hồng Kông mà là sự phức tạp, mơ mộng và vô cùng tăm tối.
Thành phố này trong mắt gái mại dâm là dối trá và bẩn
Nhưng không phải ở mọi thành phố đều như vậy sao? Các chị em mới vào nghề và những người đi ngang qua vòng ngoài đã hơn một lần hỏi tôi rằng, thế nào mà tôi lại bị niềm vui này dụ dỗ.
Ngoài vẻ ngoài dâm mị, ăn chơi, còn điều gì khiến tôi không chịu nhảy ra khỏi hố lửa?
Đó là tình yêu và tình dục, sự mê hoặc của quyền lực, trang sức lộng lẫy là sự điên cuồng của dục vọng.
Đó là một trò chơi giữa phụ nữ cấp thấp và đàn ông quý tộc, xé nát thân phận của họ, đảo ngược thế tục, và chìm đắm trong xác thịt.
Tình yêu của một gái làng chơi không hề đẹp, nó hoang đường, nhục nhã và không thể nói ra.
Tôi cười nhạo bản thân mình, cũng như tôi cười Hồng thỉu.
Đào, cười nhạo cô ấy vì người đàn ông vô liêm sĩ đến tận xương mà gần như hủy hoại cuộc đời mình.
Nhưng tình yêu hoang đường này khi gặp gỡ Tổ Tông, định mệnh đó đã phá hủy trái tim chưa bao giờ được mở ra này.
Anh giống như bệnh dịch, lan tràn trong tất cả tế bào trong cơ thể tôi, niềm vui nỗi buồn, niềm vui và nỗi tức giận của tôi ngày đêm đã không còn thuộc về một mình tôi nữa.
Tôi chạm vào tấm kính phủ đầy những hạt mưa, tự hỏi liệu nước mưa có thể cuốn trôi tất cả những gì tôi không muốn nhớ.
Tôi sợ lắm, sợ một đêm nữa trời sáng, gặp Tổ Tông thì phải có bộ mặt, thái độ như thế nào.
Chương 78: Không muốn tôi
Tôi trở về biệt thự thì đã gần nửa đêm, bảo mẫu đợi tôi ở phòng khách, tủ giày trống trơn không có mùi khói quen thuộc, Tổ Tông tôi khi vào cửa sẽ hút một điều thuốc: “Hạo Hiên không trở về à?"
Bảo mẫu do dự không dám nhìn thẳng tôi: "Viện trưởng Thẩm đã gọi điện đến và nói là sẽ ở lại với bà Thẩm những đêm này.
Tôi mặt không cảm xúc đưa cái bóp cho bà ta, bảo mẫu an ủi rằng bà Thẩm vừa bị sảy thai, viện trưởng Thẩm phải cho cô ta chút mặt mũi cũng là điều hợp tình hợp lý, tôn trọng nhiều hơn là tình cảm, nếu không thì viện trưởng Thẩm cũng sẽ không yêu thương tôi như thế.
Tôi mỉm cười: "Không phải là Văn Nhật Hạ muốn lên mặt với tôi sao, tôi vì Hạo Hiên chạy đông chạy tây, ngay cả muốn nhìn thấy anh ấy cũng phải bị bà cả quản lý. Cô ta quá coi thường tối rồi, chút cô đơn và hiu quạnh này tôi có thể kìm lại được, cũng không phải là chuyện lớn. Tôi đang đợi chơi một vố lớn với cô ta đây!"
Đêm đó tôi rất không chân thật, Tổ Tông để tôi một mình mặc kệ tôi, tôi không hoảng hốt là giả, hơn nữa còn sợ hãi đến run như cây sấy
Kim chủ lạnh nhạt đó chính là mối nguy của vợ bé, tình cảm của Tổ Tông đối với tôi là đến từ xác thịt, anh ngủ với tôi nhiều lần thì tôi mới có thể để buộc anh chặt được. Một khi anh đã không còn ngủ với tôi nữa thì cũng sẽ từ từ quên lãng
Ăn chán một món ăn đem tới dưới đũa còn có thể gặp nửa sau.
Mấy tình nhân trong giới này suốt ngày lo lắng vì sợ mình sẽ biến thành một món ăn vô vị đó.
Miệng tôi thì cứng ngắc muốn gìn phẩm giả, nhưng mà người đàn ông không ở thì da mặt cũng phải dày lên, nếu không chẳng lẽ để cho người ngoài chế giễu sao?
Thực tâm mà nói, tôi năm trên chiếc giường quạnh quẽ này vô cùng khó chịu.
Nửa đêm đang ngủ nghe thấy tiếng khóa cửa kêu, vừa vặn là tôi khát nước nên muốn bảo mẫu mang nước lên, vừa mở mặt ra không ngờ trong phòng có đèn, ánh đèn sáng. Tia sáng mờ mờ, mơ hồ loang lổ trên mặt bàn cả phê vuông vắn, trên chiếc ghế sô pha màu đỏ sậm có một bóng đen, bóng đen đung đưa trong chùm ánh sáng mờ ảo, trở lại im lặng.
Tôi vẫn cho là bảo mẫu, giọng nói khô khan khàn giọng của tôi nói với bà ta rằng tôi khát nước.
Cái bóng trầm mặc vài giây rồi lại đung đưa, nước loãng đập vào thành cốc, nghe như tiếng khóc yếu ớt của người có chuyện xưa.
Anh đi về phía tôi, bước đi nhanh và nhẹ, tôi cứ nằm đó lim dim, đường nét mờ ảo dần dần hiện rõ, tôi nhận ra là ai, mở miệng nói nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời. Ly nước đưa đến môi, tôi nuốt một cách máy móc, tròn xoe mắt nhìn khuôn mặt tôi đã khắc sâu vào xương tủy ở trước mặt.
Anh kiên nhẫn đợi tôi uống xong, dùng lòng bàn tay xoa xoa những giọt nước chảy ra từ cắm tôi: "Ngốc à?"
Tổ Tông tôi vẫn luôn là đức hạnh như cả thiên hạ nợ anh hàng trâu bỏ, hùng hùng hổ hổ, nhưng sự dịu dàng ẩn hiện của anh khiến tôi tủi thân. "Ông ấy muốn em đến ngủ không ngủ được, nửa đêm lái xe trở về gặp em, vậy mà em con mẹ nó không nhào đến hôn ông đây một cái? Em còn ở đó mà mắt to chừng mất nhỏ với ông đây à?"
Anh ta dùng bàn tay khô nóng che mặt của tôi lại, nhéo thật mạnh, cúi người hôn lên môi tôi trầm giọng hỏi: "Em đánh răng chưa?"
Hai mắt sưng đỏ của tôi dạt ra nhìn anh, anh thích cách tôi ý lại và si mê anh, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, anh thè lưỡi, thôi bạo mà hôn lên môi tôi, cuống lấy đầu lưỡi của tôi, tham lam mút vào. Ngay cả chút nước còn sót lại giữa hàm răng cũng bị anh mút đi.
Tôi luống cuống, cái lưỡi linh hoạt và kỹ năng tuyệt đỉnh của Tổ Tông đã hôn tôi đến mức rối tình rối mù, linh hồn tôi như thoát ra khỏi cơ thể, mềm nhũn trong vòng tay anh. Mời ngón tay theo bản năng nằm lấy cổ áo anh và kéo đầu anh xuống, bốn hàng rằng cọ sát vào nhau. Trong đêm vắng lặng này, hai cái lưỡi quấn quýt nhau phát ra tiếng nước mờ ám làm bùng cháy dục vọng nóng bỏng Tổ Tông, anh tách hai chân tôi ra, luồn tay vào trong, anh sở vừa mạnh vừa vội, bỗng chốc u cốc đã ướt nhẹp một bãi.
Anh sửng sốt, lấy ra xem xét, trong bóng tối vết máu cũng chói mắt. Tôi thì thầm rằng tôi chỉ đến hôm qua.
Lão tổ hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi mảng: "Không thể làm mà em còn câu dẫn ông đây?”
Anh như trút giận mà gặm cần môi tôi, anh hôn đến mức có chút yếu ớt và ngộp thở, anh liếm sạch nước bọt hòa quyện giữa môi và lưỡi, cuộn lại nuốt vào trong rồi áp môi lên chóp mũi tôi.
Ánh trăng mở trên đầu giường phản chiếu bóng đen đang quấn lấy của tôi và anh ấy. Tôi thút thít nghẹn ngào, lẳng lơ vô cùng, câu hồn đoạt phách!
Tổ Tông vuốt ve mái tóc dài rối bù của tôi vuốt ra sau lưng, đôi mắt đầy nước, vượt qua tất cả sự dịu dàng mà tôi từng thấy: "Em có nhớ anh không"
Chỉ với mấy từ thôi, tôi đã khóc.
Thành phố nơi tôi đã vất vả sinh tồn trong bốn năm rưỡi này, tôi nhìn thấy khắp nơi đều là xa lạ, sự lạnh lùng, dối trá, bẩn thỉu và xấu xa. Chính là Thẩm Hạo Hiên, người đàn ông đang do dành tối, âu yếm hôn tôi mang lại hương vị và nhiệt độ cho mọi ngóc ngách, mỗi viên gạch, mọi khoảng không khí đều trở thành một tờ giấy lộng lẫy.
Tờ giấy chứa mọi thứ, vừa vặn với những năm tháng của tôi, từng nét vẽ phác thảo diện mạo của Tổ Tông, cải tốt, cái xấu của anh.
Tất cả đều khiến tôi mê mẩn, tự cho phép sa đọa, lạc lối.
Tôi ôm anh, cảm nhận được nhịp đập của lồng ngực và làn da nóng bỏng của anh: “Hạo Hiên, có phải là mơ không: Anh tức giận đến mức bật cười hung tợn xoa nằn mông của tôi: "Là ông đây! Một chuyến đi tay không vậy mà coi anh là mơ. Tôi ôm chặt tay hơn, nếu là mơ, anh nói dối tôi, đó là mơ. Nếu tôi không buông tay, anh cũng không thể rời bỏ tôi.
Đời này của tôi vì tiền tài và địa vị tôi đã làm rất nhiều chuyện ác, thương thiên hại lý mất hết cả lương tri.
Tôi đã từng ngây thơ trong sáng nghĩ rằng đây là một thế giới tươi đẹp, hòa bình và công bằng.
Trước khi mười sáu tuổi, Trình Bảo Ái sống trong vũng bùn của nghèo đói và hèn mọn, không có nơi nào để đi. Sau mười sáu tuổi, Trình Bảo Ái, ở trong cảnh hoàn cảnh ác liệt của đàn ông mà bán rẻ tiếng cười, tiêu hồn lạc phách. Nhưng tôi chưa bao giờ bộc lộ sự tổn thương và sợ hãi của mình một cách triệt để như vậy.
Tôi không sợ mất một người, mất kim chủ này thì tôi vẫn còn có rất nhiều kim chủ đang tham lam vì tôi và khao khát tôi.
