Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Người Trì Uyên tìm làm việc có hiệu suất rất cao, anh về căn hộ đánh một giấc mà người ta đã gửi danh sách vào hộp thư của anh, còn để lại hai câu.
[ZXCV: Vẫn là số tiền như cũ, gửi đến tài khoản này (thẻ - số).]
[ZXCV: Đúng rồi, danh sách là xếp theo giá trị nhan sắc, cậu xem đến số 30 là được rồi, phần sau đều không phải là đồ ăn của cậu.]
"......"
Trì Uyên có hơi nói không nên lời, chửi bậy một tiếng, đưa tay gẩy bàn phím gõ nhanh hai câu rồi gửi qua.
[Đồ ăn cái em gái cậu, chuyện lão tử làm là chuyện đứng đắn đấy.]
[Hơn nữa, tôi là loại người làm xằng bậy à?]
Không biết đối phương chưa thấy hay là thấy rồi nhưng không muốn trả lời, nói tóm lại vẫn là không trả lời lại. Trì Uyên hít một hơi rồi di chuyển con chuột bắt đầu tải xuống các tệp đính kèm trong hộp thư.
Thanh tiến trình nhấp nháy nhưng tốc độ không nhanh lắm, Trì Uyên nhàm chán chờ, chìa tay lấy kẹo dẻo trong hộp thiếc bên cạnh bóc ra.
Kẹo dẻo hương đào trắng, bên ngoài được bao bọc một lớp màng mỏng, bên trong mềm mềm, cảm giác rất ngon.
Trì Uyên từ từ nhai, mắt thấy trạng thái thanh tiến trình sắp xong liền nhấp chuột, giải nén, lưu lại rồi mở ra chỉ trong một bước.
Thông tin cá nhân trong danh sách rất đơn giản, Trì Uyên cũng không quan tâm những cái này nên mở ra rồi tắt đi, nhìn suốt năm sáu trang cũng không thấy người mà mình muốn tìm.
Lại nhớ đến người gửi nói anh ta xếp danh sách dựa theo giá trị nhan sắc, không kiềm chế được mà mắng một câu: "Thẩm mỹ rác rưởi gì thế."
Dứt lời, lại mở một trang nữa, ảnh chụp bên góc phải đợi ba bốn giây mới hiện ra.
Ánh mắt Trì Uyên dừng lại, răng nanh hơi dùng lực cắn miếng kẹo dẻo trong miệng, vị chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
Anh nhìn lên màn hình, chậm rãi đọc ra hai chữ: "Văn Tưởng..."
Trì Uyên chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, nếu người ta đã trả lời là thứ tự thì tuân theo nguyên tắc biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, anh chụp lại thông tin cá nhân của Văn Tưởng rồi gửi cho đối phương.
[Tôi muốn tất cả thông tin của người này, những vấn đề về gia đình, bối cảnh, tình cảm này nọ đều tra cho tôi.]
Thế nhưng lúc này đối phương lại đang online
[ZXCV: Chúng tôi là thám tử tư làm việc đứng đắn nên không tra những thông tin không đứng đắn như vậy.]
[ZXCV: Tính thêm tiền thì khác.]
Trì Uyên: "......"
Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, chứ đừng nói là con người.
Bốn tiếng sau, Trì Uyên lại nhận được email từ ZXCV.
Thông tin cá nhân lần này mà nói thì tường tận hơn phần trên rất nhiều, Trì Uyên mất hai mươi phút mới xem xong, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bảy chữ "không có kinh nghiệm yêu đương nào" làm anh ngẩn ngơ.
Người này hầu như không có soi ra được khuyết điểm nào.
Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi đa tài, mang trên người vầng sáng con nhà người ta thi vào Đại học Y Bình Thành, sau khi tốt nghiệp liền vào khoa cấp cứu thực tập ở Bệnh viện Nhân dân số 1 Khê Thành.
Công việc ổn định, sinh hoạt cá nhân đơn giản, mặc dù gia cảnh không được tính là môn đăng hộ đối với nhà họ Trì nhưng dựa vào sự bảo đảm của mẹ Trì, đây quả thực chính là con dâu đúng theo yêu cầu nhà họ Trì.
Đương nhiên những cái này đều là điều kiện không cần đến ý kiến của Trì Uyên.
Dù sao địa vị của anh ở trong nhà...
Haizz, anh chẳng có địa vị nào cả.
"......"
