Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Dọc đường hai người cứ như bị điểm huyệt vậy, nửa chữ cũng không nói ra, trong khoang xe yên lặng chỉ còn lại âm thanh hướng dẫn của hệ thống.
Chỗ ở của Văn Tưởng cách nhà họ Trì khá xa nhưng cũng may là trên đường không bị kẹt xe, thời gian xe phải chạy gần nửa tiếng được Trì Uyên giảm bớt một phần tư.
10 giờ 15 phút tối, chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi dừng lại ở cửa tiểu khu.
Văn Tưởng nhìn kiến trúc quen thuộc ở trước mắt bèn đưa tay cởi dây an toàn, trước khi đẩy cửa xe xuống, cô quay đầu nói một tiếng cảm ơn với Trì Uyên rồi sau đó xuống xe.
Câu trả lời Trì Uyên định nói ra đúng lúc bị cô nhốt lại bên trong xe, anh nhịn không được bèn bật cười, nhìn cô đi qua đầu xe liền giơ tay bấm còi.
Văn Tưởng nâng mắt nhìn qua.
Trì Uyên tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xe, chân dài bước xuống đứng ở bên cạnh xe nhìn cô, "Văn Tưởng."
Ban đêm gió lạnh, nhiệt độ không khí giảm nhanh, Văn Tưởng trả lời một tiếng, ánh mắt dừng lên quần áo mỏng manh của anh, mở miệng nói: "Có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói, sáng mai tôi còn phải đi làm."
Trì Uyên giơ tay nhìn đồng hồ, 10 giờ 23 phút, anh nhớ đến tính chất công việc của Văn Tưởng bèn gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai tôi đến bệnh viện tìm cô."
"Được."
Trước khi đi, Văn Tưởng trao đổi cách thức liên lạc với Trì Uyên, về đến nhà thì đã qua nửa tiếng rồi, Hứa Nam Tri vẫn chưa về, cô thay đồ ngủ, rửa mặt xong tắt đèn nằm trong chăn.
Một đêm không mộng.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đúng giờ đổ chuông, Văn Tưởng thức dậy rồi sửa soạn, sáu rưỡi ra cửa, đến văn phòng vừa đúng bảy giờ rồi tốn mười mấy phút ăn bữa sáng ở căn tin, lúc sau lại bận suốt, ngay cả cơm trưa cũng là do đồng nghiệp mua về hộ, đợi đến khi cô bận xong quay về văn phòng thì đồ ăn cũng hơi nguội rồi.
Y tá Phương Trừng đi vào, trong tay cầm theo hai củ khoai lang, đưa cho Văn Tưởng một củ, "Mới ra lò đấy, ăn đi."
Văn Tưởng nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
"Khách sáo cái gì." Phương Trừng nhìn đồ ăn trên bàn cô. "Cũng nguội rồi, để tôi đi hâm trong lò vi sóng cho cô."
"Không sao, để tôi tự làm là được."
Trong lúc hâm nóng, Văn Tưởng đi ra chỗ máy bán tự động mua hai lon cà phê hoà tan, cầm về để xuống trước mặt Phương Trừng.
Qua một lúc, các đồng nghiệp khác trong văn phòng cũng quay về, ai chưa ăn cơm thì cầm cà mên ngồi bên cạnh bàn cùng ăn với Văn Tưởng, ăn cơm xong cũng ngồi vây quanh bên cạnh bàn nói chuyện phiếm.
Đang lúc tán gẫu sôi nổi thì bỗng nhiên có người gõ cửa, cả nhóm người vô thức ngẩng đầu nhìn qua, Trì Uyên không ngờ trong phòng có nhiều người như thế nên hơi ngẩn người, thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía Văn Tưởng: "Bác sĩ Văn, phiền cô ra ngoài một chút."
Chắc là Văn Tưởng cũng không ngờ Trì Uyên sẽ tới đây tìm nên sửng sốt một chút rồi mới cầm hộp cơm đi ra ngoài, đằng sau vang lên một vài tiếng thảo luận.
"Người này là ai vậy, rất đẹp trai đấy."
"Chắc là bạn trai của Văn Tưởng đó."
"Lúc trước không có nghe nói bác sĩ Văn có bạn trai mà."
"Lúc đăng ký thông tin, tôi thấy cột trạng thái mối quan hệ để trống đấy."