Tôi chỉ sợ mất Tổ Tông.
Tôi yêu sự oanh oanh liệt liệt, làm cho tôi chấn động, để cho tôi đau đớn và vui vẻ.
Anh đã làm cho tôi tái sinh và khiến tôi cảm thấy rằng tôi không phải là một con thủ không có niềm vui, tức giận, nổi buồn, hoặc một thứ đồ chơi lặp đi lặp lại việc mặc quần áo và cởi quần áo.
Anh âm thầm bám sâu vào xương và máu của tôi, để tôi tồn tại, như dây leo bén rẻ, quanh co che trời, không thể tách rời. "Hạo Hiên, em còn tưởng rằng anh không muốn em nữa.
Hơi thở của anh phun vào cổ tôi, dở khóc dở cười: “Nếu anh thật sự có thể để cam lòng buông bỏ em vì anh cũng bớt lo.
Tôi không có chút kiêu hãnh nào, tự ái ở đâu, tôi xoa lưng anh: "Chỉ cần anh giữ em lại, để em làm gì cũng được, Hạo Hiên, em nguyện ý làm bất cứ điều gì cho anh.
Tổ Tông luồn năm ngón tay vào giữa tóc tôi rồi nhanh chóng dừng lại.
Thân thể nhỏ bé của tôi như chiếc cúc áo của anh, anh im lặng một lúc rồi nói tôi ngớ ngẩn. Anh trở tay một cái, quấn tôi trong chăn bông. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tôi không hỏi.
Anh cũng không đề cập đến.
Tất cả những gì xảy ra ở thành phố Thanh Tùng, theo cơn mưa tầm tã, hoàn toàn biến mất, biến mất trên thế giới này và không bao giờ xuất hiện.
Tổ Tông của tôi đã ôm tôi ngủ cho đến trưa ngày hôm sau, anh bị đánh thức bởi điện thoại, còn tôi cũng bị đánh thức bởi âm thanh chết tiệt của anh.
Anh ra khỏi giường mặc quần dài và rời khỏi biệt thự.
Ngay sau khi anh đi khỏi thì bảo mẫu hốt hoảng chạy vào phòng ngủ, bà ta nhìn qua gương nhìn tôi nói: “Cô Trình, bí thư Thẩm đến rồi.
Tôi trì trệ và thay đổi sắc mặt: "Thẩm Quốc Minh?”
Ta buột miệng gọi tên ông ta, bà ta cúi đầu giả ngu: “Ở phòng khách.
Vẻ mặt tôi nghiêm túc, tôi ném cây chì kẻ mày vào hộp trang điểm, đi đi lại lại, cảm thấy không tự tin trong một lúc.
Tôi có thể đối phó với đàn ông một cách dễ dàng, đàn ông trên thiên hạ muôn hình muôn vẻ, nhưng mà chẳng khác gì ngoài nô lệ của quyền lực và tiền bạc, những kẻ bị sắc đẹp bất giữ làm tù binh. Cái gì đoan chính, cái gì thanh liêm, nho nhã là độ đều là đánh ram cả.
Một khi họ đã có những con tờ tiền này trong tay thì bất cứ ai sẵn sàng trở thành một tờ giấy trắng và trở thành một quý ông, đó không phải là mất mát sao? Những thứ này là vô nghĩa.
Thẩm Quốc Minh cũng là một nô lệ và tù binh, nhưng ông ta là một người đàn ông mạnh mẽ, hung hãn và xảo quyệt. Tôi cố gắng trấn định đi xuống cầu thang và hỏi bảo mẫu xem ông ta có uống trà không.
Bà ta chưa kịp trả lời thì tôi đã ngửi thấy mùi thơm nồng của trà, mắt nhìn theo và đáp xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách.
Thẩm Quốc Minh tập trung khuấy động lá trà lơ lửng trong chén sứ, ông ta ngồi thẳng người, dáng vẻ không già chút nào, ít nhất cũng không giống tuổi sáu mươi. Phong thái điềm tĩnh và khí độ của ông ta không cần nói gì cũng khiến người ta kinh sợ mười phần.
Ông ta nghe thấy tiếng bước chân, chính xác nhìn qua, trên khuôn mặt hơi nhếch lên tràn ra nụ cười nhân hậu: “Sao hả, có bóng người rồi cô còn không dám tới gần tôi sao?"
Tôi bước xuống mấy bậc cuối cùng, đi tới giữa phòng khách, chăm chủ quan sát, ông ta uống cạn nửa ấm trà, một lúc lâu sau mới đến, có lẽ đã gọi báo mẫu đến hỏi tình hình rồi, có lẽ là đã biết rõ ai còn ở trong nhà, nhưng ông ta không đi, rõ ràng là đang đợi tôi.
Thẩm Quốc Minh nhìn tôi hồi lâu, nụ cười càng đậm: “Ngồi bên cạnh tôi."
Tôi sợ đến mức tải mặt, tôi nói dối là tối qua ngủ không thoải mái, cần đứng dậy hoạt động gân cốt.
Do có cô bảo mẫu nên ông ta cũng không kiên trì, ông ta hỏi tôi có biết chữ không.
Tôi nói rằng biết một ít mà thôi.
Anh chỉ vào một bộ “Tam Quốc Diễn Nghĩa" mới tinh đặt trên giả trong góc: “Cái này có có hiểu không "
Tôi lặc đầu: "Hiểu được 'Tây Du Ký
Thẩm Quốc Minh sững sở trong vài giây, buồn cười ồ lên một tiếng: "Nếu đã hiểu được, vậy có thể nói chuyện với tôi không?”
Tôi mồm miệng lanh lợi, nói chuyện giòn tan: "Một con khỉ, một heo tỉnh, một người mang đòn gánh, bảo vệ một nhà sư hay cần nhận để đi lấy kinh.
Tôi dừng lại một chút: "Dáng vẻ hòa thượng đẹp đẽ, thịt thơm, nhưng mà cũng không có tắm rửa thay quần áo thường xuyên.
Thẩm Quốc Minh hoàn toàn sửng sốt.
Tôi cố tình nói những chuyện vớ vẩn trên mây, ông ta cũng không phải đồ tốt gì, là một con cáo già. Phụ nữ xinh đẹp phô trương trước mặt anh ta thì chỉ có thể gây chuyện thôi, dù là vừa chớm nở hay đã đề phòng những chuyện chưa xảy ra, muốn chung sống với Tổ Tông thì tôi phải cắt đứt tư tưởng biến thái của ông ta.
Thẩm Quốc Minh cười ha ha: "Cái nhìn sâu sắc rất thú vị, tôi nghe nó lần đầu tiên. Còn gì nữa không?”
Tôi giả vờ không nghe, quay đầu lại cùng bảo mẫu đi đổi một ấm trà nóng, bảo mẫu lấy ra đặt ở trên bản, tôi tự giác cúi xuống rót đầy cho ông ta: "Bí thư Thẩm, viện trưởng Thẩm sẽ trở về vào buổi tối, nếu ông có chuyện gấp thì tôi có thể gọi điện bảo anh ấy về sớm một chút." "Không cần." Thẩm Quốc Minh thẳng thắn từ chối: "Nó có tới hay không cũng không quan trọng, chỉ giỏi chọc tôi tức giận mà thôi.
Ông ta nhìn chăm chăm bàn tay đang nằm chặt phía trên nắp ấm của tôi, không hiểu sao đột nhiên cầm lên, ông ta nằm lấy vài ngón tay ấm áp mịn màng, lòng bàn tay thô ráp của ông ta bóp bóp tay tôi: "Còn không bằng cô, nhị nha nhí nhảnh khiến tôi hài lòng, nói chuyện với cô dường như khiến tôi trẻ ra thêm.”
Với cú va chạm bất ngờ này khiến tôi suýt làm rơi ẩm trà, tim đập thình thịch, vội vàng rút tay lại, tình thể có chút vượt quá tầm kiểm soát của tôi, tôi nhìn bảo mẫu không chút để ý và nháy mắt. Bà ta rất thông minh, hiểu ý tôi định bước vào phòng khách.
Trong nửa giờ tiếp theo, tôi cố tình lội chủ đề tứ đại kiệt tác ra, tôi không biết nhiều về nó, nên vất vả lắm mới có thể qua loa đại khái cho xong. Ông ta tùy ý trả lời, dù tôi nói gì thì ông ta cũng đáp lại bằng một nụ cười. Mà cười đến khiến tôi sởn cả tóc gáy, khiến tôi nóng lòng muốn chạy đi ngay lập tức.
Tổ Tông vội vội vàng vàng trở về, vừa vào cửa đã gây ra động tĩnh lớn làm tôi sợ hãi, nhưng tôi cũng yên tâm.
Thẩm Quốc Minh cũng không khỏi kinh ngạc quay lưng lại, chậm rãi cầm chén trà lên, uống cạn không chút do dự, tựa hồ đoán được anh sẽ nhận được tin tức.
Nếu là bố con bình thường thì bất luận cái gì ba bảy hai mốt đều phải vắt kiệt trước, cuối cùng Tổ Tông cũng kiêng kỵ ông ta một tay che trời, trổ mắt lạnh lùng nhìn: “Tỉnh ủy thông thả lắm sao?"
Có dao trong lời nói, Thẩm Quốc Minh có thể hiểu được, ông ta liếc nhìn Tổ Tông của tôi: “Con nghĩ bố ở đây không phải là vì công việc sao?”
Tổ Tông thả lỏng cổ nói: “Ông cùng phụ nữ nói chuyện làm ăn?" “Bố đã hẹn Quan Lập Thành của sở chỉ huy tỉnh và một số sĩ quan quân đội dùng tiệc ở Vọng Giang Lâu, buổi tối ngày mai con nhớ tới."
Ông ta lại nhìn tôi: “Mang cô ta tới.” Tổ Tông nhíu mày: "Ông bảo tôi đưa cô ấy đi làm gì?"
Thẩm Quốc Minh nói rằng ông ta từ có dụng ý riêng của mình, vì vậy đừng hỏi nhiều như vậy. "Dụng ý của ông?"
Tổ Tông bảo tôi lên lầu, tôi cũng không muốn ở lại nên vội vàng đứng dậy đi lên cầu thang, Thẩm Quốc Minh nói hãy đợi đó.
Tôi dừng chân.
Tổ Tông đẩy tôi một cái, nhìn Thẩm Quốc Minh vẻ vô cùng thù địch, giữa lông mày kiêu căng khó thuần, giọng điệu một chút cũng không nhường: “Ông là bố của tôi thì hay lắm sao? Chẳng lẽ ông còn muốn là người phụ nữ của con ông sao?"