Trì Uyên nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân, không nhịn được có hơi đau đầu, anh khẽ cụng đầu lên trên lưng ghế, suy nghĩ cách giải quyết.
Mùa đông nên trời tối sớm, vừa mới qua 6 giờ mà các toà nhà san sát bên ngoài căn hộ đều đã sáng đèn, trên phố ngựa xe như nước, đèn xe hoà lẫn vào đèn đường đã giảm bớt hơi thở hào nhoáng của thành phố không bao giờ ngủ này, thay vào đó là hơi thở khói lửa.
Lúc Trì Uyên ra cửa thì nhận được điện thoại của mẹ Trì, hỏi anh tới đâu rồi, anh nâng mắt nhìn cổng tiểu khu, trợn mắt nói dối, "Con sắp đến rồi, đang ở trên đường."
Mẹ Trì không nghi ngờ, "Được, chú ý an toàn."
"Vâng."
Cúp máy, Trì Uyên để điện thoại vào chỗ ngồi bên cạnh rồi hơi hé cửa sổ xe, tâm trạng khá tốt.
Anh đã nghĩ xong rồi, nếu người được gọi là đối tượng kết hôn này vừa lòng đến mức làm người ta không soi mói ra được khuyết điểm gì, vậy thì anh sẽ dốc hết sức làm người không vừa ý để bới móc ra tật xấu.
Bước đầu tiên để làm ra khuyết điểm đó là ngang nhiên kháng hôn trước mặt mọi người.
Cho nên anh đã cấu một chút, cố ý chờ Tưởng Viễn Sơn và Văn Tưởng đi vào cửa nhà họ Trì mới gào lên câu nói dối vừa chôm được trên mạng kia.
Dẫu sao lời tàn nhẫn đó cũng được thốt ra vô cùng tự tin, làm người ta hết hồn vẫn có nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Vừa dứt hết câu, ba Trì cũng ở trên lầu hai lấy lại tinh thần đầu tiên, tức giận mắng: "Cái thằng vô liêm sỉ này, nói đùa cái gì vậy."
Trì Uyên sống 24 năm trên đời nhưng đây lần đầu tiên thấy được khẩu khí nói chuyện kiểu này của ba Trì nên qua một lúc hồn vẫn còn chưa quay về.
Mẹ Trì đứng ở phòng khách tầng một, tập mãi thành thói quen, bà tươi cười ôn hoà dẫn Tưởng Viễn Sơn và Văn Tưởng vào cửa, kéo Văn Tưởng ngồi xuống sofa, "Ông bà cụ gần đây không có ở nhà, không có ai quản thằng bé nên có chút làm càn, Tưởng Tưởng con đừng để ý."
Văn Tưởng cười khẽ lắc lắc đầu, "Không ạ."
Lúc nói chuyện, ba Trì dẫn Trì Uyên vào phòng khách, có lẽ là ba Trì nói gì đó hay làm gì đó khoảng chừng mấy phút, thoạt nhìn Trì Uyên đã bình thường hơn rất nhiều so với lúc trước, anh thu lại vẻ trẻ con mà lễ phép khéo léo hỏi thăm Tưởng Viễn Sơn, giọng nói hơi trầm.
Dường như trong một lúc Văn Tưởng rất khó liên tưởng đến người ở trước mặt này với cái người đàn ông vừa nãy kêu gào muốn sống muốn chết ở trên lầu kia là một người, vì thế cứ vô thức liếc mắt nhìn anh nhiều hơn.
Có lẽ mẹ Trì đã hiểu sai ý của những cái liếc mắt này của cô nên bà ấy ôn hoà nhắc nhở, "Trì Uyên, đây là con gái của bác Tưởng con – Văn Tưởng."
Về chuyện tại sao Văn Tưởng lại họ Văn mà không phải theo họ Tưởng giống ba, là vì hồi đó Tưởng Viễn Sơn kết hôn với Văn Tống rồi ở rể nhà họ Văn.
Chuyện này Trì Uyên có xem qua trong thông tin của Văn Tưởng, phía sau còn ghi một số chuyện vào năm đó, nhưng cái này không quan trọng nên anh cũng không đọc kỹ.
Lúc này Trì Uyên mới nâng mắt nhìn cô gái ngồi đối diện, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, "Xin chào, Trì Uyên."
"Xin chào." Văn Tưởng đáp lời.