.........
Ngoài phòng, Văn Tưởng đóng cửa lại đi qua chỗ Trì Uyên đợi cách đó không xa, "Thời gian nghỉ trưa của tôi không nhiều, không thể ra ngoài được, anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi."
Trì Uyên hỏi: "Đứng đây nói à."
"Nếu không thì sao." Văn Tưởng nhét hai tai vào trong túi áo blouse, hơi nghiêng đầu về phía văn phòng bên cạnh, "Hay là anh muốn đi vào trong đấy nói?"1
Trì Uyên nhớ lại những ánh mắt chăm chú vừa nãy trong phòng kia: "........."
Bỏ đi, ở đây nói thì ở đây nói vậy, dù sao cũng chẳng phải là chuyện nghiêm trọng gì.
Anh ho nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Văn Tưởng, "Tôi cũng không vòng vo với cô nữa, tôi nghĩ cô cũng không hiểu rõ ý của hai cha mẹ chúng ta, nhưng tôi mặc kệ ý của bọn họ là gì, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý. Về những lời ngày hôm qua tôi nói ở trong nhà có thể hơi hồ đồ, nếu có xúc phạm đến cô thì cho tôi xin lỗi. Nhưng còn chuyện kết hôn, tôi không thoả hiệp đâu."
Văn Tưởng nhéo ngón tay, giọng nói bình tĩnh, "Tôi biết rồi."
Trì Uyên có hơi không đoán ra được suy nghĩ của cô, "Cho nên ý của cô là gì?"
"Tôi có thể có ý gì." Văn Tưởng cười khẽ, "Anh muốn làm như thế nào, muốn thoả hiệp hay không là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?"
Trì Uyên có hơi nói không nên lời, "Chẳng lẽ cô muốn gả cho tôi như thế sao? Gả cho một người đàn ông mà cô chẳng biết gì, sau đó sống cả đời với anh ta?"
Văn Tưởng: "Ai nói kết hôn thì nhất định phải sống với nhau cả đời?"
"Hửm?"
"Vậy cục dân chính mở cửa ly hôn để làm gì?"
"......"
Nói đến cuối cùng chỉ có thể là ra về trong không vui.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Trì Uyên đi một chuyến đến phòng bệnh của Hướng Thành Du, hai anh em một đứa nằm một đứa ngồi, cả hai đều cầm điện thoại chơi trò chơi, xem ra còn rất tự do tự tại.
Hướng Thành Du ở trong trò chơi bị địch đánh lén nên out trước, lúc để điện thoại xuống thì thấy Trì Uyên bèn hô một tiếng: "Anh Ba."
Hướng Ninh Sâm nghe vậy, bản thân đang chơi trò gì cũng bất chấp không chơi nữa, ngay lập tức ném điện thoại đi rồi quay đầu nhìn, cũng cười kêu một tiếng, "Anh Ba."
Trì Uyên "ừ" một tiếng, đi đến bên giường đặt túi giấy trong tay xuống cuối giường, Hướng Ninh Sâm đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Anh ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Khi nào mới có thể xuất viện?"
"Cuối tuần, bác sĩ nói phải ở lại một tuần." Hướng Thành Du nói.
"Vậy thì vừa hay." Trì Uyên dựa người về đằng sau, cánh tay vắt lên lưng ghế, giọng điệu thờ ơ: "Chuyện Thành Du không có bằng lái xe tôi đã giải quyết rồi. Trong nhà các cậu sẽ không biết, nhưng chuyện này ở chỗ tôi lại không phải là chuyện tốt gì. Tôi phải để cho hai người các cậu nhỡ kỹ bài học này."
Anh nâng mắt nhìn Hướng Ninh Sâm, "Nhất là người làm anh như cậu."
Trong lòng Hướng Ninh Sâm lộp bộp, cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
Trì Uyên tiếp tục nói: "Một tuần Thành Du nằm viện này, cậu là anh trai thì làm tình nguyện viên ở ngã tư của bệnh viện này đi."
Nghe vậy, Hướng Ninh Sâm xin khoan dung theo bản năng, "Anh Ba..."
"Đừng có làm nũng với tôi, vô dụng." Trì Uyên đứng lên, không để lại bất kỳ tình cảm nào, "Chuyện tôi đã sắp xếp xong rồi, bắt đầu từ sáng mai sẽ có người dẫn cậu qua."