Lời nói thẳng thắn của Tổ Tông vô cùng khó nghe, hơn nữa còn là ở trước mặt của tôi, Thẩm Quốc Minh mất mặt, ném xuống chén trà, trong lòng cũng bốc lên một tầng lửa giận: “Mày dân cô ta đi, chuyện bổ nhiệm và miễn nhiệm trên tỉnh ủy tinh thể cấp bách, Quan Lập Thành và anh của Văn Nhật Hạ đánh nhau một mất một còn. Mày có tiếp xúc với cậu ta nên sẽ hiểu rõ hơn tao. Có rất nhiều người có mặt trong bữa tiệc, mày nên hiểu tầm quan trọng của nó, đây cũng không phải là chỗ cho mày tùy ý chơi đùa.
Tổ Tông hoàn toàn không muốn dẫn tôi đi, cũng không muốn thỏa hiệp, lớn tiếng hỏi không phải là mang phụ nữ đi theo để cho đã ghiền à?
Thẩm Quốc Minh ý tứ xâu xa nhìn Tổ Tông, muốn giáo huấn anh nhưng không tiện nói, cuối cùng bỏ đi với câu chuyện đơn giản mà thích phức tạp hóa, rồi đóng sầm cửa lại. Tổ Tông tức giận giật đứt cà vạt, nhắm mắt nói: “Ông ta nói cái gì với em?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi do dự không quyết, dù sao cũng là bố con, còn tôi chỉ là người ngoài cuộc, nếu tôi nói sai sẽ lại gây ra thêm rắc rối, nói đúng cũng không thể lấy lòng, tại sao lại đi gây náo loạn.
Tôi nói ông ta chỉ uống trà và không nói nhiều.
Sắc mặt của Tổ Tông lúc này mới dịu đi một chút, gọi bảo mẫu dặn dò vài câu, sau đó liền vội vàng trở về viện kiểm sát thành phố.
Tôi đã đoán trước rằng chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc. Đúng như tôi dự đoán, chiều hôm sau, tài xế Thẩm Quốc Minh đến đón tôi, anh ta nói rằng bí thư Thẩm đang đợi trên xe. Anh ta bảo tôi đi trước, viện trưởng Thẩm sẽ đến sau.
Cô bảo mẫu muốn gọi điện thoại hỏi, tài xế đã lập tức ngăn bà ta lại, sau đó thẩm thủy nhìn tôi: "Cô Trình, bí thư Thẩm cũng không vui khi phải đợi người khác, viện trưởng Thấm thân là con trai cả cũng không có đặc quyền này
Đây là dùng lời nói uy hiếp tôi, tôi cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu.
Kệ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chọc giận bố của Tổ
Tông, cho dù Tổ Tông muốn giữ lại tôi thì có ích lợi gì.
Tôi cười nói tất nhiên sẽ không làm lỡ thời gian quý báu của bí thư Thấm.
Mặt anh tài xế chuyển từ mây đen sang năng, tôi theo anh ta ra khỏi sân bước lên chiếc xe jeep quân sự đã đợi sẵn ngoài cổng Thẩm Quốc Minh đang tập trung xem lại tài liệu đặt trên đầu gối của mình, người lái xe đi một quãng đường dài mà không nói tiếng nào. Đang xem xét tài liệu gần như một nửa, khi chờ đèn giao thông ở ngã tư, ông ta hỏi tài xế điện thoại và bảo gọi cho Tổ Tông.
Tổ Tông đúng là không biết sự tình, nghe nói ông ta đã đem tôi đi, liền tức giận nói: đùa giỡn "Hai giờ sau, bố sẽ đưa Trình Bảo Ái trở về an toàn, con không cần phải lo lắng.
Tổ Tông của tôi nói rằng muốn tôi về ngay bây giờ.
Thẩm Quốc Minh mặc kệ cúp máy, đưa cho tài xế, xoa xoa sống mũi của mình: “Tìm người ngăn cản nó, đừng để nó chạy tới gây rắc
Tim tôi chùng xuống, có lẽ ông ta để tôi xã giao với Quan Lập Thành, mang theo tôi đã là rất sai lầm rồi hơn nữa còn giấu diểm mà trốn tránh Tổ Tông. Xem ra mục đích giải trí là không trong sáng, nhưng mà nhất thời cũng không đoán ra được ông ta đã suy nghĩ gì.
Chiếc xe đến Vọng Giang Lâu và đậu ở một góc khuất, người lái xe Thẩm Quốc Minh rất quen thuộc, dẫn chúng tôi lên tận tầng 3. Đi ngang qua một phòng gần hồ phun nước, hai người phục vụ đang đẩy xe đồ ăn vào một phòng riêng có cánh cửa đang mở, bên trong lờ mờ thấy bóng dáng của ông chủ Trương.
Tôi dừng lại một lúc và nhìn vào bên trong.
Tôi chắc chắn đó là Trương Thành Nam, anh ta lười biếng dựa vào chiếc ghế gỗ. Người đàn ông ngồi đối diện anh ta thì có một đường chân tóc rụng, hai bên tóc để dài hơn một chút được thất bính. Người đó khoảng bốn mươi tuổi, tiếng ông chủ Trường này là thốt ra từ miệng ông ta.
Trên mặt đất đối diện với cửa, xuất hiện một thanh niên bị đạp ngã, đứng lảo đảo đứng ở góc bàn, ăn mặc lộng lẫy hơn một thuộc hạ bình thường, lại là một tên đầu sỏ nhỏ.
Người đàn tóc thưa kỳ quái nói: “Ông chủ Trương, tuy rằng mặt mũi tôi không được cao nhưng ở Long Giang này tôi cũng có chút danh tiếng. Nơi nào cũng có tranh chấp, tại sao anh lại cố chấp như vậy? Nghe nói ông chủ Trương là người rộng lượng và gặp chuyện lưu tình, tối nay tôi nhìn khô ra."
Trương Thành Nam cầm một ống thuốc bắng ngọc chậm rãi uống một hơi, Tiến Bình đi ra ngoài nói với tóc thưa: "Anh Nghị, anh Nam cũng là có lòng tốt cho thêm cơ hội, cũng đã cho anh mặt mũi rồi, nhưng mà anh em này của anh lại phá trận trước mặt mọi người. Đây chính là địa bàn của anh Nam, anh vào miền Đông Bắc hỏi thăm xem, ai chọc nhà họ Trương mà không phải đi đường vòng thì cũng coi như là mất mù, vậy mà còn dám gây chuyện à? Bây giờ chuyện cần làm tìm trò vui là dỗ dành anh Nam còn nếu là anh kiên quyết muốn đưa người đi thì chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cảnh này thì Thẩm Quốc Minh cũng nhận ra, ông ta dừng lại bên cạnh tôi, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Trương Thành Nam lại ở đó. Bọn xã hội đen luôn ra ngoài vào ban đêm, đến sòng bạc thu tiền đi quán rượu chơi gái, ban ngày rất ít khi lộ diện.
Ông ta quay đầu lại và hỏi tài xế: “Chuyện gì vậy."
Người lái xe mở hành trình và tìm kiếm một vài cột: "Không có tin tức của anh ta.
Thẩm Quốc Minh vảy tay ra hiệu cho tài xế đi lên phòng riêng sắp xếp.
Tên đầu sỏ nhỏ ôm ngực cười nói: "Anh Nam, chắc anh không muốn nhìn thấy để tảng đá vỡ trong lồng ngực rồi đập vỡ đúng không?"
Trương Thành Nam phủi bụi, nhal kẹo cao su bong bóng trong miệng rồi thổi bong bóng, những động tác nghịch ngợm và bướng bỉnh đều được thực hiện, từ đầu đến đuôi đều giống như một tên khốn, anh ta kiêu ngạo ngông cuồng, vô cùng đáng khinh.
Tiến Bình hất cắm lên, thuộc hạ đứng trong góc nhặt chai rượu rồng trên mặt đất, đập vào đầu mình, vỏ chai nứt ra bảy tám mảnh, trong lúc máu chảy đầm đìa, thuộc hạ đưa tay lau một cái, ậm ờ nói không nói gì cả.
Vẻ mặt của người Tiến Bình ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh Nam của chúng tôi chính là ăn cơm máu, còn dám khoe khoang trước mặt anh ấy?" Anh ta chỉ vào trần mình: "Chơi thật tốt, nếu không anh Nam cũng không hiểm xem:
Tên đầu sỏ nhỏ không nói nên lời, ủ rũ nhìn tóc thưa, mặt mày tái xanh vì sợ hãi, tóc xanh liếm răng cửa: “Ông chủ Trương, nếu anh không ngại thì chuyện này coi như bỏ đi, tôi chỉ hỏi một chuyện " Ông ta chuyển đề tài, giọng điệu u ám ẩn tiếng thở dài: “Bây giờ ông chủ Trương là chủ nhân của ba tỉnh miền Đông Bắc, đừng nói là chúng tôi xin một chỗ dưới tay anh, cho dù là mấy đại gia bạch đạo, nhà họ Thẩm đến thì cũng phải nhường chỗ cho anh."
Trương Thành Nam liếc mắt không nói gì, Tiến Bình nói anh Nghị có ý tốt thì tốt, sau này nếu không mua được mặt mũi, xin đừng nhắc tới anh Nam, đỡ phải làm tổn thương hòa khí. Lông mày của tôi nhấp nháy.
Hai mắt của Thẩm Quốc Minh lạnh lùng nhìn chăm chăm cánh cửa hồi lâu, từ trên mặt tôi nhìn ra ông ta nhất định phải tháng được con thuyền đen Trương Thành Nam này. Anh ta đánh mất ba mỏ dầu, mất cơ hội chiếm đoạt Cát Lâm, còn hung hãng tự phụ, mồm mép không thua kém, trong mắt bạch thì anh ta phải có cơ sở sâu hơn, tiềm lực lớn hơn, chiêu trò tinh vi hơn, nếu không anh ta sẽ không có cái tâm tư này, mất đi một lần cũng không đủ làm tổn thương sinh khí.
Đầm nước sâu của Trương Thành Nam chắc chắn không phải là kết quả của một hoặc hai lần bị thương từ bạch đạo, trận chiến cam go của Kiều Thành Tử đã đánh hơn mười năm. Đối với một nhân vật thực lực hơn anh ta thì cũng không phải dễ dàng để phá đổ, lúc này thì Tổ Tông cũng chỉ có thể kéo dài việc Cát Lâm nằm dưới sự kiểm soát của xã hội đen mà thôi, còn việc diệt trừ nó ngay lập tức là điều gần như không thể.
Lúc trước Trương Thành Nam đã hạ sĩ khí của quan chức Bạch Mai, ở dưới mi mắt của người ta mà vượt lên trước xe đối thủ. Cái tát này rất to và đau, Thẩm Quốc Minh không quan tâm vì cũng không làm tổn hại đến lợi ích của ông ta, hơn nữa ông ta cũng chẳng muốn chọc phiền phức. Bây giờ Trương Thành Nam và thuộc hạ công khai điên cuồng như vậy, sau lưng cũng không thể nằm chắc đường làm quan của con cháu mình, cho nên họng súng của Thẩm Quốc Minh sẽ từ từ nhằm vào Trương Thành Nam.