Sau một lúc làm quen, Trì Đình Chung và Tưởng Viễn Sơn tán gẫu một số tình hình chính trị đương thời một cách tự nhiên, mẹ Trì – Du Uyển kéo Văn Tưởng hỏi chút chuyện công việc của cô.
Trì Uyên ngồi ở chỗ kia nhìn vẻ mặt càng ngày càng vừa lòng của mẹ Trì, chỉ cảm thấy tương lai của mình có một trận ác liệt cần phải đánh.
Hàn huyên một hồi, Trì Uyên không muốn ngồi nữa nhưng e ngại sự uy nghiêm của ba Trì nên không dám lộ liễu chuồn đi, trong lúc đang tìm lý do cho mình, "Con vào phòng bếp xem dì Trương chuẩn bị cơm tối thế nào rồi."
Mẹ Trì ngăn anh lại, "Con chui vào phòng bếp làm gì, con cũng đâu biết làm."
Trì Uyên thuận nước đẩy thuyền, "Vậy mọi người cứ nói chuyện, con về phòng một lát."
"Vừa hay con dẫn Tưởng Tưởng cùng đi lên phòng con chơi đi."
Trì Uyên vô thức từ chối, "Như này không tốt lắm đâu, cô nam quả nữ, hơn nữa phòng con cũng chẳng có gì hay để chơi."
Mẹ Trì chẳng chừa cho chút mặt mũi nào, "Có cái gì mà không tốt, hơn nữa Tưởng Tưởng là bác sĩ, trong mắt con bé con nhiều lắm chỉ là cái tiêu bản."
"......."
Trì Uyên nghẹn họng, mím môi nghiến răng hít sâu rồi dứt khoát đứng lên, ánh mắt nhìn Văn Tưởng, "Đi thôi, tiểu thư Văn thân mến."
Văn Tưởng: "........."
Được, tiêu bản thành tinh rồi.
Phòng của Trì Uyên cũng không khác gì phòng của thiếu niên bình thường, có khác là diện tích bài trí có hơi xa hoa, còn cái khác thì na ná nhau.
Sau khi vào phòng, Trì Uyên vào thẳng vấn đề, "Nói chuyện?"
Văn Tưởng ngồi trên sofa đơn đối diện với anh, hỏi anh, "Nói chuyện gì?"
"Chuyện của hai ta." Trì Uyên đưa tay cầm quả quýt trên bàn.
"Hai chúng ta..." Văn Tưởng khẽ cười, "Hình như không có chuyện gì cả?"
Trì Uyên: "Không sớm thì muộn sẽ có chuyện."
"Xem ra anh rất chờ mong chúng ta sẽ có chuyện."
Tay Trì Uyên dừng lại làm quả quýt rơi trên mặt bàn rồi lăn đến trước mặt Văn Tưởng, anh chống mặt lượm quả quýt về, nói: "Ai chờ trong lòng người đó biết, dù sao tôi cũng không mong đợi."
Văn Tưởng "ừm" một tiếng, như là nghĩ đến cái gì đó liền gật gật đầu, "Nhìn ra được."
Trì Uyên không cần đoán cũng biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, kìm lòng không muốn đứng dậy bỏ đi, nửa đùa nửa thật nói: "Bác sĩ bây giờ đều nói như vậy à?"
Văn Tưởng nhìn anh như một đứa trẻ rất muốn giành chiến thắng nên mới giả vờ diễn, bỗng nhiên có hơi mệt mỏi trả lời, "Bỏ đi, tôi nhường anh."
"Hửm?" Trì Uyên nghi hoặc nhìn cô.
"Tôi rất mong chờ." Dứt lời, Văn Tưởng đứng lên nhìn anh từ trên cao, trả thù lần trước, "Được rồi, bạn nhỏ Trì Uyên thân mến."
"......." Có lẽ Trì Uyên không ngờ Văn Tưởng nói như vậy liền ngây ngẩn cả người, đợi lấy lại tinh thần thì Văn Tưởng đã đi ra ngoài rồi.
Anh ném quả quýt về đĩa trái cây, rủ mắt xuống cười cười rồi lẩm bẩm: "Hoá ra không phải là tiểu bạch thỏ."
Buổi tối lúc ăn cơm, bởi vì trên bàn ăn Trì Đình Chung với Tưởng Viễn Sơn nói chuyện vô cùng vui vẻ, mãi đến khi ăn xong bọn họ vẫn còn tán gẫu, mẹ Trì biết thời gian làm việc của Văn Tưởng, mắt thấy sắc trời gần tối nên lấy cớ bảo Trì Uyên đưa Văn Tưởng về nhà trước.