Chuyện Trì Uyên đã quyết hầu như chẳng ai có thể lay động được, Hướng Ninh Sâm tự biết đuối lý nên cũng không nói thêm gì nữa, thấy anh muốn đi bèn cầm cái túi ở cuối giường, "Anh, đồ của anh này."
Trì Uyên nhìn nhìn, là đồ ngọt lúc anh mua ở trên đường, vốn dĩ định đưa cho Văn Tưởng nhưng vừa nãy có hơi tức nên anh lại không muốn cho nữa, trước khi đi thì mang qua đây.
"Tiện tay mua, các cậu ăn đi." Trì Uyên đi ra ngoài được hai bước lại nhớ đến lúc tới văn phòng tìm Văn Tưởng, hình như cô đang ăn cơm, nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi làm cho các cơ ở sườn mặt cũng giật giật theo.
Anh quay người đi vào phòng lấy túi đồ về, còn làm như thật nói: "Thành Du là bệnh nhân nên ăn ít đồ ngọt."
Hướng Ninh Sâm mới vừa mở góc hộp ra, vẻ mặt vô tội nói: "Anh, em không phải là bệnh nhân."
"Cậu có phải là bệnh nhân hay không thì có liên quan đến tôi sao?" Trì Uyên đóng nắp hộp lại để vào trong túi, ngón tay gập lại cốc lên trán cậu ta một cái, khẽ cười ra tiếng, "Là tôi không muốn cho cậu ăn."
"Đệt..."
Ra khỏi phòng bệnh, Trì Uyên tìm y tá mượn tờ giấy với cây bút, viết lên tờ giấy rồi để vào trong cái túi, sau đó treo túi đồ lên tay nắm cửa của văn phòng bác sĩ rồi mới ra khỏi bệnh viện.
Sau khi nghỉ trưa xong, khoa cấp cứu lại có mấy bệnh nhân được đưa vào, trong đó có một cậu bé vì bị tai nạn giao thông mà cả đùi phải bị bánh xe đè nghiêm trọng, phải đối mặt với nguy cơ bị cưa chân. Mạnh Nho Xuyên ngay lập tức liên hệ với bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình với các nhân viên ở khoa có liên quan đến tiến hành hội chẩn.
Văn Tưởng với các y tá sắp xếp cho cậu bé làm các mục kiểm tra, cuối cùng bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình – Hà Quân quyết định thời gian và phương án phẫu thuật.
5 giờ chiều, cậu bé được đưa vào phòng phẫu thuật. Văn Tưởng quay về văn phòng, thấy túi giấy ở trên bàn.
Đồng nghiệp Chu Ngọc Hàm trong văn phòng khịt mũi một cái, "Chị Khúc sắp hết giờ nghỉ trưa nên mang vào, nói là treo ở trước cửa văn phòng, cũng không biết là cho ai, mở ra xem mới biết bên trong có tờ giấy viết tên em."
"Vâng, lát nữa em đi cảm ơn chị Khúc." Văn Tưởng mở túi lấy tờ giấy kia ra, phía trên viết một hàng chữ nhỏ rồng bay phượng múa.
[Bác sĩ Văn Tưởng khoa cấp cứu nhận.]
Phía sau cũng không đề lạc khoản* nhưng Văn Tưởng nhớ rõ trưa nay, lúc Trì Uyên đến có cầm trên tay cái túi giống kiểu túi giấy.
(Lạc khoản: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.)
Nhưng cô cũng không có tự mình đa tình, chỉ dựa vào một cái liếc mắt mà cho rằng đây là đồ Trì Uyên tặng. Nhưng mặc kệ như thế nào, ít nhất món đồ này đã chắc chắn là cho cô.
Văn Tưởng mở nắp nộp ra rồi chia đồ ăn cho các đồng nghiệp khác trong văn phòng, cuối cùng để hết phần còn lại trên bàn làm việc của chị Khúc.
Chu Ngọc Hàm ăn bánh ngọt, tựa vào bàn Văn Tưởng, "Nghe bọn họ nói, trưa hôm nay có người đẹp trai đến văn phòng tìm em hả?"
"Vâng." Văn Tưởng cắt đứt lòng hóng hớt của cô ấy trước, "Không phải là bạn trai, cũng chẳng phải là người theo đuổi gì ạ, chỉ là người lớn trong nhà quen biết nhau mà thôi."