Lời nói xuyên qua lỗ tai, đáy lòng nặng trĩu, khó chịu, anh ta cũng không hơn tôi chỗ nào, giọng nói kiềm chế của anh ta khàn khàn mà run rẩy, không lạnh lùng mà là đau đón. "Tôi còn tưởng rằng em không nỡ tính toán tôi."
Anh ta cười khẩy bên tại tôi: "Rốt cuộc là tôi thua, bạch đạo sẽ lấy mạng tôi. Em tùy hứng, hung ác, vô tình thậm chí hận tôi nhưng mà cũng không thể muốn tôi chết."
Đôi mắt anh ta nổi lên một vòng xoáy, nước xoáy đó rất nhanh, lạnh và u tối khiến tôi khó có thể đối mặt. Tôi cứng ngắc quay sang bên khác, anh ta dùng sức đi vào, mồ hôi trên mũi của anh ta nhỏ vào chân mày của tôi, mùi thuốc lá mát lạnh, mùi rượu thơm nồng, tràn miệng tôi dây dưa không dứt. “Thì ra chỉ là em không có cơ hội ra tay, một khi giao cho em con dao thì em thật sự sẽ chọc thủng trái tim của anh."
Anh ta bóp cổ tay đang run rẩy của tôi và buộc năm ngón tay của tôi bao trùm trái tim của anh ta: “Tiểu Ngũ, nếu tôi chết, nó sẽ không còn đập nữa, em có hối hận không."
Tôi căn chặt hàm răng, Trương Thành Nam muốn cầu trả lời của tôi, nên cứ tiếp tục đưa ra.
Anh ta nâng cắm tôi lên một chút cho đến khi cổ tôi bạt thành hình vòng cung, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, không thể rút lui. “Em sẽ khóc vì tôi sao?" Dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh ta là biển bão đang nổi sóng, đầu ngón tay thô ráp lăn lộn lưu luyến nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt, sự cọ xát khiến cho tôi ngứa ngáy và nửa khuôn mặt đờ đẫn nằm trong lòng bàn tay của anh ta. Giọng anh ta trầm ấm và quyến rũ, anh ấy vén một lọn tóc bồng bềnh của tôi lên vuốt nó ra sau tai: “Lúc em tính toán tôi em có có chần chờ giây nào không?”
Tôi không thể chịu đựng được câu hỏi của anh ta, không thể chịu được ánh mắt rực lửa, anh ta không chịu được khuôn mặt căm hờn của tôi, anh ta đã chôn thật sâu vào người tôi, lừa dối thế gian, bỏ qua luân lý, mê hoặc tối để cùng anh ta quên hết tất cả. “Người đàn ông của tôi là Thẩm Hạo Hiện. Bất cứ lựa chọn nào của tôi đều lấy anh ấy làm trọng, nào nhân tình của ông chủ Trương không chung thủy với anh sao?"
Lời nói của tôi làm anh ta khó chịu, anh ta đột nhiên tàn bạo va chạm, giống như phát điên mà tàn phá tôi, hận không thể để ăn tươi nuốt sống khiến tôi tan thành một vũng máu.
Anh ta khống chế cánh tay của tôi để tôi ôm cổ anh ta, dường như là thân mật không kẽ hở, nước và sữa hòa quyện vào nhau, không lẫn lộn vào chút bức bách và uy hiếp nào. Nếu không phải vì bức tường trong u cốc đang đau rất thì tôi gần như lạc vào kích thích.
Trương Thành Nam dường như là một con quái thú đã được thả ra sau một thời gian dài bị giam cầm, anh ta tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng, khuôn mặt ướt át của anh ta chui vào khe sâu của tôi, kết thúc bằng những cơn co giật dữ dội.
Ngọn đèn và anh ta đều mờ, tôi đang thoi thóp.
Người đàn ông tên Trương Thành Nam này quá trâu bò, anh ta kiên nhẫn làm thì thực sự thoải mái. Nếu anh ta coi nó như một vũ khí thì nếu không chết cũng còn nửa cái mạng!
Anh ta dứt khoát rút ra, cầm lấy quần áo vương vãi dưới đất, nhiệt độ trong phòng rất thấp, hơi mát lướt qua, tôi cuộn mình vì lạnh. Một chất nhầy tanh tưởi từ giữa hai chân tôi chảy ra, kèm theo đó là chất lỏng nóng bỏng sền sệt của anh ta chảy khắp đùi tôi.
Tôi gian nan giật giật, ở đó vô cùng đau xót, cả người mới bò được nửa tắc thì đã vô cùng yếu ớt mà ngã về.
Dù vậy, tôi vẫn không bị đánh đổ, tôi nở nụ cười rạng rỡ như mùa xuân, muôn hoa đua nở, tôi nhìn về người đang đối mặt với tôi trong chiếc quần tây, đứng ngược sáng. Khuôn mặt anh tuấn của anh ta nhuốm màu u ám và rực rỡ của ánh đèn thành phố, cơ bắp của anh ta lộ ra bên ngoài không khí, trắng nõn khỏe mạnh, trên đó lấm tấm những chấm mồ hôi, đẹp không thể tả.
Trong cuộc yêu này, chúng tôi không có một chút khoái cảm nào, đó chỉ là trả thù chém giết nhau, sự hành hạ đau đớn, muốn dựa vào tình dục để trút đi những thứ kìm nén trong lòng.
Anh ta tích lũy thù hận trong lồng ngực, tích tụ lửa giận, hận ý kinh ngạc khi thấy tôi nhẫn tâm mưu hại anh ta. Tháng ngày dây dưa, thật giả lẫn lộn, chưa từng chinh phục được tôi, trong lòng tôi thì anh ta không bằng một phần mười của Tổ Tông.
Đối với anh ta mà nói thì đó một nét bút hỏng lớn như thế nào, trào phúng lớn như thế nào. Tôi liểm đôi môi nứt nẻ của mình và khép lại đôi chân gầy guộc đã bị tách ra rất lớn: “Ông chủ Trương, đây là lần thứ hai anh cưỡng hiếp tôi.”
Những ngón tay thon dài của anh ta bắt đầu thắt dây lưng, từ trên cao nhìn xuống tôi, sự vô lại ngông cuồng và tà khí tràn ngập khắp lông mày, trong nháy mắt đánh tôi tan nát: “Tiểu Ngũ, em bướng bỉnh một lần, tôi sẽ dùng phương thức như thế để trừng phạt em một lần, như vậy rất công bằng”
Áo sơ mi vượt qua vai che đi ảnh thấp thoáng, anh ta nói không độc ác như tôi nên chỉ có thể dẫn vặt tôi ở trên giường.
Môi tôi mím lại cười, tiếng nước chảy róc rách ngoài cửa sổ, hiện ra một lớp sương mù nhẹ, nhòe đi từng lớp, giống như sâu thẳm của một giấc mơ lớn. “Chính xác thì ông chủ Trương muốn gì ở tôi." Anh im lặng nhìn mà không nói.
Tôi chống cùi chỏ vào tựa lưng, khó khăn đứng lên: “Anh coi tôi là kẻ ngây thơ không rành thể sự sao? Tôi mê muội đến mức lầm tưởng rằng loại người tàn hoa bại liễu như tôi có thể tiến vào trái tim của ông chủ Trương sao?"
Con người của anh ta vẫn không chút dao động, phảng phất như tôi đã sai rồi, tôi thực sự đã đoán sai.
Tình yêu của Tổ Tông dành cho tôi không thuần túy, nhưng anh thực sự muốn bảo vệ tôi.
Có thể sao?
Với nội tạng cứng rắn của mình, anh ta còn có thể diễn xuất để lừa được tôi, chứ đừng nói là lừa người ngoài.
Mễ Loan nói rằng thất bại lớn nhất của tôi trong sự nghiệp làm tình nhân là tôi đã có những suy nghĩ không nên có, và si mê những người đàn ông không nên yêu. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Tôi đã mắc sai lầm một lần rồi, liệu tôi có nhầm lẫn lần thứ hai không. "Em nghĩ thế nào." Anh ta cài lại cúc áo trên tay áo, giọng điệu không mặn không nhạt. “Ông chủ Trương biết rõ nhất, tại sao tôi phải nói.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cách nguy hiểm, lúc này Lỗ Minh Nguyệt đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy rõ cô ta qua khe hở, cô ta đang cầm cốc trà rất thận trọng vì sợ bị đổ. Điều đầu tiên cô ta ngửi thấy là một dục vọng lan tỏa, sau đó phát hiện ra sự bừa bộn lộn xộn trong phòng.
Tôi đầu tóc rối bù, cái mông trắng nõn mềm mại toàn bộ phơi bày ra ngoài, nằm ở trên số pha, ngực cao đè ép, hai bên mông dính bẩn. Cô ta sững sờ, phức tạp nhìn một hồi, yên lặng quay đầu, bình tĩnh đi đến một cái bàn.
Cô ta nhẹ nhàng đặt đồ xuống, nhìn vẻ mặt của anh ta, cũng không quá tức giận, mở miệng nói: “Anh Nam, phủ đệ của đường số 11 Hoài Bắc, gọi điện thoại bảo nói với anh rằng đã chỉ định một người thế thân, hàng đã được người đó mang đi. Trong một thời gian ngắn thì tốt nhất đừng trở thành kẻ thù với viện kiểm sát thành phố, thủ đoạn của Thẩm Hạo Hiên vô cùng tàn nhẫn, chúng quan sát một chút rồi lại nói."
Trương Thành Nam thưởng thức nhẫn của mình, anh ta không nhanh không chậm ậm ừ, dời tầm mắt sang bên cạnh, miệng chén trào lên sương trắng: "Bích Loa Xuân. “Kim Tú Nhĩ chỉ còn một thìa, mùi vị không đậm thì anh không uống cho nên em đã bảo cấp dưới đi mua rồi.”
Anh ta chiêm ngưỡng mẫu hoa mẫu đơn được sơn vàng trên thân ly trà, Lỗ Minh Nguyệt vẫn nán lại, anh ta hỏi có điều gì khác không.
Cô ta mỉm cười, tiến lên hai bước, lại giơ tay cởi cúc áo cổ của anh: “Cà vạt lệch rồi, anh Hạo có chuyện gì à?
Cô ta lén lút liếc nhìn tôi, không mở bình thì ai biết được bên trong có chứa cái gì: “Nghe nói bên Thanh Tùng có sai lầm, liên quan đến cô Trình. Hai đêm trước khi xảy ra chuyện, cô ta đã đến chỗ của cô Cửu và có một cuộc gặp với đường chủ Vương?”
Trương Thành Nam chậm rãi gạt nước trà xanh trong: “Em muốn nói cái gì.”
Lỗ Minh Nguyệt cười đến vô hại: “Là anh Nam gợi ý là?