Tâm tư của mẹ Trì chỉ thiếu điều viết ở trên mặt, chẳng qua đúng lúc Trì Uyên cũng chuẩn bị tìm lý do rời đi nên cũng không từ chối, cầm áo khoác và chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
Mẹ Trì đưa Văn Tưởng đến ngoài cửa, trong lời nói nghiễm nhiên đã xem Văn Tưởng là con dâu, "Tuổi của con với Trì Uyên xấp xỉ nhau nhưng bác thấy con chững chạc hơn nó nhiều, nếu nó hay làm cái gì không tốt, con cứ nói với bác để bác thay con dạy nó."
Văn Tưởng không để lời nói của mẹ Trì trong lòng mà chỉ khéo léo trả lời một tiếng "vâng".
Xuống bậc thềm, Trì Uyên đợi lâu ở trong xe cũng không thấy người nên hạ cửa xe xuống, cánh tay kê lên bệ cửa sổ, gương mặt lạnh lùng bị bóng đêm che phủ, giọng nói không cao không thấp, "Nếu không đi thì lát nữa kẹt xe đấy."
"Chỉ có con sốt ruột." Mẹ Trì nói một câu với anh rồi vỗ vỗ mu bàn tay Văn Tưởng, "Đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Văn Tưởng gật gật đầu, lễ phép chào tạm biệt, "Bác gái, tạm biệt."
Đợi cô lên xe, mẹ Trì mới quay người vào nhà, Trì Uyên đóng chặt cửa sổ, mở định vị ô tô rồi hỏi: "Ở đâu?"
Văn Tưởng hỏi một đằng đáp một nẻo, "Không cần phiền phức, đợi ra khỏi chỗ này, anh tuỳ tiện để tôi xuống chỗ ngã tư là được."
"Thôi đi." Trì Uyên khởi động xe, khẽ cười thành tiếng, "Tôi không muốn để ngày mai cô lên đầu đề về xã hội pháp luật đâu.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Tưởng: Em thấy anh muốn viếng mồ của mình rồi đấy.
[ZXCV: Vẫn là số tiền như cũ, gửi đến tài khoản này (thẻ - số).]
[ZXCV: Đúng rồi, danh sách là xếp theo giá trị nhan sắc, cậu xem đến số 30 là được rồi, phần sau đều không phải là đồ ăn của cậu.]
"......"
Trì Uyên có hơi nói không nên lời, chửi bậy một tiếng, đưa tay gẩy bàn phím gõ nhanh hai câu rồi gửi qua.
[Đồ ăn cái em gái cậu, chuyện lão tử làm là chuyện đứng đắn đấy.]
[Hơn nữa, tôi là loại người làm xằng bậy à?]
Không biết đối phương chưa thấy hay là thấy rồi nhưng không muốn trả lời, nói tóm lại vẫn là không trả lời lại. Trì Uyên hít một hơi rồi di chuyển con chuột bắt đầu tải xuống các tệp đính kèm trong hộp thư.
Thanh tiến trình nhấp nháy nhưng tốc độ không nhanh lắm, Trì Uyên nhàm chán chờ, chìa tay lấy kẹo dẻo trong hộp thiếc bên cạnh bóc ra.
Kẹo dẻo hương đào trắng, bên ngoài được bao bọc một lớp màng mỏng, bên trong mềm mềm, cảm giác rất ngon.
Trì Uyên từ từ nhai, mắt thấy trạng thái thanh tiến trình sắp xong liền nhấp chuột, giải nén, lưu lại rồi mở ra chỉ trong một bước.
Thông tin cá nhân trong danh sách rất đơn giản, Trì Uyên cũng không quan tâm những cái này nên mở ra rồi tắt đi, nhìn suốt năm sáu trang cũng không thấy người mà mình muốn tìm.
Lại nhớ đến người gửi nói anh ta xếp danh sách dựa theo giá trị nhan sắc, không kiềm chế được mà mắng một câu: "Thẩm mỹ rác rưởi gì thế."
Dứt lời, lại mở một trang nữa, ảnh chụp bên góc phải đợi ba bốn giây mới hiện ra.