"Vậy chẳng phải là rất tốt sao? Hiểu rõ môn đăng hộ đối."
Văn Tưởng không nói nên lời.
Chu Ngọc Hàm nhịn không cười bật cười, đưa tay đẩy đẩy bả vai cô, "Được rồi được rồi, chị còn không biết tính của em sao. Không phải là không phải, lát nữa chị đây giới thiệu cho em mấy người."
"...Chị Hàm, em còn có việc phải bận, chuyện này để lần sau rồi nói."
Văn Tưởng là bác sĩ thực tập nhỏ tuổi nhất trong khoa cấp cứu, các đồng nghiệp khác cùng ở trong một văn phòng hoặc là đã có chủ hoặc là đã lập gia đình, chỉ có cô là lẻ loi một mình, cho nên mọi người đều vô cùng nhiệt tình và quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô.
Mỗi lần nhắc tới Văn Tưởng đều lấy lui làm tiến, ngoài miệng nói lần sau lại nói nhưng lần sau này không bao giờ đến.
Chu Ngọc Hàm vô cùng hiểu tính tình của cô, biết bản thân cô là đang qua loa nhưng đến cùng vẫn là việc riêng của người ta nên cô ấy cũng không nói gì nữa.
Văn Tưởng thở phào, không suy nghĩ nữa, tiếp tục chỉnh sửa lại hồ sơ bệnh án.
Nhoáng cái đã đến buổi tối, Văn Tưởng thu dọn lại hồ sơ rồi lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra. Lúc này mới phát hiện buổi trưa Trì Uyên có gửi hai tin nhắn ngắn cho cô.
[Trì Uyên: /bánh ngọt//bánh ngọt/]
Văn Tưởng vô thức nhìn túi giấy cô đặt bên cạnh một cái, hơi nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười một cách khó hiểu.
Này định làm gì đây?
Vừa đánh vừa cho kẹo?
___
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Uyên: Anh là viên kẹo đó! Viên kẹo thật! Một viên kẹo tràn đầy năng lượng!
Văn Tưởng: Em thấy anh giống mẻ dưa.
Trì Uyên:......
Chỗ ở của Văn Tưởng cách nhà họ Trì khá xa nhưng cũng may là trên đường không bị kẹt xe, thời gian xe phải chạy gần nửa tiếng được Trì Uyên giảm bớt một phần tư.
10 giờ 15 phút tối, chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi dừng lại ở cửa tiểu khu.
Văn Tưởng nhìn kiến trúc quen thuộc ở trước mắt bèn đưa tay cởi dây an toàn, trước khi đẩy cửa xe xuống, cô quay đầu nói một tiếng cảm ơn với Trì Uyên rồi sau đó xuống xe.
Câu trả lời Trì Uyên định nói ra đúng lúc bị cô nhốt lại bên trong xe, anh nhịn không được bèn bật cười, nhìn cô đi qua đầu xe liền giơ tay bấm còi.
Văn Tưởng nâng mắt nhìn qua.
Trì Uyên tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xe, chân dài bước xuống đứng ở bên cạnh xe nhìn cô, "Văn Tưởng."
Ban đêm gió lạnh, nhiệt độ không khí giảm nhanh, Văn Tưởng trả lời một tiếng, ánh mắt dừng lên quần áo mỏng manh của anh, mở miệng nói: "Có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói, sáng mai tôi còn phải đi làm."
Trì Uyên giơ tay nhìn đồng hồ, 10 giờ 23 phút, anh nhớ đến tính chất công việc của Văn Tưởng bèn gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai tôi đến bệnh viện tìm cô."
"Được."
Trước khi đi, Văn Tưởng trao đổi cách thức liên lạc với Trì Uyên, về đến nhà thì đã qua nửa tiếng rồi, Hứa Nam Tri vẫn chưa về, cô thay đồ ngủ, rửa mặt xong tắt đèn nằm trong chăn.
Một đêm không mộng.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đúng giờ đổ chuông, Văn Tưởng thức dậy rồi sửa soạn, sáu rưỡi ra cửa, đến văn phòng vừa đúng bảy giờ rồi tốn mười mấy phút ăn bữa sáng ở căn tin, lúc sau lại bận suốt, ngay cả cơm trưa cũng là do đồng nghiệp mua về hộ, đợi đến khi cô bận xong quay về văn phòng thì đồ ăn cũng hơi nguội rồi.