Anh và cô Trình hợp mưu diễn cho Thẩm Hạo Hiền xem?” Những cái tên cô ta nhắc đến lần lượt là những cái mà Trương Thành Nam khó chịu nhất khi nghe thấy vào lúc này, tay tôi trong váy cứng lại, tôi lặng lẽ đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Lỗ Minh Nguyệt, người đang ở gần trong tay.
Tôi không tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, nhưng bản năng mách bảo tôi rằng cô ta rất giống Văn Nhật Hạ.
Ẩn nhẫn, bình tĩnh, đạo đức giả và quỷ quyệt.
Chính mình bị Tổ Tông dày vò như thế nào, cô ta đi theo Trương Thành Nam chỉ càng thêm trầm trọng, nói trắng ra là không có chút tài năng thì đều là vô dụng, trên giường cũng không thoải mái, cô ta đã bị đá từ lâu rồi.
Mặt mày Trương Thành Nam không mặn không nhạt, không vui cũng không tức giận, vì vậy anh ta trực tiếp đổi chủ đề: “Hôm nay em có đi ra ngoài không?"
Lỗ Minh Nguyệt nói rằng cô ta đã có một cuộc hẹn với một vài phu nhân.
Trà quá nóng, vì vậy anh ta dùng tay vặn ngược nắp ly: “Em thích mua gì thì mua. Khi Trương Thành Nam nói điều này thì cho thấy anh ta thực sự yêu Lỗ Minh Nguyệt, cô ta rất hạnh phúc: “Em biết Chiếc ly được trả lại nguyên vẹn ở góc bàn, Lỗ Minh
Nguyệt liếc nhìn: “Tôi tạm thời cũng chưa rời đi, cô Trình cần gì thì cứ đến tìm tôi.
Cô ta nói xong thì bước ra khỏi phòng, tôi nhân cơ hội chạy nhanh ra cửa, đèn ngoài hành lang nhấp nháy mờ ảo, chỉ trong vài giây đã sáng chói mắt.
Có một bóng đen bao trùm lên người của tôi, đó là của một người đàn ông.
Trái tim tôi chùng xuống, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Tiến Bình hung bạo và hai thuộc hạ xa lạ được trang bị súng, bọn họ bao vây tôi ở phía trước và cả hai bên, dừng lại cách đó ba mét, nòng súng sâu không thấy đáy nhằm vào tôi.
Đôi chân của tôi nặng cả nghìn kg, chợt cứng đờ, nửa bước cũng không thể rời đi.
Trương Thành Nam cũng đi theo tôi nhìn cảnh này.
Rõ ràng đó không phải là mệnh lệnh của anh ta, anh ta mơ hồ kinh ngạc không nói gì.
Môi của Tiến Bình cong lên đây sát ý khát máu: “Cô Trình, tôi sợ cô vẫn chưa hiểu quy tắc trong giới.
Tôi hỏi anh ta những quy tắc gì.
Ngón tay cái của anh ta lên nòng súng, có một âm thanh giòn giã vang lên, tôi cả kinh.
Chơi thực sự.
Giọng điệu của anh ta vô cùng quái gở: "Oan có đầu nợ có chủ, nợ máu thì phải trả lời bằng máu. Ba mỏ dầu, toàn bộ thành phố Thanh Tùng, một nửa tỉnh Cát Lâm, số nợ lớn như vậy, cô nghĩ chúng ta tính toán như thế nào.
Ngọn lửa ác độc đã kìm hãm từ lâu, đùng một cái bùng lên mạnh mẽ, tôi không kịp phản ứng, cứng họng đứng đó.
Đúng vậy, tôi nên tính.
Cho dù Tổ Tông có tay mắt che trời, nhưng mà nếu không có tôi khơi thông các bên che mắt thì ắt hẳn anh đã không chơi được một nước cờ như vậy. “Tiến Bình, tôi không cần phải giải thích với ai cả, anh đang bán mạng cho cuộc sống của anh, cho lòng trung thành của anh, còn tôi là vì tình cảm, là vì để làm hài lòng người đàn ông của tôi. Anh chĩa súng vào tôi không sai nhưng mà tôi cũng không có sai.”
Hai thuộc hạ đứng tại chỗ đang từ từ tiến đến, khoảng cách giữa chúng rút ngắn từ ba thước xuống còn một thước nửa thước, mõm súng chặt giữa hai lông mày của tôi, ngón trỏ đặt ngay cò súng từ từ bóp lại, chỉ cần nhích thêm một tí nữa thì tôi sẽ chết ngay tại chỗ.
Anh ta có sức mạnh rất lớn, làn da mỏng manh dưới họng súng đã đỏ tươi một mảng. “Nếu như cô đã không biết cân nhắc thì tôi cũng không còn cách nào khác là phải vô lễ. Anh Nam không ra lệnh giết nên tôi sẽ để chừa cho cô nửa hơi tàn, oan ức cô đi xuống địa lao với tôi. Chỗ đó rất thú vị, chúng ta sẽ từ từ tỉnh sổ với nhau. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Cổ tay của Tiến Bình giật mạnh, thân thể của tôi lung lay rồi ngã xuống, giây tiếp theo anh ta khống chế tôi, xoay người đẩy tôi về phía cửa, vị trí của chúng tôi thay đổi mạnh mẽ, nam bắc đảo ngược, anh ta nâng cằm ra hiệu tôi để tiến về phía trước.
Tôi đang đưa lưng về phía Trương Thành Nam đổi thành mặt đối mặt với anh ta, chúng tôi nhìn nhau một lúc cách Tiến Binh, anh ta cau mày: “Để cô ấy đi." “Anh Nam!" Tay cầm súng càng chặt hơn, Tiến Bình từ bên cạnh hét lên: "Lần này chúng ta không ra tay thì Thẩm
Hạo Hiện sẽ làm cho tinh thần của bạch đạo tăng lên rất nhiều, ít nhất trong vòng nửa năm, chúng ta không ăn được miếng bánh này. Nếu không có cô ta thì giờ phút này anh đã có thể nuốt chửng mỏ dầu của Lâm Hào Kiện rồi. Nếu mất mỏ dầu, ông ta sẽ lấy gì để đảm bảo vị trí hàng đầu của Cát Lâm, như vậy không phải địa bàn ba tỉnh miền Đông Bắc sẽ thuộc về anh sao?" “Tôi bảo cậu thả người." Đôi mắt lạnh lùng của anh ta dán vào lưng Tiến Bình, không cho chống lại: "Làm chuyện lớn phải biết tính toán, đưa cô ấy trở về an toàn."
Tiến Bình bất đắc dĩ, Trương Thành Nam đã hai lần yêu cầu anh ta để tôi yên, thái độ kiên quyết vô cùng, Tiến Bình vẫn không dám làm trái lệnh của anh ta, anh ta bất đắc dĩ thu lại cây súng và nhìn chăm chăm vào tôi một cách dữ tợn. Anh ta nói với người đàn ông trong nhà: “Anh Nam, thân phận ẩn giấu của anh đã dần lộ ra, cục diện này đã không thể nương tay được nữa. Bên bạch đạo đã áp bức vô cùng mãnh liệt, anh cần phải đánh đòn phủ đầu. Nếu lần sau, người đàn bà xấu xa này lại làm hỏng chuyện tốt của anh thì cho dù dù tôi có chết cũng sẽ sẽ kết thúc cô ta cho anh.”
Trương Thành Nam nén giận, đợi cho nhiệt độ nước trà nguội: “Không phải việc của cô ấy, nhớ Thẩm Hạo Hiện còn ở trên đầu.”
Tiến Binh thở ra một hơi, nhét súng vào thắt lưng anh ta: "Anh Nam, trong lòng anh nên biết rõ chơi đùa phải đặt sau mạng sống của mình.
Trương Thành Nam quay lưng lại, một nửa bóng dáng của anh ta bị che bởi tấm màn cửa sổ đang bay, anh ta rất bình tĩnh.
Tiến Bình làm một cử chỉ xin mời với tôi, tôi không có thời gian để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của anh ta và quay người đi xuống nhà.
Ra khỏi biệt thự, cơn mưa phùn mù mịt như trút nước. Toàn bộ con phố dài rộng lớn và hỗn loạn.
Tôi đang ngẩn ngơ đứng trên bậc thềm, mưa này đến từ đâu?
Là nước mắt của trời xanh sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không ảm đạm, màn mưa tầm tã bị mái hiên thấp hình chiếc ô ngăn lại, rơi xuống lộp độp, làm ướt váy, tôi phủi bụi từng giọt, nhưng càng ngày càng bắn tung tóe, tôi mất kiên nhẫn kéo mạnh, các nếp gấp lớn dần.
Tiếng bước chân vội vã phía sau, anh ta dừng lại nửa mét, giọng nói của người đàn ông nhỏ dần bởi cơn mưa đang rơi xuống, trống rỗng: “Cô Trình, anh Tiến Binh bảo tôi đưa cô về."
Tôi nhìn mặt đất nhỏ giọt một hồi, gạch lát màu trắng sữa được rửa sạch sẽ trong suốt, mịn như ngọc, phản chiếu rõ ràng dáng người gầy gò của tôi: “Trương Thành Nam thật sự làm mất đi mỏ dầu à.
Thuộc hạ không ngờ tôi hỏi cái này, anh ta giương mắt: “Trước khi cô tới, anh Nam phát giận, mọi người lên xuống đều gặp nạn. Chẳng lẽ đây là giả?”
Tôi thản nhiên nói: "Anh ta thất thủ mất đi mỏ dầu đơn giản quá, nhưng xem ra anh ta đang có âm mưu, có kế hoạch khác."
Thuộc hạ khịt mũi: "Cô Trình là người trung thành với Thẩm Hạo Hiên, sau lưng cô hẳn là có rất nhiều thủ đoạn. Anh Nam đối tốt với cô, dẫn đến thảm họa, cô biết rằng không có Anh Nam bảo vệ cô thì cô sẽ không có giá trị trong việc gài bẫy anh ta. Khi cô trung thành tuyệt đối với Thẩm Hạo Hiên, anh ta có thể cho cô những gì?"
Tôi nhìn lướt qua anh ta mà không để lại dấu vết, anh ta nhảy xuống bậc thang cầm ô che đầu tôi, mưa rơi như trút nước, giọng nói của anh ta cũng ngắt quãng: “Cô Trình, mời cô, anh Tiến Bình đi ra ngoài thì cô sẽ không dễ dàng đi đâu.”
Tôi không có chút ngoan cố nào nhanh chóng lên xe, dù sao thì pháo cũng đã nổ, tôi còn quan tâm đến điều gì nữa.
Chiếc xe phi nước đại hết cỡ rồi lái ra khỏi vùng ngoại ô hướng về khu đô thị rộng lớn.
Thanh Tân là một thành phố xinh đẹp.
Nó không có sự hỗn loạn của Bạch Mai, sự lộng lẫy của Thượng kinh và sự tráng lệ của Hồng Kông mà là sự phức tạp, mơ mộng và vô cùng tăm tối.