Ánh mắt Trì Uyên dừng lại, răng nanh hơi dùng lực cắn miếng kẹo dẻo trong miệng, vị chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
Anh nhìn lên màn hình, chậm rãi đọc ra hai chữ: "Văn Tưởng..."
Trì Uyên chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, nếu người ta đã trả lời là thứ tự thì tuân theo nguyên tắc biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, anh chụp lại thông tin cá nhân của Văn Tưởng rồi gửi cho đối phương.
[Tôi muốn tất cả thông tin của người này, những vấn đề về gia đình, bối cảnh, tình cảm này nọ đều tra cho tôi.]
Thế nhưng lúc này đối phương lại đang online
[ZXCV: Chúng tôi là thám tử tư làm việc đứng đắn nên không tra những thông tin không đứng đắn như vậy.]
[ZXCV: Tính thêm tiền thì khác.]
Trì Uyên: "......"
Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, chứ đừng nói là con người.
Bốn tiếng sau, Trì Uyên lại nhận được email từ ZXCV.
Thông tin cá nhân lần này mà nói thì tường tận hơn phần trên rất nhiều, Trì Uyên mất hai mươi phút mới xem xong, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bảy chữ "không có kinh nghiệm yêu đương nào" làm anh ngẩn ngơ.
Người này hầu như không có soi ra được khuyết điểm nào.
Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi đa tài, mang trên người vầng sáng con nhà người ta thi vào Đại học Y Bình Thành, sau khi tốt nghiệp liền vào khoa cấp cứu thực tập ở Bệnh viện Nhân dân số 1 Khê Thành.
Công việc ổn định, sinh hoạt cá nhân đơn giản, mặc dù gia cảnh không được tính là môn đăng hộ đối với nhà họ Trì nhưng dựa vào sự bảo đảm của mẹ Trì, đây quả thực chính là con dâu đúng theo yêu cầu nhà họ Trì.
Đương nhiên những cái này đều là điều kiện không cần đến ý kiến của Trì Uyên.
Dù sao địa vị của anh ở trong nhà...
Haizz, anh chẳng có địa vị nào cả.
"......"
Trì Uyên nghĩ đến cảnh ngộ của bản thân, không nhịn được có hơi đau đầu, anh khẽ cụng đầu lên trên lưng ghế, suy nghĩ cách giải quyết.
Mùa đông nên trời tối sớm, vừa mới qua 6 giờ mà các toà nhà san sát bên ngoài căn hộ đều đã sáng đèn, trên phố ngựa xe như nước, đèn xe hoà lẫn vào đèn đường đã giảm bớt hơi thở hào nhoáng của thành phố không bao giờ ngủ này, thay vào đó là hơi thở khói lửa.
Lúc Trì Uyên ra cửa thì nhận được điện thoại của mẹ Trì, hỏi anh tới đâu rồi, anh nâng mắt nhìn cổng tiểu khu, trợn mắt nói dối, "Con sắp đến rồi, đang ở trên đường."
Mẹ Trì không nghi ngờ, "Được, chú ý an toàn."
"Vâng."
Cúp máy, Trì Uyên để điện thoại vào chỗ ngồi bên cạnh rồi hơi hé cửa sổ xe, tâm trạng khá tốt.
Anh đã nghĩ xong rồi, nếu người được gọi là đối tượng kết hôn này vừa lòng đến mức làm người ta không soi mói ra được khuyết điểm gì, vậy thì anh sẽ dốc hết sức làm người không vừa ý để bới móc ra tật xấu.
Bước đầu tiên để làm ra khuyết điểm đó là ngang nhiên kháng hôn trước mặt mọi người.
Cho nên anh đã cấu một chút, cố ý chờ Tưởng Viễn Sơn và Văn Tưởng đi vào cửa nhà họ Trì mới gào lên câu nói dối vừa chôm được trên mạng kia.
Dẫu sao lời tàn nhẫn đó cũng được thốt ra vô cùng tự tin, làm người ta hết hồn vẫn có nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Vừa dứt hết câu, ba Trì cũng ở trên lầu hai lấy lại tinh thần đầu tiên, tức giận mắng: "Cái thằng vô liêm sỉ này, nói đùa cái gì vậy."
Trì Uyên sống 24 năm trên đời nhưng đây lần đầu tiên thấy được khẩu khí nói chuyện kiểu này của ba Trì nên qua một lúc hồn vẫn còn chưa quay về.