Y tá Phương Trừng đi vào, trong tay cầm theo hai củ khoai lang, đưa cho Văn Tưởng một củ, "Mới ra lò đấy, ăn đi."
Văn Tưởng nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."
"Khách sáo cái gì." Phương Trừng nhìn đồ ăn trên bàn cô. "Cũng nguội rồi, để tôi đi hâm trong lò vi sóng cho cô."
"Không sao, để tôi tự làm là được."
Trong lúc hâm nóng, Văn Tưởng đi ra chỗ máy bán tự động mua hai lon cà phê hoà tan, cầm về để xuống trước mặt Phương Trừng.
Qua một lúc, các đồng nghiệp khác trong văn phòng cũng quay về, ai chưa ăn cơm thì cầm cà mên ngồi bên cạnh bàn cùng ăn với Văn Tưởng, ăn cơm xong cũng ngồi vây quanh bên cạnh bàn nói chuyện phiếm.
Đang lúc tán gẫu sôi nổi thì bỗng nhiên có người gõ cửa, cả nhóm người vô thức ngẩng đầu nhìn qua, Trì Uyên không ngờ trong phòng có nhiều người như thế nên hơi ngẩn người, thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía Văn Tưởng: "Bác sĩ Văn, phiền cô ra ngoài một chút."
Chắc là Văn Tưởng cũng không ngờ Trì Uyên sẽ tới đây tìm nên sửng sốt một chút rồi mới cầm hộp cơm đi ra ngoài, đằng sau vang lên một vài tiếng thảo luận.
"Người này là ai vậy, rất đẹp trai đấy."
"Chắc là bạn trai của Văn Tưởng đó."
"Lúc trước không có nghe nói bác sĩ Văn có bạn trai mà."
"Lúc đăng ký thông tin, tôi thấy cột trạng thái mối quan hệ để trống đấy."
.........
Ngoài phòng, Văn Tưởng đóng cửa lại đi qua chỗ Trì Uyên đợi cách đó không xa, "Thời gian nghỉ trưa của tôi không nhiều, không thể ra ngoài được, anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi."
Trì Uyên hỏi: "Đứng đây nói à."
"Nếu không thì sao." Văn Tưởng nhét hai tai vào trong túi áo blouse, hơi nghiêng đầu về phía văn phòng bên cạnh, "Hay là anh muốn đi vào trong đấy nói?"1
Trì Uyên nhớ lại những ánh mắt chăm chú vừa nãy trong phòng kia: "........."
Bỏ đi, ở đây nói thì ở đây nói vậy, dù sao cũng chẳng phải là chuyện nghiêm trọng gì.
Anh ho nhẹ một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Văn Tưởng, "Tôi cũng không vòng vo với cô nữa, tôi nghĩ cô cũng không hiểu rõ ý của hai cha mẹ chúng ta, nhưng tôi mặc kệ ý của bọn họ là gì, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý. Về những lời ngày hôm qua tôi nói ở trong nhà có thể hơi hồ đồ, nếu có xúc phạm đến cô thì cho tôi xin lỗi. Nhưng còn chuyện kết hôn, tôi không thoả hiệp đâu."
Văn Tưởng nhéo ngón tay, giọng nói bình tĩnh, "Tôi biết rồi."
Trì Uyên có hơi không đoán ra được suy nghĩ của cô, "Cho nên ý của cô là gì?"
"Tôi có thể có ý gì." Văn Tưởng cười khẽ, "Anh muốn làm như thế nào, muốn thoả hiệp hay không là chuyện của anh, liên quan gì đến tôi?"
Trì Uyên có hơi nói không nên lời, "Chẳng lẽ cô muốn gả cho tôi như thế sao? Gả cho một người đàn ông mà cô chẳng biết gì, sau đó sống cả đời với anh ta?"
Văn Tưởng: "Ai nói kết hôn thì nhất định phải sống với nhau cả đời?"
"Hửm?"
"Vậy cục dân chính mở cửa ly hôn để làm gì?"
"......"