Thành phố này trong mắt gái mại dâm là dối trá và bẩn
Nhưng không phải ở mọi thành phố đều như vậy sao? Các chị em mới vào nghề và những người đi ngang qua vòng ngoài đã hơn một lần hỏi tôi rằng, thế nào mà tôi lại bị niềm vui này dụ dỗ.
Ngoài vẻ ngoài dâm mị, ăn chơi, còn điều gì khiến tôi không chịu nhảy ra khỏi hố lửa?
Đó là tình yêu và tình dục, sự mê hoặc của quyền lực, trang sức lộng lẫy là sự điên cuồng của dục vọng.
Đó là một trò chơi giữa phụ nữ cấp thấp và đàn ông quý tộc, xé nát thân phận của họ, đảo ngược thế tục, và chìm đắm trong xác thịt.
Tình yêu của một gái làng chơi không hề đẹp, nó hoang đường, nhục nhã và không thể nói ra.
Tôi cười nhạo bản thân mình, cũng như tôi cười Hồng thỉu.
Đào, cười nhạo cô ấy vì người đàn ông vô liêm sĩ đến tận xương mà gần như hủy hoại cuộc đời mình.
Nhưng tình yêu hoang đường này khi gặp gỡ Tổ Tông, định mệnh đó đã phá hủy trái tim chưa bao giờ được mở ra này.
Anh giống như bệnh dịch, lan tràn trong tất cả tế bào trong cơ thể tôi, niềm vui nỗi buồn, niềm vui và nỗi tức giận của tôi ngày đêm đã không còn thuộc về một mình tôi nữa.
Tôi chạm vào tấm kính phủ đầy những hạt mưa, tự hỏi liệu nước mưa có thể cuốn trôi tất cả những gì tôi không muốn nhớ.
Tôi sợ lắm, sợ một đêm nữa trời sáng, gặp Tổ Tông thì phải có bộ mặt, thái độ như thế nào.
Chương 78: Không muốn tôi
Tôi trở về biệt thự thì đã gần nửa đêm, bảo mẫu đợi tôi ở phòng khách, tủ giày trống trơn không có mùi khói quen thuộc, Tổ Tông tôi khi vào cửa sẽ hút một điều thuốc: “Hạo Hiên không trở về à?"
Bảo mẫu do dự không dám nhìn thẳng tôi: "Viện trưởng Thẩm đã gọi điện đến và nói là sẽ ở lại với bà Thẩm những đêm này.
Tôi mặt không cảm xúc đưa cái bóp cho bà ta, bảo mẫu an ủi rằng bà Thẩm vừa bị sảy thai, viện trưởng Thẩm phải cho cô ta chút mặt mũi cũng là điều hợp tình hợp lý, tôn trọng nhiều hơn là tình cảm, nếu không thì viện trưởng Thẩm cũng sẽ không yêu thương tôi như thế.
Tôi mỉm cười: "Không phải là Văn Nhật Hạ muốn lên mặt với tôi sao, tôi vì Hạo Hiên chạy đông chạy tây, ngay cả muốn nhìn thấy anh ấy cũng phải bị bà cả quản lý. Cô ta quá coi thường tối rồi, chút cô đơn và hiu quạnh này tôi có thể kìm lại được, cũng không phải là chuyện lớn. Tôi đang đợi chơi một vố lớn với cô ta đây!"
Đêm đó tôi rất không chân thật, Tổ Tông để tôi một mình mặc kệ tôi, tôi không hoảng hốt là giả, hơn nữa còn sợ hãi đến run như cây sấy
Kim chủ lạnh nhạt đó chính là mối nguy của vợ bé, tình cảm của Tổ Tông đối với tôi là đến từ xác thịt, anh ngủ với tôi nhiều lần thì tôi mới có thể để buộc anh chặt được. Một khi anh đã không còn ngủ với tôi nữa thì cũng sẽ từ từ quên lãng
Ăn chán một món ăn đem tới dưới đũa còn có thể gặp nửa sau.
Mấy tình nhân trong giới này suốt ngày lo lắng vì sợ mình sẽ biến thành một món ăn vô vị đó.
Miệng tôi thì cứng ngắc muốn gìn phẩm giả, nhưng mà người đàn ông không ở thì da mặt cũng phải dày lên, nếu không chẳng lẽ để cho người ngoài chế giễu sao?
Thực tâm mà nói, tôi năm trên chiếc giường quạnh quẽ này vô cùng khó chịu.
Nửa đêm đang ngủ nghe thấy tiếng khóa cửa kêu, vừa vặn là tôi khát nước nên muốn bảo mẫu mang nước lên, vừa mở mặt ra không ngờ trong phòng có đèn, ánh đèn sáng. Tia sáng mờ mờ, mơ hồ loang lổ trên mặt bàn cả phê vuông vắn, trên chiếc ghế sô pha màu đỏ sậm có một bóng đen, bóng đen đung đưa trong chùm ánh sáng mờ ảo, trở lại im lặng.
Tôi vẫn cho là bảo mẫu, giọng nói khô khan khàn giọng của tôi nói với bà ta rằng tôi khát nước.
Cái bóng trầm mặc vài giây rồi lại đung đưa, nước loãng đập vào thành cốc, nghe như tiếng khóc yếu ớt của người có chuyện xưa.
Anh đi về phía tôi, bước đi nhanh và nhẹ, tôi cứ nằm đó lim dim, đường nét mờ ảo dần dần hiện rõ, tôi nhận ra là ai, mở miệng nói nhưng lại nghẹn ngào không thốt nên lời. Ly nước đưa đến môi, tôi nuốt một cách máy móc, tròn xoe mắt nhìn khuôn mặt tôi đã khắc sâu vào xương tủy ở trước mặt.
Anh kiên nhẫn đợi tôi uống xong, dùng lòng bàn tay xoa xoa những giọt nước chảy ra từ cắm tôi: "Ngốc à?"
Tổ Tông tôi vẫn luôn là đức hạnh như cả thiên hạ nợ anh hàng trâu bỏ, hùng hùng hổ hổ, nhưng sự dịu dàng ẩn hiện của anh khiến tôi tủi thân. "Ông ấy muốn em đến ngủ không ngủ được, nửa đêm lái xe trở về gặp em, vậy mà em con mẹ nó không nhào đến hôn ông đây một cái? Em còn ở đó mà mắt to chừng mất nhỏ với ông đây à?"
Anh ta dùng bàn tay khô nóng che mặt của tôi lại, nhéo thật mạnh, cúi người hôn lên môi tôi trầm giọng hỏi: "Em đánh răng chưa?"
Hai mắt sưng đỏ của tôi dạt ra nhìn anh, anh thích cách tôi ý lại và si mê anh, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, anh thè lưỡi, thôi bạo mà hôn lên môi tôi, cuống lấy đầu lưỡi của tôi, tham lam mút vào. Ngay cả chút nước còn sót lại giữa hàm răng cũng bị anh mút đi.
Tôi luống cuống, cái lưỡi linh hoạt và kỹ năng tuyệt đỉnh của Tổ Tông đã hôn tôi đến mức rối tình rối mù, linh hồn tôi như thoát ra khỏi cơ thể, mềm nhũn trong vòng tay anh. Mời ngón tay theo bản năng nằm lấy cổ áo anh và kéo đầu anh xuống, bốn hàng rằng cọ sát vào nhau. Trong đêm vắng lặng này, hai cái lưỡi quấn quýt nhau phát ra tiếng nước mờ ám làm bùng cháy dục vọng nóng bỏng Tổ Tông, anh tách hai chân tôi ra, luồn tay vào trong, anh sở vừa mạnh vừa vội, bỗng chốc u cốc đã ướt nhẹp một bãi.
Anh sửng sốt, lấy ra xem xét, trong bóng tối vết máu cũng chói mắt. Tôi thì thầm rằng tôi chỉ đến hôm qua.
Lão tổ hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi mảng: "Không thể làm mà em còn câu dẫn ông đây?”
Anh như trút giận mà gặm cần môi tôi, anh hôn đến mức có chút yếu ớt và ngộp thở, anh liếm sạch nước bọt hòa quyện giữa môi và lưỡi, cuộn lại nuốt vào trong rồi áp môi lên chóp mũi tôi.
Ánh trăng mở trên đầu giường phản chiếu bóng đen đang quấn lấy của tôi và anh ấy. Tôi thút thít nghẹn ngào, lẳng lơ vô cùng, câu hồn đoạt phách!
Tổ Tông vuốt ve mái tóc dài rối bù của tôi vuốt ra sau lưng, đôi mắt đầy nước, vượt qua tất cả sự dịu dàng mà tôi từng thấy: "Em có nhớ anh không"
Chỉ với mấy từ thôi, tôi đã khóc.
Thành phố nơi tôi đã vất vả sinh tồn trong bốn năm rưỡi này, tôi nhìn thấy khắp nơi đều là xa lạ, sự lạnh lùng, dối trá, bẩn thỉu và xấu xa. Chính là Thẩm Hạo Hiên, người đàn ông đang do dành tối, âu yếm hôn tôi mang lại hương vị và nhiệt độ cho mọi ngóc ngách, mỗi viên gạch, mọi khoảng không khí đều trở thành một tờ giấy lộng lẫy.
Tờ giấy chứa mọi thứ, vừa vặn với những năm tháng của tôi, từng nét vẽ phác thảo diện mạo của Tổ Tông, cải tốt, cái xấu của anh.
Tất cả đều khiến tôi mê mẩn, tự cho phép sa đọa, lạc lối.
Tôi ôm anh, cảm nhận được nhịp đập của lồng ngực và làn da nóng bỏng của anh: “Hạo Hiên, có phải là mơ không: Anh tức giận đến mức bật cười hung tợn xoa nằn mông của tôi: "Là ông đây! Một chuyến đi tay không vậy mà coi anh là mơ. Tôi ôm chặt tay hơn, nếu là mơ, anh nói dối tôi, đó là mơ. Nếu tôi không buông tay, anh cũng không thể rời bỏ tôi.
Đời này của tôi vì tiền tài và địa vị tôi đã làm rất nhiều chuyện ác, thương thiên hại lý mất hết cả lương tri.
Tôi đã từng ngây thơ trong sáng nghĩ rằng đây là một thế giới tươi đẹp, hòa bình và công bằng.
Trước khi mười sáu tuổi, Trình Bảo Ái sống trong vũng bùn của nghèo đói và hèn mọn, không có nơi nào để đi. Sau mười sáu tuổi, Trình Bảo Ái, ở trong cảnh hoàn cảnh ác liệt của đàn ông mà bán rẻ tiếng cười, tiêu hồn lạc phách. Nhưng tôi chưa bao giờ bộc lộ sự tổn thương và sợ hãi của mình một cách triệt để như vậy.
Tôi không sợ mất một người, mất kim chủ này thì tôi vẫn còn có rất nhiều kim chủ đang tham lam vì tôi và khao khát tôi.
Tôi chỉ sợ mất Tổ Tông.