Mẹ Trì đứng ở phòng khách tầng một, tập mãi thành thói quen, bà tươi cười ôn hoà dẫn Tưởng Viễn Sơn và Văn Tưởng vào cửa, kéo Văn Tưởng ngồi xuống sofa, "Ông bà cụ gần đây không có ở nhà, không có ai quản thằng bé nên có chút làm càn, Tưởng Tưởng con đừng để ý."
Văn Tưởng cười khẽ lắc lắc đầu, "Không ạ."
Lúc nói chuyện, ba Trì dẫn Trì Uyên vào phòng khách, có lẽ là ba Trì nói gì đó hay làm gì đó khoảng chừng mấy phút, thoạt nhìn Trì Uyên đã bình thường hơn rất nhiều so với lúc trước, anh thu lại vẻ trẻ con mà lễ phép khéo léo hỏi thăm Tưởng Viễn Sơn, giọng nói hơi trầm.
Dường như trong một lúc Văn Tưởng rất khó liên tưởng đến người ở trước mặt này với cái người đàn ông vừa nãy kêu gào muốn sống muốn chết ở trên lầu kia là một người, vì thế cứ vô thức liếc mắt nhìn anh nhiều hơn.
Có lẽ mẹ Trì đã hiểu sai ý của những cái liếc mắt này của cô nên bà ấy ôn hoà nhắc nhở, "Trì Uyên, đây là con gái của bác Tưởng con – Văn Tưởng."
Về chuyện tại sao Văn Tưởng lại họ Văn mà không phải theo họ Tưởng giống ba, là vì hồi đó Tưởng Viễn Sơn kết hôn với Văn Tống rồi ở rể nhà họ Văn.
Chuyện này Trì Uyên có xem qua trong thông tin của Văn Tưởng, phía sau còn ghi một số chuyện vào năm đó, nhưng cái này không quan trọng nên anh cũng không đọc kỹ.
Lúc này Trì Uyên mới nâng mắt nhìn cô gái ngồi đối diện, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, "Xin chào, Trì Uyên."
"Xin chào." Văn Tưởng đáp lời.
Sau một lúc làm quen, Trì Đình Chung và Tưởng Viễn Sơn tán gẫu một số tình hình chính trị đương thời một cách tự nhiên, mẹ Trì – Du Uyển kéo Văn Tưởng hỏi chút chuyện công việc của cô.
Trì Uyên ngồi ở chỗ kia nhìn vẻ mặt càng ngày càng vừa lòng của mẹ Trì, chỉ cảm thấy tương lai của mình có một trận ác liệt cần phải đánh.
Hàn huyên một hồi, Trì Uyên không muốn ngồi nữa nhưng e ngại sự uy nghiêm của ba Trì nên không dám lộ liễu chuồn đi, trong lúc đang tìm lý do cho mình, "Con vào phòng bếp xem dì Trương chuẩn bị cơm tối thế nào rồi."
Mẹ Trì ngăn anh lại, "Con chui vào phòng bếp làm gì, con cũng đâu biết làm."
Trì Uyên thuận nước đẩy thuyền, "Vậy mọi người cứ nói chuyện, con về phòng một lát."
"Vừa hay con dẫn Tưởng Tưởng cùng đi lên phòng con chơi đi."
Trì Uyên vô thức từ chối, "Như này không tốt lắm đâu, cô nam quả nữ, hơn nữa phòng con cũng chẳng có gì hay để chơi."
Mẹ Trì chẳng chừa cho chút mặt mũi nào, "Có cái gì mà không tốt, hơn nữa Tưởng Tưởng là bác sĩ, trong mắt con bé con nhiều lắm chỉ là cái tiêu bản."
"......."
Trì Uyên nghẹn họng, mím môi nghiến răng hít sâu rồi dứt khoát đứng lên, ánh mắt nhìn Văn Tưởng, "Đi thôi, tiểu thư Văn thân mến."
Văn Tưởng: "........."
Được, tiêu bản thành tinh rồi.
Phòng của Trì Uyên cũng không khác gì phòng của thiếu niên bình thường, có khác là diện tích bài trí có hơi xa hoa, còn cái khác thì na ná nhau.
Sau khi vào phòng, Trì Uyên vào thẳng vấn đề, "Nói chuyện?"
Văn Tưởng ngồi trên sofa đơn đối diện với anh, hỏi anh, "Nói chuyện gì?"