Nói đến cuối cùng chỉ có thể là ra về trong không vui.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Trì Uyên đi một chuyến đến phòng bệnh của Hướng Thành Du, hai anh em một đứa nằm một đứa ngồi, cả hai đều cầm điện thoại chơi trò chơi, xem ra còn rất tự do tự tại.
Hướng Thành Du ở trong trò chơi bị địch đánh lén nên out trước, lúc để điện thoại xuống thì thấy Trì Uyên bèn hô một tiếng: "Anh Ba."
Hướng Ninh Sâm nghe vậy, bản thân đang chơi trò gì cũng bất chấp không chơi nữa, ngay lập tức ném điện thoại đi rồi quay đầu nhìn, cũng cười kêu một tiếng, "Anh Ba."
Trì Uyên "ừ" một tiếng, đi đến bên giường đặt túi giấy trong tay xuống cuối giường, Hướng Ninh Sâm đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Anh ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Khi nào mới có thể xuất viện?"
"Cuối tuần, bác sĩ nói phải ở lại một tuần." Hướng Thành Du nói.
"Vậy thì vừa hay." Trì Uyên dựa người về đằng sau, cánh tay vắt lên lưng ghế, giọng điệu thờ ơ: "Chuyện Thành Du không có bằng lái xe tôi đã giải quyết rồi. Trong nhà các cậu sẽ không biết, nhưng chuyện này ở chỗ tôi lại không phải là chuyện tốt gì. Tôi phải để cho hai người các cậu nhỡ kỹ bài học này."
Anh nâng mắt nhìn Hướng Ninh Sâm, "Nhất là người làm anh như cậu."
Trong lòng Hướng Ninh Sâm lộp bộp, cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
Trì Uyên tiếp tục nói: "Một tuần Thành Du nằm viện này, cậu là anh trai thì làm tình nguyện viên ở ngã tư của bệnh viện này đi."
Nghe vậy, Hướng Ninh Sâm xin khoan dung theo bản năng, "Anh Ba..."
"Đừng có làm nũng với tôi, vô dụng." Trì Uyên đứng lên, không để lại bất kỳ tình cảm nào, "Chuyện tôi đã sắp xếp xong rồi, bắt đầu từ sáng mai sẽ có người dẫn cậu qua."
Chuyện Trì Uyên đã quyết hầu như chẳng ai có thể lay động được, Hướng Ninh Sâm tự biết đuối lý nên cũng không nói thêm gì nữa, thấy anh muốn đi bèn cầm cái túi ở cuối giường, "Anh, đồ của anh này."
Trì Uyên nhìn nhìn, là đồ ngọt lúc anh mua ở trên đường, vốn dĩ định đưa cho Văn Tưởng nhưng vừa nãy có hơi tức nên anh lại không muốn cho nữa, trước khi đi thì mang qua đây.
"Tiện tay mua, các cậu ăn đi." Trì Uyên đi ra ngoài được hai bước lại nhớ đến lúc tới văn phòng tìm Văn Tưởng, hình như cô đang ăn cơm, nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi làm cho các cơ ở sườn mặt cũng giật giật theo.
Anh quay người đi vào phòng lấy túi đồ về, còn làm như thật nói: "Thành Du là bệnh nhân nên ăn ít đồ ngọt."
Hướng Ninh Sâm mới vừa mở góc hộp ra, vẻ mặt vô tội nói: "Anh, em không phải là bệnh nhân."
"Cậu có phải là bệnh nhân hay không thì có liên quan đến tôi sao?" Trì Uyên đóng nắp hộp lại để vào trong túi, ngón tay gập lại cốc lên trán cậu ta một cái, khẽ cười ra tiếng, "Là tôi không muốn cho cậu ăn."
"Đệt..."
Ra khỏi phòng bệnh, Trì Uyên tìm y tá mượn tờ giấy với cây bút, viết lên tờ giấy rồi để vào trong cái túi, sau đó treo túi đồ lên tay nắm cửa của văn phòng bác sĩ rồi mới ra khỏi bệnh viện.
Sau khi nghỉ trưa xong, khoa cấp cứu lại có mấy bệnh nhân được đưa vào, trong đó có một cậu bé vì bị tai nạn giao thông mà cả đùi phải bị bánh xe đè nghiêm trọng, phải đối mặt với nguy cơ bị cưa chân. Mạnh Nho Xuyên ngay lập tức liên hệ với bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình với các nhân viên ở khoa có liên quan đến tiến hành hội chẩn.