Tôi yêu sự oanh oanh liệt liệt, làm cho tôi chấn động, để cho tôi đau đớn và vui vẻ.
Anh đã làm cho tôi tái sinh và khiến tôi cảm thấy rằng tôi không phải là một con thủ không có niềm vui, tức giận, nổi buồn, hoặc một thứ đồ chơi lặp đi lặp lại việc mặc quần áo và cởi quần áo.
Anh âm thầm bám sâu vào xương và máu của tôi, để tôi tồn tại, như dây leo bén rẻ, quanh co che trời, không thể tách rời. "Hạo Hiên, em còn tưởng rằng anh không muốn em nữa.
Hơi thở của anh phun vào cổ tôi, dở khóc dở cười: “Nếu anh thật sự có thể để cam lòng buông bỏ em vì anh cũng bớt lo.
Tôi không có chút kiêu hãnh nào, tự ái ở đâu, tôi xoa lưng anh: "Chỉ cần anh giữ em lại, để em làm gì cũng được, Hạo Hiên, em nguyện ý làm bất cứ điều gì cho anh.
Tổ Tông luồn năm ngón tay vào giữa tóc tôi rồi nhanh chóng dừng lại.
Thân thể nhỏ bé của tôi như chiếc cúc áo của anh, anh im lặng một lúc rồi nói tôi ngớ ngẩn. Anh trở tay một cái, quấn tôi trong chăn bông. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Tôi không hỏi.
Anh cũng không đề cập đến.
Tất cả những gì xảy ra ở thành phố Thanh Tùng, theo cơn mưa tầm tã, hoàn toàn biến mất, biến mất trên thế giới này và không bao giờ xuất hiện.
Tổ Tông của tôi đã ôm tôi ngủ cho đến trưa ngày hôm sau, anh bị đánh thức bởi điện thoại, còn tôi cũng bị đánh thức bởi âm thanh chết tiệt của anh.
Anh ra khỏi giường mặc quần dài và rời khỏi biệt thự.
Ngay sau khi anh đi khỏi thì bảo mẫu hốt hoảng chạy vào phòng ngủ, bà ta nhìn qua gương nhìn tôi nói: “Cô Trình, bí thư Thẩm đến rồi.
Tôi trì trệ và thay đổi sắc mặt: "Thẩm Quốc Minh?”
Ta buột miệng gọi tên ông ta, bà ta cúi đầu giả ngu: “Ở phòng khách.
Vẻ mặt tôi nghiêm túc, tôi ném cây chì kẻ mày vào hộp trang điểm, đi đi lại lại, cảm thấy không tự tin trong một lúc.
Tôi có thể đối phó với đàn ông một cách dễ dàng, đàn ông trên thiên hạ muôn hình muôn vẻ, nhưng mà chẳng khác gì ngoài nô lệ của quyền lực và tiền bạc, những kẻ bị sắc đẹp bất giữ làm tù binh. Cái gì đoan chính, cái gì thanh liêm, nho nhã là độ đều là đánh ram cả.
Một khi họ đã có những con tờ tiền này trong tay thì bất cứ ai sẵn sàng trở thành một tờ giấy trắng và trở thành một quý ông, đó không phải là mất mát sao? Những thứ này là vô nghĩa.
Thẩm Quốc Minh cũng là một nô lệ và tù binh, nhưng ông ta là một người đàn ông mạnh mẽ, hung hãn và xảo quyệt. Tôi cố gắng trấn định đi xuống cầu thang và hỏi bảo mẫu xem ông ta có uống trà không.
Bà ta chưa kịp trả lời thì tôi đã ngửi thấy mùi thơm nồng của trà, mắt nhìn theo và đáp xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách.
Thẩm Quốc Minh tập trung khuấy động lá trà lơ lửng trong chén sứ, ông ta ngồi thẳng người, dáng vẻ không già chút nào, ít nhất cũng không giống tuổi sáu mươi. Phong thái điềm tĩnh và khí độ của ông ta không cần nói gì cũng khiến người ta kinh sợ mười phần.
Ông ta nghe thấy tiếng bước chân, chính xác nhìn qua, trên khuôn mặt hơi nhếch lên tràn ra nụ cười nhân hậu: “Sao hả, có bóng người rồi cô còn không dám tới gần tôi sao?"
Tôi bước xuống mấy bậc cuối cùng, đi tới giữa phòng khách, chăm chủ quan sát, ông ta uống cạn nửa ấm trà, một lúc lâu sau mới đến, có lẽ đã gọi báo mẫu đến hỏi tình hình rồi, có lẽ là đã biết rõ ai còn ở trong nhà, nhưng ông ta không đi, rõ ràng là đang đợi tôi.
Thẩm Quốc Minh nhìn tôi hồi lâu, nụ cười càng đậm: “Ngồi bên cạnh tôi."
Tôi sợ đến mức tải mặt, tôi nói dối là tối qua ngủ không thoải mái, cần đứng dậy hoạt động gân cốt.
Do có cô bảo mẫu nên ông ta cũng không kiên trì, ông ta hỏi tôi có biết chữ không.
Tôi nói rằng biết một ít mà thôi.
Anh chỉ vào một bộ “Tam Quốc Diễn Nghĩa" mới tinh đặt trên giả trong góc: “Cái này có có hiểu không "
Tôi lặc đầu: "Hiểu được 'Tây Du Ký
Thẩm Quốc Minh sững sở trong vài giây, buồn cười ồ lên một tiếng: "Nếu đã hiểu được, vậy có thể nói chuyện với tôi không?”
Tôi mồm miệng lanh lợi, nói chuyện giòn tan: "Một con khỉ, một heo tỉnh, một người mang đòn gánh, bảo vệ một nhà sư hay cần nhận để đi lấy kinh.
Tôi dừng lại một chút: "Dáng vẻ hòa thượng đẹp đẽ, thịt thơm, nhưng mà cũng không có tắm rửa thay quần áo thường xuyên.
Thẩm Quốc Minh hoàn toàn sửng sốt.
Tôi cố tình nói những chuyện vớ vẩn trên mây, ông ta cũng không phải đồ tốt gì, là một con cáo già. Phụ nữ xinh đẹp phô trương trước mặt anh ta thì chỉ có thể gây chuyện thôi, dù là vừa chớm nở hay đã đề phòng những chuyện chưa xảy ra, muốn chung sống với Tổ Tông thì tôi phải cắt đứt tư tưởng biến thái của ông ta.
Thẩm Quốc Minh cười ha ha: "Cái nhìn sâu sắc rất thú vị, tôi nghe nó lần đầu tiên. Còn gì nữa không?”
Tôi giả vờ không nghe, quay đầu lại cùng bảo mẫu đi đổi một ấm trà nóng, bảo mẫu lấy ra đặt ở trên bản, tôi tự giác cúi xuống rót đầy cho ông ta: "Bí thư Thẩm, viện trưởng Thẩm sẽ trở về vào buổi tối, nếu ông có chuyện gấp thì tôi có thể gọi điện bảo anh ấy về sớm một chút." "Không cần." Thẩm Quốc Minh thẳng thắn từ chối: "Nó có tới hay không cũng không quan trọng, chỉ giỏi chọc tôi tức giận mà thôi.
Ông ta nhìn chăm chăm bàn tay đang nằm chặt phía trên nắp ấm của tôi, không hiểu sao đột nhiên cầm lên, ông ta nằm lấy vài ngón tay ấm áp mịn màng, lòng bàn tay thô ráp của ông ta bóp bóp tay tôi: "Còn không bằng cô, nhị nha nhí nhảnh khiến tôi hài lòng, nói chuyện với cô dường như khiến tôi trẻ ra thêm.”
Với cú va chạm bất ngờ này khiến tôi suýt làm rơi ẩm trà, tim đập thình thịch, vội vàng rút tay lại, tình thể có chút vượt quá tầm kiểm soát của tôi, tôi nhìn bảo mẫu không chút để ý và nháy mắt. Bà ta rất thông minh, hiểu ý tôi định bước vào phòng khách.
Trong nửa giờ tiếp theo, tôi cố tình lội chủ đề tứ đại kiệt tác ra, tôi không biết nhiều về nó, nên vất vả lắm mới có thể qua loa đại khái cho xong. Ông ta tùy ý trả lời, dù tôi nói gì thì ông ta cũng đáp lại bằng một nụ cười. Mà cười đến khiến tôi sởn cả tóc gáy, khiến tôi nóng lòng muốn chạy đi ngay lập tức.
Tổ Tông vội vội vàng vàng trở về, vừa vào cửa đã gây ra động tĩnh lớn làm tôi sợ hãi, nhưng tôi cũng yên tâm.
Thẩm Quốc Minh cũng không khỏi kinh ngạc quay lưng lại, chậm rãi cầm chén trà lên, uống cạn không chút do dự, tựa hồ đoán được anh sẽ nhận được tin tức.
Nếu là bố con bình thường thì bất luận cái gì ba bảy hai mốt đều phải vắt kiệt trước, cuối cùng Tổ Tông cũng kiêng kỵ ông ta một tay che trời, trổ mắt lạnh lùng nhìn: “Tỉnh ủy thông thả lắm sao?"
Có dao trong lời nói, Thẩm Quốc Minh có thể hiểu được, ông ta liếc nhìn Tổ Tông của tôi: “Con nghĩ bố ở đây không phải là vì công việc sao?”
Tổ Tông thả lỏng cổ nói: “Ông cùng phụ nữ nói chuyện làm ăn?" “Bố đã hẹn Quan Lập Thành của sở chỉ huy tỉnh và một số sĩ quan quân đội dùng tiệc ở Vọng Giang Lâu, buổi tối ngày mai con nhớ tới."
Ông ta lại nhìn tôi: “Mang cô ta tới.” Tổ Tông nhíu mày: "Ông bảo tôi đưa cô ấy đi làm gì?"
Thẩm Quốc Minh nói rằng ông ta từ có dụng ý riêng của mình, vì vậy đừng hỏi nhiều như vậy. "Dụng ý của ông?"
Tổ Tông bảo tôi lên lầu, tôi cũng không muốn ở lại nên vội vàng đứng dậy đi lên cầu thang, Thẩm Quốc Minh nói hãy đợi đó.
Tôi dừng chân.
Tổ Tông đẩy tôi một cái, nhìn Thẩm Quốc Minh vẻ vô cùng thù địch, giữa lông mày kiêu căng khó thuần, giọng điệu một chút cũng không nhường: “Ông là bố của tôi thì hay lắm sao? Chẳng lẽ ông còn muốn là người phụ nữ của con ông sao?"