"Chuyện của hai ta." Trì Uyên đưa tay cầm quả quýt trên bàn.
"Hai chúng ta..." Văn Tưởng khẽ cười, "Hình như không có chuyện gì cả?"
Trì Uyên: "Không sớm thì muộn sẽ có chuyện."
"Xem ra anh rất chờ mong chúng ta sẽ có chuyện."
Tay Trì Uyên dừng lại làm quả quýt rơi trên mặt bàn rồi lăn đến trước mặt Văn Tưởng, anh chống mặt lượm quả quýt về, nói: "Ai chờ trong lòng người đó biết, dù sao tôi cũng không mong đợi."
Văn Tưởng "ừm" một tiếng, như là nghĩ đến cái gì đó liền gật gật đầu, "Nhìn ra được."
Trì Uyên không cần đoán cũng biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì, kìm lòng không muốn đứng dậy bỏ đi, nửa đùa nửa thật nói: "Bác sĩ bây giờ đều nói như vậy à?"
Văn Tưởng nhìn anh như một đứa trẻ rất muốn giành chiến thắng nên mới giả vờ diễn, bỗng nhiên có hơi mệt mỏi trả lời, "Bỏ đi, tôi nhường anh."
"Hửm?" Trì Uyên nghi hoặc nhìn cô.
"Tôi rất mong chờ." Dứt lời, Văn Tưởng đứng lên nhìn anh từ trên cao, trả thù lần trước, "Được rồi, bạn nhỏ Trì Uyên thân mến."
"......." Có lẽ Trì Uyên không ngờ Văn Tưởng nói như vậy liền ngây ngẩn cả người, đợi lấy lại tinh thần thì Văn Tưởng đã đi ra ngoài rồi.
Anh ném quả quýt về đĩa trái cây, rủ mắt xuống cười cười rồi lẩm bẩm: "Hoá ra không phải là tiểu bạch thỏ."
Buổi tối lúc ăn cơm, bởi vì trên bàn ăn Trì Đình Chung với Tưởng Viễn Sơn nói chuyện vô cùng vui vẻ, mãi đến khi ăn xong bọn họ vẫn còn tán gẫu, mẹ Trì biết thời gian làm việc của Văn Tưởng, mắt thấy sắc trời gần tối nên lấy cớ bảo Trì Uyên đưa Văn Tưởng về nhà trước.
Tâm tư của mẹ Trì chỉ thiếu điều viết ở trên mặt, chẳng qua đúng lúc Trì Uyên cũng chuẩn bị tìm lý do rời đi nên cũng không từ chối, cầm áo khoác và chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
Mẹ Trì đưa Văn Tưởng đến ngoài cửa, trong lời nói nghiễm nhiên đã xem Văn Tưởng là con dâu, "Tuổi của con với Trì Uyên xấp xỉ nhau nhưng bác thấy con chững chạc hơn nó nhiều, nếu nó hay làm cái gì không tốt, con cứ nói với bác để bác thay con dạy nó."
Văn Tưởng không để lời nói của mẹ Trì trong lòng mà chỉ khéo léo trả lời một tiếng "vâng".
Xuống bậc thềm, Trì Uyên đợi lâu ở trong xe cũng không thấy người nên hạ cửa xe xuống, cánh tay kê lên bệ cửa sổ, gương mặt lạnh lùng bị bóng đêm che phủ, giọng nói không cao không thấp, "Nếu không đi thì lát nữa kẹt xe đấy."
"Chỉ có con sốt ruột." Mẹ Trì nói một câu với anh rồi vỗ vỗ mu bàn tay Văn Tưởng, "Đi đi, trên đường chú ý an toàn."
Văn Tưởng gật gật đầu, lễ phép chào tạm biệt, "Bác gái, tạm biệt."
Đợi cô lên xe, mẹ Trì mới quay người vào nhà, Trì Uyên đóng chặt cửa sổ, mở định vị ô tô rồi hỏi: "Ở đâu?"
Văn Tưởng hỏi một đằng đáp một nẻo, "Không cần phiền phức, đợi ra khỏi chỗ này, anh tuỳ tiện để tôi xuống chỗ ngã tư là được."
"Thôi đi." Trì Uyên khởi động xe, khẽ cười thành tiếng, "Tôi không muốn để ngày mai cô lên đầu đề về xã hội pháp luật đâu.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Tưởng: Em thấy anh muốn viếng mồ của mình rồi đấy.