Văn Tưởng với các y tá sắp xếp cho cậu bé làm các mục kiểm tra, cuối cùng bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình – Hà Quân quyết định thời gian và phương án phẫu thuật.
5 giờ chiều, cậu bé được đưa vào phòng phẫu thuật. Văn Tưởng quay về văn phòng, thấy túi giấy ở trên bàn.
Đồng nghiệp Chu Ngọc Hàm trong văn phòng khịt mũi một cái, "Chị Khúc sắp hết giờ nghỉ trưa nên mang vào, nói là treo ở trước cửa văn phòng, cũng không biết là cho ai, mở ra xem mới biết bên trong có tờ giấy viết tên em."
"Vâng, lát nữa em đi cảm ơn chị Khúc." Văn Tưởng mở túi lấy tờ giấy kia ra, phía trên viết một hàng chữ nhỏ rồng bay phượng múa.
[Bác sĩ Văn Tưởng khoa cấp cứu nhận.]
Phía sau cũng không đề lạc khoản* nhưng Văn Tưởng nhớ rõ trưa nay, lúc Trì Uyên đến có cầm trên tay cái túi giống kiểu túi giấy.
(Lạc khoản: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.)
Nhưng cô cũng không có tự mình đa tình, chỉ dựa vào một cái liếc mắt mà cho rằng đây là đồ Trì Uyên tặng. Nhưng mặc kệ như thế nào, ít nhất món đồ này đã chắc chắn là cho cô.
Văn Tưởng mở nắp nộp ra rồi chia đồ ăn cho các đồng nghiệp khác trong văn phòng, cuối cùng để hết phần còn lại trên bàn làm việc của chị Khúc.
Chu Ngọc Hàm ăn bánh ngọt, tựa vào bàn Văn Tưởng, "Nghe bọn họ nói, trưa hôm nay có người đẹp trai đến văn phòng tìm em hả?"
"Vâng." Văn Tưởng cắt đứt lòng hóng hớt của cô ấy trước, "Không phải là bạn trai, cũng chẳng phải là người theo đuổi gì ạ, chỉ là người lớn trong nhà quen biết nhau mà thôi."
"Vậy chẳng phải là rất tốt sao? Hiểu rõ môn đăng hộ đối."
Văn Tưởng không nói nên lời.
Chu Ngọc Hàm nhịn không cười bật cười, đưa tay đẩy đẩy bả vai cô, "Được rồi được rồi, chị còn không biết tính của em sao. Không phải là không phải, lát nữa chị đây giới thiệu cho em mấy người."
"...Chị Hàm, em còn có việc phải bận, chuyện này để lần sau rồi nói."
Văn Tưởng là bác sĩ thực tập nhỏ tuổi nhất trong khoa cấp cứu, các đồng nghiệp khác cùng ở trong một văn phòng hoặc là đã có chủ hoặc là đã lập gia đình, chỉ có cô là lẻ loi một mình, cho nên mọi người đều vô cùng nhiệt tình và quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô.
Mỗi lần nhắc tới Văn Tưởng đều lấy lui làm tiến, ngoài miệng nói lần sau lại nói nhưng lần sau này không bao giờ đến.
Chu Ngọc Hàm vô cùng hiểu tính tình của cô, biết bản thân cô là đang qua loa nhưng đến cùng vẫn là việc riêng của người ta nên cô ấy cũng không nói gì nữa.
Văn Tưởng thở phào, không suy nghĩ nữa, tiếp tục chỉnh sửa lại hồ sơ bệnh án.
Nhoáng cái đã đến buổi tối, Văn Tưởng thu dọn lại hồ sơ rồi lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra. Lúc này mới phát hiện buổi trưa Trì Uyên có gửi hai tin nhắn ngắn cho cô.
[Trì Uyên: /bánh ngọt//bánh ngọt/]
Văn Tưởng vô thức nhìn túi giấy cô đặt bên cạnh một cái, hơi nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười một cách khó hiểu.
Này định làm gì đây?
Vừa đánh vừa cho kẹo?
___
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Uyên: Anh là viên kẹo đó! Viên kẹo thật! Một viên kẹo tràn đầy năng lượng!
Văn Tưởng: Em thấy anh giống mẻ dưa.
Trì Uyên:......
Bình luận facebook