Lời nói thẳng thắn của Tổ Tông vô cùng khó nghe, hơn nữa còn là ở trước mặt của tôi, Thẩm Quốc Minh mất mặt, ném xuống chén trà, trong lòng cũng bốc lên một tầng lửa giận: “Mày dân cô ta đi, chuyện bổ nhiệm và miễn nhiệm trên tỉnh ủy tinh thể cấp bách, Quan Lập Thành và anh của Văn Nhật Hạ đánh nhau một mất một còn. Mày có tiếp xúc với cậu ta nên sẽ hiểu rõ hơn tao. Có rất nhiều người có mặt trong bữa tiệc, mày nên hiểu tầm quan trọng của nó, đây cũng không phải là chỗ cho mày tùy ý chơi đùa.
Tổ Tông hoàn toàn không muốn dẫn tôi đi, cũng không muốn thỏa hiệp, lớn tiếng hỏi không phải là mang phụ nữ đi theo để cho đã ghiền à?
Thẩm Quốc Minh ý tứ xâu xa nhìn Tổ Tông, muốn giáo huấn anh nhưng không tiện nói, cuối cùng bỏ đi với câu chuyện đơn giản mà thích phức tạp hóa, rồi đóng sầm cửa lại. Tổ Tông tức giận giật đứt cà vạt, nhắm mắt nói: “Ông ta nói cái gì với em?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi do dự không quyết, dù sao cũng là bố con, còn tôi chỉ là người ngoài cuộc, nếu tôi nói sai sẽ lại gây ra thêm rắc rối, nói đúng cũng không thể lấy lòng, tại sao lại đi gây náo loạn.
Tôi nói ông ta chỉ uống trà và không nói nhiều.
Sắc mặt của Tổ Tông lúc này mới dịu đi một chút, gọi bảo mẫu dặn dò vài câu, sau đó liền vội vàng trở về viện kiểm sát thành phố.
Tôi đã đoán trước rằng chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc. Đúng như tôi dự đoán, chiều hôm sau, tài xế Thẩm Quốc Minh đến đón tôi, anh ta nói rằng bí thư Thẩm đang đợi trên xe. Anh ta bảo tôi đi trước, viện trưởng Thẩm sẽ đến sau.
Cô bảo mẫu muốn gọi điện thoại hỏi, tài xế đã lập tức ngăn bà ta lại, sau đó thẩm thủy nhìn tôi: "Cô Trình, bí thư Thẩm cũng không vui khi phải đợi người khác, viện trưởng Thấm thân là con trai cả cũng không có đặc quyền này
Đây là dùng lời nói uy hiếp tôi, tôi cũng không ngốc, làm sao có thể không hiểu.
Kệ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chọc giận bố của Tổ
Tông, cho dù Tổ Tông muốn giữ lại tôi thì có ích lợi gì.
Tôi cười nói tất nhiên sẽ không làm lỡ thời gian quý báu của bí thư Thấm.
Mặt anh tài xế chuyển từ mây đen sang năng, tôi theo anh ta ra khỏi sân bước lên chiếc xe jeep quân sự đã đợi sẵn ngoài cổng Thẩm Quốc Minh đang tập trung xem lại tài liệu đặt trên đầu gối của mình, người lái xe đi một quãng đường dài mà không nói tiếng nào. Đang xem xét tài liệu gần như một nửa, khi chờ đèn giao thông ở ngã tư, ông ta hỏi tài xế điện thoại và bảo gọi cho Tổ Tông.
Tổ Tông đúng là không biết sự tình, nghe nói ông ta đã đem tôi đi, liền tức giận nói: đùa giỡn "Hai giờ sau, bố sẽ đưa Trình Bảo Ái trở về an toàn, con không cần phải lo lắng.
Tổ Tông của tôi nói rằng muốn tôi về ngay bây giờ.
Thẩm Quốc Minh mặc kệ cúp máy, đưa cho tài xế, xoa xoa sống mũi của mình: “Tìm người ngăn cản nó, đừng để nó chạy tới gây rắc
Tim tôi chùng xuống, có lẽ ông ta để tôi xã giao với Quan Lập Thành, mang theo tôi đã là rất sai lầm rồi hơn nữa còn giấu diểm mà trốn tránh Tổ Tông. Xem ra mục đích giải trí là không trong sáng, nhưng mà nhất thời cũng không đoán ra được ông ta đã suy nghĩ gì.
Chiếc xe đến Vọng Giang Lâu và đậu ở một góc khuất, người lái xe Thẩm Quốc Minh rất quen thuộc, dẫn chúng tôi lên tận tầng 3. Đi ngang qua một phòng gần hồ phun nước, hai người phục vụ đang đẩy xe đồ ăn vào một phòng riêng có cánh cửa đang mở, bên trong lờ mờ thấy bóng dáng của ông chủ Trương.
Tôi dừng lại một lúc và nhìn vào bên trong.
Tôi chắc chắn đó là Trương Thành Nam, anh ta lười biếng dựa vào chiếc ghế gỗ. Người đàn ông ngồi đối diện anh ta thì có một đường chân tóc rụng, hai bên tóc để dài hơn một chút được thất bính. Người đó khoảng bốn mươi tuổi, tiếng ông chủ Trường này là thốt ra từ miệng ông ta.
Trên mặt đất đối diện với cửa, xuất hiện một thanh niên bị đạp ngã, đứng lảo đảo đứng ở góc bàn, ăn mặc lộng lẫy hơn một thuộc hạ bình thường, lại là một tên đầu sỏ nhỏ.
Người đàn tóc thưa kỳ quái nói: “Ông chủ Trương, tuy rằng mặt mũi tôi không được cao nhưng ở Long Giang này tôi cũng có chút danh tiếng. Nơi nào cũng có tranh chấp, tại sao anh lại cố chấp như vậy? Nghe nói ông chủ Trương là người rộng lượng và gặp chuyện lưu tình, tối nay tôi nhìn khô ra."
Trương Thành Nam cầm một ống thuốc bắng ngọc chậm rãi uống một hơi, Tiến Bình đi ra ngoài nói với tóc thưa: "Anh Nghị, anh Nam cũng là có lòng tốt cho thêm cơ hội, cũng đã cho anh mặt mũi rồi, nhưng mà anh em này của anh lại phá trận trước mặt mọi người. Đây chính là địa bàn của anh Nam, anh vào miền Đông Bắc hỏi thăm xem, ai chọc nhà họ Trương mà không phải đi đường vòng thì cũng coi như là mất mù, vậy mà còn dám gây chuyện à? Bây giờ chuyện cần làm tìm trò vui là dỗ dành anh Nam còn nếu là anh kiên quyết muốn đưa người đi thì chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cảnh này thì Thẩm Quốc Minh cũng nhận ra, ông ta dừng lại bên cạnh tôi, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Trương Thành Nam lại ở đó. Bọn xã hội đen luôn ra ngoài vào ban đêm, đến sòng bạc thu tiền đi quán rượu chơi gái, ban ngày rất ít khi lộ diện.
Ông ta quay đầu lại và hỏi tài xế: “Chuyện gì vậy."
Người lái xe mở hành trình và tìm kiếm một vài cột: "Không có tin tức của anh ta.
Thẩm Quốc Minh vảy tay ra hiệu cho tài xế đi lên phòng riêng sắp xếp.
Tên đầu sỏ nhỏ ôm ngực cười nói: "Anh Nam, chắc anh không muốn nhìn thấy để tảng đá vỡ trong lồng ngực rồi đập vỡ đúng không?"
Trương Thành Nam phủi bụi, nhal kẹo cao su bong bóng trong miệng rồi thổi bong bóng, những động tác nghịch ngợm và bướng bỉnh đều được thực hiện, từ đầu đến đuôi đều giống như một tên khốn, anh ta kiêu ngạo ngông cuồng, vô cùng đáng khinh.
Tiến Bình hất cắm lên, thuộc hạ đứng trong góc nhặt chai rượu rồng trên mặt đất, đập vào đầu mình, vỏ chai nứt ra bảy tám mảnh, trong lúc máu chảy đầm đìa, thuộc hạ đưa tay lau một cái, ậm ờ nói không nói gì cả.
Vẻ mặt của người Tiến Bình ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh Nam của chúng tôi chính là ăn cơm máu, còn dám khoe khoang trước mặt anh ấy?" Anh ta chỉ vào trần mình: "Chơi thật tốt, nếu không anh Nam cũng không hiểm xem:
Tên đầu sỏ nhỏ không nói nên lời, ủ rũ nhìn tóc thưa, mặt mày tái xanh vì sợ hãi, tóc xanh liếm răng cửa: “Ông chủ Trương, nếu anh không ngại thì chuyện này coi như bỏ đi, tôi chỉ hỏi một chuyện " Ông ta chuyển đề tài, giọng điệu u ám ẩn tiếng thở dài: “Bây giờ ông chủ Trương là chủ nhân của ba tỉnh miền Đông Bắc, đừng nói là chúng tôi xin một chỗ dưới tay anh, cho dù là mấy đại gia bạch đạo, nhà họ Thẩm đến thì cũng phải nhường chỗ cho anh."
Trương Thành Nam liếc mắt không nói gì, Tiến Bình nói anh Nghị có ý tốt thì tốt, sau này nếu không mua được mặt mũi, xin đừng nhắc tới anh Nam, đỡ phải làm tổn thương hòa khí. Lông mày của tôi nhấp nháy.
Hai mắt của Thẩm Quốc Minh lạnh lùng nhìn chăm chăm cánh cửa hồi lâu, từ trên mặt tôi nhìn ra ông ta nhất định phải tháng được con thuyền đen Trương Thành Nam này. Anh ta đánh mất ba mỏ dầu, mất cơ hội chiếm đoạt Cát Lâm, còn hung hãng tự phụ, mồm mép không thua kém, trong mắt bạch thì anh ta phải có cơ sở sâu hơn, tiềm lực lớn hơn, chiêu trò tinh vi hơn, nếu không anh ta sẽ không có cái tâm tư này, mất đi một lần cũng không đủ làm tổn thương sinh khí.
Đầm nước sâu của Trương Thành Nam chắc chắn không phải là kết quả của một hoặc hai lần bị thương từ bạch đạo, trận chiến cam go của Kiều Thành Tử đã đánh hơn mười năm. Đối với một nhân vật thực lực hơn anh ta thì cũng không phải dễ dàng để phá đổ, lúc này thì Tổ Tông cũng chỉ có thể kéo dài việc Cát Lâm nằm dưới sự kiểm soát của xã hội đen mà thôi, còn việc diệt trừ nó ngay lập tức là điều gần như không thể.
Lúc trước Trương Thành Nam đã hạ sĩ khí của quan chức Bạch Mai, ở dưới mi mắt của người ta mà vượt lên trước xe đối thủ. Cái tát này rất to và đau, Thẩm Quốc Minh không quan tâm vì cũng không làm tổn hại đến lợi ích của ông ta, hơn nữa ông ta cũng chẳng muốn chọc phiền phức. Bây giờ Trương Thành Nam và thuộc hạ công khai điên cuồng như vậy, sau lưng cũng không thể nằm chắc đường làm quan của con cháu mình, cho nên họng súng của Thẩm Quốc Minh sẽ từ từ nhằm vào Trương Thành Nam.
Last edited: